Quyển 2 - Chương 25: Ngũ Lĩnh Sơn, Động Đình Hồ
Trường An
25/03/2021
“Ở đó có rất nhiều Lạc Cốt sao?” Khương Ly hứng thú hỏi.
Lạc Thanh mỉm cười: “Vũ Ninh Thành là một trong những thành trì lớn nhất Lĩnh Nam, tụ tập toàn Vũ Ninh bộ năm phần Lạc Sư, Chiến Sĩ, thậm chí trong thành còn có Lạc Hầu, Lạc Tướng tọa trấn. Vào mùa đông, Vũ Ninh thành không bị Lạc triều xâm lấn, ở trong thành mỗi ngày đều có lượng giao dịch rất lớn, Lạc Cốt không phải thứ gì quý hiếm, lượn vài vòng sẽ mua được”
“Ồ” Khương Ly gật đầu, động lòng không thôi. Nếu Vũ Ninh Thành thật sự tốt như lời Lạc Thanh nói, vậy hắn nhất định phải đi xem.
Đương nhiên, trong tay hắn hiện chả có vật gì để trao đổi cả.
“Thế nào? Có muốn đi xem thử không?” Lạc Thanh thừa dịp cơm còn nóng hỏi, nàng nhìn ra Khương Ly đã có hứng thú.
Chỉ là Khương Ly suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: “Cảm tạ Lạc Thanh chiến sĩ ý mời, tại hạ còn chút việc cần giải quyết, xử lý xong sẽ đến Vũ Ninh Thành sau”
“Như vậy cũng được, lúc nào các hạ đến, có thể tới thành Bắc tìm ta” Lạc Thanh gật đầu cũng không miễn cưỡng.
Lúc này, tên Lạc dân được sai đi đào Nguyệt Hồn Hoa đã trở lại, nhỏ giọng nói với Lạc Thanh vài tiếng, nàng nhìn sang Khương Ly chần chờ hỏi:
“Lạc Ly chiến sĩ, thi thể của những con Lạc thú này...”
“Các người tùy tiện xử lý đi.”
“Vậy cám ơn!” Lạc Thanh nói rồi gọi tộc nhân xử lý thi thể đám Lạc thú. Cao cấp Lạc thú thịt, ngay cả Lạc Thanh là Trung phẩm hậu kỳ chiến sĩ, cũng không nỡ bỏ phí, nhất là thi thể cấp bốn Lạc Thú, đây chính là thức ăn đại bổ đối với cả Lạc Hầu, Lạc Tướng.
Mà Lạc Ly, lại chỉ lấy Lạc Cốt, không cần thịt thú, Lạc Thanh hoàn toàn chẳng biết hắn suy nghĩ thế nào. Bởi vì giá trị của Lạc Cốt rất thấp, cách dùng thường thấy là ngâm rượu uống hoặc nấu cao.
Ở trong thành có một số thầy lang thường dùng Lạc Cốt chế ra dược cao, nhưng mà nhìn Lạc Ly chiến sĩ thấy thế nào cũng không giống một vị thầy lang.
Đám Lạc dân tự nhiên không phải lần đầu tiên xử lý thi thể Lạc thú, tay nghề cực kỳ thành thạo, chưa đầy một nén nhang, chín con cấp ba cộng thêm một con cấp bốn Lạc thú đã bị xử lý gọn gàng.
Mười tấm da thú, cộng thêm phần thịt mềm ngon nhất trên người chúng, mỗi người khiêng vác trên vai, cười không ngậm được mồm.
Trước khi chia tay, Lạc Thanh để lại cho Khương Ly một phần thịt thú, khẩn khoản bảo:
“Chúng ta về thành trước, nếu Lạc Ly chiến sĩ đến Vũ Ninh Thành, nhớ tới tìm ta”
“Được rồi” Khương Ly gật đầu, khoát tay.
Chờ khi đám người đi khuất, hắn xách lấy miếng thịt lớn đi vào hang động.
Từ trong ngực áo lấy ra mười miếng Lạc Cốt để trên mặt đất, trong đó chín miếng màu vàng, một miếng trong suốt như ngọc. Khương Ly chưa vội vàng luyện hóa, mà cầm tấm bản đồ của lão thôn trưởng, dựa theo bên trên tiêu ký quan sát.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn sở dĩ từ chối cùng đám người Lạc Thanh đến Vũ Ninh Thành là vì muốn ở lại La Sơn đột phá Ngân Cốt Cảnh trung kỳ trước. Thêm nữa, địa điểm tiếp theo hắn muốn đi không phải Vũ Ninh Thành mà là phương bắc Động Đình Hồ.
Động Đình Hồ là hồ nước lớn nhất Lạc Thần giới, phía bắc giáp Vân Mộng Trạch, phía nam giáp Ngũ Lĩnh Sơn, cách La Sơn ước chừng ngàn dặm.
Động Đình rộng tám trăm dặm, sâu không thấy đáy, truyền lưu rất nhiều sự tích ly kỳ. Trong đó có một vài cố sự khiến Khương Ly hứng thú.
Cố sự kể rằng, xưa có vị cường giả danh hào Đế Minh, dạo chơi ở Ngũ Lĩnh sơn, rồi cưới con gái của Vụ Tiên, sinh ra một người con trai đặt tên là Lộc Tục. Lộc Tục từ nhỏ trời sinh thần lực, thông minh hơn người, vừa có thân thể mạnh mẽ, vừa thức tỉnh sức mạnh của Lạc sư. Khi lớn lên lấy sức một người thống nhất mười lăm bộ Lạc dân, tự xưng Kinh Dương Vương. Cũng chính là Lạc Thần giới vị cổ lão nhất Lạc Vương.
Kinh Dương Vương lấy con gái của Động Đình Quân, sinh được một người con trai gọi là Sùng Lãm. Sùng Lãm trưởng thành cũng càng thiên phú kinh người, nhiều năm sau trở thành Lạc Thần giới vị Lạc Vương thứ hai, Lạc Hiền Vương.
Ngũ Lĩnh Sơn, Động Đình Hồ gốc gác sâu xa, liên quan tới hai vị Lạc Vương cổ xưa, để Khương Ly cực kỳ hứng thú. Cho nên hắn mới quyết định sẽ đi đến nơi này tham quan, mở rộng tầm mắt.
Nghe nói, Động Đình Hồ phía bắc có đầm lầy lớn tên Vân Mộng Trạch, trong đầm ẩn hiện Thần Long, để Khương Ly hiếu kỳ vô cùng.
Xác định mục tiêu xong, hắn mới nghiêm chỉnh điều tức, chuẩn bị tu luyện.
Theo từng viên Lạc Cốt bị luyện hóa, Khương Ly khí tức cũng đều đều tăng lên. Đợi đến lúc trời tối, viên Lạc cốt cuối cùng được luyện hóa xong, Khương Ly tu vi như ý nguyện đột phá Ngân Cốt trung kỳ.
Hắn hài lòng gật đầu, cầm thịt Lạc thú xiên vào nhành cây bắt đầu nướng, dự định ăn uống nghỉ ngơi chuẩn bị sớm mai sẽ lên đường.
…………….
Năm ngày sau, Khương Ly tay cầm ố vàng da thú, đưa mắt nhìn phía trước trùng điệp núi non, Ngũ Linh Sơn đã ở ngay trước mắt.
Ngũ Lĩnh Sơn thế núi liên miên, từ năm dãy núi lớn tạo thành, chia đôi Lạc Thần giới thành hai nửa, nửa trên gọi là Lĩnh Bắc, nửa dưới gọi là Lĩnh Nam.
Mà Lạc tộc mười lăm bộ chủ yếu sinh sống ở khu vực Lĩnh Nam, còn Lĩnh Bắc thì là địa bàn của đám hung tàn Lạc Thú.
Vượt qua Ngũ Lĩnh Sơn, đi chừng hai trăm dặm sẽ đến Động Đình Hồ.
Hắn hít nhẹ một hơi, xốc lên thân thể theo đường núi lao nhanh.
Rừng núi gập ghềnh, Lạc thú ẩn hiện, càng về phương Bắc, Lạc thú số lượng càng nhiều, cấp bậc cũng càng cao, khiến Khương Ly không dám quá trương dương, mà lặng lẽ ẩn nấp.
Suốt một ngày không nghỉ, rốt cuộc hắn đã đến Động Đình Hồ.
Lọt vào trong tầm mắt là bát ngát hồ nước, không thấy bờ bên kia, nước hồ cuồn cuộn từng cơn sóng lớn.
×— QUẢNG CÁO —
Đưa mắt nhìn xa xa giữa hồ, có bảy mươi hai tòa núi cổ, núi cổ bị mịt mù sương khói bao phủ tựa hồ tiên sơn.
Bảy mươi hai tòa núi này gọi là Quân Sơn, nghe nói là chỗ ở của Động Đình Quân.
Khương Ly càng nhìn càng choáng ngợp, có lòng muốn đến đến Quân Sơn đi dạo, chỉ là hồ nước rộng lớn bao la. Hắn lại không phải Chân Nhân, có khả năng bay lượn, đạp nước như đi trên đất bằng.
Không lẽ tại chỗ chặt cây làm bè?
Khương Ly do dự nhìn quanh, chợt nheo mắt. Bởi phía xa xa bên kia, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang chầm chậm trôi theo dòng nước, tiến gần phía mình.
Giữa hoang vu hồ nước thế nào lại xuất hiện một ông lão đánh cá, Khương Ly thần tình nghiêm nghị dõi theo thuyền nhỏ.
Chỉ thấy chống thuyền là một ông lão đầu tóc hoa râm, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại. Hình dáng của lão, Khương Ly càng nhìn càng thấy quen thuộc, cho đến khi thuyền cá trôi đến gần chỗ hắn. Khương Ly mới giật mình kinh hãi…..người này...cùng sư tôn của hắn Lạc Trường Tử giống nhau như đúc.
Ta lại trúng huyễn thuật sao? Khương Ly thần niệm lan tỏa, muốn tìm kiếm nhưng chưa hề phát hiện được chút dấu vết giả tạo nào.
Thuyền cá đậu sát bờ, chợt nghe thấy tiếng ông lão đánh cá cười hỏi: “Vị tiểu hữu này nhìn thấy lão phu vì sao vẻ mặt kinh hãi, sợ ta là Lạc thú hóa hình ư?”
Khương Ly ổn định tâm thần, kính cẩn chắp tay nói: “Vãn bối đến đây thăm quan, không nghĩ tại nơi hoang sơn dã lĩnh này gặp được người khác có chút thất thố, mong tiền bối thông cảm”
Dám ở Động Đình Hồ một mình chống thuyền, tất nhiên không phải hạng người bình thường, Khương Ly nào dám lỗ mãng.
“A không sao” Ông lão nghe hắn nói vậy cười khoát tay bảo: “Tiểu hữu cẩn thận như thế là đúng rồi, Ngũ Lĩnh sơn về phương bắc là thiên hạ của Lạc thú, nguy hiểm chập chùng, tự nhiên phải cảnh giác”
“Tiểu hữu một thân một mình đến đây, là có chuyện gì chăng?”
“Vãn bối rời nhà du lịch, nghe tới Động Đình Hồ truyền thuyết nên tự mình ghé thăm”
“Ha ha, tuổi trẻ đi chu du thiên hạ là chuyện tốt, lão phu ở đây canh giữ cổ đạo, cũng thật lâu chưa gặp người khác, nếu tiểu hữu không chê có thể lên thuyền nhỏ, cùng ta uống rượu câu cá, tâm sự mấy lời như thế nào?”
Khương Ly trong lòng hơi động, chần chừ đôi chút rồi chắp tay gật đầu: “Đã tiền bối có mời, Lạc Ly tự nhiên phải nghe theo”
“Ngươi tên là Lạc Ly sao, tên thật hay, lão phu tên là…ồ thật lâu không gọi rồi ta đã quên mất…ngươi cứ gọi ta là Lão Hầu Gia”
“Lão Hầu gia!” Khương Ly giật mình, ngoài mặt vẫn bình thản như thường, nhanh chân bước lên thuyền gỗ, mà tóc hoa râm ông lão thì ngâm nga một câu ca dao, chống thuyền rời bến.
Lạc Thanh mỉm cười: “Vũ Ninh Thành là một trong những thành trì lớn nhất Lĩnh Nam, tụ tập toàn Vũ Ninh bộ năm phần Lạc Sư, Chiến Sĩ, thậm chí trong thành còn có Lạc Hầu, Lạc Tướng tọa trấn. Vào mùa đông, Vũ Ninh thành không bị Lạc triều xâm lấn, ở trong thành mỗi ngày đều có lượng giao dịch rất lớn, Lạc Cốt không phải thứ gì quý hiếm, lượn vài vòng sẽ mua được”
“Ồ” Khương Ly gật đầu, động lòng không thôi. Nếu Vũ Ninh Thành thật sự tốt như lời Lạc Thanh nói, vậy hắn nhất định phải đi xem.
Đương nhiên, trong tay hắn hiện chả có vật gì để trao đổi cả.
“Thế nào? Có muốn đi xem thử không?” Lạc Thanh thừa dịp cơm còn nóng hỏi, nàng nhìn ra Khương Ly đã có hứng thú.
Chỉ là Khương Ly suy nghĩ chốc lát, lắc đầu: “Cảm tạ Lạc Thanh chiến sĩ ý mời, tại hạ còn chút việc cần giải quyết, xử lý xong sẽ đến Vũ Ninh Thành sau”
“Như vậy cũng được, lúc nào các hạ đến, có thể tới thành Bắc tìm ta” Lạc Thanh gật đầu cũng không miễn cưỡng.
Lúc này, tên Lạc dân được sai đi đào Nguyệt Hồn Hoa đã trở lại, nhỏ giọng nói với Lạc Thanh vài tiếng, nàng nhìn sang Khương Ly chần chờ hỏi:
“Lạc Ly chiến sĩ, thi thể của những con Lạc thú này...”
“Các người tùy tiện xử lý đi.”
“Vậy cám ơn!” Lạc Thanh nói rồi gọi tộc nhân xử lý thi thể đám Lạc thú. Cao cấp Lạc thú thịt, ngay cả Lạc Thanh là Trung phẩm hậu kỳ chiến sĩ, cũng không nỡ bỏ phí, nhất là thi thể cấp bốn Lạc Thú, đây chính là thức ăn đại bổ đối với cả Lạc Hầu, Lạc Tướng.
Mà Lạc Ly, lại chỉ lấy Lạc Cốt, không cần thịt thú, Lạc Thanh hoàn toàn chẳng biết hắn suy nghĩ thế nào. Bởi vì giá trị của Lạc Cốt rất thấp, cách dùng thường thấy là ngâm rượu uống hoặc nấu cao.
Ở trong thành có một số thầy lang thường dùng Lạc Cốt chế ra dược cao, nhưng mà nhìn Lạc Ly chiến sĩ thấy thế nào cũng không giống một vị thầy lang.
Đám Lạc dân tự nhiên không phải lần đầu tiên xử lý thi thể Lạc thú, tay nghề cực kỳ thành thạo, chưa đầy một nén nhang, chín con cấp ba cộng thêm một con cấp bốn Lạc thú đã bị xử lý gọn gàng.
Mười tấm da thú, cộng thêm phần thịt mềm ngon nhất trên người chúng, mỗi người khiêng vác trên vai, cười không ngậm được mồm.
Trước khi chia tay, Lạc Thanh để lại cho Khương Ly một phần thịt thú, khẩn khoản bảo:
“Chúng ta về thành trước, nếu Lạc Ly chiến sĩ đến Vũ Ninh Thành, nhớ tới tìm ta”
“Được rồi” Khương Ly gật đầu, khoát tay.
Chờ khi đám người đi khuất, hắn xách lấy miếng thịt lớn đi vào hang động.
Từ trong ngực áo lấy ra mười miếng Lạc Cốt để trên mặt đất, trong đó chín miếng màu vàng, một miếng trong suốt như ngọc. Khương Ly chưa vội vàng luyện hóa, mà cầm tấm bản đồ của lão thôn trưởng, dựa theo bên trên tiêu ký quan sát.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn sở dĩ từ chối cùng đám người Lạc Thanh đến Vũ Ninh Thành là vì muốn ở lại La Sơn đột phá Ngân Cốt Cảnh trung kỳ trước. Thêm nữa, địa điểm tiếp theo hắn muốn đi không phải Vũ Ninh Thành mà là phương bắc Động Đình Hồ.
Động Đình Hồ là hồ nước lớn nhất Lạc Thần giới, phía bắc giáp Vân Mộng Trạch, phía nam giáp Ngũ Lĩnh Sơn, cách La Sơn ước chừng ngàn dặm.
Động Đình rộng tám trăm dặm, sâu không thấy đáy, truyền lưu rất nhiều sự tích ly kỳ. Trong đó có một vài cố sự khiến Khương Ly hứng thú.
Cố sự kể rằng, xưa có vị cường giả danh hào Đế Minh, dạo chơi ở Ngũ Lĩnh sơn, rồi cưới con gái của Vụ Tiên, sinh ra một người con trai đặt tên là Lộc Tục. Lộc Tục từ nhỏ trời sinh thần lực, thông minh hơn người, vừa có thân thể mạnh mẽ, vừa thức tỉnh sức mạnh của Lạc sư. Khi lớn lên lấy sức một người thống nhất mười lăm bộ Lạc dân, tự xưng Kinh Dương Vương. Cũng chính là Lạc Thần giới vị cổ lão nhất Lạc Vương.
Kinh Dương Vương lấy con gái của Động Đình Quân, sinh được một người con trai gọi là Sùng Lãm. Sùng Lãm trưởng thành cũng càng thiên phú kinh người, nhiều năm sau trở thành Lạc Thần giới vị Lạc Vương thứ hai, Lạc Hiền Vương.
Ngũ Lĩnh Sơn, Động Đình Hồ gốc gác sâu xa, liên quan tới hai vị Lạc Vương cổ xưa, để Khương Ly cực kỳ hứng thú. Cho nên hắn mới quyết định sẽ đi đến nơi này tham quan, mở rộng tầm mắt.
Nghe nói, Động Đình Hồ phía bắc có đầm lầy lớn tên Vân Mộng Trạch, trong đầm ẩn hiện Thần Long, để Khương Ly hiếu kỳ vô cùng.
Xác định mục tiêu xong, hắn mới nghiêm chỉnh điều tức, chuẩn bị tu luyện.
Theo từng viên Lạc Cốt bị luyện hóa, Khương Ly khí tức cũng đều đều tăng lên. Đợi đến lúc trời tối, viên Lạc cốt cuối cùng được luyện hóa xong, Khương Ly tu vi như ý nguyện đột phá Ngân Cốt trung kỳ.
Hắn hài lòng gật đầu, cầm thịt Lạc thú xiên vào nhành cây bắt đầu nướng, dự định ăn uống nghỉ ngơi chuẩn bị sớm mai sẽ lên đường.
…………….
Năm ngày sau, Khương Ly tay cầm ố vàng da thú, đưa mắt nhìn phía trước trùng điệp núi non, Ngũ Linh Sơn đã ở ngay trước mắt.
Ngũ Lĩnh Sơn thế núi liên miên, từ năm dãy núi lớn tạo thành, chia đôi Lạc Thần giới thành hai nửa, nửa trên gọi là Lĩnh Bắc, nửa dưới gọi là Lĩnh Nam.
Mà Lạc tộc mười lăm bộ chủ yếu sinh sống ở khu vực Lĩnh Nam, còn Lĩnh Bắc thì là địa bàn của đám hung tàn Lạc Thú.
Vượt qua Ngũ Lĩnh Sơn, đi chừng hai trăm dặm sẽ đến Động Đình Hồ.
Hắn hít nhẹ một hơi, xốc lên thân thể theo đường núi lao nhanh.
Rừng núi gập ghềnh, Lạc thú ẩn hiện, càng về phương Bắc, Lạc thú số lượng càng nhiều, cấp bậc cũng càng cao, khiến Khương Ly không dám quá trương dương, mà lặng lẽ ẩn nấp.
Suốt một ngày không nghỉ, rốt cuộc hắn đã đến Động Đình Hồ.
Lọt vào trong tầm mắt là bát ngát hồ nước, không thấy bờ bên kia, nước hồ cuồn cuộn từng cơn sóng lớn.
×— QUẢNG CÁO —
Đưa mắt nhìn xa xa giữa hồ, có bảy mươi hai tòa núi cổ, núi cổ bị mịt mù sương khói bao phủ tựa hồ tiên sơn.
Bảy mươi hai tòa núi này gọi là Quân Sơn, nghe nói là chỗ ở của Động Đình Quân.
Khương Ly càng nhìn càng choáng ngợp, có lòng muốn đến đến Quân Sơn đi dạo, chỉ là hồ nước rộng lớn bao la. Hắn lại không phải Chân Nhân, có khả năng bay lượn, đạp nước như đi trên đất bằng.
Không lẽ tại chỗ chặt cây làm bè?
Khương Ly do dự nhìn quanh, chợt nheo mắt. Bởi phía xa xa bên kia, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang chầm chậm trôi theo dòng nước, tiến gần phía mình.
Giữa hoang vu hồ nước thế nào lại xuất hiện một ông lão đánh cá, Khương Ly thần tình nghiêm nghị dõi theo thuyền nhỏ.
Chỉ thấy chống thuyền là một ông lão đầu tóc hoa râm, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại. Hình dáng của lão, Khương Ly càng nhìn càng thấy quen thuộc, cho đến khi thuyền cá trôi đến gần chỗ hắn. Khương Ly mới giật mình kinh hãi…..người này...cùng sư tôn của hắn Lạc Trường Tử giống nhau như đúc.
Ta lại trúng huyễn thuật sao? Khương Ly thần niệm lan tỏa, muốn tìm kiếm nhưng chưa hề phát hiện được chút dấu vết giả tạo nào.
Thuyền cá đậu sát bờ, chợt nghe thấy tiếng ông lão đánh cá cười hỏi: “Vị tiểu hữu này nhìn thấy lão phu vì sao vẻ mặt kinh hãi, sợ ta là Lạc thú hóa hình ư?”
Khương Ly ổn định tâm thần, kính cẩn chắp tay nói: “Vãn bối đến đây thăm quan, không nghĩ tại nơi hoang sơn dã lĩnh này gặp được người khác có chút thất thố, mong tiền bối thông cảm”
Dám ở Động Đình Hồ một mình chống thuyền, tất nhiên không phải hạng người bình thường, Khương Ly nào dám lỗ mãng.
“A không sao” Ông lão nghe hắn nói vậy cười khoát tay bảo: “Tiểu hữu cẩn thận như thế là đúng rồi, Ngũ Lĩnh sơn về phương bắc là thiên hạ của Lạc thú, nguy hiểm chập chùng, tự nhiên phải cảnh giác”
“Tiểu hữu một thân một mình đến đây, là có chuyện gì chăng?”
“Vãn bối rời nhà du lịch, nghe tới Động Đình Hồ truyền thuyết nên tự mình ghé thăm”
“Ha ha, tuổi trẻ đi chu du thiên hạ là chuyện tốt, lão phu ở đây canh giữ cổ đạo, cũng thật lâu chưa gặp người khác, nếu tiểu hữu không chê có thể lên thuyền nhỏ, cùng ta uống rượu câu cá, tâm sự mấy lời như thế nào?”
Khương Ly trong lòng hơi động, chần chừ đôi chút rồi chắp tay gật đầu: “Đã tiền bối có mời, Lạc Ly tự nhiên phải nghe theo”
“Ngươi tên là Lạc Ly sao, tên thật hay, lão phu tên là…ồ thật lâu không gọi rồi ta đã quên mất…ngươi cứ gọi ta là Lão Hầu Gia”
“Lão Hầu gia!” Khương Ly giật mình, ngoài mặt vẫn bình thản như thường, nhanh chân bước lên thuyền gỗ, mà tóc hoa râm ông lão thì ngâm nga một câu ca dao, chống thuyền rời bến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.