Chương 51
Lục Dược
09/09/2019
Editor: Voicoi08
Thời Diệu có chút tò mò mở quyển sổ ra.
“Bây giờ cậu đừng nhìn, cậu về đến nhà rồi xem.” Du Thanh Quỳ vội vàng ngăn cản cậu.
Thời Diệu nhìn cô một cái, nhưng cậu cũng không mở tiếp.
“Chuyện đó, vậy mình về nhà trước. . .”
“Sao mới vừa gặp mặt mà đã trở về rồi sao?”
“Mình không yên tâm để giảo giảo ở nhà một mình. . . .” Du Thanh Quỳ tùy tiện tìm một cái cớ cho qua.
“Chính là con mèo sữa mình ôm từ nhà cậu về đó, mình đặt tên cho nó là Giảo Giảo.”
“À. . .” Thời Diệu kéo dài âm thanh, cậu cười hỏi: “Vì sao cậu lại đặt cho nó là Giảo Giảo?”
“Tốt mà, dễ nghe nữa. . .” Giọng nói của Du Thanh Quỳ rất thấp, cô có cảm giác ngượng ngùng vì bị vạch trần, cô cố tình muốn giả bộ hồ đồ, nhưng thật sự là bản thân cô không phải cao thủ giả bộ.
Thời Diệu cố ý làm ra dáng vẻ tiếc nuối: “Mình còn tưởng rằng. . . Thôi, vậy cậu về đi.”
“Vâng.” Du Thanh Quỳ gật đầu đi về.
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu gọi cô lại.
“Hả?”
“Ngày mai cậu đến nhà mìnhkhông?”
“Hay là mình không đến. . .”
“Ngày kìa mình đi nước ngoài, chắc phải đến khai giảng mới về.” Thời Diệu hơi dừng một chút, “Cho nên, ngày mai và ngày kia cậu đều đến đi.”
Đuôi mắt cậu mang theo nụ cười, khi nói chuyện lại dùng giọng điệu khẳng định, giống như không đồng ý cho Du Thanh Quỳ từ chối.
“Ừ.” Du Thanh Quỳ đồng ý. “Mình về đây.”
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu gọi cô một lần nữa.
Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt không hiểu gì.
“Không có chuyện gì đâu, mình chỉ muốn nhìn cậu thêm một cái thôi.”
Du Thanh Quỳ xoay người đi về phía nhà, cô đi ra khỏi thang máy cũng không trực tiếp về nhà, mà đứng ở chỗ cửa sổ của tầng mười bốn, nhìn xuống đất. Quả nhiên Thời Diệu vẫn đang đứng bên cạnh đường, cúi đầu, cậu đang xem từng tờ, từng tờ trên quyển vở.
Mỗi trang Thời Diệu đều xem rất cẩn thận, nhìn rất chậm.
Du Thanh Quỳ đứng ở lầu 14 nhìn cậu.
Thời Diệu xem xong trang cuối cùng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ đang đứng trên tầng 14.
Khoảng cách xa như vậy, hai người ở trong mắt đối phương cũng chỉ là một điểm nhỏ.
Thời Diệu đưa tay vẫy vẫy với Du Thanh Quỳ, Du Thanh Quỳ cũng chậm rãi vươn tay vẫy lại. Thời Diệu quay người rời đi, Du Thanh Quỳ vẫn còn đứng yên ở đó. Đến khi không còn nhìn được bóng lưng của Thời Diệu, ánh mắt Du Thanh Quỳ mới dừng lại trên ngón tay mình, trên này là nhẫn mà Thời Diệu đeo cho cô.
Cô còn nhớ rõ dáng vẻ hai mắt khép hờ của Thời Diệu khi đeo nhẫn cho cô.
Trên tay cậu cũng có một chiếc nhẫn giống như này.
Du Thanh Quỳ về nhà, cô mở chiếc hộp Thời Diệu đưa cho cô mà bên trong có 15 chiếc. Trong phòng sách không sáng lắm, mỗi viên kim cương trên mỗi chiếc nhẫn giống như đang lóe sáng, giống như khi hai người họ cùng nhau ngắm sao và ngắm đom đóm.
Tổng cộng Thời Diệu đưa cho Du Thanh Quỳ 16 cái nhẫn, cậu nói muốn bù lại mười sáu cái sinh nhật trước của cô.
. . . . .
Lúc Lâm Tiểu Ngộ về đến nhà nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng đang đỗ trong sân thì chỉ biết lắp bắp kinh hãi. Cô chạy một mạch lên phòng vẽ tranh trên lầu ba tìm Thời Diệu, hỏi: “Cậu nhỏ, sao bên ngoài nhà chúng ta lại có một chiếc máy bay đang đỗ vậy?”
“Người khác tặng.” Thời Diệu ngồi bên cửa sổ, lại mở quyển sách trên chân anh thêm một trang nữa.
“A? Bây giờ thịnh hành kiểu tặng máy bay sao?” Lâm Tiểu Ngộ kinh ngạc hỏi.
“Bố vợ tương lai tặng.” Thời Diệu thuận miệng nói.
“A?” Lâm Tiểu Ngộ không phản ứng kịp.
Lúc này Thời Diệu mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cháu a cái gì mà a, hôm nay là sinh nhật của cậu, quà tặng đâu?”
“Cháu không có tiền mua máy bay. . .” Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói.
“Đi kiếm.” Thời Diệu lại tiếp tục cúi đầu.
“Cậu nhỏ. . .” Lâm Tiểu Ngộ đi lên phía trước mấy bước. “Chuyện đó, cháu có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
“Hả?” Thời Diệu khép quyển sổ tay lại, để sang một bên, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn Lâm Tiểu Ngộ.
“Cậu vẽ tranh không phải rất cần sự phân phối máy tính sao? Cháu mua cho cậu một bản phân phối máy tính bản mới nhất.” Lâm Tiểu Ngộ chạy đến trước mặt Thời Diệu nhìn cậu với dáng vẻ lấy lòng.
Thời Diệu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Cháu hiểu về phân phối sao?”
Lâm Tiểu Ngộ mím môi cười rộ lên, tranh công nói: “Cháu đến chỗ bán máy tính ở Thương Thành, nói với người bán là muốn mua một bản phân phối máy tính tốt nhất, đắt tiền nhất.”
Thời Diệu cũng sớm đoán được mọi chuyện sẽ như vậy, cậu cũng không muốn dội nước lạnh cho cô, chỉ nói: “Ừ, thông minh lắm, tuyệt vời.”
Nụ cười nở rộ trên khóe môi Lâm Tiểu Ngộ càng thêm sáng lạn, cô nói: “Người đưa hàng của Thương Thành sắp đến nơi rồi, cháu xuống dưới chờ người.”
“Được.”
Thời Diệu lên tiếng, cậu lại tiếp tục cầm quyển sổ tay ở bên cạnh lên.
“Đúng rồi.” Lâm Tiểu Ngộ đi đến cửa phòng lại dừng lại, xoay người nhìn về phía Thời Diệu: “Chuyện đó, tiền tiêu vặt tháng này của cháu hết rồi, cháu mua bằng thẻ của cậu. . .”
Vừa nghĩ đến chuyện Lâm Tiểu Ngộ quét thẻ quét thẻ của cậu để mua một cái máy tính không dùng được, Thời Diệu cũng chỉ nói một câu trong lòng- cháu vui vẻ là được rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của Lâm Tiểu Ngộ, Thời Diệu cũng phải giật giật khóe môi nói: “Lần sau hết tiền tiêu vặt thì đến chỗ cậu lấy.”
“Cháu cảm ơn cậu nhỏ.”
“Nhưng mà cháu mua cái gì mà hết tiền tiêu vặt thế?” Thời Diệu cảm thấy có chút kì lạ, Lâm Tiểu Ngộ cũng không thiếu tiền tiêu vặt, hơn nữa cô cũng không phải người thích tiêu tiền bậy bạ.
Lâm Tiểu Ngộ do dự một chút, mới ngượng ngùng nói: “Cháu, cháu vừa mua mấy em búp bê. . . Hóa ra mua búp bê cũng sẽ bị nghiện! Cháu nhìn cái này đẹp mắt hơn cái kìa lại muốn mua thêm cái kia. . . . Còn cả những trang phục và đồ dùng quanh người quả thật là quá tuyệt vời.”
Thời Diệu phất phất tay: “Được rồi, được rồi. Đi chơi búp bê của cháu đi. Cậu muốn vẽ tranh rồi.”
“Vâng.” Lâm Tiểu Ngộ vui vẻ đi rồi, nhưng cô cũng không quên đóng của phòng của Thời Diệu lại. Cô luôn nhớ rõ lúc cậu nhỏ vẽ tranh chỉ hận không thể đến một nơi mà trăm dặm đều không nhìn thấy người.
Thật ra thì, đúng là lúc vẽ tranh Thời Diệu thích hoàn cảnh yên tĩnh. Nhưng cũng không khoa trương đến mức như Lâm Tiểu Ngộ nghĩ. Chính là Thời Diệu ngại Lâm Tiểu Ngộ quá ồn mà thôi. . .
Trước mặt người ngoài Lâm Tiểu Ngộ rất hướng nội, gần như không hề có bạn bè, giọng nói nho nhỏ, còn rất dễ ngại ngùng. Nhưng trước mặt người nhà, quả thật cô chính là thuốc cao bôi trên da chó. . .
………..
Cuối cùng cũng đuổi được Lâm Tiểu Ngộ đi, Thời Diệu lại một lần nửa mở sổ tay mà Du Thanh Quỳ đưa cho cậu ra xem.
Cậu đã xem đến sáu bảy lần rồi.
Thời Diệu cảm thấy quyển sổ tay này của Du Thanh Quỳ không khác gì quyển nhật kí. Bên trong viết về những điều mà cô nghĩ từ hai năm trước, cũng là lúc bắt đầu hâm mộ Hắc Diệu, toàn bộ đều ghi lại về Hắc Diệu, từng chút, từng chút một.
“Hôm nay tôi nhìn thấy một bức tranh vẽ, tôi nhìn thật lâu thật lâu, trên đời này sao lại có thể có bức tranh được vẽ đẹp đến thế chứ! (Hải lí mãnh thú cũng quá dọa người rồi.)”
“Tôi tìm được weibo của anh ta rồi, liếm hình vài lần trên những tác phẩm khác của anh ta. Hì hì. [cười to][cười to][cười to]”
“Đáng tiếc là anh ta không hay đang bài lên weibo, trên weibo cũng chỉ có mấy bức tranh mà thôi. . . .”
“Hôm nay lúc tôi vào hiệu sách thì trời đổ mưa, cho nên cũng chỉ có thể trốn trong hiệu sách tránh mưa. Không ngờ là tôi chỉ tùy ý lật một quyển tranh mà lại thấy một bức tranh Hắc Diệu vẽ trong đó. Vui vẻ quá đi. Nhưng vì sao anh ta lại chỉ vẽ một bức? Khóc chít chít. . . . Sau khi về nhà tôi bỏ tập tranh đi, tôi không cần những bức tranh mà người khác vẽ, tôi cẩn thận cắt bức tranh anh ta vẽ xuống. . .”
“Hơn mười ngày rồi anh ta chưa đăng bài trên weibo. . .”
“Hôm nay, tôi chạy đi tổng cộng là bốn hiệu sách, lật rất nhiều rất nhiều quyển tranh, nói không chừng có thể tìm thấy tranh anh ta vẽ thì sao?”
“Tôi mua một tập tranh trên mạng. Tổng cộng có 276 bức tranh. Trong 276 bức tranh này tôi phát hiện ra có tranh mà Hắc Diệu đại đại nhà tôi vẽ. Đáng tiếc, chỉ có hai bức. . .”
“Tôi nghe nói có một công ty trò chơi rất lớn tìm Hắc Diệu thiết kế cấu hình trò chơi, vốn tôi cũng tưởng là có thể thấy anh ta vẽ, nhưng anh ta từ chối rồi. . . . Từ chối rồi. . . Từ chối rồi. . .”
“Có một cuộc bầu chọn, là bầu chọn họa sĩ internet có tay vẽ vượt trội hơn hẳn. Hắc Diệu đại đại đứng thứ ba.”
“Đáng ra thì giá trị của Hắc Diệu đại đại phải là đứng thứ nhất, trở thành họa sĩ được mong chờ nhiều nhất trong lòng các fan. Nhưng mà. . . Anh lại từ chối phỏng vấn. . . [Khóc to][Khóc to][Khóc to]”
“Những người đó thật đáng ghét. Bọn họ nói Hắc Diệu đại đại chưa bao giờ hiện thân, không đồng ý bất kì hình thức phỏng vấn nào là bởi vì dáng vẻ quá xấu, người bị tàn tật, có bệnh tâm lí bệnh hoạn. . . Em gái anh, em gái anh, em gái anh. [Giận][giận][giận] Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, tác phẩm của một người có thể nói lên trái tim của người đó. Hắc Diệu đại đại hẳn là một người có chút lạnh lùng, nhưng lại là người có tấm lòng sạch sẽ trong suốt.”
“Hắc Diệu đại đại đăng bài trên weibo. Anh tung ra tác phẩm mới. Siêu đẹp mắt luôn! Vậy . . . Hắc Diệu đại đại vô cùng vui vẻ, anh không bị dư luận lần này làm ảnh hưởng. Anh vẫn là anh.”
“Trước khi tôi cảm thấy không thể giải thích được hành vi của những người fan cuồng nhiệt, cho đến khi gặp được anh. Tôi muốn làm Tiểu mê qufy của Hắc Diệu đại đại cả đời.”
“Tôi mất tập chung trong giờ tự học, lúc phục hồi tinh thần lại phát hiện tờ giấy trên bàn toàn tên Hắc Diệu [Quẫn][Quẫn][Quẫn].”
“Hắc Diệu là người như thế nào chứ? Bao nhiêu tuổi rồi? Cao hay không cao? Làn da có trắng hay ngăm đen? Mái tóc dài hay tóc ngắn? Anh có nhuộm tóc không? Có thích cười không? Hay là luôn mím chặt môi không nói cười lung tung? Anh thích coke hay café hơn?”
“Hôm nay tôi thấy trên một quyển tiểu thuyết có một bức tranh minh họa không kí tên, chỉ liếc mắt một cái, tôi đã biết nhất định là Hắc Diệu vẽ. Nhất định là anh.”
“[Xấu hổ][xấu hổ][xấu hổ] đêm qua tôi mơ đến Hắc Diệu rồi. Tôi mơ thấy anh ngồi trước giá vẽ tranh, trong mơ tôi thấy tay anh rất đẹp mắt. Trong mơ tôi đứng bên cạnh anh, cẩn thận từng tí kéo tay anh. Chỉ kém một chút nữa thôi là tôi có thể nắm được bàn tay đó. Nhưng mà . . . tôi tỉnh. . . [Khóc oa oa][khóc oa oa][Khóc oa oa]”
“Hôm nay tôi thử vẽ về Hắc Diệu đại đại, nhưng mà. . . ách . . . vẫn là đừng để anh nhìn thấy. . . Sẽ bị mắng mất. . .”
“Bọn họ nói Hắc Diệu đại đại đồng tính luyến ái. [Tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng]. Thân là một người hâm mộ lí trí, tuy rằng trong lòng có chút khó chấp nhận, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho họ. Hừ, không biết là ai may mắn đến vậy. . .”
“. . .”
“. . .”
“Hóa ra Hắc Diệu luôn ở bên cạnh tôi. Anh hỏi tôi có muốn ở cạnh nhau không, anh nói anh đang theo đuổi tôi. Tôi cũng mơ hồ không rõ ràng. Nhưng mà, tôi rất thích anh.”
Thời Diệu cũng không biết anh xem đến bao nhiêu lần, lúc anh buông cuốn sổ ra một lần nữa, mới giật mình nhận ra đã là 10 giờ rưỡi đêm, ngoài cửa sổ có đầy những ngôi sao phát sáng.
Cậu gọi điện cho Du Thanh Quỳ.
“Thời Diệu. . .” Vốn Du Thanh Quỳ đang ngủ, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại. Âm thanh nho nhỏ, lười biếng, giống như một chú mèo nhỏ.
Thời Diệu nghe thấy âm thanh của cô, bỗng nhiên cậu nở nụ cười.
“Du Thanh Quỳ, rất lâu rồi cậu không nói chúc ngủ ngon với mình rồi.”
Từ khi Du Thanh Quỳ biết Thời Diệu chính là Hắc Diệu, cô rất ít khi nói chuyện trên weibo của Hắc Diệu, cũng không như trước kia mỗi ngày đều chính xác nói chúc ngủ ngon.
“Sao cậu còn chưa ngủ thế?” Du Thanh Quỳ dụi dụi mắt, “Ngủ ngon.”
Cho dù mắt bị cô dụi nhưng cô vẫn không thể nào trợn to hai mắt, cô buồn ngủ đến mức híp cả mắt lại.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Thời Diệu có chút tò mò mở quyển sổ ra.
“Bây giờ cậu đừng nhìn, cậu về đến nhà rồi xem.” Du Thanh Quỳ vội vàng ngăn cản cậu.
Thời Diệu nhìn cô một cái, nhưng cậu cũng không mở tiếp.
“Chuyện đó, vậy mình về nhà trước. . .”
“Sao mới vừa gặp mặt mà đã trở về rồi sao?”
“Mình không yên tâm để giảo giảo ở nhà một mình. . . .” Du Thanh Quỳ tùy tiện tìm một cái cớ cho qua.
“Chính là con mèo sữa mình ôm từ nhà cậu về đó, mình đặt tên cho nó là Giảo Giảo.”
“À. . .” Thời Diệu kéo dài âm thanh, cậu cười hỏi: “Vì sao cậu lại đặt cho nó là Giảo Giảo?”
“Tốt mà, dễ nghe nữa. . .” Giọng nói của Du Thanh Quỳ rất thấp, cô có cảm giác ngượng ngùng vì bị vạch trần, cô cố tình muốn giả bộ hồ đồ, nhưng thật sự là bản thân cô không phải cao thủ giả bộ.
Thời Diệu cố ý làm ra dáng vẻ tiếc nuối: “Mình còn tưởng rằng. . . Thôi, vậy cậu về đi.”
“Vâng.” Du Thanh Quỳ gật đầu đi về.
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu gọi cô lại.
“Hả?”
“Ngày mai cậu đến nhà mìnhkhông?”
“Hay là mình không đến. . .”
“Ngày kìa mình đi nước ngoài, chắc phải đến khai giảng mới về.” Thời Diệu hơi dừng một chút, “Cho nên, ngày mai và ngày kia cậu đều đến đi.”
Đuôi mắt cậu mang theo nụ cười, khi nói chuyện lại dùng giọng điệu khẳng định, giống như không đồng ý cho Du Thanh Quỳ từ chối.
“Ừ.” Du Thanh Quỳ đồng ý. “Mình về đây.”
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu gọi cô một lần nữa.
Du Thanh Quỳ quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt không hiểu gì.
“Không có chuyện gì đâu, mình chỉ muốn nhìn cậu thêm một cái thôi.”
Du Thanh Quỳ xoay người đi về phía nhà, cô đi ra khỏi thang máy cũng không trực tiếp về nhà, mà đứng ở chỗ cửa sổ của tầng mười bốn, nhìn xuống đất. Quả nhiên Thời Diệu vẫn đang đứng bên cạnh đường, cúi đầu, cậu đang xem từng tờ, từng tờ trên quyển vở.
Mỗi trang Thời Diệu đều xem rất cẩn thận, nhìn rất chậm.
Du Thanh Quỳ đứng ở lầu 14 nhìn cậu.
Thời Diệu xem xong trang cuối cùng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ đang đứng trên tầng 14.
Khoảng cách xa như vậy, hai người ở trong mắt đối phương cũng chỉ là một điểm nhỏ.
Thời Diệu đưa tay vẫy vẫy với Du Thanh Quỳ, Du Thanh Quỳ cũng chậm rãi vươn tay vẫy lại. Thời Diệu quay người rời đi, Du Thanh Quỳ vẫn còn đứng yên ở đó. Đến khi không còn nhìn được bóng lưng của Thời Diệu, ánh mắt Du Thanh Quỳ mới dừng lại trên ngón tay mình, trên này là nhẫn mà Thời Diệu đeo cho cô.
Cô còn nhớ rõ dáng vẻ hai mắt khép hờ của Thời Diệu khi đeo nhẫn cho cô.
Trên tay cậu cũng có một chiếc nhẫn giống như này.
Du Thanh Quỳ về nhà, cô mở chiếc hộp Thời Diệu đưa cho cô mà bên trong có 15 chiếc. Trong phòng sách không sáng lắm, mỗi viên kim cương trên mỗi chiếc nhẫn giống như đang lóe sáng, giống như khi hai người họ cùng nhau ngắm sao và ngắm đom đóm.
Tổng cộng Thời Diệu đưa cho Du Thanh Quỳ 16 cái nhẫn, cậu nói muốn bù lại mười sáu cái sinh nhật trước của cô.
. . . . .
Lúc Lâm Tiểu Ngộ về đến nhà nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng đang đỗ trong sân thì chỉ biết lắp bắp kinh hãi. Cô chạy một mạch lên phòng vẽ tranh trên lầu ba tìm Thời Diệu, hỏi: “Cậu nhỏ, sao bên ngoài nhà chúng ta lại có một chiếc máy bay đang đỗ vậy?”
“Người khác tặng.” Thời Diệu ngồi bên cửa sổ, lại mở quyển sách trên chân anh thêm một trang nữa.
“A? Bây giờ thịnh hành kiểu tặng máy bay sao?” Lâm Tiểu Ngộ kinh ngạc hỏi.
“Bố vợ tương lai tặng.” Thời Diệu thuận miệng nói.
“A?” Lâm Tiểu Ngộ không phản ứng kịp.
Lúc này Thời Diệu mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cháu a cái gì mà a, hôm nay là sinh nhật của cậu, quà tặng đâu?”
“Cháu không có tiền mua máy bay. . .” Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói.
“Đi kiếm.” Thời Diệu lại tiếp tục cúi đầu.
“Cậu nhỏ. . .” Lâm Tiểu Ngộ đi lên phía trước mấy bước. “Chuyện đó, cháu có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
“Hả?” Thời Diệu khép quyển sổ tay lại, để sang một bên, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn Lâm Tiểu Ngộ.
“Cậu vẽ tranh không phải rất cần sự phân phối máy tính sao? Cháu mua cho cậu một bản phân phối máy tính bản mới nhất.” Lâm Tiểu Ngộ chạy đến trước mặt Thời Diệu nhìn cậu với dáng vẻ lấy lòng.
Thời Diệu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Cháu hiểu về phân phối sao?”
Lâm Tiểu Ngộ mím môi cười rộ lên, tranh công nói: “Cháu đến chỗ bán máy tính ở Thương Thành, nói với người bán là muốn mua một bản phân phối máy tính tốt nhất, đắt tiền nhất.”
Thời Diệu cũng sớm đoán được mọi chuyện sẽ như vậy, cậu cũng không muốn dội nước lạnh cho cô, chỉ nói: “Ừ, thông minh lắm, tuyệt vời.”
Nụ cười nở rộ trên khóe môi Lâm Tiểu Ngộ càng thêm sáng lạn, cô nói: “Người đưa hàng của Thương Thành sắp đến nơi rồi, cháu xuống dưới chờ người.”
“Được.”
Thời Diệu lên tiếng, cậu lại tiếp tục cầm quyển sổ tay ở bên cạnh lên.
“Đúng rồi.” Lâm Tiểu Ngộ đi đến cửa phòng lại dừng lại, xoay người nhìn về phía Thời Diệu: “Chuyện đó, tiền tiêu vặt tháng này của cháu hết rồi, cháu mua bằng thẻ của cậu. . .”
Vừa nghĩ đến chuyện Lâm Tiểu Ngộ quét thẻ quét thẻ của cậu để mua một cái máy tính không dùng được, Thời Diệu cũng chỉ nói một câu trong lòng- cháu vui vẻ là được rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của Lâm Tiểu Ngộ, Thời Diệu cũng phải giật giật khóe môi nói: “Lần sau hết tiền tiêu vặt thì đến chỗ cậu lấy.”
“Cháu cảm ơn cậu nhỏ.”
“Nhưng mà cháu mua cái gì mà hết tiền tiêu vặt thế?” Thời Diệu cảm thấy có chút kì lạ, Lâm Tiểu Ngộ cũng không thiếu tiền tiêu vặt, hơn nữa cô cũng không phải người thích tiêu tiền bậy bạ.
Lâm Tiểu Ngộ do dự một chút, mới ngượng ngùng nói: “Cháu, cháu vừa mua mấy em búp bê. . . Hóa ra mua búp bê cũng sẽ bị nghiện! Cháu nhìn cái này đẹp mắt hơn cái kìa lại muốn mua thêm cái kia. . . . Còn cả những trang phục và đồ dùng quanh người quả thật là quá tuyệt vời.”
Thời Diệu phất phất tay: “Được rồi, được rồi. Đi chơi búp bê của cháu đi. Cậu muốn vẽ tranh rồi.”
“Vâng.” Lâm Tiểu Ngộ vui vẻ đi rồi, nhưng cô cũng không quên đóng của phòng của Thời Diệu lại. Cô luôn nhớ rõ lúc cậu nhỏ vẽ tranh chỉ hận không thể đến một nơi mà trăm dặm đều không nhìn thấy người.
Thật ra thì, đúng là lúc vẽ tranh Thời Diệu thích hoàn cảnh yên tĩnh. Nhưng cũng không khoa trương đến mức như Lâm Tiểu Ngộ nghĩ. Chính là Thời Diệu ngại Lâm Tiểu Ngộ quá ồn mà thôi. . .
Trước mặt người ngoài Lâm Tiểu Ngộ rất hướng nội, gần như không hề có bạn bè, giọng nói nho nhỏ, còn rất dễ ngại ngùng. Nhưng trước mặt người nhà, quả thật cô chính là thuốc cao bôi trên da chó. . .
………..
Cuối cùng cũng đuổi được Lâm Tiểu Ngộ đi, Thời Diệu lại một lần nửa mở sổ tay mà Du Thanh Quỳ đưa cho cậu ra xem.
Cậu đã xem đến sáu bảy lần rồi.
Thời Diệu cảm thấy quyển sổ tay này của Du Thanh Quỳ không khác gì quyển nhật kí. Bên trong viết về những điều mà cô nghĩ từ hai năm trước, cũng là lúc bắt đầu hâm mộ Hắc Diệu, toàn bộ đều ghi lại về Hắc Diệu, từng chút, từng chút một.
“Hôm nay tôi nhìn thấy một bức tranh vẽ, tôi nhìn thật lâu thật lâu, trên đời này sao lại có thể có bức tranh được vẽ đẹp đến thế chứ! (Hải lí mãnh thú cũng quá dọa người rồi.)”
“Tôi tìm được weibo của anh ta rồi, liếm hình vài lần trên những tác phẩm khác của anh ta. Hì hì. [cười to][cười to][cười to]”
“Đáng tiếc là anh ta không hay đang bài lên weibo, trên weibo cũng chỉ có mấy bức tranh mà thôi. . . .”
“Hôm nay lúc tôi vào hiệu sách thì trời đổ mưa, cho nên cũng chỉ có thể trốn trong hiệu sách tránh mưa. Không ngờ là tôi chỉ tùy ý lật một quyển tranh mà lại thấy một bức tranh Hắc Diệu vẽ trong đó. Vui vẻ quá đi. Nhưng vì sao anh ta lại chỉ vẽ một bức? Khóc chít chít. . . . Sau khi về nhà tôi bỏ tập tranh đi, tôi không cần những bức tranh mà người khác vẽ, tôi cẩn thận cắt bức tranh anh ta vẽ xuống. . .”
“Hơn mười ngày rồi anh ta chưa đăng bài trên weibo. . .”
“Hôm nay, tôi chạy đi tổng cộng là bốn hiệu sách, lật rất nhiều rất nhiều quyển tranh, nói không chừng có thể tìm thấy tranh anh ta vẽ thì sao?”
“Tôi mua một tập tranh trên mạng. Tổng cộng có 276 bức tranh. Trong 276 bức tranh này tôi phát hiện ra có tranh mà Hắc Diệu đại đại nhà tôi vẽ. Đáng tiếc, chỉ có hai bức. . .”
“Tôi nghe nói có một công ty trò chơi rất lớn tìm Hắc Diệu thiết kế cấu hình trò chơi, vốn tôi cũng tưởng là có thể thấy anh ta vẽ, nhưng anh ta từ chối rồi. . . . Từ chối rồi. . . Từ chối rồi. . .”
“Có một cuộc bầu chọn, là bầu chọn họa sĩ internet có tay vẽ vượt trội hơn hẳn. Hắc Diệu đại đại đứng thứ ba.”
“Đáng ra thì giá trị của Hắc Diệu đại đại phải là đứng thứ nhất, trở thành họa sĩ được mong chờ nhiều nhất trong lòng các fan. Nhưng mà. . . Anh lại từ chối phỏng vấn. . . [Khóc to][Khóc to][Khóc to]”
“Những người đó thật đáng ghét. Bọn họ nói Hắc Diệu đại đại chưa bao giờ hiện thân, không đồng ý bất kì hình thức phỏng vấn nào là bởi vì dáng vẻ quá xấu, người bị tàn tật, có bệnh tâm lí bệnh hoạn. . . Em gái anh, em gái anh, em gái anh. [Giận][giận][giận] Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, tác phẩm của một người có thể nói lên trái tim của người đó. Hắc Diệu đại đại hẳn là một người có chút lạnh lùng, nhưng lại là người có tấm lòng sạch sẽ trong suốt.”
“Hắc Diệu đại đại đăng bài trên weibo. Anh tung ra tác phẩm mới. Siêu đẹp mắt luôn! Vậy . . . Hắc Diệu đại đại vô cùng vui vẻ, anh không bị dư luận lần này làm ảnh hưởng. Anh vẫn là anh.”
“Trước khi tôi cảm thấy không thể giải thích được hành vi của những người fan cuồng nhiệt, cho đến khi gặp được anh. Tôi muốn làm Tiểu mê qufy của Hắc Diệu đại đại cả đời.”
“Tôi mất tập chung trong giờ tự học, lúc phục hồi tinh thần lại phát hiện tờ giấy trên bàn toàn tên Hắc Diệu [Quẫn][Quẫn][Quẫn].”
“Hắc Diệu là người như thế nào chứ? Bao nhiêu tuổi rồi? Cao hay không cao? Làn da có trắng hay ngăm đen? Mái tóc dài hay tóc ngắn? Anh có nhuộm tóc không? Có thích cười không? Hay là luôn mím chặt môi không nói cười lung tung? Anh thích coke hay café hơn?”
“Hôm nay tôi thấy trên một quyển tiểu thuyết có một bức tranh minh họa không kí tên, chỉ liếc mắt một cái, tôi đã biết nhất định là Hắc Diệu vẽ. Nhất định là anh.”
“[Xấu hổ][xấu hổ][xấu hổ] đêm qua tôi mơ đến Hắc Diệu rồi. Tôi mơ thấy anh ngồi trước giá vẽ tranh, trong mơ tôi thấy tay anh rất đẹp mắt. Trong mơ tôi đứng bên cạnh anh, cẩn thận từng tí kéo tay anh. Chỉ kém một chút nữa thôi là tôi có thể nắm được bàn tay đó. Nhưng mà . . . tôi tỉnh. . . [Khóc oa oa][khóc oa oa][Khóc oa oa]”
“Hôm nay tôi thử vẽ về Hắc Diệu đại đại, nhưng mà. . . ách . . . vẫn là đừng để anh nhìn thấy. . . Sẽ bị mắng mất. . .”
“Bọn họ nói Hắc Diệu đại đại đồng tính luyến ái. [Tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng]. Thân là một người hâm mộ lí trí, tuy rằng trong lòng có chút khó chấp nhận, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho họ. Hừ, không biết là ai may mắn đến vậy. . .”
“. . .”
“. . .”
“Hóa ra Hắc Diệu luôn ở bên cạnh tôi. Anh hỏi tôi có muốn ở cạnh nhau không, anh nói anh đang theo đuổi tôi. Tôi cũng mơ hồ không rõ ràng. Nhưng mà, tôi rất thích anh.”
Thời Diệu cũng không biết anh xem đến bao nhiêu lần, lúc anh buông cuốn sổ ra một lần nữa, mới giật mình nhận ra đã là 10 giờ rưỡi đêm, ngoài cửa sổ có đầy những ngôi sao phát sáng.
Cậu gọi điện cho Du Thanh Quỳ.
“Thời Diệu. . .” Vốn Du Thanh Quỳ đang ngủ, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại. Âm thanh nho nhỏ, lười biếng, giống như một chú mèo nhỏ.
Thời Diệu nghe thấy âm thanh của cô, bỗng nhiên cậu nở nụ cười.
“Du Thanh Quỳ, rất lâu rồi cậu không nói chúc ngủ ngon với mình rồi.”
Từ khi Du Thanh Quỳ biết Thời Diệu chính là Hắc Diệu, cô rất ít khi nói chuyện trên weibo của Hắc Diệu, cũng không như trước kia mỗi ngày đều chính xác nói chúc ngủ ngon.
“Sao cậu còn chưa ngủ thế?” Du Thanh Quỳ dụi dụi mắt, “Ngủ ngon.”
Cho dù mắt bị cô dụi nhưng cô vẫn không thể nào trợn to hai mắt, cô buồn ngủ đến mức híp cả mắt lại.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.