[Đồng Nhân Harry Potter] Sự Trở Lại Của Một Huyền Thoại
Chương 3: Chuẩn Bị Gặp Lại Kẻ Thù Cũ
Dê Nhỏ Tập Đi
28/06/2022
5 năm sau,
Hôm nay, cả nhà của Harry được mời đến trang viên Malfoy, sau khi sức mạnh của Voldermort tiêu tán còn gã thì biến mất, Lucius đã quay đầu và nói rằng bản thân bị ép phải phục tùng và sau khi thoát được toà án, ông ta đã mời một số người đại diện cho phe ánh sáng - Hội phượng hoàng và một số thần sáng, đương nhiên không thể thiếu được Bộ pháp thuật, ông ta đã vung tiền vào các sự kiện, kế hoạch với mục đích từ thiện để lôi kéo và dành lại lòng tin của mọi người.
Từ hôm nhận được thư mời, James và Sirius vẫn luôn tìm cớ không muốn đi. Cho nên trong một tuần, trước khi đến bữa tiệc, Lily phải khuyên nhủ hết lời và Harry thậm chí phải dở đủ trò làm nũng hai người cha để bắt họ hứa là sẽ không trốn đi vào ngày hôm đó. Thật ra Harry vẫn chưa từ bỏ thành kiến với nhà Malfoy nhưng cậu nhớ lại lúc bị Bellatrix bắt, Malfoy đã.... Ừm giúp cậu và còn có bà Narcissa đã giúp cậu đánh lừa Voldemort, mặc dù biết bà làm vậy chỉ để bảo vệ cho Malfoy vì khi đó nếu cậu còn sống thì Voldermort đã không còn bất kì cơ hội trở mình nào nữa rồi, cho dù đến cuối cùng cậu vẫn chết cùng với Voldemort. Nhưng sau khi tiếp xúc và giao đấu với hai cha con Malfoy cậu đã rút ra được một điều. Malfoy sẽ không trung thành với bất kì ai cả. Thứ họ muốn là quyền lực nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là gia đình, ông Lucius tới lúc cuối vẫn che chắn cho Malfoy và vợ mình, ông sẵn sàng bỏ mặc Voldemort để tìm kiếm Malfoy trong sự hỗn loạn. Harry đã nhận ra khi nhìn thấy họ trong trận chiến cuối cùng.
Vì điều này nên cậu đã đánh cược. Có thêm một đồng minh thông minh thì mọi chuyện đã tính toán sẽ tiến gần hơn đến kết quả mà cậu mong muốn. Và dường như.... Malfoy cũng không hẳn là một đứa trẻ đáng ghét.
"Harry, con xong chưa? Mẹ vào nhé." Lily gõ cửa xong, cô chờ một lúc mới mở cửa bước vào. Hôm nay, Lily mặc một bộ váy dài màu đỏ rượu khoét lưng, trên cổ là một sợi dây chuyền mảnh, mặt dây là một bông hoa hồng làm từ đá quý được điêu khác tỉ mỉ. Phần tóc được búi nhẹ một nửa, điểm xuyến là những hát ngọc trai nhỏ khiến nó trở nên lấp lánh. Trông cô thật xinh đẹp. Đó là suy nghĩ khi Harry nhìn thấy Lily. Cậu luôn trân trọng từng khoảnh khắc khi có thể nhìn, nghe và chạm được vào cô, James hay cha đỡ đầu. Chú Remus cũng vậy. Họ đều là bảo vật mà Harry yêu quý nhất.
Harry lúc này đang ngồi trên ghế, chỉnh lại cái nơ bướm nhỏ màu đen ở giữa có một viên ngọc lục bảo đang toả sáng, đầu tóc không bù xù như thường ngày mà đã được sử dụng một bùa chải chuốt nên những lọn tóc nằm gọn gàng và trông rất mềm mại, gương mặt phúng phính với hai chiếc má hồng tròn tròn, trên người là một bộ lễ phục với gia huy của gia tộc. Hôm nay, cậu mặc một bộ lễ phục khá đơn giản vì khi bắt đầu nói được, thì cậu từng nói bản thân không thích mấy thứ trang sức rườm rà, mà James cũng nghĩ là mấy thứ đó đeo lên người một đứa trẻ như cậu là quá sức nên Lily đã cố gắng giảm bớt các phụ kiện trên lễ phục cho Harry khi cậu bắt buộc phải mặc dự tiệc. Chỉ là áo sơ mi trắng, áo khoác ngoài vừa vặn, khuy áo là những viên bảo thạch nhỏ màu xanh, quần tây được xếp gấu trên đầu gối, trên chân mang vớ cao, giày da đế mềm thấp để khi đi cậu không bị đau.
"Vâng, con xong rồi." Harry chạy lại ôm lấy chân mẹ mình, sau đó cậu được Lily ôm lên. Từ khi sống lại thì hành động này là việc Harry yêu thích nhất, nó khiến cậu cảm giác được hạnh phúc khi bản thân có ba mẹ yêu thương.
"Harry của chúng ta hôm nay đẹp trai quá. Giờ chúng ta xuống lầu thôi, hai người cha kia của con cứ một lúc lại đi xung quanh khiến mẹ chóng mặt quá rồi." Lily cười khúc khích, thì thầm trò chuyện với cậu.
"Dạ vâng."
Hai người cứ nhỏ tiếng trò chuyện đến khi xuống đến chân cầu thang. Cậu liền nhìn thấy, hai người cha của cậu đúng là đang đi qua đi lại với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí hai người còn nhỏ giọng nói với nhau: "Chuyện này thật không an toàn chút nào, Malfoy thoát được tòa án đã là không ổn rồi, chuyện này chắc chắn là một cái bẫy." Sau vụ của Peter Pettigrew, anh đã vô cùng cẩn thận kiểm tra những người "bạn" xung quanh mình và cuối cùng thì dường như chỉ có Sirius và Remus là đem lại niềm tin tuyệt đối cho anh và Lily. Cuối cùng, James vẫn để Sirius làm cha đỡ đầu cho Harry.
"Đúng vậy, cái con rắn già xảo quyệt đó chắc chắn đang mưu tính một chuyện xấu xa nào đó." Sirius nhăn mặt.
"Nếu đi thì chỉ nên để tôi và cậu đi thôi, Lily và Harry nên ở lại đây, tôi thật sự không muốn hai mẹ con gặp nguy hiểm, dù chỉ là 1% khả năng cũng không thể." James nói ra suy nghĩ mà anh giấu trong lòng từ lúc được mời đến bây giờ. Thực ra từ lúc Voldermort bắt đầu tập trung truy lùng gia đình mình, anh đã vô cùng lo sợ cho dù khi đứng trước và thách thức gã ta nhiều lần, James cũng chưa từng sợ hãi, nhưng việc nghĩ đến đứa trẻ bé nhỏ và người vợ yêu quý của mình có thể sẽ chết khiến cho anh luôn luôn cảnh giác và kèm theo đó là sợ hãi. Việc này không kéo dài lâu, khi từng ngày nhìn thấy Harry ngày một lớn, James đã dũng cảm đánh tan nỗi sợ hãi bằng tình yêu thương cho gia đình nhỏ của mình. Anh đã quyết định sẽ bảo vệ họ bằng cả mạng sống của mình.
"Ôi thôi nào, hai người đừng trẻ con như vậy nữa, có thể bọn họ không xấu xa như vậy đâu, James à." Mặc dù nói vậy nhưng việc Lily luôn giữ Harry bên cạnh và luôn giấu đũa của mình trong tay áo có thể thấy rằng cô luôn luôn cảnh giác trước những người khác và thần kinh còn cảnh giác hơn bao giờ hết khi phải đem Harry đi cùng. Cậu cũng phát hiện ra điều đó, nhưng cậu biết mẹ cậu là một người phụ nữ thông minh, có thể bà không hiểu hết những người được gọi là phù thủy thuần chủng nhưng bà chưa bao giờ là một người cả tin và yếu đuối, mẹ cậu cũng là một phù thủy vô cùng tài giỏi như cha cậu vậy. Điều này cũng làm Harry cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
"Nhưng mà Lily, cậu không biết là bọn họ là những kẻ gian trá thế nào đâu,..." Sirius nói với vẻ bực dọc bất đắc dĩ của mình. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên và sau một hồi tĩnh lặng, họ nghe được tiếng giày da nhẹ nhàng dẫm lên sàn. Cánh cửa mở ra và Remus đã xuất hiện trong tấm mắt của họ: "Xin lỗi vì đã đến trễ, trên đường đến đây tôi gặp một chút rắc rối."
"Không sao đâu, Harry cũng vừa chuẩn bị xong thôi, bọn mình vẫn chưa định đi đâu." Lily mỉm cười. Sirius thì đi lại chào hỏi bằng cách choàng một tay dựa vào anh. Anh đi đến và thơm nhẹ lên má cậu: "Xin chào Harry, dạo này con có khỏe không?" Cậu cũng ôm lấy mặt của anh rồi hôn nhẹ đáp lại:
"Con rất khỏe, chú Moony" Ngoài Sirius thì Remus là người thường xuyên đến đây và tặng quà cho cậu nhất. Vì không có những sự kiện hiểu lầm như đời trước, hiện tại Remus trông trẻ hơn, gọn gàng hơn, mái tóc dày hơn và màu tóc cũng tối hơn mặc dù những đường nét trên khuôn mặt thay đổi và mái tóc chuyển dần sang màu xám, là kết quả từ những biến đổi cơ thể qua mỗi kỳ trăng tròn nhưng trông không tệ một chút nào, rất có sức sống. Anh mỉm cười nhẹ khi cậu thơm lên má như thường lệ, nói: "Vẫn là nên đi thôi, chúng ta không nên đến trễ, như vậy chỉ khiến cho Malfoy có cớ châm chọc và bắt lỗi chúng ta thôi."
Lily cũng đồng ý nên cả James và Sirius không có cách nào khác là phải chấp nhận cầm áo khoác lên mặc vào rồi đi ra khỏi dinh thự. Vì cả dinh thự Potter và trang viên Malfoy đều không thể dùng bột Flo hay độn thổ đến, vì vậy bất kì ai được mời sẽ đều được nhận kèm một cái khóa cảng trong thiệp mời. Họ chuẩn bị rồi cùng nhau bước ra khỏi vòng bảo vệ quanh gia tộc Potter và "Bụp", 5 người biến mất trước một khoảng đất rộng lớn.
Harry nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn và khi mở mắt ra trước mắt cậu là một trang viên rộng lớn với hai bên là hai hàng cây thẳng tắp được cắt tỉa gọn gàng, Lily để cậu xuống và nắm lấy tay của cậu, thì thầm: "Đừng rời khỏi mẹ nhé, Harry." Cậu gật nhẹ đầu.
Cậu chậm rãi bước theo 4 người lớn, khi đến gần cánh cửa lớn được làm bằng gỗ sồi được gọt đẽo vô cùng tỉ mỉ. Cánh cửa tự động được mở ra, ánh sáng hơi chiếu vào nên Harry hơi nheo mắt lại, đến khi đã thích ứng. Quang cảnh trước mắt khiến cậu khá ngạc nhiên, phần sảnh rộng lớn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, trên trần là những chiếc đèn chùm mang nét cổ kính với hình tượng những con rồng bằng vàng uốn lượn xung quanh, những tấm rèm có màu xanh viền đen lấp lánh với hoa văn nổi là những con rắn màu bạc được may thủ công tinh tế phía cuối, đối diện với cửa là cầu thang cổ điển rộng rãi kéo dài lên trên sau đó chia ra hai phía vô cùng bắt mắt, sâu phía trong bên trái căn phòng là một cái tháp socola có vị rượu vang Ý ngọt ngào 5 tầng, bên cạnh là một cái bàn dài thật lớn với đầy những món ăn độc đáo và lạ miệng trông thật hập dẫn gần như đã chiếm 1/5 của sảnh lớn, phía bên phải có một số các nhạc công ăn mặc lịch sự và trang trọng cầm đủ thứ nhạc cụ, chơi những điệu nhạc du dương êm tai. Phải nói là lần nào ông Malfoy cũng làm cho Harry ngạc nhiên về sự chịu chi và vẻ hào phóng của bản thân.
"Xin chào." Một người đàn ông khá lớn tuổi cúi người chào.
"Xin chào. Đây là thiệp mời của chúng tôi." Lily lịch sự chào hỏi sau đó đưa thiệp mời tới trước mặt người đó.
"Đúng là thiệp mời của gia chủ chúng tôi, chúc các vị có buổi tối tốt lành." Người đàn ông đưa một tay lên ngực cúi chào với họ.
/Đúng là cẩn thận thật./
Harry lén nhìn xung quanh để tìm kiếm những mái tóc vàng kim đặc biệt. Đó mới thật sự là mục tiêu tối nay của cậu.
Hôm nay, cả nhà của Harry được mời đến trang viên Malfoy, sau khi sức mạnh của Voldermort tiêu tán còn gã thì biến mất, Lucius đã quay đầu và nói rằng bản thân bị ép phải phục tùng và sau khi thoát được toà án, ông ta đã mời một số người đại diện cho phe ánh sáng - Hội phượng hoàng và một số thần sáng, đương nhiên không thể thiếu được Bộ pháp thuật, ông ta đã vung tiền vào các sự kiện, kế hoạch với mục đích từ thiện để lôi kéo và dành lại lòng tin của mọi người.
Từ hôm nhận được thư mời, James và Sirius vẫn luôn tìm cớ không muốn đi. Cho nên trong một tuần, trước khi đến bữa tiệc, Lily phải khuyên nhủ hết lời và Harry thậm chí phải dở đủ trò làm nũng hai người cha để bắt họ hứa là sẽ không trốn đi vào ngày hôm đó. Thật ra Harry vẫn chưa từ bỏ thành kiến với nhà Malfoy nhưng cậu nhớ lại lúc bị Bellatrix bắt, Malfoy đã.... Ừm giúp cậu và còn có bà Narcissa đã giúp cậu đánh lừa Voldemort, mặc dù biết bà làm vậy chỉ để bảo vệ cho Malfoy vì khi đó nếu cậu còn sống thì Voldermort đã không còn bất kì cơ hội trở mình nào nữa rồi, cho dù đến cuối cùng cậu vẫn chết cùng với Voldemort. Nhưng sau khi tiếp xúc và giao đấu với hai cha con Malfoy cậu đã rút ra được một điều. Malfoy sẽ không trung thành với bất kì ai cả. Thứ họ muốn là quyền lực nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là gia đình, ông Lucius tới lúc cuối vẫn che chắn cho Malfoy và vợ mình, ông sẵn sàng bỏ mặc Voldemort để tìm kiếm Malfoy trong sự hỗn loạn. Harry đã nhận ra khi nhìn thấy họ trong trận chiến cuối cùng.
Vì điều này nên cậu đã đánh cược. Có thêm một đồng minh thông minh thì mọi chuyện đã tính toán sẽ tiến gần hơn đến kết quả mà cậu mong muốn. Và dường như.... Malfoy cũng không hẳn là một đứa trẻ đáng ghét.
"Harry, con xong chưa? Mẹ vào nhé." Lily gõ cửa xong, cô chờ một lúc mới mở cửa bước vào. Hôm nay, Lily mặc một bộ váy dài màu đỏ rượu khoét lưng, trên cổ là một sợi dây chuyền mảnh, mặt dây là một bông hoa hồng làm từ đá quý được điêu khác tỉ mỉ. Phần tóc được búi nhẹ một nửa, điểm xuyến là những hát ngọc trai nhỏ khiến nó trở nên lấp lánh. Trông cô thật xinh đẹp. Đó là suy nghĩ khi Harry nhìn thấy Lily. Cậu luôn trân trọng từng khoảnh khắc khi có thể nhìn, nghe và chạm được vào cô, James hay cha đỡ đầu. Chú Remus cũng vậy. Họ đều là bảo vật mà Harry yêu quý nhất.
Harry lúc này đang ngồi trên ghế, chỉnh lại cái nơ bướm nhỏ màu đen ở giữa có một viên ngọc lục bảo đang toả sáng, đầu tóc không bù xù như thường ngày mà đã được sử dụng một bùa chải chuốt nên những lọn tóc nằm gọn gàng và trông rất mềm mại, gương mặt phúng phính với hai chiếc má hồng tròn tròn, trên người là một bộ lễ phục với gia huy của gia tộc. Hôm nay, cậu mặc một bộ lễ phục khá đơn giản vì khi bắt đầu nói được, thì cậu từng nói bản thân không thích mấy thứ trang sức rườm rà, mà James cũng nghĩ là mấy thứ đó đeo lên người một đứa trẻ như cậu là quá sức nên Lily đã cố gắng giảm bớt các phụ kiện trên lễ phục cho Harry khi cậu bắt buộc phải mặc dự tiệc. Chỉ là áo sơ mi trắng, áo khoác ngoài vừa vặn, khuy áo là những viên bảo thạch nhỏ màu xanh, quần tây được xếp gấu trên đầu gối, trên chân mang vớ cao, giày da đế mềm thấp để khi đi cậu không bị đau.
"Vâng, con xong rồi." Harry chạy lại ôm lấy chân mẹ mình, sau đó cậu được Lily ôm lên. Từ khi sống lại thì hành động này là việc Harry yêu thích nhất, nó khiến cậu cảm giác được hạnh phúc khi bản thân có ba mẹ yêu thương.
"Harry của chúng ta hôm nay đẹp trai quá. Giờ chúng ta xuống lầu thôi, hai người cha kia của con cứ một lúc lại đi xung quanh khiến mẹ chóng mặt quá rồi." Lily cười khúc khích, thì thầm trò chuyện với cậu.
"Dạ vâng."
Hai người cứ nhỏ tiếng trò chuyện đến khi xuống đến chân cầu thang. Cậu liền nhìn thấy, hai người cha của cậu đúng là đang đi qua đi lại với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí hai người còn nhỏ giọng nói với nhau: "Chuyện này thật không an toàn chút nào, Malfoy thoát được tòa án đã là không ổn rồi, chuyện này chắc chắn là một cái bẫy." Sau vụ của Peter Pettigrew, anh đã vô cùng cẩn thận kiểm tra những người "bạn" xung quanh mình và cuối cùng thì dường như chỉ có Sirius và Remus là đem lại niềm tin tuyệt đối cho anh và Lily. Cuối cùng, James vẫn để Sirius làm cha đỡ đầu cho Harry.
"Đúng vậy, cái con rắn già xảo quyệt đó chắc chắn đang mưu tính một chuyện xấu xa nào đó." Sirius nhăn mặt.
"Nếu đi thì chỉ nên để tôi và cậu đi thôi, Lily và Harry nên ở lại đây, tôi thật sự không muốn hai mẹ con gặp nguy hiểm, dù chỉ là 1% khả năng cũng không thể." James nói ra suy nghĩ mà anh giấu trong lòng từ lúc được mời đến bây giờ. Thực ra từ lúc Voldermort bắt đầu tập trung truy lùng gia đình mình, anh đã vô cùng lo sợ cho dù khi đứng trước và thách thức gã ta nhiều lần, James cũng chưa từng sợ hãi, nhưng việc nghĩ đến đứa trẻ bé nhỏ và người vợ yêu quý của mình có thể sẽ chết khiến cho anh luôn luôn cảnh giác và kèm theo đó là sợ hãi. Việc này không kéo dài lâu, khi từng ngày nhìn thấy Harry ngày một lớn, James đã dũng cảm đánh tan nỗi sợ hãi bằng tình yêu thương cho gia đình nhỏ của mình. Anh đã quyết định sẽ bảo vệ họ bằng cả mạng sống của mình.
"Ôi thôi nào, hai người đừng trẻ con như vậy nữa, có thể bọn họ không xấu xa như vậy đâu, James à." Mặc dù nói vậy nhưng việc Lily luôn giữ Harry bên cạnh và luôn giấu đũa của mình trong tay áo có thể thấy rằng cô luôn luôn cảnh giác trước những người khác và thần kinh còn cảnh giác hơn bao giờ hết khi phải đem Harry đi cùng. Cậu cũng phát hiện ra điều đó, nhưng cậu biết mẹ cậu là một người phụ nữ thông minh, có thể bà không hiểu hết những người được gọi là phù thủy thuần chủng nhưng bà chưa bao giờ là một người cả tin và yếu đuối, mẹ cậu cũng là một phù thủy vô cùng tài giỏi như cha cậu vậy. Điều này cũng làm Harry cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
"Nhưng mà Lily, cậu không biết là bọn họ là những kẻ gian trá thế nào đâu,..." Sirius nói với vẻ bực dọc bất đắc dĩ của mình. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên và sau một hồi tĩnh lặng, họ nghe được tiếng giày da nhẹ nhàng dẫm lên sàn. Cánh cửa mở ra và Remus đã xuất hiện trong tấm mắt của họ: "Xin lỗi vì đã đến trễ, trên đường đến đây tôi gặp một chút rắc rối."
"Không sao đâu, Harry cũng vừa chuẩn bị xong thôi, bọn mình vẫn chưa định đi đâu." Lily mỉm cười. Sirius thì đi lại chào hỏi bằng cách choàng một tay dựa vào anh. Anh đi đến và thơm nhẹ lên má cậu: "Xin chào Harry, dạo này con có khỏe không?" Cậu cũng ôm lấy mặt của anh rồi hôn nhẹ đáp lại:
"Con rất khỏe, chú Moony" Ngoài Sirius thì Remus là người thường xuyên đến đây và tặng quà cho cậu nhất. Vì không có những sự kiện hiểu lầm như đời trước, hiện tại Remus trông trẻ hơn, gọn gàng hơn, mái tóc dày hơn và màu tóc cũng tối hơn mặc dù những đường nét trên khuôn mặt thay đổi và mái tóc chuyển dần sang màu xám, là kết quả từ những biến đổi cơ thể qua mỗi kỳ trăng tròn nhưng trông không tệ một chút nào, rất có sức sống. Anh mỉm cười nhẹ khi cậu thơm lên má như thường lệ, nói: "Vẫn là nên đi thôi, chúng ta không nên đến trễ, như vậy chỉ khiến cho Malfoy có cớ châm chọc và bắt lỗi chúng ta thôi."
Lily cũng đồng ý nên cả James và Sirius không có cách nào khác là phải chấp nhận cầm áo khoác lên mặc vào rồi đi ra khỏi dinh thự. Vì cả dinh thự Potter và trang viên Malfoy đều không thể dùng bột Flo hay độn thổ đến, vì vậy bất kì ai được mời sẽ đều được nhận kèm một cái khóa cảng trong thiệp mời. Họ chuẩn bị rồi cùng nhau bước ra khỏi vòng bảo vệ quanh gia tộc Potter và "Bụp", 5 người biến mất trước một khoảng đất rộng lớn.
Harry nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn và khi mở mắt ra trước mắt cậu là một trang viên rộng lớn với hai bên là hai hàng cây thẳng tắp được cắt tỉa gọn gàng, Lily để cậu xuống và nắm lấy tay của cậu, thì thầm: "Đừng rời khỏi mẹ nhé, Harry." Cậu gật nhẹ đầu.
Cậu chậm rãi bước theo 4 người lớn, khi đến gần cánh cửa lớn được làm bằng gỗ sồi được gọt đẽo vô cùng tỉ mỉ. Cánh cửa tự động được mở ra, ánh sáng hơi chiếu vào nên Harry hơi nheo mắt lại, đến khi đã thích ứng. Quang cảnh trước mắt khiến cậu khá ngạc nhiên, phần sảnh rộng lớn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, trên trần là những chiếc đèn chùm mang nét cổ kính với hình tượng những con rồng bằng vàng uốn lượn xung quanh, những tấm rèm có màu xanh viền đen lấp lánh với hoa văn nổi là những con rắn màu bạc được may thủ công tinh tế phía cuối, đối diện với cửa là cầu thang cổ điển rộng rãi kéo dài lên trên sau đó chia ra hai phía vô cùng bắt mắt, sâu phía trong bên trái căn phòng là một cái tháp socola có vị rượu vang Ý ngọt ngào 5 tầng, bên cạnh là một cái bàn dài thật lớn với đầy những món ăn độc đáo và lạ miệng trông thật hập dẫn gần như đã chiếm 1/5 của sảnh lớn, phía bên phải có một số các nhạc công ăn mặc lịch sự và trang trọng cầm đủ thứ nhạc cụ, chơi những điệu nhạc du dương êm tai. Phải nói là lần nào ông Malfoy cũng làm cho Harry ngạc nhiên về sự chịu chi và vẻ hào phóng của bản thân.
"Xin chào." Một người đàn ông khá lớn tuổi cúi người chào.
"Xin chào. Đây là thiệp mời của chúng tôi." Lily lịch sự chào hỏi sau đó đưa thiệp mời tới trước mặt người đó.
"Đúng là thiệp mời của gia chủ chúng tôi, chúc các vị có buổi tối tốt lành." Người đàn ông đưa một tay lên ngực cúi chào với họ.
/Đúng là cẩn thận thật./
Harry lén nhìn xung quanh để tìm kiếm những mái tóc vàng kim đặc biệt. Đó mới thật sự là mục tiêu tối nay của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.