Quyển 2 - Chương 24: Vây Công
Trường An
25/03/2021
Chỗ khe núi này ngoài chín con cấp ba Lạc thú, thế mà còn ẩn núp một con cấp bốn.
Lạc Thanh da đầu tê dại, biết rõ hôm nay các nàng gặp phải họa lớn. Cấp bốn Lạc thú đây là tồn tại có thể sánh ngang với Thượng phẩm Chiến Sĩ, thực lực cường đại không phải Trung phẩm Chiến sĩ có thể ngăn cản.
Càng thêm đáng sợ đó là, cấp bốn Lạc thú trí tuệ sâu xa giống như nhân loại trưởng thành, nên dù là Thượng phẩm Chiến sĩ cũng hiếm khi chủ động đi trêu chọc bọn chúng.
Mà Khương Ly thì tốt rồi, không những tự tiện xông vào lãnh địa, còn đánh chết một đám thủ hạ, khiến nó từ trong ngủ say thức tỉnh.
Cười khổ một tiếng, Lạc Thanh hướng Khương Ly hô gấp: “Đi mau”
Sau đó quay đầu dẫn theo đám tộc nhân bỏ chạy, trong lòng hối hận vạn lần, đáng ra lúc nãy mình phải đi luôn mới đúng.
Nàng vốn đã dự định rút lui, nhưng thấy Khương Ly hăng hái chiến đấu, nên cầm lòng không được mà chạy trở về, ai ngờ dẫm luôn bãi nước đục.
Hiện tại thì ngu người, cả đám sợ rằng phải chết ở đây.
Giờ nàng cũng không trách Khương Ly lỗ mãng, chỉ tự trách bản thân lúc trước tra xét không kỹ càng, chẳng phát hiện ra có một con Cấp bốn Lạc thú ẩn núp trong hang.
Cấp bốn Lạc thú uy áp cường thịnh, hướng xung quanh đè nén, khiến đám Lạc dân thân thể đều run rẩy.
Đối mặt với khủng bố hung thú, Khương Ly trên mặt không hề sợ hãi, mà còn toát ra từng tia chiến ý, hai mắt sáng quắc hưng phấn, để Lạc Thanh xạm mặt, chẳng biết nói gì cho phải.
Khương Ly biểu hiện khinh cuồng cũng rơi vào trong mắt Lạc thú, con vật tựa hồ bị chọc giận, ngửa đầu gầm rú rung trời.
“Ngậm mồm, cấm sủa”
Khương Ly mắng to, thân hình như sấm đánh hùng hổ sấn đến.
“Lạc Ly chiến sĩ thế mà dám trực diện tấn công” Lạc Thanh giật mình, trong lòng lóe lên vài tia hi vọng, hít sâu một hơi, đè lấy run rẩy thân thể.
Chỉ là Khương Ly vừa bay đến nơi, con Lạc Thú già khinh thường hừ lạnh, vung chân trước tát một cái, như đập con ruồi.
“Bành” Lần này, Khương Ly lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về, khóe miệng chảy máu.
“Cấp bốn Lạc thú sức mạnh, không thể coi thường” Hắn gạt đi máu tươi, mở miệng cười nham nhở.
Lạc Thanh vốn dĩ vừa nhen nhóm lên chút hi vọng, đã tắt ngúm, thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Đại nhân…chúng ta…”
Bên cạnh Lạc tộc dũng sĩ chần chờ hỏi, Lạc Thanh tròng mắt sắc bén, do dự chốc lát nói:
“Liều mạng, ta giúp đỡ hắn, các ngươi kiềm chế con cấp ba Lạc thú kia”
Dù sao chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể đánh một trận. Lạc Thanh nói rồi rút kiếm đồng, dẫn đầu xông hướng Khương Ly. Mà mười gã Lạc tộc dũng sĩ nhận được mệnh lệnh, không chút do dự trái phải lao xuống khe núi, trong tay vũ khí ra sức vung vẩy.
×— QUẢNG CÁO —
Một lòng quyết tử.
“Bầy kiến hôi ngu xuẩn” Con Lạc Thú già khinh thường gầm nhẹ.
Đột nhiên há mồm, trong miệng ngưng tụ lấy một đoàn hỏa cầu to lớn, tựa như mũi tên hướng Lạc Thanh bắn qua.
Lạc Thanh cắn răng, dùng sức vung kiếm đón đỡ. Chỉ thấy thân kiếm đồng trở nên đỏ chót, xì khói trắng, kéo theo một đoạn tàn ảnh chém xuống.
Hỏa cầu cùng kiếm ảnh va chạm, phát ra một tiếng trầm đục, ánh lửa văng tung tóe khắp nơi, mà Lạc Thanh cũng bị lực lượng mạnh mẽ hất văng ra mấy trượng, tay cầm kiếm rướm máu.
Phía bên này, thừa dịp Lạc Thú không để ý, Khương Ly nhanh chóng sấn người áp sát qua, hai bàn tay ngưng thành kiếm khí đâm thẳng bụng mãnh thú.
“Gào”
Lạc Thú bị đau, nâng chân trước muốn chộp lấy hắn, nhưng Khương Ly hai chân dẫm vào bụng nó, mượn lực nhảy lên trên lưng, ngửa đầu tụ lực, rồi một quyền đấm thẳng vào đầu con thú.
“Gào”
Lạc thú càng kêu thảm giận giữ, ra sức lung lay người hất Khương Ly bay ra ngoài, đâm sầm vào vách núi, nắm đấm trầy da chảy máu.
“Mẹ nó thật da dầy thịt béo” Hắn lắc lắc tê dại bàn tay, hằm hằm nhìn con vật.
Những tưởng đột phá Ngân Cốt cảnh, có thể cùng cấp bốn Lạc thú đọ sức, không nghĩ lại khó giải quyết đến thế.
Hơn nữa, con Lạc thú này dáng vẻ già yếu, trên thân chi chít lớn nhỏ vết sẹo, hiển nhiên không phải thời kỳ đỉnh cao. Vậy nên ngay từ đầu nhìn gặp mặt, Khương Ly không lập tức rút lui mà tỏ ý muốn thử.
“Tên nhân loại này không hề kiêng kỵ ta, hẳn là cậy ta già yếu không phải lúc toàn thịnh. Hơn nữa, nhìn hắn tu vi thấp kém, nhưng chiến lực kinh người, không thể khinh thường”
Vài lần giao thủ, cấp bốn Lạc thú ý thức được, Khương Ly không phải hạng người lương thiện, mặt thú trở nên nghiêm túc.
Gầm, nó há mồm tụ lấy một hỏa cầu, so với hỏa cầu lúc nãy còn lớn gấp đôi, phóng thẳng Khương Ly. Mà Khương Ly thân hình hơi run, đạp Túng Địa Kim Quang tránh đi công kích, ngón tay thành chỉ bắn tới.
Nhất Kiếm Trầm Giang
Một đạo dài một trượng màu xám kiếm khí, xé rách không gian chém thẳng vào đầu lâu con vật. Lạc thú gầm nhẹ, thân hình to lớn lăn một vòng. Tiếp theo trong chớp mắt liền thấy nó cả người trầm xuống, mà trên mặt đất, xung quanh Khương Ly, tung bay hàng ngàn hàng vạn đốm lửa nhỏ, từ dưới dâng lên.
Mỗi đốm lửa đầy đủ đốt chết một con cấp một lạc thú, Khương Ly sau lưng phát lạnh, không chút do dự, đạp Túng Địa Kim Quang nhảy lên vách núi, tránh thoát vô số đốm lửa.
Khương Ly né qua một đòn, nhưng đang vây công cấp ba Lạc thú mười tên Lạc tộc dũng sĩ, không may bị cuốn vào biển lửa, bị lửa đốt bỏng da cháy thịt, dồn dập hét thảm.
Không dám ham chiến mà vội quay người chạy ra khỏi khe núi, cuống quýt dập lửa.
Thấy Khương Ly thân thủ linh hoạt, Cự thú tức giận, chợt há miệng hống to, sóng âm như thực chất hướng Khương Ly chỗ vách núi bao trùm, vừa chạm phải sóng âm, cả người hắn thế mà bị hút trở về, để sắc mặt Khương Ly biến đổi.
Con Lạc Thú này tuy rằng đã già yếu, bị thương, nhưng bản thân đủ loại thủ đoạn cao minh, cực kỳ khó chơi.×— QUẢNG CÁO —
Lạc Thú gặp Khương Ly bị mình tuyệt chiêu hút trở về, nguyên bản trong lòng kiêng kỵ cũng yếu bớt, ánh mắt nguy hiểm, há mồm muốn cắn đứt đầu hắn.
Ai ngờ Khương Ly trong lúc bay ngược, thần thức bỗng nhiên co thành một điểm, giữa không trung hình thành một thanh trong suốt ngân châm. Trong lúc Lạc Thú đang thư giãn, đâm thẳng vào đầu nó.
“Ngưng Châm Pháp”
Chiêu tinh thần công kích này từ trong Vương Đại sư đan pháp tìm tới, hắn đã tu luyện nhập môn, hôm nay lần đầu tiên sử dụng.
Chỉ thấy trong suốt kim châm vô thanh vô tức đâm thẳng Lạc thú đầu lâu. Con thú vốn đang há mồm dùng sức, chợt đau đớn gào to, như lợn bị chọc tiết. Sau đó, hai chân trước ôm đầu lăn lộn gào thét.
“Ngưng Châm Pháp uy lực mạnh mẽ như vậy?” Khương Ly giật mình, nhân lúc nó bệnh mà đòi nó mạng. Thân thể áp sát lại gần, kích hoạt ba giọt tinh huyết, huống đầu con thú đấm một cú trời giáng.
“Ầm, rắc”
Đang ôm đầu lăn lộn Lạc thú chợt kêu thảm, bị đánh cho nát đầu lâu, mà Khương Ly tay phải cũng trầy da bong thịt, lộ ra trong suốt xương cốt, ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
Phía bên này, Lạc Thanh cùng mấy tên Lạc dân vừa lúc phối hợp giết chết con cấp ba lạc thú kia, sắc mặt tái nhợt, không dám tin nhìn trước cửa hang to lớn thi thể.
Trận chiến này, tất cả đều bị thương, nhưng chưa ai tử vong cả.
Nàng kinh ngạc nhìn Khương Ly, kẻ này lấy sức một mình đánh chết tươi cấp bốn Lạc thú.
Nhìn Khương Ly từ trên người Lạc thú, lục lọi ra một đoạn trong suốt xương cốt, đắc ý cười cười, nỗi lòng phức tạp.
Cho đến bây giờ, nàng còn có chút không dám tin, các nàng vậy mà có thể hợp sức đánh chết một con cấp bốn Lạc thú.
Mà Khương Ly thì không để ý đến thần sắc của nàng, tiếp tục hướng thi thể chín con Lạc thú còn lại, moi ra chín đoạn màu vàng xương cốt.
Lạc Thanh thu dọn tâm tình, an bài các tộc nhân chữa thương, lại sai một người đi hái Nguyệt Hồn Hoa. Còn nàng thì trực tiếp hướng chỗ Khương Ly đi tới, mở miệng hỏi:
“Lạc Ly Chiến Sĩ, ngươi rất cần đám xương cốt này sao?”
Khương Ly thưởng thức trong tay trong suốt Ngọc Cốt, không ngẩng đầu nhìn nàng đáp: “Rất cần nha”
Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành luyện cốt, dựa vào chính là cao cấp Lạc cốt. Nghĩ đến, chín viên Kim Cốt có thể hóa Ngọc ba đoạn xương, một viên Ngọc Cốt có thẻ hóa Ngọc thêm ba đoạn xương nữa. Đợi khi luyện hóa xong, vừa vặn giúp hắn đột phá Ngân Cốt cảnh trung kỳ, Khương Ly vui vẻ ra mặt.
Lạc Thanh gặp Khương Ly không để ý mình, vẫn ân cần nói: “Tuy rằng không biết ngươi muốn loại xương cốt này làm gì, nhưng có một chỗ, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú”
“Chỗ nào?” Khương Ly ngẩng đầu nhìn nàng.
“Vũ Ninh Thành”
Lạc Thanh da đầu tê dại, biết rõ hôm nay các nàng gặp phải họa lớn. Cấp bốn Lạc thú đây là tồn tại có thể sánh ngang với Thượng phẩm Chiến Sĩ, thực lực cường đại không phải Trung phẩm Chiến sĩ có thể ngăn cản.
Càng thêm đáng sợ đó là, cấp bốn Lạc thú trí tuệ sâu xa giống như nhân loại trưởng thành, nên dù là Thượng phẩm Chiến sĩ cũng hiếm khi chủ động đi trêu chọc bọn chúng.
Mà Khương Ly thì tốt rồi, không những tự tiện xông vào lãnh địa, còn đánh chết một đám thủ hạ, khiến nó từ trong ngủ say thức tỉnh.
Cười khổ một tiếng, Lạc Thanh hướng Khương Ly hô gấp: “Đi mau”
Sau đó quay đầu dẫn theo đám tộc nhân bỏ chạy, trong lòng hối hận vạn lần, đáng ra lúc nãy mình phải đi luôn mới đúng.
Nàng vốn đã dự định rút lui, nhưng thấy Khương Ly hăng hái chiến đấu, nên cầm lòng không được mà chạy trở về, ai ngờ dẫm luôn bãi nước đục.
Hiện tại thì ngu người, cả đám sợ rằng phải chết ở đây.
Giờ nàng cũng không trách Khương Ly lỗ mãng, chỉ tự trách bản thân lúc trước tra xét không kỹ càng, chẳng phát hiện ra có một con Cấp bốn Lạc thú ẩn núp trong hang.
Cấp bốn Lạc thú uy áp cường thịnh, hướng xung quanh đè nén, khiến đám Lạc dân thân thể đều run rẩy.
Đối mặt với khủng bố hung thú, Khương Ly trên mặt không hề sợ hãi, mà còn toát ra từng tia chiến ý, hai mắt sáng quắc hưng phấn, để Lạc Thanh xạm mặt, chẳng biết nói gì cho phải.
Khương Ly biểu hiện khinh cuồng cũng rơi vào trong mắt Lạc thú, con vật tựa hồ bị chọc giận, ngửa đầu gầm rú rung trời.
“Ngậm mồm, cấm sủa”
Khương Ly mắng to, thân hình như sấm đánh hùng hổ sấn đến.
“Lạc Ly chiến sĩ thế mà dám trực diện tấn công” Lạc Thanh giật mình, trong lòng lóe lên vài tia hi vọng, hít sâu một hơi, đè lấy run rẩy thân thể.
Chỉ là Khương Ly vừa bay đến nơi, con Lạc Thú già khinh thường hừ lạnh, vung chân trước tát một cái, như đập con ruồi.
“Bành” Lần này, Khương Ly lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược trở về, khóe miệng chảy máu.
“Cấp bốn Lạc thú sức mạnh, không thể coi thường” Hắn gạt đi máu tươi, mở miệng cười nham nhở.
Lạc Thanh vốn dĩ vừa nhen nhóm lên chút hi vọng, đã tắt ngúm, thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Đại nhân…chúng ta…”
Bên cạnh Lạc tộc dũng sĩ chần chờ hỏi, Lạc Thanh tròng mắt sắc bén, do dự chốc lát nói:
“Liều mạng, ta giúp đỡ hắn, các ngươi kiềm chế con cấp ba Lạc thú kia”
Dù sao chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể đánh một trận. Lạc Thanh nói rồi rút kiếm đồng, dẫn đầu xông hướng Khương Ly. Mà mười gã Lạc tộc dũng sĩ nhận được mệnh lệnh, không chút do dự trái phải lao xuống khe núi, trong tay vũ khí ra sức vung vẩy.
×— QUẢNG CÁO —
Một lòng quyết tử.
“Bầy kiến hôi ngu xuẩn” Con Lạc Thú già khinh thường gầm nhẹ.
Đột nhiên há mồm, trong miệng ngưng tụ lấy một đoàn hỏa cầu to lớn, tựa như mũi tên hướng Lạc Thanh bắn qua.
Lạc Thanh cắn răng, dùng sức vung kiếm đón đỡ. Chỉ thấy thân kiếm đồng trở nên đỏ chót, xì khói trắng, kéo theo một đoạn tàn ảnh chém xuống.
Hỏa cầu cùng kiếm ảnh va chạm, phát ra một tiếng trầm đục, ánh lửa văng tung tóe khắp nơi, mà Lạc Thanh cũng bị lực lượng mạnh mẽ hất văng ra mấy trượng, tay cầm kiếm rướm máu.
Phía bên này, thừa dịp Lạc Thú không để ý, Khương Ly nhanh chóng sấn người áp sát qua, hai bàn tay ngưng thành kiếm khí đâm thẳng bụng mãnh thú.
“Gào”
Lạc Thú bị đau, nâng chân trước muốn chộp lấy hắn, nhưng Khương Ly hai chân dẫm vào bụng nó, mượn lực nhảy lên trên lưng, ngửa đầu tụ lực, rồi một quyền đấm thẳng vào đầu con thú.
“Gào”
Lạc thú càng kêu thảm giận giữ, ra sức lung lay người hất Khương Ly bay ra ngoài, đâm sầm vào vách núi, nắm đấm trầy da chảy máu.
“Mẹ nó thật da dầy thịt béo” Hắn lắc lắc tê dại bàn tay, hằm hằm nhìn con vật.
Những tưởng đột phá Ngân Cốt cảnh, có thể cùng cấp bốn Lạc thú đọ sức, không nghĩ lại khó giải quyết đến thế.
Hơn nữa, con Lạc thú này dáng vẻ già yếu, trên thân chi chít lớn nhỏ vết sẹo, hiển nhiên không phải thời kỳ đỉnh cao. Vậy nên ngay từ đầu nhìn gặp mặt, Khương Ly không lập tức rút lui mà tỏ ý muốn thử.
“Tên nhân loại này không hề kiêng kỵ ta, hẳn là cậy ta già yếu không phải lúc toàn thịnh. Hơn nữa, nhìn hắn tu vi thấp kém, nhưng chiến lực kinh người, không thể khinh thường”
Vài lần giao thủ, cấp bốn Lạc thú ý thức được, Khương Ly không phải hạng người lương thiện, mặt thú trở nên nghiêm túc.
Gầm, nó há mồm tụ lấy một hỏa cầu, so với hỏa cầu lúc nãy còn lớn gấp đôi, phóng thẳng Khương Ly. Mà Khương Ly thân hình hơi run, đạp Túng Địa Kim Quang tránh đi công kích, ngón tay thành chỉ bắn tới.
Nhất Kiếm Trầm Giang
Một đạo dài một trượng màu xám kiếm khí, xé rách không gian chém thẳng vào đầu lâu con vật. Lạc thú gầm nhẹ, thân hình to lớn lăn một vòng. Tiếp theo trong chớp mắt liền thấy nó cả người trầm xuống, mà trên mặt đất, xung quanh Khương Ly, tung bay hàng ngàn hàng vạn đốm lửa nhỏ, từ dưới dâng lên.
Mỗi đốm lửa đầy đủ đốt chết một con cấp một lạc thú, Khương Ly sau lưng phát lạnh, không chút do dự, đạp Túng Địa Kim Quang nhảy lên vách núi, tránh thoát vô số đốm lửa.
Khương Ly né qua một đòn, nhưng đang vây công cấp ba Lạc thú mười tên Lạc tộc dũng sĩ, không may bị cuốn vào biển lửa, bị lửa đốt bỏng da cháy thịt, dồn dập hét thảm.
Không dám ham chiến mà vội quay người chạy ra khỏi khe núi, cuống quýt dập lửa.
Thấy Khương Ly thân thủ linh hoạt, Cự thú tức giận, chợt há miệng hống to, sóng âm như thực chất hướng Khương Ly chỗ vách núi bao trùm, vừa chạm phải sóng âm, cả người hắn thế mà bị hút trở về, để sắc mặt Khương Ly biến đổi.
Con Lạc Thú này tuy rằng đã già yếu, bị thương, nhưng bản thân đủ loại thủ đoạn cao minh, cực kỳ khó chơi.×— QUẢNG CÁO —
Lạc Thú gặp Khương Ly bị mình tuyệt chiêu hút trở về, nguyên bản trong lòng kiêng kỵ cũng yếu bớt, ánh mắt nguy hiểm, há mồm muốn cắn đứt đầu hắn.
Ai ngờ Khương Ly trong lúc bay ngược, thần thức bỗng nhiên co thành một điểm, giữa không trung hình thành một thanh trong suốt ngân châm. Trong lúc Lạc Thú đang thư giãn, đâm thẳng vào đầu nó.
“Ngưng Châm Pháp”
Chiêu tinh thần công kích này từ trong Vương Đại sư đan pháp tìm tới, hắn đã tu luyện nhập môn, hôm nay lần đầu tiên sử dụng.
Chỉ thấy trong suốt kim châm vô thanh vô tức đâm thẳng Lạc thú đầu lâu. Con thú vốn đang há mồm dùng sức, chợt đau đớn gào to, như lợn bị chọc tiết. Sau đó, hai chân trước ôm đầu lăn lộn gào thét.
“Ngưng Châm Pháp uy lực mạnh mẽ như vậy?” Khương Ly giật mình, nhân lúc nó bệnh mà đòi nó mạng. Thân thể áp sát lại gần, kích hoạt ba giọt tinh huyết, huống đầu con thú đấm một cú trời giáng.
“Ầm, rắc”
Đang ôm đầu lăn lộn Lạc thú chợt kêu thảm, bị đánh cho nát đầu lâu, mà Khương Ly tay phải cũng trầy da bong thịt, lộ ra trong suốt xương cốt, ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
Phía bên này, Lạc Thanh cùng mấy tên Lạc dân vừa lúc phối hợp giết chết con cấp ba lạc thú kia, sắc mặt tái nhợt, không dám tin nhìn trước cửa hang to lớn thi thể.
Trận chiến này, tất cả đều bị thương, nhưng chưa ai tử vong cả.
Nàng kinh ngạc nhìn Khương Ly, kẻ này lấy sức một mình đánh chết tươi cấp bốn Lạc thú.
Nhìn Khương Ly từ trên người Lạc thú, lục lọi ra một đoạn trong suốt xương cốt, đắc ý cười cười, nỗi lòng phức tạp.
Cho đến bây giờ, nàng còn có chút không dám tin, các nàng vậy mà có thể hợp sức đánh chết một con cấp bốn Lạc thú.
Mà Khương Ly thì không để ý đến thần sắc của nàng, tiếp tục hướng thi thể chín con Lạc thú còn lại, moi ra chín đoạn màu vàng xương cốt.
Lạc Thanh thu dọn tâm tình, an bài các tộc nhân chữa thương, lại sai một người đi hái Nguyệt Hồn Hoa. Còn nàng thì trực tiếp hướng chỗ Khương Ly đi tới, mở miệng hỏi:
“Lạc Ly Chiến Sĩ, ngươi rất cần đám xương cốt này sao?”
Khương Ly thưởng thức trong tay trong suốt Ngọc Cốt, không ngẩng đầu nhìn nàng đáp: “Rất cần nha”
Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành luyện cốt, dựa vào chính là cao cấp Lạc cốt. Nghĩ đến, chín viên Kim Cốt có thể hóa Ngọc ba đoạn xương, một viên Ngọc Cốt có thẻ hóa Ngọc thêm ba đoạn xương nữa. Đợi khi luyện hóa xong, vừa vặn giúp hắn đột phá Ngân Cốt cảnh trung kỳ, Khương Ly vui vẻ ra mặt.
Lạc Thanh gặp Khương Ly không để ý mình, vẫn ân cần nói: “Tuy rằng không biết ngươi muốn loại xương cốt này làm gì, nhưng có một chỗ, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú”
“Chỗ nào?” Khương Ly ngẩng đầu nhìn nàng.
“Vũ Ninh Thành”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.