Chương 1096: Đáng đời cái thứ bất lực anh, làm thái giám đi
GG
06/09/2021
Nhưng anh có thể chắc chắn rằng, Lương Duy Phong không phải loại người tốt lành gì.
Chỉ có điều gần đây người của nhóm Thanh Long không đủ, Lương Duy Phong lại che giấu rất tốt, nên anh mới chưa nằm được đuôi của anh ta mà thôi.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, nói trắng ra, là vì anh ích kỉ thôi, anh không muốn nhìn thấy tôi với Lương Duy Phong ở cạnh nhau, thế nên mới tìm đủ mọi cách để lấy lí do, anh thế này thật đê hèn.
Hoắc Anh Tuấn biết khuyên không được cô, dứt khoát nói không được cắn càn luôn: "Đúng vậy, anh đê hèn vậy đấy, người đàn ông mà em tìm đến nhất định phải thông qua kiểm tra của anh, anh quyết định anh ta không vấn đề gì mới được." “Anh chết đi.” Khương Tuyết Nhu không nhịn được nữa, trực tiếp đưa chân lên đá về phía đùi của anh.
Hoắc Anh Tuấn bị đau hừ một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy chân của cô: “Đá đi, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi."
Ânh buông tay."
Khương Tuyết Nhu cạn lời, mặt mày đỏ bừng, cứ cho là không còn dùng được nữa, thì anh cũng đâu thể kẹp lại như thế, cô là một người phụ nữ đó được không, cô cũng sẽ có phản ứng lại bình thường mà, làm thế này cô cũng biết ngại chứ. “Không buông” Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi con ngươi đen láy lộ ra chút vẻ cười nói: “Tôi thế này... ngủ kiểu gì?” Khương Tuyết Nhu sắp điện rồi, cô thực sự muốn ra tay với anh, nhưng sợ khiến Hiểu Khuê tỉnh giấc: “Hoắc Anh Tuấn, đừng có khiến tôi phải hận anh” “Có lúc nào em không hận anh đâu.” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ cười: “Anh không có cách nào thực sự không có cách nào đâu... “.. Đáng đời cái thứ bất lực anh, làm thái giám đi.” Khương Tuyết Nhu nhịn không nổi nhỏ giọng mắng, vừa nãy không muốn xát muối lên nỗi đau thân xác của anh, giờ thì muốn dìm chết anh trong muối luôn. “Em mắng thêm câu nữa xem?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt nguy hiểm: “Em còn chưa hiểu anh sao, kể cả anh không có cách nào lên được nữa, vẫn có cách khiến em cảm thấy sung sướng”
Vãi lờ!
Nói về ăn nói giang hồ, Khương Tuyết Nhu không phải đối thủ của anh.
Ngược lại còn bị anh lăn qua lộn lại đến mức mặt đỏ hết.
Cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại lườm anh, đến mức mắt cũng cay luôn, định nhằm lại nghỉ ngơi một chút, ai ngờ không cẩn thận ngủ quên luôn.
Cô không biết rằng, Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn quan sát cô, mãi tới khi cô thực sự ngủ rồi mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô. ТrцуeлАРР.cоm trang web *cập nhật nhanh nhất
Tuyết Nhu, nếu như người em gả cho không phải cái tên Lương Duy Phong kia, nói không chừng anh đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng đó là Lương Duy Phong, anh không thể để em lao vào đống lửa thiêu thân đó được.
Ngày hôm sau.
Khương Tuyết Nhu bị tiếng cười của Hiểu Khuê đánh thức. “Mami... mami, mẹ tới thật này” Hiểu Khuê nằm lên người cô, cười lên trông như một thiên thần nhỏ: “Mami, cả đêm hôm qua mẹ đều ở bên cạnh con sao?”
Khương Tuyết Nhu mở mắt ra, bỗng nhiên nhớ ra đây là phòng của Hoắc Anh Tuấn, cô vội vàng ngồi dậy, nhìn về phía giường, chỉ có cô và Hiểu Khuê. “Hiểu Khuê, con nói nhỏ thôi, đừng để Hoắc Anh Tuấn nghe thấy con gọi mẹ là mami.” Khương Tuyết Nhu ôm lấy cô bé nhắc nhỏ. “Con biết rồi, con nói nhỏ lắm luôn đó.” Hiểu Khuê chu mỏ, nhưng hai cái má lúm đồng tiền vẫn không giấu được niềm vui của cô bé.
Khương Tuyết Nhu sờ trán của cô bé: “Tốt quá rồi, không còn sốt nữa. “..hề, đúng vậy, bác sĩ giỏi thật đấy ạ, ha ha. Hiểu Khuê có chụt chột dạ đưa khuôn mặt nhỏ nhắn trốn trong lồng ngực cô: “Mami, con khỏe rồi nè.
Chỉ có điều gần đây người của nhóm Thanh Long không đủ, Lương Duy Phong lại che giấu rất tốt, nên anh mới chưa nằm được đuôi của anh ta mà thôi.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, nói trắng ra, là vì anh ích kỉ thôi, anh không muốn nhìn thấy tôi với Lương Duy Phong ở cạnh nhau, thế nên mới tìm đủ mọi cách để lấy lí do, anh thế này thật đê hèn.
Hoắc Anh Tuấn biết khuyên không được cô, dứt khoát nói không được cắn càn luôn: "Đúng vậy, anh đê hèn vậy đấy, người đàn ông mà em tìm đến nhất định phải thông qua kiểm tra của anh, anh quyết định anh ta không vấn đề gì mới được." “Anh chết đi.” Khương Tuyết Nhu không nhịn được nữa, trực tiếp đưa chân lên đá về phía đùi của anh.
Hoắc Anh Tuấn bị đau hừ một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy chân của cô: “Đá đi, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi."
Ânh buông tay."
Khương Tuyết Nhu cạn lời, mặt mày đỏ bừng, cứ cho là không còn dùng được nữa, thì anh cũng đâu thể kẹp lại như thế, cô là một người phụ nữ đó được không, cô cũng sẽ có phản ứng lại bình thường mà, làm thế này cô cũng biết ngại chứ. “Không buông” Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi con ngươi đen láy lộ ra chút vẻ cười nói: “Tôi thế này... ngủ kiểu gì?” Khương Tuyết Nhu sắp điện rồi, cô thực sự muốn ra tay với anh, nhưng sợ khiến Hiểu Khuê tỉnh giấc: “Hoắc Anh Tuấn, đừng có khiến tôi phải hận anh” “Có lúc nào em không hận anh đâu.” Hoắc Anh Tuấn bất đắc dĩ cười: “Anh không có cách nào thực sự không có cách nào đâu... “.. Đáng đời cái thứ bất lực anh, làm thái giám đi.” Khương Tuyết Nhu nhịn không nổi nhỏ giọng mắng, vừa nãy không muốn xát muối lên nỗi đau thân xác của anh, giờ thì muốn dìm chết anh trong muối luôn. “Em mắng thêm câu nữa xem?” Hoắc Anh Tuấn híp mắt nguy hiểm: “Em còn chưa hiểu anh sao, kể cả anh không có cách nào lên được nữa, vẫn có cách khiến em cảm thấy sung sướng”
Vãi lờ!
Nói về ăn nói giang hồ, Khương Tuyết Nhu không phải đối thủ của anh.
Ngược lại còn bị anh lăn qua lộn lại đến mức mặt đỏ hết.
Cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại lườm anh, đến mức mắt cũng cay luôn, định nhằm lại nghỉ ngơi một chút, ai ngờ không cẩn thận ngủ quên luôn.
Cô không biết rằng, Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn quan sát cô, mãi tới khi cô thực sự ngủ rồi mới nhẹ nhàng hôn lên trán cô. ТrцуeлАРР.cоm trang web *cập nhật nhanh nhất
Tuyết Nhu, nếu như người em gả cho không phải cái tên Lương Duy Phong kia, nói không chừng anh đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng đó là Lương Duy Phong, anh không thể để em lao vào đống lửa thiêu thân đó được.
Ngày hôm sau.
Khương Tuyết Nhu bị tiếng cười của Hiểu Khuê đánh thức. “Mami... mami, mẹ tới thật này” Hiểu Khuê nằm lên người cô, cười lên trông như một thiên thần nhỏ: “Mami, cả đêm hôm qua mẹ đều ở bên cạnh con sao?”
Khương Tuyết Nhu mở mắt ra, bỗng nhiên nhớ ra đây là phòng của Hoắc Anh Tuấn, cô vội vàng ngồi dậy, nhìn về phía giường, chỉ có cô và Hiểu Khuê. “Hiểu Khuê, con nói nhỏ thôi, đừng để Hoắc Anh Tuấn nghe thấy con gọi mẹ là mami.” Khương Tuyết Nhu ôm lấy cô bé nhắc nhỏ. “Con biết rồi, con nói nhỏ lắm luôn đó.” Hiểu Khuê chu mỏ, nhưng hai cái má lúm đồng tiền vẫn không giấu được niềm vui của cô bé.
Khương Tuyết Nhu sờ trán của cô bé: “Tốt quá rồi, không còn sốt nữa. “..hề, đúng vậy, bác sĩ giỏi thật đấy ạ, ha ha. Hiểu Khuê có chụt chột dạ đưa khuôn mặt nhỏ nhắn trốn trong lồng ngực cô: “Mami, con khỏe rồi nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.