Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân
Chương 74
Thương Hải Kinh Hồng
11/04/2022
Nước mắt của Uyển Nhi đã hoá thành một chuỗi hạt châu, từng hạt từng hạt rơi xuống.
Võ Hoàng hậu bị nước mắt của nàng đập trúng, thần kinh trên tay liền giật giật, nội tâm cũng giật giật dữ dội —— Loại thời điểm này, nếu Võ Hoàng hậu tiếp tục không làm gì, nếu vẫn để tuỳ ý vật nhỏ này khóc như thế, có phải... có phải không còn là con người không đây?
Sau khi giãy dụa quyết liệt, nội tâm Võ Hoàng hậu đã quyết định chọn làm người!
Nàng nâng mu bàn tay lên, lúc chạm đến mí mắt đang đóng chặt của Uyển Nhi, vẩy qua một cái, cái tay kia bỗng dưng dừng lại nửa đường.
Lê hoa đái vũ, sở sở động nhân... (nước mắt như mưa, quyến rũ động lòng người)
Bộ dáng của vật nhỏ khóc lên so với điệu bộ lanh mồm lanh miệng ngày thường thật quá câu dẫn nhân tâm.
Đương nhiên là bình thường nàng cũng rất đáng yêu, tỉ như những lúc chững chạc hầu hạ đàng hoàng, tỉ như luyện chữ đâu ra đấy, lại tỉ như những lúc trích dẫn điển tích biện luận...
Võ Hoàng hậu híp híp đôi mắt.
Không phải làm cho người kia cảm thấy loại "híp mắt" này đáng sợ, mà chính là vì cảm thấy hứng thú nên mới "híp mắt".
Nàng thực sự cảm thấy thời điểm Uyển Nhi khóc càng làm cho người ta muốn bắt nạt.
May thay, bộ dáng làm cho người khác yêu yêu này chỉ có một mình một người nhìn thấy.
Nghĩ vậy tâm tình Võ Hoàng hậu đột nhiên cực kỳ tốt lên.
Đại khái nàng cũng quên luôn trước đó mấy hơi, cảm giác "không phải người" kia sâu đậm đến cỡ nào rồi.
Đường đường là Thiên hậu nương nương sao lại không phải là người chứ?
Coi như không phải người thì cũng chính là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm a!
"Đường đường là Thiên hậu nương nương" liền thu hồi bàn tay đang dừng lại giữa không trung, không khỏi đặt ngón tay lên đôi môi.
Cái này dĩ nhiên không phải đang chê cười Uyển Nhi khóc nhè "không đâu", mà là... Dù sao đi nữa Võ Hoàng hậu muốn đặt ở chỗ đó, liền đặt vậy thôi.
Tất nhiên Võ Hoàng hậu sẽ không thừa nhận mới vừa rồi lúc nhìn thấy nước mắt đọng lại trên hàng mi của Uyển Nhi, trên môi của nàng có một loại cảm giác ngứa ngứa không hiểu thấu.
Có lẽ, ngón tay cọ phải hàng mi, sinh ra loại cảm giác này cũng chưa biết chừng.
Uyển Nhi không ngờ bản thân mình sẽ khóc, lại còn khóc trước mặt "người chán ghét" là Võ Hoàng hậu.
Đây coi là cái gì?
Quá mất mặt!
Trong lòng Uyển Nhi tự khinh bỉ mình cực kỳ, thế nhưng, hạt châu mất đi khống chế của nàng, nàng càng không muốn, không cho phép khóc, nó lại càng đổ ào ào kịch liệt.
Hết lần này đến lần khác, trước mắt kẻ đầu sỏ này, còn biểu lộ nghiền ngẫm vuốt khoé miệng, cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng khóc!
Trong đáy lòng Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, cảm thấy mình trở thành một món đồ chơi cực kỳ buồn cười!
Cũng không biết khí lực ở đâu xông tới, bỗng nhiên Uyển Nhi nàng hất một cánh tay đang nắm chặt mình của Võ Hoàng hậu.
Cười nhạo ta!
Ta rất hài hước sao?
Còn không phải bởi vì ngươi...
Uyển Nhi chán nản.
Đột nhiên Võ Hoàng hậu bị người trước mắt dùng sức hất tay ra, liền bị giật mình bừng tỉnh, lúc này mới ý thức mình đã nhìn vật nhỏ này khóc quá nhập thần rồi.
Thật không phải người mà!
Trong lòng Võ Hoàng hậu tự phỉ nhổ chính mình.
Khó có được cơ hội Võ Hoàng hậu tốt tính, không trách cứ hành động phạm thượng hất tay mình ra của Uyển Nhi —— Ai có thể vừa thẹn vừa giận, để rơi bao nhiêu hạt châu xinh đẹp, tâm địa lại cứng rắn như vật nhỏ đây chứ?
Từ trước đến nay Võ Hoàng hậu bá đạo ương ngạnh, nàng có thể nhẫn nại bỏ qua việc Uyển Nhi tức giật, bỏ tay nàng, nhưng lại không cho phép Uyển Nhi thoát khỏi khống chế của mình.
Cánh tay bị hất đang mở ra, liền thẳng thừng vòng qua trước người Uyển Nhi, chụp lấy bả vai của Uyển Nhi, đem thân thể mảnh khảnh của Uyển Nhi khép vào trong ngực mình.
Đột nhiên Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu ôm vào trong ngực, hô hấp bị doạ đến ngưng trệ.
Nàng không thể ngờ tới, Võ Hoàng hậu vậy mà lại... ôm nàng?
Uyển Nhi còn tưởng rằng, cánh tay bị mình ném ra sẽ hung hăng vung mạnh trở về muốn đánh mình, sẽ trừng trị mình tội phạm thượng!
Thời gian tựa như ngừng lại, trước mắt Uyển Nhi đều bị kinh hoảng quên hết.
Đâu chỉ có nước mắt ngừng rơi?
Còn có hô hấp, còn có trái tim đang cố đập trong ngực, còn có cả năng lực tư duy của Uyển Nhi.
Vậy mà nàng ấy... nàng ấy lại ôm ta!
Không biết qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt. Uyển Nhi thoáng tìm lại một chút tư duy, trong đầu mất hết tiền đồ, chỉ tràn ngập một ý niệm duy nhất.
Thật sự là không cứu nổi!
Tổn thương chính mình là nàng ấy!
Nhìn mình thành trò cười cũng chính là nàng ấy!
Lúc này, người dỗ dành ôm mình cũng lại là nàng ấy!
Nước mắt đang đình trệ một lần nữa dâng lên.
Nhưng mà, lại nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của Võ Hoàng hậu cùng một tiếng nói kia: "Sau khi Thái Bình trưởng thành, bản cung cũng không dỗ dành nàng ấy như thế nữa." Nước mắt Uyển Nhi lại lần nữa tập trung tới cực điểm, sau cùng tràn qua đê, đổ ập xuống.
Nước mắt giàn giụa tuôn trào, con đê bị đánh tan.
Uyển Nhi cũng không để hai hàng nước mắt dổ rào rào rơi như trước đó, lần này biến thành ức chế, khóc lớn lên.
Thậm chí nàng còn thoả thích đem hết khuôn mặt chôn giữa đầu vai Võ Hoàng hậu, bị loại mùi thơm ngào ngạt hương khí bao quanh, cái gì nàng cũng không muốn quản nữa, chỉ muốn khóc một trận thoả thích.
Cái gọi là "thép luyện thành cương cũng phải hoá mềm", chính là tiểu nhân nhi này lại dựa vào ngực mình khóc rống lên, ý chí Võ Hoàng hậu tự nhận kiên cường đến mấy cũng cấp tốc nhượng bộ, hoá thành mềm mại tựa như một vũng xuân thuỷ.
Võ Hoàng hậu rất tự nhiên, vòng một cánh tay qua vai Uyển Nhi, một cánh tay khác cũng không nỡ trấn an đôi môi đang ngứa của mình, cho nên rất đương nhiên vòng tay qua eo Uyển Nhi.
Đương nhiên là lúc Võ Hoàng hậu đem toàn bộ thân thể Uyển Nhi tiến vào trong ngực mình, nàng không khỏi phát ra một tiếng u thán —— Cảm giác này, thật quá tươi đẹp!
Sớm biết như thế, đã sớm ôm thành như thế!
Võ Hoàng hậu hối hận: Sao lại "lạc hậu" như vậy a?
Người trong ngực đã khóc thành cái gì, vậy mà nàng có loại ý nghĩ này, đương nhiên rất vô nhân đạo nha.
Dù sao Võ Hoàng hậu cũng từng làm mẫu thân, lập tức dừng lại loại ý nghĩ kiều diễm "không phải người" này.
Thôi nha, thôi nha, cũng chỉ là một tiểu nữ hài đang khóc thít thít, dù sao Võ Hậu nàng cũng biết đối phó thế nào.
Thế là Võ Hoàng hậu từ bỏ ý định tiếp tục vòng tay qua eo Uyển Nhi, tiếp tục kéo vai Uyển Nhi, mặc cho nàng đem hết nước mắt nước mũi cọ hết trên vai mình, một tay khác thì băn khoăn di chuyển lên trên, đặt trên lưng Uyển Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ từng chút từng chút một.
Vỗ vỗ một hồi, cũng thay đổi tư vị —— Cái tay kia của Võ Hoàng hậu vô thức đổi từ vỗ nhè nhẹ sang vừa vỗ vừa vuốt.
Lúc đầu chỉ là ngẫu nhiên vừa vỗ vừa vuốt một hai lần, về sau triệt để thay đổi: Vỗ vỗ là cái gì? Căn bản không nên tồn tại!
Thế là tay Võ Hoàng hậu cứ như thế, đặt trên lưng Uyển Nhi, ở giữa lưng nàng, vuốt ve lên xuống.
Vỗ vỗ quá mức, không phải dáng vẻ đối đãi với nữ hài tử chứ?
Nhẹ nhàng vuốt như vầy mới gọi là phương thức chính xác đối đãi với nữ hài tử a.
Võ Hoàng hậu tự mình giải thích trong lòng.
Lúc này Uyển Nhi đã sớm sinh ra cảm giác dị dạng.
Nếu trước đó Võ Hoàng hậu ôm nàng, để mặc nàng đem nước mắt tuỳ tiện cọ lên bờ vai quý giá vô cùng kia, còn vỗ nhè nhè lên phía sau lưng nàng, đây quả thực là đang chân chính an ủi nàng, làm cho trong lòn Uyển Nhi thấy dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao, nàng ấy cũng là Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng, có thể làm được cử động lần này đã là đáng quý lắm rồi.
Còn hiện tại, Võ Hoàng hậu thế mà đang vuốt ve tấm lưng phía sau cho nàng, lúc này làm cho Uyển Nhi rơi vào bất an cực độ —— Lòng bàn tay của Võ Hoàng hậu, nhất định đang thiêu đốt trên một đoàn liệt hoả cháy hừng hực.
Dấu tay của nàng ấy di chuyển đến đâu, Uyển Nhi liền cảm thấy bản thân như bị liệt hoả thiêu đốt đến đó.
Còn không ngừng cử động lên xuống, du tẩu khắp nơi...
Uyển Nhi chưa từng trải qua "chuyện đó", nhưng nàng có thể mơ hồ hiểu được, trong lòng mình như bị trúng thuốc, cảm giác bị vô số ngọn lửa thiêu đốt, là ý vị thế nào.
Nếu như cứ để Võ Hoàng hậu tiếp tục tuỳ ý, Uyển Nhi không dám chắc mình có thể không... thất lễ hay không.
Nàng đã hèn mọn yêu thích người kia, làm sao có thể cho phép mình ngay cả một chút mặt mũi cũng không giữ lại được trước mặt người này chứ?
Uyển Nhi liền lặng lẽ tránh thoát khỏi cái ôm Võ Hoàng hậu.
Nàng thậm chí còn cố ý xê dịch thân thể trên giường, nghiêng nghiêng mặt hướng đi phía khác, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu thấy trong ngực không còn, thân thể ấm áp mềm mại vừa hung hăng khóc cứ như vậy rời khỏi mình, chỉ để lại sự trống rỗng trong lòng ngực, gió lạnh sương sương.
Sắc mặt Võ Hoàng hậu lại trầm xuống ——
Không ôm được, không vui!
Võ Hoàng hậu nhíu mày, nghi ngờ dò xét thái độ đột nhiên thay đổi của Uyển Nhi.
Đã nói là khóc đến ê ẩm, mềm nhũn, làm cho người ta thương thương yêu yêu mà? Võ Hậu nàng còn chưa vuốt ve... à không, còn chưa an ủi đủ nữa mà!
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm vẻ mặt Uyển Nhi bên cạnh, nhìn gương mặt thanh thanh lệ lệ nổi lên vài mảng khả nghi ửng đỏ.
Nép vào đầu vai ta, hô hấp không được thoải mái cho nên nghẹn đỏ mặt sao?
Võ Hoàng hậu thầm nghĩ.
Nhưng lại không giống lắm...
Nước mắt đâu?
Không lẽ cũng bị nghẹn trở vào?
Sao lại nhìn giống như cái đỏ ửng đó đã đem nước mắt thiêu đến cháy khô rồi?
Võ Hoàng hậu không biết tại sao trong đầu mình lại toát ra loại ý nghĩ như vậy.
Bàn tay của Võ Hậu lướt qua đầu vai mình, cảm nhận nơi Uyển Nhi vừa mới dựa qua, cũng vừa mới chôn mặt nàng tại đó.
Tiếp theo nàng "hừ" một tiếng, dùng giọng điệu ghét bỏ vốn có nói: "Y phục của bản cung đã bị ngươi cọ xát đầy nước mũi!"
Uyển Nhi chợt tròn mắt: Ai cọ nước mũi hồi nào! Ta làm gì bẩn như vậy chứ, hê!
Thế vậy mà, trong lòng Uyển Nhi tuy tràn đầy xấu hổ, luống cuống, cuối cùng vẫn không đủ dũng cảm để quay mặt sang đối diện với Võ Hoàng hậu, cho dù là để biện minh cho bản thân nửa câu cũng không chịu.
Còn dám không để ý tới bản cung?!
Võ Hoàng hậu sắp bị tức điên lỗ mũi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, thử hỏi có ai dám làm thế, dám không đếm xỉa tới Thiên hậu nương nương như nàng?
Khóc cũng đã khóc, dỗ cũng đã dỗ, sờ... khụ khụ, sờ soạng, cho dù chết cũng không có gì đáng sợ nữa!
Võ Hoàng hậu đặc biệt muốn kéo Uyển Nhi qua, từ từ hỏi nàng một chút: Rốt cuộc ngươi muốn bản cung phải làm thế nào?
Không lẽ đánh cho một trận thì mới chân thực được...
Trong lòng Võ Hoàng hậu ngầm muốn "nhảy dựng" lên.
Đánh bằng roi sẽ đau, còn sợ để lại sẹo, rất không nỡ...
Võ Hoàng hậu đảo mắt: Nếu không thì đem Trịnh thị giam vào thiên lao, để xem vật nhỏ này có chịu cầu xin khoan hồng hay không! Hừ!
Thế nhưng dù là như thế thì tâm can vật nhỏ này sẽ lại bị đả thương khổ sở lần nữa, liền sẽ khóc, lỡ như khóc đến bệnh hết thân thể, như vậy cũng đáng thương...
Nói giết người liền giết người, mắt Võ Hoàng hậu không chớp, lúc này lại nhớ tới hai chữ "đáng thương" viết như thế nào.
Trong nháy mắt, Võ Hoàng hậu nàng suy nghĩ vô số biện pháp, muốn làm cho Uyển Nhi không thể không cúi đầu với mình.
Nhưng rồi cuối cùng cũng không thể không từ bỏ.
Phút chót, Võ Hoàng hậu đành ai oán thở dài một hơi: Hạ mình đi cũng hạ, chẳng phải trước nay chưa từng hạ mình bao giờ.
Nghĩ đến đây, Võ Hoàng hậu lại cảm thấy, loại chuyện "hạ mình" này cũng không phải rất khó tiếp nhận.
Võ Hoàng hậu liếc mắt bàn ăn bên cạnh đã sớm nguội lạnh, nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi không thấy đói bụng sao?"
Quả nhiên trong dự liệu của nàng, Uyển Nhi cũng không trả lời.
Thế là Võ Hoàng hậu bưng chén cháo loãng kia, không khách khí cầm thìa, tự mình thử hai ngụm.
Nhíu mày nói: "Ngươi rất cao số a! Được bản cung dùng thử thay ngươi!"
Cử động lần này của Võ Hoàng hậu quả nhiên làm Uyển Nhi có chỗ động dung.
Phải biết là thức ăn kia đã sớm nguội lạnh, Uyển Nhi cũng biết.
Ăn đồ lạnh vào bụng sẽ như thế nào? Huống chi đây lại là cháo loãng, lại còn dùng lung tung?
Uyển Nhi đang rất mâu thuẫn, lúc đang phân vân có nên mở miệng ngăn cản Võ Hoàng hậu hay không, Võ Hoàng hậu đột nhiên khom lưng ôm chặt bụng dưới, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
Uyển Nhi sợ hãi chí cực.
"Trong cháo có..." - Võ Hoàng hậu đau đớn sụp xuống.
Trong đầu Uyển Nhi liền rơi vào một khoảng trống không.
Ngoại trừ câu nói "trong cháo có độc" không được Võ Hoàng hậu nói ra trọn vẹn, trong đầu Uyển Nhi lúc này chỉ có một ý niệm: Nếu nàng ấy không còn nữa, ta tuyệt không sống một mình!
- --------------------
Võ Nhị xấu xa: Nhìn vật nhỏ hu hu khóc ~~
Võ Hoàng hậu bị nước mắt của nàng đập trúng, thần kinh trên tay liền giật giật, nội tâm cũng giật giật dữ dội —— Loại thời điểm này, nếu Võ Hoàng hậu tiếp tục không làm gì, nếu vẫn để tuỳ ý vật nhỏ này khóc như thế, có phải... có phải không còn là con người không đây?
Sau khi giãy dụa quyết liệt, nội tâm Võ Hoàng hậu đã quyết định chọn làm người!
Nàng nâng mu bàn tay lên, lúc chạm đến mí mắt đang đóng chặt của Uyển Nhi, vẩy qua một cái, cái tay kia bỗng dưng dừng lại nửa đường.
Lê hoa đái vũ, sở sở động nhân... (nước mắt như mưa, quyến rũ động lòng người)
Bộ dáng của vật nhỏ khóc lên so với điệu bộ lanh mồm lanh miệng ngày thường thật quá câu dẫn nhân tâm.
Đương nhiên là bình thường nàng cũng rất đáng yêu, tỉ như những lúc chững chạc hầu hạ đàng hoàng, tỉ như luyện chữ đâu ra đấy, lại tỉ như những lúc trích dẫn điển tích biện luận...
Võ Hoàng hậu híp híp đôi mắt.
Không phải làm cho người kia cảm thấy loại "híp mắt" này đáng sợ, mà chính là vì cảm thấy hứng thú nên mới "híp mắt".
Nàng thực sự cảm thấy thời điểm Uyển Nhi khóc càng làm cho người ta muốn bắt nạt.
May thay, bộ dáng làm cho người khác yêu yêu này chỉ có một mình một người nhìn thấy.
Nghĩ vậy tâm tình Võ Hoàng hậu đột nhiên cực kỳ tốt lên.
Đại khái nàng cũng quên luôn trước đó mấy hơi, cảm giác "không phải người" kia sâu đậm đến cỡ nào rồi.
Đường đường là Thiên hậu nương nương sao lại không phải là người chứ?
Coi như không phải người thì cũng chính là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm a!
"Đường đường là Thiên hậu nương nương" liền thu hồi bàn tay đang dừng lại giữa không trung, không khỏi đặt ngón tay lên đôi môi.
Cái này dĩ nhiên không phải đang chê cười Uyển Nhi khóc nhè "không đâu", mà là... Dù sao đi nữa Võ Hoàng hậu muốn đặt ở chỗ đó, liền đặt vậy thôi.
Tất nhiên Võ Hoàng hậu sẽ không thừa nhận mới vừa rồi lúc nhìn thấy nước mắt đọng lại trên hàng mi của Uyển Nhi, trên môi của nàng có một loại cảm giác ngứa ngứa không hiểu thấu.
Có lẽ, ngón tay cọ phải hàng mi, sinh ra loại cảm giác này cũng chưa biết chừng.
Uyển Nhi không ngờ bản thân mình sẽ khóc, lại còn khóc trước mặt "người chán ghét" là Võ Hoàng hậu.
Đây coi là cái gì?
Quá mất mặt!
Trong lòng Uyển Nhi tự khinh bỉ mình cực kỳ, thế nhưng, hạt châu mất đi khống chế của nàng, nàng càng không muốn, không cho phép khóc, nó lại càng đổ ào ào kịch liệt.
Hết lần này đến lần khác, trước mắt kẻ đầu sỏ này, còn biểu lộ nghiền ngẫm vuốt khoé miệng, cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng khóc!
Trong đáy lòng Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, cảm thấy mình trở thành một món đồ chơi cực kỳ buồn cười!
Cũng không biết khí lực ở đâu xông tới, bỗng nhiên Uyển Nhi nàng hất một cánh tay đang nắm chặt mình của Võ Hoàng hậu.
Cười nhạo ta!
Ta rất hài hước sao?
Còn không phải bởi vì ngươi...
Uyển Nhi chán nản.
Đột nhiên Võ Hoàng hậu bị người trước mắt dùng sức hất tay ra, liền bị giật mình bừng tỉnh, lúc này mới ý thức mình đã nhìn vật nhỏ này khóc quá nhập thần rồi.
Thật không phải người mà!
Trong lòng Võ Hoàng hậu tự phỉ nhổ chính mình.
Khó có được cơ hội Võ Hoàng hậu tốt tính, không trách cứ hành động phạm thượng hất tay mình ra của Uyển Nhi —— Ai có thể vừa thẹn vừa giận, để rơi bao nhiêu hạt châu xinh đẹp, tâm địa lại cứng rắn như vật nhỏ đây chứ?
Từ trước đến nay Võ Hoàng hậu bá đạo ương ngạnh, nàng có thể nhẫn nại bỏ qua việc Uyển Nhi tức giật, bỏ tay nàng, nhưng lại không cho phép Uyển Nhi thoát khỏi khống chế của mình.
Cánh tay bị hất đang mở ra, liền thẳng thừng vòng qua trước người Uyển Nhi, chụp lấy bả vai của Uyển Nhi, đem thân thể mảnh khảnh của Uyển Nhi khép vào trong ngực mình.
Đột nhiên Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu ôm vào trong ngực, hô hấp bị doạ đến ngưng trệ.
Nàng không thể ngờ tới, Võ Hoàng hậu vậy mà lại... ôm nàng?
Uyển Nhi còn tưởng rằng, cánh tay bị mình ném ra sẽ hung hăng vung mạnh trở về muốn đánh mình, sẽ trừng trị mình tội phạm thượng!
Thời gian tựa như ngừng lại, trước mắt Uyển Nhi đều bị kinh hoảng quên hết.
Đâu chỉ có nước mắt ngừng rơi?
Còn có hô hấp, còn có trái tim đang cố đập trong ngực, còn có cả năng lực tư duy của Uyển Nhi.
Vậy mà nàng ấy... nàng ấy lại ôm ta!
Không biết qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt. Uyển Nhi thoáng tìm lại một chút tư duy, trong đầu mất hết tiền đồ, chỉ tràn ngập một ý niệm duy nhất.
Thật sự là không cứu nổi!
Tổn thương chính mình là nàng ấy!
Nhìn mình thành trò cười cũng chính là nàng ấy!
Lúc này, người dỗ dành ôm mình cũng lại là nàng ấy!
Nước mắt đang đình trệ một lần nữa dâng lên.
Nhưng mà, lại nghe thấy tiếng thở dài sâu kín của Võ Hoàng hậu cùng một tiếng nói kia: "Sau khi Thái Bình trưởng thành, bản cung cũng không dỗ dành nàng ấy như thế nữa." Nước mắt Uyển Nhi lại lần nữa tập trung tới cực điểm, sau cùng tràn qua đê, đổ ập xuống.
Nước mắt giàn giụa tuôn trào, con đê bị đánh tan.
Uyển Nhi cũng không để hai hàng nước mắt dổ rào rào rơi như trước đó, lần này biến thành ức chế, khóc lớn lên.
Thậm chí nàng còn thoả thích đem hết khuôn mặt chôn giữa đầu vai Võ Hoàng hậu, bị loại mùi thơm ngào ngạt hương khí bao quanh, cái gì nàng cũng không muốn quản nữa, chỉ muốn khóc một trận thoả thích.
Cái gọi là "thép luyện thành cương cũng phải hoá mềm", chính là tiểu nhân nhi này lại dựa vào ngực mình khóc rống lên, ý chí Võ Hoàng hậu tự nhận kiên cường đến mấy cũng cấp tốc nhượng bộ, hoá thành mềm mại tựa như một vũng xuân thuỷ.
Võ Hoàng hậu rất tự nhiên, vòng một cánh tay qua vai Uyển Nhi, một cánh tay khác cũng không nỡ trấn an đôi môi đang ngứa của mình, cho nên rất đương nhiên vòng tay qua eo Uyển Nhi.
Đương nhiên là lúc Võ Hoàng hậu đem toàn bộ thân thể Uyển Nhi tiến vào trong ngực mình, nàng không khỏi phát ra một tiếng u thán —— Cảm giác này, thật quá tươi đẹp!
Sớm biết như thế, đã sớm ôm thành như thế!
Võ Hoàng hậu hối hận: Sao lại "lạc hậu" như vậy a?
Người trong ngực đã khóc thành cái gì, vậy mà nàng có loại ý nghĩ này, đương nhiên rất vô nhân đạo nha.
Dù sao Võ Hoàng hậu cũng từng làm mẫu thân, lập tức dừng lại loại ý nghĩ kiều diễm "không phải người" này.
Thôi nha, thôi nha, cũng chỉ là một tiểu nữ hài đang khóc thít thít, dù sao Võ Hậu nàng cũng biết đối phó thế nào.
Thế là Võ Hoàng hậu từ bỏ ý định tiếp tục vòng tay qua eo Uyển Nhi, tiếp tục kéo vai Uyển Nhi, mặc cho nàng đem hết nước mắt nước mũi cọ hết trên vai mình, một tay khác thì băn khoăn di chuyển lên trên, đặt trên lưng Uyển Nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ từng chút từng chút một.
Vỗ vỗ một hồi, cũng thay đổi tư vị —— Cái tay kia của Võ Hoàng hậu vô thức đổi từ vỗ nhè nhẹ sang vừa vỗ vừa vuốt.
Lúc đầu chỉ là ngẫu nhiên vừa vỗ vừa vuốt một hai lần, về sau triệt để thay đổi: Vỗ vỗ là cái gì? Căn bản không nên tồn tại!
Thế là tay Võ Hoàng hậu cứ như thế, đặt trên lưng Uyển Nhi, ở giữa lưng nàng, vuốt ve lên xuống.
Vỗ vỗ quá mức, không phải dáng vẻ đối đãi với nữ hài tử chứ?
Nhẹ nhàng vuốt như vầy mới gọi là phương thức chính xác đối đãi với nữ hài tử a.
Võ Hoàng hậu tự mình giải thích trong lòng.
Lúc này Uyển Nhi đã sớm sinh ra cảm giác dị dạng.
Nếu trước đó Võ Hoàng hậu ôm nàng, để mặc nàng đem nước mắt tuỳ tiện cọ lên bờ vai quý giá vô cùng kia, còn vỗ nhè nhè lên phía sau lưng nàng, đây quả thực là đang chân chính an ủi nàng, làm cho trong lòn Uyển Nhi thấy dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao, nàng ấy cũng là Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng, có thể làm được cử động lần này đã là đáng quý lắm rồi.
Còn hiện tại, Võ Hoàng hậu thế mà đang vuốt ve tấm lưng phía sau cho nàng, lúc này làm cho Uyển Nhi rơi vào bất an cực độ —— Lòng bàn tay của Võ Hoàng hậu, nhất định đang thiêu đốt trên một đoàn liệt hoả cháy hừng hực.
Dấu tay của nàng ấy di chuyển đến đâu, Uyển Nhi liền cảm thấy bản thân như bị liệt hoả thiêu đốt đến đó.
Còn không ngừng cử động lên xuống, du tẩu khắp nơi...
Uyển Nhi chưa từng trải qua "chuyện đó", nhưng nàng có thể mơ hồ hiểu được, trong lòng mình như bị trúng thuốc, cảm giác bị vô số ngọn lửa thiêu đốt, là ý vị thế nào.
Nếu như cứ để Võ Hoàng hậu tiếp tục tuỳ ý, Uyển Nhi không dám chắc mình có thể không... thất lễ hay không.
Nàng đã hèn mọn yêu thích người kia, làm sao có thể cho phép mình ngay cả một chút mặt mũi cũng không giữ lại được trước mặt người này chứ?
Uyển Nhi liền lặng lẽ tránh thoát khỏi cái ôm Võ Hoàng hậu.
Nàng thậm chí còn cố ý xê dịch thân thể trên giường, nghiêng nghiêng mặt hướng đi phía khác, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu thấy trong ngực không còn, thân thể ấm áp mềm mại vừa hung hăng khóc cứ như vậy rời khỏi mình, chỉ để lại sự trống rỗng trong lòng ngực, gió lạnh sương sương.
Sắc mặt Võ Hoàng hậu lại trầm xuống ——
Không ôm được, không vui!
Võ Hoàng hậu nhíu mày, nghi ngờ dò xét thái độ đột nhiên thay đổi của Uyển Nhi.
Đã nói là khóc đến ê ẩm, mềm nhũn, làm cho người ta thương thương yêu yêu mà? Võ Hậu nàng còn chưa vuốt ve... à không, còn chưa an ủi đủ nữa mà!
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm vẻ mặt Uyển Nhi bên cạnh, nhìn gương mặt thanh thanh lệ lệ nổi lên vài mảng khả nghi ửng đỏ.
Nép vào đầu vai ta, hô hấp không được thoải mái cho nên nghẹn đỏ mặt sao?
Võ Hoàng hậu thầm nghĩ.
Nhưng lại không giống lắm...
Nước mắt đâu?
Không lẽ cũng bị nghẹn trở vào?
Sao lại nhìn giống như cái đỏ ửng đó đã đem nước mắt thiêu đến cháy khô rồi?
Võ Hoàng hậu không biết tại sao trong đầu mình lại toát ra loại ý nghĩ như vậy.
Bàn tay của Võ Hậu lướt qua đầu vai mình, cảm nhận nơi Uyển Nhi vừa mới dựa qua, cũng vừa mới chôn mặt nàng tại đó.
Tiếp theo nàng "hừ" một tiếng, dùng giọng điệu ghét bỏ vốn có nói: "Y phục của bản cung đã bị ngươi cọ xát đầy nước mũi!"
Uyển Nhi chợt tròn mắt: Ai cọ nước mũi hồi nào! Ta làm gì bẩn như vậy chứ, hê!
Thế vậy mà, trong lòng Uyển Nhi tuy tràn đầy xấu hổ, luống cuống, cuối cùng vẫn không đủ dũng cảm để quay mặt sang đối diện với Võ Hoàng hậu, cho dù là để biện minh cho bản thân nửa câu cũng không chịu.
Còn dám không để ý tới bản cung?!
Võ Hoàng hậu sắp bị tức điên lỗ mũi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, thử hỏi có ai dám làm thế, dám không đếm xỉa tới Thiên hậu nương nương như nàng?
Khóc cũng đã khóc, dỗ cũng đã dỗ, sờ... khụ khụ, sờ soạng, cho dù chết cũng không có gì đáng sợ nữa!
Võ Hoàng hậu đặc biệt muốn kéo Uyển Nhi qua, từ từ hỏi nàng một chút: Rốt cuộc ngươi muốn bản cung phải làm thế nào?
Không lẽ đánh cho một trận thì mới chân thực được...
Trong lòng Võ Hoàng hậu ngầm muốn "nhảy dựng" lên.
Đánh bằng roi sẽ đau, còn sợ để lại sẹo, rất không nỡ...
Võ Hoàng hậu đảo mắt: Nếu không thì đem Trịnh thị giam vào thiên lao, để xem vật nhỏ này có chịu cầu xin khoan hồng hay không! Hừ!
Thế nhưng dù là như thế thì tâm can vật nhỏ này sẽ lại bị đả thương khổ sở lần nữa, liền sẽ khóc, lỡ như khóc đến bệnh hết thân thể, như vậy cũng đáng thương...
Nói giết người liền giết người, mắt Võ Hoàng hậu không chớp, lúc này lại nhớ tới hai chữ "đáng thương" viết như thế nào.
Trong nháy mắt, Võ Hoàng hậu nàng suy nghĩ vô số biện pháp, muốn làm cho Uyển Nhi không thể không cúi đầu với mình.
Nhưng rồi cuối cùng cũng không thể không từ bỏ.
Phút chót, Võ Hoàng hậu đành ai oán thở dài một hơi: Hạ mình đi cũng hạ, chẳng phải trước nay chưa từng hạ mình bao giờ.
Nghĩ đến đây, Võ Hoàng hậu lại cảm thấy, loại chuyện "hạ mình" này cũng không phải rất khó tiếp nhận.
Võ Hoàng hậu liếc mắt bàn ăn bên cạnh đã sớm nguội lạnh, nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi không thấy đói bụng sao?"
Quả nhiên trong dự liệu của nàng, Uyển Nhi cũng không trả lời.
Thế là Võ Hoàng hậu bưng chén cháo loãng kia, không khách khí cầm thìa, tự mình thử hai ngụm.
Nhíu mày nói: "Ngươi rất cao số a! Được bản cung dùng thử thay ngươi!"
Cử động lần này của Võ Hoàng hậu quả nhiên làm Uyển Nhi có chỗ động dung.
Phải biết là thức ăn kia đã sớm nguội lạnh, Uyển Nhi cũng biết.
Ăn đồ lạnh vào bụng sẽ như thế nào? Huống chi đây lại là cháo loãng, lại còn dùng lung tung?
Uyển Nhi đang rất mâu thuẫn, lúc đang phân vân có nên mở miệng ngăn cản Võ Hoàng hậu hay không, Võ Hoàng hậu đột nhiên khom lưng ôm chặt bụng dưới, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
Uyển Nhi sợ hãi chí cực.
"Trong cháo có..." - Võ Hoàng hậu đau đớn sụp xuống.
Trong đầu Uyển Nhi liền rơi vào một khoảng trống không.
Ngoại trừ câu nói "trong cháo có độc" không được Võ Hoàng hậu nói ra trọn vẹn, trong đầu Uyển Nhi lúc này chỉ có một ý niệm: Nếu nàng ấy không còn nữa, ta tuyệt không sống một mình!
- --------------------
Võ Nhị xấu xa: Nhìn vật nhỏ hu hu khóc ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.