Quyển 2 - Chương 83: Đại Chiến Ba Cánh Quân
Trường An
25/03/2021
Mười lăm ngày, toàn bộ Lạc tộc đều bận rộn khẩn trương. Tiền tuyến các dũng sĩ hăng hái thao luyện chuẩn bị chiến đấu, mà các bộ Lạc bình dân, thì cũng khăn gói lên đường, tụ tập đến chân dãy Ngũ Lĩnh.
Vì thời gian gấp gáp, mỗi bộ lạc chỉ tụ tập được vài chục ngàn người, phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Người già, tất cả đều cầm lên vũ khí, gia nhập quân đội, muốn dùng chính mình chút sức lực sau cùng, bảo vệ quê hương.
Sáng sớm, Vũ Ninh Bộ cứ điểm, năm mươi vạn dũng sĩ chia thành năm quân đoàn, dưới chân núi bãi đất trống xếp hàng trật tự, nhân số mặc dù đông nhưng lại lặng ngắt, chỉ có nhiệt huyết chảy trong thân mọi người. Ánh mắt nhìn về phía xa trên bầu trời vết sẹo màu hồng, tràn ngập kiên quyết, thấy chết không sờn.
Trên bầu trời, Vũ Ninh quân không quân kỵ sỹ cũng bình tĩnh điều khiển Lạc điểu, nín thở chờ lệnh.
Hai bên quân bạn, là đội ngũ của các bộ lạc khác, cũng giống như Vũ Ninh bộ, không ai lên tiếng, tâm tình căng thẳng không yên, lại hưng phấn mong chờ, lan tỏa trong đám đông, làm các Lạc tộc dũng sĩ không nhịn được nắm chắc vũ khí trên tay.
Mười triệu Lạc dân đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Nếu từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy được ven bờ Động Đình Hồ, đâu đâu cũng là màu đen đầu người, khí huyết bốc lên cuồn cuộn.
Mà Vân Mộng Trạch về phía bắc, dưới mặt đất ngập tràn đủ loại lớn bé Lạc thú, trên bầu trời đủ loại chim chóc bay lượn.
Dẫn đầu là một vị đàn ông trung niên mặc long bào, đầu đội vương miện, sắc mặt uy nghiêm khí khái. Người này là thống lĩnh toàn bộ Lĩnh Bắc Lạc thú Đế quân Long Thần.
Cũng là Động Đình Hồ chủ nhân Động Đình Quân.
Mà sau lưng Động Đình Quân, thì có chín vị nam nữ hình thù khác biệt, khí tức lẫm liệt, chính là Lạc thú Cửu đại Vương Tộc chủ nhân.
Hôm nay, Lĩnh Bắc Lạc thú cũng sẽ tham chiến.
Lạc Thần giới Nhân tộc cùng Lạc thú muôn đời vẫn cùng nhau tranh đấu. Lạc thú lấy người làm thức ăn, người giết Lạc thú là chuyện thường tình. Nhưng đây là tranh chấp nội bộ, đối mặt với kẻ địch ngoại lai, Nhân tộc và Lạc thú sẽ tạm gác lại thù hận, cùng nhau sát cánh chiến đấu.
Bởi vì cả hai đều biết, nếu để Kiếp tộc thống trị Lạc Thần giới, Nhân tộc bị luyện thành Nhân đan, Lạc thú cũng sẽ bị bắt giết, nô dịch, ở đời không ai muốn làm nô lệ cả.
Cho nên, một trận chiến này, phải đánh.
Không chút dấu hiệu, tiếng kèn trầm muộn vang lên.
Bạch Hạc thành mười bảy vị Lạc Vương đồng loạt ra tay, dùng Lạc thuật đem nước Động Đình Hồ đóng thành băng. Các Lạc Hầu, Lạc Tướng cũng bay lên trời, khí thế ngun ngút, đồng loạt phát ra tín hiệu.
Tiếng kèn vững vàng trầm muộn, như bước chân của mười triệu Lạc dân, mọi người dàn trải thành hàng, bước lên mặt băng dày cứng, chầm chậm hành quân tiến về giữa hồ Quân Sơn.
Quân Sơn có bảy mươi hai ngọn núi, vốn là địa bàn của Long tộc Vương đình, nhưng từ khi Kiếp dân xâm lấn. Long tộc toàn bộ đã chuyển di lên Lĩnh Bắc, thống lĩnh Lạc thú.
Quân sơn tự nhiên trở thành Kiếp dân cứ điểm, cũng sẽ là nơi sẽ diễn ra trận quyết chiến đầu tiên.
Lúc này, đại quân Kiếp tộc cũng bắt đầu hành động, chia thành hai quân đoàn một bắc, một nam. Mười lăm ngày, chẳng những bên phía Lạc dân, Lạc thú chuẩn bị thỏa đáng, Kiếp tộc cũng có đối phó tương ứng, cho nên vừa thấy hai bên có động tác, lập tức liền có phản ứng.
Hai tộc đại quân chầm chậm tới gần, hơi thở của các dũng sĩ bắt đầu nặng nề, không khí xơ xác dần ngưng tụ, hóa thành khí thế không gì cản nổi.
×— QUẢNG CÁO —
Tiếng trống đồng vang lên, tiết tấu nhanh dần, bước chân của Lạc tộc cũng tăng lên theo, từ đi chậm thành đi nhanh, theo tiếng trống đồng càng cao vút, bước đi trở thành chạy.
“Xung phong”
Khoảng cách hai tộc nhanh chóng rút ngắn.
Khi còn cách nhau năm mươi dặm, tiếng vang dồn dập tăng thêm một bậc.
Tiếng gầm rút truyền ra, từng chi không quân hung hãn phát động xung phong.
Bên phía Kiếp tộc, Kiếp khí tuôn trào, nhân số đông đảo, ngập tràn Động Đình Hồ. Lạc tộc dù số người ít, khí thế lại mạnh hơn một bậc, bởi vì tất cả đều một lòng tử chiến.
Các xạ thủ, ném lao thủ của hai tộc đều bắn ra mũi tên, lưỡi lao chí mạng về phía trận doanh đối phương. Trên bầu trời, mũi lao, mũi tên như đàn châu chấu, che kín bầu trời, tiếng xé gió không ngớt bên tai. Lần lượt từng người ngã xuống.
Vũ Ninh Bộ, Lạc Hùng cưỡi trên hắc hổ, ánh mắt lướt qua tiền phương. Hắc Hổ Nhị Cẩu cúi đầu gào thét, như không áp chế xung động muốn gia nhập chiến đấu.
Chỉ là, hắn tìm kiếm mãi cũng không thấy bóng dáng của Khương Ly.
Không chỉ Khương Ly, Vũ Ninh Hầu cũng vắng mặt, Vũ Ninh bộ người chỉ huy tối cao trong trận chiến này là Đổng Thiên Hầu.
Lạc Hùng thất vọng, thu hồi ánh mắt, áp chế Lạc thú Nhị Cẩu, chờ đợi mệnh lệnh.
Tiếng vù vù vang lên không ngớt, sau mấy đợt tấn công từ xa, quân tiên phong của hai tộc đều tổn thất, mà khoảng cách mấy chục dặm cũng bị san bằng, hai tộc chính thức va chạm vào nhau, lập tức máu tươi tung tóe, máu thịt tách rời.
Từng lớp dũng sĩ của hai tộc, xách theo vũ khí, cứ như thế hung mãnh va chạm.
Mười triệu Lạc tộc cùng hai mươi triệu Kiếp dân như đã hẹn trước, phát động xung phong không tiếc mạng, trong đầu mỗi người chỉ có một ý niệm: Giết chết tất cả kẻ thù, dành được thắng lợi cuối cùng.
Tiếng trống trận trầm muộn không ngừng vang lên, giống như tiếng gọi viễn cổ, khơi dậy nhiệt huyết trong lòng Lạc tộc dũng sĩ.
Trời đất thành lò, xác thịt thành than, ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt càng thêm dữ dội.
.....
Phía bắc Vân Mộng Trạch, Lạc thú quân đoàn cũng đã phát động tấn công.
Tiếng thú hống vang vọng trời đất, mấy chục triệu Lạc thú như con thiêu thân, lao về phía Kiếp tộc đại quân. Chiến đấu chớp mắt liền kịch liệt vô cùng, nguyên một vùng đầm lầy bị dẫm nát bét, chất đầy máu thịt và xương cốt.
“Rống”
Đang liều mạng chém giết Kiếp dân cùng Lạc thú đều đồng loạt rùng mình nhìn lên trời, chỉ thấy Lạc thú phương hướng bay lên một con rồng màu vàng thân thể kéo dài ngàn trượng, phóng về phía Kiếp tộc hậu phương.
Ngay lập tức, có hai cỗ khí tức khủng bố truyền ra, ở hậu phương Kiếp tộc, hai người khổng lồ phá trời bay ra, ngênh đón Kim Long, tốc độ cực nhanh, thoáng cái là đến.×— QUẢNG CÁO —
Lạc thú Đế quân Long Thần cùng Kiếp tộc Kiếp Đế đã ra tay.
Công kích hai bên va chạm trên bầu trời Vân Mộng Trạch, phát ra tiếng nổ rung trời, Long Thần lấy sức một mình cùng hai vị Kiếp Đế giao chiến, không hề nhường nhau.
Bầu trời bị đánh ra khe rách, giống như một giới đạo khác, nhìn mà kinh hãi.
Bên dưới mặt đất bình thường Kiếp dân, Lạc thú, thậm chí đang ở trên bầu trời đang giao chiến Tướng cấp Lạc thú, Kiếp Tôn hay thậm chí là Vương cấp đều cảm giác cả người không vững vàng, toàn bộ không gian giống như hóa thành biển cả dậy sóng, sóng lớn có thể nuốt sống bọn họ. Để mọi người đều sinh ra cảm giác vô cùng nhỏ bé, tâm thần run rẩy.
Bên phía Động Đình Hồ, một thân áo tím, phong thái xuất trần Lạc Hiền Vương chắp tay sau lưng, đạp không mà đứng. Ở phía xa xa là Kiếp tộc hai vị Kiếp Đế khác, sắc mặt dự tợn cười nham nhở.
Chỉ nhìn nhau một thoáng, ba vị Đế giả lập tức lao vào đánh lên, ban đầu còn không kịch liệt, bởi vì bọn họ đều cố kỵ tộc nhân bên dưới, nhưng theo bọn họ bay lên không trung, giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng hủy diệt vạn vật.
Ba vị Đế giả không thấy bóng, triển khai chiến đấu trên chín tầng trời, không ai thấy rõ tình hình chiến đấu thế nào, chỉ nghe hàng loạt tiếng ầm ầm truyền xuống từ bầu trời, ngẫu nhiên còn bùng lên hào quang chói lọi, như sao trời vỡ nát.
Ba tộc quyết chiến vẫn tiếp tục, vừa bắt đầu đã tiến vào tình trạng gay cấn.
…….
Động Đình Hồ cùng Vân Mộng Trạch biên giới, đại chiến diễn ra vô cùng kịch liệt.
Mà ở bên khác, cũng có một nhóm người lặng lẽ men theo bờ hồ, thẳng tiến về Vân Mộng Trạch phía tây nam. Đội ngũ này chừng hơn bai mươi vạn người, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, một số ít là thanh thiếu niên.
Dẫn đầu là Vũ Ninh Hầu, Khương Ly cùng mười lăm vị Lạc Tướng.
Bọn họ là Lạc tộc trong thời gian ngắn tập hợp đến người, muốn di chuyển tới Đông Hoang, nhằm lưu giữ hỏa chủng.
Đội ngũ rì rào tiến lên, bước chân gấp gáp, nhưng không hề lộn xộn. Trên sắc mặt mỗi tên Lạc dân đều đượm buồn, tê tái.
Khương Ly đứng ở đội ngũ cuối cùng, giương mắt nhìn về phía Động Đình Hồ ngập trời khói lửa, hai nắm đấm nắm thật chặt.
Lần đầu tiên trong đời, hắn căm ghét chính mình.
Căm ghét sự nhỏ yếu bất lực của bản thân.
Lúc này, Lạc Diệp ánh mắt đỏ hoe, tiến về phía hắn, đầy mong chờ hỏi hắn.
“Trận chiến này chúng ta sẽ thắng chứ, Lạc Hùng cùng các thôn dân sẽ trở về chứ?”
Đối với ánh mắt tha thiết của nàng, hắn lặng yên một hồi, đôi vai trùng xuống.
Vì thời gian gấp gáp, mỗi bộ lạc chỉ tụ tập được vài chục ngàn người, phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Người già, tất cả đều cầm lên vũ khí, gia nhập quân đội, muốn dùng chính mình chút sức lực sau cùng, bảo vệ quê hương.
Sáng sớm, Vũ Ninh Bộ cứ điểm, năm mươi vạn dũng sĩ chia thành năm quân đoàn, dưới chân núi bãi đất trống xếp hàng trật tự, nhân số mặc dù đông nhưng lại lặng ngắt, chỉ có nhiệt huyết chảy trong thân mọi người. Ánh mắt nhìn về phía xa trên bầu trời vết sẹo màu hồng, tràn ngập kiên quyết, thấy chết không sờn.
Trên bầu trời, Vũ Ninh quân không quân kỵ sỹ cũng bình tĩnh điều khiển Lạc điểu, nín thở chờ lệnh.
Hai bên quân bạn, là đội ngũ của các bộ lạc khác, cũng giống như Vũ Ninh bộ, không ai lên tiếng, tâm tình căng thẳng không yên, lại hưng phấn mong chờ, lan tỏa trong đám đông, làm các Lạc tộc dũng sĩ không nhịn được nắm chắc vũ khí trên tay.
Mười triệu Lạc dân đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Nếu từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể thấy được ven bờ Động Đình Hồ, đâu đâu cũng là màu đen đầu người, khí huyết bốc lên cuồn cuộn.
Mà Vân Mộng Trạch về phía bắc, dưới mặt đất ngập tràn đủ loại lớn bé Lạc thú, trên bầu trời đủ loại chim chóc bay lượn.
Dẫn đầu là một vị đàn ông trung niên mặc long bào, đầu đội vương miện, sắc mặt uy nghiêm khí khái. Người này là thống lĩnh toàn bộ Lĩnh Bắc Lạc thú Đế quân Long Thần.
Cũng là Động Đình Hồ chủ nhân Động Đình Quân.
Mà sau lưng Động Đình Quân, thì có chín vị nam nữ hình thù khác biệt, khí tức lẫm liệt, chính là Lạc thú Cửu đại Vương Tộc chủ nhân.
Hôm nay, Lĩnh Bắc Lạc thú cũng sẽ tham chiến.
Lạc Thần giới Nhân tộc cùng Lạc thú muôn đời vẫn cùng nhau tranh đấu. Lạc thú lấy người làm thức ăn, người giết Lạc thú là chuyện thường tình. Nhưng đây là tranh chấp nội bộ, đối mặt với kẻ địch ngoại lai, Nhân tộc và Lạc thú sẽ tạm gác lại thù hận, cùng nhau sát cánh chiến đấu.
Bởi vì cả hai đều biết, nếu để Kiếp tộc thống trị Lạc Thần giới, Nhân tộc bị luyện thành Nhân đan, Lạc thú cũng sẽ bị bắt giết, nô dịch, ở đời không ai muốn làm nô lệ cả.
Cho nên, một trận chiến này, phải đánh.
Không chút dấu hiệu, tiếng kèn trầm muộn vang lên.
Bạch Hạc thành mười bảy vị Lạc Vương đồng loạt ra tay, dùng Lạc thuật đem nước Động Đình Hồ đóng thành băng. Các Lạc Hầu, Lạc Tướng cũng bay lên trời, khí thế ngun ngút, đồng loạt phát ra tín hiệu.
Tiếng kèn vững vàng trầm muộn, như bước chân của mười triệu Lạc dân, mọi người dàn trải thành hàng, bước lên mặt băng dày cứng, chầm chậm hành quân tiến về giữa hồ Quân Sơn.
Quân Sơn có bảy mươi hai ngọn núi, vốn là địa bàn của Long tộc Vương đình, nhưng từ khi Kiếp dân xâm lấn. Long tộc toàn bộ đã chuyển di lên Lĩnh Bắc, thống lĩnh Lạc thú.
Quân sơn tự nhiên trở thành Kiếp dân cứ điểm, cũng sẽ là nơi sẽ diễn ra trận quyết chiến đầu tiên.
Lúc này, đại quân Kiếp tộc cũng bắt đầu hành động, chia thành hai quân đoàn một bắc, một nam. Mười lăm ngày, chẳng những bên phía Lạc dân, Lạc thú chuẩn bị thỏa đáng, Kiếp tộc cũng có đối phó tương ứng, cho nên vừa thấy hai bên có động tác, lập tức liền có phản ứng.
Hai tộc đại quân chầm chậm tới gần, hơi thở của các dũng sĩ bắt đầu nặng nề, không khí xơ xác dần ngưng tụ, hóa thành khí thế không gì cản nổi.
×— QUẢNG CÁO —
Tiếng trống đồng vang lên, tiết tấu nhanh dần, bước chân của Lạc tộc cũng tăng lên theo, từ đi chậm thành đi nhanh, theo tiếng trống đồng càng cao vút, bước đi trở thành chạy.
“Xung phong”
Khoảng cách hai tộc nhanh chóng rút ngắn.
Khi còn cách nhau năm mươi dặm, tiếng vang dồn dập tăng thêm một bậc.
Tiếng gầm rút truyền ra, từng chi không quân hung hãn phát động xung phong.
Bên phía Kiếp tộc, Kiếp khí tuôn trào, nhân số đông đảo, ngập tràn Động Đình Hồ. Lạc tộc dù số người ít, khí thế lại mạnh hơn một bậc, bởi vì tất cả đều một lòng tử chiến.
Các xạ thủ, ném lao thủ của hai tộc đều bắn ra mũi tên, lưỡi lao chí mạng về phía trận doanh đối phương. Trên bầu trời, mũi lao, mũi tên như đàn châu chấu, che kín bầu trời, tiếng xé gió không ngớt bên tai. Lần lượt từng người ngã xuống.
Vũ Ninh Bộ, Lạc Hùng cưỡi trên hắc hổ, ánh mắt lướt qua tiền phương. Hắc Hổ Nhị Cẩu cúi đầu gào thét, như không áp chế xung động muốn gia nhập chiến đấu.
Chỉ là, hắn tìm kiếm mãi cũng không thấy bóng dáng của Khương Ly.
Không chỉ Khương Ly, Vũ Ninh Hầu cũng vắng mặt, Vũ Ninh bộ người chỉ huy tối cao trong trận chiến này là Đổng Thiên Hầu.
Lạc Hùng thất vọng, thu hồi ánh mắt, áp chế Lạc thú Nhị Cẩu, chờ đợi mệnh lệnh.
Tiếng vù vù vang lên không ngớt, sau mấy đợt tấn công từ xa, quân tiên phong của hai tộc đều tổn thất, mà khoảng cách mấy chục dặm cũng bị san bằng, hai tộc chính thức va chạm vào nhau, lập tức máu tươi tung tóe, máu thịt tách rời.
Từng lớp dũng sĩ của hai tộc, xách theo vũ khí, cứ như thế hung mãnh va chạm.
Mười triệu Lạc tộc cùng hai mươi triệu Kiếp dân như đã hẹn trước, phát động xung phong không tiếc mạng, trong đầu mỗi người chỉ có một ý niệm: Giết chết tất cả kẻ thù, dành được thắng lợi cuối cùng.
Tiếng trống trận trầm muộn không ngừng vang lên, giống như tiếng gọi viễn cổ, khơi dậy nhiệt huyết trong lòng Lạc tộc dũng sĩ.
Trời đất thành lò, xác thịt thành than, ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt càng thêm dữ dội.
.....
Phía bắc Vân Mộng Trạch, Lạc thú quân đoàn cũng đã phát động tấn công.
Tiếng thú hống vang vọng trời đất, mấy chục triệu Lạc thú như con thiêu thân, lao về phía Kiếp tộc đại quân. Chiến đấu chớp mắt liền kịch liệt vô cùng, nguyên một vùng đầm lầy bị dẫm nát bét, chất đầy máu thịt và xương cốt.
“Rống”
Đang liều mạng chém giết Kiếp dân cùng Lạc thú đều đồng loạt rùng mình nhìn lên trời, chỉ thấy Lạc thú phương hướng bay lên một con rồng màu vàng thân thể kéo dài ngàn trượng, phóng về phía Kiếp tộc hậu phương.
Ngay lập tức, có hai cỗ khí tức khủng bố truyền ra, ở hậu phương Kiếp tộc, hai người khổng lồ phá trời bay ra, ngênh đón Kim Long, tốc độ cực nhanh, thoáng cái là đến.×— QUẢNG CÁO —
Lạc thú Đế quân Long Thần cùng Kiếp tộc Kiếp Đế đã ra tay.
Công kích hai bên va chạm trên bầu trời Vân Mộng Trạch, phát ra tiếng nổ rung trời, Long Thần lấy sức một mình cùng hai vị Kiếp Đế giao chiến, không hề nhường nhau.
Bầu trời bị đánh ra khe rách, giống như một giới đạo khác, nhìn mà kinh hãi.
Bên dưới mặt đất bình thường Kiếp dân, Lạc thú, thậm chí đang ở trên bầu trời đang giao chiến Tướng cấp Lạc thú, Kiếp Tôn hay thậm chí là Vương cấp đều cảm giác cả người không vững vàng, toàn bộ không gian giống như hóa thành biển cả dậy sóng, sóng lớn có thể nuốt sống bọn họ. Để mọi người đều sinh ra cảm giác vô cùng nhỏ bé, tâm thần run rẩy.
Bên phía Động Đình Hồ, một thân áo tím, phong thái xuất trần Lạc Hiền Vương chắp tay sau lưng, đạp không mà đứng. Ở phía xa xa là Kiếp tộc hai vị Kiếp Đế khác, sắc mặt dự tợn cười nham nhở.
Chỉ nhìn nhau một thoáng, ba vị Đế giả lập tức lao vào đánh lên, ban đầu còn không kịch liệt, bởi vì bọn họ đều cố kỵ tộc nhân bên dưới, nhưng theo bọn họ bay lên không trung, giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng hủy diệt vạn vật.
Ba vị Đế giả không thấy bóng, triển khai chiến đấu trên chín tầng trời, không ai thấy rõ tình hình chiến đấu thế nào, chỉ nghe hàng loạt tiếng ầm ầm truyền xuống từ bầu trời, ngẫu nhiên còn bùng lên hào quang chói lọi, như sao trời vỡ nát.
Ba tộc quyết chiến vẫn tiếp tục, vừa bắt đầu đã tiến vào tình trạng gay cấn.
…….
Động Đình Hồ cùng Vân Mộng Trạch biên giới, đại chiến diễn ra vô cùng kịch liệt.
Mà ở bên khác, cũng có một nhóm người lặng lẽ men theo bờ hồ, thẳng tiến về Vân Mộng Trạch phía tây nam. Đội ngũ này chừng hơn bai mươi vạn người, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, một số ít là thanh thiếu niên.
Dẫn đầu là Vũ Ninh Hầu, Khương Ly cùng mười lăm vị Lạc Tướng.
Bọn họ là Lạc tộc trong thời gian ngắn tập hợp đến người, muốn di chuyển tới Đông Hoang, nhằm lưu giữ hỏa chủng.
Đội ngũ rì rào tiến lên, bước chân gấp gáp, nhưng không hề lộn xộn. Trên sắc mặt mỗi tên Lạc dân đều đượm buồn, tê tái.
Khương Ly đứng ở đội ngũ cuối cùng, giương mắt nhìn về phía Động Đình Hồ ngập trời khói lửa, hai nắm đấm nắm thật chặt.
Lần đầu tiên trong đời, hắn căm ghét chính mình.
Căm ghét sự nhỏ yếu bất lực của bản thân.
Lúc này, Lạc Diệp ánh mắt đỏ hoe, tiến về phía hắn, đầy mong chờ hỏi hắn.
“Trận chiến này chúng ta sẽ thắng chứ, Lạc Hùng cùng các thôn dân sẽ trở về chứ?”
Đối với ánh mắt tha thiết của nàng, hắn lặng yên một hồi, đôi vai trùng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.