Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân
Chương 75
Thương Hải Kinh Hồng
11/04/2022
"Người thế nào rồi!" - Uyển Nhi đỡ thân thể Võ Hoàng hậu đang yếu đi ngã xuống, âm thanh run rẩy không ra hình gì.
Không! Bây giờ không phải lúc hỏi câu này, chậm trễ dù chỉ một giây, sinh tử cũng trở nên khác biệt!
"Người đâu! Mau tới —— ưm!" - Thanh âm trong cổ họng Uyển Nhi đang la hét liền biến mất trong lòng bàn tay của Võ Hoàng hậu.
Người trước mắt nàng êm đẹp, còn đang nhìn mình tủm tỉm cười, mắt Uyển Nhi trợn trừng.
Ba chữ "bị lừa rồi" sáng loáng hiện ra trong đầu Uyển Nhi.
Cộc cộc cộc ——
Sau tiếng bước chân vội vàng chính là nét mặt thất kinh của Triệu Vĩnh Phúc: "Thiên hậu..."
Hắn mới vừa phun ra hai chữ, liền bị thái độ hung tợn của Thiên hậu nương nương làm cho ngậm miệng.
Nét mặt vừa mới tươi cười kia rõ ràng viết hẳn ba chữ: Cút ra ngoài!
Triệu Vĩnh Phúc đương nhiên thông minh lui nhanh ra.
Vừa lăn khỏi tiểu thất, trong nội tâm hắn còn thấp thỏm: Không lẽ đã quấy rầy chuyện tốt của Thiên hậu nương nương, chọc đến lão nhân gia nàng tức giận rồi chứ hả?
Ối!
Triệu Vĩnh Phúc há to miệng nửa ngày chưa khép lại được: Thiên hậu nương nương không phải cũng muốn làm chuyện đó với... Thượng Quan nương tử hay sao?
Ai nha! Có phải Thượng Quan nương tử đang trách móc, không chịu nguyện ý nghe lời hay không chứ? Thiên hậu nương nương cướp đoạt trắng trợn cái gì...
Khụ khụ! Cái gì mà cướp đoạt trắng trợn!!!
Cái này gọi là... A, các vị tiền triều đại nhân nói thế nào nhỉ?
Lôi đình vũ lộ, mạc phi thiên ân! (Hoạ phúc trăm bề, tuỳ ý quân vương: ý nói vui sướng hay khổ sở đều tuỳ thuộc vào tâm ý của bậc vua chúa)
Đúng, chính là nói như vậy!
Uyển Nhi còn không biết nguyên lai cử động cấp bách muốn cứu Võ Hoàng hậu của mình lại bị não của Triệu Vĩnh Phúc vẽ vời thành một bức tranh "như vậy"!
Mà người trước mắt vừa mới lừa gạt nàng xong, vẫn giữ nguyên tay che miệng nàng, thế mà còn nhìn nàng cười với ý vị sâu xa.
Uyển Nhi cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc nha ——
Vừa rồi, nàng còn nảy sinh kích động muốn cùng nàng ấy nhảy xuống Hoàng Tuyền a!
Người này... Tên vô lại này! So với người khác đều quá khôn khéo! Chỉ biết tính toán mình với người khác, làm gì có chuyện để bản thân bị thiệt?
Vừa nghĩ tới "tính toán", Uyển Nhi liền không thể không nhớ tới hoàn cảnh của bản thân.
Chẳng phải nàng cũng đã bị Võ Hoàng hậu tính kế hay sao?
Nghĩ tới đây, nội tâm Uyển Nhi lại nảy sinh một trận chua xót.
Liền nghe Võ Hoàng hậu cười tủm tỉm nói với nàng: "Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện?"
"Chịu nói chuyện" đương nhiên là nhắc tới câu vừa rồi Uyển Nhi kinh hô lên.
Trong lòng Uyển Nhi suýt chút nữa phát nổ.
Cũng không biết gan từ đâu tới, đầu óc Uyển Nhi nóng lên, há miệng giữ lòng bàn tay Võ Hoàng hậu cắn xuống một cái.
Võ Hoàng hậu bất ngờ không đề phòng, "rít" lên một tiếng, theo bản năng hất tay ra.
"Nàng dám cắn ta!" - Võ Hoàng hậu buồn bực nói.
(từ giờ mình sẽ đổi xưng hô thân hơn nhen ~)
Tình thế cấp bách, Võ Hoàng hậu nàng dùng "ta" chứ không phải "bản cung".
Uyển Nhi cắn xong, đột nhiên trở nên kinh hãi tột độ.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt chất vấn đang tức giận của Võ Hoàng hậu, đáy mắt lại xông lên một cỗ ghen tuông.
Bất quá chỉ là tính thế cấp bách cắn một miếng, Uyển Nhi tự biết lực cắn trong lòng bàn tay da thịt dày mềm kia không đủ mạnh đến mức rách da chảy máu... Thế nhưng, còn việc Võ Hoàng hậu đã từng làm với nàng trước đó thì sao?
Cơn đau nhức mơ hồ trên tráng cùng vài tia mát lạnh của dược cao, thời thời khắc khắc nhắc nhở Uyển Nhi, vết thương đó chất chứa bao nhiêu dữ tợn ——
Trước khi băng bó, nàng cũng đã từng xem qua: Nhất định sẽ thành sẹo.
Cho nên, giữa nàng cùng Võ Hoàng hậu là khác nhau một trời một vực!
Võ Hoàng hậu có thể nghiễm nhiên làm bất cứ chuyện gì, bất luận là tổn thương thân thể nàng hay tổn thương lòng nàng.
Thế nhưng nàng đối với Võ Hoàng hậu chẳng qua chỉ là khó thở, cắn một miếng, cùng lắm sẽ bị trách phạt thêm tội, thậm chí có thể mất đi tính mạng!
Nước mắt của Uyển Nhi lại lần nữa dâng đầy.
Ai ai ai!!! Tại sao lại muốn khóc nữa rồi?
Võ Hoàng hậu kinh ngạc nhìn dòng lệ quang óng ánh trong mắt Uyển Nhi, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Người bị cắn là ta mà, ngươi khóc cái gì chứ?
Khoé miệng Võ Hoàng hậu giật một cái, tạm đưa ra kết luận: vật nhỏ này là cái tên yêu tính thích khóc nhè.
Võ Hoàng hậu đột nhiên cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ, chỉ cần không khóc đến bệnh nặng, khóc đẹp mắt như thế cũng rất đáng để ngắm nhìn.
Uyển Nhi bị người kia nhìn giống như đem mình thành trò cười, thần sắc bị nghẹn một hơi trong ngực, không thể thở nổi.
Người này là Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng, Uyển Nhi nàng đánh không được, chửi không xong, hết lần này tới lần khác vẫn yêu không được, lại không thể trêu chọc nàng ấy, chỉ có thể bị nàng ấy ngược tâm ngược thân, thật sự là... Thời gian này không có cách nào qua khỏi!
Trong ngực Uyển Nhi như bị thiêu đốt, lại không phát tiết ra được, nhắm đến chén cháo loãng đã sớm nguội lạnh, không biết trong một cái chớp mắt kia nàng nghĩ cái gì, liền giơ tay chụp lấy chén cháo, đem toàn bộ hơn phân nửa nuốt hết vào bụng.
Ý cười trên khoé miệng của Võ Hoàng hậu cứng đờ, hiển nhiên là bị tư thế hư hư thực thực, phá phủ trầm chu (quyết đánh tới cùng) của Uyển Nhi làm cho giật mình.
Trong chốc lát, trong đầu Võ Hoàng hậu bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm ——
Ý nghĩ trước đó, Võ Hoàng hậu giả vờ trúng độc, Uyển Nhi đã tuyệt vọng gào thét như thế nào.
Tuyệt vọng...
Võ Hoàng hậu không cười được: nàng tựa như bắt được một tin tức rất trọng yếu, Uyển Nhi đối với nàng... tâm tư có liên quan tới nàng, tin tức cực kỳ quan trọng.
Đang lúc Uyển Nhi đang cố nuốt từng ngụm cháo, cảm thấy Võ Hoàng hậu bên cạnh đột nhiên trầm tĩnh.
Cuối cùng cũng có thể thoáng làm người này kinh sợ!
Nội tâm Uyển Nhi mang theo một chút tâm tư tiểu nhân, mừng thầm.
Nhớ lại từ khi nàng liên quan tới Võ Hoàng hậu, từ lúc ba đầu liên tục bị Võ Hoàng hậu trêu đùa, trừng phạt, càng về sau tâm không nên động đã động, thể xác lẫn tinh thần đều vẫn chịu vô số tra tấn, chỉ khi Võ Hoàng hậu ở chỗ này, từ khi nào Uyển Nhi đã chiếm thế thượng phong rồi?
Tựa như tượng đất, mang theo ba phần thổ tính... Khụ khụ khụ!
Vì Uyển Nhi dùng sức nuốt gấp gáp, bỗng dưng bị nghẹn cháo, lại ho lên.
Cái gọi là "đẹp không quá ba giây", chính là nói bộ dáng này ha?
Uyển Nhi vừa ho khan, nội tâm cũng vừa muốn tức giận.
Bởi vì nàng xuyên qua trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, liền đã bị chú định cả một đời không ngẩng đầu nổi ở cạnh Võ Hoàng hậu sao?
Đột nhiên trên lưng có thêm một cánh tay ——
Võ Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Uyển Nhi, mở miệng kèm theo âm thanh ghét bỏ: "Cũng không có ai tranh ăn, gấp gáp cái gì?"
Còn không phải vì ngươi!
Uyển Nhi chịu khổ một trận, xê dịch thân thể, tránh đi bàn tay của Võ Hoàng hậu trên lưng nàng.
Võ Hoàng hậu đang vỗ vỗ, bỗng dưng bị né tránh, sắc mặt hơi trầm xuống nhưng cũng không tức giận.
Võ Hoàng hậu không đổi sắc nhìn Uyển Nhi dừng cơn ho khan, nhìn Uyển Nhi muốn giằng co mấy câu với mình lại thôi, sau đó nhìn thấy Uyển Nhi nhíu mày ——
Tựa như tư thế giả vờ của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi cũng ôm lấy bụng nàng.
Dưới nhãn lực của Võ Hoàng hậu, đương nhiên nhìn ra Uyển Nhi không phải giả vờ, mà chính là...
Nguyệt sự của nàng vẫn chưa hết, lại dùng cháo nguội lạnh, không đau bụng mới là lạ!
Võ Hoàng hậu lườm liếc chén cháo rỗng, hừ lạnh một tiếng, không khách khí đẩy tay đang che bụng của Uyển Nhi ra, đồng thời dùng một tay khác đặt lên bụng dưới của Uyển Nhi.
Uyển Nhi kinh hãi cúi đầu, nhìn rõ đốt ngón tay trắng nõn thon dài, hiển nhiên ngón tay còn có lực hơn so với chính mình, cứ thế xoa đi xoa lại giữ bụng cho mình.
Giữa xúc chạm đó là lớp y phục mỏng manh, ẩn ẩn hiện hiện, tựa như con thuyền nhỏ chập trùng trên sóng nước...
Loại cảm giác này, so với cái vuốt ve trên lưng ánh mắt không cách nào chạm tới lại càng kích thích Uyển Nhi hơn ——
Nàng rõ ràng cảm giác được, trong lòng bàn tay Võ Hoàng hậu đem theo liệt hoả bùng nổi, đem bụng của nàng đốt cháy lên.
Nơi đó, trong bụng dưới của Uyển Nhi, sắp bị hoà tan thành xuân thuỷ, chảy trôi...
Mồ hôi từ thái dương Uyển Nhi thấm ra, ướt đẫm hai bên mặt nàng.
Không phải vì đau, mà là vì bị Võ Hoàng hậu hù doạ.
Bị vuốt ve như thế, lại thân cận như thế, căn bản Uyển Nhi cũng không biết "đau" là thể loại gì nữa.
Giờ này phút này, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát ly khỏi bàn tay quái ác của Võ Hoàng hậu, càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng mà, vì cái gì, toàn thân đều đã mất hết khí lực?
Uyển Nhi hình dung rất có một loại khả năng, mình bị trúng độc của người kia.
"Còn đau sao?" - Võ Hoàng hậu dừng động tác lại, lo lắng nghiêng đầu nhìn Uyển Nhi.
Cách nhau quá gần, khí tức của nàng ấy đều rơi hết lên khuôn mặt của Uyển Nhi.
Uyển Nhi mất tự chủ, bị đỏ ửng xâm nhiễm, hai lỗ tai đều đỏ ửng lên.
"Đã đỡ..." - Uyển Nhi khước từ, ngăn lấy thân thể Võ Hoàng hậu.
Nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng Uyển Nhi nàng sẽ phát điên mất.
Võ Hoàng hậu nghi ngờ nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của nàng, ánh mắt ngưng tại vành tai.
Uyển Nhi không thích đeo trang sức, cho nên tai của nàng luôn để trống không, không đeo lên bất kỳ loại trâm cài hay khuyên tai nào.
Mặt ửng đỏ, vành tai cũng ửng đỏ của Uyển Nhi trong mắt Võ Hoàng hậu lại trở nên cực kỳ... ngon lành.
Từ trước đến nay điều mà Võ Hoàng hậu muốn làm sẽ làm được, sẽ không để cho giác quan của mình chịu thiệt thòi, thế là không nghĩ ngợi, cúi người qua, nhe răng nhẹ nhàng cắn lên vành tai của Uyển Nhi...
Cùng với tuyệt đại đa số nữ nhi, từ lúc Uyển Nhi lên trung học nhị cấp, cũng từng mê luyến tiểu thuyết ngôn tình một thời gian.
Đương nhiên là lén phụ huynh cùng lão sư đọc trộm.
Tựa như thời điểm nàng học sơ trung, cùng ngồi cùng bàn đọc trộm truyện manga, không có bất kỳ một vị lão sư nào hoài nghi loại "học sinh tốt" như nàng sẽ làm ra loại chuyện "xem sách giải trí" như vầy.
Đầu óc nàng thông minh, học tập tốt, đọc tiểu thuyết so với người khác cũng nhanh hơn nhiều, không qua bao lâu, đã có thể đọc được một loạt loại tiểu thuyết ngôn tình.
Đọc nhiều tới mức càng phát hiện ra, cơ bản các loại tiểu thuyết ngôn tình đều cùng một loại rập khuôn, cho dù là đồ tốt đến đâu khi ăn nhiều cũng ngán, dần dần nàng bỏ qua, không còn hứng thú nữa.
Bởi vì có trí nhớ tốt, mỗi một phân đoạn miêu tả trong tiểu thuyết, đến nay Uyển Nhi đều nhớ kỹ, tỉ như "cảm giác bị điện giật".
Thời điểm nàng bị Võ Hoàng hậu cắn lấy vành tai, loại cảm giác tê tê tê đó, lâng lâng không chạm trời không chạm đất, nhất định chính là loại "cảm giác bị điện giật".
Uyển Nhi mím chặt bờ môi, cố gắng không để mình phát ra âm thanh không có tiền đồ, tranh thủ diệt tận trước khi nó sinh khởi.
Bộ dáng này của nàng đều bị Võ Hoàng hậu trêu đùa, không thèm để ý trình độ, lại tựa như Võ Hoàng hậu phát hiện ra tâm tư của nàng, gương mặt này, nên đi trốn chỗ nào đây?
Sau khi Võ Hoàng hậu không kiềm lòng được cắn lấy vành tai của Uyển Nhi, mới giật mình ý thức mình vừa làm hành động gì.
Bỗng nhiên Võ Hoàng hậu rút lui thân thể, thần tình trên mặt biến ảo, tựa như nghi hoặc, tựa như bối rối, còn có mấy phần giống như vừa hiểu rõ.
Đại khái là cảm thấy tư vị trên vành tai của Uyển Nhi quá tốt, tâm trí Võ Hoàng hậu nhất quán chép chép miệng, như thể đang nghĩ về điều đó.
Bất quá động tác thực sự không ra gì này đã rất nhanh bị biểu lộ nghiêm chỉnh của nàng thay thế.
Võ Hoàng hậu đã sớm trở lại bộ dạng cao cao tại thượng của nàng.
Sắc mặt của nàng, hoàn toàn rất nghiêm chỉnh.
"Với sự thông minh của nàng, chắc cũng đã hiểu bản cung vì cái gì mới làm như thế chứ?" - Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Uyển Nhi, nghiêm nghị nói.
Ngươi không thể không hiểu, bản cung là vì muốn bảo vệ ngươi nên mới làm như thế.
Bầu không khí kiều diễm đột nhiên không thấy tăm hơi, trong lòng Uyển Nhi nhất thời khó chịu, không phải nàng nghe không hiểu.
Nàng cắn chặt bờ môi, nửa ngày cũng không thèm lên tiếng ——
Nghĩ mập mờ liền mập mờ, nghĩ đùa giỡn thì đùa giỡn, muốn nói chính sự liền nói chính sự... Dù sao mọi chuyện cũng đều do Võ Hoàng hậu làm chủ, người khác không có phần nhúng tay vào.
Nội tâm Uyển Nhi không cam, tích tụ lại thành oán ý.
Võ Hoàng hậu không nhận được câu trả lời của Uyển Nhi, mất hứng nhíu mày nói: "Nàng không chịu nói cho bản cung, vậy thì rốt cuộc thừa nhận nàng cũng không thông minh đến vậy a?"
Bờ môi bị Uyển Nhi cắn chặt đến không còn huyết sắc, trái tim nàng cực kỳ đập liên hồi, một mực không cam lòng.
"Mời Thiên hậu nương nương nói cho rõ, rốt cuộc tại sao Minh Sùng Nghiễm lại chết?" - Uyển Nhi nhìn thẳng vào Võ Hoàng hậu, chất vấn.
- ----------------
Võ Nhị xấu xa lần thứ hai: Đùa giỡn vật nhỏ khóc ~
Võ Nhị, ngươi đi mà làm người!
Không! Bây giờ không phải lúc hỏi câu này, chậm trễ dù chỉ một giây, sinh tử cũng trở nên khác biệt!
"Người đâu! Mau tới —— ưm!" - Thanh âm trong cổ họng Uyển Nhi đang la hét liền biến mất trong lòng bàn tay của Võ Hoàng hậu.
Người trước mắt nàng êm đẹp, còn đang nhìn mình tủm tỉm cười, mắt Uyển Nhi trợn trừng.
Ba chữ "bị lừa rồi" sáng loáng hiện ra trong đầu Uyển Nhi.
Cộc cộc cộc ——
Sau tiếng bước chân vội vàng chính là nét mặt thất kinh của Triệu Vĩnh Phúc: "Thiên hậu..."
Hắn mới vừa phun ra hai chữ, liền bị thái độ hung tợn của Thiên hậu nương nương làm cho ngậm miệng.
Nét mặt vừa mới tươi cười kia rõ ràng viết hẳn ba chữ: Cút ra ngoài!
Triệu Vĩnh Phúc đương nhiên thông minh lui nhanh ra.
Vừa lăn khỏi tiểu thất, trong nội tâm hắn còn thấp thỏm: Không lẽ đã quấy rầy chuyện tốt của Thiên hậu nương nương, chọc đến lão nhân gia nàng tức giận rồi chứ hả?
Ối!
Triệu Vĩnh Phúc há to miệng nửa ngày chưa khép lại được: Thiên hậu nương nương không phải cũng muốn làm chuyện đó với... Thượng Quan nương tử hay sao?
Ai nha! Có phải Thượng Quan nương tử đang trách móc, không chịu nguyện ý nghe lời hay không chứ? Thiên hậu nương nương cướp đoạt trắng trợn cái gì...
Khụ khụ! Cái gì mà cướp đoạt trắng trợn!!!
Cái này gọi là... A, các vị tiền triều đại nhân nói thế nào nhỉ?
Lôi đình vũ lộ, mạc phi thiên ân! (Hoạ phúc trăm bề, tuỳ ý quân vương: ý nói vui sướng hay khổ sở đều tuỳ thuộc vào tâm ý của bậc vua chúa)
Đúng, chính là nói như vậy!
Uyển Nhi còn không biết nguyên lai cử động cấp bách muốn cứu Võ Hoàng hậu của mình lại bị não của Triệu Vĩnh Phúc vẽ vời thành một bức tranh "như vậy"!
Mà người trước mắt vừa mới lừa gạt nàng xong, vẫn giữ nguyên tay che miệng nàng, thế mà còn nhìn nàng cười với ý vị sâu xa.
Uyển Nhi cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc nha ——
Vừa rồi, nàng còn nảy sinh kích động muốn cùng nàng ấy nhảy xuống Hoàng Tuyền a!
Người này... Tên vô lại này! So với người khác đều quá khôn khéo! Chỉ biết tính toán mình với người khác, làm gì có chuyện để bản thân bị thiệt?
Vừa nghĩ tới "tính toán", Uyển Nhi liền không thể không nhớ tới hoàn cảnh của bản thân.
Chẳng phải nàng cũng đã bị Võ Hoàng hậu tính kế hay sao?
Nghĩ tới đây, nội tâm Uyển Nhi lại nảy sinh một trận chua xót.
Liền nghe Võ Hoàng hậu cười tủm tỉm nói với nàng: "Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện?"
"Chịu nói chuyện" đương nhiên là nhắc tới câu vừa rồi Uyển Nhi kinh hô lên.
Trong lòng Uyển Nhi suýt chút nữa phát nổ.
Cũng không biết gan từ đâu tới, đầu óc Uyển Nhi nóng lên, há miệng giữ lòng bàn tay Võ Hoàng hậu cắn xuống một cái.
Võ Hoàng hậu bất ngờ không đề phòng, "rít" lên một tiếng, theo bản năng hất tay ra.
"Nàng dám cắn ta!" - Võ Hoàng hậu buồn bực nói.
(từ giờ mình sẽ đổi xưng hô thân hơn nhen ~)
Tình thế cấp bách, Võ Hoàng hậu nàng dùng "ta" chứ không phải "bản cung".
Uyển Nhi cắn xong, đột nhiên trở nên kinh hãi tột độ.
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt chất vấn đang tức giận của Võ Hoàng hậu, đáy mắt lại xông lên một cỗ ghen tuông.
Bất quá chỉ là tính thế cấp bách cắn một miếng, Uyển Nhi tự biết lực cắn trong lòng bàn tay da thịt dày mềm kia không đủ mạnh đến mức rách da chảy máu... Thế nhưng, còn việc Võ Hoàng hậu đã từng làm với nàng trước đó thì sao?
Cơn đau nhức mơ hồ trên tráng cùng vài tia mát lạnh của dược cao, thời thời khắc khắc nhắc nhở Uyển Nhi, vết thương đó chất chứa bao nhiêu dữ tợn ——
Trước khi băng bó, nàng cũng đã từng xem qua: Nhất định sẽ thành sẹo.
Cho nên, giữa nàng cùng Võ Hoàng hậu là khác nhau một trời một vực!
Võ Hoàng hậu có thể nghiễm nhiên làm bất cứ chuyện gì, bất luận là tổn thương thân thể nàng hay tổn thương lòng nàng.
Thế nhưng nàng đối với Võ Hoàng hậu chẳng qua chỉ là khó thở, cắn một miếng, cùng lắm sẽ bị trách phạt thêm tội, thậm chí có thể mất đi tính mạng!
Nước mắt của Uyển Nhi lại lần nữa dâng đầy.
Ai ai ai!!! Tại sao lại muốn khóc nữa rồi?
Võ Hoàng hậu kinh ngạc nhìn dòng lệ quang óng ánh trong mắt Uyển Nhi, chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Người bị cắn là ta mà, ngươi khóc cái gì chứ?
Khoé miệng Võ Hoàng hậu giật một cái, tạm đưa ra kết luận: vật nhỏ này là cái tên yêu tính thích khóc nhè.
Võ Hoàng hậu đột nhiên cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ, chỉ cần không khóc đến bệnh nặng, khóc đẹp mắt như thế cũng rất đáng để ngắm nhìn.
Uyển Nhi bị người kia nhìn giống như đem mình thành trò cười, thần sắc bị nghẹn một hơi trong ngực, không thể thở nổi.
Người này là Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng, Uyển Nhi nàng đánh không được, chửi không xong, hết lần này tới lần khác vẫn yêu không được, lại không thể trêu chọc nàng ấy, chỉ có thể bị nàng ấy ngược tâm ngược thân, thật sự là... Thời gian này không có cách nào qua khỏi!
Trong ngực Uyển Nhi như bị thiêu đốt, lại không phát tiết ra được, nhắm đến chén cháo loãng đã sớm nguội lạnh, không biết trong một cái chớp mắt kia nàng nghĩ cái gì, liền giơ tay chụp lấy chén cháo, đem toàn bộ hơn phân nửa nuốt hết vào bụng.
Ý cười trên khoé miệng của Võ Hoàng hậu cứng đờ, hiển nhiên là bị tư thế hư hư thực thực, phá phủ trầm chu (quyết đánh tới cùng) của Uyển Nhi làm cho giật mình.
Trong chốc lát, trong đầu Võ Hoàng hậu bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm ——
Ý nghĩ trước đó, Võ Hoàng hậu giả vờ trúng độc, Uyển Nhi đã tuyệt vọng gào thét như thế nào.
Tuyệt vọng...
Võ Hoàng hậu không cười được: nàng tựa như bắt được một tin tức rất trọng yếu, Uyển Nhi đối với nàng... tâm tư có liên quan tới nàng, tin tức cực kỳ quan trọng.
Đang lúc Uyển Nhi đang cố nuốt từng ngụm cháo, cảm thấy Võ Hoàng hậu bên cạnh đột nhiên trầm tĩnh.
Cuối cùng cũng có thể thoáng làm người này kinh sợ!
Nội tâm Uyển Nhi mang theo một chút tâm tư tiểu nhân, mừng thầm.
Nhớ lại từ khi nàng liên quan tới Võ Hoàng hậu, từ lúc ba đầu liên tục bị Võ Hoàng hậu trêu đùa, trừng phạt, càng về sau tâm không nên động đã động, thể xác lẫn tinh thần đều vẫn chịu vô số tra tấn, chỉ khi Võ Hoàng hậu ở chỗ này, từ khi nào Uyển Nhi đã chiếm thế thượng phong rồi?
Tựa như tượng đất, mang theo ba phần thổ tính... Khụ khụ khụ!
Vì Uyển Nhi dùng sức nuốt gấp gáp, bỗng dưng bị nghẹn cháo, lại ho lên.
Cái gọi là "đẹp không quá ba giây", chính là nói bộ dáng này ha?
Uyển Nhi vừa ho khan, nội tâm cũng vừa muốn tức giận.
Bởi vì nàng xuyên qua trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, liền đã bị chú định cả một đời không ngẩng đầu nổi ở cạnh Võ Hoàng hậu sao?
Đột nhiên trên lưng có thêm một cánh tay ——
Võ Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Uyển Nhi, mở miệng kèm theo âm thanh ghét bỏ: "Cũng không có ai tranh ăn, gấp gáp cái gì?"
Còn không phải vì ngươi!
Uyển Nhi chịu khổ một trận, xê dịch thân thể, tránh đi bàn tay của Võ Hoàng hậu trên lưng nàng.
Võ Hoàng hậu đang vỗ vỗ, bỗng dưng bị né tránh, sắc mặt hơi trầm xuống nhưng cũng không tức giận.
Võ Hoàng hậu không đổi sắc nhìn Uyển Nhi dừng cơn ho khan, nhìn Uyển Nhi muốn giằng co mấy câu với mình lại thôi, sau đó nhìn thấy Uyển Nhi nhíu mày ——
Tựa như tư thế giả vờ của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi cũng ôm lấy bụng nàng.
Dưới nhãn lực của Võ Hoàng hậu, đương nhiên nhìn ra Uyển Nhi không phải giả vờ, mà chính là...
Nguyệt sự của nàng vẫn chưa hết, lại dùng cháo nguội lạnh, không đau bụng mới là lạ!
Võ Hoàng hậu lườm liếc chén cháo rỗng, hừ lạnh một tiếng, không khách khí đẩy tay đang che bụng của Uyển Nhi ra, đồng thời dùng một tay khác đặt lên bụng dưới của Uyển Nhi.
Uyển Nhi kinh hãi cúi đầu, nhìn rõ đốt ngón tay trắng nõn thon dài, hiển nhiên ngón tay còn có lực hơn so với chính mình, cứ thế xoa đi xoa lại giữ bụng cho mình.
Giữa xúc chạm đó là lớp y phục mỏng manh, ẩn ẩn hiện hiện, tựa như con thuyền nhỏ chập trùng trên sóng nước...
Loại cảm giác này, so với cái vuốt ve trên lưng ánh mắt không cách nào chạm tới lại càng kích thích Uyển Nhi hơn ——
Nàng rõ ràng cảm giác được, trong lòng bàn tay Võ Hoàng hậu đem theo liệt hoả bùng nổi, đem bụng của nàng đốt cháy lên.
Nơi đó, trong bụng dưới của Uyển Nhi, sắp bị hoà tan thành xuân thuỷ, chảy trôi...
Mồ hôi từ thái dương Uyển Nhi thấm ra, ướt đẫm hai bên mặt nàng.
Không phải vì đau, mà là vì bị Võ Hoàng hậu hù doạ.
Bị vuốt ve như thế, lại thân cận như thế, căn bản Uyển Nhi cũng không biết "đau" là thể loại gì nữa.
Giờ này phút này, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát ly khỏi bàn tay quái ác của Võ Hoàng hậu, càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng mà, vì cái gì, toàn thân đều đã mất hết khí lực?
Uyển Nhi hình dung rất có một loại khả năng, mình bị trúng độc của người kia.
"Còn đau sao?" - Võ Hoàng hậu dừng động tác lại, lo lắng nghiêng đầu nhìn Uyển Nhi.
Cách nhau quá gần, khí tức của nàng ấy đều rơi hết lên khuôn mặt của Uyển Nhi.
Uyển Nhi mất tự chủ, bị đỏ ửng xâm nhiễm, hai lỗ tai đều đỏ ửng lên.
"Đã đỡ..." - Uyển Nhi khước từ, ngăn lấy thân thể Võ Hoàng hậu.
Nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng Uyển Nhi nàng sẽ phát điên mất.
Võ Hoàng hậu nghi ngờ nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của nàng, ánh mắt ngưng tại vành tai.
Uyển Nhi không thích đeo trang sức, cho nên tai của nàng luôn để trống không, không đeo lên bất kỳ loại trâm cài hay khuyên tai nào.
Mặt ửng đỏ, vành tai cũng ửng đỏ của Uyển Nhi trong mắt Võ Hoàng hậu lại trở nên cực kỳ... ngon lành.
Từ trước đến nay điều mà Võ Hoàng hậu muốn làm sẽ làm được, sẽ không để cho giác quan của mình chịu thiệt thòi, thế là không nghĩ ngợi, cúi người qua, nhe răng nhẹ nhàng cắn lên vành tai của Uyển Nhi...
Cùng với tuyệt đại đa số nữ nhi, từ lúc Uyển Nhi lên trung học nhị cấp, cũng từng mê luyến tiểu thuyết ngôn tình một thời gian.
Đương nhiên là lén phụ huynh cùng lão sư đọc trộm.
Tựa như thời điểm nàng học sơ trung, cùng ngồi cùng bàn đọc trộm truyện manga, không có bất kỳ một vị lão sư nào hoài nghi loại "học sinh tốt" như nàng sẽ làm ra loại chuyện "xem sách giải trí" như vầy.
Đầu óc nàng thông minh, học tập tốt, đọc tiểu thuyết so với người khác cũng nhanh hơn nhiều, không qua bao lâu, đã có thể đọc được một loạt loại tiểu thuyết ngôn tình.
Đọc nhiều tới mức càng phát hiện ra, cơ bản các loại tiểu thuyết ngôn tình đều cùng một loại rập khuôn, cho dù là đồ tốt đến đâu khi ăn nhiều cũng ngán, dần dần nàng bỏ qua, không còn hứng thú nữa.
Bởi vì có trí nhớ tốt, mỗi một phân đoạn miêu tả trong tiểu thuyết, đến nay Uyển Nhi đều nhớ kỹ, tỉ như "cảm giác bị điện giật".
Thời điểm nàng bị Võ Hoàng hậu cắn lấy vành tai, loại cảm giác tê tê tê đó, lâng lâng không chạm trời không chạm đất, nhất định chính là loại "cảm giác bị điện giật".
Uyển Nhi mím chặt bờ môi, cố gắng không để mình phát ra âm thanh không có tiền đồ, tranh thủ diệt tận trước khi nó sinh khởi.
Bộ dáng này của nàng đều bị Võ Hoàng hậu trêu đùa, không thèm để ý trình độ, lại tựa như Võ Hoàng hậu phát hiện ra tâm tư của nàng, gương mặt này, nên đi trốn chỗ nào đây?
Sau khi Võ Hoàng hậu không kiềm lòng được cắn lấy vành tai của Uyển Nhi, mới giật mình ý thức mình vừa làm hành động gì.
Bỗng nhiên Võ Hoàng hậu rút lui thân thể, thần tình trên mặt biến ảo, tựa như nghi hoặc, tựa như bối rối, còn có mấy phần giống như vừa hiểu rõ.
Đại khái là cảm thấy tư vị trên vành tai của Uyển Nhi quá tốt, tâm trí Võ Hoàng hậu nhất quán chép chép miệng, như thể đang nghĩ về điều đó.
Bất quá động tác thực sự không ra gì này đã rất nhanh bị biểu lộ nghiêm chỉnh của nàng thay thế.
Võ Hoàng hậu đã sớm trở lại bộ dạng cao cao tại thượng của nàng.
Sắc mặt của nàng, hoàn toàn rất nghiêm chỉnh.
"Với sự thông minh của nàng, chắc cũng đã hiểu bản cung vì cái gì mới làm như thế chứ?" - Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Uyển Nhi, nghiêm nghị nói.
Ngươi không thể không hiểu, bản cung là vì muốn bảo vệ ngươi nên mới làm như thế.
Bầu không khí kiều diễm đột nhiên không thấy tăm hơi, trong lòng Uyển Nhi nhất thời khó chịu, không phải nàng nghe không hiểu.
Nàng cắn chặt bờ môi, nửa ngày cũng không thèm lên tiếng ——
Nghĩ mập mờ liền mập mờ, nghĩ đùa giỡn thì đùa giỡn, muốn nói chính sự liền nói chính sự... Dù sao mọi chuyện cũng đều do Võ Hoàng hậu làm chủ, người khác không có phần nhúng tay vào.
Nội tâm Uyển Nhi không cam, tích tụ lại thành oán ý.
Võ Hoàng hậu không nhận được câu trả lời của Uyển Nhi, mất hứng nhíu mày nói: "Nàng không chịu nói cho bản cung, vậy thì rốt cuộc thừa nhận nàng cũng không thông minh đến vậy a?"
Bờ môi bị Uyển Nhi cắn chặt đến không còn huyết sắc, trái tim nàng cực kỳ đập liên hồi, một mực không cam lòng.
"Mời Thiên hậu nương nương nói cho rõ, rốt cuộc tại sao Minh Sùng Nghiễm lại chết?" - Uyển Nhi nhìn thẳng vào Võ Hoàng hậu, chất vấn.
- ----------------
Võ Nhị xấu xa lần thứ hai: Đùa giỡn vật nhỏ khóc ~
Võ Nhị, ngươi đi mà làm người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.