Quyển 2 - Chương 21: Mười Năm Triều Nguyệt
Trường An
25/03/2021
Bên ngoài cửa động, mưa nhỏ lâm râm, đứng đấy một tên thiếu nữ mặc váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, tựa hồ tiên nữ giáng trần. Nàng sau lưng cõng lấy tấm đàn cổ, trên tay cầm ô màu đen, đang chậm chậm đi giữa màn mưa, hướng cửa sơn động bước tới.
Thiếu nữ thân thể mảnh mai, yểu điệu, so với trong Diệp thôn nữ tử khác biệt, cùng Khương Ly dáng vẻ tương đương. Hơn nữa, trên người nàng mặc váy trắng, là từ lụa mỏng chế thành, so với đơn sơ da thú quần áo cũng cực kỳ khác biệt.
Tựa hồ phát hiện bên trong sơn động có người, thiếu nữ cất ô, lễ phép hỏi vọng vào: “Tiểu nữ tử hôm nay đến La Sơn xem triều nguyệt, giữa đường gặp mưa, muốn ghé sơn động trú tạm, mong các hạ cho phép”
Giữa mùa đông, một thân một mình đến La sơn ngắm trăng?
Khương Ly trong lòng kỳ dị, hơi ổn định tâm thần, nói vọng ra.
“Xin mời vào”
Thiếu nữ kia tựa hồ cũng không ngại ngùng, sợ hãi, mang theo đàn cổ liền đi thẳng vào trong sơn động. Thấy Khương Ly ngồi một mình bên đống lửa, nàng hướng hắn khẽ gật đầu, rồi kiếm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.
Hai người im lặng thật lâu, chưa ai lên tiếng, Khương Ly nội tâm ngổn ngang, trong tay Lạc Cốt bị vứt xuống một bên chẳng thèm để ý.
Sơn động mập mờ, ánh lửa tranh sáng tranh tối, chiếu qua thiếu nữ gương mặt, thanh tú thoát tục.
Chỉ là Khương Ly không dám nhìn nhiều.
Mà váy trắng thiếu nữ, từ lúc nhìn thấy Khương Ly, nỗi lòng chợt xao xuyến lạ thường, không phải tình cảm nam nữ. Mà nàng chợt cảm thấy, dường như đã gặp Khương Ly ở nơi nào rồi, dung mạo của hắn, khí tức của hắn vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Nàng hôm nay vốn dựa định một mình đến đỉnh La Sơn ngắm trăng, nhưng vừa lúc đi qua đây, trong lòng bị dẫn dắt, bất tri bất giác muốn vào động này.
Người trước mặt là ai?
Tựa hồ cách trở muôn đời, tựa hồ gần ngay trước mắt.
“Các hạ hôm nay cũng đến đây ngắm trăng sao?”
“Ngắm trắng?” Khương Ly nghi hoặc, đưa mắt nhìn thiếu nữ.
“A” Váy trắng thiếu nữ tinh tế đánh giá Khương Ly đôi chút, rồi từ tốn bảo: “Núi La Sơn, mỗi mười năm có một lần triều nguyệt, mỗi lần như thế mặt trăng sẽ sáng tỏ vô cùng, đỉnh núi cảnh vật cũng như khoác thêm áo mới, rất đẹp. Mà năm nay triều nguyệt thì đúng vào đêm nay”
“Mười năm triều nguyệt sao?” Khương Ly lẩm bẩm, lắc đầu, hắn thật không biết, hắn chỉ ở trong núi săn giết Lạc thú mà thôi.
“Cô nương tựa hồ biết đánh đàn” Hắn chợt hỏi khẽ.
×— QUẢNG CÁO —
“Đúng nha, nhưng là thật lâu trước đó, hồi còn nhỏ ta thường ở đỉnh La Sơn đánh đàn, cùng điểu huynh tâm sự thật vui. Chỉ là điểu huynh xông vào Thương Mang cổ đạo, chưa từng quay về. Từ đó ta không còn muốn đánh đàn nữa rồi” Thiếu nữ tựa hồ nhớ đến một chút chuyện cũ, hơi u sầu lẩm bẩm.
Mà Khương Ly nghe lời nàng nói, trong đầu không tự chủ vang vọng đoạn hội thoại mơ hồ:
"Công chúa nói đúng, giống như tiểu hắc ta, bây giờ mặc dù chỉ là một giới phàm điểu, nhỏ yếu vô cùng, nhưng ta tin, mình sẽ có một ngày luyện thành Côn Bằng như thế, có được bản lãnh thông thiên triệt địa. Đợi đến lúc tu luyện thành tài, ta sẽ để công chúa cưỡi trên lưng, lên trời xuống đất, cưỡi gió vượt mây, xem tận sơn hà cảnh sắc”
“Thật tốt, điểu huynh phải cố gắng lên, ta rất chờ mong một ngày được đạp lên lưng ngươi, cùng nhau ngắm thiên hạ này cảnh đẹp”
“Ước định như vậy”
“Ước định như vậy”
Đang lúc hắn thần du thiên ngoại, bên tai chợt vang vọng tiếng đàn. Tiếng đàn không ưu mỹ, nhưng ẩn sâu bên trong lại tựa hồ chứa đựng một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Càng có một luồng cực kỳ mờ mịt đạo vận, ở trên người thiếu nữ chớp hiện, theo rắt réo tiếng đàn mà tăng nhanh. Thân ảnh thiếu nữ, nơi sơn động mập mờ, khi thì rõ ràng, khi thì mờ ảo.
Đây là loại khí tức gì?
Khương Ly không tự chủ vận dụng Thiên Nhân Hợp Nhất trạng thái, muốn nhìn rõ đạo vận bản chất. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm vào luồng đạo vận kia, tầm mắt chợt mơ hồ.
Trong tiếng đàn du dương, bên tai chợt vang lên tiếng kêu gọi.
“Điểu huynh, chớ ngủ, nhanh tỉnh dậy”
“Điểu huynh, chớ ngủ, chớ ngủ”
“Ngủ tiếp, sẽ không đuổi kịp La Sơn mười năm một lần triều nguyệt mất”
“Nhanh lên, nhanh tỉnh dậy”
Triều nguyệt, đó là vật gì…
Khương Ly không rõ, cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ là ai vừa nói chuyện, nhưng lại không tài nào mở được.
Tựa hồ có một lực lượng nào đó, ngăn cản không muốn cho hắn nhìn thấy.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn gồng mình, Thiên Nhân Hợp nhất vận dụng đến cực hạn, khuôn mặt đỏ chót, máu tươi từ mũi chảy ra, vẫn không tài nào mở mắt, chỉ là bên tai lần nữa nghe thấy âm thanh.
“Cô gái kia cũng thật kiên trì, tiếc thay thiên đạo vô tình, sợ rằng kiên trì cả đời cũng chỉ tốn công vô ích. Bọn ta Vũ Ninh Hầu đệ tử, ở đây trông coi Thương Mang cổ đạo đã ngàn năm, còn chưa từng thấy bất kỳ một người nào có thể từ bên trong cổ đạo đi ra. Cô gái kia đứng ngoài cửa tế đàn chờ đợi suốt ba trăm năm, si tâm chưa hết, thật không biết là kẻ nào, để cho nàng ngày nhớ đêm mong” Có tiếng thiếu niên thở dài.
“Thương Mang cổ đạo ngay cả Lạc Hầu, Lạc Tướng đi vào đều khó ra, nói chi người bình thường. Lão Hầu gia có lần say rượu kể, thiếu nữ này chờ đợi sinh linh, không phải là người, mà là một con phàm điểu. Phàm điểu không có tu vi, nhưng Hầu gia nói, điểu này đã từng lấy phàm thân phạm trọng tội, bị Bạch Hạc thành Kinh Dương Vương tự mình tru diệt. Ha ha ha, chỉ là một con phàm điểu lại dẫn tới Lạc tộc đệ nhất Lạc Vương ra tay chém giết, lời này ngươi có tin không? Hầu gia còn bảo, sau cùng Lạc Hiền Vương Lạc Long Quân đều xuất thủ, từ trong tay Kinh Dương Vương cứu con điểu này một mạng, khiến nó chạy vào Thương Mang cổ đạo” Lại là tiếng của một thiếu niên khác.
“Vũ Ninh Hầu cũng thật hồ đồ, một con phàm điểu có tư cách gì, để một vị Lạc Vương tự mình ra tay chém giết, lại có tư cách gì để một vị Lạc Vương khác ra tay ứng cứu? Nếu đổi lại là chúng ta Vũ Ninh Bộ đồ đằng Thánh Điểu, còn có một tia khả năng, còn như theo lời Hầu gia phàm điểu…thì ha ha ha. ”
“Trước sau cũng là chuyện của hơn ba trăm năm trước, sự tình quá lâu, ai biết thật giả. Mà lại chuyện này nếu từ trong miệng Lão Hầu gia nói ra, thì càng không thể tin, phân nửa là giả. Ai! Hầu gia nói thế nào cũng là một vị Lạc Hầu, đứng đầu một bộ, nếu không phải quá thích nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ, chọc giận Lạc Vương, cũng sẽ không bị phạt đến canh giữ Thương Mang cổ đạo, còn khiến chúng ta Vũ Ninh Bộ phải chịu tội theo…”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hầu gia còn nói, tộc chúng ta Thánh Điển, bị một con hắc điểu trộm tu luyện thành công, lời thế mà cũng nói được. Lạc Thần giới ai chẳng biết, trên đời chỉ có Lạc Thần mới có tư cách tu luyện Thánh Điển cơ chứ, đúng là càng già càng hồ đồ…”
Âm thanh dừng ở đây, hai cái Lạc tộc thiếu niên tựa hồ còn đang tiếp tục đàm luận nói xấu Lão Hầu gia, nhưng lời nói tiếp sau, Khương Ly không nghe được.
Khương Ly hít một hơi khí lãnh, chính mình nghe được đồ vật, tựa hồ không phải chuyện đùa.
“Kinh Dương Vương, Lạc Hiền Vương…Vũ Ninh Hầu, Lạc Tộc Thánh Điển…Thương Mang Cổ Đạo, đây tựa hồ là Lạc Thần giới nổi danh sự vật”
Mà theo tiếng nói vừa dứt, bên tai tiếng đàn cũng theo đó biến mất.
Khương Ly bừng mở mắt, dáo dác nhìn quanh, nhưng chỉ thấy hắn vẫn ngồi yên ở trong sơn động, trong tay cầm lấy một đoạn Lạc Cốt, trong sơn động, nào có thiếu nữ bóng dáng, cũng không hề văng vẳng tiếng đàn.
Là mộng sao, Khương Ly giật nảy mình, chẳng lẽ là do hắn tu luyện quá nhập tâm mà sản sinh tâm ma.
Khương Ly bối rối đôi chút, hít sâu một hơi đi ra sơn động.
Lúc này trời đã về đêm, nhưng toàn bộ La Sơn cảnh vật sáng rực tựa ban ngày, hắn ngửa đầu lên trời, chợt nhìn thấy một vầng to bằng cái nia mặt trăng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Đêm nay mặt trăng thật lớn”
“Đây không lẽ là Lạc sơn mười năm một lần triều nguyệt?”
Khương Ly thì thào, bước chân tăng vọt, chạy một mạch lên đỉnh núi cao nhất, bỗng dưng cả người thanh thản lạ thường.
Thiếu nữ thân thể mảnh mai, yểu điệu, so với trong Diệp thôn nữ tử khác biệt, cùng Khương Ly dáng vẻ tương đương. Hơn nữa, trên người nàng mặc váy trắng, là từ lụa mỏng chế thành, so với đơn sơ da thú quần áo cũng cực kỳ khác biệt.
Tựa hồ phát hiện bên trong sơn động có người, thiếu nữ cất ô, lễ phép hỏi vọng vào: “Tiểu nữ tử hôm nay đến La Sơn xem triều nguyệt, giữa đường gặp mưa, muốn ghé sơn động trú tạm, mong các hạ cho phép”
Giữa mùa đông, một thân một mình đến La sơn ngắm trăng?
Khương Ly trong lòng kỳ dị, hơi ổn định tâm thần, nói vọng ra.
“Xin mời vào”
Thiếu nữ kia tựa hồ cũng không ngại ngùng, sợ hãi, mang theo đàn cổ liền đi thẳng vào trong sơn động. Thấy Khương Ly ngồi một mình bên đống lửa, nàng hướng hắn khẽ gật đầu, rồi kiếm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.
Hai người im lặng thật lâu, chưa ai lên tiếng, Khương Ly nội tâm ngổn ngang, trong tay Lạc Cốt bị vứt xuống một bên chẳng thèm để ý.
Sơn động mập mờ, ánh lửa tranh sáng tranh tối, chiếu qua thiếu nữ gương mặt, thanh tú thoát tục.
Chỉ là Khương Ly không dám nhìn nhiều.
Mà váy trắng thiếu nữ, từ lúc nhìn thấy Khương Ly, nỗi lòng chợt xao xuyến lạ thường, không phải tình cảm nam nữ. Mà nàng chợt cảm thấy, dường như đã gặp Khương Ly ở nơi nào rồi, dung mạo của hắn, khí tức của hắn vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Nàng hôm nay vốn dựa định một mình đến đỉnh La Sơn ngắm trăng, nhưng vừa lúc đi qua đây, trong lòng bị dẫn dắt, bất tri bất giác muốn vào động này.
Người trước mặt là ai?
Tựa hồ cách trở muôn đời, tựa hồ gần ngay trước mắt.
“Các hạ hôm nay cũng đến đây ngắm trăng sao?”
“Ngắm trắng?” Khương Ly nghi hoặc, đưa mắt nhìn thiếu nữ.
“A” Váy trắng thiếu nữ tinh tế đánh giá Khương Ly đôi chút, rồi từ tốn bảo: “Núi La Sơn, mỗi mười năm có một lần triều nguyệt, mỗi lần như thế mặt trăng sẽ sáng tỏ vô cùng, đỉnh núi cảnh vật cũng như khoác thêm áo mới, rất đẹp. Mà năm nay triều nguyệt thì đúng vào đêm nay”
“Mười năm triều nguyệt sao?” Khương Ly lẩm bẩm, lắc đầu, hắn thật không biết, hắn chỉ ở trong núi săn giết Lạc thú mà thôi.
“Cô nương tựa hồ biết đánh đàn” Hắn chợt hỏi khẽ.
×— QUẢNG CÁO —
“Đúng nha, nhưng là thật lâu trước đó, hồi còn nhỏ ta thường ở đỉnh La Sơn đánh đàn, cùng điểu huynh tâm sự thật vui. Chỉ là điểu huynh xông vào Thương Mang cổ đạo, chưa từng quay về. Từ đó ta không còn muốn đánh đàn nữa rồi” Thiếu nữ tựa hồ nhớ đến một chút chuyện cũ, hơi u sầu lẩm bẩm.
Mà Khương Ly nghe lời nàng nói, trong đầu không tự chủ vang vọng đoạn hội thoại mơ hồ:
"Công chúa nói đúng, giống như tiểu hắc ta, bây giờ mặc dù chỉ là một giới phàm điểu, nhỏ yếu vô cùng, nhưng ta tin, mình sẽ có một ngày luyện thành Côn Bằng như thế, có được bản lãnh thông thiên triệt địa. Đợi đến lúc tu luyện thành tài, ta sẽ để công chúa cưỡi trên lưng, lên trời xuống đất, cưỡi gió vượt mây, xem tận sơn hà cảnh sắc”
“Thật tốt, điểu huynh phải cố gắng lên, ta rất chờ mong một ngày được đạp lên lưng ngươi, cùng nhau ngắm thiên hạ này cảnh đẹp”
“Ước định như vậy”
“Ước định như vậy”
Đang lúc hắn thần du thiên ngoại, bên tai chợt vang vọng tiếng đàn. Tiếng đàn không ưu mỹ, nhưng ẩn sâu bên trong lại tựa hồ chứa đựng một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Càng có một luồng cực kỳ mờ mịt đạo vận, ở trên người thiếu nữ chớp hiện, theo rắt réo tiếng đàn mà tăng nhanh. Thân ảnh thiếu nữ, nơi sơn động mập mờ, khi thì rõ ràng, khi thì mờ ảo.
Đây là loại khí tức gì?
Khương Ly không tự chủ vận dụng Thiên Nhân Hợp Nhất trạng thái, muốn nhìn rõ đạo vận bản chất. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm vào luồng đạo vận kia, tầm mắt chợt mơ hồ.
Trong tiếng đàn du dương, bên tai chợt vang lên tiếng kêu gọi.
“Điểu huynh, chớ ngủ, nhanh tỉnh dậy”
“Điểu huynh, chớ ngủ, chớ ngủ”
“Ngủ tiếp, sẽ không đuổi kịp La Sơn mười năm một lần triều nguyệt mất”
“Nhanh lên, nhanh tỉnh dậy”
Triều nguyệt, đó là vật gì…
Khương Ly không rõ, cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ là ai vừa nói chuyện, nhưng lại không tài nào mở được.
Tựa hồ có một lực lượng nào đó, ngăn cản không muốn cho hắn nhìn thấy.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn gồng mình, Thiên Nhân Hợp nhất vận dụng đến cực hạn, khuôn mặt đỏ chót, máu tươi từ mũi chảy ra, vẫn không tài nào mở mắt, chỉ là bên tai lần nữa nghe thấy âm thanh.
“Cô gái kia cũng thật kiên trì, tiếc thay thiên đạo vô tình, sợ rằng kiên trì cả đời cũng chỉ tốn công vô ích. Bọn ta Vũ Ninh Hầu đệ tử, ở đây trông coi Thương Mang cổ đạo đã ngàn năm, còn chưa từng thấy bất kỳ một người nào có thể từ bên trong cổ đạo đi ra. Cô gái kia đứng ngoài cửa tế đàn chờ đợi suốt ba trăm năm, si tâm chưa hết, thật không biết là kẻ nào, để cho nàng ngày nhớ đêm mong” Có tiếng thiếu niên thở dài.
“Thương Mang cổ đạo ngay cả Lạc Hầu, Lạc Tướng đi vào đều khó ra, nói chi người bình thường. Lão Hầu gia có lần say rượu kể, thiếu nữ này chờ đợi sinh linh, không phải là người, mà là một con phàm điểu. Phàm điểu không có tu vi, nhưng Hầu gia nói, điểu này đã từng lấy phàm thân phạm trọng tội, bị Bạch Hạc thành Kinh Dương Vương tự mình tru diệt. Ha ha ha, chỉ là một con phàm điểu lại dẫn tới Lạc tộc đệ nhất Lạc Vương ra tay chém giết, lời này ngươi có tin không? Hầu gia còn bảo, sau cùng Lạc Hiền Vương Lạc Long Quân đều xuất thủ, từ trong tay Kinh Dương Vương cứu con điểu này một mạng, khiến nó chạy vào Thương Mang cổ đạo” Lại là tiếng của một thiếu niên khác.
“Vũ Ninh Hầu cũng thật hồ đồ, một con phàm điểu có tư cách gì, để một vị Lạc Vương tự mình ra tay chém giết, lại có tư cách gì để một vị Lạc Vương khác ra tay ứng cứu? Nếu đổi lại là chúng ta Vũ Ninh Bộ đồ đằng Thánh Điểu, còn có một tia khả năng, còn như theo lời Hầu gia phàm điểu…thì ha ha ha. ”
“Trước sau cũng là chuyện của hơn ba trăm năm trước, sự tình quá lâu, ai biết thật giả. Mà lại chuyện này nếu từ trong miệng Lão Hầu gia nói ra, thì càng không thể tin, phân nửa là giả. Ai! Hầu gia nói thế nào cũng là một vị Lạc Hầu, đứng đầu một bộ, nếu không phải quá thích nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ, chọc giận Lạc Vương, cũng sẽ không bị phạt đến canh giữ Thương Mang cổ đạo, còn khiến chúng ta Vũ Ninh Bộ phải chịu tội theo…”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hầu gia còn nói, tộc chúng ta Thánh Điển, bị một con hắc điểu trộm tu luyện thành công, lời thế mà cũng nói được. Lạc Thần giới ai chẳng biết, trên đời chỉ có Lạc Thần mới có tư cách tu luyện Thánh Điển cơ chứ, đúng là càng già càng hồ đồ…”
Âm thanh dừng ở đây, hai cái Lạc tộc thiếu niên tựa hồ còn đang tiếp tục đàm luận nói xấu Lão Hầu gia, nhưng lời nói tiếp sau, Khương Ly không nghe được.
Khương Ly hít một hơi khí lãnh, chính mình nghe được đồ vật, tựa hồ không phải chuyện đùa.
“Kinh Dương Vương, Lạc Hiền Vương…Vũ Ninh Hầu, Lạc Tộc Thánh Điển…Thương Mang Cổ Đạo, đây tựa hồ là Lạc Thần giới nổi danh sự vật”
Mà theo tiếng nói vừa dứt, bên tai tiếng đàn cũng theo đó biến mất.
Khương Ly bừng mở mắt, dáo dác nhìn quanh, nhưng chỉ thấy hắn vẫn ngồi yên ở trong sơn động, trong tay cầm lấy một đoạn Lạc Cốt, trong sơn động, nào có thiếu nữ bóng dáng, cũng không hề văng vẳng tiếng đàn.
Là mộng sao, Khương Ly giật nảy mình, chẳng lẽ là do hắn tu luyện quá nhập tâm mà sản sinh tâm ma.
Khương Ly bối rối đôi chút, hít sâu một hơi đi ra sơn động.
Lúc này trời đã về đêm, nhưng toàn bộ La Sơn cảnh vật sáng rực tựa ban ngày, hắn ngửa đầu lên trời, chợt nhìn thấy một vầng to bằng cái nia mặt trăng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Đêm nay mặt trăng thật lớn”
“Đây không lẽ là Lạc sơn mười năm một lần triều nguyệt?”
Khương Ly thì thào, bước chân tăng vọt, chạy một mạch lên đỉnh núi cao nhất, bỗng dưng cả người thanh thản lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.