Chương 3: Bắt Đầu Từ Tình Yêu Sét Đánh (3)
Úc Thất Nguyệt
16/09/2024
Editor: L’espoir
*
Vẫn là người đàn ông vừa rồi, chẳng biết tại sao, anh lại quay trở lại.
Lộc Sanh kinh ngạc nhìn anh.
Anh đi tới trước người cô, thu ô lại, không nhìn cô, sau đó, anh dựng ô dựa vào tường.
“Chú ý an toàn.”
Nói xong, hắn xoay người đi vào trong màn mưa.
Bước chân không vội không cuống quýt.
Mỗi bước chân đều đánh vào trái tim cô.
“Rồi sao nữa rồi sao nữa?” Bạch Vi Vi ngồi đối diện Lộc Sanh, càng nghe càng kích động.
Lộc Sanh khẽ thở dài: “Sau đó thì tớ đến đồn công an——”
“Ôi trời, tớ không hỏi cậu chuyện đó, ý tớ là về cậu và người đàn ông kia kìa!”
Lộc Sanh cầm chiếc thìa vàng nhỏ trong khay, khuấy nhẹ ly cà phê sứ trắng viền vàng: “Không có sau đó nữa.”
Bạch Vi Vi chậc một tiếng với vẻ mặt thất vọng: “Vậy là cậu thậm chí còn không biết tên người ta luôn sao?”
Đúng vậy, hoàn toàn không biết gì cả.
Thấy cô không nói lời nào, Bạch Vi Vi than ngắn thở dài lắc đầu: “Tiếc quá tiếc quá.”
Đáng tiếc quá, đến tên anh cũng quên hỏi.
Nhưng nghĩ lại, có hỏi, có lẽ anh cũng sẽ không nói.
Bạch Vi Vi một tay chống cằm, tưởng tượng về diện mạo của người đàn ông đó: “Nghe cậu kể, cảm giác anh ta hẳn là một người đàn ông rất lịch thiệp.”
Cũng là một người rất khó tiếp cận.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lộc Sanh khi nhìn thấy mặt mày anh ở cự ly gần.
Nhưng phải làm sao bây giờ, có vẻ cô đã rung động với người đàn ông này rồi.
Đây có tính là tình yêu sét đánh không?
Những lời này, Lộc Sanh đã tự hỏi mình ba ngày rồi.
Nếu như cô không gặp anh trong hoàn cảnh đó, có phải cũng sẽ rung động với anh hay không.
Mặc kệ có thể hay không, có một điều không thể phủ nhận, mặt mày điển trai, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt tinh xảo của anh như được vẽ ra bằng một nét vẽ đã ám ảnh cô trong suốt ba ngày qua.
Là ai nói, tình yêu sét đánh trước giờ chỉ là vì vẻ bề ngoài.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, những gì đã xảy ra đêm đó cô thật sự không dám nhớ lại. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ cần yên tĩnh lại, trong đầu sẽ xuất hiện khuôn mặt của anh, tay anh cầm cán ô, và cả đến động tác anh cúi xuống dựng ô bên tường.
Nghĩ đến tay anh, trái tim cô bỗng nhiên bị kéo căng lên.
Chiếc thìa trong tay dừng lại, Lộc Sanh cúi mặt xuống, nói: “Hình như anh ấy có bạn gái rồi.” Giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng pha chút hờn tủi.
Bạch Vi Vi nghiêng người về phía trước: “Sao cậu biết?”
Lộc Sanh mím môi: “Trên tay anh ấy có đeo nhẫn.”
Bạch Vi Vi trong nháy mắt sụp vai: “Chắc không phải đã kết hôn rồi chứ?”
Lúc này, một giọng nói khác từ bên cạnh bay tới: “Ngón giữa hay ngón áp út?”
*
Vẫn là người đàn ông vừa rồi, chẳng biết tại sao, anh lại quay trở lại.
Lộc Sanh kinh ngạc nhìn anh.
Anh đi tới trước người cô, thu ô lại, không nhìn cô, sau đó, anh dựng ô dựa vào tường.
“Chú ý an toàn.”
Nói xong, hắn xoay người đi vào trong màn mưa.
Bước chân không vội không cuống quýt.
Mỗi bước chân đều đánh vào trái tim cô.
“Rồi sao nữa rồi sao nữa?” Bạch Vi Vi ngồi đối diện Lộc Sanh, càng nghe càng kích động.
Lộc Sanh khẽ thở dài: “Sau đó thì tớ đến đồn công an——”
“Ôi trời, tớ không hỏi cậu chuyện đó, ý tớ là về cậu và người đàn ông kia kìa!”
Lộc Sanh cầm chiếc thìa vàng nhỏ trong khay, khuấy nhẹ ly cà phê sứ trắng viền vàng: “Không có sau đó nữa.”
Bạch Vi Vi chậc một tiếng với vẻ mặt thất vọng: “Vậy là cậu thậm chí còn không biết tên người ta luôn sao?”
Đúng vậy, hoàn toàn không biết gì cả.
Thấy cô không nói lời nào, Bạch Vi Vi than ngắn thở dài lắc đầu: “Tiếc quá tiếc quá.”
Đáng tiếc quá, đến tên anh cũng quên hỏi.
Nhưng nghĩ lại, có hỏi, có lẽ anh cũng sẽ không nói.
Bạch Vi Vi một tay chống cằm, tưởng tượng về diện mạo của người đàn ông đó: “Nghe cậu kể, cảm giác anh ta hẳn là một người đàn ông rất lịch thiệp.”
Cũng là một người rất khó tiếp cận.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lộc Sanh khi nhìn thấy mặt mày anh ở cự ly gần.
Nhưng phải làm sao bây giờ, có vẻ cô đã rung động với người đàn ông này rồi.
Đây có tính là tình yêu sét đánh không?
Những lời này, Lộc Sanh đã tự hỏi mình ba ngày rồi.
Nếu như cô không gặp anh trong hoàn cảnh đó, có phải cũng sẽ rung động với anh hay không.
Mặc kệ có thể hay không, có một điều không thể phủ nhận, mặt mày điển trai, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt tinh xảo của anh như được vẽ ra bằng một nét vẽ đã ám ảnh cô trong suốt ba ngày qua.
Là ai nói, tình yêu sét đánh trước giờ chỉ là vì vẻ bề ngoài.
Nếu không có sự xuất hiện của anh, những gì đã xảy ra đêm đó cô thật sự không dám nhớ lại. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ cần yên tĩnh lại, trong đầu sẽ xuất hiện khuôn mặt của anh, tay anh cầm cán ô, và cả đến động tác anh cúi xuống dựng ô bên tường.
Nghĩ đến tay anh, trái tim cô bỗng nhiên bị kéo căng lên.
Chiếc thìa trong tay dừng lại, Lộc Sanh cúi mặt xuống, nói: “Hình như anh ấy có bạn gái rồi.” Giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng pha chút hờn tủi.
Bạch Vi Vi nghiêng người về phía trước: “Sao cậu biết?”
Lộc Sanh mím môi: “Trên tay anh ấy có đeo nhẫn.”
Bạch Vi Vi trong nháy mắt sụp vai: “Chắc không phải đã kết hôn rồi chứ?”
Lúc này, một giọng nói khác từ bên cạnh bay tới: “Ngón giữa hay ngón áp út?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.