Chương 1097: Anh thật đau đầu làm sao
GG
06/09/2021
“Cho dù có khỏe rồi, chút nữa cũng phải uống thuốc, nào, để mẹ thắt bím cho con.”
Khương Tuyết Nhu bế cô bé lên, bắt đầu thắt bím cho cô bé.
Trang điểm gọn ghẽ cho Hiểu Khuê xong, cô mới bế cô bé ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn không có trong nhà, cô bèn nhịn không được mà nổi giận trách móc, đứa trẻ đã bị bệnh rồi mà mới sáng sớm tinh mơ anh đã không có trong nhà rồi.
Đang định mở tủ lạnh ra làm chút đồ ăn sáng cho Hiểu
Khuê, Hoắc Anh Tuấn mặc quần thể dục với áo thun trắng, đi giày bata từ bên ngoài về, khuôn mặt đẹp trai vì mới vận động xong nên có chút đỏ, tóc mái dán chặt vào trán, mang theo chút cảm giác hỗn loạn, áo thun trắng trên người rất mỏng, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng vừa quyến rũ vừa săn chắc ở bên trong.
Khương Tuyết Nhu thấy vậy mà trong lòng thầm thở dài, anh chụp đại một tấm hình, cầm đi cho mấy nhãn hàng chuyên bán đồ thể thao làm quảng cáo cũng có thể nổi rần rần cho xem.
Nhưng nghĩ tới việc anh vẫn còn tâm trạng mà chạy bộ bèn lại nổi lên một cơn giận nữa. “Anh đi mua đồ ăn sáng, tiện thể chạy bộ luôn. Hoắc Anh Tuấn bỏ đồ ăn sáng lên trên bàn giải thích. “Con bị bệnh mà vẫn có thể chạy bộ được, đúng là nhàn nhã thoải mái mà” Khương Tuyết Nhu giận dỗi mà đá đều. “Đây không phải là vì...còn có em sao, hơn nữa...bác sĩ nói rồi, chỗ đó của anh nếu muốn hồi phục lại thì phải kiên trì vận động” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ hạ thấp giọng giải thích, anh vừa mới chạy bộ xong, trong giọng nói mang theo chút khàn, quyến rũ muốn chết.
Vành tại Khương Tuyết Nhu đỏ lên, chỉ có Hiểu Khuê trong sáng không hiểu gì hỏi: “Chỗ đó là chỗ nào ạ?” “. ” Khương Tuyết Nhu bắt đầu thấy ngại rồi. “ Thận.” Hoắc Anh Tuấn trong cái khó mà ló cái khôn nói: “Thận của bác không tốt, Hiểu Khuê, ăn sáng thôi.” “Vâng ạ vâng ạ, con thích ăn cháo quẩy nhất.
Hiểu Khuê vừa mới muốn nhận lấy, liền bị Khương Tuyết Nhu giật mất, sau đó giận dữ mà lườm Hoắc Anh Tuấn: “Có nhầm lẫn gì không, con bé vừa mới sốt xong, chắc chắn là do triệu chứng viêm, anh còn cho con bé ăn quẩy, muốn khiến bệnh của con bé càng nặng hơn sao?”
Hoắc Anh Tuấn ngơ ra, vội vàng xin lỗi: “Là anh không tốt, là lỗi của anh. “Không biết cái đầu kia để làm gì cả ngày trời nữa, còn có xíu mại cũng không được ăn, dạ dày của trẻ con vẫn chưa phát triển hoàn toàn đầu, không tiêu hóa được gạo nếp.
Khương Tuyết Nhu bắt đầu trách mắng, Hoắc Anh Tuấn bị mắng đến mức không ngóc đầu lên nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Hiểu Khuê nhìn dáng vẻ của bố cặn bã, có chút giống với chó nhà hàng xóm, làm sai việc gì đó nên phải cúi đầu xuống, cảm thấy thật là đáng thương.
Cần nhắn hết hơn mười phút sau, cuối cùng Khương Tuyết Nhu xuống bếp nấu cho Hiểu Khuê một bát cháo nhỏ.
Hiểu Khuê nhìn Hoắc Anh Tuấn muốn khóc, dùng miệng mấp máy nói: “Con không muốn ăn cháo" Hoắc Anh Tuấn cũng ra hiệu nói: "Đợi chút nữa mẹ con đi rồi, chúng ta đi ăn đồ ngon ha “Hai người đang nói gì đó?” Khương Tuyết Nhu trong phòng bếp xoay người qua, ánh mắt nguy hiểm. "Không có gì ạ. Hiểu Khuê nhún vai.
Hoắc Anh Tuấn hằng giọng nói: “Hiểu Khuê nói con bé rất thích ăn cháo em nấu.
Khương Tuyết Nhu âm thầm "hừ” một tiếng trong lòng. xem cô là đồ ngốc sao, Hiểu Khuê căn bản không thích ăn, nhưng bị bệnh mà, hết cách rồi. Cô để ý tới ánh mắt trộm ra hiệu với nhau của hai bố con kia, sau đó nhìn nhau cười.
Cô thầm thở dài trong lòng.
Mặc dù Hiểu Khuê luôn nói bố cặn bã, nhưng bố ruột của mình vẫn khác, giống như việc Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh đối với Lương Duy Phong vẫn khá không thoải mái.
Một đứa trẻ ba tuổi còn biết rõ lí lẽ dù sao cũng không phải bố ruột của mình. ***
Ăn xong bữa sáng, Khương Tuyết Nhu bèn lai xe rời đi, Công ty của cô còn có việc, không thể ở bên cạnh Hiểu Khuê mãi được. “Bác à, con cố hết sức rồi đó. Hiểu Khuê thương tiếc nói với Hoắc Anh Tuấn. “Con cũng không thể cứ dính lấy mami được, mẹ cũng có việc mà mẹ phải làm, hơn nữa con cũng không thể cứ nói dối mãi được, trẻ con nói dối không tốt. “Ừm, Hiểu Khuê đã làm rất tốt rồi.”
Hoắc Anh Tuấn cũng biết, tối hôm qua có thể lừa Khương Tuyết Nhu qua đây, nhưng tối nay thì sao, tối mai nữa rồi sao?
Anh thật đau đầu làm sao.
Khương Tuyết Nhu bế cô bé lên, bắt đầu thắt bím cho cô bé.
Trang điểm gọn ghẽ cho Hiểu Khuê xong, cô mới bế cô bé ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn không có trong nhà, cô bèn nhịn không được mà nổi giận trách móc, đứa trẻ đã bị bệnh rồi mà mới sáng sớm tinh mơ anh đã không có trong nhà rồi.
Đang định mở tủ lạnh ra làm chút đồ ăn sáng cho Hiểu
Khuê, Hoắc Anh Tuấn mặc quần thể dục với áo thun trắng, đi giày bata từ bên ngoài về, khuôn mặt đẹp trai vì mới vận động xong nên có chút đỏ, tóc mái dán chặt vào trán, mang theo chút cảm giác hỗn loạn, áo thun trắng trên người rất mỏng, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng vừa quyến rũ vừa săn chắc ở bên trong.
Khương Tuyết Nhu thấy vậy mà trong lòng thầm thở dài, anh chụp đại một tấm hình, cầm đi cho mấy nhãn hàng chuyên bán đồ thể thao làm quảng cáo cũng có thể nổi rần rần cho xem.
Nhưng nghĩ tới việc anh vẫn còn tâm trạng mà chạy bộ bèn lại nổi lên một cơn giận nữa. “Anh đi mua đồ ăn sáng, tiện thể chạy bộ luôn. Hoắc Anh Tuấn bỏ đồ ăn sáng lên trên bàn giải thích. “Con bị bệnh mà vẫn có thể chạy bộ được, đúng là nhàn nhã thoải mái mà” Khương Tuyết Nhu giận dỗi mà đá đều. “Đây không phải là vì...còn có em sao, hơn nữa...bác sĩ nói rồi, chỗ đó của anh nếu muốn hồi phục lại thì phải kiên trì vận động” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ hạ thấp giọng giải thích, anh vừa mới chạy bộ xong, trong giọng nói mang theo chút khàn, quyến rũ muốn chết.
Vành tại Khương Tuyết Nhu đỏ lên, chỉ có Hiểu Khuê trong sáng không hiểu gì hỏi: “Chỗ đó là chỗ nào ạ?” “. ” Khương Tuyết Nhu bắt đầu thấy ngại rồi. “ Thận.” Hoắc Anh Tuấn trong cái khó mà ló cái khôn nói: “Thận của bác không tốt, Hiểu Khuê, ăn sáng thôi.” “Vâng ạ vâng ạ, con thích ăn cháo quẩy nhất.
Hiểu Khuê vừa mới muốn nhận lấy, liền bị Khương Tuyết Nhu giật mất, sau đó giận dữ mà lườm Hoắc Anh Tuấn: “Có nhầm lẫn gì không, con bé vừa mới sốt xong, chắc chắn là do triệu chứng viêm, anh còn cho con bé ăn quẩy, muốn khiến bệnh của con bé càng nặng hơn sao?”
Hoắc Anh Tuấn ngơ ra, vội vàng xin lỗi: “Là anh không tốt, là lỗi của anh. “Không biết cái đầu kia để làm gì cả ngày trời nữa, còn có xíu mại cũng không được ăn, dạ dày của trẻ con vẫn chưa phát triển hoàn toàn đầu, không tiêu hóa được gạo nếp.
Khương Tuyết Nhu bắt đầu trách mắng, Hoắc Anh Tuấn bị mắng đến mức không ngóc đầu lên nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Hiểu Khuê nhìn dáng vẻ của bố cặn bã, có chút giống với chó nhà hàng xóm, làm sai việc gì đó nên phải cúi đầu xuống, cảm thấy thật là đáng thương.
Cần nhắn hết hơn mười phút sau, cuối cùng Khương Tuyết Nhu xuống bếp nấu cho Hiểu Khuê một bát cháo nhỏ.
Hiểu Khuê nhìn Hoắc Anh Tuấn muốn khóc, dùng miệng mấp máy nói: “Con không muốn ăn cháo" Hoắc Anh Tuấn cũng ra hiệu nói: "Đợi chút nữa mẹ con đi rồi, chúng ta đi ăn đồ ngon ha “Hai người đang nói gì đó?” Khương Tuyết Nhu trong phòng bếp xoay người qua, ánh mắt nguy hiểm. "Không có gì ạ. Hiểu Khuê nhún vai.
Hoắc Anh Tuấn hằng giọng nói: “Hiểu Khuê nói con bé rất thích ăn cháo em nấu.
Khương Tuyết Nhu âm thầm "hừ” một tiếng trong lòng. xem cô là đồ ngốc sao, Hiểu Khuê căn bản không thích ăn, nhưng bị bệnh mà, hết cách rồi. Cô để ý tới ánh mắt trộm ra hiệu với nhau của hai bố con kia, sau đó nhìn nhau cười.
Cô thầm thở dài trong lòng.
Mặc dù Hiểu Khuê luôn nói bố cặn bã, nhưng bố ruột của mình vẫn khác, giống như việc Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh đối với Lương Duy Phong vẫn khá không thoải mái.
Một đứa trẻ ba tuổi còn biết rõ lí lẽ dù sao cũng không phải bố ruột của mình. ***
Ăn xong bữa sáng, Khương Tuyết Nhu bèn lai xe rời đi, Công ty của cô còn có việc, không thể ở bên cạnh Hiểu Khuê mãi được. “Bác à, con cố hết sức rồi đó. Hiểu Khuê thương tiếc nói với Hoắc Anh Tuấn. “Con cũng không thể cứ dính lấy mami được, mẹ cũng có việc mà mẹ phải làm, hơn nữa con cũng không thể cứ nói dối mãi được, trẻ con nói dối không tốt. “Ừm, Hiểu Khuê đã làm rất tốt rồi.”
Hoắc Anh Tuấn cũng biết, tối hôm qua có thể lừa Khương Tuyết Nhu qua đây, nhưng tối nay thì sao, tối mai nữa rồi sao?
Anh thật đau đầu làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.