Quyển 2 - Chương 82: Nụ Cười Không Xóa Nổi Bi Ai
Trường An
25/03/2021
Lạc Hiền Vương cùng Vũ Ninh Hầu trong lời nói thế giới mới, chỉ sợ là Đông Hoang đi. Xâu chuỗi lại tất cả sự kiện, hắn cuối cùng hiểu rõ, ngày trước ở Thiên Hương thôn, trong giấc mộng, nhìn thấy thiếu nữ cưỡi hắc điểu cùng mười hai vị Cổ Kiếp Đế đại chiến Nhìn thấy Lạc Thần giới khắp nơi điêu tàn xơ xác, mặt đất bị máu tươi nhiễm hồng, bầu trời bị chẻ làm đôi, vết nứt trên bầu trời kia thì là Thương Mang Cổ Đạo chứ.
Hắn đã hiểu rõ, vì sao Lạc dân lại xuất hiện tại Việt quốc, còn thành lập Lạc Thần Tông, vì sao Lạc Trường Sinh từng nói, trong Lạc Thần Cốc dân chúng là những Lạc Thần duệ dân cuối cùng, mà Lạc Thần Cốc là Lạc Thần duệ dân cuối cùng lãnh thổ.
Bởi vì bọn họ chân chính quê hương đã hủy diệt rồi, bọn họ tộc nhân đều đã chết rồi.
Khương Ly đưa mắt nhìn chung quanh những Lạc Hầu, Lạc Tướng ở đây, bọn họ rồi cũng sẽ chết ư?
Còn một điều hắn chưa rõ, hắn rốt cuộc đóng vai trò gì? Hắn đi đến thế giới này là vì cái gì?
Trong lúc Khương Ly tâm trạng mông lung, Lạc Hiền Vương đã phân chia công việc xong.
“Thời gian của chúng ta không nhiều, Kiếp tộc cũng sẽ không cho chúng ta thời gian, các ngươi sai người trở về từng bộ lạc lãnh địa gom góp dân chúng, tận lực gom góp nhiều nhất có thể, nhưng trong vòng mười lăm ngày tất cả phải tập hợp tại đây. Mười lăm ngày sau, chúng ta sẽ cùng Kiếp tộc quyết một phen sống mái, thu hút hết đối phương sự chú ý, nhường đường cho những người khác rút lui”
“Một trận chiến này, là thập tử nhất sinh, các ngươi có dám chiến không?” Lạc Hiền Vương gằn giọng, đưa mắt nhìn xung quanh đám người.
Tất cả Lạc Hầu, Lạc Tướng trong đại điện, không ai bảo ai, đều lớn giọng hô vang.
“Chiến Chiến Chiến”
“Được, dựa theo kế hoạch mà làm, giờ thì tản đi, sắp xếp nhân thủ dẫn dắt Lạc dân, phải nhanh”
“Rõ”
Nhiệm vụ vừa được phân phát xuống, tất cả mọi người gấp rút rời đi, trở về chính mình bộ lạc cứ điểm. Mà trong đại điện, chỉ còn lại Lạc Hiền Vương, Vũ Ninh Hầu cùng Khương Ly ba người.
Khương Ly cũng dự định trở về, nhưng được Vũ Ninh Hầu truyền âm giữ lại.
“Lạc Hiền Vương gọi ta có chuyện gì cần căn dặn sao?” Khương Ly chắp tay nghi hoặc hỏi.
“Có một nhiệm vụ dành cho ngươi, nhưng trước đó ta muốn xác nhận một sự việc” Lạc Hiền Vương hai mắt thâm thúy tựa hồ tinh không, lặng lẽ nhìn hắn.
“Là sự việc gì?”
“Ngươi không phải người của Lạc Thần Giới chứ?”
“Hả” Khương Ly sững sờ, bên ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã sóng to gió lớn. Nhìn sang đứng vuốt râu Vũ Ninh Hầu, thấy lão sắc mặt không hề thay đổi, tựa hồ đã biết trước. Khương Ly đắn đo đôi chút, rồi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Vãn bối thật không phải là người của Lạc Thần giới… ta tên thật là Khương Ly, người Đông Hoang, Việt quốc, sở dĩ cơ duyên xảo hợp tiến đến đây, là do vô ý rơi vào một trận mộng cảnh”
“Khương Ly, Đông Hoang, Việt quốc… mộng cảnh… uhm cũng chưa hẳn là mộng cảnh” Lạc Hiền Vương mỉm cười bí ẩn, để hắn hơi hoang mang, có lòng muốn hỏi rõ nhưng thôi.
“Năm đó con phàm điểu kia, cũng nói nó đến từ Đông Hoang” Vũ Ninh Hầu bất chợt chen miệng vào.
“Vậy sao?” Khương Ly nhíu nhíu mày.
“Đúng thế, nói như vậy các ngươi là đồng hương rồi!” Lạc Hiền Vương gật đầu, chậm rãi nói ra “Ngươi có thể giới thiệu một chút đề Đông Hoang sao?”×— QUẢNG CÁO —
“Vãn bối lúc đỉnh phong cảnh giới cũng chỉ mới là Nhất Phẩm Chân Nhân, tương đương với Lạc tộc Lạc Tướng mà thôi, nên đa số chuyện cũ bí văn ta biết không nhiều, một số phong thổ lịch sử thì xem như hiểu rõ”
“Viễn cổ thời đại, Thánh Nhân tại thế, thế giới của chúng ta tên là Hoang Cổ Thánh Vực. Về sau Kiếp tộc xâm lấn, các bậc tiên hiền cùng Kiếp dân đại chiến, đánh cho Thánh vực vỡ nát tan tành chia làm Tứ Hoang Nhất Hải. Tứ Hoang bao gồm Đông Hoang, Tây Hoang, Bắc Hoang, Nam Hoang mà nhất hải gọi là Vô Lượng. Sau đó, các bậc viễn cổ đại năng, lấy Vô Lượng Hải vì giới, xung quanh xây dựng ba mươi sáu tòa hùng quan, bảy mươi hai tòa đại thành, kết hợp thành chu thiên đại trận phong trấn Kiếp dân ở dưới đáy biển. Lại dùng Tứ Hoang võ giả xương máu tính mạng liên tục trấn thủ”
“Hoang Cổ Thánh Vực cũng đã từng bị Kiếp tộc xâm chiếm ư?” Lạc Hiền Vương cùng Vũ Ninh Hầu nhìn nhau cộng đồng thở dài.
“Đúng vậy” Khương Ly lại nói “Tứ Hoang cảnh giới phân chia thành ba bước gồm Phàm Nhân, Chân Nhân cùng Thánh Nhân. Mạt võ thời đại không có Thánh Nhân, chỉ có Phàm Nhân cùng Chân Nhân. Phàm Nhân có bốn cảnh, gồm Luyện Huyết, Ngân Cốt, Kim Thân và Ngọc Mệnh, vãn bối hiện tại là Kim Thân cảnh đỉnh cao. Mà Chân Nhân chia thành cửu phẩm, nhất nhị phẩm gọi là Chân Nhân tương đương với Lạc Tướng, Lạc Hầu. Tam phẩm đến ngũ phẩm là Chân Vương, tương đương với Vương cảnh, lục phẩm trở lên là Chân Đế, tương đương với Đế cảnh”
Khương Ly chậm rãi sơ lược một chút về Đông Hoang phong thổ lịch sử, nhưng mặc nhiên không hề nhắc đến Lạc Thần Tông cùng Lạc Thần Cốc. Mà Lạc Hiền Vương sau khi nghe hắn kể ngắn gọn, gật đầu mỉm cười.
“Thế giới của các ngươi, mặc dù cũng bị Kiếp tộc xâm lấn, nhưng so với Lạc Thần giới tình thế hiện tại, còn tốt chán”
“Nếu ngươi đã là người của thế giới kia, cũng am hiểu phong thổ, ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó là dẫn dắt Lạc dân đến Đông Hoang an cư lạc nghiệp. Ta không cần Lạc dân tại thế giới mới xông ra cái gì danh tiếng, chỉ cần bọn hắn yên ổn sống sót mà thôi. Ngươi có làm được không?” Lạc Hiền Vương ánh mắt uy nghiêm, sáng chói nhìn chằm chằm hắn.
Khương Ly nhe răng cười: “Nếu ta không làm được, Lạc Vương đã không cố tình gọi ta đến đây rồi”
Lạc Hiền Vương cười nhẹ, vỗ vỗ vai hắn thân thiết nói.
“Ngươi yên tâm, ngày quyết chiến, chúng ta sẽ dùng hết khả năng sáng tạo cơ hội cho ngươi, hơn nữa các bộ lạc đều sẽ có Lạc Tướng trở lên hỗ trợ”
“Tiểu tử thối, phải cố gắng lên, Lạc Thần giới hỏa chủng nằm trong tay ngươi” Vũ Ninh Hầu cũng vỗ ót hắn, động viên hắn.
……
Khương Ly từ đại điện trở về, cũng không bế quan tu luyện nữa.
Nửa tháng, đã không đủ làm thực lực của hắn tăng lên, hắn chầm chậm đi trong Vũ Ninh Bộ cứ điểm, nhìn những khuôn mặt có quen thuộc có không.
Mỗi người nhìn thấy hắn đều cung kính làm lễ, biểu lộ kính ý.
Tin tức quyết chiến có vẻ đã truyền ra, sáu mươi vạn Vũ Ninh Bộ dũng sĩ đều xoa tay xoắn áo, các Chiến sĩ mài vũ khí của mình càng thêm sắc bén, các không kỵ cho Lạc điểu của mình ăn no, để chúng nó có thể phát huy toàn bộ sức mạnh trong chiến đấu.
Các ném lao thủ mài gọt mũi lao, các Lạc sư bế quan điều tức, bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất, chờ đợi mười lăm ngày sau sẽ trút ra lực lượng.
Khương Ly gặp được rất nhiều người quen, đều là những người đi theo hắn sớm nhất.
Một ngàn năm trăm dũng sĩ Diệp trấn, trải qua ba năm chiến tranh chỉ còn lại một phần ba, những người khác đều đã chôn thây nơi chiến trường, người còn sống thì đều mạnh lên.
Khương Ly đến một chỗ doanh trại, nhìn thấy Lạc Hùng đang tắm rửa cho Hắc Hổ. Con Hắc Hổ này hồi trước hắn tại sơn cốc thu phục, sau đó cùng tham gia chiến đấu.
Nhưng theo thời gian, thực lực của hắn tăng mạnh, liền quyết định tặng nó cho Lạc Hùng.
Phát hiện Khương Ly, Lạc Hùng rất vui vẻ, mà Hắc Hổ cũng rống lên hưng phấn, cõng Lạc Hùng chạy tới đón.
×— QUẢNG CÁO —
“Sao ngươi lại tới đây?” Lạc Hùng từ trên lưng Hắc Hổ nhảy xuống hỏi.
“Ta đến thăm các ngươi”
Khương Ly mỉm cười, ánh mắt quét qua mấy chục vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Đó là những minh chứng cho sự anh dũng giết địch của Lạc Hùng, chiến tranh làm cho người ta trưởng thành nhanh chóng, hiện tại Lạc Hùng đã sớm không phải năm nào Diệp thôn dũng dĩ, mà là Trung phẩm chiến sĩ, trở thành trong quân bách phu trưởng.
“Vậy ư, hehe, ngươi xem này Nhị Cẩu đi theo ta béo tốt hẳn lên”
Lạc Hùng chỉ chỉ bên cạnh Hắc Hổ, vẻ mặt hàm hậu, tuy rằng đã lớn xác, nhưng vẫn giữ nụ cười của tên thôn dân chất phác ba năm trước.
Hắc Hổ Nhị Cẩu cúi đầu phì phì mấy tiếng, tựa hồ không ưng ý với tên gọi của mình cho lắm.
“Nghe nói sắp tới sẽ quyết chiến?” Lạc Hùng hỏi.
Khương Ly gật đầu khẳng định, cả hai hàn huyên đôi chút, chốc lát, đám Lạc Dần, Lạc Sửu, Lạc Mão đều đến đông đủ, cùng hắn ôn tồn bắt chuyện.
Chừng nửa canh giờ, Khương Ly rời đi.
Ở đằng sau, Lạc Hùng hô: “Lạc Ly, đây là trận chiến cuối cùng rồi chứ?”
Khương Ly dừng chân, trầm giọng nói: “Đúng, là trận chiến cuối cùng”
Lạc Hùng cười càng thêm sáng lạn, quay sang nói với đám Diệp trấn thôn dân bên cạnh: “Nghe rõ chưa, đại nhân nói, đây là trận chiến cuối cùng, đến lúc đó nhớ dốc hết bản lĩnh ra cho ta, giết sạch đám Kiếp dân kia, sau đó chúng ta sẽ có thể về nhà”
Hú Hú Hú
Một đám dũng dĩ gào rú hưng phấn không thôi, giống như bây giờ đã chiến thắng trở về.
Lại không rõ, sau trận chiến này, bọn hắn đều phải chết. Khương Ly biết, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn, hắn không muốn cắt đứt niềm vui của bọn họ.
Khương Ly đi một vòng trú địa, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, gật đầu tỏ ý với mỗi người gặp hắn, còn nói chuyện mấy câu.
Mọi người đều hỏi hắn đây có phải trận chiến cuối cùng không!
Thời gian ba năm chiến tranh dù không dài, nhưng lại tạo thành vô số đau khổ cùng sinh ly tử biệt, các Lạc dân đã quá mệt mỏi, chán ghét, trận chiến cuối cùng làm bọn họ nhìn thấy hi vọng. Vì vậy tất cả đều cần cù đuổi theo hắn, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn.
Mà Khương Ly thì mỉm cười, khẳng định.
Đúng đây là trận chiến cuối cùng.
Hắn nở nụ cười, một nụ cười không xóa nỗi bị ai.
Hắn đã hiểu rõ, vì sao Lạc dân lại xuất hiện tại Việt quốc, còn thành lập Lạc Thần Tông, vì sao Lạc Trường Sinh từng nói, trong Lạc Thần Cốc dân chúng là những Lạc Thần duệ dân cuối cùng, mà Lạc Thần Cốc là Lạc Thần duệ dân cuối cùng lãnh thổ.
Bởi vì bọn họ chân chính quê hương đã hủy diệt rồi, bọn họ tộc nhân đều đã chết rồi.
Khương Ly đưa mắt nhìn chung quanh những Lạc Hầu, Lạc Tướng ở đây, bọn họ rồi cũng sẽ chết ư?
Còn một điều hắn chưa rõ, hắn rốt cuộc đóng vai trò gì? Hắn đi đến thế giới này là vì cái gì?
Trong lúc Khương Ly tâm trạng mông lung, Lạc Hiền Vương đã phân chia công việc xong.
“Thời gian của chúng ta không nhiều, Kiếp tộc cũng sẽ không cho chúng ta thời gian, các ngươi sai người trở về từng bộ lạc lãnh địa gom góp dân chúng, tận lực gom góp nhiều nhất có thể, nhưng trong vòng mười lăm ngày tất cả phải tập hợp tại đây. Mười lăm ngày sau, chúng ta sẽ cùng Kiếp tộc quyết một phen sống mái, thu hút hết đối phương sự chú ý, nhường đường cho những người khác rút lui”
“Một trận chiến này, là thập tử nhất sinh, các ngươi có dám chiến không?” Lạc Hiền Vương gằn giọng, đưa mắt nhìn xung quanh đám người.
Tất cả Lạc Hầu, Lạc Tướng trong đại điện, không ai bảo ai, đều lớn giọng hô vang.
“Chiến Chiến Chiến”
“Được, dựa theo kế hoạch mà làm, giờ thì tản đi, sắp xếp nhân thủ dẫn dắt Lạc dân, phải nhanh”
“Rõ”
Nhiệm vụ vừa được phân phát xuống, tất cả mọi người gấp rút rời đi, trở về chính mình bộ lạc cứ điểm. Mà trong đại điện, chỉ còn lại Lạc Hiền Vương, Vũ Ninh Hầu cùng Khương Ly ba người.
Khương Ly cũng dự định trở về, nhưng được Vũ Ninh Hầu truyền âm giữ lại.
“Lạc Hiền Vương gọi ta có chuyện gì cần căn dặn sao?” Khương Ly chắp tay nghi hoặc hỏi.
“Có một nhiệm vụ dành cho ngươi, nhưng trước đó ta muốn xác nhận một sự việc” Lạc Hiền Vương hai mắt thâm thúy tựa hồ tinh không, lặng lẽ nhìn hắn.
“Là sự việc gì?”
“Ngươi không phải người của Lạc Thần Giới chứ?”
“Hả” Khương Ly sững sờ, bên ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã sóng to gió lớn. Nhìn sang đứng vuốt râu Vũ Ninh Hầu, thấy lão sắc mặt không hề thay đổi, tựa hồ đã biết trước. Khương Ly đắn đo đôi chút, rồi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Vãn bối thật không phải là người của Lạc Thần giới… ta tên thật là Khương Ly, người Đông Hoang, Việt quốc, sở dĩ cơ duyên xảo hợp tiến đến đây, là do vô ý rơi vào một trận mộng cảnh”
“Khương Ly, Đông Hoang, Việt quốc… mộng cảnh… uhm cũng chưa hẳn là mộng cảnh” Lạc Hiền Vương mỉm cười bí ẩn, để hắn hơi hoang mang, có lòng muốn hỏi rõ nhưng thôi.
“Năm đó con phàm điểu kia, cũng nói nó đến từ Đông Hoang” Vũ Ninh Hầu bất chợt chen miệng vào.
“Vậy sao?” Khương Ly nhíu nhíu mày.
“Đúng thế, nói như vậy các ngươi là đồng hương rồi!” Lạc Hiền Vương gật đầu, chậm rãi nói ra “Ngươi có thể giới thiệu một chút đề Đông Hoang sao?”×— QUẢNG CÁO —
“Vãn bối lúc đỉnh phong cảnh giới cũng chỉ mới là Nhất Phẩm Chân Nhân, tương đương với Lạc tộc Lạc Tướng mà thôi, nên đa số chuyện cũ bí văn ta biết không nhiều, một số phong thổ lịch sử thì xem như hiểu rõ”
“Viễn cổ thời đại, Thánh Nhân tại thế, thế giới của chúng ta tên là Hoang Cổ Thánh Vực. Về sau Kiếp tộc xâm lấn, các bậc tiên hiền cùng Kiếp dân đại chiến, đánh cho Thánh vực vỡ nát tan tành chia làm Tứ Hoang Nhất Hải. Tứ Hoang bao gồm Đông Hoang, Tây Hoang, Bắc Hoang, Nam Hoang mà nhất hải gọi là Vô Lượng. Sau đó, các bậc viễn cổ đại năng, lấy Vô Lượng Hải vì giới, xung quanh xây dựng ba mươi sáu tòa hùng quan, bảy mươi hai tòa đại thành, kết hợp thành chu thiên đại trận phong trấn Kiếp dân ở dưới đáy biển. Lại dùng Tứ Hoang võ giả xương máu tính mạng liên tục trấn thủ”
“Hoang Cổ Thánh Vực cũng đã từng bị Kiếp tộc xâm chiếm ư?” Lạc Hiền Vương cùng Vũ Ninh Hầu nhìn nhau cộng đồng thở dài.
“Đúng vậy” Khương Ly lại nói “Tứ Hoang cảnh giới phân chia thành ba bước gồm Phàm Nhân, Chân Nhân cùng Thánh Nhân. Mạt võ thời đại không có Thánh Nhân, chỉ có Phàm Nhân cùng Chân Nhân. Phàm Nhân có bốn cảnh, gồm Luyện Huyết, Ngân Cốt, Kim Thân và Ngọc Mệnh, vãn bối hiện tại là Kim Thân cảnh đỉnh cao. Mà Chân Nhân chia thành cửu phẩm, nhất nhị phẩm gọi là Chân Nhân tương đương với Lạc Tướng, Lạc Hầu. Tam phẩm đến ngũ phẩm là Chân Vương, tương đương với Vương cảnh, lục phẩm trở lên là Chân Đế, tương đương với Đế cảnh”
Khương Ly chậm rãi sơ lược một chút về Đông Hoang phong thổ lịch sử, nhưng mặc nhiên không hề nhắc đến Lạc Thần Tông cùng Lạc Thần Cốc. Mà Lạc Hiền Vương sau khi nghe hắn kể ngắn gọn, gật đầu mỉm cười.
“Thế giới của các ngươi, mặc dù cũng bị Kiếp tộc xâm lấn, nhưng so với Lạc Thần giới tình thế hiện tại, còn tốt chán”
“Nếu ngươi đã là người của thế giới kia, cũng am hiểu phong thổ, ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ, đó là dẫn dắt Lạc dân đến Đông Hoang an cư lạc nghiệp. Ta không cần Lạc dân tại thế giới mới xông ra cái gì danh tiếng, chỉ cần bọn hắn yên ổn sống sót mà thôi. Ngươi có làm được không?” Lạc Hiền Vương ánh mắt uy nghiêm, sáng chói nhìn chằm chằm hắn.
Khương Ly nhe răng cười: “Nếu ta không làm được, Lạc Vương đã không cố tình gọi ta đến đây rồi”
Lạc Hiền Vương cười nhẹ, vỗ vỗ vai hắn thân thiết nói.
“Ngươi yên tâm, ngày quyết chiến, chúng ta sẽ dùng hết khả năng sáng tạo cơ hội cho ngươi, hơn nữa các bộ lạc đều sẽ có Lạc Tướng trở lên hỗ trợ”
“Tiểu tử thối, phải cố gắng lên, Lạc Thần giới hỏa chủng nằm trong tay ngươi” Vũ Ninh Hầu cũng vỗ ót hắn, động viên hắn.
……
Khương Ly từ đại điện trở về, cũng không bế quan tu luyện nữa.
Nửa tháng, đã không đủ làm thực lực của hắn tăng lên, hắn chầm chậm đi trong Vũ Ninh Bộ cứ điểm, nhìn những khuôn mặt có quen thuộc có không.
Mỗi người nhìn thấy hắn đều cung kính làm lễ, biểu lộ kính ý.
Tin tức quyết chiến có vẻ đã truyền ra, sáu mươi vạn Vũ Ninh Bộ dũng sĩ đều xoa tay xoắn áo, các Chiến sĩ mài vũ khí của mình càng thêm sắc bén, các không kỵ cho Lạc điểu của mình ăn no, để chúng nó có thể phát huy toàn bộ sức mạnh trong chiến đấu.
Các ném lao thủ mài gọt mũi lao, các Lạc sư bế quan điều tức, bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất, chờ đợi mười lăm ngày sau sẽ trút ra lực lượng.
Khương Ly gặp được rất nhiều người quen, đều là những người đi theo hắn sớm nhất.
Một ngàn năm trăm dũng sĩ Diệp trấn, trải qua ba năm chiến tranh chỉ còn lại một phần ba, những người khác đều đã chôn thây nơi chiến trường, người còn sống thì đều mạnh lên.
Khương Ly đến một chỗ doanh trại, nhìn thấy Lạc Hùng đang tắm rửa cho Hắc Hổ. Con Hắc Hổ này hồi trước hắn tại sơn cốc thu phục, sau đó cùng tham gia chiến đấu.
Nhưng theo thời gian, thực lực của hắn tăng mạnh, liền quyết định tặng nó cho Lạc Hùng.
Phát hiện Khương Ly, Lạc Hùng rất vui vẻ, mà Hắc Hổ cũng rống lên hưng phấn, cõng Lạc Hùng chạy tới đón.
×— QUẢNG CÁO —
“Sao ngươi lại tới đây?” Lạc Hùng từ trên lưng Hắc Hổ nhảy xuống hỏi.
“Ta đến thăm các ngươi”
Khương Ly mỉm cười, ánh mắt quét qua mấy chục vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Đó là những minh chứng cho sự anh dũng giết địch của Lạc Hùng, chiến tranh làm cho người ta trưởng thành nhanh chóng, hiện tại Lạc Hùng đã sớm không phải năm nào Diệp thôn dũng dĩ, mà là Trung phẩm chiến sĩ, trở thành trong quân bách phu trưởng.
“Vậy ư, hehe, ngươi xem này Nhị Cẩu đi theo ta béo tốt hẳn lên”
Lạc Hùng chỉ chỉ bên cạnh Hắc Hổ, vẻ mặt hàm hậu, tuy rằng đã lớn xác, nhưng vẫn giữ nụ cười của tên thôn dân chất phác ba năm trước.
Hắc Hổ Nhị Cẩu cúi đầu phì phì mấy tiếng, tựa hồ không ưng ý với tên gọi của mình cho lắm.
“Nghe nói sắp tới sẽ quyết chiến?” Lạc Hùng hỏi.
Khương Ly gật đầu khẳng định, cả hai hàn huyên đôi chút, chốc lát, đám Lạc Dần, Lạc Sửu, Lạc Mão đều đến đông đủ, cùng hắn ôn tồn bắt chuyện.
Chừng nửa canh giờ, Khương Ly rời đi.
Ở đằng sau, Lạc Hùng hô: “Lạc Ly, đây là trận chiến cuối cùng rồi chứ?”
Khương Ly dừng chân, trầm giọng nói: “Đúng, là trận chiến cuối cùng”
Lạc Hùng cười càng thêm sáng lạn, quay sang nói với đám Diệp trấn thôn dân bên cạnh: “Nghe rõ chưa, đại nhân nói, đây là trận chiến cuối cùng, đến lúc đó nhớ dốc hết bản lĩnh ra cho ta, giết sạch đám Kiếp dân kia, sau đó chúng ta sẽ có thể về nhà”
Hú Hú Hú
Một đám dũng dĩ gào rú hưng phấn không thôi, giống như bây giờ đã chiến thắng trở về.
Lại không rõ, sau trận chiến này, bọn hắn đều phải chết. Khương Ly biết, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn, hắn không muốn cắt đứt niềm vui của bọn họ.
Khương Ly đi một vòng trú địa, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, gật đầu tỏ ý với mỗi người gặp hắn, còn nói chuyện mấy câu.
Mọi người đều hỏi hắn đây có phải trận chiến cuối cùng không!
Thời gian ba năm chiến tranh dù không dài, nhưng lại tạo thành vô số đau khổ cùng sinh ly tử biệt, các Lạc dân đã quá mệt mỏi, chán ghét, trận chiến cuối cùng làm bọn họ nhìn thấy hi vọng. Vì vậy tất cả đều cần cù đuổi theo hắn, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn.
Mà Khương Ly thì mỉm cười, khẳng định.
Đúng đây là trận chiến cuối cùng.
Hắn nở nụ cười, một nụ cười không xóa nỗi bị ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.