Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 323
Ngân Tiểu Bảo
03/11/2017
Xin đạo diễn nghỉ nửa ngày, Cố Tiểu Ngải dặn tài xế chở đến chỗ làm vật
lý trị liệu. Vì đi theo Lệ Tước Phong, hôm nay cô cũng thay quần áo vận
động.
Nhìn thời gian, Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lệ Tước Phong: Lệ Tước Phong, trong vòng 20 phút phải đến chỗ làm vật lý trị liệu, anh đã đồng ý với tôi rồi, tôi ở đây chờ anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã qua 20 phút.
Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn ngoài cửa kính xe một cái, không có xe nào có dấu hiệu dừng lại......
Cái tên này, thật đúng là không có ý định đến sao? Hắn muốn cô cùng tắm, cô cũng đã đáp ứng điều kiện lưu manh đó rồi, hắn vẫn không tuân thủ hứa hẹn.
Quá đáng lắm rồi.
Cố Tiểu Ngải trực tiếp gọi một cú điện thoại, bên trong truyền đến giọng nữ tiêu chuẩn báo đã tắt máy......
Lệ Tước Phong khóa di động.
Vì không đi vật lý trị liệu nên tắt máy sao? Là sợ cô làm ầm ỹ với hắn sao?
Tâm tình của Cố Tiểu Ngải nhất thời rơi xuống đến đáy cốc, đẩy cửa xe ra đi xuống, nhìn xe cộ trên đường đông đúc, Cố Tiểu Ngải đứng dựa vào cửa xe, lẳng lặng chờ đợi.
Lệ Tước Phong...... chỉ là đi làm vật lý trị liệu mà thôi, cũng đâu phải muốn lấy mạng của hắn chứ, còn không lại đây nữa......
Thời gian tích tắc trôi qua, Cố Tiểu Ngải càng ngày càng không thể nhẫn nại nữa......
Cố Tiểu Ngải gọi điện thoại tới văn phòng Lệ Tước Phong, nghe giọng thư ký Vương Chiêu, "Xin chào, đây là văn phòng Tổng giám đốc công ty E.S khu Á Thái."
"Tôi là Cố Tiểu Ngải, Lệ Tước Phong có ở đó không?"
"Cố tiểu thư, một giờ trước Lệ tổng đã đi ra ngoài rồi." Vương Chiêu cung kính nói.
"Không nói đi đâu sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.
"Không có, Cố tiểu thư."
"Cám ơn cô."
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải nhìn xe lui tới tấp nập, lông mày nhíu lại, một giờ trước đã đi rồi, vậy hẳn là đã sớm đến rồi, rốt cuộc thì ở đâu chứ?
Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?!
Cố Tiểu Ngải bắt đầu lo lắng, bất an không ngừng đi tới đi lui ở ven đường, nhìn từng chiếc xe qua lại tới lui.
Lại một giờ nữa trôi qua, Lệ Tước Phong vẫn chưa đến...... Cố Tiểu Ngải càng thêm bối rối, không ngừng gọi di động cho Lệ Tước Phong, điện thoại vẫn khóa máy, điều này làm cho cô càng ngày càng lo lắng.
Hắn đã sớm nên đến rồi, không có khả năng bây giờ còn không tới...... Đến tột cùng thì hắn đi đâu?!
Cố Tiểu Ngải một lần nữa gọi điện thoại cho thư ký Vương Chiêu, "Làm phiền cô tra giúp tôi các bệnh viện ở C thị có Lệ Tước Phong hay không, tôi lo lắng anh ấy xảy ra chuyện."
"Vâng, Cố tiểu thư."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua......
Trời bắt đầu tối dần, Cố Tiểu Ngải vẫn đứng ở trước cửa xe đợi, tay nắm chặt điện thoại di động, trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Lệ Tước Phong...... trăm ngàn lần anh đừng xảy ra chuyện gì.
Tranh thủ khởi động máy......
"Cố tiểu thư, xem ra Lệ tổng sẽ không tới, tôi đưa cô về nhà trước được không?" Tài xế từ trên xe bước xuống hỏi.
Bây giờ cũng chưa tới...... Lệ tổng không có khả năng sẽ tới.
Cố Tiểu Ngải cầm di động gật gật đầu, "Được. Dặn một vệ sĩ ở lại đây chờ, Lệ Tước Phong lại đây lập tức báo cho tôi biết."
"Đã biết, Cố tiểu thư."
Tài xế gật đầu, đi đến xe của nhóm vệ sĩ phía sau căn dặn một tiếng sau mới trở về, rồi mới trở lại ngồi vào chỗ tay lái chạy về.
Sắc trời đã tối, đèn đường chiếu sáng ngời, màu ráng chiều lóe ra, xuyên thấu qua cửa kính xe lướt trên khuôn mặt bất an của Cố Tiểu Ngải, lúc sáng lúc tối.
Di động bỗng nhiên vang lên, Cố Tiểu Ngải cầm di động lên, là thư ký Vương Chiêu gọi tới, Cố Tiểu Ngải nặng nề hít một hơi mới nhận điện thoại, giọng nói bất an mà lo lắng, "Alo? Thế nào rồi?"
"Cố tiểu thư, Lệ tổng hẳn là không có gặp chuyện không may, hôm nay không có bệnh viện nào có Lệ tổng cả." Thư ký Vương Chiêu nói.
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, "Cám ơn."
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải sờ sờ mặt, đầu cô đã muốn đầy mồ hôi rồi.
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy dáng vẻ cô khẩn trương nói, "Cố tiểu thư, không cần lo lắng, Lệ tổng không có việc gì đâu."
"Ừ."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười gật gật đầu.
Xe chạy nhanh đến khu Thủy Thiển Loan, trong khu này đèn sáng ngời, ánh đèn sáng tỏ.
Một chiếc xe thể thao màu lam chạy như bay vượt qua xe cô, chạy thẳng vào biệt thự Lệ gia, nhóm giúp việc vội vàng mở cổng lớn ra......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, đây không phải là xe thể thao cô chọn cho Lệ Tước Phong sao?
Tài xế chậm rãi chạy xe vào cổng, Cố Tiểu Ngải nhìn xe thể thao phía trước, cửa xe thể thao màu lam được mở ra, Lệ Tước Phong bước xuống xe, bóng dáng cao to, bình yên vô sự.
Không đợi xe ngừng lại hẳn, Cố Tiểu Ngải liền lao xuống xe đi qua.
"Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải có chút tức giận hô lên tên của hắn.
Lệ Tước Phong đứng ở bãi cỏ xoay người lại nhìn về phía cô, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, nhìn liếc mắt sắc trời một cái, Lệ Tước Phong nhíu mi lại, giọng điệu còn tức giận hơn so với cô, "Tại sao đến bây giờ cô mới trở về?"
Không phải hắn đã nói với cô là không thể làm việc quá năm giờ chiều rồi hay sao?!
Cô còn có thể đến trời tối mới về nhà?!
Có phải cô muốn cơ thể của mình sớm suy sụp hay không!
Cố Tiểu Ngải quan sát hắn, hắn mặc quần áo màu xám cùng áo khoác dài, càng làm tôn lên dáng người cao to của hắn, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan rõ ràng, một đôi mắt đen thật sự thâm, có chút tức giận, môi mỏng mím lại.
"Tay anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, tại sao lại tự mình lái xe về chứ?!" Cố Tiểu Ngải có chút kích động nói, muốn chất vất hắn chuyện lỡ hẹn với cô.
Tay hắn đều chưa khỏi hẳn, tự mình lái xe nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?
"Tay trái của tôi đã tốt lắm rồi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói sang chuyện khác, tại sao hôm nay cô lại về trễ như vậy?!"
......
Hắn còn chất vấn ngược lại cô nữa sao?
Hắn đã quên toàn bộ rồi?
"Hôm nay anh đã đi đâu?" Cố Tiểu Ngải cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại hỏi hắn, "Tôi đã gọi điện thoại cho anh mà anh lại tắt điện thoại."
Ánh mắt Lệ Tước Phong hơi trầm xuống, lập tức nói, "Đi gặp đối tác bàn việc thôi."
......
Còn có loại đi gặp bàn chuyện nữa sao?
Hắn đã đáp ứng với cô hôm nay đi làm vật lý trị liệu rồi, kết quả lại cho cô leo cây, cô lo lắng suốt một buổi chiều, hắn lại đi gặp đối tác bàn chuyện mà thôi?!
Đã có việc rồi vì sao còn đáp ứng với cô chứ?
"Thật không?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt lên tiếng, xoay người đi vào trong biệt thự cũng không quay đầu lại.
Hắn đã quên toàn bộ lời cô nói rồi......Cô giống như một kẻ ngu chờ từ giữa trưa cho đến trời tối...... Còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì lo lắng muốn chết......
Còn hắn thì chẳng qua là đã quên lời hẹn với cô mà thôi.
Vừa đi vào biệt thự, cánh tay của cô liền bị Lệ Tước Phong từ sau nắm lấy, Cố Tiểu Ngải cắn môi, không nói gì.
Lệ Tước Phong xoay mạnh người cô lại đối mặt với mình, trầm thấp hỏi, "Làm sao vậy? Thật quái gỡ! Tại sao đêm nay cô lại về trễ như vậy? Đoàn phim bắt cô ở lại làm việc sao?!"
Hắn nên sớm gọi một cuộc điện thoại tới cảnh cáo đạo diễn Trương Thiên Thành một chút, dám xem người yêu của hắn là trâu ngựa hay sao?!
Lại dám bắt ở lại đến lúc này!
"Buông tay." Bây giờ Cố Tiểu Ngải cũng không muốn nói chuyện với hắn một chút nào, giãy dụa muốn rút tay của mình về.
"Không buông!" Giọng điệu Lệ Tước Phong mãnh liệt bá đạo, đêm nay cô này bị làm sao vậy!
Cố Tiểu Ngải giãy dụa vài cái nhưng tránh không ra, chỉ có thể để yên, nghiêng mặt qua một bên không nhìn tới hắn.
......
"Sao cô lại kỳ quặc như vậy chứ?!" Lệ Tước Phong lạnh giọng hỏi.
Cô kỳ quặc?
Cô vì hắn lo lắng suốt một buổi chiều...... Hắn ngay cả di động cũng không mở ra......
Bây giờ hắn lại chỉ trích cô kỳ quặc?
Vậy muốn cô bày ra biểu tình gì đây, vui vẻ cười sao? Hoàn toàn không thèm để ý sao?
"Tôi đã ở chỗ làm vật lý trị liệu chờ anh đến quá trưa." Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, rũ mắt xuống nhìn giày da trên chân hắn, trong lòng nổi lên ủy khuất.
Trong mắt Lệ Tước Phong có một chút giật mình, chết tiệt, hắn đã đồng ý với cô đi làm vật lý trị liệu.
"Anh đã quên có phải hay không?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi, vẫn là cúi đầu, không muốn nhìn trên mặt hắn có biểu tình gì, là áy náy hoặc là đương nhiên......
Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô, không trả lời, môi mỏng khẽ nhếch, không có nói ra được một chữ nào.
Bỗng dưng, một giọt máu tươi chảy nhỏ giọt xuống, tạo nên một đốm máu nhỏ.
......
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn về phía tay trái của hắn, vừa rồi cô không có chú ý tới, dưới ống tay áo khoác dài, tay trái của hắn nắm thật chặc, máu tươi từ khe hở chảy xuống từng giọt......
Nhìn thấy ghê người.
"Tại sao anh lại bị thương?!" Cố Tiểu Ngải khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Cái tên này bị thương cũng không nói một tiếng? Còn tự mình lái xe trở về! Hắn điên rồi có phải hay không!
"Không có gì." Lệ Tước Phong theo bản năng đưa tay rụt vào trong ống tay áo.
"Lại đây cho tôi xem!"
Cố Tiểu Ngải cũng chẳng còn quan tâm đến tức giận cùng ủy khuất, lôi kéo hắn đi vào bên trong, không phải hắn đi bàn công chuyện sao? Bàn chuyện mà lại đánh nhau với người ta sao?
Bên cạnh hắn còn có người dám đánh nhau với hắn sao?! Không sợ chết sao...... Hay là miệng vết thương bị súng bắn lại tái phát?!
"Không cần!"
Khẩu khí Lệ Tước Phong bỗng nhiên đẩy mạnh cô ra, Cố Tiểu Ngải không có đứng vững, lảo đảo từng bước mới đứng vững.
Trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút kinh hoảng, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, ngực Cố Tiểu Ngải run lên, nhìn hắn đưa tay qua liền lui ra sau từng bước.
Có ý né tránh hắn.
Hắn vừa mới...... đẩy cô?!
Rốt cuộc là ai kỳ quái chứ?
Lúc trước rõ ràng rất tốt, lúc tay cô bị thương, hắn ôm cô nói yêu cô......
Kết quả hôm nay hắn làm cho cô đợi cả một buổi chiều, Bây giờ còn đẩy cô ra? Rốt cuộc hắn làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút dại ra nhìn mặt hắn lạnh lùng, mắt Lệ Tước Phong nặng trĩu, có chút không được tự nhiên nhìn cô, từ phía sau cô lạnh lùng thốt, "Gọi bảo mẫu lại đây băng bó miệng vết thương cho tôi."
......
Hắn không tính nói với cô tại sao lại bị thương sao?!
"Đã biết." Cố Tiểu Ngải lên tiếng, nói không nên lời chua sót, xoay người đi gọi bảo mẫu.
Trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt Lệ Tước Phong âm trầm ngồi ở đàng kia, bóng dáng cứng đờ, cởi áo khoác dài cùng áo sơmi xuống một nửa, toàn bộ trên cánh tay trái tất cả đều là máu tươi......
Cố Tiểu Ngải cắn môi, khiếp sợ nhìn hắn, hắn lại làm cái gì chứ?! Làm sao có thể làm cho mình thành như vậy.
"Lệ tiên sinh, vết thương đã động đến xương rồi, vết thương lần trước bị súng bắn còn chưa lành hẳn, tại sao lại làm bị thương nữa rồi." Bảo mẫu mang theo hộp cấp cứu đi tới, lo lắng nói liên miên cằn nhằn.
"Dài dòng! Bảo bà băng bó đi!" Lệ Tước Phong liếc nhìn Cố Tiểu Ngải một cái, không kiên nhẫn quát bảo mẫu.
"Tôi với anh đi bệnh viện đi." Cố Tiểu Ngải đứng ở trước mặt hắn nói, lo lắng cực kỳ.
Cô dùng tất cả biện pháp để hắn đi làm vật lý trị liệu, hắn phản đối, bây giờ lại làm tay mình bị thương một lần nữa.
"Không cần." Lệ Tước Phong cự tuyệt.
Bảo mẫu xoay nửa người qua xử lý miệng vết thương cho Lệ Tước Phong, từng miếng bông gòn dính đầy máu bị quăng vào sọt rác, đỏ đến chói mắt.
Động tác của bảo mẫu hơi mạnh, Lệ Tước Phong bị đau thét lớn một tiếng, cắn chặt răng lại.
Thấy thế, Cố Tiểu Ngải cầm miếng bông gòn định tiến lên muốn giúp bảo mẫu, Lệ Tước Phong dùng tay phải chặn trước mặt cô lại, giọng điệu bá đạo mà không được xía vào, "Tránh ra một chút!"
"Tôi muốn giúp mà thôi." Cố Tiểu Ngải ngơ ngác đứng ở nơi đó, hắn tình nguyện để cho bảo mẫu giúp hắn xử lý vết thương, cũng không cần cô?
Hắn ghét cô đến như vậy sao?!
"Không cần, cô trở về phòng ngủ đi." Lệ Tước Phong ngước mắt lên thật sâu nhìn cô, giọng điệu giống như hạ mệnh lệnh vậy.
"......"
Bây giờ, làm sao cô có thể ngủ được chứ?!
Cố Tiểu Ngải cắn môi nhìn vẻ mặt hắn cự tuyệt, cái mũi chua xót cực kỳ, giống như bị vô số kim đâm qua, đau đến mức khó chịu, lại khóc không được.
"Đi ngủ đi!" Thấy cô đứng không nhúc nhích, Lệ Tước Phong lại căn dặn.
"Không ngủ." Cố Tiểu Ngải vẫn kiên quyết đứng ở đàng kia.
"Nghe lời đi!" Lệ Tước Phong nhíu mi trừng cô.
Cố Tiểu Ngải vẫn rất kiên quyết đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nhận thấy không khí giữa hai người không thích hợp, bảo mẫu vội vàng hoà giải, "Đúng vậy, Cố tiểu thư, cô cũng làm việc cả ngày rồi, đi ngủ đi. Đúng rồi, băng cá nhân mới tôi đặt trong ngăn kéo đầu giường, cô nhớ đổi nha."
Cố Tiểu Ngải cúi đầu liếc mắt nhìn miếng băng dán cá nhân trên tay mình một cái, vẫn không có rời đi.
"......"
Hai mắt Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô vẫn không nhúc nhích, một câu cũng đều không có nói.
Nha đầu cố chấp.
Nhìn thời gian, Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lệ Tước Phong: Lệ Tước Phong, trong vòng 20 phút phải đến chỗ làm vật lý trị liệu, anh đã đồng ý với tôi rồi, tôi ở đây chờ anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã qua 20 phút.
Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn ngoài cửa kính xe một cái, không có xe nào có dấu hiệu dừng lại......
Cái tên này, thật đúng là không có ý định đến sao? Hắn muốn cô cùng tắm, cô cũng đã đáp ứng điều kiện lưu manh đó rồi, hắn vẫn không tuân thủ hứa hẹn.
Quá đáng lắm rồi.
Cố Tiểu Ngải trực tiếp gọi một cú điện thoại, bên trong truyền đến giọng nữ tiêu chuẩn báo đã tắt máy......
Lệ Tước Phong khóa di động.
Vì không đi vật lý trị liệu nên tắt máy sao? Là sợ cô làm ầm ỹ với hắn sao?
Tâm tình của Cố Tiểu Ngải nhất thời rơi xuống đến đáy cốc, đẩy cửa xe ra đi xuống, nhìn xe cộ trên đường đông đúc, Cố Tiểu Ngải đứng dựa vào cửa xe, lẳng lặng chờ đợi.
Lệ Tước Phong...... chỉ là đi làm vật lý trị liệu mà thôi, cũng đâu phải muốn lấy mạng của hắn chứ, còn không lại đây nữa......
Thời gian tích tắc trôi qua, Cố Tiểu Ngải càng ngày càng không thể nhẫn nại nữa......
Cố Tiểu Ngải gọi điện thoại tới văn phòng Lệ Tước Phong, nghe giọng thư ký Vương Chiêu, "Xin chào, đây là văn phòng Tổng giám đốc công ty E.S khu Á Thái."
"Tôi là Cố Tiểu Ngải, Lệ Tước Phong có ở đó không?"
"Cố tiểu thư, một giờ trước Lệ tổng đã đi ra ngoài rồi." Vương Chiêu cung kính nói.
"Không nói đi đâu sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.
"Không có, Cố tiểu thư."
"Cám ơn cô."
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải nhìn xe lui tới tấp nập, lông mày nhíu lại, một giờ trước đã đi rồi, vậy hẳn là đã sớm đến rồi, rốt cuộc thì ở đâu chứ?
Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?!
Cố Tiểu Ngải bắt đầu lo lắng, bất an không ngừng đi tới đi lui ở ven đường, nhìn từng chiếc xe qua lại tới lui.
Lại một giờ nữa trôi qua, Lệ Tước Phong vẫn chưa đến...... Cố Tiểu Ngải càng thêm bối rối, không ngừng gọi di động cho Lệ Tước Phong, điện thoại vẫn khóa máy, điều này làm cho cô càng ngày càng lo lắng.
Hắn đã sớm nên đến rồi, không có khả năng bây giờ còn không tới...... Đến tột cùng thì hắn đi đâu?!
Cố Tiểu Ngải một lần nữa gọi điện thoại cho thư ký Vương Chiêu, "Làm phiền cô tra giúp tôi các bệnh viện ở C thị có Lệ Tước Phong hay không, tôi lo lắng anh ấy xảy ra chuyện."
"Vâng, Cố tiểu thư."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua......
Trời bắt đầu tối dần, Cố Tiểu Ngải vẫn đứng ở trước cửa xe đợi, tay nắm chặt điện thoại di động, trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.
Lệ Tước Phong...... trăm ngàn lần anh đừng xảy ra chuyện gì.
Tranh thủ khởi động máy......
"Cố tiểu thư, xem ra Lệ tổng sẽ không tới, tôi đưa cô về nhà trước được không?" Tài xế từ trên xe bước xuống hỏi.
Bây giờ cũng chưa tới...... Lệ tổng không có khả năng sẽ tới.
Cố Tiểu Ngải cầm di động gật gật đầu, "Được. Dặn một vệ sĩ ở lại đây chờ, Lệ Tước Phong lại đây lập tức báo cho tôi biết."
"Đã biết, Cố tiểu thư."
Tài xế gật đầu, đi đến xe của nhóm vệ sĩ phía sau căn dặn một tiếng sau mới trở về, rồi mới trở lại ngồi vào chỗ tay lái chạy về.
Sắc trời đã tối, đèn đường chiếu sáng ngời, màu ráng chiều lóe ra, xuyên thấu qua cửa kính xe lướt trên khuôn mặt bất an của Cố Tiểu Ngải, lúc sáng lúc tối.
Di động bỗng nhiên vang lên, Cố Tiểu Ngải cầm di động lên, là thư ký Vương Chiêu gọi tới, Cố Tiểu Ngải nặng nề hít một hơi mới nhận điện thoại, giọng nói bất an mà lo lắng, "Alo? Thế nào rồi?"
"Cố tiểu thư, Lệ tổng hẳn là không có gặp chuyện không may, hôm nay không có bệnh viện nào có Lệ tổng cả." Thư ký Vương Chiêu nói.
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, "Cám ơn."
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải sờ sờ mặt, đầu cô đã muốn đầy mồ hôi rồi.
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy dáng vẻ cô khẩn trương nói, "Cố tiểu thư, không cần lo lắng, Lệ tổng không có việc gì đâu."
"Ừ."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười gật gật đầu.
Xe chạy nhanh đến khu Thủy Thiển Loan, trong khu này đèn sáng ngời, ánh đèn sáng tỏ.
Một chiếc xe thể thao màu lam chạy như bay vượt qua xe cô, chạy thẳng vào biệt thự Lệ gia, nhóm giúp việc vội vàng mở cổng lớn ra......
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, đây không phải là xe thể thao cô chọn cho Lệ Tước Phong sao?
Tài xế chậm rãi chạy xe vào cổng, Cố Tiểu Ngải nhìn xe thể thao phía trước, cửa xe thể thao màu lam được mở ra, Lệ Tước Phong bước xuống xe, bóng dáng cao to, bình yên vô sự.
Không đợi xe ngừng lại hẳn, Cố Tiểu Ngải liền lao xuống xe đi qua.
"Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải có chút tức giận hô lên tên của hắn.
Lệ Tước Phong đứng ở bãi cỏ xoay người lại nhìn về phía cô, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, nhìn liếc mắt sắc trời một cái, Lệ Tước Phong nhíu mi lại, giọng điệu còn tức giận hơn so với cô, "Tại sao đến bây giờ cô mới trở về?"
Không phải hắn đã nói với cô là không thể làm việc quá năm giờ chiều rồi hay sao?!
Cô còn có thể đến trời tối mới về nhà?!
Có phải cô muốn cơ thể của mình sớm suy sụp hay không!
Cố Tiểu Ngải quan sát hắn, hắn mặc quần áo màu xám cùng áo khoác dài, càng làm tôn lên dáng người cao to của hắn, tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan rõ ràng, một đôi mắt đen thật sự thâm, có chút tức giận, môi mỏng mím lại.
"Tay anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, tại sao lại tự mình lái xe về chứ?!" Cố Tiểu Ngải có chút kích động nói, muốn chất vất hắn chuyện lỡ hẹn với cô.
Tay hắn đều chưa khỏi hẳn, tự mình lái xe nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?
"Tay trái của tôi đã tốt lắm rồi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói sang chuyện khác, tại sao hôm nay cô lại về trễ như vậy?!"
......
Hắn còn chất vấn ngược lại cô nữa sao?
Hắn đã quên toàn bộ rồi?
"Hôm nay anh đã đi đâu?" Cố Tiểu Ngải cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại hỏi hắn, "Tôi đã gọi điện thoại cho anh mà anh lại tắt điện thoại."
Ánh mắt Lệ Tước Phong hơi trầm xuống, lập tức nói, "Đi gặp đối tác bàn việc thôi."
......
Còn có loại đi gặp bàn chuyện nữa sao?
Hắn đã đáp ứng với cô hôm nay đi làm vật lý trị liệu rồi, kết quả lại cho cô leo cây, cô lo lắng suốt một buổi chiều, hắn lại đi gặp đối tác bàn chuyện mà thôi?!
Đã có việc rồi vì sao còn đáp ứng với cô chứ?
"Thật không?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt lên tiếng, xoay người đi vào trong biệt thự cũng không quay đầu lại.
Hắn đã quên toàn bộ lời cô nói rồi......Cô giống như một kẻ ngu chờ từ giữa trưa cho đến trời tối...... Còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì lo lắng muốn chết......
Còn hắn thì chẳng qua là đã quên lời hẹn với cô mà thôi.
Vừa đi vào biệt thự, cánh tay của cô liền bị Lệ Tước Phong từ sau nắm lấy, Cố Tiểu Ngải cắn môi, không nói gì.
Lệ Tước Phong xoay mạnh người cô lại đối mặt với mình, trầm thấp hỏi, "Làm sao vậy? Thật quái gỡ! Tại sao đêm nay cô lại về trễ như vậy? Đoàn phim bắt cô ở lại làm việc sao?!"
Hắn nên sớm gọi một cuộc điện thoại tới cảnh cáo đạo diễn Trương Thiên Thành một chút, dám xem người yêu của hắn là trâu ngựa hay sao?!
Lại dám bắt ở lại đến lúc này!
"Buông tay." Bây giờ Cố Tiểu Ngải cũng không muốn nói chuyện với hắn một chút nào, giãy dụa muốn rút tay của mình về.
"Không buông!" Giọng điệu Lệ Tước Phong mãnh liệt bá đạo, đêm nay cô này bị làm sao vậy!
Cố Tiểu Ngải giãy dụa vài cái nhưng tránh không ra, chỉ có thể để yên, nghiêng mặt qua một bên không nhìn tới hắn.
......
"Sao cô lại kỳ quặc như vậy chứ?!" Lệ Tước Phong lạnh giọng hỏi.
Cô kỳ quặc?
Cô vì hắn lo lắng suốt một buổi chiều...... Hắn ngay cả di động cũng không mở ra......
Bây giờ hắn lại chỉ trích cô kỳ quặc?
Vậy muốn cô bày ra biểu tình gì đây, vui vẻ cười sao? Hoàn toàn không thèm để ý sao?
"Tôi đã ở chỗ làm vật lý trị liệu chờ anh đến quá trưa." Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, rũ mắt xuống nhìn giày da trên chân hắn, trong lòng nổi lên ủy khuất.
Trong mắt Lệ Tước Phong có một chút giật mình, chết tiệt, hắn đã đồng ý với cô đi làm vật lý trị liệu.
"Anh đã quên có phải hay không?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi, vẫn là cúi đầu, không muốn nhìn trên mặt hắn có biểu tình gì, là áy náy hoặc là đương nhiên......
Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô, không trả lời, môi mỏng khẽ nhếch, không có nói ra được một chữ nào.
Bỗng dưng, một giọt máu tươi chảy nhỏ giọt xuống, tạo nên một đốm máu nhỏ.
......
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn về phía tay trái của hắn, vừa rồi cô không có chú ý tới, dưới ống tay áo khoác dài, tay trái của hắn nắm thật chặc, máu tươi từ khe hở chảy xuống từng giọt......
Nhìn thấy ghê người.
"Tại sao anh lại bị thương?!" Cố Tiểu Ngải khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Cái tên này bị thương cũng không nói một tiếng? Còn tự mình lái xe trở về! Hắn điên rồi có phải hay không!
"Không có gì." Lệ Tước Phong theo bản năng đưa tay rụt vào trong ống tay áo.
"Lại đây cho tôi xem!"
Cố Tiểu Ngải cũng chẳng còn quan tâm đến tức giận cùng ủy khuất, lôi kéo hắn đi vào bên trong, không phải hắn đi bàn công chuyện sao? Bàn chuyện mà lại đánh nhau với người ta sao?
Bên cạnh hắn còn có người dám đánh nhau với hắn sao?! Không sợ chết sao...... Hay là miệng vết thương bị súng bắn lại tái phát?!
"Không cần!"
Khẩu khí Lệ Tước Phong bỗng nhiên đẩy mạnh cô ra, Cố Tiểu Ngải không có đứng vững, lảo đảo từng bước mới đứng vững.
Trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút kinh hoảng, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, ngực Cố Tiểu Ngải run lên, nhìn hắn đưa tay qua liền lui ra sau từng bước.
Có ý né tránh hắn.
Hắn vừa mới...... đẩy cô?!
Rốt cuộc là ai kỳ quái chứ?
Lúc trước rõ ràng rất tốt, lúc tay cô bị thương, hắn ôm cô nói yêu cô......
Kết quả hôm nay hắn làm cho cô đợi cả một buổi chiều, Bây giờ còn đẩy cô ra? Rốt cuộc hắn làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút dại ra nhìn mặt hắn lạnh lùng, mắt Lệ Tước Phong nặng trĩu, có chút không được tự nhiên nhìn cô, từ phía sau cô lạnh lùng thốt, "Gọi bảo mẫu lại đây băng bó miệng vết thương cho tôi."
......
Hắn không tính nói với cô tại sao lại bị thương sao?!
"Đã biết." Cố Tiểu Ngải lên tiếng, nói không nên lời chua sót, xoay người đi gọi bảo mẫu.
Trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt Lệ Tước Phong âm trầm ngồi ở đàng kia, bóng dáng cứng đờ, cởi áo khoác dài cùng áo sơmi xuống một nửa, toàn bộ trên cánh tay trái tất cả đều là máu tươi......
Cố Tiểu Ngải cắn môi, khiếp sợ nhìn hắn, hắn lại làm cái gì chứ?! Làm sao có thể làm cho mình thành như vậy.
"Lệ tiên sinh, vết thương đã động đến xương rồi, vết thương lần trước bị súng bắn còn chưa lành hẳn, tại sao lại làm bị thương nữa rồi." Bảo mẫu mang theo hộp cấp cứu đi tới, lo lắng nói liên miên cằn nhằn.
"Dài dòng! Bảo bà băng bó đi!" Lệ Tước Phong liếc nhìn Cố Tiểu Ngải một cái, không kiên nhẫn quát bảo mẫu.
"Tôi với anh đi bệnh viện đi." Cố Tiểu Ngải đứng ở trước mặt hắn nói, lo lắng cực kỳ.
Cô dùng tất cả biện pháp để hắn đi làm vật lý trị liệu, hắn phản đối, bây giờ lại làm tay mình bị thương một lần nữa.
"Không cần." Lệ Tước Phong cự tuyệt.
Bảo mẫu xoay nửa người qua xử lý miệng vết thương cho Lệ Tước Phong, từng miếng bông gòn dính đầy máu bị quăng vào sọt rác, đỏ đến chói mắt.
Động tác của bảo mẫu hơi mạnh, Lệ Tước Phong bị đau thét lớn một tiếng, cắn chặt răng lại.
Thấy thế, Cố Tiểu Ngải cầm miếng bông gòn định tiến lên muốn giúp bảo mẫu, Lệ Tước Phong dùng tay phải chặn trước mặt cô lại, giọng điệu bá đạo mà không được xía vào, "Tránh ra một chút!"
"Tôi muốn giúp mà thôi." Cố Tiểu Ngải ngơ ngác đứng ở nơi đó, hắn tình nguyện để cho bảo mẫu giúp hắn xử lý vết thương, cũng không cần cô?
Hắn ghét cô đến như vậy sao?!
"Không cần, cô trở về phòng ngủ đi." Lệ Tước Phong ngước mắt lên thật sâu nhìn cô, giọng điệu giống như hạ mệnh lệnh vậy.
"......"
Bây giờ, làm sao cô có thể ngủ được chứ?!
Cố Tiểu Ngải cắn môi nhìn vẻ mặt hắn cự tuyệt, cái mũi chua xót cực kỳ, giống như bị vô số kim đâm qua, đau đến mức khó chịu, lại khóc không được.
"Đi ngủ đi!" Thấy cô đứng không nhúc nhích, Lệ Tước Phong lại căn dặn.
"Không ngủ." Cố Tiểu Ngải vẫn kiên quyết đứng ở đàng kia.
"Nghe lời đi!" Lệ Tước Phong nhíu mi trừng cô.
Cố Tiểu Ngải vẫn rất kiên quyết đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nhận thấy không khí giữa hai người không thích hợp, bảo mẫu vội vàng hoà giải, "Đúng vậy, Cố tiểu thư, cô cũng làm việc cả ngày rồi, đi ngủ đi. Đúng rồi, băng cá nhân mới tôi đặt trong ngăn kéo đầu giường, cô nhớ đổi nha."
Cố Tiểu Ngải cúi đầu liếc mắt nhìn miếng băng dán cá nhân trên tay mình một cái, vẫn không có rời đi.
"......"
Hai mắt Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô vẫn không nhúc nhích, một câu cũng đều không có nói.
Nha đầu cố chấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.