Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 326

Ngân Tiểu Bảo

12/12/2017

Dù là tai to mặt lớn ở trước mặt Lệ Tước Phong cũng bị đánh đến bầm mắt, trợ thủ đắc lực thay phiên nhau đánh đấm trên người, trên gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng đầy sát khí làm người ta rùng mình.

"Ta cho ngươi biết! Đưa thuốc giải độc ra đây ta sẽ cho ngươi cái chết thoải mái!" Từ trong cổ họng Lệ Tước Phong bức ra từng chữ từng chữ một, kéo cổ áo hắn ta đánh một quyền vào mặt của hắn.

Một dáng vẻ đầy lo lắng.

Giọng nói giống như ma quỷ dưới địa ngục.

Mấy ngày nay, Võ Giang đã nhiều lần nghe Lệ Tước Phong nói lời như vậy, nhưng mỗi một lần nghe thấy, đều cảm thấy sởn gai óc.

Lệ tổng trở nên càng đáng sợ hơn so với trước đây. . . . . .

Võ Giang đi qua, nhìn hai nắm tay Lệ Tước Phong đều dính máu, không biết máu của tên kia, hay là miệng vết thương bởi vì đánh người mà chảy máu . . . . . .

"Lệ tổng, loại việc nhỏ này giao cho chúng tôi là được rồi." Võ Giang đứng cách Lệ Tước Phong một thước nói.

"Ba ——"

Lệ Tước Phong lại đánh tới trên mặt người nọ một cái nữa, mới phủi tay dừng lại.

Thấy thế, Võ Giang lập tức gọi các vệ sĩ bên cạnh tới, "Tiếp tục thẩm vấn."

"Dạ"

. . . . . .

Lệ Tước Phong rời khỏi gian phòng với tiếng rên la thảm khốc đi đến toilet, để cho vòi nước chảy xuống trôi sạch vết máu trên tay mình. . . . . .

"Lệ tổng, những người bên ngoài đó chúng ta đều đã thẩm vấn rồi, hẳn là cũng không phải." Võ Giang đứng ở một bên, cầm trong tay một tập tư liệu, quan sát cẩn thận sắc mặt Lệ Tước Phong mới cẩn thận nói, "Động tĩnh lớn như vậy có sao hay không? Những người này đều là những nhân vật lớn. . . . . ."

"Nói thừa, đừng ở trước mặt tôi mà nhiều lời như vậy!" Lệ Tước Phong lạnh lùng thốt lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm máu trên cánh tay mình bị nước trôi đi . . . . . .

Giống như làm sao cũng đều rửa không sạch sẽ.

Tại sao trước mắt đều là màu máu đỏ tươi. . . . . .

"Nếu như kinh động đến chính phủ, thì E.S sẽ hoàn toàn rút lui khỏi Trung Quốc." Võ Giang thấp giọng đề nghị nói.

Lệ lão gia là một người Trung Quốc, cũng tồn tại lòng yêu tổ quốc, nên cho dù là nắm quyền thiên hạ ở châu Âu, nhưng con của mình cũng đều nhập quốc tịch Trung Quốc.

Bởi vì Lệ tổng lớn lên ở Trung Quốc, sự nghiệp chủ yếu ở châu Á, nên phát triển trong nước là quan trọng nhất.



Lần này bí mật vây bắt với quy mô lớn như vậy, nếu như kinh động đến chính phủ, E.S rút lui khỏi Trung Quốc, cũng không phải chỉ là một chút tổn thất, mà đặc biệt sẽ làm cho một người yêu nước như Lệ lão gia bị xấu hổ.

Như thế, Lệ lão gia chắc chắn sẽ không buông tha Lệ tổng.

Đạo lý kia hắn theo làm vệ sĩ cho Lệ tổng vài năm đều hiểu được.

Lệ tổng vẫn khư khư cố chấp, cậu ấy bắt người trong nước . . . . . . tất cả đều là nhân vật số một số hai, nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định sẽ kinh động đến chính quyền.

"Ta không cần nghe ngươi nói lời vô nghĩa!" Giọng điệu Lệ Tước Phong lạnh lùng đến dọa người.

Võ Giang không tiếp tục đề tài này nữa, lấy tư liệu ra nói, "Theo phân phó của ngài, tạm thời không động đến người hầu ở Lệ gia, để tránh Cố tiểu thư khả nghi."

"Không cần nói những lời vô dụng này, còn có bao nhiêu người chưa bắt?" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn nói, nhìn đồng hồ trên tay.

Đã là hai giờ rạng sáng.

Lúc này. . . . . . Cố Tiểu Ngải hẳn là đã ngủ.

Không biết trạng thái của cô ấy hôm nay thế nào. . . . . . Hắn không muốn cho cô đi ra ngoài làm việc, nhưng cô ấy thật sự rất cố chấp . . . . . .

"Những người từng tiếp xúc với Cố tiểu thư trong vòng hai tháng . . . . . . Có cha của cô ấy - Cố Tân, gia đình Sở gia, Lương Noãn Noãn, Linh Mộc Nại Nại. Còn nữa, Cố tiểu thư cùng ngài đi qua Đan Mạch, tiếp xúc nhiều người hơn, có phải cũng vây bắt toàn bộ hay không?" Võ Giang báo cáo rõ mồn một.

Đã bắt những người đã từng có ân oán với Lệ tổng, kế tiếp bắt những người từng tiếp xúc với Cố tiểu thư.

Những người muốn bắt thật sự quá nhiều. . . . . . động tĩnh cũng quá lớn.

Linh Mộc Nại Nại.

Vừa nghe đến cái tên này, trong mắt Lệ Tước Phong phát lạnh, lạnh lùng hỏi, "Bối cảnh của Linh Mộc không có tra được sao?"

Đã vài ngày rồi, ngay cả bối cảnh của người phụ nữ Linh Mộc kia cũng không có tra ra được.

"Bề ngoài Linh Mộc tiểu thư chỉ là một thiên kim của một đại gia ở Nhật Bản, nhưng bối cảnh phía sau cô ấy rất khó điều tra." Võ Giang hồi đáp, "Trước mắt, chúng tôi chỉ điều tra ra cô ấy là cháu gái của hoàng gia Nhật Bản, xem như là công chúa, nhưng bởi vì cha cô ấy làm thương nhân nên bị xuất ra khỏi dòng dõi hoàng tộc."

"Còn gì nữa? !"

"Mẹ của Linh Mộc tiểu thư chúng tôi không thu hoạch được gì, điều tra không ra mẹ cô ấy là nhân vật nào."

"Phanh ——"

Lệ Tước Phong đánh một quyền tới, mặt Võ Giang trực tiếp bị đánh, khóe miệng chảy ra một vết máu.

"Tra xét lâu như vậy cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? ! Hoàng thất Nhật Bản là một cái thùng rỗng! Lão già kia sẽ bắt ta cưới một phụ nữ không có ích lợi gì cho ông ta sao? !" Lệ Tước Phong giận dữ hét.



Lão già căn bản không hiếm lạ cái gọi là hoàng thất, bởi vì mặt ngoài chỉ là phong cảnh, đối với gia tộc Lệ gia mà nói, không hề có ích.

Tra xét nửa ngày cũng chỉ có bối cảnh bên ngoài gì đó!

Mẹ kiếp!

Hắn muốn giải quyết chuyện Lão già bức hôn Linh Mộc Nại Nại trước, kết quả bây giờ ngay cả bối cảnh phía sau của cô ta cũng điều tra không được!

Bây giờ hắn đã gây ra động thái lớn như vậy, khẳng định lão già kia sẽ biết rất nhanh, nếu hắn không hành động nhanh một chút, tìm không ra người hạ độc kia, giải quyết không xong Linh Mộc Nại Nại, thì cái gì cũng không kịp . . . . . .

Võ Giang bị đánh một quyền, hừ cũng không dám hừ một tiếng, cúi đầu lui từng bước ra sau, nói, "Như vậy có cần bắt Linh Mộc tiểu thư lại hay không?"

"Trước tiên bắt Lương Noãn Noãn cùng Sở gia, Cố Tân lại cho ta!"

Lệ Tước Phong âm trầm nói.

"Dạ, Lệ tổng."

Võ Giang thầm than một tiếng, bối cảnh Sở gia cũng xem như là tai to mặt lớn rồi, bây giờ ngay cả cha con Sở gia mà Lệ tổng cũng bắt . . . . .

Sự tình có thể che dấu được bao lâu? !

"Trên người của ta còn có mùi máu không?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi, cởi áo sơ mi trên người xuống, thay một cái áo sơ mi đã chuẩn bị trước.

Ngửi ngửi mùi trên cánh tay của mình, Lệ Tước Phong nhíu nhíu mày.

"Lệ tổng, tôi đã không nghe thấy rồi." Võ Giang thành thực trả lời.

Mấy ngày này, toàn bộ trong căn cứ tất cả đều là mùi máu tươi. . . . . . Hắn đối với mùi máu tươi đã ngửi quen rồi.

"Đáng chết!"

Lệ Tước Phong hung hăng đá sáo sơ mi dính máu một cái, "Đi lấy chai nước hoa nam lại đây!"

"Lệ tổng, chắc Cố tiểu thư đã ngủ rồi." Võ Giang biết hắn đang lo lắng cái gì. . . . . . Lo lắng Cố tiểu thư nghe thấy mùi máu tươi trên người hắn.

"Kêu ngươi lấy thì đi lấy đi! Không nên nói nhiều như vậy!"

Ngực Lệ Tước Phong đã bị lửa giận thiêu đốt, lại là một cước đạp tới.

Võ Giang bị đá thiếu chút nữa quỳ xuống, không hề nói vô nghĩa nữa, vội vàng chạy ra đi tìm nước hoa nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook