Chương 3:
Con Vịt Gìa
14/05/2021
Hứa Kha ngồi một thân một mình trong quán ăn rất lâu.
Lâu đến mức tách hồng trà đã lạnh ngắt, lâu đến mức tiết mục giải trí trên tivi cũng đã chiếu xong rồi, lâu đến mức nhân viên bán hàng đến hỏi cô có muốn gọi thêm gì nữa không.
Nhưng thực ra cô không muốn gọi gì nữa cả, cô chỉ … ngây người thôi.
"Xin chào, xin hỏi cô có cần gì nữa không?"
"A?" Giọng nói trong trẻo của người phục vụ trẻ tuổi đã kéo cô quay lại hiện thực, "Không có gì đâu, cảm ơn cô."
"Ồ, nếu cô cần thêm gì nữa thì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào."
Hứa Kha gật đầu với người phục vụ, ngay lúc đang định cầm lấy túi rời đi thì đột nhiên cô cảm thấy trên mặt mình hơi lành lạnh.
Cô thử đưa tay lên mặt mình kiểm tra một chút thì phát hiện mặt mình ươn ướt.
"A?" Hứa Kha tự cảm thấy nghi ngờ không thôi, "Sao lại... Khóc?"
Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía tivi đang chiếu, trên đó đang chiếu một tiết mục quảng cáo.
Đến khi về nhà, Hứa Kha đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, "Không lẽ đã bị cảm rồi sao?" Cô suy đoán như vậy, vì thế lập tức uống một viên thuốc ngừa cảm mạo rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Thân thể từ từ ngủ say còn Hứa Kha thì lập tức chìm vào trong một giấc mơ. Cô phát hiện ngoại trừ bản thân cô thì mọi thứ xung quanh tất cả đều mờ mờ ảo ảo không thể nhìn thấy rõ, chung quanh là một mảnh hỗn độn. Cô bừng tỉnh trong chính giấc mơ này, dường như trước mắt có một ngọn lửa màu đỏ nho nhỏ, không biết vì nguyên nhân gì nhưng Hứa Kha lại cảm nhận được ngọn lửa kia đang muốn dẫn cô đi đâu đó.
Hứa Kha cách ngọn lửa kia càng lúc càng gần, sau đó từ từ nhận ra thì ra đó là cả một biển lửa. Biển lửa này cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh, ngọn lửa cháy liên tục không ngừng, sóng nhiệt cuồn cuộn như muốn đốt cháy luôn cả cô, dường như nó đang ra sức đuổi tới rồi xâm nhập vào người cô.
Bởi vì sức nóng nên càng lúc cô cảm thấy hít thở càng khó khăn khổ sở hơn, hai mắt khó chịu như bị dao cứa qua, thậm chí cô còn cảm thấy mỗi một tấc da thịt của cô sẽ nhanh chóng hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Tuy vậy nhưng cô lại không có cách nào dừng chân lại được.
Dường như tiềm thức của cô vẫn luôn nói với cô rằng nếu hôm nay cô không mạo hiểm, bất chấp tính mạng bước về biển lửa này, có khả năng cô sẽ vĩnh viễn bỏ qua cơ hội tìm ra chân tướng. Dường như Hứa Kha vẫn luôn đi tìm kiếm đáp án của một chuyện gì đó, nhưng bây giờ cô lại đột nhiên không nhớ nổi rốt cuộc câu hỏi này là câu hỏi gì.
Dường như trong những năm tháng dài đằng đẵng vô tận này, đột nhiên có một ngày, cô bỏ qua câu hỏi này sau đó không hề nhớ đến nó nữa.
Cô nhất định phải biết được đáp án.
Kết quả chính là Hứa Kha không hề chùn bước mà nhảy vào trong biển lửa, trong giây phút biển lửa kia nuốt trọn thân thể của cô, có vài tia lửa nhỏ văng lên.
Cô tỉnh lại từ giấc mộng.
Đường chân tóc của Hứa Kha đã bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt vô cùng khó chịu. Cô nghiêng đầu nhìn thì ra là cửa sổ hé ra một khe hở làm cho ánh nắng vừa vặn xuyên qua khe hở chiếu thẳng vào mắt cô. Một cơn gió nhè nhẹ thổi từ ngoài vào, vừa lúc thổi vào cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh của cô.
Hứa Kha nhắm mắt nhớ lại hết thảy mọi chuyện trong mơ, trong giây phút cuối cùng của giấc mơ, trong biển lửa ngập trời, cô đã nhìn thấy một bóng đen. Bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì vậy, rốt cuộc nó là cái gì chứ? Nhưng đối với cô mà nói thì bóng đen kia nhất định là thứ vô cùng quan trọng
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô.
Hứa Kha nhanh chóng ngồi dậy, sau đó mở điện thoại di động ra rồi tìm kiếm tiết mục giải trí sáng nay cô nhìn thấy. Cô điều chỉnh thanh trạng thái đến thời gian có nam minh tinh kia xuất hiện.
Biểu hiện của nam minh tinh kia khá bình thường, từ lời nói đến hành vi đều mang theo sự ngây ngô hoạt bát của người trẻ tuổi, thế nhưng cô cảm thấy có chút không thích hợp, cô lại kéo lại từ đầu, cẩn thận, tỉ mỉ xem tiết mục này từ đầu đến cuối một lần nữa.
"Cái này không đúng mà..." Sau khi xem xong, sự nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn.
Sau đó Hứa Kha tìm kiếm tất cả mọi thông tin tư liệu liên quan đến khách mời nam kia. Hắn tên là Trần Tích Tự, 23 tuổi, đi theo con đường minh tinh lưu lượng điển hình. Hắn diễn mấy bộ phim chủ yếu dựa vào sức coi của fan hâm mộ, tham gia mấy chương trình gameshow có danh tiếng tốt, trình độ hát hò thì thường thường. Nói tóm lại thì chính là kiểu không có tài nhưng cũng không có sai sót gì, coi như là hình tượng dễ nhận được sự yêu thích của mọi người .
Nhưng đây không phải đáp án mà cô muốn. Sau đó cô dành toàn bộ thời gian cả ngày, từ sáng đến tối của mình gần như lục tung toàn bộ hệ thống để tìm tòi tin tức có liên quan đến Trần Tích Tự, sau cùng cô phát hiện một chuyện mà bản thân mình vẫn một mực không muốn thừa nhận.
Bài hát kia, bài hát trong tiết mục giải trí của Trần Tích Tự đã biến mất.
Là hoàn toàn triệt để biến mất.
Hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này.
Thế nhưng cô nhớ kỹ bài hát này hơn bất kỳ cái gì trên đời này:
"Angel, dont freak the danger soul (Thiên sứ, đừng sợ hãi linh hồn nguy hiểm kia)
I will sew do a shroud with my skin (Tôi nguyện dùng da thịt của mình may áo liệm cho em)
breaking do find to go (đột nhiên nhận ra em phải đi)
You dont know I love do so (Em không biết tôi yêu em nhiều bao nhiêu)
You trying to go (mà em lại cố gắng rời đi)
I can t down to soul (tôi không có cách nào có thể an lòng được)"
(Bài hát này được sửa đổi từ bài 《If》, là linh cảm khởi nguồn cho toàn bộ tiểu thuyết ).
Lâu đến mức tách hồng trà đã lạnh ngắt, lâu đến mức tiết mục giải trí trên tivi cũng đã chiếu xong rồi, lâu đến mức nhân viên bán hàng đến hỏi cô có muốn gọi thêm gì nữa không.
Nhưng thực ra cô không muốn gọi gì nữa cả, cô chỉ … ngây người thôi.
"Xin chào, xin hỏi cô có cần gì nữa không?"
"A?" Giọng nói trong trẻo của người phục vụ trẻ tuổi đã kéo cô quay lại hiện thực, "Không có gì đâu, cảm ơn cô."
"Ồ, nếu cô cần thêm gì nữa thì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào."
Hứa Kha gật đầu với người phục vụ, ngay lúc đang định cầm lấy túi rời đi thì đột nhiên cô cảm thấy trên mặt mình hơi lành lạnh.
Cô thử đưa tay lên mặt mình kiểm tra một chút thì phát hiện mặt mình ươn ướt.
"A?" Hứa Kha tự cảm thấy nghi ngờ không thôi, "Sao lại... Khóc?"
Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía tivi đang chiếu, trên đó đang chiếu một tiết mục quảng cáo.
Đến khi về nhà, Hứa Kha đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, "Không lẽ đã bị cảm rồi sao?" Cô suy đoán như vậy, vì thế lập tức uống một viên thuốc ngừa cảm mạo rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Thân thể từ từ ngủ say còn Hứa Kha thì lập tức chìm vào trong một giấc mơ. Cô phát hiện ngoại trừ bản thân cô thì mọi thứ xung quanh tất cả đều mờ mờ ảo ảo không thể nhìn thấy rõ, chung quanh là một mảnh hỗn độn. Cô bừng tỉnh trong chính giấc mơ này, dường như trước mắt có một ngọn lửa màu đỏ nho nhỏ, không biết vì nguyên nhân gì nhưng Hứa Kha lại cảm nhận được ngọn lửa kia đang muốn dẫn cô đi đâu đó.
Hứa Kha cách ngọn lửa kia càng lúc càng gần, sau đó từ từ nhận ra thì ra đó là cả một biển lửa. Biển lửa này cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh, ngọn lửa cháy liên tục không ngừng, sóng nhiệt cuồn cuộn như muốn đốt cháy luôn cả cô, dường như nó đang ra sức đuổi tới rồi xâm nhập vào người cô.
Bởi vì sức nóng nên càng lúc cô cảm thấy hít thở càng khó khăn khổ sở hơn, hai mắt khó chịu như bị dao cứa qua, thậm chí cô còn cảm thấy mỗi một tấc da thịt của cô sẽ nhanh chóng hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Tuy vậy nhưng cô lại không có cách nào dừng chân lại được.
Dường như tiềm thức của cô vẫn luôn nói với cô rằng nếu hôm nay cô không mạo hiểm, bất chấp tính mạng bước về biển lửa này, có khả năng cô sẽ vĩnh viễn bỏ qua cơ hội tìm ra chân tướng. Dường như Hứa Kha vẫn luôn đi tìm kiếm đáp án của một chuyện gì đó, nhưng bây giờ cô lại đột nhiên không nhớ nổi rốt cuộc câu hỏi này là câu hỏi gì.
Dường như trong những năm tháng dài đằng đẵng vô tận này, đột nhiên có một ngày, cô bỏ qua câu hỏi này sau đó không hề nhớ đến nó nữa.
Cô nhất định phải biết được đáp án.
Kết quả chính là Hứa Kha không hề chùn bước mà nhảy vào trong biển lửa, trong giây phút biển lửa kia nuốt trọn thân thể của cô, có vài tia lửa nhỏ văng lên.
Cô tỉnh lại từ giấc mộng.
Đường chân tóc của Hứa Kha đã bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt vô cùng khó chịu. Cô nghiêng đầu nhìn thì ra là cửa sổ hé ra một khe hở làm cho ánh nắng vừa vặn xuyên qua khe hở chiếu thẳng vào mắt cô. Một cơn gió nhè nhẹ thổi từ ngoài vào, vừa lúc thổi vào cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh của cô.
Hứa Kha nhắm mắt nhớ lại hết thảy mọi chuyện trong mơ, trong giây phút cuối cùng của giấc mơ, trong biển lửa ngập trời, cô đã nhìn thấy một bóng đen. Bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì vậy, rốt cuộc nó là cái gì chứ? Nhưng đối với cô mà nói thì bóng đen kia nhất định là thứ vô cùng quan trọng
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô.
Hứa Kha nhanh chóng ngồi dậy, sau đó mở điện thoại di động ra rồi tìm kiếm tiết mục giải trí sáng nay cô nhìn thấy. Cô điều chỉnh thanh trạng thái đến thời gian có nam minh tinh kia xuất hiện.
Biểu hiện của nam minh tinh kia khá bình thường, từ lời nói đến hành vi đều mang theo sự ngây ngô hoạt bát của người trẻ tuổi, thế nhưng cô cảm thấy có chút không thích hợp, cô lại kéo lại từ đầu, cẩn thận, tỉ mỉ xem tiết mục này từ đầu đến cuối một lần nữa.
"Cái này không đúng mà..." Sau khi xem xong, sự nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn.
Sau đó Hứa Kha tìm kiếm tất cả mọi thông tin tư liệu liên quan đến khách mời nam kia. Hắn tên là Trần Tích Tự, 23 tuổi, đi theo con đường minh tinh lưu lượng điển hình. Hắn diễn mấy bộ phim chủ yếu dựa vào sức coi của fan hâm mộ, tham gia mấy chương trình gameshow có danh tiếng tốt, trình độ hát hò thì thường thường. Nói tóm lại thì chính là kiểu không có tài nhưng cũng không có sai sót gì, coi như là hình tượng dễ nhận được sự yêu thích của mọi người .
Nhưng đây không phải đáp án mà cô muốn. Sau đó cô dành toàn bộ thời gian cả ngày, từ sáng đến tối của mình gần như lục tung toàn bộ hệ thống để tìm tòi tin tức có liên quan đến Trần Tích Tự, sau cùng cô phát hiện một chuyện mà bản thân mình vẫn một mực không muốn thừa nhận.
Bài hát kia, bài hát trong tiết mục giải trí của Trần Tích Tự đã biến mất.
Là hoàn toàn triệt để biến mất.
Hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này.
Thế nhưng cô nhớ kỹ bài hát này hơn bất kỳ cái gì trên đời này:
"Angel, dont freak the danger soul (Thiên sứ, đừng sợ hãi linh hồn nguy hiểm kia)
I will sew do a shroud with my skin (Tôi nguyện dùng da thịt của mình may áo liệm cho em)
breaking do find to go (đột nhiên nhận ra em phải đi)
You dont know I love do so (Em không biết tôi yêu em nhiều bao nhiêu)
You trying to go (mà em lại cố gắng rời đi)
I can t down to soul (tôi không có cách nào có thể an lòng được)"
(Bài hát này được sửa đổi từ bài 《If》, là linh cảm khởi nguồn cho toàn bộ tiểu thuyết ).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.