Động Lòng 101 Lần: Sủng Vợ Bảo Bối Đáng Yêu
Chương 30: Một củ cải nhỏ đấu với bốn người trưởng thành?
Thập Nguyệt Vị Hàn
01/09/2019
Còn không phải là muốn thấy cậu bị xấu mặt sao?
Vậy các người cũng phải xem xem có thể đấu lại được cậu không.
Diệp Bình An xoay chuyển tròng mắt, cười ha ha, “Người khác biết không có nghĩa là cháu biết, vừa rồi người nào đó còn bảo cháu nghèo, xin thứ cho kiến thức hạn hẹp của cháu, chuyện của xã hội thượng lưu ấy, cháu không rõ lắm. Nếu không phải hôm nay gặp mặt, cháu còn không biết cháu có dì nhỏ đâu. Nếu mọi người nói sớm cho cháu biết là dì nhỏ không ăn được hải sản thì cháu đã không gọi rồi. Hơn nữa, mẹ cháu cũng bị dị ứng hải sản nhưng mọi người xem, giờ mẹ cháu vẫn ăn ngon thế cơ mà? Sao cháu biết được là mấy cô chủ nhà giàu kiêng nhiều thứ thế được.”
Cậu nhóc tứ lạng địch thiên cân*, một lời nói thành công chặn miệng hai người.
*: tương đương với câu dùng nhu thắng cương/ dùng yếu thắng mạnh.
Đầu ngón tay Diệp Thiên Lạc nắm đũa run nhè nhẹ, ý tứ của con cô là?
Cô là đồ tham ăn?
Mẹ nó…
“Chú Nam Cung, nhà hàng này nổi tiếng với các món hải sản. Chú vô tâm quá, rõ ràng chú biết dì cháu không ăn được hải sản mà chú còn đưa dì ấy tới đây.”
Diệp Bình An chĩa họng súng về phía Nam Cung Diệp.
Ôi trời!
Đây là cái gì?
Một củ cải nhỏ đấu bốn người trưởng thành?
Sao tình cảnh này lại quỷ dị thế chứ?
Nam Cung Diệp hơi cong khóe môi, dịu dàng nói với Diệp Thiên Nhan, “Cô Diệp, nếu cô không ăn được thì về trước đi. Chờ ngày nào đó rảnh, tôi lại mờ cô sau, nhưng mà, tôi sợ rằng tôi không thể tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp tối nay rồi.”
Người đàn ông điềm nhiên nói, nhưng từng câu từng chữ lại từng bước ép sát.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu Diệp Thiên Nhan dám nửa đường rời khỏi đây, như vậy sẽ mất đi cơ hội trở thành bạn gái đi cùng anh.
Diệp Bình An chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ha ha ha, cha ruột quả nhiên lợi hại.
Sắc mặt Diệp Thiên Nhan có chút tái nhợt. Cô ta thật sự sợ Nam Cung Diệp sẽ tìm người phụ nữ khác làm bạn đi cùng, vậy nên cô ta cắn chặt răng, gượng cười, nói, “ Mấy năm nay tôi vẫn luôn điều trị bệnh này nên giờ đã khá hơn rồi. Ăn một ít hải sản cũng không thành vấn đề.”
Dứt lời, cô ta nhắm mắt gắp một đũa nghêu xào tiêu, tự thôi miên mình rồi bỏ vào trong miệng.
Người khác mà ăn món ăn do đầu bếp đứng đầu làm chắc sẽ khen không dứt miệng, nhưng cô ta thì sao?
Thực sự rất khó để nuốt xuống. Thức ăn vừa vào khoang bụng thì dạ dày cô ta đã như sông cuộn biển gầm rồi.
Càng khổ hơn là, người cô ta bắt đầu có triệu chứng bị dị ứng, chắc chắn là do ngửi mùi hải sản nhiều quá.
Diệp Bình An nhún vai, trưng ra vẻ mặt có “chơi” người ta tới chết cũng không đền mạng, bộ dáng đáng đánh đòn này không khác gì mấy tên du côn trên đường cả.
Ăn xong, về cơ bản thì cậu đã no bụng mà người cần cậu “xử” cũng đã xử xong rồi.
Diệp Thiên Lạc hơi ngước mắt, nhìn trên trán người phụ nữ đối diện có một tầng mồ hôi lạnh, đáy lòng cười lạnh, đây là chết vì sĩ diện nên khổ thân mình mà.
Cô còn chưa ra tay đấy.
Cô em gái kiêu ngạo cuồng vọng ngày xưa nay đã bị Bánh Bao Nhỏ đè bẹp.
“Khụ khụ!”
Diệp Thiên Nhan bưng chén trà trên bàn cơm lên, liên tục uống vài hớp, bởi vì quá mức vội vàng nên ho khan kịch liệt.
Dạ dày vốn đã không chịu được vị tanh nồng đậm nay nhân cơ hội trực trào ra khỏi miệng.
Mọi người chỉ nghe thấy “ọe” một tiếng, ngay sau đó, cái mùi chua chua, tanh tanh truyền khắp toàn bộ phòng ăn.
Diệp Bình An chán ghét bịt mũi, kêu lên, “Cháu nói này dì, dì bao nhiêu tuổi rồi mà còn học trẻ con trớ sữa chứ?”
Vậy các người cũng phải xem xem có thể đấu lại được cậu không.
Diệp Bình An xoay chuyển tròng mắt, cười ha ha, “Người khác biết không có nghĩa là cháu biết, vừa rồi người nào đó còn bảo cháu nghèo, xin thứ cho kiến thức hạn hẹp của cháu, chuyện của xã hội thượng lưu ấy, cháu không rõ lắm. Nếu không phải hôm nay gặp mặt, cháu còn không biết cháu có dì nhỏ đâu. Nếu mọi người nói sớm cho cháu biết là dì nhỏ không ăn được hải sản thì cháu đã không gọi rồi. Hơn nữa, mẹ cháu cũng bị dị ứng hải sản nhưng mọi người xem, giờ mẹ cháu vẫn ăn ngon thế cơ mà? Sao cháu biết được là mấy cô chủ nhà giàu kiêng nhiều thứ thế được.”
Cậu nhóc tứ lạng địch thiên cân*, một lời nói thành công chặn miệng hai người.
*: tương đương với câu dùng nhu thắng cương/ dùng yếu thắng mạnh.
Đầu ngón tay Diệp Thiên Lạc nắm đũa run nhè nhẹ, ý tứ của con cô là?
Cô là đồ tham ăn?
Mẹ nó…
“Chú Nam Cung, nhà hàng này nổi tiếng với các món hải sản. Chú vô tâm quá, rõ ràng chú biết dì cháu không ăn được hải sản mà chú còn đưa dì ấy tới đây.”
Diệp Bình An chĩa họng súng về phía Nam Cung Diệp.
Ôi trời!
Đây là cái gì?
Một củ cải nhỏ đấu bốn người trưởng thành?
Sao tình cảnh này lại quỷ dị thế chứ?
Nam Cung Diệp hơi cong khóe môi, dịu dàng nói với Diệp Thiên Nhan, “Cô Diệp, nếu cô không ăn được thì về trước đi. Chờ ngày nào đó rảnh, tôi lại mờ cô sau, nhưng mà, tôi sợ rằng tôi không thể tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp tối nay rồi.”
Người đàn ông điềm nhiên nói, nhưng từng câu từng chữ lại từng bước ép sát.
Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu Diệp Thiên Nhan dám nửa đường rời khỏi đây, như vậy sẽ mất đi cơ hội trở thành bạn gái đi cùng anh.
Diệp Bình An chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ha ha ha, cha ruột quả nhiên lợi hại.
Sắc mặt Diệp Thiên Nhan có chút tái nhợt. Cô ta thật sự sợ Nam Cung Diệp sẽ tìm người phụ nữ khác làm bạn đi cùng, vậy nên cô ta cắn chặt răng, gượng cười, nói, “ Mấy năm nay tôi vẫn luôn điều trị bệnh này nên giờ đã khá hơn rồi. Ăn một ít hải sản cũng không thành vấn đề.”
Dứt lời, cô ta nhắm mắt gắp một đũa nghêu xào tiêu, tự thôi miên mình rồi bỏ vào trong miệng.
Người khác mà ăn món ăn do đầu bếp đứng đầu làm chắc sẽ khen không dứt miệng, nhưng cô ta thì sao?
Thực sự rất khó để nuốt xuống. Thức ăn vừa vào khoang bụng thì dạ dày cô ta đã như sông cuộn biển gầm rồi.
Càng khổ hơn là, người cô ta bắt đầu có triệu chứng bị dị ứng, chắc chắn là do ngửi mùi hải sản nhiều quá.
Diệp Bình An nhún vai, trưng ra vẻ mặt có “chơi” người ta tới chết cũng không đền mạng, bộ dáng đáng đánh đòn này không khác gì mấy tên du côn trên đường cả.
Ăn xong, về cơ bản thì cậu đã no bụng mà người cần cậu “xử” cũng đã xử xong rồi.
Diệp Thiên Lạc hơi ngước mắt, nhìn trên trán người phụ nữ đối diện có một tầng mồ hôi lạnh, đáy lòng cười lạnh, đây là chết vì sĩ diện nên khổ thân mình mà.
Cô còn chưa ra tay đấy.
Cô em gái kiêu ngạo cuồng vọng ngày xưa nay đã bị Bánh Bao Nhỏ đè bẹp.
“Khụ khụ!”
Diệp Thiên Nhan bưng chén trà trên bàn cơm lên, liên tục uống vài hớp, bởi vì quá mức vội vàng nên ho khan kịch liệt.
Dạ dày vốn đã không chịu được vị tanh nồng đậm nay nhân cơ hội trực trào ra khỏi miệng.
Mọi người chỉ nghe thấy “ọe” một tiếng, ngay sau đó, cái mùi chua chua, tanh tanh truyền khắp toàn bộ phòng ăn.
Diệp Bình An chán ghét bịt mũi, kêu lên, “Cháu nói này dì, dì bao nhiêu tuổi rồi mà còn học trẻ con trớ sữa chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.