Động Lòng 101 Lần: Sủng Vợ Bảo Bối Đáng Yêu
Chương 29: Tư thái cao quý của một quý cô dắt chó cảnh dạo chơi!
Thập Nguyệt Vị Hàn
01/09/2019
Nhưng nghĩ đến việc ông chủ còn ở đây thì cô lại thấy lạnh cả sống lưng.
Vất vả lắm cô mới ổn định được công việc, vì vậy, cô nên kiềm chế một chút thì hơn.
Đối lập với nét mặt tỏa sáng của cặp mẹ con nào đó thì sắc mặt của Diệp Thiên Nhan không được tốt cho lắm.
Nhìn cậu nhóc ăn ngấu ăn nghiến, cô ta cười khẩy, châm chọc, “Chị à, xem ra mấy năm nay cuộc sống của chị khó khăn lắm, nếu không thì sao chỉ với một bàn đồ ăn đã khiến cháu trai em vui tới mức này rồi?”
Diệp Thiên Lạc ngước mắt, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, 5 năm trôi qua mà cô ta còn chưa học được cách nhẫn nhịn.
Thật là thất bại mà!
Nhưng mà, cô cũng không muốn đấu võ mồm cùng người phụ nữ này, cô cầm lấy đôi đũa trên bàn, nhẹ nhàng cười nói, “Ừm, đúng vậy, chúng tôi thuộc tầng chót của xã hội, nghèo kiết xác, đúng là trăm năm rồi mới được ăn một bàn ăn lớn toàn hải sản đủ sắc hương vị thế này.”
Diệp Thiên Nhan sững sờ, cô ta cho rằng Diệp Thiên Lạc sẽ phản bác lại không ngờ cô lại hùa theo ý của cô ta. Mấy năm sống trong nghèo đói đã khiến đầu óc của người phụ nữ này cũng “nghèo” đi sao?
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Diệp Bình An khựng lại, cậu chàng vừa nhai vừa nói, “Chị… Chị Lạc à, mẹ nói thế là không đúng rồi. Nếu dì nhỏ đã đồng ý cùng ăn với những người nghèo như chúng ta thì cũng đủ để chứng minh bản thân dì ấy cũng chẳng cao quý bao nhiêu. Nếu không thì với dáng vẻ cao quý như một quý bà dắt cho cảnh đi dạo sẽ chẳng thèm ngồi cùng một chỗ với chúng ta đâu.”đọc full liên hệ : [email protected]
“Cháu nói này, cô xinh đẹp, cô còn chưa động đũa đâu. Cả một bàn hải sản lớn như thế này là do cháu muốn chuẩn bị cho cô đấy. Cô sinh ra và vẫn luôn sống trong gia đình giàu có, danh giá chắc hẳn đã quá quen thuộc với các món hải sản rồi. Vì để hợp khẩu vị của cô cháu đã gọi ba mươi tám món hải sản khác nhau. Haiz, so với cô thì mẹ cháu không tốt số như vậy vì mẹ cháu bị dị ứng hải sản, không ăn được.”
Mẹ kiếp, cái gì gọi là miệng độc, cái gì gọi là lật ngược trắng đen chứ?
Chính là đây!
Diệp Thiên Lạc tự nhận dù bản thân có học thêm mười năm cũng chẳng thể bằng con trai mình được.
Rõ ràng muốn chơi khăm dì minh mà lại trợn mắt nói dối, dùng mấy lời ba hoa để tô vẽ lên vẻ ngoài đẹp đẽ cho ý đồ xấu xa của mình.
Nam Cung Dương rất muốn cười ra tiếng, anh ta luôn nghĩ anh trai mình đã đủ xấu bụng, không ngờ còn có một người còn giỏi hơn cả anh.
Nam Cung Diệp rất bình tĩnh, ít nhất, mặt ngoài không nhìn ra chút nào không bình thường, anh hơi ngước mắt, nhìn Diệp Thiên Nhan bên cạnh, cười nói, “Cô Diệp, nếu cậu bạn nhỏ này đã mời cô nhiệt tình như vậy thì cô nên nhận đi. Chẳng phải lúc trước cô nói đói bụng sao? Cô ăn ít đồ hải sản cho đỡ đói là vừa.”
“Diệp, tôi…”đọc full liên hệ : [email protected]
Nam Cung Diệp vẫy vẫy tay, thái độ vô cùng kiên quyết.
Diệp Bình An xoay chuyển tròng mắt, ha ha ha, hình như cậu đã biết bản lĩnh xấu xa này của cậu là di truyền từ ai rồi.
Cái gì gọi là “vẻ mặt vô hại”?
Cái gì gọi là “trợn mắt nói dối”?
Chính là đây!
“Bình An, dì của con cũng dị ứng với hải sản!” Diệp Thiên Lạc lên tiếng nhắc nhở.
Khụ…
Cô nói điều này ra là muốn thấy tên nhóc này xấu mặt!
Diệp Bình An bĩu môi, trợn trừng mắt nhìn cô một cái, mẹ kiếp, đây vẫn là mẹ ruột sao?
Mẹ ruột mà sao lại tìm mọi cách khiến cậu xấu mặt thế này?
“Đúng thế. Bình An, cô Diệp đây thực sự không ăn được đồ hải sản, hầu như tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết được việc này.” Nam Cung Dương dịu dàng nói.
Diệp Bình An hầm hừ hai tiếng, cha kế này không đáng tin, vào thời khắc mấu chốt chỉ quan tâm tới chuyện lấy lòng mẹ cậu dù cho có phải bán đứng cậu đi nữa.
Vất vả lắm cô mới ổn định được công việc, vì vậy, cô nên kiềm chế một chút thì hơn.
Đối lập với nét mặt tỏa sáng của cặp mẹ con nào đó thì sắc mặt của Diệp Thiên Nhan không được tốt cho lắm.
Nhìn cậu nhóc ăn ngấu ăn nghiến, cô ta cười khẩy, châm chọc, “Chị à, xem ra mấy năm nay cuộc sống của chị khó khăn lắm, nếu không thì sao chỉ với một bàn đồ ăn đã khiến cháu trai em vui tới mức này rồi?”
Diệp Thiên Lạc ngước mắt, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, 5 năm trôi qua mà cô ta còn chưa học được cách nhẫn nhịn.
Thật là thất bại mà!
Nhưng mà, cô cũng không muốn đấu võ mồm cùng người phụ nữ này, cô cầm lấy đôi đũa trên bàn, nhẹ nhàng cười nói, “Ừm, đúng vậy, chúng tôi thuộc tầng chót của xã hội, nghèo kiết xác, đúng là trăm năm rồi mới được ăn một bàn ăn lớn toàn hải sản đủ sắc hương vị thế này.”
Diệp Thiên Nhan sững sờ, cô ta cho rằng Diệp Thiên Lạc sẽ phản bác lại không ngờ cô lại hùa theo ý của cô ta. Mấy năm sống trong nghèo đói đã khiến đầu óc của người phụ nữ này cũng “nghèo” đi sao?
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Diệp Bình An khựng lại, cậu chàng vừa nhai vừa nói, “Chị… Chị Lạc à, mẹ nói thế là không đúng rồi. Nếu dì nhỏ đã đồng ý cùng ăn với những người nghèo như chúng ta thì cũng đủ để chứng minh bản thân dì ấy cũng chẳng cao quý bao nhiêu. Nếu không thì với dáng vẻ cao quý như một quý bà dắt cho cảnh đi dạo sẽ chẳng thèm ngồi cùng một chỗ với chúng ta đâu.”đọc full liên hệ : [email protected]
“Cháu nói này, cô xinh đẹp, cô còn chưa động đũa đâu. Cả một bàn hải sản lớn như thế này là do cháu muốn chuẩn bị cho cô đấy. Cô sinh ra và vẫn luôn sống trong gia đình giàu có, danh giá chắc hẳn đã quá quen thuộc với các món hải sản rồi. Vì để hợp khẩu vị của cô cháu đã gọi ba mươi tám món hải sản khác nhau. Haiz, so với cô thì mẹ cháu không tốt số như vậy vì mẹ cháu bị dị ứng hải sản, không ăn được.”
Mẹ kiếp, cái gì gọi là miệng độc, cái gì gọi là lật ngược trắng đen chứ?
Chính là đây!
Diệp Thiên Lạc tự nhận dù bản thân có học thêm mười năm cũng chẳng thể bằng con trai mình được.
Rõ ràng muốn chơi khăm dì minh mà lại trợn mắt nói dối, dùng mấy lời ba hoa để tô vẽ lên vẻ ngoài đẹp đẽ cho ý đồ xấu xa của mình.
Nam Cung Dương rất muốn cười ra tiếng, anh ta luôn nghĩ anh trai mình đã đủ xấu bụng, không ngờ còn có một người còn giỏi hơn cả anh.
Nam Cung Diệp rất bình tĩnh, ít nhất, mặt ngoài không nhìn ra chút nào không bình thường, anh hơi ngước mắt, nhìn Diệp Thiên Nhan bên cạnh, cười nói, “Cô Diệp, nếu cậu bạn nhỏ này đã mời cô nhiệt tình như vậy thì cô nên nhận đi. Chẳng phải lúc trước cô nói đói bụng sao? Cô ăn ít đồ hải sản cho đỡ đói là vừa.”
“Diệp, tôi…”đọc full liên hệ : [email protected]
Nam Cung Diệp vẫy vẫy tay, thái độ vô cùng kiên quyết.
Diệp Bình An xoay chuyển tròng mắt, ha ha ha, hình như cậu đã biết bản lĩnh xấu xa này của cậu là di truyền từ ai rồi.
Cái gì gọi là “vẻ mặt vô hại”?
Cái gì gọi là “trợn mắt nói dối”?
Chính là đây!
“Bình An, dì của con cũng dị ứng với hải sản!” Diệp Thiên Lạc lên tiếng nhắc nhở.
Khụ…
Cô nói điều này ra là muốn thấy tên nhóc này xấu mặt!
Diệp Bình An bĩu môi, trợn trừng mắt nhìn cô một cái, mẹ kiếp, đây vẫn là mẹ ruột sao?
Mẹ ruột mà sao lại tìm mọi cách khiến cậu xấu mặt thế này?
“Đúng thế. Bình An, cô Diệp đây thực sự không ăn được đồ hải sản, hầu như tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết được việc này.” Nam Cung Dương dịu dàng nói.
Diệp Bình An hầm hừ hai tiếng, cha kế này không đáng tin, vào thời khắc mấu chốt chỉ quan tâm tới chuyện lấy lòng mẹ cậu dù cho có phải bán đứng cậu đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.