Chương 2: Cậu và tôi gặp nhau trên biển đêm đen (2)
Bất Thị Tri Canh
24/08/2021
Editor: Sasaswa
Beta: Russia
"Ầm —— "
Một tiếng vang nặng nề vang lên làm cả kinh cả mấy tầng một khu nhà cũ nát tại phía Bắc của A thị. Vùng này tốt xấu lẫn lộn, đêm khuya không được ngủ yên cũng là chuyện bình thường, những người hàng xóm ló đầu ra cửa không thấy náo nhiệt, người cao người thấp oán giận hai câu, sau đó lục tục tiến vào mộng đẹp lần nữa.
Chỉ có căn phòng ở phía bên phải trên lầu ba, đèn đuốc vẫn sáng choang, tiếng mắng chửi không ngừng. Bùi Man bị nắm cổ tay, nửa người bị đè trên bàn, bà cao giọng la mắng: "Thằng con khốn nạn, mày dám đánh cả mẹ mày à?!"
Bùi Tự không nói lời nào, tay phải kéo một cái ghế gỗ được sơn màu đỏ thẫm đến, ném cái ghế về phía Bùi Man, ép bà ta vào vách tường, chẳng thể nào nhúc nhích.
"A!" Bùi Man kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng vặn vẹo cánh tay giằng co: "Lúc trước tao nên bóp chết mày cái tên con hoang như mày, cái thứ không ai cần!"
Bùi Lệ ngồi yên bên ghế sô pha, nghe được câu này, cô khẽ rùng mình một cái. Vừa mới bị "bắt cóc", cô còn có chút sợ hãi không thôi, lặng người nhắm mắt lại, sắc mặt cô tái nhợt, nhìn về phía anh trai đang đứng cạnh bàn.
Dường như đối với những lời này, Bùi Tự chẳng chút bận lòng, đưa chân dài đạp lên chiếc ghế tựa, ép chặt Bùi Man, đưa tay cầm lấy con dao trong cái tủ bên cạnh.
Căn phòng cũ nát, đồ vật có thể hại người cũng theo thời gian mà mòn dần rồi. Bùi Man thấy hắn cầm dao, giọng điệu lập tức thay đổi, "Bùi Tự! Mày định làm gì!"
Bùi Tự nhắm mắt làm ngơ, chân mày cũng không nhíu lại cái nào đã đè cổ tay phải của ả xuống, vung dao thật mạnh xuống, khoảng cách đến ngón tay bà ta không tới một tấc.
"Bang" Một âm thanh chấn động, mũi dao đâm vào mặt bàn gỗ, thoáng chốc căn phòng đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Bùi Man sợ đến trán thấm ra mồ hôi lạnh, thân thể cương cứng, thành thật im lặng.
Bùi Tự lúc này mới chậm rãi quay mặt sang, nhìn cô gái đến thở mạnh cũng không dám bên kia.
Hô hấp của hắn đều đặn, vẫn cứ đều đều, như đang xử lý một việc cực kỳ tầm thường. Bùi Lệ lại không nhịn được mà nghĩ đến những lúc vợ chồng nhà hàng xóm đánh nhau, lúc đấy người chồng bạo lực gia đình thường quát: "Con điếm thối, tao ngược lại muốn xem xem ai sẽ giết ai trước đấy" khuôn mặt hắn nhìn rất dữ tợn khiến cô có chút sợ sệt, song lại nghe thấy Bùi Tự chậm rãi nói, "Tôi không quản bà thiếu nợ bao nhiêu tiền, bà còn dám đánh chủ ý lên Lệ Lệ, tôi chắc chắn sẽ thay người họ Trương kia chém cái tay này của bà."
Bùi Man sửng sốt nửa ngày, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ tiếng bác bỏ, "Bán thân thì có sao?! Học đại học là bắt đầu cao quý rồi à?! Bùi Tự có phải mày không muốn giúp mẹ mày không? Không cho nó bán thân thì qua mấy ngày nữa anh Trương đến lấy tiền, mày có tiền trả cho gã không? Hả?!"
"Lại nói, thật vất vả mới có thể bán ở đó! Bán ít nhất số này —— "
Bùi Tự nhìn chằm chằm ả, đôi môi thật mỏng mím lại gần như thành một đường thẳng. Bùi Man càng nói càng mất đi khí thế, mạnh miệng nhưng cả người lại cứ rụt về phía sau, lo sợ chỉ một giây sau Bùi Tự sẽ cho bà một bạt tay ——
Quả thật Bùi Tự cũng rất muốn ra tay bóp chết ả ta.
Nhưng mà cũng như những lần trước, đến cuối cùng hắn cũng không làm gì, buông tay lạnh lùng nói: "Bên đòi nợ bà tự nghĩ cách đi."
Dứt lời, hắn xoay người, cầm lên áo khoác rơi ở cạnh cửa, vắt lên vai, nhìn Bùi Lệ nói: "Anh đưa em về trường học."
Bùi Man đá văng ghế tựa, một bên móc ra nửa bao thuốc, một bên cầm lấy cái gạt tàn đã đầy một nửa, hướng phía hai anh em trước cửa đập tới: "Mẹ mày lấy tiền đâu ra mà trả! Nuôi hai đứa mày nhiều năm như vậy, làm ra ít tiền cũng không lấy được..."
Bùi Tự tập mãi thành quen, kéo em gái lách mình tránh đi, phủi chiếc áo khoác dính bụi vì lại bị rơi xuống, nhặt cái gạt tàn lên đặt trên đầu chiếc tủ gỗ cũ: "Không có tiền thì đừng đánh bạc."
"Đến phiên mày quản tao à?" Bùi Man cầm trong tay một hộp thuốc lá, tìm bật lửa khắp nơi, không tìm được liền nóng nảy mà vỗ bàn. Thật vất vả mới tìm được bật lửa, cuối cùng cũng coi như bực tức cũng tiêu tan hết, tay bà gầy gò run run rẩy rẩy đốt cho mình một điếu, cổ họng khản đặc hùng hổ nói: "Thằng con hoang, mày phải nhìn mẹ mày chết thì mày mới vui đúng không."
Bùi Tự coi như không nghe thấy, kéo cửa ra, để Bùi Lệ đi ra ngoài trước. Hắn đứng ở một bên cửa, xác định Bùi Lệ đã xuống lầu, mới quay đầu lại, như khẽ gắt một tiếng, trào phúng nói: "Mẹ?"
Bầu trời đêm tĩnh mịch, Bùi Lệ đứng ở ngoài cổng đen nhìn vào bên trong, nghe thấy trên lầu lại truyền tới tiếng Bùi Man như người điên mà mắng chửi, sau nửa phút, thấy bóng dáng Bùi Tự xuất hiện dưới ánh đèn vàng nhạt của tòa nhà. Cô ôm cái balo bị xé rách lúc bị bắt đến club, hướng về phía hắn, miễn cưỡng nở nụ cười.
Bùi Tự mặc áo khoác, đưa tay sờ sờ tóc của cô gái, "Đi thôi."
Hai anh em yên lặng bước trên con đường trở về đại học A, Bùi Lệ lấy giấy khăn giấy trong balo ra, lau hai vết thương nhỏ trên tay Bùi Tự, thấp giọng nói: "Có phải mẹ thiếu nợ rất nhiều không anh?"
Cô liếm liếm khóe môi còn đang chảy máu, tính cách bướng bỉnh như Bùi Tự, ngửa đầu nói: "Em sẽ đi tìm công việc bán thời gian khác."
Không giống với Bùi Tự, hắn vì học hành không được tốt nên bắt đầu đi làm, còn thành tích học tập của Bùi Lệ rất tốt, thi lên đại học A, sau đó còn rinh học bổng không ngừng, bắt đầu từ năm hai đã nhận hai công việc làm gia sư để giảm bớt gánh nặng.
"Không cần đâu." Bùi Tự ngữ khí rất cường ngạnh: "Đúng rồi, ngày mai em nghỉ làm một công việc gia sư đi, về trường quá muộn, không an toàn."
"Nhưng mẹ thiếu nợ nhiều tiền như vậy, những người cho vay đó là..." Bùi Lệ rũ mắt xuống, tóm chặt lấy tay áo của hắn: "Anh, nếu mẹ không trả nổi tiền, bọn họ có phải sẽ làm khó anh không?"
Bùi Tự động viên mà vỗ vai cô, nói một câu mà trong lòng hai người đều rõ ràng đó chỉ là lời nói dối: "Sẽ không."
Hắn cố tình gạt cô, Bùi Lệ trợn mắt lên nhìn hắn, muốn vạch trần nhưng rồi lại thôi. Đi tới cửa đại học A, Bùi Tự cúi đầu nhìn em gái, cảm thấy cô nàng như rất muốn khóc, khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm cô một cái: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nợ cũng không nhiều, đều là lời đẻ thêm lời." Hắn nói: "Coi như không trả nổi, anh còn có thể đi tìm chú Cảnh. Chú ấy là cảnh sát, những người kia sẽ nể tình."
Đại khái lần này là thật sự gạt được Bùi Lệ, cô nín khóc mỉm cười, đưa mu bàn tay lên lau lau nước mắt: "Có thể nhờ chú Cảnh được ạ?"
Bùi Tự nhếch miệng lên, xoa xoa đầu cô gái, không nhiều lời nữa: "Về ký túc xá đi, đi ngủ sớm một chút. Nhớ bỏ bớt một công việc đi."
Hắn nói xong, lui về sau một bước, làm dáng muốn tạm biệt. Bùi Lệ thấy cả người hắn như hòa vào trong ánh đèn neon rực rỡ của đêm đầu xuân. Ánh sáng đỏ mờ ảo đan xen chiếu lên trên khuôn mặt đẹp đẽ như tạo nên một bức tranh sơn dầu. Cô chớp chớp đôi mắt, ngăn không cho nước mắt rơi, cố nặn ra một nụ cười phất tay nói: "Được rồi ạ, anh đi đường cẩn thận."
–
"Tiểu tử, ra tay khá mạnh đấy, nhưng ngược lại lại rất dễ mềm lòng nha."
Lời còn chưa dứt, một quyền lại đập tới, Bùi Tự quỳ trên mặt đất, trên trái chảy xuống một nhóm máu, khiến cả người hắn như ngâm mình trong máu tươi, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Trong mắt, cảnh vật phía bên phải như lạnh đi một ít, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ trong phòng nghỉ của club đen kịt, biển và bầu trời tựa hồ đã hòa thành một vùng tối đen, ánh sáng của chiếc đèn chiếu rọi xuống, rơi vào mũi giày da sáng bóng và chiếc ghế sô pha màu nâu bằng da cách hắn mấy tấc.
Ngồi trên ghế sofa rộng lớn là quản lý Trương đang hút thuốc, hắn phất tay kêu người lui lại, giày da không nặng không nhẹ mà giẫm nghiền lên mu bàn tay đang rách da chảy máu của Bùi Tự, "Bùi Tự, mẹ mày tuần này nợ mười lăm vạn, tuần sau thì khó mà nói được là hai mươi vạn hay ba mươi vạn. Mày ở đây làm anh hùng, muốn không làm khó dễ em gái mày, được —— nói một chút đi, mày định làm gì mà trả?"
Bàn tay bị thương của Bùi Tự chậm rãi nắm lại thành quyền, rít qua kẽ răng vài chữ: "Làm phiền anh Trương châm chước một chút."
"Làm sao châm chước cho mày? Là mẹ mày tự chạy đến tìm tao để vay tiền rồi không trả nổi, cũng là bản thân ả muốn giới thiệu em gái mày bán thân. Hiện tại hoặc là giao tiền, hoặc là giao người. Bằng không chỉ bằng tiền lương mấy ngàn của mày, mất ba mươi lăm năm mới có thể trả đủ tiền đấy."
Thấy Bùi Tự không đáp lời, quản lý Trương vừa hất cằm, lập tức có người thô bạo nắm lấy vai Bùi Tự, kéo đầu hắn, ép hắn ngẩng người lên: "Bùi Tự, mày cũng làm ở đây hơn nửa năm rồi, hẳn phải biết những quy củ này chứ."
Máu chảy xuống quai hàm, vài ba giọt lẳng lặng rơi xuống mặt sàn. Bùi Tự hơi khó khăn nuốt xuống một búng máu, khôi phục hô hấp: "Không biết làm sao... anh Trương mới có thể dàn xếp giúp tôi?"
"Mày hỏi ngược lại tao đấy à?" quản lý Trương phả một miệng khói: "Bùi Tự, mười lăm vạn, tao đã cho mẹ mày thư thả hai tuần rồi, đến hiện tại một phân tiền cũng không thấy trả! Ngươi cho rằng tao đang làm từ thiện à?"
Hắn vừa nói vừa phất tay về phía hai người bên cạnh, nhất thời Bùi Tự chịu một trận đòn đánh tới. Người cũng bị đánh đến co lại thành một đoàn, không phản kháng nữa. Lúc này người đàn ông mới giơ tay lên, nói: "Con mẹ nó, tao cho mày thêm hai tuần nữa, mười lăm vạn, một đồng cũng không thể thiếu, nghe rõ chưa?!"
Hừng đông, hai ba giờ chính là thời điểm cao trào của lầu một quán bar, muôn hình muôn vẻ, nhiều người ra ra vào vào, mùi thuốc lá hỗn loạn hòa vào mùi nước hoa, tạo ra một mùi khó ngửi.
Trần Tiến chào hỏi với đồng sự trực ban của mình, rời khỏi khu vực chào đón của club, nôn nôn nóng nóng mà đi một vòng gần ở cửa thang máy phía dưới lầu quán bar: "Anh Trương tìm Bùi Tự làm gì, tiểu tử này đắc tội với hắn à?"
"Xem tình hình kia thì chắc là vậy." Mới vừa rửa tay xong, người hầu rượu thần thần bí bí nói: "Nghe nói là đánh nhau với người của anh Trương."
"Đệch, nó chán sống hả?!" Trần Tiến kín đáo đưa cho đối phương nửa bao thuốc lá, hỏi thăm chi tiết nhỏ: "Ai nói cho cậu?"
"Quản lí tiểu Triệu nói." Người hầu rượu bĩu môi: "Anh xem người anh em này thảm thật đó."
"Mẹ nó, Bùi Tự có phải đầu óc có bệnh rồi không." Trần Tiến tức giận đến mắt trợn trắng liên tục. Hắn đang muốn hỏi tiếp vài câu, lại nghe thang máy leng keng một tiếng, thấy Bùi Tự bưng trán, hơi cúi đầu đi ra.
Ở hàm dưới của hắn còn đọng lại vệt nước, máu vẫn chưa được rửa sạch, còn vệt máu đang chảy ở bên mặt, máu một bên khóe môi cũng tụ lại. Trần Tiến nuốt lời muốn mắng chửi lại: "Này, cậu sao rồi?"
"Không có chuyện gì." Bùi Tự vòng qua quầy bar, đi tới tủ bát gần bếp lấy vài miếng giấy ăn lau máu đi, cởi áo khoác bị đấm đá đến bẩn thỉu ra, chiếc áo mới vừa bị người ta trả thù mà đạp vài cái, chân và cánh tay đã hiện lên vài mảng xanh tím.
Thấy hắn không lên tiếng, Trần Tiến biết việc này thật thiệt thòi cho hắn. Giáo huấn hắn hai câu, quay đầu đi vào quầy bar lấy vài viên đá: "Đắp chút, có thể giảm đau."
Bùi Tự hướng về phía hắn cười cười, đưa tay nói: "Cho tôi điếu thuốc."
"Tháng này cậu cọ lão tử nhiều nhỉ?!" Trần Tiến táo bạo mắng, đưa cho hắn một điếu, tiện thể đưa bật lửa qua.
Hai người chuồn tới cửa, trong gió đêm thả mấy làn khói. Bùi Tự bị khách vui cười ra vào đẩy hai cái, thức thời tránh chỗ. Điếu thuốc làm vết thương nhỏ ở khóe miệng đau rát, nhanh chóng đánh thức những vết thương khác trên người, hắn khẽ cắn răng, cầm điếu thuốc, phả ra một làn khói màu xanh xám, trông thấy vùng ngoại thành kia đầy bụi đen, cả đêm không ngừng phun ra từng làn khói đặc cuồn cuộn, ống khói ẩn nấp mơ hồ trong đêm đen.
Bùi Tự nhìn nửa điếu thuốc, xoay người đi lấy đá viên giảm đau.
Trở lại quầy bar gần đó, đụng vào một đám người cười cười nói nói đi ra ngoài. Bùi Tự nhìn cũng không nhìn, lưng dán vào bức tường cứng chắc, cúi đầu cầm mấy viên đá áp vào vết thương trên cánh tay.
Viên đá bị hắn bóp trong lòng bàn tay, phát ra tiếng rắc rắc nhẹ nhàng, lại rất nhanh chóng tan đi, thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt nước, bắn tóe lên mặt sàn trắng đen. Thẩm Du Tu cách hắn hai làn khói thuốc mờ ảo, bước lên vài bước nhìn thấy nửa khuôn mặt Bùi Tự giấu ở trong góc tối, động động khóe môi, phun nửa điếu thuốc còn chưa cháy hết kia đi.
Điện thoại trong túi cứ ong ong run lên, nửa giờ trước người kia đã đến khách sạn, ra vẻ làm nũng thúc giục cậu đến. Thẩm Du Tu không nhịn được luồng tay vào túi, cúp điện thoại, bước chân xoay một cái, đi về phía quầy bar.
Hắn dừng trước mặt Bùi Tự vài bước, nửa người dựa vào ghế tựa ở quầy bar, vẫy tay gọi hai ly whisky. Bùi Tự ngước mắt nhìn cậu, dễ dàng nhận ra này một hai giờ trước đã từng gặp người này, nhìn người đối diện vài giây, hắn quay mặt đi, tay bóp vỡ viên đá.
"Uống một ly chứ?" Thẩm Du Tu đối với người tướng mạo đẹp đẽ thường có thêm mấy phần kiên trì, dùng hai ngón tay đẩy một ly rượu qua.
Bùi Tự nhướng mắt lên nhìn cậu, trở lại vẻ bình thường: "Giờ làm việc, không được uống."
Thẩm Du Tu chuyển mắt nhìn mấy vết thương rõ ràng trên mặt, cậu ngẫm nghĩ một chút về việc xảy ra trên hành lang đó, hơi thấu hiểu, quan tâm chỉ chỉ mặt của hắn ta, thuận lời mà hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"
"Bảo an." Bùi Tự một tay trả phần đá thừa về quầy bar, rút mấy tờ khăn giấy, không để ý lắm, lau đi vệt máu mới chảy ra, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Thẩm Du Tu lại giơ tay ngăn cản hắn, cười híp mắt nhớ lại cái tên mà quản lý Trương gọi hắn lúc ấy, hỏi lại: "Bùi Tự?"
Bùi Tự dừng lại động tác, đầu lưỡi liếm xuống môi dưới, nếm chút mùi máu tanh trên người mình, thờ ơ nói: "Ừm."
"Thẩm Du Tu, 'Du' trong không thay đổi, 'Tu' trong hành tu." Thẩm Du Tu tự giới thiệu họ tên, tay đã duỗi ra cũng không rụt lại, thuận thế vỗ lên cánh tay của hắn ngồi dậy.
Bày tay của cậu vừa mịn lại vừa dày mà kề sát trên da Bùi Tự, lan truyền một cảm giác khô ráo, xúc cảm ấm áp, không hề khiến hắn cảm thấy phiền chán. Khoảng cách rút lại gần, lông mi dài cùng nốt ruồi trước mắt theo động tác nghiêng người của Thẩm Du Tu đều đưa đến trước mắt Bùi Tự, gần trong gang tấc, phảng phất có thể chạm dễ như trở bàn tay.
Trước đó vì đã uống rượu nên đôi môi Thẩm Du Tu đỏ tươi. Bùi Tự khẽ nhếch cằm lên, nhìn chằm chằm người kia, thái độ tuy khác thường cũng không phất tay tránh né, dường như hắn sợ phiền phức, cũng thật giống như chỉ đơn giản là hắn không muốn phản kháng người vừa nhìn đã biết Đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa trước mặt này. Mà trực giác Thẩm Du Tu cho cậu biết lá gan Bùi Tự rất lớn, không có chuyện không dám phản kháng, bởi vậy ước chừng là sợ phiền phức.
Thấy người kia không tiếp lời, Thẩm Du Tu cũng không dây dưa nhiều nữa, gọn gàng uống cạn ly rượu của mình, lấy từ bên trong ra một tờ danh thiếp, đặt cạnh ly rượu thủy tinh, nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, chân dài duỗi một cái, quay người tìm Tưởng Nghiêu, rời đi.
Bọn họ đi ra không lâu, hút thuốc xong Trần Tiến lững thửng trở lại, dựa vào quầy bar bên trong góc hỏi: "Cậu quen người kia à?"
"Không quen biết." Bùi Tự nói, liếc nhìn ly rượu mà cậu ta vẫn chưa đụng tới, đẩy tới trước mặt Trần Tiến: "Uống rượu không?"
"A?"
"Có sẵn." Bùi Tự chỉ chỉ chén rượu kia, hoàn toàn không động tới nó.
"Xin nhận lòng tốt." Trần Tiến đắc ý nuốt một cái: "Rượu này không tệ—— cái này của ai đây?" Hắn cầm lấy bóp tiền rơi trên ghế của quầy bar hỏi.
Người hầu rượu đi tới dịn ly rượu, vừa nhìn đã biết bên trong có bao nhiều tiền, giá trị không nhỏ, suy đoán nói: "Chắc là của người kêu hai ly whisky làm rơi."
"Giao cho quản đốc đi." Trần Tiến tùy tiện nói.
"Người đi rồi à?" Bùi Tự đột nhiên mở miệng nói.
"Cũng được vài phút rồi nhỉ? Nhất định đã sớm ngồi xe đi rồi." Trần Tiến không để ý tấm danh thiếp mỏng manh Bùi Tự đang cầm trên tay, lắc lắc đầu nói.
Bùi Tự không hề ngẩng đầu, cầm tấm danh thiếp trong tay nhẹ nhàng ném đến trên quầy bar, một tay khác vê vụn đá trong lòng bàn tay, tự cười chế giễu nói: "Gọi điện thoại hỏi một chút."
"Nói không chừng vẫn còn chờ ở cửa đấy."
Beta: Russia
"Ầm —— "
Một tiếng vang nặng nề vang lên làm cả kinh cả mấy tầng một khu nhà cũ nát tại phía Bắc của A thị. Vùng này tốt xấu lẫn lộn, đêm khuya không được ngủ yên cũng là chuyện bình thường, những người hàng xóm ló đầu ra cửa không thấy náo nhiệt, người cao người thấp oán giận hai câu, sau đó lục tục tiến vào mộng đẹp lần nữa.
Chỉ có căn phòng ở phía bên phải trên lầu ba, đèn đuốc vẫn sáng choang, tiếng mắng chửi không ngừng. Bùi Man bị nắm cổ tay, nửa người bị đè trên bàn, bà cao giọng la mắng: "Thằng con khốn nạn, mày dám đánh cả mẹ mày à?!"
Bùi Tự không nói lời nào, tay phải kéo một cái ghế gỗ được sơn màu đỏ thẫm đến, ném cái ghế về phía Bùi Man, ép bà ta vào vách tường, chẳng thể nào nhúc nhích.
"A!" Bùi Man kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng vặn vẹo cánh tay giằng co: "Lúc trước tao nên bóp chết mày cái tên con hoang như mày, cái thứ không ai cần!"
Bùi Lệ ngồi yên bên ghế sô pha, nghe được câu này, cô khẽ rùng mình một cái. Vừa mới bị "bắt cóc", cô còn có chút sợ hãi không thôi, lặng người nhắm mắt lại, sắc mặt cô tái nhợt, nhìn về phía anh trai đang đứng cạnh bàn.
Dường như đối với những lời này, Bùi Tự chẳng chút bận lòng, đưa chân dài đạp lên chiếc ghế tựa, ép chặt Bùi Man, đưa tay cầm lấy con dao trong cái tủ bên cạnh.
Căn phòng cũ nát, đồ vật có thể hại người cũng theo thời gian mà mòn dần rồi. Bùi Man thấy hắn cầm dao, giọng điệu lập tức thay đổi, "Bùi Tự! Mày định làm gì!"
Bùi Tự nhắm mắt làm ngơ, chân mày cũng không nhíu lại cái nào đã đè cổ tay phải của ả xuống, vung dao thật mạnh xuống, khoảng cách đến ngón tay bà ta không tới một tấc.
"Bang" Một âm thanh chấn động, mũi dao đâm vào mặt bàn gỗ, thoáng chốc căn phòng đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Bùi Man sợ đến trán thấm ra mồ hôi lạnh, thân thể cương cứng, thành thật im lặng.
Bùi Tự lúc này mới chậm rãi quay mặt sang, nhìn cô gái đến thở mạnh cũng không dám bên kia.
Hô hấp của hắn đều đặn, vẫn cứ đều đều, như đang xử lý một việc cực kỳ tầm thường. Bùi Lệ lại không nhịn được mà nghĩ đến những lúc vợ chồng nhà hàng xóm đánh nhau, lúc đấy người chồng bạo lực gia đình thường quát: "Con điếm thối, tao ngược lại muốn xem xem ai sẽ giết ai trước đấy" khuôn mặt hắn nhìn rất dữ tợn khiến cô có chút sợ sệt, song lại nghe thấy Bùi Tự chậm rãi nói, "Tôi không quản bà thiếu nợ bao nhiêu tiền, bà còn dám đánh chủ ý lên Lệ Lệ, tôi chắc chắn sẽ thay người họ Trương kia chém cái tay này của bà."
Bùi Man sửng sốt nửa ngày, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ tiếng bác bỏ, "Bán thân thì có sao?! Học đại học là bắt đầu cao quý rồi à?! Bùi Tự có phải mày không muốn giúp mẹ mày không? Không cho nó bán thân thì qua mấy ngày nữa anh Trương đến lấy tiền, mày có tiền trả cho gã không? Hả?!"
"Lại nói, thật vất vả mới có thể bán ở đó! Bán ít nhất số này —— "
Bùi Tự nhìn chằm chằm ả, đôi môi thật mỏng mím lại gần như thành một đường thẳng. Bùi Man càng nói càng mất đi khí thế, mạnh miệng nhưng cả người lại cứ rụt về phía sau, lo sợ chỉ một giây sau Bùi Tự sẽ cho bà một bạt tay ——
Quả thật Bùi Tự cũng rất muốn ra tay bóp chết ả ta.
Nhưng mà cũng như những lần trước, đến cuối cùng hắn cũng không làm gì, buông tay lạnh lùng nói: "Bên đòi nợ bà tự nghĩ cách đi."
Dứt lời, hắn xoay người, cầm lên áo khoác rơi ở cạnh cửa, vắt lên vai, nhìn Bùi Lệ nói: "Anh đưa em về trường học."
Bùi Man đá văng ghế tựa, một bên móc ra nửa bao thuốc, một bên cầm lấy cái gạt tàn đã đầy một nửa, hướng phía hai anh em trước cửa đập tới: "Mẹ mày lấy tiền đâu ra mà trả! Nuôi hai đứa mày nhiều năm như vậy, làm ra ít tiền cũng không lấy được..."
Bùi Tự tập mãi thành quen, kéo em gái lách mình tránh đi, phủi chiếc áo khoác dính bụi vì lại bị rơi xuống, nhặt cái gạt tàn lên đặt trên đầu chiếc tủ gỗ cũ: "Không có tiền thì đừng đánh bạc."
"Đến phiên mày quản tao à?" Bùi Man cầm trong tay một hộp thuốc lá, tìm bật lửa khắp nơi, không tìm được liền nóng nảy mà vỗ bàn. Thật vất vả mới tìm được bật lửa, cuối cùng cũng coi như bực tức cũng tiêu tan hết, tay bà gầy gò run run rẩy rẩy đốt cho mình một điếu, cổ họng khản đặc hùng hổ nói: "Thằng con hoang, mày phải nhìn mẹ mày chết thì mày mới vui đúng không."
Bùi Tự coi như không nghe thấy, kéo cửa ra, để Bùi Lệ đi ra ngoài trước. Hắn đứng ở một bên cửa, xác định Bùi Lệ đã xuống lầu, mới quay đầu lại, như khẽ gắt một tiếng, trào phúng nói: "Mẹ?"
Bầu trời đêm tĩnh mịch, Bùi Lệ đứng ở ngoài cổng đen nhìn vào bên trong, nghe thấy trên lầu lại truyền tới tiếng Bùi Man như người điên mà mắng chửi, sau nửa phút, thấy bóng dáng Bùi Tự xuất hiện dưới ánh đèn vàng nhạt của tòa nhà. Cô ôm cái balo bị xé rách lúc bị bắt đến club, hướng về phía hắn, miễn cưỡng nở nụ cười.
Bùi Tự mặc áo khoác, đưa tay sờ sờ tóc của cô gái, "Đi thôi."
Hai anh em yên lặng bước trên con đường trở về đại học A, Bùi Lệ lấy giấy khăn giấy trong balo ra, lau hai vết thương nhỏ trên tay Bùi Tự, thấp giọng nói: "Có phải mẹ thiếu nợ rất nhiều không anh?"
Cô liếm liếm khóe môi còn đang chảy máu, tính cách bướng bỉnh như Bùi Tự, ngửa đầu nói: "Em sẽ đi tìm công việc bán thời gian khác."
Không giống với Bùi Tự, hắn vì học hành không được tốt nên bắt đầu đi làm, còn thành tích học tập của Bùi Lệ rất tốt, thi lên đại học A, sau đó còn rinh học bổng không ngừng, bắt đầu từ năm hai đã nhận hai công việc làm gia sư để giảm bớt gánh nặng.
"Không cần đâu." Bùi Tự ngữ khí rất cường ngạnh: "Đúng rồi, ngày mai em nghỉ làm một công việc gia sư đi, về trường quá muộn, không an toàn."
"Nhưng mẹ thiếu nợ nhiều tiền như vậy, những người cho vay đó là..." Bùi Lệ rũ mắt xuống, tóm chặt lấy tay áo của hắn: "Anh, nếu mẹ không trả nổi tiền, bọn họ có phải sẽ làm khó anh không?"
Bùi Tự động viên mà vỗ vai cô, nói một câu mà trong lòng hai người đều rõ ràng đó chỉ là lời nói dối: "Sẽ không."
Hắn cố tình gạt cô, Bùi Lệ trợn mắt lên nhìn hắn, muốn vạch trần nhưng rồi lại thôi. Đi tới cửa đại học A, Bùi Tự cúi đầu nhìn em gái, cảm thấy cô nàng như rất muốn khóc, khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm cô một cái: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nợ cũng không nhiều, đều là lời đẻ thêm lời." Hắn nói: "Coi như không trả nổi, anh còn có thể đi tìm chú Cảnh. Chú ấy là cảnh sát, những người kia sẽ nể tình."
Đại khái lần này là thật sự gạt được Bùi Lệ, cô nín khóc mỉm cười, đưa mu bàn tay lên lau lau nước mắt: "Có thể nhờ chú Cảnh được ạ?"
Bùi Tự nhếch miệng lên, xoa xoa đầu cô gái, không nhiều lời nữa: "Về ký túc xá đi, đi ngủ sớm một chút. Nhớ bỏ bớt một công việc đi."
Hắn nói xong, lui về sau một bước, làm dáng muốn tạm biệt. Bùi Lệ thấy cả người hắn như hòa vào trong ánh đèn neon rực rỡ của đêm đầu xuân. Ánh sáng đỏ mờ ảo đan xen chiếu lên trên khuôn mặt đẹp đẽ như tạo nên một bức tranh sơn dầu. Cô chớp chớp đôi mắt, ngăn không cho nước mắt rơi, cố nặn ra một nụ cười phất tay nói: "Được rồi ạ, anh đi đường cẩn thận."
–
"Tiểu tử, ra tay khá mạnh đấy, nhưng ngược lại lại rất dễ mềm lòng nha."
Lời còn chưa dứt, một quyền lại đập tới, Bùi Tự quỳ trên mặt đất, trên trái chảy xuống một nhóm máu, khiến cả người hắn như ngâm mình trong máu tươi, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Trong mắt, cảnh vật phía bên phải như lạnh đi một ít, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ trong phòng nghỉ của club đen kịt, biển và bầu trời tựa hồ đã hòa thành một vùng tối đen, ánh sáng của chiếc đèn chiếu rọi xuống, rơi vào mũi giày da sáng bóng và chiếc ghế sô pha màu nâu bằng da cách hắn mấy tấc.
Ngồi trên ghế sofa rộng lớn là quản lý Trương đang hút thuốc, hắn phất tay kêu người lui lại, giày da không nặng không nhẹ mà giẫm nghiền lên mu bàn tay đang rách da chảy máu của Bùi Tự, "Bùi Tự, mẹ mày tuần này nợ mười lăm vạn, tuần sau thì khó mà nói được là hai mươi vạn hay ba mươi vạn. Mày ở đây làm anh hùng, muốn không làm khó dễ em gái mày, được —— nói một chút đi, mày định làm gì mà trả?"
Bàn tay bị thương của Bùi Tự chậm rãi nắm lại thành quyền, rít qua kẽ răng vài chữ: "Làm phiền anh Trương châm chước một chút."
"Làm sao châm chước cho mày? Là mẹ mày tự chạy đến tìm tao để vay tiền rồi không trả nổi, cũng là bản thân ả muốn giới thiệu em gái mày bán thân. Hiện tại hoặc là giao tiền, hoặc là giao người. Bằng không chỉ bằng tiền lương mấy ngàn của mày, mất ba mươi lăm năm mới có thể trả đủ tiền đấy."
Thấy Bùi Tự không đáp lời, quản lý Trương vừa hất cằm, lập tức có người thô bạo nắm lấy vai Bùi Tự, kéo đầu hắn, ép hắn ngẩng người lên: "Bùi Tự, mày cũng làm ở đây hơn nửa năm rồi, hẳn phải biết những quy củ này chứ."
Máu chảy xuống quai hàm, vài ba giọt lẳng lặng rơi xuống mặt sàn. Bùi Tự hơi khó khăn nuốt xuống một búng máu, khôi phục hô hấp: "Không biết làm sao... anh Trương mới có thể dàn xếp giúp tôi?"
"Mày hỏi ngược lại tao đấy à?" quản lý Trương phả một miệng khói: "Bùi Tự, mười lăm vạn, tao đã cho mẹ mày thư thả hai tuần rồi, đến hiện tại một phân tiền cũng không thấy trả! Ngươi cho rằng tao đang làm từ thiện à?"
Hắn vừa nói vừa phất tay về phía hai người bên cạnh, nhất thời Bùi Tự chịu một trận đòn đánh tới. Người cũng bị đánh đến co lại thành một đoàn, không phản kháng nữa. Lúc này người đàn ông mới giơ tay lên, nói: "Con mẹ nó, tao cho mày thêm hai tuần nữa, mười lăm vạn, một đồng cũng không thể thiếu, nghe rõ chưa?!"
Hừng đông, hai ba giờ chính là thời điểm cao trào của lầu một quán bar, muôn hình muôn vẻ, nhiều người ra ra vào vào, mùi thuốc lá hỗn loạn hòa vào mùi nước hoa, tạo ra một mùi khó ngửi.
Trần Tiến chào hỏi với đồng sự trực ban của mình, rời khỏi khu vực chào đón của club, nôn nôn nóng nóng mà đi một vòng gần ở cửa thang máy phía dưới lầu quán bar: "Anh Trương tìm Bùi Tự làm gì, tiểu tử này đắc tội với hắn à?"
"Xem tình hình kia thì chắc là vậy." Mới vừa rửa tay xong, người hầu rượu thần thần bí bí nói: "Nghe nói là đánh nhau với người của anh Trương."
"Đệch, nó chán sống hả?!" Trần Tiến kín đáo đưa cho đối phương nửa bao thuốc lá, hỏi thăm chi tiết nhỏ: "Ai nói cho cậu?"
"Quản lí tiểu Triệu nói." Người hầu rượu bĩu môi: "Anh xem người anh em này thảm thật đó."
"Mẹ nó, Bùi Tự có phải đầu óc có bệnh rồi không." Trần Tiến tức giận đến mắt trợn trắng liên tục. Hắn đang muốn hỏi tiếp vài câu, lại nghe thang máy leng keng một tiếng, thấy Bùi Tự bưng trán, hơi cúi đầu đi ra.
Ở hàm dưới của hắn còn đọng lại vệt nước, máu vẫn chưa được rửa sạch, còn vệt máu đang chảy ở bên mặt, máu một bên khóe môi cũng tụ lại. Trần Tiến nuốt lời muốn mắng chửi lại: "Này, cậu sao rồi?"
"Không có chuyện gì." Bùi Tự vòng qua quầy bar, đi tới tủ bát gần bếp lấy vài miếng giấy ăn lau máu đi, cởi áo khoác bị đấm đá đến bẩn thỉu ra, chiếc áo mới vừa bị người ta trả thù mà đạp vài cái, chân và cánh tay đã hiện lên vài mảng xanh tím.
Thấy hắn không lên tiếng, Trần Tiến biết việc này thật thiệt thòi cho hắn. Giáo huấn hắn hai câu, quay đầu đi vào quầy bar lấy vài viên đá: "Đắp chút, có thể giảm đau."
Bùi Tự hướng về phía hắn cười cười, đưa tay nói: "Cho tôi điếu thuốc."
"Tháng này cậu cọ lão tử nhiều nhỉ?!" Trần Tiến táo bạo mắng, đưa cho hắn một điếu, tiện thể đưa bật lửa qua.
Hai người chuồn tới cửa, trong gió đêm thả mấy làn khói. Bùi Tự bị khách vui cười ra vào đẩy hai cái, thức thời tránh chỗ. Điếu thuốc làm vết thương nhỏ ở khóe miệng đau rát, nhanh chóng đánh thức những vết thương khác trên người, hắn khẽ cắn răng, cầm điếu thuốc, phả ra một làn khói màu xanh xám, trông thấy vùng ngoại thành kia đầy bụi đen, cả đêm không ngừng phun ra từng làn khói đặc cuồn cuộn, ống khói ẩn nấp mơ hồ trong đêm đen.
Bùi Tự nhìn nửa điếu thuốc, xoay người đi lấy đá viên giảm đau.
Trở lại quầy bar gần đó, đụng vào một đám người cười cười nói nói đi ra ngoài. Bùi Tự nhìn cũng không nhìn, lưng dán vào bức tường cứng chắc, cúi đầu cầm mấy viên đá áp vào vết thương trên cánh tay.
Viên đá bị hắn bóp trong lòng bàn tay, phát ra tiếng rắc rắc nhẹ nhàng, lại rất nhanh chóng tan đi, thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt nước, bắn tóe lên mặt sàn trắng đen. Thẩm Du Tu cách hắn hai làn khói thuốc mờ ảo, bước lên vài bước nhìn thấy nửa khuôn mặt Bùi Tự giấu ở trong góc tối, động động khóe môi, phun nửa điếu thuốc còn chưa cháy hết kia đi.
Điện thoại trong túi cứ ong ong run lên, nửa giờ trước người kia đã đến khách sạn, ra vẻ làm nũng thúc giục cậu đến. Thẩm Du Tu không nhịn được luồng tay vào túi, cúp điện thoại, bước chân xoay một cái, đi về phía quầy bar.
Hắn dừng trước mặt Bùi Tự vài bước, nửa người dựa vào ghế tựa ở quầy bar, vẫy tay gọi hai ly whisky. Bùi Tự ngước mắt nhìn cậu, dễ dàng nhận ra này một hai giờ trước đã từng gặp người này, nhìn người đối diện vài giây, hắn quay mặt đi, tay bóp vỡ viên đá.
"Uống một ly chứ?" Thẩm Du Tu đối với người tướng mạo đẹp đẽ thường có thêm mấy phần kiên trì, dùng hai ngón tay đẩy một ly rượu qua.
Bùi Tự nhướng mắt lên nhìn cậu, trở lại vẻ bình thường: "Giờ làm việc, không được uống."
Thẩm Du Tu chuyển mắt nhìn mấy vết thương rõ ràng trên mặt, cậu ngẫm nghĩ một chút về việc xảy ra trên hành lang đó, hơi thấu hiểu, quan tâm chỉ chỉ mặt của hắn ta, thuận lời mà hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"
"Bảo an." Bùi Tự một tay trả phần đá thừa về quầy bar, rút mấy tờ khăn giấy, không để ý lắm, lau đi vệt máu mới chảy ra, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Thẩm Du Tu lại giơ tay ngăn cản hắn, cười híp mắt nhớ lại cái tên mà quản lý Trương gọi hắn lúc ấy, hỏi lại: "Bùi Tự?"
Bùi Tự dừng lại động tác, đầu lưỡi liếm xuống môi dưới, nếm chút mùi máu tanh trên người mình, thờ ơ nói: "Ừm."
"Thẩm Du Tu, 'Du' trong không thay đổi, 'Tu' trong hành tu." Thẩm Du Tu tự giới thiệu họ tên, tay đã duỗi ra cũng không rụt lại, thuận thế vỗ lên cánh tay của hắn ngồi dậy.
Bày tay của cậu vừa mịn lại vừa dày mà kề sát trên da Bùi Tự, lan truyền một cảm giác khô ráo, xúc cảm ấm áp, không hề khiến hắn cảm thấy phiền chán. Khoảng cách rút lại gần, lông mi dài cùng nốt ruồi trước mắt theo động tác nghiêng người của Thẩm Du Tu đều đưa đến trước mắt Bùi Tự, gần trong gang tấc, phảng phất có thể chạm dễ như trở bàn tay.
Trước đó vì đã uống rượu nên đôi môi Thẩm Du Tu đỏ tươi. Bùi Tự khẽ nhếch cằm lên, nhìn chằm chằm người kia, thái độ tuy khác thường cũng không phất tay tránh né, dường như hắn sợ phiền phức, cũng thật giống như chỉ đơn giản là hắn không muốn phản kháng người vừa nhìn đã biết Đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa trước mặt này. Mà trực giác Thẩm Du Tu cho cậu biết lá gan Bùi Tự rất lớn, không có chuyện không dám phản kháng, bởi vậy ước chừng là sợ phiền phức.
Thấy người kia không tiếp lời, Thẩm Du Tu cũng không dây dưa nhiều nữa, gọn gàng uống cạn ly rượu của mình, lấy từ bên trong ra một tờ danh thiếp, đặt cạnh ly rượu thủy tinh, nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, chân dài duỗi một cái, quay người tìm Tưởng Nghiêu, rời đi.
Bọn họ đi ra không lâu, hút thuốc xong Trần Tiến lững thửng trở lại, dựa vào quầy bar bên trong góc hỏi: "Cậu quen người kia à?"
"Không quen biết." Bùi Tự nói, liếc nhìn ly rượu mà cậu ta vẫn chưa đụng tới, đẩy tới trước mặt Trần Tiến: "Uống rượu không?"
"A?"
"Có sẵn." Bùi Tự chỉ chỉ chén rượu kia, hoàn toàn không động tới nó.
"Xin nhận lòng tốt." Trần Tiến đắc ý nuốt một cái: "Rượu này không tệ—— cái này của ai đây?" Hắn cầm lấy bóp tiền rơi trên ghế của quầy bar hỏi.
Người hầu rượu đi tới dịn ly rượu, vừa nhìn đã biết bên trong có bao nhiều tiền, giá trị không nhỏ, suy đoán nói: "Chắc là của người kêu hai ly whisky làm rơi."
"Giao cho quản đốc đi." Trần Tiến tùy tiện nói.
"Người đi rồi à?" Bùi Tự đột nhiên mở miệng nói.
"Cũng được vài phút rồi nhỉ? Nhất định đã sớm ngồi xe đi rồi." Trần Tiến không để ý tấm danh thiếp mỏng manh Bùi Tự đang cầm trên tay, lắc lắc đầu nói.
Bùi Tự không hề ngẩng đầu, cầm tấm danh thiếp trong tay nhẹ nhàng ném đến trên quầy bar, một tay khác vê vụn đá trong lòng bàn tay, tự cười chế giễu nói: "Gọi điện thoại hỏi một chút."
"Nói không chừng vẫn còn chờ ở cửa đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.