Chương 2:
Con Vịt Gìa
14/05/2021
Hứa Kha là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, cô đã làm công việc này năm sáu năm rồi. Công việc cùng năng lực nghiên cứu khoa học của cô cũng không tệ, trước mắt đang tranh lấy vị trí Phó giáo sư, dựa vào số lượng tài liệu cô gửi đi mà nói thì cơ bản là không có vấn đề gì lớn lắm.
Mặc dù mặt mũi chỉ bình thường nhưng cô lại khinh thường chỉnh sửa cho bản thân. Cô rất yêu thích công việc của mình vì cô thích cảm giác làn da ấm áp giao hòa với dụng cụ giải phẫu lạnh băng, thích vô số những lớp cơ bắp giống nhau, cách tổ chức mỡ, thần kinh tương tự nhau hay mạch máu thay đổi hình dạng dưới các khuôn mặt khác nhau. Cô cũng hưởng thụ những lời cảm ơn cuối cùng, thậm chí là mang ơn của những bệnh nhân cho dù là xấu, đẹp, trẻ trung, già yếu, là người ai cũng có lòng hư vinh. Chỉ là cô vừa vui vẻ nhận lấy, vừa có chút xem thường.
Cho nên trên bản chất, Hứa Kha là người lạnh lùng, trên thế giới này đại đa số mọi người đều bình thường quá mức, cũng giống nhau quá mức, bao gồm chính bản thân cô. Hứa Kha thừa nhận tất cả những cái này, ngoài mặt thì nghiêm túc phụ trách công việc, cuộc sống tích cực hướng về phía trước, trên thực tế trong lòng dạo chơi nhân gian. Thành ma thành Phật đối với cô mà nói cũng không khác bao nhiêu, cũng là sống chết, chỉ có điều lười biếng chơi đùa mà thôi.
Đương nhiên những ý nghĩ này chỉ có một mình cô biết.
Đồng nghiệp bên cạnh không hiểu được Hứa Kha vóc người thanh tú, tính cách hiền lành, sự nghiệp thành công vì cái gì vẫn luôn độc thân, ý nghĩ xuất phát từ sự quan tâm, nếu có ứng cử viên hài lòng đều sẽ lưu ý cho cô.
Thế là hôm nay Hứa Kha lại được đồng nghiệp mời đi uống trà.
Chuyện Hứa Kha thích hồng trà các đồng nghiệp đều biết. Cho nên một nữ đồng nghiệp nhiệt tình lại đáng yêu khuyến nghị cô đến một cửa hàng điểm tâm sáng rất đặc biệt, mời cô sáng chủ nhật đi cùng cô ấy, nói là hồng trà nơi đó phối với điểm tâm nhỏ đặc sắc có thể nói là tuyệt phẩm.
Bữa sáng cuối tuần phối hợp thêm với hồng trà, Hứa Kha nghĩ nghĩ cảm thấy rất tuyệt nên đồng ý. Mặc dù không ngờ là sau đó gặp phải người quen của đồng nghiệp ở trong tiệm, còn ngồi chung với hắn ăn bữa sáng, đồng thời nghe hắn phổ cập khoa học những tác dụng cùng lịch sử tin đồn thú vị về hồng trà.
Anh chàng ngồi đối diện Hứa Kha nói thao thao bất tuyệt, vừa căng thẳng lại hơi đắc ý quên mình, về phần nữ đồng nghiệp, cô ấy đột nhiên nói chồng và con trai còn chưa ăn sáng nên gói một chút món ăn rồi đi.
Ánh mắt của người đàn ông có phần không dám nhìn thẳng Hứa Kha nhưng lại thỉnh thoảng lấy dũng khí nhìn về phía cô, phản ứng của Hứa Kha quá mức bình tĩnh khiến hắn cảm thấy hơi hơi thất bại.
Hứa Kha nhìn lỗ tai phiếm hồng của hắn, đột nhiên nhớ tới vài ngày trước hình như nữ đồng nghiệp có vô ý nhắc đến hắn, hắn là người quen của nữ đồng nghiệp, cũng coi như là bạn học cấp ba của cô.
À, thì ra là như vậy.
Hứa Kha cảm thấy không thú vị nhưng cố ý né tránh hắn cũng không được. Ánh mắt cô cứ dán lên màn hình điện tử trên tường phía sau lưng hắn. Trên đó đang chiếu một tiết mục giải trí, nam minh tinh đặc biệt được mời đến đang cất giọng hát. Cover một bài hát tiếng Anh lúc trước cô đã từng nghe.
"... Em cảm thấy thế nào?" Giọng nói của người đàn ông đối diện đột nhiên kéo cô về thực tại. Hứa Kha nói với mình, đúng, đối diện cô còn một người ngồi, mà cô là một con người, con người chính là loài động vật xã hội.
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, nghe rất có ý nghĩa." Hứa Kha uống ngụm trà, mỉm cười nhìn hắn.
Nghe Hứa Kha trả lời, ánh mắt hắn càng ngày càng sáng rực, có ánh mắt sáng ngời là chuyện tốt, cô không muốn dập tắt ánh sáng này.
Đột nhiên điện thoại của hắn vang lên. Nói câu xin lỗi, hắn nhận cuộc điện thoại. Lúc hắn nghe lông mày dần dần hơi cau lại thế nhưng Hứa Kha đều không chú ý đến tất cả những cái này vì cô đang bận xem minh tinh kia hát trên tivi.
Sau khi để điện thoại xuống, người đàn ông nói công ty hắn đột nhiên có một chút chuyện cần xử lý, hắn không thể không tạm biệt trước. Hứa Kha rộng lượng bày tỏ không có vấn đề gì.
Thật ra người đàn ông không muốn, thật vất vả mới gặp lại cô, thật vất vả mới có thể nói chuyện với cô...
"Vậy... Hứa Kha..", có trời mới biết hắn cố gắng lấy bao nhiêu can đảm mới dám ở trước mặt cô gọi tên cô, "Hứa Kha, em đã đồng ý qua hai tuần nữa anh hẹn em đó."
"Được rồi." Hứa Kha gật đầu.
Sau khi người đàn ông nhận được câu trả lời thì lập tức rời đi, cũng nhìn ra được chuyện của công ty có hơi gấp. Hắn không hỏi số điện thoại của Hứa Kha, cũng không hỏi WeChat của cô, hiển nhiên hắn đã biết hết rồi, tiếng gọi Hứa Kha này không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng mà cô không có nhàn hạ thoải mái nhìn người đàn ông rời đi bởi vì cô lại ngẩng đầu nhìn tiết mục giải trí trên tivi.
Nam minh tinh đã hát xong một ca khúc.
Mặc dù mặt mũi chỉ bình thường nhưng cô lại khinh thường chỉnh sửa cho bản thân. Cô rất yêu thích công việc của mình vì cô thích cảm giác làn da ấm áp giao hòa với dụng cụ giải phẫu lạnh băng, thích vô số những lớp cơ bắp giống nhau, cách tổ chức mỡ, thần kinh tương tự nhau hay mạch máu thay đổi hình dạng dưới các khuôn mặt khác nhau. Cô cũng hưởng thụ những lời cảm ơn cuối cùng, thậm chí là mang ơn của những bệnh nhân cho dù là xấu, đẹp, trẻ trung, già yếu, là người ai cũng có lòng hư vinh. Chỉ là cô vừa vui vẻ nhận lấy, vừa có chút xem thường.
Cho nên trên bản chất, Hứa Kha là người lạnh lùng, trên thế giới này đại đa số mọi người đều bình thường quá mức, cũng giống nhau quá mức, bao gồm chính bản thân cô. Hứa Kha thừa nhận tất cả những cái này, ngoài mặt thì nghiêm túc phụ trách công việc, cuộc sống tích cực hướng về phía trước, trên thực tế trong lòng dạo chơi nhân gian. Thành ma thành Phật đối với cô mà nói cũng không khác bao nhiêu, cũng là sống chết, chỉ có điều lười biếng chơi đùa mà thôi.
Đương nhiên những ý nghĩ này chỉ có một mình cô biết.
Đồng nghiệp bên cạnh không hiểu được Hứa Kha vóc người thanh tú, tính cách hiền lành, sự nghiệp thành công vì cái gì vẫn luôn độc thân, ý nghĩ xuất phát từ sự quan tâm, nếu có ứng cử viên hài lòng đều sẽ lưu ý cho cô.
Thế là hôm nay Hứa Kha lại được đồng nghiệp mời đi uống trà.
Chuyện Hứa Kha thích hồng trà các đồng nghiệp đều biết. Cho nên một nữ đồng nghiệp nhiệt tình lại đáng yêu khuyến nghị cô đến một cửa hàng điểm tâm sáng rất đặc biệt, mời cô sáng chủ nhật đi cùng cô ấy, nói là hồng trà nơi đó phối với điểm tâm nhỏ đặc sắc có thể nói là tuyệt phẩm.
Bữa sáng cuối tuần phối hợp thêm với hồng trà, Hứa Kha nghĩ nghĩ cảm thấy rất tuyệt nên đồng ý. Mặc dù không ngờ là sau đó gặp phải người quen của đồng nghiệp ở trong tiệm, còn ngồi chung với hắn ăn bữa sáng, đồng thời nghe hắn phổ cập khoa học những tác dụng cùng lịch sử tin đồn thú vị về hồng trà.
Anh chàng ngồi đối diện Hứa Kha nói thao thao bất tuyệt, vừa căng thẳng lại hơi đắc ý quên mình, về phần nữ đồng nghiệp, cô ấy đột nhiên nói chồng và con trai còn chưa ăn sáng nên gói một chút món ăn rồi đi.
Ánh mắt của người đàn ông có phần không dám nhìn thẳng Hứa Kha nhưng lại thỉnh thoảng lấy dũng khí nhìn về phía cô, phản ứng của Hứa Kha quá mức bình tĩnh khiến hắn cảm thấy hơi hơi thất bại.
Hứa Kha nhìn lỗ tai phiếm hồng của hắn, đột nhiên nhớ tới vài ngày trước hình như nữ đồng nghiệp có vô ý nhắc đến hắn, hắn là người quen của nữ đồng nghiệp, cũng coi như là bạn học cấp ba của cô.
À, thì ra là như vậy.
Hứa Kha cảm thấy không thú vị nhưng cố ý né tránh hắn cũng không được. Ánh mắt cô cứ dán lên màn hình điện tử trên tường phía sau lưng hắn. Trên đó đang chiếu một tiết mục giải trí, nam minh tinh đặc biệt được mời đến đang cất giọng hát. Cover một bài hát tiếng Anh lúc trước cô đã từng nghe.
"... Em cảm thấy thế nào?" Giọng nói của người đàn ông đối diện đột nhiên kéo cô về thực tại. Hứa Kha nói với mình, đúng, đối diện cô còn một người ngồi, mà cô là một con người, con người chính là loài động vật xã hội.
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, nghe rất có ý nghĩa." Hứa Kha uống ngụm trà, mỉm cười nhìn hắn.
Nghe Hứa Kha trả lời, ánh mắt hắn càng ngày càng sáng rực, có ánh mắt sáng ngời là chuyện tốt, cô không muốn dập tắt ánh sáng này.
Đột nhiên điện thoại của hắn vang lên. Nói câu xin lỗi, hắn nhận cuộc điện thoại. Lúc hắn nghe lông mày dần dần hơi cau lại thế nhưng Hứa Kha đều không chú ý đến tất cả những cái này vì cô đang bận xem minh tinh kia hát trên tivi.
Sau khi để điện thoại xuống, người đàn ông nói công ty hắn đột nhiên có một chút chuyện cần xử lý, hắn không thể không tạm biệt trước. Hứa Kha rộng lượng bày tỏ không có vấn đề gì.
Thật ra người đàn ông không muốn, thật vất vả mới gặp lại cô, thật vất vả mới có thể nói chuyện với cô...
"Vậy... Hứa Kha..", có trời mới biết hắn cố gắng lấy bao nhiêu can đảm mới dám ở trước mặt cô gọi tên cô, "Hứa Kha, em đã đồng ý qua hai tuần nữa anh hẹn em đó."
"Được rồi." Hứa Kha gật đầu.
Sau khi người đàn ông nhận được câu trả lời thì lập tức rời đi, cũng nhìn ra được chuyện của công ty có hơi gấp. Hắn không hỏi số điện thoại của Hứa Kha, cũng không hỏi WeChat của cô, hiển nhiên hắn đã biết hết rồi, tiếng gọi Hứa Kha này không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Nhưng mà cô không có nhàn hạ thoải mái nhìn người đàn ông rời đi bởi vì cô lại ngẩng đầu nhìn tiết mục giải trí trên tivi.
Nam minh tinh đã hát xong một ca khúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.