Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 325
Ngân Tiểu Bảo
23/11/2017
Cố Tiểu Ngải đi ra ngoài một mình, gió đêm thổi trên người thoáng lạnh.
Cô không hiểu, cô cùng Lệ Tước Phong rốt cuộc bị làm sao vậy. . . . . . Là cô làm sai cái gì sao? Hay là cô đã làm cho hắn không còn hứng thú nữa?
Lệ Tước Phong mua cho bạn thân Chu Chỉ Nghi của cô một biệt thự xa hoa ở cùng khu.
Hiện tại, Chu Chỉ Nghi sống giống phu nhân hơn cả cô, hơn nửa đêm lại tắm nước nóng ngoài trời, Cố Tiểu Ngải ngồi vào một bên ghế nhìn cô ấy.
Chu Chỉ Nghi ngồi vào bên cạnh, nhìn cô dựng thẳng lên hai đầu ngón tay, "Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm yêu đương của mình, Lệ Tước Phong biểu hiện như vậy không ngoài hai nguyên nhân."
"Hai nguyên nhân gì?" Cố Tiểu Ngải nghiêm túc hỏi.
Nói đến chuyện yêu đương cô vẫn còn ngây thơ giống một học sinh vậy. . . . . . thua kém so với kinh nghiệm phong phú của Chu Chỉ Nghi.
Mà bây giờ, cô có thể dốc hết bầu tâm sự. . . . . . cũng chỉ có người bạn thân này, cô không muốn một mình suy nghĩ miên man.
"Thứ nhất, anh ta muốn bỏ rơi bồ. Thứ hai, cũng là anh ta muốn bỏ rơi bồ."
Chu Chỉ Nghi nói thực vô tình, hai mắt lo lắng nhìn cô, "Đàn ông chính là như vậy đấy, anh ta muốn đá bồ vĩnh viễn sẽ không trực tiếp mở miệng, cho bồ các loại ám chỉ, cho bồ chịu đựng không nổi, chờ bồ tự mình rời đi."
. . . . .
Mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt xuống từng chút.
Trong lời nói của cô bạn thân như là trực tiếp cho cô án tử hình tình yêu.
Chu Chỉ Nghi từ trong bồn tắm nước nóng đi ra, cầm khăn tắm khỏa thân ngồi vào bên cạnh cô, có chút đau lòng nhìn cô, "Bồ đã chuẩn bị làm như thế nào chưa?"
Đàn ông muốn đá phụ nữ theo cách thức lạnh lùng như vậy. . . . . . Cô Chu Chỉ Nghi cũng không phải chưa từng gặp qua.
Nhưng thiệt tình cô không hy vọng bạn tốt nhất của mình cũng bị quăng kỳ lạ như vậy.
"Lệ Tước Phong không phải cái loại đàn ông quanh co lòng vòng này." Cố Tiểu Ngải thực khẳng định nói, dừng một chút lại tự giễu nói, "Hắn muốn đá mình còn phải vòng vo vậy sao? Trực tiếp đá mình ra cửa là được rồi còn gì."
Dù sao việc đó mới vốn chính là phong cách của hắn. . . . . .
"Hắn có phụ nữ mới bên ngoài đúng không?" Chu Chỉ Nghi hỏi.
"Mấy ngày trước, hắn còn nói với mình hắn yêu mình mà." Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, cô không tin Lệ Tước Phong sẽ nhanh có người khác như vậy . . . . . .
Cô tin tưởng bản thân mình với hắn là hoàn toàn khác biệt . . . . . .
Ít nhất, vì để giữ cô ở lại, thậm chí hắn còn tự bắn mình hai phát súng, không quan tâm đến tính mạng của mình.
Đối với người khác, hắn không có làm như vậy.
Việc này đủ để chứng minh, hắn thực sự yêu cô không phải sao?
"Hắn đã cầu hôn với bồ chưa?" Chu Chỉ Nghi lại lên tiếng hỏi.
Giờ phút này, cô bạn thân. . . . . . có chút giống như rất bình tĩnh cầm tay cô mở ra từng vấn đề của cô cùng Lệ Tước Phong, cô không muốn nghĩ cũng phải chấp nhận một chút.
Mà chuyện này. . . . . . đều là ngày thường cô không muốn nghĩ tới, cô giống như một con đà điểu chạy trốn hiện thực. . . . . .
"Không có."
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới nói ra hai chữ này, nhìn chằm chằm nhẫn bảo thạch trên ngón áp út, Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn, không làm cho nước mắt rơi xuống.
Chu Chỉ Nghi thở thật dài, "Vậy bây giờ bồ tính thế nào?"
"Tiểu Nghi, từ lúc hắn tự bắn mình hai phát súng tời bây giờ, mình chỉ biết chính mình không có khả năng dễ dàng rời khỏi hắn." Giọng nói Cố Tiểu Ngải thực ảm đạm, đạm bị gió nhất thổi liền tán, "Mình không muốn chấm dứt như vậy . . . . . ."
Cho dù mấy ngày gần đây, Lệ Tước Phong lạnh nhạt là một loại tín hiệu nguy hiểm, cô cũng không muốn chấm dứt như vậy.
Cô đã lên kế hoạch tương lai của hai người rất nhiều, bao gồm cả Bảo Bảo trong bụng, cuộc sống của người một nhà.
. . . . . .
Cho dù hắn không có mở miệng cầu hôn, cho tới bây giờ cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, cô không muốn không rõ ràng đã chấm dứt. . . . . .
"Các người. . . . . . rõ ràng là yêu ngược mà."
Chu Chỉ Nghi thở dài, đứng lên đi đến trước mặt cô, mở hai tay ra ôm lấy cô, an ủi, "Có lẽ tất cả không có tệ như mình nghĩ như vậy đâu, bồ đừng quá bi quan. Lệ Tước Phong cũng không phải người đàn ông bình thường, bồ đã mở lòng ra với hắn rất nhiều rồi, hắn sẽ hiểu và quan tâm đến bồ. . . . . ."
Đây là lời an ủi duy nhất mà Chu Chỉ Nghi có thể nói ra.
Cái loại an ủi này ngay cả bản thân mình cũng không tin được. . . . . . chân tướng thường chính là một loại thương tổn trắng trợn.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tựa vào trong lòng Chu Chỉ Nghi ngơ ngác nhìn phía trước.
Tình cảm của bọn họ đã đến thời kì nhạt nhẽo rồi sao? Chính là như vậy sao?
Lệ Tước Phong là một người đàn ông nóng nảy như lửa, hắn lúc nào cũng có thể dấy lên chuyện kích dục, nhưng vài ngày gần đây. . . . . .
Hắn lạnh giống như băng vậy.
*************************
Đêm dài, trăng sáng, đầy sao khắc ở trên trời.
Ở ngoại ô thành phố C, có một tòa biệt thự biệt lập nơi hoang dã không một bóng người, chưa từng có ánh đèn được bật lên.
Biệt thự là một căn cứ bí mật khổng lồ, căn cứ hắc ám.
Vệ sĩ Võ Giang mở cửa sắt đi vào, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo vậy, "A —— A —— Lệ tổng. . . . . . Tôi, tôi không có đụng tới bạn gái của anh. . . . . . A ——"
Dưới ánh đèn sáng ngời, vài đại gia kinh doanh bất động sản bị treo giữa không trung đánh tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Trên ghế là vị Bộ trưởng bộ giao thông bị trói tay sau lưng, trên áo sơmi sang quý đã nhuộm màu máu tươi, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, biểu tình thống khổ cầu xin tha thứ , khóe miệng đều là máu, không ngừng lặp lại vài câu kia, "Lệ tổng. . . . . . Tôi, tôi không có đụng tới bạn gái của anh. . . . . . Tôi thật không có đựng tới. . . . . . Anh, anh thả tôi ra đi ——"
Có chút máu đục ngầu từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống. . . . . .
Tiếng kêu kia tê tâm liệt phế.
Từ lúc làm theo căn dặn của Lệ tổng, bí mật bắt những người đã từng là kẻ thù, căn cứ này. . . . . . Nghiễm nhiên đã trở thành địa ngục trần gian.
Cô không hiểu, cô cùng Lệ Tước Phong rốt cuộc bị làm sao vậy. . . . . . Là cô làm sai cái gì sao? Hay là cô đã làm cho hắn không còn hứng thú nữa?
Lệ Tước Phong mua cho bạn thân Chu Chỉ Nghi của cô một biệt thự xa hoa ở cùng khu.
Hiện tại, Chu Chỉ Nghi sống giống phu nhân hơn cả cô, hơn nửa đêm lại tắm nước nóng ngoài trời, Cố Tiểu Ngải ngồi vào một bên ghế nhìn cô ấy.
Chu Chỉ Nghi ngồi vào bên cạnh, nhìn cô dựng thẳng lên hai đầu ngón tay, "Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm yêu đương của mình, Lệ Tước Phong biểu hiện như vậy không ngoài hai nguyên nhân."
"Hai nguyên nhân gì?" Cố Tiểu Ngải nghiêm túc hỏi.
Nói đến chuyện yêu đương cô vẫn còn ngây thơ giống một học sinh vậy. . . . . . thua kém so với kinh nghiệm phong phú của Chu Chỉ Nghi.
Mà bây giờ, cô có thể dốc hết bầu tâm sự. . . . . . cũng chỉ có người bạn thân này, cô không muốn một mình suy nghĩ miên man.
"Thứ nhất, anh ta muốn bỏ rơi bồ. Thứ hai, cũng là anh ta muốn bỏ rơi bồ."
Chu Chỉ Nghi nói thực vô tình, hai mắt lo lắng nhìn cô, "Đàn ông chính là như vậy đấy, anh ta muốn đá bồ vĩnh viễn sẽ không trực tiếp mở miệng, cho bồ các loại ám chỉ, cho bồ chịu đựng không nổi, chờ bồ tự mình rời đi."
. . . . .
Mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt xuống từng chút.
Trong lời nói của cô bạn thân như là trực tiếp cho cô án tử hình tình yêu.
Chu Chỉ Nghi từ trong bồn tắm nước nóng đi ra, cầm khăn tắm khỏa thân ngồi vào bên cạnh cô, có chút đau lòng nhìn cô, "Bồ đã chuẩn bị làm như thế nào chưa?"
Đàn ông muốn đá phụ nữ theo cách thức lạnh lùng như vậy. . . . . . Cô Chu Chỉ Nghi cũng không phải chưa từng gặp qua.
Nhưng thiệt tình cô không hy vọng bạn tốt nhất của mình cũng bị quăng kỳ lạ như vậy.
"Lệ Tước Phong không phải cái loại đàn ông quanh co lòng vòng này." Cố Tiểu Ngải thực khẳng định nói, dừng một chút lại tự giễu nói, "Hắn muốn đá mình còn phải vòng vo vậy sao? Trực tiếp đá mình ra cửa là được rồi còn gì."
Dù sao việc đó mới vốn chính là phong cách của hắn. . . . . .
"Hắn có phụ nữ mới bên ngoài đúng không?" Chu Chỉ Nghi hỏi.
"Mấy ngày trước, hắn còn nói với mình hắn yêu mình mà." Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, cô không tin Lệ Tước Phong sẽ nhanh có người khác như vậy . . . . . .
Cô tin tưởng bản thân mình với hắn là hoàn toàn khác biệt . . . . . .
Ít nhất, vì để giữ cô ở lại, thậm chí hắn còn tự bắn mình hai phát súng, không quan tâm đến tính mạng của mình.
Đối với người khác, hắn không có làm như vậy.
Việc này đủ để chứng minh, hắn thực sự yêu cô không phải sao?
"Hắn đã cầu hôn với bồ chưa?" Chu Chỉ Nghi lại lên tiếng hỏi.
Giờ phút này, cô bạn thân. . . . . . có chút giống như rất bình tĩnh cầm tay cô mở ra từng vấn đề của cô cùng Lệ Tước Phong, cô không muốn nghĩ cũng phải chấp nhận một chút.
Mà chuyện này. . . . . . đều là ngày thường cô không muốn nghĩ tới, cô giống như một con đà điểu chạy trốn hiện thực. . . . . .
"Không có."
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới nói ra hai chữ này, nhìn chằm chằm nhẫn bảo thạch trên ngón áp út, Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn, không làm cho nước mắt rơi xuống.
Chu Chỉ Nghi thở thật dài, "Vậy bây giờ bồ tính thế nào?"
"Tiểu Nghi, từ lúc hắn tự bắn mình hai phát súng tời bây giờ, mình chỉ biết chính mình không có khả năng dễ dàng rời khỏi hắn." Giọng nói Cố Tiểu Ngải thực ảm đạm, đạm bị gió nhất thổi liền tán, "Mình không muốn chấm dứt như vậy . . . . . ."
Cho dù mấy ngày gần đây, Lệ Tước Phong lạnh nhạt là một loại tín hiệu nguy hiểm, cô cũng không muốn chấm dứt như vậy.
Cô đã lên kế hoạch tương lai của hai người rất nhiều, bao gồm cả Bảo Bảo trong bụng, cuộc sống của người một nhà.
. . . . . .
Cho dù hắn không có mở miệng cầu hôn, cho tới bây giờ cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, cô không muốn không rõ ràng đã chấm dứt. . . . . .
"Các người. . . . . . rõ ràng là yêu ngược mà."
Chu Chỉ Nghi thở dài, đứng lên đi đến trước mặt cô, mở hai tay ra ôm lấy cô, an ủi, "Có lẽ tất cả không có tệ như mình nghĩ như vậy đâu, bồ đừng quá bi quan. Lệ Tước Phong cũng không phải người đàn ông bình thường, bồ đã mở lòng ra với hắn rất nhiều rồi, hắn sẽ hiểu và quan tâm đến bồ. . . . . ."
Đây là lời an ủi duy nhất mà Chu Chỉ Nghi có thể nói ra.
Cái loại an ủi này ngay cả bản thân mình cũng không tin được. . . . . . chân tướng thường chính là một loại thương tổn trắng trợn.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tựa vào trong lòng Chu Chỉ Nghi ngơ ngác nhìn phía trước.
Tình cảm của bọn họ đã đến thời kì nhạt nhẽo rồi sao? Chính là như vậy sao?
Lệ Tước Phong là một người đàn ông nóng nảy như lửa, hắn lúc nào cũng có thể dấy lên chuyện kích dục, nhưng vài ngày gần đây. . . . . .
Hắn lạnh giống như băng vậy.
*************************
Đêm dài, trăng sáng, đầy sao khắc ở trên trời.
Ở ngoại ô thành phố C, có một tòa biệt thự biệt lập nơi hoang dã không một bóng người, chưa từng có ánh đèn được bật lên.
Biệt thự là một căn cứ bí mật khổng lồ, căn cứ hắc ám.
Vệ sĩ Võ Giang mở cửa sắt đi vào, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo vậy, "A —— A —— Lệ tổng. . . . . . Tôi, tôi không có đụng tới bạn gái của anh. . . . . . A ——"
Dưới ánh đèn sáng ngời, vài đại gia kinh doanh bất động sản bị treo giữa không trung đánh tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Trên ghế là vị Bộ trưởng bộ giao thông bị trói tay sau lưng, trên áo sơmi sang quý đã nhuộm màu máu tươi, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, biểu tình thống khổ cầu xin tha thứ , khóe miệng đều là máu, không ngừng lặp lại vài câu kia, "Lệ tổng. . . . . . Tôi, tôi không có đụng tới bạn gái của anh. . . . . . Tôi thật không có đựng tới. . . . . . Anh, anh thả tôi ra đi ——"
Có chút máu đục ngầu từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống. . . . . .
Tiếng kêu kia tê tâm liệt phế.
Từ lúc làm theo căn dặn của Lệ tổng, bí mật bắt những người đã từng là kẻ thù, căn cứ này. . . . . . Nghiễm nhiên đã trở thành địa ngục trần gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.