Chương 1: Cậu và tôi gặp nhau trên biển đêm đen (1)
Bất Thị Tri Canh
24/08/2021
Edit: Sasaswa
Beta: Russia
Mùa xuân ở các vùng ven biển luôn đến sớm, còn chưa bước vào tháng ba, khí trời A thị đã bắt đầu trở nên ấm áp, chỉ có gió đêm lúc hừng đông mới có vài điểm lạnh lạnh.
Trong màn đêm, vài người thanh niên ăn mặc đơn bạc bước ra khỏi quán rượu xa hoa. Một luồng gió lạnh thổi tới, bọn họ dồn dập bước nhanh chân hơn, đi vào một trong hai chiếc xe đang đậu bên ngoài kia.
Người đứng cuối đang hút thuốc trên bậc thang, nghiêng đầu, giọng hàm hồ gọi về phía cửa: "Thẩm Du Tu?"
Câu trả lời sau đó như bị gió thổi tản đi. Theo tiếng gọi, một thanh niên trẻ tuổi mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản bước ra, trên khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác chỉnh trang, chậm rãi đi xuống bậc thang, lười biếng đáp: "Ừ."
"Chậm thật đấy." Tưởng Nghiêu hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Du Tu không thích mùi thuốc lá cho lắm, tiện tay ném điếu thuốc trong miệng cậu đi, sau đó cúi đầu xem điện thoại của mình.
"Này ——" Tưởng Nghiêu liếc nhìn điếu thuốc bị vứt xuống đất, nghiến răng một chút, bất đắc dĩ nhíu mày: "Đến, hôm nay tôi không so đo với thọ tinh*."
*thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật
"Tưởng Nghiêu, Thẩm Du Tu, sao còn chưa đi nữa?" Tạ Tuấn hạ cửa xe xuống, mấy người khác ở trong xe cũng lên tiếng thúc giục bọn họ.
Tưởng Nghiêu nói châm chọc hai câu rồi quay đầu đẩy Thẩm Du Tu một cái, cười hì hì đến gần xem điện thoại di động của cậu: "Làm sao, ai gửi tin nhắn cho cậu à?"
Thẩm Du Tu liếc mắt nhìn hắn một cái, lưu loát cất điện thoại vào, châm chọc trả lời lại: "Có cậu gửi thì có?"
"Vậy cậu phiền tôi cái gì, sợ ba mẹ cậu tóm được à?" Tưởng Nghiêu lớn giọng nói tiếp: "Không có chuyện gì đâu mà, uống thoải mái đi. Hôm qua tôi nghe ba tôi nói tuần này chú Thẩm bay đi nước ngoài công tác rồi."
Thẩm Du Tu ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt: "Được rồi. Tôi mời, các cậu cứ uống thoải mái đi."
Tưởng Nghiêu ngầm hiểu ý cậu, nhìn về phía cậu cười xấu xa một chút: "Hiếm thấy Thẩm thiếu gia hào phóng như vậy ha. Tôi nói, cậu từ sáng đến tối cứ luôn dè dè dặt dặt, hôm nay tổ chức sinh nhật phải uống vài chén mới được. Tôi sẽ đặt bàn ở chỗ lão Từ cho cậu."
"Ừm."
Dựa theo ngày tháng năm trên chứng minh thư để tính thì đêm nay Thẩm Du Tu vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu tự mình tìm một công việc nhưng làm chưa được nửa năm đã bị cha mẹ uy hiếp, lừa gạt, sắp xếp vào công ty chi nhánh của gia đình, làm việc ổn thỏa hơn hai năm rồi, bây giờ to nhỏ gì cũng coi như một người sếp, rất có ý thức làm gương, hiếm khi đến muộn về sớm, tần suất gặp đám bạn chơi chung từ nhỏ này ngày càng ít.
Gần nửa tháng rồi không tụ tập, hôm nay vừa mới tan làm, Thẩm Du Tu đã bị Tưởng Nghiêu trói tới đây.
Một đám người ngồi ở quán bar của bạn Tưởng Nghiêu uống hai tuần rượu, bầu không khí càng ngày càng nóng lên. Thẩm Du Tu không yên lòng, uống chưa được mấy chén đã nói muốn đi hít thở không khí, đứng dậy ra ngoài, lên sân thượng gần đó hóng gió.
Cậu cất điện thoại trong túi, chỉ mới vài phút mà đã rung lên mấy lần, đều là tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Thẩm Du Tu nghiêng người dựa lên lan can, dán người vào lớp đá hoa cương lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cậu hơi nhướng mày. Quán bar này nằm trong một tòa nhà cao tầng dọc bờ biển, tầm mắt cậu nhìn về phía xa xa, chỉ chốc lát mà nội thành đô thị đã đèn đuốc sáng trưng, thực sự tẻ nhạt, cậu móc điện thoại di động ra lật qua lật lại.
Ngoại trừ một ít tin nhắn của bạn bè làm ăn quan hệ xã giao, còn có vài tin nhắn của những tiền nhiệm mượn cơ hội hỏi thăm chút tin tức.
Cậu trả lời hai, ba tin nhắn trong số đó, xong thì cất điện thoại lại vào trong túi, giơ tay nhìn đồng hồ, định đợi thanh tỉnh vài phút rồi trở về.
Gần tới hừng đông, club này chỉ dành cho hội viên, trừ hai tầng dưới tương đối huyên náo, ngoài ra bốn phía rất yên tĩnh, trong túi, di động đột ngột vang lên tiếng thông báo tin nhắn đến. Người đàn ông dựa vào lan can trên sân thượng cũng không hề nhúc nhích, chỉ bứt một chiếc lá trong buồng hoa bên cạnh, nhất thời suy tư một chút về sinh hoạt tình cảm gần đây.
Thẩm Du Tu đêm nay không hăng hái lắm, đến tán tỉnh cũng chẳng có hứng thú.
Chẳng qua, tâm tư bay lơ lửng không quá hai phút đã bị tiếng xô đẩy kịch liệt với tiếng kêu cứu hút sự chú ý của cậu rồi, theo tiếng kêu ấy cậu nhìn lại, một cô gái mặc đồng phục học sinh từ trong thang máy lao ra, suýt nữa bị người kia kéo đến bị thương. Cô chạy thẳng đến lối thoát hiểm gần chỗ Thẩm Du Tu, mới vừa bước được hai bước đã bị hai người đàn ông đuổi theo bắt lại.
"Buông tôi ra, tôi không đi!" Nữ sinh la thất thanh, đôi mắt ngấn lệ, hoảng loạn luống cuống nhìn về phía Thẩm Du Tu, gần như khẩn cầu mà mở to hai mắt: "Cứu mạng! Tiên sinh! Giúp tôi một chút! Tôi không biết những người này!"
Thẩm Du Tu rất ít nhìn thấy cảnh tượng này, mà đại khái cũng có thể suy đoán được xảy ra chuyện gì. Cậu thoáng nghiêng đầu, nhìn người quản lý club ban nãy đã nghênh đón mình lên lầu, từ xa xa đi tới, tác phong nhanh nhẹn: "Thẩm tiên sinh, ngại quá, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."
Con ngươi màu trà của Thẩm Du Tu chuyển động, ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang bị bịt miệng, có chút do dự. Cô gái thấy thế không ngừng run rẩy, không biết từ đâu truyền đến cho cô dũng khí, mạnh mẽ vùng vẫy, thừa dịp có người không đề phòng liền cắn hắn một cái thật mạnh.
"Con mẹ nó ——" gã đàn ông kia chửi ầm lên, đẩy mạnh khiến cô ngã xuống: "Cho thể diện mà không cần."
"Chờ đã." Mắt thấy đối phương vươn tay muốn đánh tới, Thẩm Du Tu chợt lên tiếng, kêu hắn dừng lại.
Giọng của cậu không lớn, bên kia có mấy người nhìn sang, quản lý nhìn Thẩm Du Tu một chút, tưởng cậu vẫn muốn lo chuyện bao đồng, chen vào một câu: "Thẩm tiên sinh..."
Thẩm Du Tu như mời rượu cấp trên, mở miệng lên tiếng, cũng không chần chừ gì, nhàn nhạt nói, "Việc nhỏ thì cần gì phải động thủ như vậy?"
Nữ sinh như là với được ngọn cỏ cứu mạng, chật vật giãy dụa đứng dậy, trốn bên người Thẩm Du Tu: "Tôi thật sự không biết bọn họ..."
Nghe Thẩm Du Tu nói, quản lý Trương sững sờ. Hắn cũng không muốn đắc tội khách quen, điều chỉnh biểu tình một chút, cười cười nói: "Hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ muốn mời Bùi tiểu thư sang nói mấy câu thôi."
Muốn xen vào chuyện của người khác cũng không nên xen vào quá nhiều, nếu như đúng là ân oán xích mích riêng của hai người họ, Thẩm Du Tu cũng lười can thiệp. Cậu dừng một chút, không mặn không nhạt tiếp tục nói: "Lão Trương, anh..."
Nhưng mà lời này chỉ mới nói một nửa đã bị tiếng vung quyền xé gió đánh gãy. Chỉ trong chớp mắt, tên đàn ông vừa động thủ với nữ sinh kia đã bị một người đạp lăn trên đất, một dáng người thoáng qua rất nhanh, tên kia đã bị đạp ngã chổng vó xuống đất.
Thẩm Du Tu đứng cách xa nhất, nửa ngày mới nhìn rõ được, người con trai vừa động thủ bên kia ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Hắn mặc một chiếc áo thun trắng, khoác một chiếc áo khoác đen thui bị giặt đến bay màu rồi. Lúc dùng sức ở chân, nửa người trên thoáng cong lên, cổ tay phải lộ ra, vòng tay màu đen quơ quơ trên không trung càng làm cho da dẻ cánh tay hắn có phần tái nhợt.
"Anh!" Cô gái nhìn thấy người vừa tới, nước mắt kiềm nén nãy giờ rốt cuộc cũng lã chả rơi, nức nở khóc.
"Em có bị thương không?"
"Dạ không." Nữ sinh được hắn che chắn ở phía sau, có chút run rẩy cầm lấy góc áo: "Anh, bọn họ..."
"Bùi Tự! Con mẹ nó, mày —— "
Mấy cú đá kia hiển nhiên đá rất có kĩ thuật, người bị áp chế bên dưới không chịu được rên mấy tiếng lại tức giận mắng, hành lang vốn yên lặng, giờ đều là tiếng bọn hắn ồn ào mắng chửi cậu, thu hút những người gần đó đi ra xem. Vị quản lý kia giận tái mặt, đang muốn mắng thì thanh niên kia đã nắm được thời cơ, nhấc chân mình ra.
"Mẹ tôi nợ tiền, không liên quan đến em tôi."
Thẩm Du Tu nghe được người kia tên là Bùi Tự, giọng nam trầm thấp, nói: "Quản lý Trường, đừng làm khó dễ em tôi. Vừa nãy anh Từ cũng đồng ý rồi."
Hắn đưa lưng về phía Thẩm Du Tu, đứng thẳng lưng, co khủy tay lại, cơ trên cánh tay vẫn duy trì trạng thái phát lực, bộ dáng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chuẩn bị đánh trả, những sợi tóc vừa dài vừa mảnh ở sau đầu tôn lên cái cổ thon dài, mồ hôi lẫn lộn, cảm giác có loại hormone bí ẩn nào đó.
Thẩm Du Tu nhận thức được đây chính là gu đàn ông mà cậu thích, ánh mắt cậu bắt đầu chuyển động, nhìn khắp người người kia. Vóc người cân xứng, không gầy, thoạt nhìn vẫn rất có sức, lên giường hẳn là cũng chịu đựng được dằn vặt. Cậu nổi lên hứng thú với người này, không có ý rời đi, tiếp tục ở lại đứng xem.
Lúc này, Bùi Tự mở miệng nói thêm một câu. Thẩm Du Tu nghe không được rõ lắm, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn rất lạnh, như gió cắt lên làn da mềm mại, cảm giác đau đớn như có như không, có lẽ là bởi vì giờ khắc này hắn đang phải cúi đầu trước kẻ khác, trong giọng nói đang đè lại cơn giận, ngữ khí coi như bình tĩnh.
"Nếu như không còn chuyện gì khác, giờ tôi muốn đưa em tôi về."
Thái độ của hắn rất đúng mực, mười phần thỏa đáng. Quản lý Trương bán tín bán nghi, gọi điện thoại thương lượng chốc lát, vừa để điện thoại xuống liền vẫy tay ra lệnh mấy tên kia lui lại.
Bùi Tự cũng coi như biết điều, thấp giọng nói cảm ơn, nhanh chóng đưa em gái vẫn còn kinh sợ vào thang máy. Ấn nút xuống tầng, hắn như nhớ lại điều gì đó, nghiêng mặt nhìn sang Thẩm Du Tu một chút.
Vì vậy, gương mặt kia hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi vào trong mắt Thẩm Du Tu ——
Là một gương mặt rất đẹp. Màu tóc đen được cắt tùy ý, chút tóc rối che gần nửa cái trán, mũi cao thẳng tắp, hốc mắt sâu, hai mắt hơi nheo lại tạo cảm giác đặc biệt thâm thúy. Thẩm Du Tu không ngờ tới, người ra tay tàn nhẫn vậy lại có thể đẹp đến thế nên không khỏi ngơ ngác.
Bùi Tự đứng ở nơi đó, phía sau là vô ngần bóng đêm trên biển. Ánh trăng chiếu xuống mặt biển đen kịt, nước biển cùng với những cơn sóng màu bạc lăn tăn trong trẻo lấp lánh, tạo nên một cái nền rất đẹp cho gương mặt kia. Dường như hắn cũng đang quan sát Thẩm Du Tu, lúc bốn mắt giao nhau, ánh mắt sắc bén, không có một tia kinh hoảng hay nịnh nọt nào, cũng không mỉm cười một cái, dường như hắn biết Thẩm Du Tu cũng không phải thật sự muốn giúp đỡ em mình.
Lần đầu bị nhìn như vậy, trong lòng có chút hồi hộp, Thẩm Du Tu đứng bất động tại chỗ. Chờ cậu lấy lại tinh thần, nhìn lại phía bên kia, đối phương đã đi vào thang máy từ lâu rồi. Hành lang trở lại trạng thái yên tĩnh như ban đầu, chỉ còn quản lý Trương khách sáo vài tiếng mà thôi.
Trong đầu Thẩm Du Tu đều là cái nhìn thoáng qua lúc nãy của chàng trai kia, qua loa gật gật đầu với quản lý Trương rồi xoay người, tay cắm ở trong túi chậm rì rì trở về.
Điện thoại trong túi như biết ý mà hùa theo, đúng lúc này lại rung liên tục mấy lần. Cậu móc điện thoại ra nhìn, là người bạn tình mà cậu đã gặp qua mấy lần.
Thẩm Du Tu nhíu nhíu mày, nhớ tới người vừa gặp, cảm thấy ăn một bữa cũng được còn hơn không có gì ăn, đơn giản trả lời lại tin nhắn, kêu đối phương đến khách sạn gần đó chờ mình.
Beta: Russia
Mùa xuân ở các vùng ven biển luôn đến sớm, còn chưa bước vào tháng ba, khí trời A thị đã bắt đầu trở nên ấm áp, chỉ có gió đêm lúc hừng đông mới có vài điểm lạnh lạnh.
Trong màn đêm, vài người thanh niên ăn mặc đơn bạc bước ra khỏi quán rượu xa hoa. Một luồng gió lạnh thổi tới, bọn họ dồn dập bước nhanh chân hơn, đi vào một trong hai chiếc xe đang đậu bên ngoài kia.
Người đứng cuối đang hút thuốc trên bậc thang, nghiêng đầu, giọng hàm hồ gọi về phía cửa: "Thẩm Du Tu?"
Câu trả lời sau đó như bị gió thổi tản đi. Theo tiếng gọi, một thanh niên trẻ tuổi mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản bước ra, trên khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác chỉnh trang, chậm rãi đi xuống bậc thang, lười biếng đáp: "Ừ."
"Chậm thật đấy." Tưởng Nghiêu hỏi cậu: "Sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Du Tu không thích mùi thuốc lá cho lắm, tiện tay ném điếu thuốc trong miệng cậu đi, sau đó cúi đầu xem điện thoại của mình.
"Này ——" Tưởng Nghiêu liếc nhìn điếu thuốc bị vứt xuống đất, nghiến răng một chút, bất đắc dĩ nhíu mày: "Đến, hôm nay tôi không so đo với thọ tinh*."
*thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật
"Tưởng Nghiêu, Thẩm Du Tu, sao còn chưa đi nữa?" Tạ Tuấn hạ cửa xe xuống, mấy người khác ở trong xe cũng lên tiếng thúc giục bọn họ.
Tưởng Nghiêu nói châm chọc hai câu rồi quay đầu đẩy Thẩm Du Tu một cái, cười hì hì đến gần xem điện thoại di động của cậu: "Làm sao, ai gửi tin nhắn cho cậu à?"
Thẩm Du Tu liếc mắt nhìn hắn một cái, lưu loát cất điện thoại vào, châm chọc trả lời lại: "Có cậu gửi thì có?"
"Vậy cậu phiền tôi cái gì, sợ ba mẹ cậu tóm được à?" Tưởng Nghiêu lớn giọng nói tiếp: "Không có chuyện gì đâu mà, uống thoải mái đi. Hôm qua tôi nghe ba tôi nói tuần này chú Thẩm bay đi nước ngoài công tác rồi."
Thẩm Du Tu ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt: "Được rồi. Tôi mời, các cậu cứ uống thoải mái đi."
Tưởng Nghiêu ngầm hiểu ý cậu, nhìn về phía cậu cười xấu xa một chút: "Hiếm thấy Thẩm thiếu gia hào phóng như vậy ha. Tôi nói, cậu từ sáng đến tối cứ luôn dè dè dặt dặt, hôm nay tổ chức sinh nhật phải uống vài chén mới được. Tôi sẽ đặt bàn ở chỗ lão Từ cho cậu."
"Ừm."
Dựa theo ngày tháng năm trên chứng minh thư để tính thì đêm nay Thẩm Du Tu vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu tự mình tìm một công việc nhưng làm chưa được nửa năm đã bị cha mẹ uy hiếp, lừa gạt, sắp xếp vào công ty chi nhánh của gia đình, làm việc ổn thỏa hơn hai năm rồi, bây giờ to nhỏ gì cũng coi như một người sếp, rất có ý thức làm gương, hiếm khi đến muộn về sớm, tần suất gặp đám bạn chơi chung từ nhỏ này ngày càng ít.
Gần nửa tháng rồi không tụ tập, hôm nay vừa mới tan làm, Thẩm Du Tu đã bị Tưởng Nghiêu trói tới đây.
Một đám người ngồi ở quán bar của bạn Tưởng Nghiêu uống hai tuần rượu, bầu không khí càng ngày càng nóng lên. Thẩm Du Tu không yên lòng, uống chưa được mấy chén đã nói muốn đi hít thở không khí, đứng dậy ra ngoài, lên sân thượng gần đó hóng gió.
Cậu cất điện thoại trong túi, chỉ mới vài phút mà đã rung lên mấy lần, đều là tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Thẩm Du Tu nghiêng người dựa lên lan can, dán người vào lớp đá hoa cương lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cậu hơi nhướng mày. Quán bar này nằm trong một tòa nhà cao tầng dọc bờ biển, tầm mắt cậu nhìn về phía xa xa, chỉ chốc lát mà nội thành đô thị đã đèn đuốc sáng trưng, thực sự tẻ nhạt, cậu móc điện thoại di động ra lật qua lật lại.
Ngoại trừ một ít tin nhắn của bạn bè làm ăn quan hệ xã giao, còn có vài tin nhắn của những tiền nhiệm mượn cơ hội hỏi thăm chút tin tức.
Cậu trả lời hai, ba tin nhắn trong số đó, xong thì cất điện thoại lại vào trong túi, giơ tay nhìn đồng hồ, định đợi thanh tỉnh vài phút rồi trở về.
Gần tới hừng đông, club này chỉ dành cho hội viên, trừ hai tầng dưới tương đối huyên náo, ngoài ra bốn phía rất yên tĩnh, trong túi, di động đột ngột vang lên tiếng thông báo tin nhắn đến. Người đàn ông dựa vào lan can trên sân thượng cũng không hề nhúc nhích, chỉ bứt một chiếc lá trong buồng hoa bên cạnh, nhất thời suy tư một chút về sinh hoạt tình cảm gần đây.
Thẩm Du Tu đêm nay không hăng hái lắm, đến tán tỉnh cũng chẳng có hứng thú.
Chẳng qua, tâm tư bay lơ lửng không quá hai phút đã bị tiếng xô đẩy kịch liệt với tiếng kêu cứu hút sự chú ý của cậu rồi, theo tiếng kêu ấy cậu nhìn lại, một cô gái mặc đồng phục học sinh từ trong thang máy lao ra, suýt nữa bị người kia kéo đến bị thương. Cô chạy thẳng đến lối thoát hiểm gần chỗ Thẩm Du Tu, mới vừa bước được hai bước đã bị hai người đàn ông đuổi theo bắt lại.
"Buông tôi ra, tôi không đi!" Nữ sinh la thất thanh, đôi mắt ngấn lệ, hoảng loạn luống cuống nhìn về phía Thẩm Du Tu, gần như khẩn cầu mà mở to hai mắt: "Cứu mạng! Tiên sinh! Giúp tôi một chút! Tôi không biết những người này!"
Thẩm Du Tu rất ít nhìn thấy cảnh tượng này, mà đại khái cũng có thể suy đoán được xảy ra chuyện gì. Cậu thoáng nghiêng đầu, nhìn người quản lý club ban nãy đã nghênh đón mình lên lầu, từ xa xa đi tới, tác phong nhanh nhẹn: "Thẩm tiên sinh, ngại quá, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."
Con ngươi màu trà của Thẩm Du Tu chuyển động, ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang bị bịt miệng, có chút do dự. Cô gái thấy thế không ngừng run rẩy, không biết từ đâu truyền đến cho cô dũng khí, mạnh mẽ vùng vẫy, thừa dịp có người không đề phòng liền cắn hắn một cái thật mạnh.
"Con mẹ nó ——" gã đàn ông kia chửi ầm lên, đẩy mạnh khiến cô ngã xuống: "Cho thể diện mà không cần."
"Chờ đã." Mắt thấy đối phương vươn tay muốn đánh tới, Thẩm Du Tu chợt lên tiếng, kêu hắn dừng lại.
Giọng của cậu không lớn, bên kia có mấy người nhìn sang, quản lý nhìn Thẩm Du Tu một chút, tưởng cậu vẫn muốn lo chuyện bao đồng, chen vào một câu: "Thẩm tiên sinh..."
Thẩm Du Tu như mời rượu cấp trên, mở miệng lên tiếng, cũng không chần chừ gì, nhàn nhạt nói, "Việc nhỏ thì cần gì phải động thủ như vậy?"
Nữ sinh như là với được ngọn cỏ cứu mạng, chật vật giãy dụa đứng dậy, trốn bên người Thẩm Du Tu: "Tôi thật sự không biết bọn họ..."
Nghe Thẩm Du Tu nói, quản lý Trương sững sờ. Hắn cũng không muốn đắc tội khách quen, điều chỉnh biểu tình một chút, cười cười nói: "Hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ muốn mời Bùi tiểu thư sang nói mấy câu thôi."
Muốn xen vào chuyện của người khác cũng không nên xen vào quá nhiều, nếu như đúng là ân oán xích mích riêng của hai người họ, Thẩm Du Tu cũng lười can thiệp. Cậu dừng một chút, không mặn không nhạt tiếp tục nói: "Lão Trương, anh..."
Nhưng mà lời này chỉ mới nói một nửa đã bị tiếng vung quyền xé gió đánh gãy. Chỉ trong chớp mắt, tên đàn ông vừa động thủ với nữ sinh kia đã bị một người đạp lăn trên đất, một dáng người thoáng qua rất nhanh, tên kia đã bị đạp ngã chổng vó xuống đất.
Thẩm Du Tu đứng cách xa nhất, nửa ngày mới nhìn rõ được, người con trai vừa động thủ bên kia ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Hắn mặc một chiếc áo thun trắng, khoác một chiếc áo khoác đen thui bị giặt đến bay màu rồi. Lúc dùng sức ở chân, nửa người trên thoáng cong lên, cổ tay phải lộ ra, vòng tay màu đen quơ quơ trên không trung càng làm cho da dẻ cánh tay hắn có phần tái nhợt.
"Anh!" Cô gái nhìn thấy người vừa tới, nước mắt kiềm nén nãy giờ rốt cuộc cũng lã chả rơi, nức nở khóc.
"Em có bị thương không?"
"Dạ không." Nữ sinh được hắn che chắn ở phía sau, có chút run rẩy cầm lấy góc áo: "Anh, bọn họ..."
"Bùi Tự! Con mẹ nó, mày —— "
Mấy cú đá kia hiển nhiên đá rất có kĩ thuật, người bị áp chế bên dưới không chịu được rên mấy tiếng lại tức giận mắng, hành lang vốn yên lặng, giờ đều là tiếng bọn hắn ồn ào mắng chửi cậu, thu hút những người gần đó đi ra xem. Vị quản lý kia giận tái mặt, đang muốn mắng thì thanh niên kia đã nắm được thời cơ, nhấc chân mình ra.
"Mẹ tôi nợ tiền, không liên quan đến em tôi."
Thẩm Du Tu nghe được người kia tên là Bùi Tự, giọng nam trầm thấp, nói: "Quản lý Trường, đừng làm khó dễ em tôi. Vừa nãy anh Từ cũng đồng ý rồi."
Hắn đưa lưng về phía Thẩm Du Tu, đứng thẳng lưng, co khủy tay lại, cơ trên cánh tay vẫn duy trì trạng thái phát lực, bộ dáng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chuẩn bị đánh trả, những sợi tóc vừa dài vừa mảnh ở sau đầu tôn lên cái cổ thon dài, mồ hôi lẫn lộn, cảm giác có loại hormone bí ẩn nào đó.
Thẩm Du Tu nhận thức được đây chính là gu đàn ông mà cậu thích, ánh mắt cậu bắt đầu chuyển động, nhìn khắp người người kia. Vóc người cân xứng, không gầy, thoạt nhìn vẫn rất có sức, lên giường hẳn là cũng chịu đựng được dằn vặt. Cậu nổi lên hứng thú với người này, không có ý rời đi, tiếp tục ở lại đứng xem.
Lúc này, Bùi Tự mở miệng nói thêm một câu. Thẩm Du Tu nghe không được rõ lắm, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn rất lạnh, như gió cắt lên làn da mềm mại, cảm giác đau đớn như có như không, có lẽ là bởi vì giờ khắc này hắn đang phải cúi đầu trước kẻ khác, trong giọng nói đang đè lại cơn giận, ngữ khí coi như bình tĩnh.
"Nếu như không còn chuyện gì khác, giờ tôi muốn đưa em tôi về."
Thái độ của hắn rất đúng mực, mười phần thỏa đáng. Quản lý Trương bán tín bán nghi, gọi điện thoại thương lượng chốc lát, vừa để điện thoại xuống liền vẫy tay ra lệnh mấy tên kia lui lại.
Bùi Tự cũng coi như biết điều, thấp giọng nói cảm ơn, nhanh chóng đưa em gái vẫn còn kinh sợ vào thang máy. Ấn nút xuống tầng, hắn như nhớ lại điều gì đó, nghiêng mặt nhìn sang Thẩm Du Tu một chút.
Vì vậy, gương mặt kia hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi vào trong mắt Thẩm Du Tu ——
Là một gương mặt rất đẹp. Màu tóc đen được cắt tùy ý, chút tóc rối che gần nửa cái trán, mũi cao thẳng tắp, hốc mắt sâu, hai mắt hơi nheo lại tạo cảm giác đặc biệt thâm thúy. Thẩm Du Tu không ngờ tới, người ra tay tàn nhẫn vậy lại có thể đẹp đến thế nên không khỏi ngơ ngác.
Bùi Tự đứng ở nơi đó, phía sau là vô ngần bóng đêm trên biển. Ánh trăng chiếu xuống mặt biển đen kịt, nước biển cùng với những cơn sóng màu bạc lăn tăn trong trẻo lấp lánh, tạo nên một cái nền rất đẹp cho gương mặt kia. Dường như hắn cũng đang quan sát Thẩm Du Tu, lúc bốn mắt giao nhau, ánh mắt sắc bén, không có một tia kinh hoảng hay nịnh nọt nào, cũng không mỉm cười một cái, dường như hắn biết Thẩm Du Tu cũng không phải thật sự muốn giúp đỡ em mình.
Lần đầu bị nhìn như vậy, trong lòng có chút hồi hộp, Thẩm Du Tu đứng bất động tại chỗ. Chờ cậu lấy lại tinh thần, nhìn lại phía bên kia, đối phương đã đi vào thang máy từ lâu rồi. Hành lang trở lại trạng thái yên tĩnh như ban đầu, chỉ còn quản lý Trương khách sáo vài tiếng mà thôi.
Trong đầu Thẩm Du Tu đều là cái nhìn thoáng qua lúc nãy của chàng trai kia, qua loa gật gật đầu với quản lý Trương rồi xoay người, tay cắm ở trong túi chậm rì rì trở về.
Điện thoại trong túi như biết ý mà hùa theo, đúng lúc này lại rung liên tục mấy lần. Cậu móc điện thoại ra nhìn, là người bạn tình mà cậu đã gặp qua mấy lần.
Thẩm Du Tu nhíu nhíu mày, nhớ tới người vừa gặp, cảm thấy ăn một bữa cũng được còn hơn không có gì ăn, đơn giản trả lời lại tin nhắn, kêu đối phương đến khách sạn gần đó chờ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.