Quyển 2 - Chương 8: Là Kẻ Nào Giết Yêu Sủng Của Ta
Trường An
25/03/2021
Phong nhận bay vèo vèo thẳng mặt Khương Ly, uy lực không hề kém Ngân Cốt cảnh trung kỳ một kích. Nhưng mạnh như thế công kích, Khương Ly nhìn cũng không thèm nhìn, vung tay vỗ một cái, phong nhận đã mất bóng dáng.
Sói xám giật mình, ý thức được Khương Ly không dễ chọc.
Giờ lúc này nó nào còn dám đoạt Khương Ly đồ ăn, quay người liền muốn chạy trốn.
Khương Ly khinh thường hừ lạnh, rút Diệt Trần Kiếm, đánh ra mấy đạo kiếm khí, chỉ nghe một tiếng hét thảm, sói xám kia đã bị đóng đinh ở trên mặt đất.
Thế là, Khương Ly trên giá nướng, có thêm món thịt sói.
Con sói xám này thực lực, đã tiếp cận cấp hai trung kỳ, huyết nhục ẩn chứa tinh khí xa nhiều hơn thịt hươu. Bôi thêm củ riềng, mật ong, bắc lên giá nướng, mùi thơm xộc thẳng lên trời. Nếu thêm ít mắm tôm, dấm sả nấu chung một nồi, thì mới thật là mỹ vị, Khương Ly chậc lưỡi.
Mà lúc này, đang quan sát ngoại môn tuyển chọn đệ tử đám Kim Thân trưởng lão bên trong, ông lão họ Lê chợt giật mình thất thanh hô lên.
“Không được, Bạch Lộc của lão phu khí tức chợt biến mất, các vị đạo hữu ở đây tiếp tục quan sát, ta phải trở Ngọc Tùng phong xem xét một chuyến”
Nói rồi mặt già khó coi, không kịp chào hỏi, đã tung người chạy thẳng vào nội môn.
Thấy họ Lê trưởng lão dáng vẻ thất thố, một tên hơi lùn trung niên trưởng lão khạc khạc cười nhạo:
“Nhìn Lê trưởng lão cuống quýt như thế, còn tưởng thiếu phu nhân nhà hắn ở động phủ dưỡng trai trẻ…vội quay về bắt gian tại trận mất…ha…ha…ha”
Đám trưởng lão cũng cười ha hả, thay nhau nói mát.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Lê trưởng lão tuổi già lấy vợ, không biết có lên nổi không?”
“Lão phu nghe đâu hắn cùng mình nuôi Bạch Lộc tình hữu độc chung?”
“Sai lầm…sai lầm…đó là một con hươu đực”
“Ha ha ha…….”
Chỉ là người lùn trưởng lão chưa cười nhạo được mấy tiếng, khuôn mặt cũng chợt biến sắc thất thanh kêu:
“Nhà ta Phong Lang khí tức sao tự dưng cũng biến mất rồi, không được, Khúc mỗ phải chạy về kiểm tra”
Chẳng kịp nhìn đám người cổ quái vẻ mặt, hắn vội vận dụng khinh công chạy như bay chạy mất.
“Hả, nhà ta đôi linh hạc cũng vừa không tăm tích, cái này cái này…”
×— QUẢNG CÁO —
Lê trưởng lão cùng Khúc trưởng lão vừa đi, đến lượt một vị hoàng bào trưởng lão hô lớn thất thanh, vội vã chạy trở về. Ngoại đình đám người tròn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không lẽ nội môn bên trong vị nào trưởng lão nổi điên, chuyên bắt trộm sủng vật rồi.
“Diệp trưởng lão, nghe nói ngươi tại động phủ nuôi dưỡng một con mẫu trư, mau thử kiếm tra xem…”
Diệp Hồng nghe bên cạnh trưởng lão hỏi dò, xạm mặt gắng gỏng: “Cảm tạ Phiền trưởng lão quan tâm, vẫn còn!”
……………..
Trong lúc, Lạc Thần Tông mấy vị trưởng lão cuống cuồng chạy về, thì Khương Ly lưng tựa gốc cây, một tay cầm bình rượu, một tay cầm đùi chim vừa ăn vừa bình phẩm.
“Hai con hạc này mặc dù chỉ vừa mới đạt đến cấp hai yêu úy, nhưng chắc hẳn thường xuyên ăn linh quả, dược liệu, nên chất thịt thơm ngon, thoang thoảng mùi thuốc, tương đối mỹ vị. Bình thường thịt hạc ăn ngon như thế, không biết nếu đem Ngốc hạc nướng lên mùi vị sẽ thế nào?”
Hắn vừa ăn, vừa híp mắt soi mói vào trong túi sủng vật, mà đang nằm ngủ Bạch Hạc, bất chợt rùng mình, không biết rõ mình vừa qua quỷ môn quan đi dạo một vòng.
Đang lúc Khương Ly ăn uống no say, bất chợt có làn gió thổi đến, một tên áo xám ông lão từ đâu rơi xuống bên cạnh.
“Sư huynh ăn đám yêu thú này, là trong tông trưởng lão sủng vật, đều là thứ nuôi nhốt, vị đạo không ngon. Nếu sư huynh muốn ăn đồ tốt, ta ngược lại biết một chỗ…” Lạc Trường Sinh nhìn khắp nơi bãi chiến trường, mặt già co rúm, dở khóc dở cười.
Mấy con yêu thú này, đều là trong nội môn mấy vị trưởng lão của quý, chuyên môn thả rông. Bình thường đệ tử, chấp sự thấy bọn chúng đều phải đi đường vòng, không dám đắc tội.
Khương Ly ngược lại tốt, vừa đến đã đem cả đám đập chết, ăn thịt, hắn nào còn lời gì để nói.
Mà Khương Ly không để ý ông lão vẻ mặt, nghe đến đồ ăn ngon, ánh mắt lấp lóe, tiện tay ném cho Lạc Trường Sinh một miếng đùi, mở miệng hỏi:
“Ngươi nói chỗ nào có đồ ăn ngon?”
“Tự nhiên là Lạc Thần cốc nội vực nha, bên trong Lạc thú ngoại trừ cung cấp Lạc cốt, hương vị cũng cực kỳ đặc biệt, mà ở chỗ sâu thậm chí ngủ say mấy con cấp bốn Yêu soái, thiếu chút nữa có thể hóa hình. Nếu đem bọn chúng giết chết, nướng than hồng, hương vị đó, chỉ vài con cấp hai tiểu yêu làm sao sánh được” Lão giả không thừa nước đục thả câu, lời nói bên trong có phần dụ dỗ ý tứ.
Nhưng khương Ly hai mắt chợt tỏa sáng, đúng vậy, hắn chợt nhớ đến năm đó tham gia bí cảnh thí luyện, nếm qua một con cấp hai Lạc thú thịt. Hương vị ngon lành, đó mới đúng là nhân gian hiếm có mỹ thực.
“Sư huynh nếu muốn ăn thịt Lạc thú, ngày mai Lạc Thần Cốc mở cửa, có thể cùng một đạo đi vào, hôm nay ngươi hãy đến chủ phong ở tạm, sư đệ xin tận tình chiêu đãi”
Khương Ly gật gật đầu nói: “Cũng được, vậy ngươi ngồi xuống cùng ta ăn xong thịt hạc, rồi sẽ đi chủ phong”
Lạc Trường Sinh cười khổ, khoát khoát tay nói: “Hay là sư huynh mau mau đi gấp, chỗ này thịt mang theo ăn dần”
Hắn vừa nãy nhìn thấy ba tên trưởng lão hớt hải hướng bên này chạy tới, mới vội vã đến trước một bước, muốn đem Khương Ly dời đi. Nếu không để ba tên trưởng lão chạy tới nơi, thấy nhà mình thân yêu sủng vật bị nướng, chỉ sợ sẽ cùng Khương Ly liều mạng, đến lúc đó… phiền toái.
Khương Ly không nói gì, gật đầu xách lên nhánh cây, theo lưng lão giả đi hướng chủ phong. Thần niệm quét xung quanh, cách đó hai dặm, có ba tên lão đang chạy tới đây với tốc độ cao. Dùng ngón chân hắn cũng đoán được, đó chính là khổ chủ. Ăn nhà người ta sủng vật, còn cùng chủ nhân đối mặt, có chút chột dạ. Hắn từ túi trữ vật ném ra một tấm ngọc giản, chân bước dần nhanh, thoáng chốc đã mất bóng.
×— QUẢNG CÁO —
Mà Khương Ly cùng Lạc Trường Sinh chân trước vừa rời đi, chân sau Lê trưởng lão ba người đã đến, nhìn trên mặt đất còn chưa dập tắt củi lửa cùng 1 đám còn thừa xương cốt. Biết ngay sủng vật của mình gặp nạn, ba tên Kim Thân cao thủ sắc mặt xanh lét, ánh mắt đỏ ngầu gầm thét.
“Aaaaaa…cuồng đồ to gan dám giết trộm lão phu yêu Lộc, lão phu Lê Chuẩn cùng ngươi không đội trời chung”
“Ôi Phong Lang đáng yêu của ta, lão phu Khúc Sơn cũng cùng ngươi không đội trời chung”
Mà còn lại hoàng bào trưởng lão thì ngồi bần thần trên mặt đất, khuôn mặt đen nhánh, khóc than: “Lão phu nuôi mười năm linh hạc, ăn của ta biết bao linh dược, còn chưa kịp nuôi lớn đã bị người giết chết, là kẻ nào lang tâm cẩu phế, đáng hận nha”
“Thật là kẻ tàn nhẫn độc ác”
“Lang tâm cẩu phế”
“Ăn không chừa miếng xương”
Hoàng bào trưởng lão từ trên đống than, cầm lấy còn sót miếng thịt cháy sém, cho vào miệng cắn thử. Chợt hai mắt tỏa sáng, hương vị thật thơm ngon, sau đó buồn bã ăn sạch, ngồi than thở.
“Nếu biết thit hạc ngon như thế, đáng lẽ lão phu phải nhanh tay giết trước, trời đánh thằng ăn cướp”
“Ồ trên mặt đất làm sao có tấm ngọc giản” Thấp lùn Khúc trưởng lão gầm thét một hồi, từ mặt đất nhặt lên một tấm màu xám ngọc giản. Tò mò để lên trán cảm ứng, sau đó hai tay run rẩy, khuôn mặt đại biến.
“Cái này… cái này…”
“Khúc huynh làm sao…” Lê trưởng lão đoạt lấy ngọc giản, cũng chợt há hốc mồm, ngữ khí run rẩy.
“Đây…đây là…”
“Minh Ngọc Chân Công… là… là Chân công”
Chẳng trách ba tên lão giả biểu lộ thất thố như thế, bởi vì Khương Ly lưu lại ngọc giản, chính là trong truyền thuyết Chân công. Chân cấp công pháp, toàn bộ Lạc Thần tông chỉ có một bộ, là Lạc gia bí mật không truyền. Bọn hắn đám Kim Thân võ giả, tu luyện hầu hết đều là Thượng phẩm phàm công, tu luyện Cực phẩm phàm công, cũng chỉ trong môn số ít người.
Tự dưng bắt được Chân công, không giật mình hoảng hốt mới lạ.
Ba người run run nhìn ngọc giản, ánh mắt trao đổi, chốc lát liền đại khái đoán được. Là ai ăn thịt yêu sủng nhà mình, vừa thấp thỏm, lại vui mừng mang theo ngọc giản chạy về động phủ. Thu đồ đại điển cái chó gì bỏ qua một bên, nghiên cứu Chân công mới quan trọng.
Mặc kệ ba tên lão giả, Khương Ly chính mình yên vị ở trong phòng, đắc ý nằm xỉa răng. Hắn ăn sạch bốn con cấp hai yêu thú, vừa vặn lấp đầy bụng đói, mà Luyện Huyết bảy trọng tu vi cũng vững vàng ổn định. Nhìn trôi nổi bên trong đan điền mấy giọt Chân huyết, Khương ly tấm tắc, mỗi lần ngưng tụ tinh huyết thành công, bụng dạ đều đói cồn cào, tư vị ấy quả thật khó quên.
Hai mắt hơi nhắm nghiền dự định nghỉ ngơi, chợt bên ngoài tạp dịch gõ cửa thông báo. Chủ phong có người muốn cầu kiến chính mình, hắn nghe đến tên người cầu kiến, khóe miệng cười nhạt, đem người đuổi đi.
Sói xám giật mình, ý thức được Khương Ly không dễ chọc.
Giờ lúc này nó nào còn dám đoạt Khương Ly đồ ăn, quay người liền muốn chạy trốn.
Khương Ly khinh thường hừ lạnh, rút Diệt Trần Kiếm, đánh ra mấy đạo kiếm khí, chỉ nghe một tiếng hét thảm, sói xám kia đã bị đóng đinh ở trên mặt đất.
Thế là, Khương Ly trên giá nướng, có thêm món thịt sói.
Con sói xám này thực lực, đã tiếp cận cấp hai trung kỳ, huyết nhục ẩn chứa tinh khí xa nhiều hơn thịt hươu. Bôi thêm củ riềng, mật ong, bắc lên giá nướng, mùi thơm xộc thẳng lên trời. Nếu thêm ít mắm tôm, dấm sả nấu chung một nồi, thì mới thật là mỹ vị, Khương Ly chậc lưỡi.
Mà lúc này, đang quan sát ngoại môn tuyển chọn đệ tử đám Kim Thân trưởng lão bên trong, ông lão họ Lê chợt giật mình thất thanh hô lên.
“Không được, Bạch Lộc của lão phu khí tức chợt biến mất, các vị đạo hữu ở đây tiếp tục quan sát, ta phải trở Ngọc Tùng phong xem xét một chuyến”
Nói rồi mặt già khó coi, không kịp chào hỏi, đã tung người chạy thẳng vào nội môn.
Thấy họ Lê trưởng lão dáng vẻ thất thố, một tên hơi lùn trung niên trưởng lão khạc khạc cười nhạo:
“Nhìn Lê trưởng lão cuống quýt như thế, còn tưởng thiếu phu nhân nhà hắn ở động phủ dưỡng trai trẻ…vội quay về bắt gian tại trận mất…ha…ha…ha”
Đám trưởng lão cũng cười ha hả, thay nhau nói mát.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Lê trưởng lão tuổi già lấy vợ, không biết có lên nổi không?”
“Lão phu nghe đâu hắn cùng mình nuôi Bạch Lộc tình hữu độc chung?”
“Sai lầm…sai lầm…đó là một con hươu đực”
“Ha ha ha…….”
Chỉ là người lùn trưởng lão chưa cười nhạo được mấy tiếng, khuôn mặt cũng chợt biến sắc thất thanh kêu:
“Nhà ta Phong Lang khí tức sao tự dưng cũng biến mất rồi, không được, Khúc mỗ phải chạy về kiểm tra”
Chẳng kịp nhìn đám người cổ quái vẻ mặt, hắn vội vận dụng khinh công chạy như bay chạy mất.
“Hả, nhà ta đôi linh hạc cũng vừa không tăm tích, cái này cái này…”
×— QUẢNG CÁO —
Lê trưởng lão cùng Khúc trưởng lão vừa đi, đến lượt một vị hoàng bào trưởng lão hô lớn thất thanh, vội vã chạy trở về. Ngoại đình đám người tròn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ không lẽ nội môn bên trong vị nào trưởng lão nổi điên, chuyên bắt trộm sủng vật rồi.
“Diệp trưởng lão, nghe nói ngươi tại động phủ nuôi dưỡng một con mẫu trư, mau thử kiếm tra xem…”
Diệp Hồng nghe bên cạnh trưởng lão hỏi dò, xạm mặt gắng gỏng: “Cảm tạ Phiền trưởng lão quan tâm, vẫn còn!”
……………..
Trong lúc, Lạc Thần Tông mấy vị trưởng lão cuống cuồng chạy về, thì Khương Ly lưng tựa gốc cây, một tay cầm bình rượu, một tay cầm đùi chim vừa ăn vừa bình phẩm.
“Hai con hạc này mặc dù chỉ vừa mới đạt đến cấp hai yêu úy, nhưng chắc hẳn thường xuyên ăn linh quả, dược liệu, nên chất thịt thơm ngon, thoang thoảng mùi thuốc, tương đối mỹ vị. Bình thường thịt hạc ăn ngon như thế, không biết nếu đem Ngốc hạc nướng lên mùi vị sẽ thế nào?”
Hắn vừa ăn, vừa híp mắt soi mói vào trong túi sủng vật, mà đang nằm ngủ Bạch Hạc, bất chợt rùng mình, không biết rõ mình vừa qua quỷ môn quan đi dạo một vòng.
Đang lúc Khương Ly ăn uống no say, bất chợt có làn gió thổi đến, một tên áo xám ông lão từ đâu rơi xuống bên cạnh.
“Sư huynh ăn đám yêu thú này, là trong tông trưởng lão sủng vật, đều là thứ nuôi nhốt, vị đạo không ngon. Nếu sư huynh muốn ăn đồ tốt, ta ngược lại biết một chỗ…” Lạc Trường Sinh nhìn khắp nơi bãi chiến trường, mặt già co rúm, dở khóc dở cười.
Mấy con yêu thú này, đều là trong nội môn mấy vị trưởng lão của quý, chuyên môn thả rông. Bình thường đệ tử, chấp sự thấy bọn chúng đều phải đi đường vòng, không dám đắc tội.
Khương Ly ngược lại tốt, vừa đến đã đem cả đám đập chết, ăn thịt, hắn nào còn lời gì để nói.
Mà Khương Ly không để ý ông lão vẻ mặt, nghe đến đồ ăn ngon, ánh mắt lấp lóe, tiện tay ném cho Lạc Trường Sinh một miếng đùi, mở miệng hỏi:
“Ngươi nói chỗ nào có đồ ăn ngon?”
“Tự nhiên là Lạc Thần cốc nội vực nha, bên trong Lạc thú ngoại trừ cung cấp Lạc cốt, hương vị cũng cực kỳ đặc biệt, mà ở chỗ sâu thậm chí ngủ say mấy con cấp bốn Yêu soái, thiếu chút nữa có thể hóa hình. Nếu đem bọn chúng giết chết, nướng than hồng, hương vị đó, chỉ vài con cấp hai tiểu yêu làm sao sánh được” Lão giả không thừa nước đục thả câu, lời nói bên trong có phần dụ dỗ ý tứ.
Nhưng khương Ly hai mắt chợt tỏa sáng, đúng vậy, hắn chợt nhớ đến năm đó tham gia bí cảnh thí luyện, nếm qua một con cấp hai Lạc thú thịt. Hương vị ngon lành, đó mới đúng là nhân gian hiếm có mỹ thực.
“Sư huynh nếu muốn ăn thịt Lạc thú, ngày mai Lạc Thần Cốc mở cửa, có thể cùng một đạo đi vào, hôm nay ngươi hãy đến chủ phong ở tạm, sư đệ xin tận tình chiêu đãi”
Khương Ly gật gật đầu nói: “Cũng được, vậy ngươi ngồi xuống cùng ta ăn xong thịt hạc, rồi sẽ đi chủ phong”
Lạc Trường Sinh cười khổ, khoát khoát tay nói: “Hay là sư huynh mau mau đi gấp, chỗ này thịt mang theo ăn dần”
Hắn vừa nãy nhìn thấy ba tên trưởng lão hớt hải hướng bên này chạy tới, mới vội vã đến trước một bước, muốn đem Khương Ly dời đi. Nếu không để ba tên trưởng lão chạy tới nơi, thấy nhà mình thân yêu sủng vật bị nướng, chỉ sợ sẽ cùng Khương Ly liều mạng, đến lúc đó… phiền toái.
Khương Ly không nói gì, gật đầu xách lên nhánh cây, theo lưng lão giả đi hướng chủ phong. Thần niệm quét xung quanh, cách đó hai dặm, có ba tên lão đang chạy tới đây với tốc độ cao. Dùng ngón chân hắn cũng đoán được, đó chính là khổ chủ. Ăn nhà người ta sủng vật, còn cùng chủ nhân đối mặt, có chút chột dạ. Hắn từ túi trữ vật ném ra một tấm ngọc giản, chân bước dần nhanh, thoáng chốc đã mất bóng.
×— QUẢNG CÁO —
Mà Khương Ly cùng Lạc Trường Sinh chân trước vừa rời đi, chân sau Lê trưởng lão ba người đã đến, nhìn trên mặt đất còn chưa dập tắt củi lửa cùng 1 đám còn thừa xương cốt. Biết ngay sủng vật của mình gặp nạn, ba tên Kim Thân cao thủ sắc mặt xanh lét, ánh mắt đỏ ngầu gầm thét.
“Aaaaaa…cuồng đồ to gan dám giết trộm lão phu yêu Lộc, lão phu Lê Chuẩn cùng ngươi không đội trời chung”
“Ôi Phong Lang đáng yêu của ta, lão phu Khúc Sơn cũng cùng ngươi không đội trời chung”
Mà còn lại hoàng bào trưởng lão thì ngồi bần thần trên mặt đất, khuôn mặt đen nhánh, khóc than: “Lão phu nuôi mười năm linh hạc, ăn của ta biết bao linh dược, còn chưa kịp nuôi lớn đã bị người giết chết, là kẻ nào lang tâm cẩu phế, đáng hận nha”
“Thật là kẻ tàn nhẫn độc ác”
“Lang tâm cẩu phế”
“Ăn không chừa miếng xương”
Hoàng bào trưởng lão từ trên đống than, cầm lấy còn sót miếng thịt cháy sém, cho vào miệng cắn thử. Chợt hai mắt tỏa sáng, hương vị thật thơm ngon, sau đó buồn bã ăn sạch, ngồi than thở.
“Nếu biết thit hạc ngon như thế, đáng lẽ lão phu phải nhanh tay giết trước, trời đánh thằng ăn cướp”
“Ồ trên mặt đất làm sao có tấm ngọc giản” Thấp lùn Khúc trưởng lão gầm thét một hồi, từ mặt đất nhặt lên một tấm màu xám ngọc giản. Tò mò để lên trán cảm ứng, sau đó hai tay run rẩy, khuôn mặt đại biến.
“Cái này… cái này…”
“Khúc huynh làm sao…” Lê trưởng lão đoạt lấy ngọc giản, cũng chợt há hốc mồm, ngữ khí run rẩy.
“Đây…đây là…”
“Minh Ngọc Chân Công… là… là Chân công”
Chẳng trách ba tên lão giả biểu lộ thất thố như thế, bởi vì Khương Ly lưu lại ngọc giản, chính là trong truyền thuyết Chân công. Chân cấp công pháp, toàn bộ Lạc Thần tông chỉ có một bộ, là Lạc gia bí mật không truyền. Bọn hắn đám Kim Thân võ giả, tu luyện hầu hết đều là Thượng phẩm phàm công, tu luyện Cực phẩm phàm công, cũng chỉ trong môn số ít người.
Tự dưng bắt được Chân công, không giật mình hoảng hốt mới lạ.
Ba người run run nhìn ngọc giản, ánh mắt trao đổi, chốc lát liền đại khái đoán được. Là ai ăn thịt yêu sủng nhà mình, vừa thấp thỏm, lại vui mừng mang theo ngọc giản chạy về động phủ. Thu đồ đại điển cái chó gì bỏ qua một bên, nghiên cứu Chân công mới quan trọng.
Mặc kệ ba tên lão giả, Khương Ly chính mình yên vị ở trong phòng, đắc ý nằm xỉa răng. Hắn ăn sạch bốn con cấp hai yêu thú, vừa vặn lấp đầy bụng đói, mà Luyện Huyết bảy trọng tu vi cũng vững vàng ổn định. Nhìn trôi nổi bên trong đan điền mấy giọt Chân huyết, Khương ly tấm tắc, mỗi lần ngưng tụ tinh huyết thành công, bụng dạ đều đói cồn cào, tư vị ấy quả thật khó quên.
Hai mắt hơi nhắm nghiền dự định nghỉ ngơi, chợt bên ngoài tạp dịch gõ cửa thông báo. Chủ phong có người muốn cầu kiến chính mình, hắn nghe đến tên người cầu kiến, khóe miệng cười nhạt, đem người đuổi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.