Đóng Giả Gia Đình Trong Tiết Mục Cuộc Sống Ba Con
Chương 44:
Hàm Ngư Lão Nhân
28/09/2023
"Con có làm phiền ba không?" Lâm Mạt Mạt không chắc chắn hỏi.
"Không đến mức đó." Tốt hơn là để bé ở nhà —— một mình, không biết đứa bé này sẽ tạo ra một sự kiện "khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng" gì nữa.
Nói xong, Lâm Trình lại nói: "Đi thôi, khóa cửa kỹ lại."
"Dạ." Lâm Mạt Mạt nhanh chóng dọn dẹp xong, đi theo Lâm Trình ra khỏi nhà.
Trên đường đi, Lâm Mạt Mạt ngồi trên chiếc xe ba bánh điện của Lâm Trình, trên mặt mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm hát.
Lâm Trình nhìn qua một cái, hỏi: "Cười cái gì?"
"Không có gì." Lâm Mạt Mạt lắc đầu, nụ cười trên mặt không giảm: bé cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất vui.
"Cha uống nước không?" Lâm Mạt Mạt đưa cốc nước đến gần Lâm Trình.
Nhìn cái cốc nước quá quen thuộc này, khoé môi Lâm Trình giật giật.
"Không khát, tự mình uống đi."
"Dạ."
Lâm Mạt Mạt mở nắp cốc chuẩn bị uống, đột nhiên nhớ ra, cái cốc này được bé dùng để đựng nước mưa tạm thời hôm qua, vì sáng nay đi hơi vội, nên bé đã quên rửa.
Lâm Mạt Mạt lặng lẽ thu cốc lại.
Bé cũng có bệnh sạch sẽ.
Hai người đến trạm gas.
Lâm Trình đầu tiên tới văn phòng ông chủ, thông báo và giải thích tình huống hôm qua.
Sau khi nghe Lâm Trình giải thích, ông chủ gật đầu.
Trước khi Lâm Trình đến, ông đã biết sơ qua về tình hình hôm qua thông qua phòng phát sóng trực tiếp và chương trình đến thống báo.
"Trường hợp này là tình huống bất ngờ, có thể hiểu được."
"Nhưng mà," ông chủ lại chuyển hướng: "Lương cần bị trừ vẫn phải trừ."
"Hôm trước cậu đã giao 36 bình gas, nhưng chỉ hoàn thành 26 đơn đặt hàng trước, cho nên tiền lương cố định là 60 tệ chắc chắn không có, tính theo số lượng gas đã giao, chúng tôi chỉ có thể trả cho cậu 108 tệ."
"Ngày hôm qua cậu không làm việc cả ngày, nên không có lương."
"Ngoài ra," dừng một chút, ông chủ lại nói: "Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, nguyên tắc là xe vận chuyển của trạm gas chúng tôi không được phép sử dụng chuyện riêng hay cho mượn, sau khi hoàn thành việc giao gas hàng ngày phải trả lại trạm gas."
"Xét đến tình hình đặc biệt của cậu, việc cậu lái xe đưa con đến bệnh viện, chúng tôi sẽ không truy cứu việc này."
"Nhưng mà, cậu không tuân thủ quy định trả xe lại trạm, mà để ngoài đường một ngày, vi phạm tương ứng vẫn phải có, nó sẽ được trừ vào thu nhập của cậu hôm nay..."
Ban đầu, trưởng trạm muốn nói "trừ 100 tệ", nhưng khi ông nhìn thấy vẻ bi thương của Lâm Mạt Mạt đằng sau Lâm Trình, ông chủ mềm lòng, thay đổi: "Trừ 10 tệ."
"Được." Lâm Trình gật đầu, lấy đơn đặt hàng cố định hôm nay từ ông chủ, bắt đầu công việc của họ với Lâm Mạt Mạt.
Trên đường, Lâm Mạt Mạt ngồi phía sau xe ba bánh của Lâm Trình, chống cằm, buồn bã.
Công việc của Lâm Trình bắt đầu từ ngày sau đợt ghi hình, đến ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng của đợt ghi hình này. Vốn dĩ, Lâm Trình đã kiếm được 300 tệ, nhưng sau khi tính vào chi tiêu sinh hoạt và một loạt "đòn kinh tế", trong túi của bé chỉ còn 68 tệ.
Hơn nữa gia đình họ còn nợ 600 tệ.
Ngày cuối cùng, việc hoàn thành nhiệm vụ này gần như không thể.
...
Bên cạnh, Lâm Trình nhìn Lâm Mạt Mạt đếm lại số tiền trong tay, cố gắng đếm thêm 5 xu trong số tiền 68 tệ, sau đó nhìn thấy bé trầm mặc, anh đoán được suy nghĩ của Lâm Mạt Mạt lúc này.
Rõ ràng đứa bé này lại phân cao thấp với tiền nữa rồi.
"Xin lỗi..." Khi thấy Lâm Trình nhìn sang, Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng xin lỗi.
Lâm Trình bất ngờ, ban đầu anh muốn an ủi Lâm Mạt Mạt, nhưng vì thiếu kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, Lâm Trình mở miệng, không biết phải làm sao để an ủi bé.
Cuối cùng, Lâm Trình chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Cố gắng nhanh lên, có thể kiếm đủ 600 tệ đấy."
"Thật không?!" Ánh mắt Lâm Mạt Mạt sáng lên.
"Ừ, đi thôi."
Trong lúc đó, phần lớn người trong phòng livestream lại không nghĩ như vậy.
[Sao tôi cảm thấy nhóm Lâm Trình không thể hoàn thành nhiệm vụ được vậy?]
[Tôi cũng thấy vậy.]
[Nếu không hoàn thành thì sẽ ra sao?]
[Không biết, hình như trước đó chương trình không đề cập tới.]
[Các nhóm khác hình như đã hoàn thành hết.]
[Vậy thì có thể chỉ có nhóm Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt không hoàn thành nhiệm vụ?!]
Lâm Mạt Mạt không thể nhìn thấy những gì người ta đang nói trong khu vực bình luận.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt cảm thấy như đang như bị thứ gì đó tác động thật mạnh, trong lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mơ, có thể là vì họ không hoàn thành nhiệm vụ, thể hiện không tốt mà khán giả không thích họ.
"Con có thể làm gì?" Lâm Mạt Mạt hỏi Lâm Trình.
"Không cần làm gì cả." Yên lặng, đừng làm phiền.
Dòng sau đó là suy nghĩ trong lòng của Lâm Trình.
Lâm Mạt Mạt: "...", cảm thấy bị nghi ngờ.
"Không đến mức đó." Tốt hơn là để bé ở nhà —— một mình, không biết đứa bé này sẽ tạo ra một sự kiện "khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng" gì nữa.
Nói xong, Lâm Trình lại nói: "Đi thôi, khóa cửa kỹ lại."
"Dạ." Lâm Mạt Mạt nhanh chóng dọn dẹp xong, đi theo Lâm Trình ra khỏi nhà.
Trên đường đi, Lâm Mạt Mạt ngồi trên chiếc xe ba bánh điện của Lâm Trình, trên mặt mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm hát.
Lâm Trình nhìn qua một cái, hỏi: "Cười cái gì?"
"Không có gì." Lâm Mạt Mạt lắc đầu, nụ cười trên mặt không giảm: bé cũng không biết mình đang cười cái gì, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất vui.
"Cha uống nước không?" Lâm Mạt Mạt đưa cốc nước đến gần Lâm Trình.
Nhìn cái cốc nước quá quen thuộc này, khoé môi Lâm Trình giật giật.
"Không khát, tự mình uống đi."
"Dạ."
Lâm Mạt Mạt mở nắp cốc chuẩn bị uống, đột nhiên nhớ ra, cái cốc này được bé dùng để đựng nước mưa tạm thời hôm qua, vì sáng nay đi hơi vội, nên bé đã quên rửa.
Lâm Mạt Mạt lặng lẽ thu cốc lại.
Bé cũng có bệnh sạch sẽ.
Hai người đến trạm gas.
Lâm Trình đầu tiên tới văn phòng ông chủ, thông báo và giải thích tình huống hôm qua.
Sau khi nghe Lâm Trình giải thích, ông chủ gật đầu.
Trước khi Lâm Trình đến, ông đã biết sơ qua về tình hình hôm qua thông qua phòng phát sóng trực tiếp và chương trình đến thống báo.
"Trường hợp này là tình huống bất ngờ, có thể hiểu được."
"Nhưng mà," ông chủ lại chuyển hướng: "Lương cần bị trừ vẫn phải trừ."
"Hôm trước cậu đã giao 36 bình gas, nhưng chỉ hoàn thành 26 đơn đặt hàng trước, cho nên tiền lương cố định là 60 tệ chắc chắn không có, tính theo số lượng gas đã giao, chúng tôi chỉ có thể trả cho cậu 108 tệ."
"Ngày hôm qua cậu không làm việc cả ngày, nên không có lương."
"Ngoài ra," dừng một chút, ông chủ lại nói: "Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, nguyên tắc là xe vận chuyển của trạm gas chúng tôi không được phép sử dụng chuyện riêng hay cho mượn, sau khi hoàn thành việc giao gas hàng ngày phải trả lại trạm gas."
"Xét đến tình hình đặc biệt của cậu, việc cậu lái xe đưa con đến bệnh viện, chúng tôi sẽ không truy cứu việc này."
"Nhưng mà, cậu không tuân thủ quy định trả xe lại trạm, mà để ngoài đường một ngày, vi phạm tương ứng vẫn phải có, nó sẽ được trừ vào thu nhập của cậu hôm nay..."
Ban đầu, trưởng trạm muốn nói "trừ 100 tệ", nhưng khi ông nhìn thấy vẻ bi thương của Lâm Mạt Mạt đằng sau Lâm Trình, ông chủ mềm lòng, thay đổi: "Trừ 10 tệ."
"Được." Lâm Trình gật đầu, lấy đơn đặt hàng cố định hôm nay từ ông chủ, bắt đầu công việc của họ với Lâm Mạt Mạt.
Trên đường, Lâm Mạt Mạt ngồi phía sau xe ba bánh của Lâm Trình, chống cằm, buồn bã.
Công việc của Lâm Trình bắt đầu từ ngày sau đợt ghi hình, đến ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng của đợt ghi hình này. Vốn dĩ, Lâm Trình đã kiếm được 300 tệ, nhưng sau khi tính vào chi tiêu sinh hoạt và một loạt "đòn kinh tế", trong túi của bé chỉ còn 68 tệ.
Hơn nữa gia đình họ còn nợ 600 tệ.
Ngày cuối cùng, việc hoàn thành nhiệm vụ này gần như không thể.
...
Bên cạnh, Lâm Trình nhìn Lâm Mạt Mạt đếm lại số tiền trong tay, cố gắng đếm thêm 5 xu trong số tiền 68 tệ, sau đó nhìn thấy bé trầm mặc, anh đoán được suy nghĩ của Lâm Mạt Mạt lúc này.
Rõ ràng đứa bé này lại phân cao thấp với tiền nữa rồi.
"Xin lỗi..." Khi thấy Lâm Trình nhìn sang, Lâm Mạt Mạt nhỏ giọng xin lỗi.
Lâm Trình bất ngờ, ban đầu anh muốn an ủi Lâm Mạt Mạt, nhưng vì thiếu kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, Lâm Trình mở miệng, không biết phải làm sao để an ủi bé.
Cuối cùng, Lâm Trình chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Cố gắng nhanh lên, có thể kiếm đủ 600 tệ đấy."
"Thật không?!" Ánh mắt Lâm Mạt Mạt sáng lên.
"Ừ, đi thôi."
Trong lúc đó, phần lớn người trong phòng livestream lại không nghĩ như vậy.
[Sao tôi cảm thấy nhóm Lâm Trình không thể hoàn thành nhiệm vụ được vậy?]
[Tôi cũng thấy vậy.]
[Nếu không hoàn thành thì sẽ ra sao?]
[Không biết, hình như trước đó chương trình không đề cập tới.]
[Các nhóm khác hình như đã hoàn thành hết.]
[Vậy thì có thể chỉ có nhóm Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt không hoàn thành nhiệm vụ?!]
Lâm Mạt Mạt không thể nhìn thấy những gì người ta đang nói trong khu vực bình luận.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt cảm thấy như đang như bị thứ gì đó tác động thật mạnh, trong lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Trong mơ, có thể là vì họ không hoàn thành nhiệm vụ, thể hiện không tốt mà khán giả không thích họ.
"Con có thể làm gì?" Lâm Mạt Mạt hỏi Lâm Trình.
"Không cần làm gì cả." Yên lặng, đừng làm phiền.
Dòng sau đó là suy nghĩ trong lòng của Lâm Trình.
Lâm Mạt Mạt: "...", cảm thấy bị nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.