[Đồng Nhân Harry Potter] Sự Trở Lại Của Một Huyền Thoại
Chương 4: Phát Hiện Bí Mật
Dê Nhỏ Tập Đi
28/06/2022
Draco nhìn mình trong gương, giơ tay chỉnh lại phần tóc vừa được chải chuốt cẩn thận một chút, lại sửa phần cổ tay áo và mép áo một chút. Hắn nhếch mép hài lòng với bản thân, nhìn thẳng vào bản thân trong gương một lần nữa. Quý tử tài giỏi của gia tộc Malfoy quay lại rồi đây a~.
Đây là lần gặp đầu tiên với Potter trong kiếp này, hắn phải nắm bắt và tạo cơ hội để hai người có thể hợp tác, chỉ như vậy mới có thể khiến tương lai thay đổi. Hắn đã rất ngạc nhiên khi lần này ông bà Potter đã không chết, ngay cả người cậu nóng tính và ngốc nghếch của hắn cũng không ở trong Azkaban. Đây là những biến số mà hắn không lường trước được và đã làm hắn bối rối, nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh và nghĩ rằng đây đúng là một cơ hội tốt khi bọn họ có nhiều phần trăm chiến thắng hơn nữa. Hắn hoan nghênh điều này, nên khi ba hắn có ý định sẽ lôi kéo đám người Bộ Pháp Thuật, hắn cũng đã ra đề nghị hãy mời cả những Thần Sáng quan trọng và người của Hội Phượng Hoàng, và quan trọng nhất là phải mời cả nhà Potter tới, bởi vì cơ bản thì mọi người đều nhận định Harry Potter chính là chúa cứu thế chính thức, mặc dù vẫn còn một người nữa - Neville Longbottom, cậu ta cũng là một ứng cử viên khi Voldermort truy lùng kẻ sẽ ngang hàng với hắn, nhưng dường như mọi người tin tưởng là nhà Potter mới chính là người đã thách thức 3 lần với chúa tể hắc ám và Potter mới là đứa trẻ của lời tiên tri, và khi gã biến mất sau khi ra lệnh truy lùng nhà Potter thì mọi người càng tin tưởng vào điều này.
Dựa vào kết quả của đời trước thì Draco cũng càng chắc chắn Đầu Sẹo chính là đứa trẻ thật sự của Lời tiên tri. Hắn chính là dựa vào kết quả này mới dám đặt cược vào Potter nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm đặt cược vận mệnh của gia tộc Malfoy vào tay cậu. Đương nhiên là hiện tại hắn vẫn chưa ngả bài với cha hắn nhưng vì lần này Malfoy ra vẻ thông minh và chính chắn trước tuổi nên ông Lucius vô cùng tự hào về hắn đã cân nhắc tin tưởng hắn và gửi thiệp mời cho bên Harry. Ngay cả Harry và Draco, hai người không nghĩ rằng bản thân âm thầm tính toán cũng không lường trước được việc người kia cũng đang tính toán việc tương tự. Một bánh răng mới đang chậm rãi quay đều khớp với những cái còn lại. Cuộc gặp mặt này là một cơ hội mới cho kế hoạch của cả hai.
Draco từ tốn rời khỏi phòng của mình rồi bước xuống cầu thang, ở phía dưới mọi thứ đã được chuẩn bị xong và chỉ đang đợi những chủ nhân của trang viên này xuống để khai tiệc mà thôi.
"Con xuống hơi trễ đó, Draco." Lucius mặc dù nói vậy nhưng giọng điệu của ông lại vô cùng kiêu ngạo và tự hào, hoàn toàn không có bất kì ý trách móc nào với hắn.
"Con xin lỗi vì đã chậm trễ, thưa cha." Hắn sử dụng phong thái của một quý tộc thực thụ nói với Lucius, sau đó hắn nhẹ nhàng đến gần mẹ mình, cầm tay bà và hôn nhẹ lên đó:
"Hôm nay người thật xinh đẹp, Quý bà của tôi." Narcissa cười mỉm trước phong thái quý ông hoàn hảo của con trai, bà nói: "Con cũng vậy, Dray à."
Sau màn chào hỏi nhỏ này, nhà Malfoy đã hòa minh vào đám đông trong sảnh. Cho dù có rất nhiều người nhưng khi 3 người họ đứng cùng nhau lại chói mắt đến lạ thường, nhất là cậu con trai nhỏ, khí chất không thể nhầm lẫn và sự tự tin kiêu ngạo toát ra từ trong xương làm cậu nhóc trông như một tay quý tộc già đời rãnh mãnh và đầy khôn ngoan.
Đây là lần đầu Draco gặp cậu sau khi sống lại, đột nhiên hắn có chút hồi hộp khi nhìn thấy cậu mình từ xa, vì nếu cậu hắn ở đây thì chắc chắn Potter cũng sẽ ở đó cùng với cha mẹ nó, mặc dù nãy giờ đối phó với mấy tên già kia thì lại ung dung vô cùng nhưng nghĩ đến việc bản thân muốn trở thành đồng minh với kẻ thù truyền kiếp thì vẫn là... Có chút không thoải mái lắm.
"Ô ~~~, vị chúa cứu thế của chúng ta đây rồi" Lúc này hắn bỗng nghe giọng mỉa mai quen thuộc của cha mình. Mặc dù ông vẫn luôn nói rằng bản thân rất hân hạnh gặp mặt cậu trước mặt những kẻ khác nhưng hắn biết. Ba hắn vẫn nghiêng về tên chúa tể hơn một thằng nhóc thò lò mũi xanh mà ông cho rằng nó đã ăn may khi thành công trốn tránh gã ta và con may mắn đến nỗi có thể khiến gã biến mất. Hắn vừa nghĩ vừa ngước lên. Đột nhiên.... Hắn ngẩn người, lẩm bẩm:
".... Không có sẹo,.... Không có mắt kính,..."
Không ai có thể nghe thấy giọng hắn ngoại trừ vị thiếu gia có chiều cao ngang bằng đang đứng ở đó. Cậu cũng ngẩn người vì từ khi sống lại, ... Từ lâu đã không còn ai nhớ rằng vì cậu đối đầu với Voldemort mà trên cái trán trắng trẻo có một vết sẹo khiến cậu chán ghét, ... Ngay cả việc cậu từng phải đeo kính chỉ vì sống quá lâu trong một không gian nhỏ bé và tối tăm, ... Ngay cả cậu cũng sắp quên mất điều đó, sống 5 năm trong sự bảo bọc của gia đình khiến cậu dần dần lãng quên những thứ từng khiến cậu cảm thấy tự ti trong gần cả cuộc sống trước của cậu. Đôi mắt cậu mở lớn sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống che đi sự hoảng hốt của mình.
"Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi cậu nể mặt tôi và đến đây tham dự buổi tiệc quan trọng của con trai tôi. Tôi mong là cậu và con trai tôi sẽ trở nên thân thiết hơn, nếu được như vậy thì thật là tốt." Lucius thu lại vẻ chế nhạo và nghiêm túc mỉm cười nhìn Harry, dù gì đây cũng là buổi tiệc mà ông ta dùng để kéo thiện cảm và dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của Draco, ông không muốn có bất kì vấn đề gì xảy ra vào hôm nay đâu.
"... Nào, đây là con trai tôi, Draco - Draco Malfoy, thưa cậu Potter" Lucius đặt tên lên lưng của hắn, giơ một tay giới thiệu hắn với cậu. Sau khi ngước lên lần nữa, Harry đã trở lại là vị thiếu gia được gia đình yêu thương và trưởng thành trong sự tự tin vốn có. Cậu mỉm cười, lịch sự đưa tay tới trước mặt hắn:
" Chào cậu, tôi là Harry-Harry Potter."
Một lần nữa, làm quen lại với thân phận khác và với mục đích khác. Những ý tưởng mới của kế hoạch liên tục xuất hiện trong đầu cậu.
Nhận ra bản thân vừa thất thần, Draco chỉ mong rằng cậu sẽ không nghe thấy câu nói hồi nãy. Hắn lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười bắt lấy tay cậu:
"Hân hạnh được biết cậu. Tôi đã nghe mọi người nói rất nhiều về cậu." Sau khi hắn và cậu chào hỏi thì ở phía trên là "trận chiến" của James, Sirius với ông Lucius. Mẹ cậu và Remus đang quay sang chào hỏi với phu nhân Narcissa.
"Tôi thật vinh hạnh khi hôm nay lại có thể tiếp đón cả nhà Potter lừng danh và các vị Thần Sáng nổi tiếng như các vị đây." Lucius nhếch mép giả vờ đưa tay ra với James, James cũng không chịu thua, anh cũng chìa tay ra bắt nhẹ một cái rồi hai người cùng nhau buông ra.
"Hừ, đúng là mấy con rắn giỏi giả vờ." Sirius nói thầm, liền bị Lily vỗ nhẹ tay vào vạt áo phía sau.
"Tôi mong là mọi người sẽ có thời gian tuyệt vời khi ở đây." Narcissa nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang bầu không khí khó xử. Lily cũng mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn."
Lúc này, Harry chủ động kéo nhẹ tay Lily khiến cô cuối xuống: "Mẹ, con muốn đến bàn ăn, có được không? Con vừa nhìn thấy Ron cũng ở đó."
Lần này, Harry quen biết với gia đình Weasley từ sớm vì Sirius đã đảm bảo với cha mẹ cậu độ an toàn của gia đình Weasley và sau khi xem xét, hai người cũng đã làm quen với gia đình nhộn nhịp này. Với kĩ năng chăm sóc trẻ con thành thạo, sự tử tế và thân thiện của mình, bà Weasley đã nhanh chóng làm cho James và Lily bất ngờ với khả năng nấu nướng cùng những bí quyết chăm sóc trẻ nhỏ. Từ đó, hai gia đình nhanh chóng kết thân và Ron cũng thường xuyên theo bà Molly bí mật đến chơi với Harry.
Nhờ việc này mà James đã giúp đỡ ông Arthur một công việc tay trái, một cửa hàng chuyên tư vấn về Muggle và còn bán những món đồ được Muggle sử dụng để có thể khiến cho phù thủy bớt nổi bật khi đứng giữa những người này, cửa hàng đã mở được gần 2 và đang được kinh doanh rất tốt nhờ vào vốn hiểu biết của ông Arthur, nhờ đó gia đình Weasley trở nên khấm khá hơn kiếp trước rất nhiều, điều này cũng làm cho những đứa con của gia đình này tự tin hơn, nhất là Ron hầu như không còn sự tự ti và cố chịu đựng như trước đó khi nó làm bạn với Harry ở đời trước. Hiện tại cậu ta dường như vô thức bảo vệ Harry một cách vô điều kiện và còn xem cậu như một thành viên trong nhà nữa. Không còn sự tự ti, sự ganh tị ẩn chứa trong tâm hồn và hành động của Ron nữa.
"Ron sao?" Lily ngước lên nhìn về phía bàn ăn và nhanh chóng thấy được quả đầu bắt mắt dễ nhận biết của nhà Weasley và thân hình bé nhỏ của Ron. Cô mỉm cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu cậu: "Được chứ, con đi cẩn thận nha. Và gửi lời chào của mẹ đến bạn ấy, được không?"
"Dạ, vâng." Cậu thơm nhẹ vào má của Lily, buông tay cô ra rồi quay đầu lại chầm chậm chạy đến phía Ron. Cậu bí mật quay lại nhìn vào người từ nãy giờ vẫn lén lút quan sát mình và mẹ, cho hắn một ánh mắt vì cậu biết, một Malfoy 5 tuổi sẽ không hiểu nhưng một Malfoy 17 tuổi sống lại cho dù không hiểu cũng sẽ đi theo tiếp cận cậu. Chỉ vài giây sau đó, Harry liền quay đi. Nếu nhìn không kĩ, mọi người đều sẽ nghĩ là ảo giác.
Draco cũng đã nhìn thấy cái liếc mắt đầy ẩn ý này của Harry nhưng hắn vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc với cậu. Không phải là quen thuộc như khi hắn nhìn thấy chồn đỏ Weasley mà là cảm giác như ... đang đối mặt với Harry 17 tuổi vậy. Hắn lặng lẽ ra hiệu với mẹ mình rồi lén lút rời khỏi nơi đang diễn ra trận đấu lớn giữa những quý tộc có mặt ở đây. Thật kì lạ.
Đây là lần gặp đầu tiên với Potter trong kiếp này, hắn phải nắm bắt và tạo cơ hội để hai người có thể hợp tác, chỉ như vậy mới có thể khiến tương lai thay đổi. Hắn đã rất ngạc nhiên khi lần này ông bà Potter đã không chết, ngay cả người cậu nóng tính và ngốc nghếch của hắn cũng không ở trong Azkaban. Đây là những biến số mà hắn không lường trước được và đã làm hắn bối rối, nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh và nghĩ rằng đây đúng là một cơ hội tốt khi bọn họ có nhiều phần trăm chiến thắng hơn nữa. Hắn hoan nghênh điều này, nên khi ba hắn có ý định sẽ lôi kéo đám người Bộ Pháp Thuật, hắn cũng đã ra đề nghị hãy mời cả những Thần Sáng quan trọng và người của Hội Phượng Hoàng, và quan trọng nhất là phải mời cả nhà Potter tới, bởi vì cơ bản thì mọi người đều nhận định Harry Potter chính là chúa cứu thế chính thức, mặc dù vẫn còn một người nữa - Neville Longbottom, cậu ta cũng là một ứng cử viên khi Voldermort truy lùng kẻ sẽ ngang hàng với hắn, nhưng dường như mọi người tin tưởng là nhà Potter mới chính là người đã thách thức 3 lần với chúa tể hắc ám và Potter mới là đứa trẻ của lời tiên tri, và khi gã biến mất sau khi ra lệnh truy lùng nhà Potter thì mọi người càng tin tưởng vào điều này.
Dựa vào kết quả của đời trước thì Draco cũng càng chắc chắn Đầu Sẹo chính là đứa trẻ thật sự của Lời tiên tri. Hắn chính là dựa vào kết quả này mới dám đặt cược vào Potter nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm đặt cược vận mệnh của gia tộc Malfoy vào tay cậu. Đương nhiên là hiện tại hắn vẫn chưa ngả bài với cha hắn nhưng vì lần này Malfoy ra vẻ thông minh và chính chắn trước tuổi nên ông Lucius vô cùng tự hào về hắn đã cân nhắc tin tưởng hắn và gửi thiệp mời cho bên Harry. Ngay cả Harry và Draco, hai người không nghĩ rằng bản thân âm thầm tính toán cũng không lường trước được việc người kia cũng đang tính toán việc tương tự. Một bánh răng mới đang chậm rãi quay đều khớp với những cái còn lại. Cuộc gặp mặt này là một cơ hội mới cho kế hoạch của cả hai.
Draco từ tốn rời khỏi phòng của mình rồi bước xuống cầu thang, ở phía dưới mọi thứ đã được chuẩn bị xong và chỉ đang đợi những chủ nhân của trang viên này xuống để khai tiệc mà thôi.
"Con xuống hơi trễ đó, Draco." Lucius mặc dù nói vậy nhưng giọng điệu của ông lại vô cùng kiêu ngạo và tự hào, hoàn toàn không có bất kì ý trách móc nào với hắn.
"Con xin lỗi vì đã chậm trễ, thưa cha." Hắn sử dụng phong thái của một quý tộc thực thụ nói với Lucius, sau đó hắn nhẹ nhàng đến gần mẹ mình, cầm tay bà và hôn nhẹ lên đó:
"Hôm nay người thật xinh đẹp, Quý bà của tôi." Narcissa cười mỉm trước phong thái quý ông hoàn hảo của con trai, bà nói: "Con cũng vậy, Dray à."
Sau màn chào hỏi nhỏ này, nhà Malfoy đã hòa minh vào đám đông trong sảnh. Cho dù có rất nhiều người nhưng khi 3 người họ đứng cùng nhau lại chói mắt đến lạ thường, nhất là cậu con trai nhỏ, khí chất không thể nhầm lẫn và sự tự tin kiêu ngạo toát ra từ trong xương làm cậu nhóc trông như một tay quý tộc già đời rãnh mãnh và đầy khôn ngoan.
Đây là lần đầu Draco gặp cậu sau khi sống lại, đột nhiên hắn có chút hồi hộp khi nhìn thấy cậu mình từ xa, vì nếu cậu hắn ở đây thì chắc chắn Potter cũng sẽ ở đó cùng với cha mẹ nó, mặc dù nãy giờ đối phó với mấy tên già kia thì lại ung dung vô cùng nhưng nghĩ đến việc bản thân muốn trở thành đồng minh với kẻ thù truyền kiếp thì vẫn là... Có chút không thoải mái lắm.
"Ô ~~~, vị chúa cứu thế của chúng ta đây rồi" Lúc này hắn bỗng nghe giọng mỉa mai quen thuộc của cha mình. Mặc dù ông vẫn luôn nói rằng bản thân rất hân hạnh gặp mặt cậu trước mặt những kẻ khác nhưng hắn biết. Ba hắn vẫn nghiêng về tên chúa tể hơn một thằng nhóc thò lò mũi xanh mà ông cho rằng nó đã ăn may khi thành công trốn tránh gã ta và con may mắn đến nỗi có thể khiến gã biến mất. Hắn vừa nghĩ vừa ngước lên. Đột nhiên.... Hắn ngẩn người, lẩm bẩm:
".... Không có sẹo,.... Không có mắt kính,..."
Không ai có thể nghe thấy giọng hắn ngoại trừ vị thiếu gia có chiều cao ngang bằng đang đứng ở đó. Cậu cũng ngẩn người vì từ khi sống lại, ... Từ lâu đã không còn ai nhớ rằng vì cậu đối đầu với Voldemort mà trên cái trán trắng trẻo có một vết sẹo khiến cậu chán ghét, ... Ngay cả việc cậu từng phải đeo kính chỉ vì sống quá lâu trong một không gian nhỏ bé và tối tăm, ... Ngay cả cậu cũng sắp quên mất điều đó, sống 5 năm trong sự bảo bọc của gia đình khiến cậu dần dần lãng quên những thứ từng khiến cậu cảm thấy tự ti trong gần cả cuộc sống trước của cậu. Đôi mắt cậu mở lớn sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống che đi sự hoảng hốt của mình.
"Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi cậu nể mặt tôi và đến đây tham dự buổi tiệc quan trọng của con trai tôi. Tôi mong là cậu và con trai tôi sẽ trở nên thân thiết hơn, nếu được như vậy thì thật là tốt." Lucius thu lại vẻ chế nhạo và nghiêm túc mỉm cười nhìn Harry, dù gì đây cũng là buổi tiệc mà ông ta dùng để kéo thiện cảm và dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của Draco, ông không muốn có bất kì vấn đề gì xảy ra vào hôm nay đâu.
"... Nào, đây là con trai tôi, Draco - Draco Malfoy, thưa cậu Potter" Lucius đặt tên lên lưng của hắn, giơ một tay giới thiệu hắn với cậu. Sau khi ngước lên lần nữa, Harry đã trở lại là vị thiếu gia được gia đình yêu thương và trưởng thành trong sự tự tin vốn có. Cậu mỉm cười, lịch sự đưa tay tới trước mặt hắn:
" Chào cậu, tôi là Harry-Harry Potter."
Một lần nữa, làm quen lại với thân phận khác và với mục đích khác. Những ý tưởng mới của kế hoạch liên tục xuất hiện trong đầu cậu.
Nhận ra bản thân vừa thất thần, Draco chỉ mong rằng cậu sẽ không nghe thấy câu nói hồi nãy. Hắn lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười bắt lấy tay cậu:
"Hân hạnh được biết cậu. Tôi đã nghe mọi người nói rất nhiều về cậu." Sau khi hắn và cậu chào hỏi thì ở phía trên là "trận chiến" của James, Sirius với ông Lucius. Mẹ cậu và Remus đang quay sang chào hỏi với phu nhân Narcissa.
"Tôi thật vinh hạnh khi hôm nay lại có thể tiếp đón cả nhà Potter lừng danh và các vị Thần Sáng nổi tiếng như các vị đây." Lucius nhếch mép giả vờ đưa tay ra với James, James cũng không chịu thua, anh cũng chìa tay ra bắt nhẹ một cái rồi hai người cùng nhau buông ra.
"Hừ, đúng là mấy con rắn giỏi giả vờ." Sirius nói thầm, liền bị Lily vỗ nhẹ tay vào vạt áo phía sau.
"Tôi mong là mọi người sẽ có thời gian tuyệt vời khi ở đây." Narcissa nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang bầu không khí khó xử. Lily cũng mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn."
Lúc này, Harry chủ động kéo nhẹ tay Lily khiến cô cuối xuống: "Mẹ, con muốn đến bàn ăn, có được không? Con vừa nhìn thấy Ron cũng ở đó."
Lần này, Harry quen biết với gia đình Weasley từ sớm vì Sirius đã đảm bảo với cha mẹ cậu độ an toàn của gia đình Weasley và sau khi xem xét, hai người cũng đã làm quen với gia đình nhộn nhịp này. Với kĩ năng chăm sóc trẻ con thành thạo, sự tử tế và thân thiện của mình, bà Weasley đã nhanh chóng làm cho James và Lily bất ngờ với khả năng nấu nướng cùng những bí quyết chăm sóc trẻ nhỏ. Từ đó, hai gia đình nhanh chóng kết thân và Ron cũng thường xuyên theo bà Molly bí mật đến chơi với Harry.
Nhờ việc này mà James đã giúp đỡ ông Arthur một công việc tay trái, một cửa hàng chuyên tư vấn về Muggle và còn bán những món đồ được Muggle sử dụng để có thể khiến cho phù thủy bớt nổi bật khi đứng giữa những người này, cửa hàng đã mở được gần 2 và đang được kinh doanh rất tốt nhờ vào vốn hiểu biết của ông Arthur, nhờ đó gia đình Weasley trở nên khấm khá hơn kiếp trước rất nhiều, điều này cũng làm cho những đứa con của gia đình này tự tin hơn, nhất là Ron hầu như không còn sự tự ti và cố chịu đựng như trước đó khi nó làm bạn với Harry ở đời trước. Hiện tại cậu ta dường như vô thức bảo vệ Harry một cách vô điều kiện và còn xem cậu như một thành viên trong nhà nữa. Không còn sự tự ti, sự ganh tị ẩn chứa trong tâm hồn và hành động của Ron nữa.
"Ron sao?" Lily ngước lên nhìn về phía bàn ăn và nhanh chóng thấy được quả đầu bắt mắt dễ nhận biết của nhà Weasley và thân hình bé nhỏ của Ron. Cô mỉm cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu cậu: "Được chứ, con đi cẩn thận nha. Và gửi lời chào của mẹ đến bạn ấy, được không?"
"Dạ, vâng." Cậu thơm nhẹ vào má của Lily, buông tay cô ra rồi quay đầu lại chầm chậm chạy đến phía Ron. Cậu bí mật quay lại nhìn vào người từ nãy giờ vẫn lén lút quan sát mình và mẹ, cho hắn một ánh mắt vì cậu biết, một Malfoy 5 tuổi sẽ không hiểu nhưng một Malfoy 17 tuổi sống lại cho dù không hiểu cũng sẽ đi theo tiếp cận cậu. Chỉ vài giây sau đó, Harry liền quay đi. Nếu nhìn không kĩ, mọi người đều sẽ nghĩ là ảo giác.
Draco cũng đã nhìn thấy cái liếc mắt đầy ẩn ý này của Harry nhưng hắn vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân khiến cho hắn có cảm giác rất quen thuộc với cậu. Không phải là quen thuộc như khi hắn nhìn thấy chồn đỏ Weasley mà là cảm giác như ... đang đối mặt với Harry 17 tuổi vậy. Hắn lặng lẽ ra hiệu với mẹ mình rồi lén lút rời khỏi nơi đang diễn ra trận đấu lớn giữa những quý tộc có mặt ở đây. Thật kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.