Chương 4: Bắt Đầu Từ Tình Yêu Sét Đánh (4)
Úc Thất Nguyệt
16/09/2024
Editor: L’espoir
*
Lộc Sanh và Bạch Vi Vi cùng nhau nhìn về phía người im lặng bên cạnh đã lâu không nói chuyện.
Giang Triều Sinh trông như một kẻ yếu đuối, hai tay cầm điện thoại di động ngang, vùi nửa người vào trong sô pha, tuy tiếp lời nhưng tầm mắt không hề rời khỏi màn hình.
Lộc Sanh suy nghĩ một lát, trả lời không chắc chắn: “Hình như là ngón giữa.”
Bạch Vi Vi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ngón giữa thôi mà…” Cô vươn tay: “Tớ cũng đeo nhẫn ở ngón giữa nè.” Nhưng cô lại độc thân.
Lộc Sanh giống như được an ủi, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất: “Vậy lỡ như anh ấy có bạn gái thì sao?”
Giang Triều Sinh dừng lướt màn hình điện thoại trong tay: “Trước tiên cậu phải xác định, cậu, phải chắc chắn là mình thật sự có ý với người ta hay không!”
Không đợi Lộc Sanh trả lời, Bạch Vi Vi cầm lấy một viên kẹo trong khay rồi ném về phía Giang Triều Sinh: “Cái này còn phải nói hả? Cậu đã bao giờ nghe thấy Lộc Sanh nhà mình nhắc tới tên đàn ông nào chưa?”
Giang Triều Sinh khá tán thành với điều này, anh và Bạch Vi Vi đã quen biết Lộc Sanh từ nhiều năm.
Lộc Sanh có tính tình gì?
Nhìn bề ngoài hiền dịu, nhiều năm nay, ngoài vẽ tranh ra thì cô chẳng có hứng thú gì khác.
Đàn ông?
Hình như chưa có ai lọt vào mắt cô.
Không phải cô có khuôn mặt xinh đẹp nên tự cao lạnh lùng, mà là cô vốn là người lạnh lùng thờ ơ, nếu không trong đám bạn bè của cô sẽ không chỉ có hai người là anh và Bạch Vi Vi.
Một buổi tụ tập như hôm nay, mười ngày nửa tháng cũng khó có một lần.
Hôm nay, chính một người đàn ông xa lạ đến mức họ thậm chí không biết tên đã kéo cả ba người họ ngồi lại với nhau.
“Thế…” Giang Triều Sinh ngồi thẳng hơn vài phần: “Vì chung thân đại sự của cậu, lát nữa tớ sẽ nhờ anh tớ điều tra.” Anh trai của anh là cảnh sát hình sự.
Bạch Vi Vi bĩu môi: “Cậu đừng có mà mơ, anh của cậu là người công chính nghiêm minh như vậy, sẽ vì chuyện này mà đi điều tra người cho bạn à?”
Giang Triều Sinh lạnh lùng một tiếng: “Nếu người mở miệng là cậu thì chắc chắn không được.”
Bạch Vi Vi mặt lạnh tanh, hận không thể tạt cà phê lên mặt anh: “Cậu nói lại xem!”
Hai người cậu một câu tôi một câu, không má nào chịu thua má nào.
Lộc Sanh chống cằm, ánh mắt trầm tư như có điều suy nghĩ.
Nhà anh có gần hẻm Quan Vĩ không?
Xung quanh con hẻm đó không có chung cư hay tiểu khu cao cấp nào, tối hôm đó nếu cô không đi tìm chủ nhà để gia hạn hợp đồng thì cũng sẽ không đi qua con hẻm đó.
Hay là nói, hắn chỉ tình cờ đi ngang qua thôi?
Tình cờ đi ngang qua nên cứu cô một mạng, nghĩ lại, cũng rất có duyên đó.
*
Lộc Sanh và Bạch Vi Vi cùng nhau nhìn về phía người im lặng bên cạnh đã lâu không nói chuyện.
Giang Triều Sinh trông như một kẻ yếu đuối, hai tay cầm điện thoại di động ngang, vùi nửa người vào trong sô pha, tuy tiếp lời nhưng tầm mắt không hề rời khỏi màn hình.
Lộc Sanh suy nghĩ một lát, trả lời không chắc chắn: “Hình như là ngón giữa.”
Bạch Vi Vi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ngón giữa thôi mà…” Cô vươn tay: “Tớ cũng đeo nhẫn ở ngón giữa nè.” Nhưng cô lại độc thân.
Lộc Sanh giống như được an ủi, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất: “Vậy lỡ như anh ấy có bạn gái thì sao?”
Giang Triều Sinh dừng lướt màn hình điện thoại trong tay: “Trước tiên cậu phải xác định, cậu, phải chắc chắn là mình thật sự có ý với người ta hay không!”
Không đợi Lộc Sanh trả lời, Bạch Vi Vi cầm lấy một viên kẹo trong khay rồi ném về phía Giang Triều Sinh: “Cái này còn phải nói hả? Cậu đã bao giờ nghe thấy Lộc Sanh nhà mình nhắc tới tên đàn ông nào chưa?”
Giang Triều Sinh khá tán thành với điều này, anh và Bạch Vi Vi đã quen biết Lộc Sanh từ nhiều năm.
Lộc Sanh có tính tình gì?
Nhìn bề ngoài hiền dịu, nhiều năm nay, ngoài vẽ tranh ra thì cô chẳng có hứng thú gì khác.
Đàn ông?
Hình như chưa có ai lọt vào mắt cô.
Không phải cô có khuôn mặt xinh đẹp nên tự cao lạnh lùng, mà là cô vốn là người lạnh lùng thờ ơ, nếu không trong đám bạn bè của cô sẽ không chỉ có hai người là anh và Bạch Vi Vi.
Một buổi tụ tập như hôm nay, mười ngày nửa tháng cũng khó có một lần.
Hôm nay, chính một người đàn ông xa lạ đến mức họ thậm chí không biết tên đã kéo cả ba người họ ngồi lại với nhau.
“Thế…” Giang Triều Sinh ngồi thẳng hơn vài phần: “Vì chung thân đại sự của cậu, lát nữa tớ sẽ nhờ anh tớ điều tra.” Anh trai của anh là cảnh sát hình sự.
Bạch Vi Vi bĩu môi: “Cậu đừng có mà mơ, anh của cậu là người công chính nghiêm minh như vậy, sẽ vì chuyện này mà đi điều tra người cho bạn à?”
Giang Triều Sinh lạnh lùng một tiếng: “Nếu người mở miệng là cậu thì chắc chắn không được.”
Bạch Vi Vi mặt lạnh tanh, hận không thể tạt cà phê lên mặt anh: “Cậu nói lại xem!”
Hai người cậu một câu tôi một câu, không má nào chịu thua má nào.
Lộc Sanh chống cằm, ánh mắt trầm tư như có điều suy nghĩ.
Nhà anh có gần hẻm Quan Vĩ không?
Xung quanh con hẻm đó không có chung cư hay tiểu khu cao cấp nào, tối hôm đó nếu cô không đi tìm chủ nhà để gia hạn hợp đồng thì cũng sẽ không đi qua con hẻm đó.
Hay là nói, hắn chỉ tình cờ đi ngang qua thôi?
Tình cờ đi ngang qua nên cứu cô một mạng, nghĩ lại, cũng rất có duyên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.