Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 2 - Chương 9: Đến Cửa Thỉnh Tội

Trường An

25/03/2021

Lạc Thần Tông chủ phong Triêu Thiên Điện, ngồi đấy ba vị lão giả.

Một vị trung niên cao gầy đạo sĩ, sau lưng đeo kiếm, tóc búi cao, dưới cằm nuôi hai tấc râu dài, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngồi đối diện, thì là một ông lão, mặc áo bào màu tím, toàn thân tỏa ra mùi dược liệu, hai mắt thâm quầng, đang thấp thỏm nhìn quanh.

Còn lại một người thì lười nhác ngồi ở ghế chưởng môn, ngủ gà ngủ gật, không ai khác là Lạc Thần Tông đương đại chưởng môn Lạc Trường Sinh.

Cả ba người nói đến đều là Vị Hà quận có danh tiếng đại nhân vật. Lạc Trường Sinh thì không nói, trung niên đạo sĩ tên là Lý Tu Dương, Ngọc Mệnh đỉnh cao cao thủ cũng là chưởng môn của Thanh Liên Kiếm Tông. Lý Tu Dương tu vị cao cường, Chân Nhân phía dưới hiếm có địch thủ, năm xưa ở Việt quốc cũng tưng xông ra to lớn tiếng tăm, danh hào Đoạn Sơn Kiếm Khách.

Đoạn Sơn Kiếm Khách bốn chữ, ngược lại là một cái thú vị cố sự.

Nghe đâu có lần Lý Tu Dương chu du Việt quốc, đi qua trong núi thôn làng. Thôn làng đó xa xôi hẻo lánh, mà con đường gần nhất đến thị trấn thì bị hai ngọn núi dốc đứng ngăn chặn, muốn rời thôn phải hướng phía dưới đi đường vòng, gấp mấy lần lộ trình.

Trong thôn có một ông lão họ Ngu, bực mình hai trái núi chắn ngang đường về nhà, nên hàng ngày mang cuốc ra đào núi đổ đi. Đúng lúc gặp Lý Tu Dương du lịch qua, thấy như vậy kỳ sự, liền cười nhạo, Ngu lão chỉ là phàm nhân, cả đời không thể nào đào xong hai quả núi, làm như vậy chỉ phí công mà thôi.

Ai ngờ Ngu lão không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục đào núi, trả lời:

“Ngày nào ta cũng đào, ta chết thì con ta đào. Con ta chết thì cháu ta đào. Cháu ta chết thì chắt ta đào. Họ hàng nhà ta truyền nhau đời này đến đời khác đào núi, núi chẳng thể mọc cao hơn được nên nhất định sẽ có ngày bị san bằng”

Nghe Ngu lão lời nói ấy, Lý Tu Dương vừa xấu hổ vừa khâm phục, liền dùng kiếm đem hai ngọn núi chẻ làm đôi, giúp ông cụ có lối đi lại. Mà Đoạn Sơn Kiếm Khách danh hào cũng vì thế xuất hiện.

Áo tím ông lão tên là Vương Thanh, Vương gia gia chủ, là một vị cao thượng tam chuyển luyện đan sư. Nghe nói cả đời trầm mê luyện đan, xem đan còn hơn mạng.

Như thế ba vị hàng đầu nhân vật, hôm nay lại đã ngồi ở đây chờ đợi cả buổi chiều, không lời oán giận.

Mặt trời sắp về phía tây, ngủ gà ngủ gật Lục Trường Sinh chợt mở mắt, hướng bên ngoài trông cửa đệ tử hỏi vọng ra.

“Lạc Ất đã thông báo vị kia chưa?”

“Bẩm báo chưởng môn, đệ tử đã đến sớm thông báo rồi”

“Ừm vậy đợi tiếp”

Lạc Trường Sinh khoát tay, tiếp tục ngủ gà ngủ gật, Vương đại sư nhìn ngó khắp nơi, mà Lý Tu Dương mặt chẳng biểu tình, không nhìn ra suy nghĩ.

Khi tia nắng cuối cùng vừa tắt, Lạc Trường Sinh lần nữa mở mắt, ngáp một tiếng nhìn bên dưới hai người, khẽ nói:

“Sư huynh có lẽ đang bế quan, hai vị hay là….”

“Không cần, lão phu đến rồi” Chỉ là nơi cổng Triêu Thiên Điện chợt vang lên trầm ấm thanh âm, một tên áo trắng thanh niên sải bước mà đến.

Vốn đang nhập định đạo sĩ hay thần du thiên ngoại Vương gia chủ đều thần sắc nhất động, vội đứng dậy cúi đầu chắp tay:



“Gặp qua Chân Nhân”×— QUẢNG CÁO —

“Gặp qua sư huynh”

Khương Ly gật đầu, rất tự nhiên ngồi lên chủ vị, đưa mắt nhìn hai tên Ngọc Mệnh cao thủ, mở miệng hỏi:

“Hai vị tìm ta có chuyện gì chăng?”

Lý Tu Dương cùng Vương gia chủ nhìn nhau liếc mắt chút, chỉ nghe Vương gia chủ hồi đáp:

“Chúng tôi đến đây là hướng Chân Nhân thỉnh tội”

“Thỉnh tội?” Khương Ly lắc đầu, hăng hái bảo “Ta giết Vô Vực Chân Nhân cùng Vương Chân Nhân là nhà các người trưởng bối, các ngươi đáng lẽ phải hận ta chứ, sao còn thỉnh tội”

Lý Tu Dương cùng Vương gia chủ đều trong lòng cười khổ, mặc dù trước mắt vị này giết nhà mình lão tổ, cũng là kẻ thù của chung cả hai nhà. Nhưng ai trách bọn hắn thực lực kém, đang nơm nớp lo sợ Khương Ly tiếp tục ra tay, diệt cỏ diệt tận gốc, ở đâu dám ghi hận.

Võ giả thế giới, mạnh được yếu thua, ngay cả Chân Nhân lão tổ đều bị giết, bọn hắn báo thù không phải là tự mình tìm đường chết. Dù sao đều đã lớn tuổi, chết thì chết không quan trọng, nhưng sau lưng bọn hắn còn Vô Cực Kiếm Tông, Vương gia mấy ngàn nhân mạng, không lẽ đều để bọn họ đi chịu chết theo.

Trăm năm trước, hạo kiếp Ngạo gia, Khương Ly dùng bí mật thủ đoạn, tìm ra Ngạo thị tất cả huyết mạch tộc nhân, từ già đến trẻ đều giết sạch, không chừa một mống. Bọn hắn cũng không muốn con cháu, gia tộc mình tuyệt hậu nha.

Vì vậy, sau khi biết tin nhà mình lão tổ đã chết, hai nhà chủ sự rất nhanh quyết định đến cửa tạ tội.

Ba tháng này, cả hai đến Lạc Thần Tông ba lần, hôm nay mới gặp được.

Vương đại sư khuôn mặt thấp thỏm, chắp tay nói: “Chân Nhân hiểu nhầm, ngài là cao cao tại thượng Chân Nhân, chúng ta một đám phàm nhân làm sao dám ghi hận, hôm nay tới cửa tạ tội, chỉ mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho hai nhà chúng ta”

“Ồ” Khương Ly híp mắt nhìn qua hai người, cũng không cắn chặt vấn đề này, hỏi:

“Vậy các ngươi muốn thỉnh tội như nào?”

“Vương gia chúng tôi nguyện dâng tặng một nửa gia sản cho đại nhân, lại thêm hằng năm tiến cống 100 viên tam chuyển đan dược”

“A” Khương Ly khẽ giật mình, Vương gia đám người này bồi thường thành ý không nhỏ. Ninh Hải thành Vương gia kinh doanh đan dược đã mấy trăm năm, từng có một vị Tứ Chuyển Luyện Đan Sư tọa trấn. Lũng đoạn toàn bộ Vị Hà quận đan dược lĩnh vực, ở Việt quốc cũng có không nhỏ danh khí. Dù sao tứ chuyển Luyện đan sư toàn Việt quốc chỉ có ba người. Vương gia một nửa gia sản, quả thật là một con số kinh người, khiến Khương Ly vô cùng động tâm, ánh mắt nhìn về Vương gia chủ cũng hơi hòa hoãn.

Vương đan sư gặp hắn ánh mắt, trong lòng thở dài một hơi.

Mà bên cạnh Lý Tu Dương cũng đúng lúc chắp tay nói: “Thanh Liên Kiếm Tông nguyện dâng ra một nửa gia sản”

Nói xong liền im lặng, Lý Tu Dương cả đời luyện kiếm, không thiện ngôn ngữ, cũng không hiểu nịnh nọt lấy lòng người khác.

Khương Ly nghe hắn lời nói, cười cười, quay sang Vương gia chủ hỏi:



“Nghe nói ngươi là Tam Chuyển Luyện Đan Sư?”

“Vãn bối bất tài, hiện kẹt ở Tam Chuyển thượng phẩm”×— QUẢNG CÁO —

“Ừm” Khương Ly từ trong túi trữ vật, lấy ra một tấm đan phương ném cho lão, trầm giong:

“Người luyện được loại đan dược này không?”

Đan phương này tên gọi là Ngọc Cốt đan, cùng bình thường Ngân Cốt Đan tác dụng như nhau, đều là vật tư cần thiết để Ngân Cốt cảnh võ giả tu luyện. Khác biệt ở chỗ Ngân Cốt Đan là nhị chuyển hạ phẩm đan dược, mà Ngọc Cốt Đan cao tới tam chuyển.

Ngọc Cốt Đan nguyên liệu bên trong có thêm một chủ dược, chỉ Lạc Thần Tông mới có, chính là Lạc Thần cốc bên trong Lạc Cốt. Lạc cốt phẩm chất càng cao, luyện ra đan dược hiệu quả càng tốt. Đánh cái so sánh, nếu Ngân Cốt Đan tác dụng là một thì Ngọc Cốt đan dược hiệu là chín, mười. Khương Ly hiện đã Luyện Huyết tầng bảy, rất nhanh sẽ đột phá Ngân Cốt, nên muốn chuẩn bị một chút.

Vương gia chủ tiếp nhận đan phương, nghiên cứu chốc lát rồi đáp: “Đan này cùng Ngân Cốt Đan tương tự, chỉ là phức tạp hơn đôi chút, vãn bối tuy rằng chưa từng thử qua, nhưng cũng có chút nắm chắc”

“Được” Khương Ly gật đầu, xem họ Vương càng thuận mắt nói: “Vậy ngươi gần đây ở lại Lạc Thần Tông giúp ta luyện Ngọc Cốt Đan, làm xong lão phu sẽ thả ngươi đi, cũng buông tha Ninh Hải thành Vương gia”

“Cái này” Vương đại sư tròng mắt khẽ đảo, trong lòng nghĩ: “Nghe nói Lạc Thần Tông tam trưởng lão cũng yêu thích luyện đan, tìm hắn nghiên cứu, ngược lại không phí thời gian”

Nghĩ thế vội chắp tay gật đầu: “Cẩn tuân Chân Nhân mệnh lệnh”

“Ừm” Khương Ly hài lòng, đưa mắt nhìn đứng thẳng như cây trúc Lý Tu Dương, trầm giọng:

“Thanh Liên Kiếm Tông một nửa tài sản vẫn chưa đủ”

“Hả” Lý Tu Dương sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi:

“Xin hỏi Chân Nhân, chúng tôi cần bồi thường thêm những gì?”

Khương Ly nhìn hắn thật kỹ, từ trên thân cảm nhận đến một luồng như có như không kiếm ý. Kẻ này đã chạm đến Chân ý tầng thứ, không ra vài năm chỉ sợ Vị Hà quận sẽ có thêm một vị nửa bước Chân Nhân. Hơn nữa, người này tính cách kiên trì, trong lòng bằng phẳng, sau này chưa hẳn là không thể đột phá Chân Nhân. Khương Ly trong lòng lóe lên từng tia sát ý, mặt ngoài vẫn như thường.

Chốc lát, hắn thở dài, bỏ đi suy nghĩ đánh giết kẻ trước mặt, mở miệng nói:

“Lão phu bên cạnh thiếu một tên kiếm vệ, nếu ngươi lập lời thề hướng ta hiệu trung mười năm, Thanh Liên Kiếm Tông chuyện có thể bỏ qua”

“Cái này” Lý Tu Dương trong lòng giật mình, tức giận mà không dám phát tác. Hắn dù sao cũng là một phương danh túc, làm sao có thể đi làm nô bộc, dù Chân Nhân cũng không được. Lý Tu Dương mặc dù chỉ có Ngọc Mệnh cảnh nhưng trước giờ gặp Chân Nhân chỉ có kính ý, chưa từng khúm núm. Bởi vì hắn tự tin, sẽ có ngày mình đột phá Chân Nhân.

Nhưng nhìn thấy Khương Ly nguy hiểm ánh mắt, nghĩ đến sau lưng mấy ngàn đệ tử, không khỏi buồn bã trong lòng.

Thật lâu sau, Lý Tu Dương ngửa đầu thở dài, giơ tay lên trời phát thệ: “Ta Lý Tu Dương hướng trời xanh phát thề, nguyện hướng Đông Ly Chân Nhân hiệu trung mười năm, tận tâm tận lực, nếu làm trái lời thề, thần hình câu diệt”

Thề xong hắn hai vai thũng xuống, có chút uể oải. Võ giới lời thề cũng không phải nói suông, nếu như trái lời nhất định sẽ nhận lấy tai ương. Gặp Lý Tu Dương thề xong, Khương Ly khóe miệng nhếch lên, tương đối hài lòng.

Mà Lý Tu Dương tâm trạng, Khương Ly hiểu rõ, nhưng lựa chọn không nhìn, tương lai có một ngày hắn sẽ hiểu. Trở thành Khương Ly Kiếm vệ là bực nào đúng đắn sự tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook