Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 322
Ngân Tiểu Bảo
02/11/2017
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong cắn chặt răng.
"Đến đây, xem quần áo tôi mua đi."
Sợ Lệ Tước Phong tiếp tục rống không cho cô đi quay phim nữa, Cố Tiểu Ngải lôi kéo hắn ngồi trên sô pha, lấy ra hai cái túi quần áo to đưa cho hắn, "Tất cả những cái này đều mua theo size của anh, là quần áo hàng hiệu! Rất đắt tiền!"
Lệ Tước Phong xách túi quần áo to lên lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nhíu mi nói, "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua các thương hiệu quần áo này bao giờ cả?"
Cái này mà hàng hiệu gì chứ? !
"Đúng là hàng hiệu mà!"
Cố Tiểu Ngải nhấn mạnh, trong lòng thầm nghĩ, quần áo hơn ba trăm đồng cũng là hàng cao cấp mà. . . . . .
Lệ Tước Phong bán tín bán nghi nhìn cô liếc mắt một cái, từ trong túi lấy quần áo ra, là quần áo thể thao, một bộ màu xám, một bộ màu đen, chất lượng quần áo không thể so với hàng hiệu của E.S được. . . . . .
Cái cô này biết rõ hắn ghét hàng giá rẻ rồi, còn ra sức thay đổi quan điểm của hắn nữa. . . . . .
Cô ấy cũng không nhớ là diện mạo bây giờ của cô ấy là do ai hướng dẫn chứ!
"Tại sao lại mua quần áo thể thao cho tôi?" Lệ Tước Phong cầm quần áo hỏi, ngoại trừ lần dẫn cô đi chơi công viên hắn mới mặc quần áo thể thao, bình thường hắn cơ bản là ngay cả chạm vào cũng không chạm nữa.
Cô hẳn là biết rõ hắn không thích mặc quần áo vận động mà.
"Tôi đã liên hệ bác sĩ vật lý trị liệu cho anh rồi, không cần mất nhiều thời gian, một tuần làm hai lần là được rồi, mỗi lần chỉ mất hai giờ thôi, tôi đi chung với anh." Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới nói ra mục đích thực sự của mình.
Mua quần áo vận động chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi. . . . . . Cô muốn cho tay hắn phục hồi hoàn toàn.
"Tôi đã nói tôi không làm vật lý trị liệu." Lệ Tước Phong luôn chống đối loại vật lý trị liệu này.
Bây giờ hắn không nên tốn thời gian cho việc này.
"Tay trái của anh nhấc vật nặng rất gượng gạo, lần trước ôm tôi, rõ ràng tôi cảm giác cánh tay trái của anh cố gắng chịu sức nặng của tôi." Cố Tiểu Ngải nghiêm túc nói, vùi đầu vào trong ngực của hắn, giọng điệu mềm mại nói, "Tôi đã liên hệ bác sĩ tốt lắm, anh đi . . . . . ."
. . . . . .
Nghe vậy, Lệ Tước Phong sửng sốt, ngực như là bị đấm mạnh một cái.
Ngay cả lúc hắn ôm cô không dùng được lực cô đều cảm giác được?
Hắn còn tưởng rằng mấy ngày nay cô quá nhập tâm thực hiện giấc mơ làm đạo diễn nên đã sớm để hắn ra khỏi đầu rồi.
Vì làm cho hắn chịu đi vật lý trị liệu, cô còn làm nũng với hắn, trước kia Cố Tiểu Ngải. . . . . . có đánh chết cô ấy cũng làm không được.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm vào cô, Cố Tiểu Ngải nghĩ hắn vẫn không chịu đi làm vật lý trị liệu, liền từ trong lòng ngực của hắn ngồi xuống, tay trắng nõn mềm mại vuốt ve mặt của hắn, "Đi thôi đi thôi. . . . . . con nít mới không thích gặp bác sĩ."
Lệ Tước Phong mím môi, nhìn cô ấy sử dụng cả những lời trách móc để thuyết phục chính mình.
Đây là cánh tay của hắn, cô đều lo lắng hơn so với bất cứ ai khác. . . . . .
"Vậy tắm giúp tôi đi!" Lệ Tước Phong bỗng dưng ra điều kiện.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ tức giận, "Lệ Tước Phong, anh đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Rõ ràng là cánh tay hắn không thể phục hồi, vì sao cô lại bị ra điều kiện chứ? !
"Cô có thể không đáp ứng mà!"
Như vậy, hắn có thể không cần đi vật lý trị liệu rồi.
Cố Tiểu Ngải cau mày, cuối cùng dùng một bộ biểu tình như anh hùng chịu chết nói, "Thành giao! Chỉ một đêm nay thôi!"
"Được."
. . . . . .
Đi vào phòng tắm, Lệ Tước Phong liền lột cô sạch sẽ, ẳm cô quăng vào trong bồn tắm, bản thân mình vẫn còn mặc áo sơmi ngồi xổm bên thành bồn tắm lớn.
Sương mù trong suốt nổi trên không trung, ấm áp mà ẩm ướt.
Bồn tắm được thiết kế đặc biệt lớn, Cố Tiểu Ngải vịn vào thành bồn tắm ngồi xuống, nước ấm áp ngập qua vai cô.
Lệ Tước Phong ngồi xổm bên cạnh, rót sữa tắm trong lòng bàn tay, xoa vào lưng trần của cô, đầu ngón tay mang theo độ ấm cực nóng ma sát trên lưng trần trắng nõn của cô.
Chỉ là một động tác bôi sữa tắm thôi, nhưng đầu ngón tay của hắn lại mang theo các loại ám chỉ trêu đùa, làm cho Cố Tiểu Ngải cảm thấy mình đã muốn giống Lệ Tước Phong rồi. . . . . .
Không phải nói cùng nhau tắm sao?
Bây giờ, cái tên này lại hoàn toàn là tắm rửa cho cô. . . . . .
Lệ Tước Phong trên tay lau tắm rửa nhũ, xoa ở trên lưng của cô, chậm rãi, ngón tay xảo quyệt trượt đến phía trước, ở trong nước xoa bóp ngực đẫy đà của cô. . . . . .
Cơ thể Cố Tiểu Ngải nhất thời run lên theo động tác của hắn, cơ thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng không chịu nổi, tầm mắt cũng mê ly nhắm lại. . . . . .
Hắn chỉ dùng ngón tay khêu chọc thôi mà Cố Tiểu Ngải đã cảm thấy chính mình mau tan chảy rồi, thiếu chút nữa phát ra tiếng ngâm.
Trái lại, Lệ Tước Phong áo mũ chỉnh tề ngồi xổm trên thành bồn tắm lớn, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, mắt sâu không lường được, môi mỏng nhếch lên gợi cảm. . . . . .
Thật đáng ghét.
Cố Tiểu Ngải quyết định nghịch lửa, dù sao cũng đã như vậy rồi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải giơ tay lên cởi bỏ nút áo sơmi của hắn, tay Lệ Tước Phong đang bôi sữa tắm cho cô dừng một chút, hai tròng mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn ăn cô vậy.
Nút áo sơmi bị cởi bỏ, Lệ Tước Phong lộ ra ngực tinh tráng, Cố Tiểu Ngải cắn môi dưới, lớn gan dùng tay dò xét đi vào, đầu ngón tay học kỹ xảo của hắn ở trên lồng ngực vòng vo mờ ám . . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, bây giờ cô thu tay lại còn kịp đó." Giọng Lệ Tước Phong khàn khàn, trái cổ chuyển động lên xuống, đường cong thân thể căng cứng.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải do dự, rút tay của mình về.
Đáy mắt Lệ Tước Phong đã muốn che kín dục vọng, ngồi vào bồn tắm lớn, nước ấm áp trong nháy mắt làm áo sơmi cùng quần dài của hắn ướt nhẹp.
"Ngồi lên đây."
Lệ Tước Phong ôm cô ngồi vào trên người mình.
Cố Tiểu Ngải cắn môi có chút khẩn trương nhìn hắn, hai tay đặt trên lồng ngực của hắn, bọt xà phòng di động, dòng nước chuyển động qua trong ngực hắn, làm cho hắn có vẻ càng thêm gợi cảm mị hoặc.
Chết thì chết thôi.
Cố Tiểu Ngải không suy nghĩ nhiều lắm, cúi đầu hôn lên trên mặt của hắn, một đường dọc theo cổ hắn đi xuống, lưỡi khéo léo chần chờ liếm ở trên cổ hắn, lại nhanh chóng lùi về . . . . . .
Cô vẫn không có thói quen chủ động làm như vậy . . . . . . Ở trước mặt Lệ Tước Phong, cô đã quen bị động rồi.
Nhưng chỉ có điểm này, cũng đủ làm cho Lệ Tước Phong hưng phấn rồi.
Lệ Tước Phong hít vào thật sâu, "Tiếp tục đi."
. . . . . .
Xác định là muốn tiếp tục sao? !
Nhìn trong mắt của hắn dày đặc tình dục, Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, lấy hết dũng khí cúi mặt xuống, môi chảy xuống xương quai xanh của hắn, dùng răng nhẹ nhàng mà cắn vào.
Lệ Tước Phong không khỏi thét lớn một tiếng, giống như khốn khổ vậy, có chút vẻ thống khổ, năm ngón tay chậm rãi tiến vào mái tóc dài của cô.
Cố Tiểu Ngải muốn tiếp tục hôn xuống, học tay hắn khêu chọc . . . . . . Nhưng phát hiện lá gan của chính mình cũng chỉ có thể đến mức này.
Cô không tiến hành thêm được nữa.
"Quên đi." Cố Tiểu Ngải ngước mắt mê ly lên nhìn hắn, bỏ đi.
"Cố Tiểu Ngải, nếu cô không tiếp tục, tôi lập tức bóp chết cô." Giọng Lệ Tước Phong có chút khàn khàn, gợi cảm trí mạng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt của cô.
Chọc hỏa hắn xong. . . . . . Cô dám không phụ trách dập tắt lửa? !
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải vô tội nhìn hắn, trong lòng không biết vì sao dâng lên mừng thầm nho nhỏ, cô còn tưởng rằng chỉ có chính mình sẽ bị Lệ Tước Phong châm ngòi không kềm chế được. . . . . .
Hóa ra, Lệ Tước Phong cũng giống vậy, cô chỉ khẽ hôn vài cái, hắn đã chịu không nổi rồi.
Lệ Tước Phong một tay xuyên vào mái tóc dài của cô, một tay chậm rãi nâng cơ thể của cô lên, ở trong nước ngồi ở trên người hắn.
"Lệ Tước Phong, anh còn muốn tắm nước lạnh nữa sao?" Cố Tiểu Ngải rõ ràng cảm giác được hắn nóng rực để ở nơi mềm mại của cô, không khỏi hảo tâm nhắc nhở nói. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, tôi sẽ nhẹ một chút." Lệ Tước Phong đã muốn chịu đựng không nổi nữa rồi . . . . . .
Nhìn bộ dáng hắn thống khổ khó nhịn, Cố Tiểu Ngải cúi mắt xuống, không có nhiều lời, cúi đầu hôn môi hắn.
Cô không cự tuyệt làm cho Lệ Tước Phong từng cái lỗ chân lông đều hưng phấn lên, . . . . . .
Lệ Tước Phong từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên, chiếm đoạt môi lưỡi của cô hôn mạnh, môi lưỡi của cô ẩm ướt dính, hấp thụ toàn bộ của hắn.
Lệ Tước Phong dùng một tay vuốt ve trên da thịt của cô, một tay xuyên vào khống chế được cô, tăng thêm độ mạnh của nụ hôn. . . . . .
"Cho tôi."
Lệ Tước Phong rốt cục nhẫn nại không được, một tay đỡ lấy hông của cô, một tay cởi bỏ quần, ôm cô chậm rãi nhấn chìm vật nóng rực của mình, mang theo nhiệt độ của nước. . . . . .
"Ưhm. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhịn không được thân ~ ngâm đi ra, hắn đã dịu dàng xỏ xuyên qua cô.
Nhưng hồi lâu chưa có lưu loát làm cho cô có chút đau đến nhíu mày.
Thấy thế, Lệ Tước Phong không hề động, hai tròng mắt nhìn cô chằm chằm, cưỡng bức mình nhịn xuống. . . . . .
Hắn không thể làm tổn thương tới cô.
Nhìn hắn cố nén biểu tình, Cố Tiểu Ngải lại cúi đầu nở nụ cười, hắn nhẫn nhịn nhất định thực vất vả, mồ hôi trên mặt càng không ngừng xuất hiện.
"Cô cười cái gì?" Lệ Tước Phong cắn răng nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải tất nhiên sẽ không nói là nhìn hắn nhẫn nhịn thống khổ mà cười được, vòng vo chuyển mắt nói, "Nhìn tay trái anh ôm tôi có chút không sử dụng được lực, nếu không làm vật lý trị liệu thì về sau anh làm sao ẳm Bảo Bảo được?"
Bảo Bảo yếu ớt như vậy, khẳng định không thể để cho hắn ôm được.
Hơn nữa. . . . . . hắn luôn luôn bá đạo lại thô lỗ, đến lúc đó Bảo Bảo bị đau hoặc là bị ngã . . . . . . Vậy thì thảm rồi.
. . . . . .
Nghe vậy, đáy mắt Lệ Tước Phong càng thêm biến đổi.
Đứa nhỏ. . . . . .
Con của bọn họ.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong đem cô bế đứng lên, lui cách thân thể của hắn, không có tiếp tục nữa.
"Lệ Tước Phong?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng đã. . . . . . tại sao còn ngừng lại. . . . . .
Cô nói như thế phá hư không khí làm hắn mất hưng phấn sao? !
Lệ Tước Phong hôn mạnh lên môi cô một chút, giọng nói khàn khàn, "Cô tiếp tục tắm đi, tôi đi tắm nước lạnh."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn hắn từ trong bồn tắm đứng lên, đi đến vòi sen tắm nước lạnh . . . . . .
Cô đã muốn ngầm đồng ý hắn có thể làm một lần. . . . . . Hắn luôn luôn đều là thú tính, làm sao có thể đột nhiên. . . . . . bỏ qua cho cô?
Hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Vì sao mấy ngày nay, hắn luôn là lạ . . . . . .
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?
"Lệ Tước Phong, anh không sao chứ?" Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng hỏi hắn, nhìn hình ảnh hắn mơ hồ dưới vói sen, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong đều không có nói chuyện.
Cố Tiểu Ngải đang muốn hỏi lại, giọng nói bá đạo của Lệ Tước Phong truyền đến, "Cố Tiểu Ngải, tôi ăn cô thì cô mới cho rằng không có việc gì sao?"
Giọng của hắn pha lẫn tiếng nước chảy của vòi sen, lời của hắn đã tràn ngập ám muội rồi.
Cố Tiểu Ngải mím môi, ở trong bồn tắm ngồi xuống ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Coi như cô cái gì cũng chưa nói qua đi. . . . . .
"Đến đây, xem quần áo tôi mua đi."
Sợ Lệ Tước Phong tiếp tục rống không cho cô đi quay phim nữa, Cố Tiểu Ngải lôi kéo hắn ngồi trên sô pha, lấy ra hai cái túi quần áo to đưa cho hắn, "Tất cả những cái này đều mua theo size của anh, là quần áo hàng hiệu! Rất đắt tiền!"
Lệ Tước Phong xách túi quần áo to lên lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nhíu mi nói, "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua các thương hiệu quần áo này bao giờ cả?"
Cái này mà hàng hiệu gì chứ? !
"Đúng là hàng hiệu mà!"
Cố Tiểu Ngải nhấn mạnh, trong lòng thầm nghĩ, quần áo hơn ba trăm đồng cũng là hàng cao cấp mà. . . . . .
Lệ Tước Phong bán tín bán nghi nhìn cô liếc mắt một cái, từ trong túi lấy quần áo ra, là quần áo thể thao, một bộ màu xám, một bộ màu đen, chất lượng quần áo không thể so với hàng hiệu của E.S được. . . . . .
Cái cô này biết rõ hắn ghét hàng giá rẻ rồi, còn ra sức thay đổi quan điểm của hắn nữa. . . . . .
Cô ấy cũng không nhớ là diện mạo bây giờ của cô ấy là do ai hướng dẫn chứ!
"Tại sao lại mua quần áo thể thao cho tôi?" Lệ Tước Phong cầm quần áo hỏi, ngoại trừ lần dẫn cô đi chơi công viên hắn mới mặc quần áo thể thao, bình thường hắn cơ bản là ngay cả chạm vào cũng không chạm nữa.
Cô hẳn là biết rõ hắn không thích mặc quần áo vận động mà.
"Tôi đã liên hệ bác sĩ vật lý trị liệu cho anh rồi, không cần mất nhiều thời gian, một tuần làm hai lần là được rồi, mỗi lần chỉ mất hai giờ thôi, tôi đi chung với anh." Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới nói ra mục đích thực sự của mình.
Mua quần áo vận động chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi. . . . . . Cô muốn cho tay hắn phục hồi hoàn toàn.
"Tôi đã nói tôi không làm vật lý trị liệu." Lệ Tước Phong luôn chống đối loại vật lý trị liệu này.
Bây giờ hắn không nên tốn thời gian cho việc này.
"Tay trái của anh nhấc vật nặng rất gượng gạo, lần trước ôm tôi, rõ ràng tôi cảm giác cánh tay trái của anh cố gắng chịu sức nặng của tôi." Cố Tiểu Ngải nghiêm túc nói, vùi đầu vào trong ngực của hắn, giọng điệu mềm mại nói, "Tôi đã liên hệ bác sĩ tốt lắm, anh đi . . . . . ."
. . . . . .
Nghe vậy, Lệ Tước Phong sửng sốt, ngực như là bị đấm mạnh một cái.
Ngay cả lúc hắn ôm cô không dùng được lực cô đều cảm giác được?
Hắn còn tưởng rằng mấy ngày nay cô quá nhập tâm thực hiện giấc mơ làm đạo diễn nên đã sớm để hắn ra khỏi đầu rồi.
Vì làm cho hắn chịu đi vật lý trị liệu, cô còn làm nũng với hắn, trước kia Cố Tiểu Ngải. . . . . . có đánh chết cô ấy cũng làm không được.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm vào cô, Cố Tiểu Ngải nghĩ hắn vẫn không chịu đi làm vật lý trị liệu, liền từ trong lòng ngực của hắn ngồi xuống, tay trắng nõn mềm mại vuốt ve mặt của hắn, "Đi thôi đi thôi. . . . . . con nít mới không thích gặp bác sĩ."
Lệ Tước Phong mím môi, nhìn cô ấy sử dụng cả những lời trách móc để thuyết phục chính mình.
Đây là cánh tay của hắn, cô đều lo lắng hơn so với bất cứ ai khác. . . . . .
"Vậy tắm giúp tôi đi!" Lệ Tước Phong bỗng dưng ra điều kiện.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ tức giận, "Lệ Tước Phong, anh đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Rõ ràng là cánh tay hắn không thể phục hồi, vì sao cô lại bị ra điều kiện chứ? !
"Cô có thể không đáp ứng mà!"
Như vậy, hắn có thể không cần đi vật lý trị liệu rồi.
Cố Tiểu Ngải cau mày, cuối cùng dùng một bộ biểu tình như anh hùng chịu chết nói, "Thành giao! Chỉ một đêm nay thôi!"
"Được."
. . . . . .
Đi vào phòng tắm, Lệ Tước Phong liền lột cô sạch sẽ, ẳm cô quăng vào trong bồn tắm, bản thân mình vẫn còn mặc áo sơmi ngồi xổm bên thành bồn tắm lớn.
Sương mù trong suốt nổi trên không trung, ấm áp mà ẩm ướt.
Bồn tắm được thiết kế đặc biệt lớn, Cố Tiểu Ngải vịn vào thành bồn tắm ngồi xuống, nước ấm áp ngập qua vai cô.
Lệ Tước Phong ngồi xổm bên cạnh, rót sữa tắm trong lòng bàn tay, xoa vào lưng trần của cô, đầu ngón tay mang theo độ ấm cực nóng ma sát trên lưng trần trắng nõn của cô.
Chỉ là một động tác bôi sữa tắm thôi, nhưng đầu ngón tay của hắn lại mang theo các loại ám chỉ trêu đùa, làm cho Cố Tiểu Ngải cảm thấy mình đã muốn giống Lệ Tước Phong rồi. . . . . .
Không phải nói cùng nhau tắm sao?
Bây giờ, cái tên này lại hoàn toàn là tắm rửa cho cô. . . . . .
Lệ Tước Phong trên tay lau tắm rửa nhũ, xoa ở trên lưng của cô, chậm rãi, ngón tay xảo quyệt trượt đến phía trước, ở trong nước xoa bóp ngực đẫy đà của cô. . . . . .
Cơ thể Cố Tiểu Ngải nhất thời run lên theo động tác của hắn, cơ thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng không chịu nổi, tầm mắt cũng mê ly nhắm lại. . . . . .
Hắn chỉ dùng ngón tay khêu chọc thôi mà Cố Tiểu Ngải đã cảm thấy chính mình mau tan chảy rồi, thiếu chút nữa phát ra tiếng ngâm.
Trái lại, Lệ Tước Phong áo mũ chỉnh tề ngồi xổm trên thành bồn tắm lớn, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, mắt sâu không lường được, môi mỏng nhếch lên gợi cảm. . . . . .
Thật đáng ghét.
Cố Tiểu Ngải quyết định nghịch lửa, dù sao cũng đã như vậy rồi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải giơ tay lên cởi bỏ nút áo sơmi của hắn, tay Lệ Tước Phong đang bôi sữa tắm cho cô dừng một chút, hai tròng mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn ăn cô vậy.
Nút áo sơmi bị cởi bỏ, Lệ Tước Phong lộ ra ngực tinh tráng, Cố Tiểu Ngải cắn môi dưới, lớn gan dùng tay dò xét đi vào, đầu ngón tay học kỹ xảo của hắn ở trên lồng ngực vòng vo mờ ám . . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, bây giờ cô thu tay lại còn kịp đó." Giọng Lệ Tước Phong khàn khàn, trái cổ chuyển động lên xuống, đường cong thân thể căng cứng.
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải do dự, rút tay của mình về.
Đáy mắt Lệ Tước Phong đã muốn che kín dục vọng, ngồi vào bồn tắm lớn, nước ấm áp trong nháy mắt làm áo sơmi cùng quần dài của hắn ướt nhẹp.
"Ngồi lên đây."
Lệ Tước Phong ôm cô ngồi vào trên người mình.
Cố Tiểu Ngải cắn môi có chút khẩn trương nhìn hắn, hai tay đặt trên lồng ngực của hắn, bọt xà phòng di động, dòng nước chuyển động qua trong ngực hắn, làm cho hắn có vẻ càng thêm gợi cảm mị hoặc.
Chết thì chết thôi.
Cố Tiểu Ngải không suy nghĩ nhiều lắm, cúi đầu hôn lên trên mặt của hắn, một đường dọc theo cổ hắn đi xuống, lưỡi khéo léo chần chờ liếm ở trên cổ hắn, lại nhanh chóng lùi về . . . . . .
Cô vẫn không có thói quen chủ động làm như vậy . . . . . . Ở trước mặt Lệ Tước Phong, cô đã quen bị động rồi.
Nhưng chỉ có điểm này, cũng đủ làm cho Lệ Tước Phong hưng phấn rồi.
Lệ Tước Phong hít vào thật sâu, "Tiếp tục đi."
. . . . . .
Xác định là muốn tiếp tục sao? !
Nhìn trong mắt của hắn dày đặc tình dục, Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, lấy hết dũng khí cúi mặt xuống, môi chảy xuống xương quai xanh của hắn, dùng răng nhẹ nhàng mà cắn vào.
Lệ Tước Phong không khỏi thét lớn một tiếng, giống như khốn khổ vậy, có chút vẻ thống khổ, năm ngón tay chậm rãi tiến vào mái tóc dài của cô.
Cố Tiểu Ngải muốn tiếp tục hôn xuống, học tay hắn khêu chọc . . . . . . Nhưng phát hiện lá gan của chính mình cũng chỉ có thể đến mức này.
Cô không tiến hành thêm được nữa.
"Quên đi." Cố Tiểu Ngải ngước mắt mê ly lên nhìn hắn, bỏ đi.
"Cố Tiểu Ngải, nếu cô không tiếp tục, tôi lập tức bóp chết cô." Giọng Lệ Tước Phong có chút khàn khàn, gợi cảm trí mạng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt của cô.
Chọc hỏa hắn xong. . . . . . Cô dám không phụ trách dập tắt lửa? !
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải vô tội nhìn hắn, trong lòng không biết vì sao dâng lên mừng thầm nho nhỏ, cô còn tưởng rằng chỉ có chính mình sẽ bị Lệ Tước Phong châm ngòi không kềm chế được. . . . . .
Hóa ra, Lệ Tước Phong cũng giống vậy, cô chỉ khẽ hôn vài cái, hắn đã chịu không nổi rồi.
Lệ Tước Phong một tay xuyên vào mái tóc dài của cô, một tay chậm rãi nâng cơ thể của cô lên, ở trong nước ngồi ở trên người hắn.
"Lệ Tước Phong, anh còn muốn tắm nước lạnh nữa sao?" Cố Tiểu Ngải rõ ràng cảm giác được hắn nóng rực để ở nơi mềm mại của cô, không khỏi hảo tâm nhắc nhở nói. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, tôi sẽ nhẹ một chút." Lệ Tước Phong đã muốn chịu đựng không nổi nữa rồi . . . . . .
Nhìn bộ dáng hắn thống khổ khó nhịn, Cố Tiểu Ngải cúi mắt xuống, không có nhiều lời, cúi đầu hôn môi hắn.
Cô không cự tuyệt làm cho Lệ Tước Phong từng cái lỗ chân lông đều hưng phấn lên, . . . . . .
Lệ Tước Phong từ trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên, chiếm đoạt môi lưỡi của cô hôn mạnh, môi lưỡi của cô ẩm ướt dính, hấp thụ toàn bộ của hắn.
Lệ Tước Phong dùng một tay vuốt ve trên da thịt của cô, một tay xuyên vào khống chế được cô, tăng thêm độ mạnh của nụ hôn. . . . . .
"Cho tôi."
Lệ Tước Phong rốt cục nhẫn nại không được, một tay đỡ lấy hông của cô, một tay cởi bỏ quần, ôm cô chậm rãi nhấn chìm vật nóng rực của mình, mang theo nhiệt độ của nước. . . . . .
"Ưhm. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhịn không được thân ~ ngâm đi ra, hắn đã dịu dàng xỏ xuyên qua cô.
Nhưng hồi lâu chưa có lưu loát làm cho cô có chút đau đến nhíu mày.
Thấy thế, Lệ Tước Phong không hề động, hai tròng mắt nhìn cô chằm chằm, cưỡng bức mình nhịn xuống. . . . . .
Hắn không thể làm tổn thương tới cô.
Nhìn hắn cố nén biểu tình, Cố Tiểu Ngải lại cúi đầu nở nụ cười, hắn nhẫn nhịn nhất định thực vất vả, mồ hôi trên mặt càng không ngừng xuất hiện.
"Cô cười cái gì?" Lệ Tước Phong cắn răng nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải tất nhiên sẽ không nói là nhìn hắn nhẫn nhịn thống khổ mà cười được, vòng vo chuyển mắt nói, "Nhìn tay trái anh ôm tôi có chút không sử dụng được lực, nếu không làm vật lý trị liệu thì về sau anh làm sao ẳm Bảo Bảo được?"
Bảo Bảo yếu ớt như vậy, khẳng định không thể để cho hắn ôm được.
Hơn nữa. . . . . . hắn luôn luôn bá đạo lại thô lỗ, đến lúc đó Bảo Bảo bị đau hoặc là bị ngã . . . . . . Vậy thì thảm rồi.
. . . . . .
Nghe vậy, đáy mắt Lệ Tước Phong càng thêm biến đổi.
Đứa nhỏ. . . . . .
Con của bọn họ.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong đem cô bế đứng lên, lui cách thân thể của hắn, không có tiếp tục nữa.
"Lệ Tước Phong?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cũng đã. . . . . . tại sao còn ngừng lại. . . . . .
Cô nói như thế phá hư không khí làm hắn mất hưng phấn sao? !
Lệ Tước Phong hôn mạnh lên môi cô một chút, giọng nói khàn khàn, "Cô tiếp tục tắm đi, tôi đi tắm nước lạnh."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn hắn từ trong bồn tắm đứng lên, đi đến vòi sen tắm nước lạnh . . . . . .
Cô đã muốn ngầm đồng ý hắn có thể làm một lần. . . . . . Hắn luôn luôn đều là thú tính, làm sao có thể đột nhiên. . . . . . bỏ qua cho cô?
Hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Vì sao mấy ngày nay, hắn luôn là lạ . . . . . .
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?
"Lệ Tước Phong, anh không sao chứ?" Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng hỏi hắn, nhìn hình ảnh hắn mơ hồ dưới vói sen, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong đều không có nói chuyện.
Cố Tiểu Ngải đang muốn hỏi lại, giọng nói bá đạo của Lệ Tước Phong truyền đến, "Cố Tiểu Ngải, tôi ăn cô thì cô mới cho rằng không có việc gì sao?"
Giọng của hắn pha lẫn tiếng nước chảy của vòi sen, lời của hắn đã tràn ngập ám muội rồi.
Cố Tiểu Ngải mím môi, ở trong bồn tắm ngồi xuống ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Coi như cô cái gì cũng chưa nói qua đi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.