Quyển 2 - Chương 22: Hợp Tác
Trường An
25/03/2021
Khương Ly ngồi ở đỉnh núi La Sơn, lẳng lặng nhìn bầu trời, bên tai như có như không thăm thẳm tiếng đàn.
Nhìn mỏm núi, nhìn ánh trăng, trong lòng chợt thấy quen thuộc, có cảm giác, hắn đã từng ở đây ngắm trăng rất nhiều lần, chỉ là không rõ.
Hắn ngồi như thế, suốt cả một đêm.
Đợi khi trời vừa rạng sáng, ánh mặt trời le lói từ phương đông, Khương Ly từ từ dời mắt.
Trong đầu hồi tưởng lại trong sơn động nghe thấy âm thanh, tựa hồ có tiếng cô gái đang gọi nhỏ, tựa hồ có một cô gái đứng ở trước Thương Mang cổ cảnh tế đàn chờ đợi mấy trăm năm.
Nàng đang đợi một con phàm điểu, mà con phàm điểu ấy là mình sao?
Khương Ly không rõ.
Thiếu nữ váy trắng là ai, nàng tên là gì?
Khương Ly không rõ.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, hắn nhất định sẽ tìm ra.
Chợt phía dưới sườn dốc, truyền đến chát chúa âm thanh, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Khương Ly dựa theo âm thanh, dọc đường đi xuống, chốc lát đã thấy, phía trước một đám Lạc dân đang vây đánh một con Lạc thú.
Con Lạc thú kia thình lình đã đạt đến cấp ba đỉnh cao, sắp đột phá cấp bốn, thân hình cao lớn hung mãnh. Nhưng cường đại Lạc thú, dưới sự vây công của hơn mười tên trai tráng, khắp người phủ đầy vết thương.
Dẫn đầu công kích mãnh liệt nhất, là một cô gái cao gầy, ngực lớn mông cong, cơ bắp thon gọn. Nàng ta cầm trong tay kiếm đồng, chống cự hầu hết các đòn tấn công của Lạc thú.
Mà lưỡi kiếm lâu lâu lâu chém lên người con thú từng nhát sau hoắm.
Nữ tữ kia, hẳn là một tên trung cấp chiến sĩ! Khương Ly nhận định, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân chính Lạc Tộc chiến sĩ. Nhìn nàng phương thức tiến công, hung tàn bá đạo, để hắn tặc lưỡi không thôi.
Đánh chừng mười hiệp, con thú liên tục bại lui, thế công yếu bớt, nhưng bỗng nhiên, nó giống như hồi quang phản chiếu, sắp chết bạo phát, xoay người hướng đầu của một tên trai tráng táp tới.
Tên trai tráng kia giật mình, tưởng chừng mạng vong miệng thú, nhưng lúc này bất ngờ có một hòn đá từ phương xa bay vèo tới, chớp mắt đánh nổ Lạc thú đầu lâu, cứu gã một mạng.
Hơn mười tên Lạc dân giật nảy mình, không lo được kiểm tra chiến lợi phẩm, mà hướng bên này đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm Khương Ly, vô cùng cảnh giác, cột sống một trận phát lạnh.
Bọn hắn nãy giờ tuy rằng chuyên tâm chiến đấu, nhưng thân là dũng sĩ, bản năng vẫn tồn tại. Nhưng lại không ai nhận thấy được sau lưng có người theo dõi, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.×— QUẢNG CÁO —
Cũng may, Khương Ly tựa hồ không có ác ý, lúc nguy cấp còn ra tay cứu giúp, nếu không bị đánh lén, bọn hắn sợ đều phải chết ở đây.
Một hòn đá giết một con cấp ba Lạc thú, mặc dù nó đã trọng thương, nhưng cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Tên nữ Chiến sĩ cũng hơi chếch thân thể, nhưng phản ứng không giống còn lại Lạc dân kịch liệt như vậy, giơ một tay ra hiệu cho đồng bạn khỏi cần khẩn trương, mở miệng nói:
“Cảm ơn các hạ ra tay hỗ trợ, không biết các hạ là ai, đến từ bộ Lạc nào?”
“Lạc Ly, từ Vũ Ninh Bộ, Diệp thôn” Khương Ly từ tốn trả lời.
“Là Vũ Ninh bộ tộc nhân!” Đám Lạc dân nghe lời nói của hắn, có chút thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ánh mắt đều hơi kỳ quái. Bởi vì Khương Ly thân hình nhỏ gầy, chưa cao đến vai bọn hắn, làn da cũng trắng mỏng nõn nà, không có nửa điểm Lạc dân bô dạng.
Khương Ly hiểu ánh mắt của đám người, chẳng coi ra gì, nhìn tên nữ tử kia nói:
“Các ngươi cũng là Vũ Ninh bộ Lạc dân chứ”
Lão thôn trưởng tại lúc hắn chuẩn bị lên đường, đã dạy bảo Khương Ly cách nhận biết Lạc Tộc các bộ dấu hiệu. Có một số bộ lạc có rất rõ ràng dấu hiệu, giống như Vũ Ninh bộ, trên vai đều sẽ xăm hình một con chim nhỏ, đó là Vũ Ninh bộ đồ đằng Thánh Điểu.
Lại như Giao Chỉ bộ, các tộc nhân thường xăm hình ở trán, hai ngón chân cái cong vào gần nhau, vừa gặp sẽ biết.
Lại như Việt Thường bộ, trong tộc nuôi rất nhiều chim trĩ trắng, coi như thuần thú…
“Đúng vậy, ta là Lạc Thanh, còn bọn họ đều là tộc nhân của ta, chúng ta đến Vũ Ninh Thành”
“Vũ Ninh Thành?” Khương Ly trong lòng vừa động, đánh giá đám Lạc Nhân. Nhìn thấy bọn hắn ăn mặc chỉnh tề, trang bị kiếm đồng tên nỏ đầy đủ, so với Diệp thôn trai tráng tươm tất hơn nhiều.
Lại nhìn tên cao gầy nữ tử, tuổi tác còn trẻ, nhưng đã tu luyện đến Trung phẩm Chiến Sĩ, như thế hạng người, bình thường thôn nhỏ không thể nào bồi dưỡng ra được, chỉ có hơi lớn thành trấn mới làm đến. Khương Ly thì coi như trường hợp đặc biệt.
Vũ Ninh Thành, Khương Ly từng nghe tôn trưởng nhắc qua, nghe nói đây là một tòa hơn mười vạn nhân khẩu thành lớn. Là Vũ Ninh bộ thủ phủ, bên trong có lượng lớn Chiến sĩ, Lạc sư, thậm chí Lạc Tướng, Lạc Hầu tọa trấn.
Khương Ly chuyến này ra ngoài lịch lãm, Vũ Ninh Thành cũng là một trong những điểm đến của hắn, không nghĩ trên đường vừa gặp gặp được.
Thấy Khương Ly không có ác ý, còn là Vũ Ninh Bộ tộc nhân nên đám trai tráng kia cũng hòa hoãn rất nhiều, được cứu giúp gã Lạc dân kia rối rít hướng hắn cảm ơn. Sau đó cả đám xúm lại xẻo thịt Lạc thú, Lạc Thanh nữ tử thì chui vào trong hang động, lát sau cầm ra một nhánh hoa màu đỏ tươi, cẩn thận cất trong túi da.
×— QUẢNG CÁO —
Khương Ly chưa vội rời đi, nhìn đám người bận bịu, hướng Lạc Thanh hỏi: “Trời mùa đông giá rét, các ngươi đến Lạc Sơn làm gì vậy?”
Hiện tại trời đã chuyển đông, thời tiết giá lạnh, Lạc thú thông thường sẽ trốn trong hang động, nhưng cũng đó một phần Lạc thú sẽ tranh thủ khắp nơi đi săn, dự trữ thức ăn. Vì vậy, trong thời gian này ở trong rừng rậm phiêu lưu tương đối nguy hiểm.
“Còn Lạc Ly Chiến sĩ thì sao?” Lạc Thanh không trả lời Khương Ly vấn đề, mà hỏi ngược lại một câu.
“Tu luyện nha” Khương Ly nhếch miệng.
Lạc Thanh hơi ngẩn ra, ánh mắt bội phục nói: “Chúng ta đi thu thập thảo dược, chờ dùng cho mùa xuân tế tự”
“Tế tự” Khương Ly hơi nhíu chân mày, Lạc Thần giới Lạc Dân thường thường sẽ tổ chức tế tự, cung phụng Lạc Thần, cảm tạ Lạc Vương. Diệp thôn vì địa phương nhỏ ít người, phải ba năm mới tế tự một lần, các thành trấn lớn thì sẽ tổ chức hàng năm.
“Các ngươi thu thập đến đâu rồi” Hắn mỉm cười hỏi.
Lạc Thanh hơi chán nản nói: “Thảo dược khác chúng ta đều đã tập hợp đủ, chỉ còn một loại chủ dược lại bị mấy con cấp ba Lạc thú thủ hộ, khó mà hái được”
“Cấp ba Lạc thú?” Khương Ly ánh mắt sáng lên, hứng thú hỏi “Cụ thể có mấy con?”
“Chín con, mà hầu hết đều là cấp ba hậu kỳ...lấy chúng ta hơn mười người thực lực, phối hợp đánh chết một con hai còn được, chín con thì khó lắm” Lạc Thanh thăm thẳm thở dài.
Khương Ly trong lòng chợt động, nghiêm nghị nhìn đẫy đà nữ tử, trầm giọng hỏi: “Lạc Thanh chiến sĩ, các ngươi đi thu thập thảo dược, có cần thêm một vị cường đại giúp đỡ không?”
Lạc Thanh ngạc nhiên nhìn Khương Ly, sau đó con mắt cũng chợt sáng lên.
Đúng rồi nha, trước mặt vị Lạc Ly Chiến sĩ này, chỉ bằng một hòn đá có thể giết chết một con cấp ba lạc thú, thực lực tất nhiên rất mạnh mẽ. Nàng còn đang nghĩ, làm sao để mời Lạc Ly trợ giúp, không nghĩ hắn đã chủ động đề nghị muốn giúp đỡ.
“Lạc Ly Chiến sĩ, điều kiện của ngươi là gì?” Lạc Thanh tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng không mất đi năng lực phán đoán, bèo nước gặp nhau Lạc Ly chiến sĩ, chẳng hiểu sao chủ động trợ giúp, nhất định có yêu cầu.
“Nếu được, Lạc thú xương cốt thuộc về ta” Khương Ly mỉm cười trả lời.
Nhìn mỏm núi, nhìn ánh trăng, trong lòng chợt thấy quen thuộc, có cảm giác, hắn đã từng ở đây ngắm trăng rất nhiều lần, chỉ là không rõ.
Hắn ngồi như thế, suốt cả một đêm.
Đợi khi trời vừa rạng sáng, ánh mặt trời le lói từ phương đông, Khương Ly từ từ dời mắt.
Trong đầu hồi tưởng lại trong sơn động nghe thấy âm thanh, tựa hồ có tiếng cô gái đang gọi nhỏ, tựa hồ có một cô gái đứng ở trước Thương Mang cổ cảnh tế đàn chờ đợi mấy trăm năm.
Nàng đang đợi một con phàm điểu, mà con phàm điểu ấy là mình sao?
Khương Ly không rõ.
Thiếu nữ váy trắng là ai, nàng tên là gì?
Khương Ly không rõ.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, hắn nhất định sẽ tìm ra.
Chợt phía dưới sườn dốc, truyền đến chát chúa âm thanh, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Khương Ly dựa theo âm thanh, dọc đường đi xuống, chốc lát đã thấy, phía trước một đám Lạc dân đang vây đánh một con Lạc thú.
Con Lạc thú kia thình lình đã đạt đến cấp ba đỉnh cao, sắp đột phá cấp bốn, thân hình cao lớn hung mãnh. Nhưng cường đại Lạc thú, dưới sự vây công của hơn mười tên trai tráng, khắp người phủ đầy vết thương.
Dẫn đầu công kích mãnh liệt nhất, là một cô gái cao gầy, ngực lớn mông cong, cơ bắp thon gọn. Nàng ta cầm trong tay kiếm đồng, chống cự hầu hết các đòn tấn công của Lạc thú.
Mà lưỡi kiếm lâu lâu lâu chém lên người con thú từng nhát sau hoắm.
Nữ tữ kia, hẳn là một tên trung cấp chiến sĩ! Khương Ly nhận định, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân chính Lạc Tộc chiến sĩ. Nhìn nàng phương thức tiến công, hung tàn bá đạo, để hắn tặc lưỡi không thôi.
Đánh chừng mười hiệp, con thú liên tục bại lui, thế công yếu bớt, nhưng bỗng nhiên, nó giống như hồi quang phản chiếu, sắp chết bạo phát, xoay người hướng đầu của một tên trai tráng táp tới.
Tên trai tráng kia giật mình, tưởng chừng mạng vong miệng thú, nhưng lúc này bất ngờ có một hòn đá từ phương xa bay vèo tới, chớp mắt đánh nổ Lạc thú đầu lâu, cứu gã một mạng.
Hơn mười tên Lạc dân giật nảy mình, không lo được kiểm tra chiến lợi phẩm, mà hướng bên này đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm Khương Ly, vô cùng cảnh giác, cột sống một trận phát lạnh.
Bọn hắn nãy giờ tuy rằng chuyên tâm chiến đấu, nhưng thân là dũng sĩ, bản năng vẫn tồn tại. Nhưng lại không ai nhận thấy được sau lưng có người theo dõi, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.×— QUẢNG CÁO —
Cũng may, Khương Ly tựa hồ không có ác ý, lúc nguy cấp còn ra tay cứu giúp, nếu không bị đánh lén, bọn hắn sợ đều phải chết ở đây.
Một hòn đá giết một con cấp ba Lạc thú, mặc dù nó đã trọng thương, nhưng cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Tên nữ Chiến sĩ cũng hơi chếch thân thể, nhưng phản ứng không giống còn lại Lạc dân kịch liệt như vậy, giơ một tay ra hiệu cho đồng bạn khỏi cần khẩn trương, mở miệng nói:
“Cảm ơn các hạ ra tay hỗ trợ, không biết các hạ là ai, đến từ bộ Lạc nào?”
“Lạc Ly, từ Vũ Ninh Bộ, Diệp thôn” Khương Ly từ tốn trả lời.
“Là Vũ Ninh bộ tộc nhân!” Đám Lạc dân nghe lời nói của hắn, có chút thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ánh mắt đều hơi kỳ quái. Bởi vì Khương Ly thân hình nhỏ gầy, chưa cao đến vai bọn hắn, làn da cũng trắng mỏng nõn nà, không có nửa điểm Lạc dân bô dạng.
Khương Ly hiểu ánh mắt của đám người, chẳng coi ra gì, nhìn tên nữ tử kia nói:
“Các ngươi cũng là Vũ Ninh bộ Lạc dân chứ”
Lão thôn trưởng tại lúc hắn chuẩn bị lên đường, đã dạy bảo Khương Ly cách nhận biết Lạc Tộc các bộ dấu hiệu. Có một số bộ lạc có rất rõ ràng dấu hiệu, giống như Vũ Ninh bộ, trên vai đều sẽ xăm hình một con chim nhỏ, đó là Vũ Ninh bộ đồ đằng Thánh Điểu.
Lại như Giao Chỉ bộ, các tộc nhân thường xăm hình ở trán, hai ngón chân cái cong vào gần nhau, vừa gặp sẽ biết.
Lại như Việt Thường bộ, trong tộc nuôi rất nhiều chim trĩ trắng, coi như thuần thú…
“Đúng vậy, ta là Lạc Thanh, còn bọn họ đều là tộc nhân của ta, chúng ta đến Vũ Ninh Thành”
“Vũ Ninh Thành?” Khương Ly trong lòng vừa động, đánh giá đám Lạc Nhân. Nhìn thấy bọn hắn ăn mặc chỉnh tề, trang bị kiếm đồng tên nỏ đầy đủ, so với Diệp thôn trai tráng tươm tất hơn nhiều.
Lại nhìn tên cao gầy nữ tử, tuổi tác còn trẻ, nhưng đã tu luyện đến Trung phẩm Chiến Sĩ, như thế hạng người, bình thường thôn nhỏ không thể nào bồi dưỡng ra được, chỉ có hơi lớn thành trấn mới làm đến. Khương Ly thì coi như trường hợp đặc biệt.
Vũ Ninh Thành, Khương Ly từng nghe tôn trưởng nhắc qua, nghe nói đây là một tòa hơn mười vạn nhân khẩu thành lớn. Là Vũ Ninh bộ thủ phủ, bên trong có lượng lớn Chiến sĩ, Lạc sư, thậm chí Lạc Tướng, Lạc Hầu tọa trấn.
Khương Ly chuyến này ra ngoài lịch lãm, Vũ Ninh Thành cũng là một trong những điểm đến của hắn, không nghĩ trên đường vừa gặp gặp được.
Thấy Khương Ly không có ác ý, còn là Vũ Ninh Bộ tộc nhân nên đám trai tráng kia cũng hòa hoãn rất nhiều, được cứu giúp gã Lạc dân kia rối rít hướng hắn cảm ơn. Sau đó cả đám xúm lại xẻo thịt Lạc thú, Lạc Thanh nữ tử thì chui vào trong hang động, lát sau cầm ra một nhánh hoa màu đỏ tươi, cẩn thận cất trong túi da.
×— QUẢNG CÁO —
Khương Ly chưa vội rời đi, nhìn đám người bận bịu, hướng Lạc Thanh hỏi: “Trời mùa đông giá rét, các ngươi đến Lạc Sơn làm gì vậy?”
Hiện tại trời đã chuyển đông, thời tiết giá lạnh, Lạc thú thông thường sẽ trốn trong hang động, nhưng cũng đó một phần Lạc thú sẽ tranh thủ khắp nơi đi săn, dự trữ thức ăn. Vì vậy, trong thời gian này ở trong rừng rậm phiêu lưu tương đối nguy hiểm.
“Còn Lạc Ly Chiến sĩ thì sao?” Lạc Thanh không trả lời Khương Ly vấn đề, mà hỏi ngược lại một câu.
“Tu luyện nha” Khương Ly nhếch miệng.
Lạc Thanh hơi ngẩn ra, ánh mắt bội phục nói: “Chúng ta đi thu thập thảo dược, chờ dùng cho mùa xuân tế tự”
“Tế tự” Khương Ly hơi nhíu chân mày, Lạc Thần giới Lạc Dân thường thường sẽ tổ chức tế tự, cung phụng Lạc Thần, cảm tạ Lạc Vương. Diệp thôn vì địa phương nhỏ ít người, phải ba năm mới tế tự một lần, các thành trấn lớn thì sẽ tổ chức hàng năm.
“Các ngươi thu thập đến đâu rồi” Hắn mỉm cười hỏi.
Lạc Thanh hơi chán nản nói: “Thảo dược khác chúng ta đều đã tập hợp đủ, chỉ còn một loại chủ dược lại bị mấy con cấp ba Lạc thú thủ hộ, khó mà hái được”
“Cấp ba Lạc thú?” Khương Ly ánh mắt sáng lên, hứng thú hỏi “Cụ thể có mấy con?”
“Chín con, mà hầu hết đều là cấp ba hậu kỳ...lấy chúng ta hơn mười người thực lực, phối hợp đánh chết một con hai còn được, chín con thì khó lắm” Lạc Thanh thăm thẳm thở dài.
Khương Ly trong lòng chợt động, nghiêm nghị nhìn đẫy đà nữ tử, trầm giọng hỏi: “Lạc Thanh chiến sĩ, các ngươi đi thu thập thảo dược, có cần thêm một vị cường đại giúp đỡ không?”
Lạc Thanh ngạc nhiên nhìn Khương Ly, sau đó con mắt cũng chợt sáng lên.
Đúng rồi nha, trước mặt vị Lạc Ly Chiến sĩ này, chỉ bằng một hòn đá có thể giết chết một con cấp ba lạc thú, thực lực tất nhiên rất mạnh mẽ. Nàng còn đang nghĩ, làm sao để mời Lạc Ly trợ giúp, không nghĩ hắn đã chủ động đề nghị muốn giúp đỡ.
“Lạc Ly Chiến sĩ, điều kiện của ngươi là gì?” Lạc Thanh tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng không mất đi năng lực phán đoán, bèo nước gặp nhau Lạc Ly chiến sĩ, chẳng hiểu sao chủ động trợ giúp, nhất định có yêu cầu.
“Nếu được, Lạc thú xương cốt thuộc về ta” Khương Ly mỉm cười trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.