Chương 52
Lục Dược
09/09/2019
Editor: Voicoi08
Trời đổ mưa rồi.
Ở thành phố Nam Thanh thì bốn mùa đều không có tuyết, vào ngày đông mà có mưa thì chính là lúc lạnh nhất.
Du Thanh Quỳ đứng ở trước cửa sổ nhìn trời mưa to bên ngoài, cô nghĩ đêm qua Thời Diệu gọi điện thoại cho cô.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Giọng nói của cậu giống như vẫn quanh quẩn bên tai.
Lúc đó cô nói gì? Hình như cô không nói gì cả, bởi vì cả người cô đều ngây ra rồi.
“Qùy Quỳ, hôm nay cháu muốn ra ngoài à? Bên ngoài mưa to như vậy hay là cháu đừng đi nữa.” bà ngoại đi từ phòng ngủ ra, thấy Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa sổ thì nói.
“Cháu đã đồng ý với bạn học là sẽ đi qua.” Du Thanh Quỳ đeo túi lên vai, cầm ô đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, nói không chừng Du Thanh Quỳ có thể vì thời tiết không tốt mà không đi. Nhưng mấy hôm nữa Thời Diệu sẽ ra nước ngoài, hai ngày này cô vẫn muốn đi.
Có thể bởi vì thời tiết không tốt nên trong thang máy cũng có rất ít người.
Du Thanh Quỳ ra khỏi thang máy, đứng ở cửa tòa nhà mở ô.
“Du Thanh Quỳ.”
Du Thanh Quỳ mới bước nửa bước chân ra bên ngoài, cô không thể tin được mà nhìn về phía bên cạnh.
“Thời Diệu, anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón em.” Thời Diệu lười nhác tựa vào xe của người khác, không biết cậu đã đứng đó đợi bao nhiêu lâu. Cậu đứng thẳng người lại, đi về phía Du Thanh Quỳ.
“Anh đến lúc nào? Sao anh không gọi điện thoại nói cho em?” Du Thanh Quỳ ngửa đầu nhìn cậu từng bước đến gần.
Thời Diệu nhận lấy ô trong tay Du Thanh Quỳ, cậu nắm tay cô cùng đi.
Thời Diệu vừa đẩy cửa ra ngoài, vừa nói: “Nếu em vì mưa to quá mà không muốn đi, mà anh lại gọi điện cho em nói là anh ở dưới lầu thì em cũng chỉ có thể không tình nguyện mà xuống lầu thôi.”
Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, sau đó cô mới hiểu được logic của Thời Diệu. Cậu không xác định được cô có đi hay không? Nếu cô không xuống tầng, cậu cũng sẽ không nói với cô là cậu từng đến đón cô sao?
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu em luôn luôn không xuống lầu thì sao?”
“Cái gì?” Thời Diệu cúi người sát về phía cô một chút.
Tiếng mưa quá lớn mà tiếng Du Thanh Quỳ lại quá nhỏ, Thời Diệu không nghe rõ.
“Em hỏi là. . .” Du Thanh Quỳ quay đầu, trong lúc lơ đãng cánh môi trượt qua gò má Thời Diệu. Du Thanh Quỳ đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu đi.
Thời Diệu dùng lòng bàn tay sờ sờ gò má, cậu biết Du Thanh Quỳ thẹn thùng, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Mưa rất lớn, cho dù Thời Diệu gần như nghiêng toàn bộ ô về phía đỉnh đầu Du Thanh Quỳ thì Du Thanh Quỳ vẫn bị mưa xối ướt.
Hơn nữa hơi lạnh.
Lúc hai người đứng ở đường cái chờ đèn xanh, Du Thanh Quỳ bị đông lạnh đến run lên một chút.
“Du Thanh Quỳ, trên người anh hình như ấm áp hơn đấy, em ôm một chút thử xem.”
“Mới không. . .”
Du Thanh Quỳ còn chưa nói hết câu, Thời Diệu đã nắm chặt lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo một cái đã ôm được cô vào lòng. Du Thanh Quỳ hơi cứng người, cô ngừng một lúc lâu mới cẩn thận đưa tay lên ôm lấy eo Thời Diệu.
Quả thật là ấm hơn.
Đèn xanh sáng lên, Thời Diệu cúi đầu nhìn Du Thanh Quỳ đang vùi đầu trong ngực cậu, không hoạt động bước chân.
Lại đèn đỏ rồi.
Lúc đến nhà Thời Diệu, Thời Diệu và Du Thanh Quỳ đều bị mưa xối ướt. Du Thanh Quỳ còn tốt hơn một chút, nhưng Thời Diệu lại ướt đẫm.
Thời Diệu tiện tay cởi áo khoác ướt sũng ra ném sang một bên.
“Hôm nay mưa lớn như vậy, Tiểu Ngộ không ở nhà sao?" Du Thanh Quỳ hỏi.
Thời Diệu thuận miệng nói: “Nó bị anh đuổi đi rồi.”
“Ơ?”
Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó sửa miệng: “Chút mưa như vậy thì tính cái gì, ai bảo thành tích của nó không tốt, không sợ gió mưa đều phải đi học thêm.”
“A. . . thật ra em cũng có thể giúp bạn ấy học thêm mà.”
Thời Diệu không nói tiếp, cậu kéo Du Thanh Quỳ lên tầng. Cậu đẩy Du Thanh Quỳ vào phòng tắm trên tầng hai, nói: “Em đi tắm rửa một chút đi.”
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua phòng tắm, có chút do dự.
“Chờ.” Thời Diệu quay người đi lên tầng.
Không bao lâu sau, Thời Diệu lại bịch bịch bước xuống cầu thang, đưa một bộ đồng phục cho Du Thanh Quỳ, nói: “Em thay cái này.”
Du Thanh Quỳ nhìn đồng phục trong lòng, nhìn size cũng biết là đồng phục của Thời Diệu. Lúc Thời Diệu đến trường rất ít khi mặc đồng phục, bộ đồng phục này gần như là mới tinh.
“Chuyện đó, . . . nếu không để em mặc quần áo của Tiểu Ngộ đi.” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói.
“Du Thanh Quỳ, em không biết đạo lí ‘không hỏi mà lấy tức vi trộm’ sao? Nó không ở nhà, sao em có thể tùy tiện động vào quần áo của nó được?” Thời Diệu hỏi.
Du Thanh Quỳ mím môi, cúi đầu, cô không trả lời được. Cô biết rõ rành rành là Thời Diệu cố ý, nhưng cô lại không thể tìm được câu nào để phản bác lại anh.
“Nhanh đi.” Thời Diệu đẩy Du Thanh Quỳ một cái.
“Ơ. . .” Du Thanh Quỳ giống như một con ốc sên nhỏ, chậm rì rì xoay người đi vào phòng tắm.
Du Thanh Quỳ mặc đồng phục của Thời Diệu đi ra từ phòng tắm, lại chậm rì rì lên đến tầng ba, cuối cùng cô đứng trước cửa phòng vẽ của Thời Diệu mà không tiến vào.
Thời Diệu vừa tắm rửa xong đi ra, đang cầm khăn lông trắng lau tóc, động tác của cậu hơi dừng lại, nhìn Du Thanh Quỳ đang đứng ở cửa.
Du Thanh Quỳ lùn hơn Thời Diệu hơn 20cm, đồng phục của Thời Diệu mặc trên người cô rất không hợp người. Nhất là quần dài, hai ống quần rộng thùng thình ở mắt cá chân.
“Lại đây nào.” Thời Diệu vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đi vào, Thời Diệu kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, cậu cầm một chiếc khăn lông trắng khác lau tóc cho cô.
“Em có thể tự làm được.” Du Thanh Quỳ giơ tay muốn lấy đi khăn lông trong tay Thời Diệu.
Thời Diệu vỗ một cái lên mu bàn tay cô.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng rụt tay về, cô cúi đầu vuốt mu bàn tay mình.
Thời Diệu lau tóc Du Thanh Quỳ khô một nửa, sau đó để khăn lông sang mọt bên. Cậu vốn đứng phía sau Du Thanh Quỳ, lúc này cúi người xuống sát vào Du Thanh Quỳ, cằm cậu gần như dán lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Du Thanh Quỳ, hôm qua em vẫn chưa trả lời anh.”
“Trả lời cái gì?”
“Chuyện tối qua anh hỏi em ở trong điện thoại.”
“Em, em ngủ mơ mơ màng màng, em không nhớ rõ anh hỏi em chuyện gì trong điện thoại. . .”
“Như vậy à?” Thời Diệu gật gật đầu, cậu nghĩ nghĩ, vòng qua sofa ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ.
Cậu vỗ một cái lên mu bàn tay của Du Thanh Quỳ, nói: “Nhìn anh.”
Ánh mắt của Du Thanh Quỳ hơi lóe lên, nhưng vẫn quay đầu nhìn cậu.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.” Thời Diệu nói lại y nguyên câu hôm qua đã nói trong điện thoại.
Cậu chậm rãi nắm bàn tay trái của Du Thanh Quỳ, những ngón tay thon dài luồn qua khe hở, hai ngón tay có nhẫn của họ cũng tiếp xúc ở một chỗ.d-đ-lê-q-đôn
“Em xem, nhẫn đính hôm của chúng ta đều là một đôi rồi.” Thời Diệu cười.
“Không phải anh nói đây chỉ là lễ vật bình thường thôi sao ? Đây là bù quà sinh nhật cho em mà?” Du Thanh Quỳ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thời Diệu.
Cô. . . Đần độn u mê bị lừa sao?
Thời Diệu nâng tay Du Thanh Quỳ lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn hôn.
“Du Thanh Quỳ, anh nói đều là thật.” Thời Diệu bỗng nhiên nói.
“Cái gì đều là sự thật?” Du Thanh Quỳ có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, vị trí Thời Diệu hôn trên bàn tay cô cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác tê dại giống như bắt đầu lan từ tay ra, cảm giác tê dại lan tỏa từng đợt, khiến trái tim cô cũng mềm mại hơn.
Vì thế, Thời Diệu nói với cô xong nhưng trong lòng cô vẫn không thể tập chung được.
“Em không cần phải giả bộ, những việc anh làm với em đều là thật sự.” Thời Diệu hơi chọn từ nói: “Thật xin lỗi, đáng lẽ anh nên tìm thấy em từ hai năm trước.”
Cậu xoa xoa mái tóc mới khô một nửa của Du Thanh Quỳ: “Cho nên anh không muốn lỡ mất bất cứ điều gì nữa. Chúng ta đính hôn đi, đợi đến khi đủ tuổi thì kết hôn. Anh sẽ dùng cuộc sống sớm sớm chiều chiều để chứng minh tình cảm của anh là thật hay giả.”
Du Thanh Quỳ chậm rãi nháy mắt một cái, cô há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
“Em. . .”
Thời Diệu bỗng nhiên cúi đầu chặn miệng cô lại.
Cậu không muốn nghe thấy lời từ chối của cô một chút nào.
Ngay lúc Du Thanh Quỳ vừa hoảng sợ lại thẹn thùng, lưỡi Thời Diệu vươn vào khoang miệng cô, tùy ý làm bậy.
Du Thanh Quỳ muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng cô là thành ghế sofa, phía trước là Thời Diệu đang dần đến gần.
Lúc động tác của Thời Diệu hơi dịu dàng một chút, cô hốt hoảng gọi tên cậu: “Thời Diệu. . .”
“Ừ.” Thời Diệu lên tiếng, đầu lưỡi trong khoang miệng cô cũng nhanh chóng rời khỏi, cậu dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nhỏ giọng nói: “Đồng ý với anh được không?”
“Em. . .” Du Thanh Quỳ lăng lăng, lí trí bảo cô phải từ chối.
Thời Diệu cười, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của Du Thanh Quỳ vào miệng, nhẹ nhàng mút vào.
Thật trơn thật mềm.
“Thời Diệu.” Du Thanh Quỳ một tay đẩy Thời Diệu ra, mạnh mẽ đứng lên, đỏ mặt lớn tiếng nói: “Anh không được dùng sắc dụ mình.”
Thời Diệu sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bật cười ha hả, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, thế nên cậu trực tiếp nằm xuống ghế sofa. Thời Diệu vẫy tay với Du Thanh Quỳ, cậu kéo cổ tay cô, để cô ngồi xuống, rồi cậu gối đầu lên đùi Du Thanh Quỳ, ngửa mặt nhìn cô, hỏi: “Du Thanh Quỳ, anh có đẹp không?”
Du Thanh Quỳ nghiêng đầu không nhìn cậu.
Thời Diệu lại hỏi thêm một lần: “Du Thanh Quỳ, anh đẹp mắt không?”
Du Thanh Quỳ gật đầu loạn xạ.
Thời Diệu cười nói: “Vậy thì em phải nhìn anh nhiều một chút chứ.”
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mày, giống như tư tưởng đang phải đấu tranh mãnh liệt. Cô do dự một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu xuống nhìn Thời Diệu. Trong ánh mắt tràn đầy ý cười của Thời Diệu, Du Thanh Quỳ bỗng nhiên cúi người xuống hôn lên môi Thời Diệu.
Thời Diệu ngớ người, lúc Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên, trong mắt Thời Diệu vẫn là không dám tin và kinh ngạc.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Du Thanh Quỳ chủ động hôn cậu?
Thời Diệu chậm rãi đưa tay lên sờ sờ môi mình.
Cô bé này không phải gặp mưa phát sốt rồi chứ? Thời Diệu đưa tay sờ trán Du Thanh Quỳ, nói: “Cũng không nóng mà.” d-đàn-l-quý-đ
Du Thanh Quỳ nghiêng đầu sang một bên né tránh, sau đó một lần nữa cúi đầu nhìn về phía Thời Diệu, nói: “Thời Diệu, em thích anh, rất thích, rất thích.”
“Anh biết.” Thời Diệu nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của cô.
“Nhưng mà. . .” Du Thanh Quỳ cắn môi dưới. “Quá nhanh, thật sự quá nhanh rồi. . . trước khi anh xuất hiện em chưa từng nghĩ rằng mình còn nhỏ như vậy mà đã yêu đương. . .”
Vẻ mặt Du Thanh Quỳ có chút lo lắng: “Em không có chút khái niệm nào với loại chuyện như đính hôn,. . Em vẫn cảm thấy quá sớm rồi. . . Vậy, sau này hãy nói đến chuyện này được không? Em không phải không thích anh. . . Anh, anh đừng tức giận. . .”
Dáng vẻ của cô giống như rất khó xử, giống như lo lắng cô từ chối thì Thời Diệu sẽ không vui.
“Vậy khi nào thì mới không còn sớm? Tốt nghiệp trung học sao?”
“Ơ. . .” Du Thanh Quỳ có chút mờ mịt.
“Nếu em vẫn không đồng ý thì anh sẽ tức giận.” Thời Diệu thở dài.
Du Thanh Quỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó lại nói. . .”
Cô lắc lắc cánh tay của Thời Diệu, nói: “Anh đừng tức giận. . .”
“Nếu em lại hôn anh một cái thì anh sẽ không tức giận.”
Du Thanh Quỳ hơi run sợ một chút, lại cúi đầu xuống. Nhưng mà lần này, cô chỉ chuồn chuồn nước hôn một cái lên môi Thời Diệu, ngay lúc cô định rời đi thì Thời Diệu giữa chặt đầu cô, không cho cô tránh thoát.
Cậu tiến quân thần tốc, nhiệt liệt mà nóng rực hôn cô.
--- ------
Thời Diệu ra nước ngoài, trong cuộc sống của Du Thanh Quỳ thời gian bỗng như dài hơn. Vốn hai người cũng không phải là ngày nào cũng ngọt ngấy một chỗ, nhưng khi biết cậu cách cô xa hơn, giống như chỉ hô hấp thôi cũng mang theo chút nhớ mong.
Du Thanh Quỳ nằm sấp trên bàn học, trên bàn học của cô đang mở bài tập mùa đông mới làm được một nửa.
Giảo Giảo cũng lười biếng nằm trên bàn học.
Du Thanh Quỳ gãi gãi cái bụng nhỏ của nó.
Tại sao Giảo Giảo lại có tên là Giảo Giảo?
Bởi vì là đọc gần giống như Diệu Diệu nha.
Du Thanh Quỳ xách Giảo Giảo lên quăng xuống mặt đất khiến Giảo Giảo bộp một cái rơi xuống. Giảo Giảo đứng lên, nhảy đến chân Du Thanh Quỳ, một bên ôm lấy ống quần Du Thanh Quỳ, một bên kêu meo meo không ngừng.
Nhưng Du Thanh Quỳ hoàn toàn bất chấp nó.
Cô lấy quyển sổ từ ngăn kéo ra, mở ra một tờ dán đầy những hình ảnh Hắc Diệu vẽ, cầm bút rực rỡ màu sắc, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết:
- - “Ngày hai mươi mốt sau khi tôi từ chối việc đính hôn cùng anh ấy thì có chín lần tôi mơ thấy tôi mặc áo cưới gả cho anh ấy.”
Nghĩ nghĩ, Du Thanh Quỳ lại viết thêm một câu ở dưới:
- - “Tiểu Quỳ nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Du Thanh Quỳ lại đổi một chiếc bút có màu mực khác, nghiêm túc vẽ ở bên dưới một bó hoa cưới. Lúc kết hôn trong lòng cô dâu luôn ôm một bó hoa cưới.
…..
Những ngày khó chịu cũng trôi qua, cuối cùng cô cũng chịu đựng được đến khai giảng.
Du Thanh Quỳ cố ý đeo túi sách cô vừa làm được lên vai.
Trước khi ra khỏi nhà, Du Thanh Quỳ lại cầm điện thoại di động lật đi lật lại tin nhắn và weibo. Cả kì nghỉ đông cô và Thời Diệu đều liên lạc với nhau nhưng không thường xuyên. Rất nhiều lần Du Thanh Quỳ muốn gửi tin nhắn cho Thời Diệu nhưng lại sợ gửi nhiều cậu sẽ thấy phiền, vậy nên cô lại nuốt những lời muốn nói vào. Du Thanh Quỳ xem lại những tin nhắn cô và Thời Diệu nói chuyện với nhau, sau đó có chút không bỏ được mà để điện thoại vào ngăn kéo, xoay người ra cửa đến trường.
Hôm nay không chỉ là ngày đầu khai giảng mà còn là ngày chia lớp.
Du Thanh Quỳ đi đến lầu ba, hành lang trước mặt cô có dán danh sách phân lớp. Cô tìm chỗ vắng người nhìn đứng xem.
Tô Hiểu Xán cùng lớp với cô vỗ một cái lên vai cô nói: “Thanh Quỳ, cậu nhìn cái gì ở đây, tên cậu nhất định lại dẫn đầu ở trong lớp thí điểm mà.”
“Thanh Quỳ, sau này chúng ta lại được ở cùng một lớp rồi.” Lục Vũ Toàn đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đi qua, ngửa đầu nhìn về phía phiếu điểm ở trên cùng, đây cũng là danh sách của lớp thí điểm.
Tên của cô và Thời Diệu ở cùng nhau, tổng điểm của cô và Thời Diệu không kém nhau chút nào.
Du Thanh Quỳ cười rộ lên.
‘”Đi thôi, chúng ta về phòng học nào.” Lục Vũ Toàn nói.
Du Thanh Quỳ vừa bước được một bước lại dừng lại.
“Chờ một chút.”
Cô lại nhìn về phía danh sách lớp thí điểm lần nữa, cô tìm từng cái tên một xuống dưới, cuối cùng cô cũng tìm được tên của Tiểu Ngộ, lúc này Du Thanh Quỳ mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng cong cong cười lên.
Lớp thí điểm có 40 học sinh. Lâm Tiểu Ngộ đứng thứ 37.
Trong phòng học đã có rất nhiều học sinh, chỗ ngồi trong phòng học cũng không xếp, những học sinh đến trước đều tùy tiện tìm. Du Thanh Quỳ đi theo Lục Vũ Toàn và bạn cùng lớp trước kia Tô Hiểu Xán tìm một chỗ ngồi xuống. Cô nhìn ngắm xung quanh phát hiện có mấy gương mặt quen thuộc. Lớp ba trước kia của cô có sáu người được vào lớp thí điểm, Du Thanh Quỳ chào hỏi những bạn học cùng lớp trước kia, sau đó quay người ngồi nghiêm túc.
Du Thanh Quỳ nghĩ, không hổ là lớp thí điểm, cho dù thầy giáo không ở trong lớp nhưng kỉ luật trong lớp vẫn rất tốt. Trước kia, trong lớp 3, cho dù cố giáo viên trong lớp thì kỉ luật của lớp cũng không được tốt lắm. Mà lúc này trong phòng học đều rất yên tĩnh, tuy rằng cũng có bạn học nói chuyện, nhưng âm thanh rất nhỏ, còn rất nhiều học sinh khác đều đang mở sách ra xem.
“Du Thanh Quỳ?” Hai bạn gái ngồi phía trước Du Thanh Quỳ quay đầu sang, tò mò đánh giá cô.
Du Thanh Quỳ hơi nhếch miệng tạo thành nụ cười nhẹ, nói: “Đúng vậy, mình là Du Thanh Quỳ.”
“Mình là Hạ Đồng Đồng, cậu ấy là Kiều Minh Nguyệt. Chuyện đó, . . . cậu có thể giúp mình nhờ ba cậu kí tên cho bọn mình được không?”
Hạ Đồng Đồng có một đôi mắt hình trăng xinh đẹp, tóc chải búi gọn lên, cười rộ lên thật xinh đẹp. Kiều Minh Nguyệt bên cạnh lại có một mái tóc ngắn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng đôi mắt nhỏ cũng sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong nhìn về phía Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ cười đồng ý: “Được, lần sau lúc ba mình tới mình sẽ đòi ba mình.”
“Cậu thật tốt.” Hạ Đồng Đồng bỗng nhiên cho Du Thanh Quỳ một cái ôm: “Oa oa, mình được ôm con gái của ảnh đế rồi. Có phải cũng được tính là gián tiếp ôm ảnh đế đúng không?”
Hạ Đồng Đồng bày ra vẻ mặt háo sắc.
Kiều Minh Nguyệt không chút khách sáo đánh một tát lên đầu Hạ Đồng Đồng. khiến cho búi tóc gọn gàng của cô ấy cũng bị đánh lệch.
“Cậu thật đáng ghét.” Hạ Đồng Đồng giả vờ tức giận trừng mắt lườm Kiều Minh Nguyệt, lại sửa lại đầu tóc một lần.
Kiều Minh Nguyệt không quan tâm đến Hạ Đồng Đồng, mà ngược lại quay sáng nhìn Du Thanh Quỳ vô cùng bát quái hỏi: “Du Thanh Quỳ, cậu và Thời Diệu thật sự yêu đương rồi à?”
Những bạn học ở xung quanh đang nói chuyện hay đọc sách đều ngừng lại quay qua nhìn Du Thanh Quỳ.
“A. . .” Du Thanh Quỳ có chút ngơ ngác. Vừa rồi không phải đang nói về chuyện của ba cô sao? Tại sao lại nhanh chóng nhảy sang người cô rồi?
Tô Hiểu Xán ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ chen vào nói: “Du Thanh Quỳ, cậu không được phép không thừa nhận. Ảnh chụp cậu và Thời Diệu ôm nhau đã phát tán hết các mạng rồi. Còn cả lần đó cậu và ba mẹ cậu đi dạo phố, Thời Diệu cũng luôn nắm tay cậu mà, lại còn mua nhẫn kim cương cho cậu. . .”
Tô Hiểu Xán dùng ánh mắt sáng rực liếc trộm về phía chiếc nhẫn mà Du Thanh Quỳ đeo trên tay trai. Rất nhanh, những bạn học xung quanh đều nhìn về phía bàn tay trái của Du Thanh Quỳ.
Cái nhẫn kim cương này cũng thật dễ thấy.
Đầu ngón út bàn tay trái của Du Thanh Quỳ run lên một cái, cô chậm rãi che bàn tay trái lại.
Loại cảm giác bị người ta đánh giá thế này cũng không dễ chịu tí nào. . .
Du Thanh Quỳ bị mọi người chăm chú nhìn lâu như vậy, cô cảm thấy mình cần phải mở miệng giải thích cái gì đó.
“Mình. . .” Cô vừa nói được một chữ lại nhìn thấy Thời Diệu đi từ cửa phòng học vào.
Học sinh xung quanh đều nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ.
Thời Diệu đảo mắt qua khắp lớp học, tìm được Du Thanh Quỳ. Cậu lập tức đi về phía bàn học của Du Thanh Quỳ, hỏi: “Em có nước không? Anh khát.”
“Có. . .” Du Thanh Quỳ lấy từ trong túi sách Bạc Hà ra bình nước đưa cho cậu.
Thời Diệu mở nắp uống hai miếng, sau đó đặt chai nước lên bàn học của Du Thanh Quỳ, rồi quay người đi tìm một bàn học không người ngồi xuống.
Dưới ánh mắt quả là như thế của mọi người, Du Thanh Quỳ đóng bình nước lại, cho vào trong túi. Du Thanh Quỳ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Cô cảm thấy như bây giờ không được tốt lắm.
Chỗ nào không được tốt lắm?
Trường học hẳn là chỗ học tập mà không phải chỗ yêu đương. Bỗng nhiên cô không biết phải làm thế nào ở cùng một phòng học với Thời Diệu. . .
Lục Vũ Toàn ngồi phía sau Du Thanh Quỳ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Thời Diệu. lại quay về nhìn Du Thanh Quỳ, rồi lại yên lặng cúi đầu lấy một quyển sách trong cặp ra đọc.
Lâm Tiểu Ngộ chạy chậm ở phía sau tiến vào, cô xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, tìm một góc ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống cô lại há miệng thở hổn hển. Cô và Thời Diệu vừa xuống máy bay đã về đây gấp, cô sắp mệt chết rồi.
Lúc chủ nhiệm lớp đi vào, bao gồm cả Du Thanh Quỳ và học sinh trong phòng đều ngây ngẩn cả người.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp thí điểm tại sao lại trẻ tuổi như vậy? Còn xinh đẹp như vậy nữa chứ? Nhìn qua thì chủ nhiệm lớp cũng chưa đến 30 tuổi, hơn nữa gương mặt con đáng yêu giống trẻ con. Cô vuốt vuốt mái tóc nâu dài, Du Thanh Quỳ lại nghĩ đến một từ : Ngoảnh đầu thùy mị.
“Chào các em, tôi là giáo viên mới, tôi là Nhiếp Tư. Tôi sẽ cùng các em đi hết con đường trung học.” Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, mỉm cười: “Tiếp theo, mỗi người nên giới thiệu bản thân chứ nhỉ?”
Lúc đến lượt Du Thanh Quỳ, cô đứng lên, nói: “Chào mọi người, mình là Du Thanh Quỳ.”
Nhiếp Tư ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trời đổ mưa rồi.
Ở thành phố Nam Thanh thì bốn mùa đều không có tuyết, vào ngày đông mà có mưa thì chính là lúc lạnh nhất.
Du Thanh Quỳ đứng ở trước cửa sổ nhìn trời mưa to bên ngoài, cô nghĩ đêm qua Thời Diệu gọi điện thoại cho cô.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.”
Giọng nói của cậu giống như vẫn quanh quẩn bên tai.
Lúc đó cô nói gì? Hình như cô không nói gì cả, bởi vì cả người cô đều ngây ra rồi.
“Qùy Quỳ, hôm nay cháu muốn ra ngoài à? Bên ngoài mưa to như vậy hay là cháu đừng đi nữa.” bà ngoại đi từ phòng ngủ ra, thấy Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa sổ thì nói.
“Cháu đã đồng ý với bạn học là sẽ đi qua.” Du Thanh Quỳ đeo túi lên vai, cầm ô đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, nói không chừng Du Thanh Quỳ có thể vì thời tiết không tốt mà không đi. Nhưng mấy hôm nữa Thời Diệu sẽ ra nước ngoài, hai ngày này cô vẫn muốn đi.
Có thể bởi vì thời tiết không tốt nên trong thang máy cũng có rất ít người.
Du Thanh Quỳ ra khỏi thang máy, đứng ở cửa tòa nhà mở ô.
“Du Thanh Quỳ.”
Du Thanh Quỳ mới bước nửa bước chân ra bên ngoài, cô không thể tin được mà nhìn về phía bên cạnh.
“Thời Diệu, anh, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đón em.” Thời Diệu lười nhác tựa vào xe của người khác, không biết cậu đã đứng đó đợi bao nhiêu lâu. Cậu đứng thẳng người lại, đi về phía Du Thanh Quỳ.
“Anh đến lúc nào? Sao anh không gọi điện thoại nói cho em?” Du Thanh Quỳ ngửa đầu nhìn cậu từng bước đến gần.
Thời Diệu nhận lấy ô trong tay Du Thanh Quỳ, cậu nắm tay cô cùng đi.
Thời Diệu vừa đẩy cửa ra ngoài, vừa nói: “Nếu em vì mưa to quá mà không muốn đi, mà anh lại gọi điện cho em nói là anh ở dưới lầu thì em cũng chỉ có thể không tình nguyện mà xuống lầu thôi.”
Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, sau đó cô mới hiểu được logic của Thời Diệu. Cậu không xác định được cô có đi hay không? Nếu cô không xuống tầng, cậu cũng sẽ không nói với cô là cậu từng đến đón cô sao?
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu em luôn luôn không xuống lầu thì sao?”
“Cái gì?” Thời Diệu cúi người sát về phía cô một chút.
Tiếng mưa quá lớn mà tiếng Du Thanh Quỳ lại quá nhỏ, Thời Diệu không nghe rõ.
“Em hỏi là. . .” Du Thanh Quỳ quay đầu, trong lúc lơ đãng cánh môi trượt qua gò má Thời Diệu. Du Thanh Quỳ đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu đi.
Thời Diệu dùng lòng bàn tay sờ sờ gò má, cậu biết Du Thanh Quỳ thẹn thùng, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
Mưa rất lớn, cho dù Thời Diệu gần như nghiêng toàn bộ ô về phía đỉnh đầu Du Thanh Quỳ thì Du Thanh Quỳ vẫn bị mưa xối ướt.
Hơn nữa hơi lạnh.
Lúc hai người đứng ở đường cái chờ đèn xanh, Du Thanh Quỳ bị đông lạnh đến run lên một chút.
“Du Thanh Quỳ, trên người anh hình như ấm áp hơn đấy, em ôm một chút thử xem.”
“Mới không. . .”
Du Thanh Quỳ còn chưa nói hết câu, Thời Diệu đã nắm chặt lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo một cái đã ôm được cô vào lòng. Du Thanh Quỳ hơi cứng người, cô ngừng một lúc lâu mới cẩn thận đưa tay lên ôm lấy eo Thời Diệu.
Quả thật là ấm hơn.
Đèn xanh sáng lên, Thời Diệu cúi đầu nhìn Du Thanh Quỳ đang vùi đầu trong ngực cậu, không hoạt động bước chân.
Lại đèn đỏ rồi.
Lúc đến nhà Thời Diệu, Thời Diệu và Du Thanh Quỳ đều bị mưa xối ướt. Du Thanh Quỳ còn tốt hơn một chút, nhưng Thời Diệu lại ướt đẫm.
Thời Diệu tiện tay cởi áo khoác ướt sũng ra ném sang một bên.
“Hôm nay mưa lớn như vậy, Tiểu Ngộ không ở nhà sao?" Du Thanh Quỳ hỏi.
Thời Diệu thuận miệng nói: “Nó bị anh đuổi đi rồi.”
“Ơ?”
Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó sửa miệng: “Chút mưa như vậy thì tính cái gì, ai bảo thành tích của nó không tốt, không sợ gió mưa đều phải đi học thêm.”
“A. . . thật ra em cũng có thể giúp bạn ấy học thêm mà.”
Thời Diệu không nói tiếp, cậu kéo Du Thanh Quỳ lên tầng. Cậu đẩy Du Thanh Quỳ vào phòng tắm trên tầng hai, nói: “Em đi tắm rửa một chút đi.”
Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua phòng tắm, có chút do dự.
“Chờ.” Thời Diệu quay người đi lên tầng.
Không bao lâu sau, Thời Diệu lại bịch bịch bước xuống cầu thang, đưa một bộ đồng phục cho Du Thanh Quỳ, nói: “Em thay cái này.”
Du Thanh Quỳ nhìn đồng phục trong lòng, nhìn size cũng biết là đồng phục của Thời Diệu. Lúc Thời Diệu đến trường rất ít khi mặc đồng phục, bộ đồng phục này gần như là mới tinh.
“Chuyện đó, . . . nếu không để em mặc quần áo của Tiểu Ngộ đi.” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói.
“Du Thanh Quỳ, em không biết đạo lí ‘không hỏi mà lấy tức vi trộm’ sao? Nó không ở nhà, sao em có thể tùy tiện động vào quần áo của nó được?” Thời Diệu hỏi.
Du Thanh Quỳ mím môi, cúi đầu, cô không trả lời được. Cô biết rõ rành rành là Thời Diệu cố ý, nhưng cô lại không thể tìm được câu nào để phản bác lại anh.
“Nhanh đi.” Thời Diệu đẩy Du Thanh Quỳ một cái.
“Ơ. . .” Du Thanh Quỳ giống như một con ốc sên nhỏ, chậm rì rì xoay người đi vào phòng tắm.
Du Thanh Quỳ mặc đồng phục của Thời Diệu đi ra từ phòng tắm, lại chậm rì rì lên đến tầng ba, cuối cùng cô đứng trước cửa phòng vẽ của Thời Diệu mà không tiến vào.
Thời Diệu vừa tắm rửa xong đi ra, đang cầm khăn lông trắng lau tóc, động tác của cậu hơi dừng lại, nhìn Du Thanh Quỳ đang đứng ở cửa.
Du Thanh Quỳ lùn hơn Thời Diệu hơn 20cm, đồng phục của Thời Diệu mặc trên người cô rất không hợp người. Nhất là quần dài, hai ống quần rộng thùng thình ở mắt cá chân.
“Lại đây nào.” Thời Diệu vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đi vào, Thời Diệu kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, cậu cầm một chiếc khăn lông trắng khác lau tóc cho cô.
“Em có thể tự làm được.” Du Thanh Quỳ giơ tay muốn lấy đi khăn lông trong tay Thời Diệu.
Thời Diệu vỗ một cái lên mu bàn tay cô.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng rụt tay về, cô cúi đầu vuốt mu bàn tay mình.
Thời Diệu lau tóc Du Thanh Quỳ khô một nửa, sau đó để khăn lông sang mọt bên. Cậu vốn đứng phía sau Du Thanh Quỳ, lúc này cúi người xuống sát vào Du Thanh Quỳ, cằm cậu gần như dán lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Du Thanh Quỳ, hôm qua em vẫn chưa trả lời anh.”
“Trả lời cái gì?”
“Chuyện tối qua anh hỏi em ở trong điện thoại.”
“Em, em ngủ mơ mơ màng màng, em không nhớ rõ anh hỏi em chuyện gì trong điện thoại. . .”
“Như vậy à?” Thời Diệu gật gật đầu, cậu nghĩ nghĩ, vòng qua sofa ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ.
Cậu vỗ một cái lên mu bàn tay của Du Thanh Quỳ, nói: “Nhìn anh.”
Ánh mắt của Du Thanh Quỳ hơi lóe lên, nhưng vẫn quay đầu nhìn cậu.
“Du Thanh Quỳ, chúng ta đính hôn đi.” Thời Diệu nói lại y nguyên câu hôm qua đã nói trong điện thoại.
Cậu chậm rãi nắm bàn tay trái của Du Thanh Quỳ, những ngón tay thon dài luồn qua khe hở, hai ngón tay có nhẫn của họ cũng tiếp xúc ở một chỗ.d-đ-lê-q-đôn
“Em xem, nhẫn đính hôm của chúng ta đều là một đôi rồi.” Thời Diệu cười.
“Không phải anh nói đây chỉ là lễ vật bình thường thôi sao ? Đây là bù quà sinh nhật cho em mà?” Du Thanh Quỳ mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thời Diệu.
Cô. . . Đần độn u mê bị lừa sao?
Thời Diệu nâng tay Du Thanh Quỳ lên, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn hôn.
“Du Thanh Quỳ, anh nói đều là thật.” Thời Diệu bỗng nhiên nói.
“Cái gì đều là sự thật?” Du Thanh Quỳ có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, vị trí Thời Diệu hôn trên bàn tay cô cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác tê dại giống như bắt đầu lan từ tay ra, cảm giác tê dại lan tỏa từng đợt, khiến trái tim cô cũng mềm mại hơn.
Vì thế, Thời Diệu nói với cô xong nhưng trong lòng cô vẫn không thể tập chung được.
“Em không cần phải giả bộ, những việc anh làm với em đều là thật sự.” Thời Diệu hơi chọn từ nói: “Thật xin lỗi, đáng lẽ anh nên tìm thấy em từ hai năm trước.”
Cậu xoa xoa mái tóc mới khô một nửa của Du Thanh Quỳ: “Cho nên anh không muốn lỡ mất bất cứ điều gì nữa. Chúng ta đính hôn đi, đợi đến khi đủ tuổi thì kết hôn. Anh sẽ dùng cuộc sống sớm sớm chiều chiều để chứng minh tình cảm của anh là thật hay giả.”
Du Thanh Quỳ chậm rãi nháy mắt một cái, cô há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
“Em. . .”
Thời Diệu bỗng nhiên cúi đầu chặn miệng cô lại.
Cậu không muốn nghe thấy lời từ chối của cô một chút nào.
Ngay lúc Du Thanh Quỳ vừa hoảng sợ lại thẹn thùng, lưỡi Thời Diệu vươn vào khoang miệng cô, tùy ý làm bậy.
Du Thanh Quỳ muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng cô là thành ghế sofa, phía trước là Thời Diệu đang dần đến gần.
Lúc động tác của Thời Diệu hơi dịu dàng một chút, cô hốt hoảng gọi tên cậu: “Thời Diệu. . .”
“Ừ.” Thời Diệu lên tiếng, đầu lưỡi trong khoang miệng cô cũng nhanh chóng rời khỏi, cậu dùng môi nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nhỏ giọng nói: “Đồng ý với anh được không?”
“Em. . .” Du Thanh Quỳ lăng lăng, lí trí bảo cô phải từ chối.
Thời Diệu cười, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của Du Thanh Quỳ vào miệng, nhẹ nhàng mút vào.
Thật trơn thật mềm.
“Thời Diệu.” Du Thanh Quỳ một tay đẩy Thời Diệu ra, mạnh mẽ đứng lên, đỏ mặt lớn tiếng nói: “Anh không được dùng sắc dụ mình.”
Thời Diệu sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bật cười ha hả, cười đến mức ngửa tới ngửa lui, thế nên cậu trực tiếp nằm xuống ghế sofa. Thời Diệu vẫy tay với Du Thanh Quỳ, cậu kéo cổ tay cô, để cô ngồi xuống, rồi cậu gối đầu lên đùi Du Thanh Quỳ, ngửa mặt nhìn cô, hỏi: “Du Thanh Quỳ, anh có đẹp không?”
Du Thanh Quỳ nghiêng đầu không nhìn cậu.
Thời Diệu lại hỏi thêm một lần: “Du Thanh Quỳ, anh đẹp mắt không?”
Du Thanh Quỳ gật đầu loạn xạ.
Thời Diệu cười nói: “Vậy thì em phải nhìn anh nhiều một chút chứ.”
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mày, giống như tư tưởng đang phải đấu tranh mãnh liệt. Cô do dự một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu xuống nhìn Thời Diệu. Trong ánh mắt tràn đầy ý cười của Thời Diệu, Du Thanh Quỳ bỗng nhiên cúi người xuống hôn lên môi Thời Diệu.
Thời Diệu ngớ người, lúc Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên, trong mắt Thời Diệu vẫn là không dám tin và kinh ngạc.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Du Thanh Quỳ chủ động hôn cậu?
Thời Diệu chậm rãi đưa tay lên sờ sờ môi mình.
Cô bé này không phải gặp mưa phát sốt rồi chứ? Thời Diệu đưa tay sờ trán Du Thanh Quỳ, nói: “Cũng không nóng mà.” d-đàn-l-quý-đ
Du Thanh Quỳ nghiêng đầu sang một bên né tránh, sau đó một lần nữa cúi đầu nhìn về phía Thời Diệu, nói: “Thời Diệu, em thích anh, rất thích, rất thích.”
“Anh biết.” Thời Diệu nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của cô.
“Nhưng mà. . .” Du Thanh Quỳ cắn môi dưới. “Quá nhanh, thật sự quá nhanh rồi. . . trước khi anh xuất hiện em chưa từng nghĩ rằng mình còn nhỏ như vậy mà đã yêu đương. . .”
Vẻ mặt Du Thanh Quỳ có chút lo lắng: “Em không có chút khái niệm nào với loại chuyện như đính hôn,. . Em vẫn cảm thấy quá sớm rồi. . . Vậy, sau này hãy nói đến chuyện này được không? Em không phải không thích anh. . . Anh, anh đừng tức giận. . .”
Dáng vẻ của cô giống như rất khó xử, giống như lo lắng cô từ chối thì Thời Diệu sẽ không vui.
“Vậy khi nào thì mới không còn sớm? Tốt nghiệp trung học sao?”
“Ơ. . .” Du Thanh Quỳ có chút mờ mịt.
“Nếu em vẫn không đồng ý thì anh sẽ tức giận.” Thời Diệu thở dài.
Du Thanh Quỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó lại nói. . .”
Cô lắc lắc cánh tay của Thời Diệu, nói: “Anh đừng tức giận. . .”
“Nếu em lại hôn anh một cái thì anh sẽ không tức giận.”
Du Thanh Quỳ hơi run sợ một chút, lại cúi đầu xuống. Nhưng mà lần này, cô chỉ chuồn chuồn nước hôn một cái lên môi Thời Diệu, ngay lúc cô định rời đi thì Thời Diệu giữa chặt đầu cô, không cho cô tránh thoát.
Cậu tiến quân thần tốc, nhiệt liệt mà nóng rực hôn cô.
--- ------
Thời Diệu ra nước ngoài, trong cuộc sống của Du Thanh Quỳ thời gian bỗng như dài hơn. Vốn hai người cũng không phải là ngày nào cũng ngọt ngấy một chỗ, nhưng khi biết cậu cách cô xa hơn, giống như chỉ hô hấp thôi cũng mang theo chút nhớ mong.
Du Thanh Quỳ nằm sấp trên bàn học, trên bàn học của cô đang mở bài tập mùa đông mới làm được một nửa.
Giảo Giảo cũng lười biếng nằm trên bàn học.
Du Thanh Quỳ gãi gãi cái bụng nhỏ của nó.
Tại sao Giảo Giảo lại có tên là Giảo Giảo?
Bởi vì là đọc gần giống như Diệu Diệu nha.
Du Thanh Quỳ xách Giảo Giảo lên quăng xuống mặt đất khiến Giảo Giảo bộp một cái rơi xuống. Giảo Giảo đứng lên, nhảy đến chân Du Thanh Quỳ, một bên ôm lấy ống quần Du Thanh Quỳ, một bên kêu meo meo không ngừng.
Nhưng Du Thanh Quỳ hoàn toàn bất chấp nó.
Cô lấy quyển sổ từ ngăn kéo ra, mở ra một tờ dán đầy những hình ảnh Hắc Diệu vẽ, cầm bút rực rỡ màu sắc, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh viết:
- - “Ngày hai mươi mốt sau khi tôi từ chối việc đính hôn cùng anh ấy thì có chín lần tôi mơ thấy tôi mặc áo cưới gả cho anh ấy.”
Nghĩ nghĩ, Du Thanh Quỳ lại viết thêm một câu ở dưới:
- - “Tiểu Quỳ nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Du Thanh Quỳ lại đổi một chiếc bút có màu mực khác, nghiêm túc vẽ ở bên dưới một bó hoa cưới. Lúc kết hôn trong lòng cô dâu luôn ôm một bó hoa cưới.
…..
Những ngày khó chịu cũng trôi qua, cuối cùng cô cũng chịu đựng được đến khai giảng.
Du Thanh Quỳ cố ý đeo túi sách cô vừa làm được lên vai.
Trước khi ra khỏi nhà, Du Thanh Quỳ lại cầm điện thoại di động lật đi lật lại tin nhắn và weibo. Cả kì nghỉ đông cô và Thời Diệu đều liên lạc với nhau nhưng không thường xuyên. Rất nhiều lần Du Thanh Quỳ muốn gửi tin nhắn cho Thời Diệu nhưng lại sợ gửi nhiều cậu sẽ thấy phiền, vậy nên cô lại nuốt những lời muốn nói vào. Du Thanh Quỳ xem lại những tin nhắn cô và Thời Diệu nói chuyện với nhau, sau đó có chút không bỏ được mà để điện thoại vào ngăn kéo, xoay người ra cửa đến trường.
Hôm nay không chỉ là ngày đầu khai giảng mà còn là ngày chia lớp.
Du Thanh Quỳ đi đến lầu ba, hành lang trước mặt cô có dán danh sách phân lớp. Cô tìm chỗ vắng người nhìn đứng xem.
Tô Hiểu Xán cùng lớp với cô vỗ một cái lên vai cô nói: “Thanh Quỳ, cậu nhìn cái gì ở đây, tên cậu nhất định lại dẫn đầu ở trong lớp thí điểm mà.”
“Thanh Quỳ, sau này chúng ta lại được ở cùng một lớp rồi.” Lục Vũ Toàn đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ đi qua, ngửa đầu nhìn về phía phiếu điểm ở trên cùng, đây cũng là danh sách của lớp thí điểm.
Tên của cô và Thời Diệu ở cùng nhau, tổng điểm của cô và Thời Diệu không kém nhau chút nào.
Du Thanh Quỳ cười rộ lên.
‘”Đi thôi, chúng ta về phòng học nào.” Lục Vũ Toàn nói.
Du Thanh Quỳ vừa bước được một bước lại dừng lại.
“Chờ một chút.”
Cô lại nhìn về phía danh sách lớp thí điểm lần nữa, cô tìm từng cái tên một xuống dưới, cuối cùng cô cũng tìm được tên của Tiểu Ngộ, lúc này Du Thanh Quỳ mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng cong cong cười lên.
Lớp thí điểm có 40 học sinh. Lâm Tiểu Ngộ đứng thứ 37.
Trong phòng học đã có rất nhiều học sinh, chỗ ngồi trong phòng học cũng không xếp, những học sinh đến trước đều tùy tiện tìm. Du Thanh Quỳ đi theo Lục Vũ Toàn và bạn cùng lớp trước kia Tô Hiểu Xán tìm một chỗ ngồi xuống. Cô nhìn ngắm xung quanh phát hiện có mấy gương mặt quen thuộc. Lớp ba trước kia của cô có sáu người được vào lớp thí điểm, Du Thanh Quỳ chào hỏi những bạn học cùng lớp trước kia, sau đó quay người ngồi nghiêm túc.
Du Thanh Quỳ nghĩ, không hổ là lớp thí điểm, cho dù thầy giáo không ở trong lớp nhưng kỉ luật trong lớp vẫn rất tốt. Trước kia, trong lớp 3, cho dù cố giáo viên trong lớp thì kỉ luật của lớp cũng không được tốt lắm. Mà lúc này trong phòng học đều rất yên tĩnh, tuy rằng cũng có bạn học nói chuyện, nhưng âm thanh rất nhỏ, còn rất nhiều học sinh khác đều đang mở sách ra xem.
“Du Thanh Quỳ?” Hai bạn gái ngồi phía trước Du Thanh Quỳ quay đầu sang, tò mò đánh giá cô.
Du Thanh Quỳ hơi nhếch miệng tạo thành nụ cười nhẹ, nói: “Đúng vậy, mình là Du Thanh Quỳ.”
“Mình là Hạ Đồng Đồng, cậu ấy là Kiều Minh Nguyệt. Chuyện đó, . . . cậu có thể giúp mình nhờ ba cậu kí tên cho bọn mình được không?”
Hạ Đồng Đồng có một đôi mắt hình trăng xinh đẹp, tóc chải búi gọn lên, cười rộ lên thật xinh đẹp. Kiều Minh Nguyệt bên cạnh lại có một mái tóc ngắn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng đôi mắt nhỏ cũng sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong nhìn về phía Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ cười đồng ý: “Được, lần sau lúc ba mình tới mình sẽ đòi ba mình.”
“Cậu thật tốt.” Hạ Đồng Đồng bỗng nhiên cho Du Thanh Quỳ một cái ôm: “Oa oa, mình được ôm con gái của ảnh đế rồi. Có phải cũng được tính là gián tiếp ôm ảnh đế đúng không?”
Hạ Đồng Đồng bày ra vẻ mặt háo sắc.
Kiều Minh Nguyệt không chút khách sáo đánh một tát lên đầu Hạ Đồng Đồng. khiến cho búi tóc gọn gàng của cô ấy cũng bị đánh lệch.
“Cậu thật đáng ghét.” Hạ Đồng Đồng giả vờ tức giận trừng mắt lườm Kiều Minh Nguyệt, lại sửa lại đầu tóc một lần.
Kiều Minh Nguyệt không quan tâm đến Hạ Đồng Đồng, mà ngược lại quay sáng nhìn Du Thanh Quỳ vô cùng bát quái hỏi: “Du Thanh Quỳ, cậu và Thời Diệu thật sự yêu đương rồi à?”
Những bạn học ở xung quanh đang nói chuyện hay đọc sách đều ngừng lại quay qua nhìn Du Thanh Quỳ.
“A. . .” Du Thanh Quỳ có chút ngơ ngác. Vừa rồi không phải đang nói về chuyện của ba cô sao? Tại sao lại nhanh chóng nhảy sang người cô rồi?
Tô Hiểu Xán ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ chen vào nói: “Du Thanh Quỳ, cậu không được phép không thừa nhận. Ảnh chụp cậu và Thời Diệu ôm nhau đã phát tán hết các mạng rồi. Còn cả lần đó cậu và ba mẹ cậu đi dạo phố, Thời Diệu cũng luôn nắm tay cậu mà, lại còn mua nhẫn kim cương cho cậu. . .”
Tô Hiểu Xán dùng ánh mắt sáng rực liếc trộm về phía chiếc nhẫn mà Du Thanh Quỳ đeo trên tay trai. Rất nhanh, những bạn học xung quanh đều nhìn về phía bàn tay trái của Du Thanh Quỳ.
Cái nhẫn kim cương này cũng thật dễ thấy.
Đầu ngón út bàn tay trái của Du Thanh Quỳ run lên một cái, cô chậm rãi che bàn tay trái lại.
Loại cảm giác bị người ta đánh giá thế này cũng không dễ chịu tí nào. . .
Du Thanh Quỳ bị mọi người chăm chú nhìn lâu như vậy, cô cảm thấy mình cần phải mở miệng giải thích cái gì đó.
“Mình. . .” Cô vừa nói được một chữ lại nhìn thấy Thời Diệu đi từ cửa phòng học vào.
Học sinh xung quanh đều nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ.
Thời Diệu đảo mắt qua khắp lớp học, tìm được Du Thanh Quỳ. Cậu lập tức đi về phía bàn học của Du Thanh Quỳ, hỏi: “Em có nước không? Anh khát.”
“Có. . .” Du Thanh Quỳ lấy từ trong túi sách Bạc Hà ra bình nước đưa cho cậu.
Thời Diệu mở nắp uống hai miếng, sau đó đặt chai nước lên bàn học của Du Thanh Quỳ, rồi quay người đi tìm một bàn học không người ngồi xuống.
Dưới ánh mắt quả là như thế của mọi người, Du Thanh Quỳ đóng bình nước lại, cho vào trong túi. Du Thanh Quỳ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Cô cảm thấy như bây giờ không được tốt lắm.
Chỗ nào không được tốt lắm?
Trường học hẳn là chỗ học tập mà không phải chỗ yêu đương. Bỗng nhiên cô không biết phải làm thế nào ở cùng một phòng học với Thời Diệu. . .
Lục Vũ Toàn ngồi phía sau Du Thanh Quỳ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Thời Diệu. lại quay về nhìn Du Thanh Quỳ, rồi lại yên lặng cúi đầu lấy một quyển sách trong cặp ra đọc.
Lâm Tiểu Ngộ chạy chậm ở phía sau tiến vào, cô xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, tìm một góc ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống cô lại há miệng thở hổn hển. Cô và Thời Diệu vừa xuống máy bay đã về đây gấp, cô sắp mệt chết rồi.
Lúc chủ nhiệm lớp đi vào, bao gồm cả Du Thanh Quỳ và học sinh trong phòng đều ngây ngẩn cả người.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp thí điểm tại sao lại trẻ tuổi như vậy? Còn xinh đẹp như vậy nữa chứ? Nhìn qua thì chủ nhiệm lớp cũng chưa đến 30 tuổi, hơn nữa gương mặt con đáng yêu giống trẻ con. Cô vuốt vuốt mái tóc nâu dài, Du Thanh Quỳ lại nghĩ đến một từ : Ngoảnh đầu thùy mị.
“Chào các em, tôi là giáo viên mới, tôi là Nhiếp Tư. Tôi sẽ cùng các em đi hết con đường trung học.” Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, mỉm cười: “Tiếp theo, mỗi người nên giới thiệu bản thân chứ nhỉ?”
Lúc đến lượt Du Thanh Quỳ, cô đứng lên, nói: “Chào mọi người, mình là Du Thanh Quỳ.”
Nhiếp Tư ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.