Chương 41: Chương 41
Dịch Nhân Bắc
25/09/2016
Bầu trời đầy sao, rõ ràng tới mức dường như có thể chạm tay đến.
Gió xuân rét lạnh ban đêm đang rượt đuổi nô đùa trên khắp cánh đồng.
Rất đẹp, cảnh sắc khiến cho tâm tình của con người trở nên thư thái. Chỉ là đêm tối cố tình cấp cho phần cảnh sắc mộc mạc này thêm vài phần quỷ bí. Rừng cây thấp thoáng kia, kênh rạch đen ngòm hắt lại ánh sáng khác thường, bù nhìn cắm ở giữa đồng ruộng, thậm chí cây cối ven đường đều giống như ẩn tàng cái gì đó.
“Con mẹ nó mày làm tao ở ngay trên mặt đất?”
Tiêu Hòa đỡ lấy eo, nằm sấp trên cỏ mắng to. May mắn là không đến nỗi ngập đầy bùn đất, kỳ quái, mặt đất sao lại khô ráo như vậy? Tiêu Hòa rất nhanh liền đem cái nghi vấn này ném ra sau đầu. Bởi vì hắn chú ý tới…
“Vẫn là hoang giao dã ngoại?! Tao thao!”
Nhìn nhìn bầu trời đầy sao, lại ngó ngó ruộng đồng tối om mênh mông bát ngát phía xa xa, Tiêu Hòa vừa mới ra một thân mồ hôi lại bị gió lạnh thổi qua, lập tức trở nên run rẩy.
“Quần áo của tao đâu? Đưa quần áo cho tao! Mẹ nó, muốn làm sao không làm ở trong xe? Mày không biết xấu hổ nhưng tao còn!”
Này, quần áo không phải chất đống ở kia sao. Trong xe quá nhỏ không thoải mái, nơi này lại không có người. Viêm Chuyên hơi đạt được thỏa mãn nhìn chằm chằm thân thể xích lõa của gã đàn ông nằm trên mặt đất, liếm liếm khóe môi. Lại xoay người bước đến cưỡi trên người Tiêu Hòa.
“Mày muốn làm gì? Nè! Đừng có tiếp tục làm càn!” Tiêu Hòa cảm giác được sức nặng trên người, bị áp tới không thở nổi.
Viêm Chuyên đưa tay sờ sờ mặt của hắn, do dự có nên một phát làm tới cùng hay không.
Tiêu Hòa há mồm cắn y.
Màu sắc con ngươi Viêm Chuyên biến thẫm.
Tiêu Hòa nhìn thấy biến hóa sắc thái trong đôi mắt Tiểu Viêm, khóe miệng run rẩy trong lòng kêu rên một tiếng. Tiểu Viêm lúc này hắn không thể trêu chọc vào. Được rồi, cứng rắn không xong thì đến mềm vậy.
“Tiểu Viêm,” gã đàn ông ba mươi tuổi cố gắng làm ra bộ dáng đáng thương nhất, cầu xin thiếu niên đang cưỡi ở trên người hắn tùy thời tùy chỗ chuẩn bị lại công thành tàn sát bừa bãi:
“Tôi biết cậu tốt nhất rồi, cậu nhìn xem anh đây vừa rồi đã hầu hạ cậu thời gian dài như thế, nơi hoang giao dã ngoại này lại lạnh như vậy, trước tiên cậu để cho tôi vào trong xe đã được không? Tôi thật sự vô cùng lạnh a.” Nói xong còn rất hợp tình run một cái. A? Sao lại không có cảm giác rét lạnh mà mùa xuân nên có nhỉ?
Nói dối! Bàn tay to lớn thô ráp tới lui xoa nắn ***g ngực của hắn, ngón tay ma mãnh còn bất chợt đè ép viên thịt nhỏ bởi vì chơi đùa quá độ mà sưng tấy lên trong ***g ngực.
Tiêu Hòa xanh cả mặt, cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, tiếp tục rên rỉ lấy lòng: “Tiểu Viêm, nơi đó của tôi bị cậu làm cho đau quá. Giống như phá, thật sự.”
Ánh mắt Viêm Chuyên có chút biến hóa.
Tiêu Hòa vừa thấy có cơ hội, thật sự nặn ra một giọt nước mắt, vừa tâng bốc vừa khen ngợi lại cầu xin nói: “Cậu cũng không phải không biết, nơi đó của cậu vừa lớn vừa thô, lại dài như vậy, quả thực đúng là đàn ông trong đàn ông. Anh đây ăn không tiêu mà. Cậu xem xem trước hết để cho tôi vào trong xe nghỉ ngơi một hồi, đêm mai… Không, sáng mai tôi mới hảo hảo hầu hạ cậu được không? Cam đoan sẽ khiến cho cậu thích. Thật sự, tôi thề!”
Viêm Chuyên vươn tay.
Tiêu Hòa theo bản năng nghiêng đầu né sang bên cạnh, hắn tưởng rằng Tiểu Viêm không chiếm được thỏa mãn lại muốn động thủ đánh hắn. Không biết có phải vì tránh né quá nhanh hay không, cánh tay trái từ trên xuống dưới nổi lên một trận run rẩy.
Bàn tay hạ xuống trên cánh tay trái của Tiêu Hòa, không nhẹ không nặng nhấn nhấn.
Tiêu Hòa run rẩy một chút, tiếp theo da thịt trên cánh tay trái lại xuất hiện một trận rung động không thể khống chế.
Viêm Chuyên đột nhiên đứng dậy, ôm lấy Tiêu Hòa đi về phía xe.
Âm thầm thở ra một hơi, Tiêu lão đại đau khổ nghĩ thầm chính mình đại khái là chạy trời không khỏi nắng. Thiệt là, tìm bạn nào không tìm, cố tình đưa tới một tên tiểu quỷ bạo lực tính dục thịnh vượng đến đáng sợ lại không có lòng thương hoa tiếc ngọc.
Ai, cũng không thông cảm cho người ta một cái… Tiêu Hòa sờ sờ cánh tay trái của mình, cơn run rẩy còn chưa dừng lại. Bệnh trạng dường như nghiêm trọng hơn so với trước kia, tại sao? Bởi vì bị điện giật? Làm ơn, đừng có nhanh như vậy chứ, cho ta thêm một ít thời gian nữa đi!
Tiêu Hòa mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi đối với bệnh tật, đối với tử vong vừa mới dâng lên, vì phân tán lực chú ý của mình, lẩm bẩm nói:
“Sớm hay muộn sẽ có một ngày bị thằng nhóc mày làm chết. Trời lạnh như thế còn ở bên ngoài chơi tao, làm như tao cũng không phải người giống mày hả! Biến thái!”
Nhìn người này một bộ đáng thương sau khi bị thi bạo, Viêm Chuyên nhịn xuống.
“Không nhanh chân lên được hả?”
Viêm Chuyên khinh khỉnh, y đã tới cửa xe rồi được không?
Viêm Chuyên một tay ôm lấy Tiêu Hòa, một chân nâng hắn lên không cho hắn rơi xuống đất, dùng loại tư thế cực kỳ khó chịu này dọn ra một bàn tay đi mở cửa xe.
“Ầm.” Tiếng nổ rất nhỏ.
Khẩu Walther P99 gắn ống hãm thanh, cường độ chỉ còn 16dB, đem đạn của khẩu súng lục Blank Firing 9mm sửa đổi chế tạo thành đạn gây mê, tầm bắn khống chế ở năm mươi mét. Đây đối với E011 mà nói, đúng là một nhiệm vụ tuyệt đối không có chút sơ hở nào.
Thời điểm kéo cò súng, hắn tự nói với chính mình nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tiếp theo hắn chỉ cần đi tới cho cái gã đàn ông không mặc quần áo kia thêm một phát súng nữa, sau đó hắn có thể thoải mái lục tìm kim cương. Chờ bọn họ tỉnh lại, hắn đại khái đã cầm lấy kim cương báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Thật sự, ngay lúc đó hắn rất tin như thế, thậm chí sau khi kéo cò súng cũng đã bắt đầu nghĩ, báo cáo kết quả nhiệm vụ xong còn phải tìm một cô gái như thế nào mới có thể rửa sạch cái hình ảnh xuân cung sống động giữa đàn ông và đàn ông vừa mới nhìn thấy ra khỏi đầu. Kia quả thực đúng là ghê tởm!
A? Người đâu rồi?
Rõ ràng thiếu niên hẳn là nên trúng đạn ngã xuống đất lại biến mất ngay trước xe, cùng với cả người đàn ông trong ngực cậu ta.
E011 hơi sửng sốt, nhưng chỉ một chút, gần như chưa tới một phần hai giây sau, lập tức liền giơ súng liên tục bắn ba phát lên không trung.
Có thứ gì đó rất nhanh hiện lên trên bầu trời, dựa vào thị lực của hắn thậm chí ngay cả quỹ đạo di động của đối phương đều không thấy rõ.
“A!”
E011 ăn đau, không cần quay đầu lại hắn cũng biết đối phương lại tránh thoát đạn gây mê, thậm chí còn lướt đến phía sau hắn hung hăng cho hắn một cước.
Đây là loại tốc độ gì? E011 cảm thấy xương đùi mình giống như bị cắt thành hai đoạn, đau nhức khiến cho hắn toát mồ hôi lạnh.
Dưới ánh trăng, thiếu niên cao lớn đứng trên bãi đất trống ven đường, cơ thể xích lõa rõ ràng cái gì cũng không mặc, lại thanh sạch như vậy.
Núp ở màn đêm, trong lòng E011 nổi lên cảm giác kỳ quái.
Trong mắt hắn, chỉ cần là con người, dù cho người này bình thường lợi hại tới đâu, địa vị cao như thế nào, một khi thân không mảnh vải, cái gì uy hiếp cái gì uy phong cái gì uy áp cơ bản đều biến mất không còn một mảnh.
Nhưng thiếu niên này lại không giống vậy, cái loại thanh sạch này, cái loại khí thế này, cảm giác giống như một mãnh thú sinh ra đã không cần mặc y phục. Hay là nói y căn bản không quan tâm tới việc trên người có quần áo che cơ thể hay không.
Trong nháy mắt, thở cũng trở thành một việc gian khổ.
E011 giơ súng lên, nhắm ngay vào thiếu niên.
Khóe miệng Viêm Chuyên khẽ cong gợi lên một tia cười lạnh hàm xúc mười phần ý tứ châm chọc, tràn ngập dã tính.
Ngươi là ai? Tại sao muốn ám toán ta?
“A!” E011 ôm đầu, trong họng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đầu của hắn đau đến mức gần như muốn nứt ra!
Nói ra ta có thể không giết ngươi!
E011 cố nén đau đớn ngẩng đầu lên, hắn muốn chờ cơ hội, chờ đợi cơ hội một kích tất trúng.
Viêm Chuyên không thích cùng người khác dây dưa, thấy đối phương không hồi đáp, mà còn tràn ngập địch ý với mình, con dã thú này không thèm nói một câu, lập tức nhào tới.
E011 nào ngờ người này nói đánh là đánh, nhìn thân thể đối phương vừa động, may mắn tốc độ phản ứng của hắn khá nhanh, lăn một vòng ngay tại chỗ tránh khỏi một cước vào mặt, nhưng không tránh thoát đợt công kích thứ hai của người nọ. Cổ tay đau đớn, khẩu súng trong tay đã bị đoạt.
Viêm Chuyên lật đi lật lại ngắm nghía khẩu Walther P99 vừa đoạt được trong tay, ngay sau đó họng súng chĩa vào E011 đang thật vất vả mới đứng lên được.
E011 nâng lấy cổ tay phải, trong lòng vừa hận lại vừa sợ.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới người này lại mạnh như vậy.
Hắn nghĩ rằng nhiệm vụ lần này cũng giống như lần trước, thậm chí còn khinh thường cho rằng dựa vào thân thủ của hắn đi làm loại chuyện này quả thực chính là không biết trọng nhân tài, nhưng mà…
“Cậu không phải người thường.” Hắn có thể khẳng định. Bởi vì hắn cũng không phải là người thường. Cho dù hắn có đối mặt với năm tên bộ đội đặc chủng cũng có thể thoải mái ứng phó, nhưng đối mặt với người này hắn lại hoàn toàn không có cơ hội động tay. Tốc độ của người này nhanh tới mức đáng sợ!
“Cậu là người của phu nhân bên kia?”
Viêm Chuyên không hiểu người này đang nói cái gì. Y quả thật không phải nhân loại bình thường, nhưng y không cần phải nói cho đối phương biết thân phận của mình. Còn về phu nhân? Ai? Chắc không phải chỉ mẹ y chứ?
“Tôi không có ý giết cậu, tôi chỉ muốn lấy lại đồ đạc của chúng tôi mà thôi.”
Đồ vật gì? Viêm Chuyên cuối cùng cũng trả lời.
“Ách a!” E011 cắn răng chịu đựng cơn đau nhức trên não, trả lời: “Kim cương. Cậu lấy kim cương của chúng tôi.”
Viêm Chuyên nhíu mày, thì ra là thế. Y biết ngay Tiêu tiểu nhân chưa bao giờ cho y gặp phải chuyện tốt gì.
Cút!
“Cái gì?”
Ta kêu ngươi cút. Không muốn chết thì đừng có tới chọc ta nữa.
Viêm Chuyên rất muốn đem cái tên to gan đánh lén này chộp tới nướng thành than, nhưng…Ai bảo bọn họ đuối lý chứ? Nếu người này không phải dùng thủ đoạn đánh lén, mà là quang minh chính đại tới cửa yêu cầu, y có thể không nói hai lời đem đồ vật trả lại cho hắn.
Chủ nhân trước kia của đống kim cương có cảm giác không giống người tốt, chỉ có điều so sánh với chủ nhân sau là Tiêu Hòa… Viêm Chuyên cảm thấy y tình nguyện đối phó với chủ nhân trước hơn. Đây không phải là vấn đề thân quen hay xa lạ, mà là mức độ âm hiểm bất đồng. Ngươi có thể đề phòng địch nhân, nhưng ngươi sẽ thời thời khắc khắc đề phòng người chung giường với ngươi sao?
“Chờ một chút! Cậu là ai? Nói cho tôi biết tên của cậu.”
Viêm Chuyên không dừng bước, đã biết nguyên nhân cũng không cần phải tiếp tục dây dưa. Vừa rồi y chính là tiện tay đặt người nọ trên mảnh đất trống phía sau xe, vẫn trần như nhộng. Sự việc xảy ra đột ngột, y cũng chưa kịp tập trung nhiệt vào lòng đất bên dưới.
Y không sợ lạnh, nhưng cũng không có nghĩa là người nọ sẽ không sợ. Huống hồ người nọ bộ dạng ốm yếu, nhưng lại bị y gây sức ép đến nước mắt lưng tròng.
Hạ bộ trở nên cương cứng, ưm…Y thích bộ dạng người nọ nước mắt lưng tròng kêu thảm thiết cầu xin y.
Lắc lắc đầu không dám nghĩ nhiều, miễn cho đợi lát nữa khống chế không nổi chính mình. Kết quả của một phen thoải mái tuỳ hứng lần trước y vẫn chưa quên. So sánh với một kẻ đánh lén nho nhỏ không phải đối thủ của y, y càng nhức đầu với người ở sau xe kia. Y cũng không hy vọng tiếp tục xuất hiện đá trong giầy, đậu phụ thối trong túi quần áo linh tinh gì đó. Nếu người nọ lại vì vậy mà cảm mạo phát sốt, có trời mới biết hắn sẽ giở trò gian trá gì!
E011 trơ mắt nhìn người này rời đi lại bất lực ngăn cản.
Tại sao không giết hắn? Vừa rồi hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý, vào thời khắc cuối cùng người nọ lại buông tha.
Hắn còn sống, nhưng nhiệm vụ thứ hai của hắn lại không hoàn thành.
Trước khi đến hắn đã tiếp nhận ba nhiệm vụ.
Một cái là theo dõi quan sát xem đứa nhỏ của D302 đang tiếp xúc với ai; một cái là nghĩ biện pháp dưới tình huống không kinh động đối phương lấy lại kim cương; cái cuối cùng là một nhiệm vụ lâu dài, nếu như đối phương là người của phu nhân, hoặc rơi vào tình huống không lấy được kim cương, hơn nữa hắn còn bại lộ thân phận thì mới có thể thực hiện, đó là khiến cho kẻ cầm kim cương trong tay biến mất.
Đây là lần thăm dò thứ nhất, cũng là cảnh cáo đầu tiên đối với người nào đó.
Cấp trên trong công ty trước đó không lâu phát giác nội bộ công ty dường như xuất hiện phản đồ, nhưng bởi vì quan hệ phức tạp rắc rối, hơn nữa tay chân người nọ rất sạch sẽ, vẫn không có cách nào chốt hạ được kẻ hiềm nghi.
Nếu không phải lần này D302 làm mất kim cương trị giá ngàn vạn, kéo theo hàng loạt bí mật bị vạch ra, người nọ chỉ sợ vẫn chưa bại lộ.
E011 bởi vì đau đớn do tay chân bị gãy nát, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Người nọ tự cho là làm được thần không biết quỷ không hay, lại không biết chuyên môn của bọn họ chính là nghiên cứu thuốc tự khai công dụng cực mạnh dành cho biến dị nhân, lại thêm hình phạt nghiêm khắc, D302 không quá nửa ngày đã phun ra toàn bộ những gì cô ta rõ.
Từ trong miệng D302 biết được, người nọ thả con trai của cô ta, một là vì trả nợ ân tình, mục đích còn lại chính là cần con trai cô lấy lại kim cương bị mất đi từ trong tay người nào đó.
Chỉ bằng việc người nọ thả Khâu Phương, vẫn không thể nhận định hắn chính là nội gián. Nhưng điều đó khiến cho hắn biến thành một trong những kẻ hiềm nghi, cũng không phải là giả.
Cấp trên trong công ty ai lại không biết người nọ là một kẻ thông minh? Người thông minh như vậy liệu sẽ làm loại chuyện phí sức cũng không đạt được kết quả gì như thế này? Cho dù hắn muốn lấy lại kim cương thông qua Khâu Phương, công ty bọn họ vẫn còn nhiều nhân tài về phương diện này, tại sao nhất định phải là Khâu Phương?
Hay là nói người nọ không hề muốn cho công ty biết lai lịch của kẻ có được kim cương trong tay?
Hoặc người nọ căn bản chính là muốn giữ túi kim cương này cho riêng mình?
Công ty có nghi ngờ này, để điều tra rõ người nọ rốt cuộc đang làm cái gì, liền cử hắn đuổi kịp Khâu Phương, tìm cơ hội đoạt lại kim cương. Cũng dặn dò hắn, trừ bỏ nhiệm vụ vốn có, nếu như tình huống cho phép liền bắt Khâu Phương về công ty, Khâu Phương là tài sản quan trọng của công ty, tuyệt đối không thể thả ra ngoài.
Giết chết người cầm giữ kim cương hiện tại là lựa chọn bất đắc dĩ nhất. Đây chỉ có thể chứng minh sự bất lực của hắn, nhưng mà…
Nắm chặt cánh tay còn nguyên vẹn, E011 gắt gao tiếp cận chiếc xe phía xa xa.
Thiếu niên trẻ tuổi này chẳng những cường đại mà còn rất thông minh. Bất luận nhìn từ góc độ nào, đều là một người cực kỳ ưu tú xuất sắc.
Lúc ấy ở khu phục vụ hắn phát hiện thiếu niên kia vây theo xe quanh quẩn một vòng, đã từng kinh ngạc với lòng cảnh giác cao độ của thiếu niên, thậm chí còn hơi hoài nghi thiếu niên kia chỉ sợ cũng không phải “Người thường”. Sau khi một mạch theo dõi, phát hiện thiếu niên kia dừng xe lại ven đường, tắt máy chờ đợi trong chốc lát, kinh ngạc của hắn lại càng sâu. Chỉ có điều hắn từ đầu đến cuối cho rằng bản lĩnh của mình cao hơn một bậc, nhìn xem, lúc sau để không làm cho đối phương phát hiện hắn đang theo dõi, hắn đặc biệt lái quá ba km mới quay đầu trở về, người nọ chẳng phải là vẫn không phát giác hay sao?
Nhưng bây giờ sự thật xảy ra trước mắt hắn, thiếu niên kia cho dù kinh nghiệm không phong phú được bằng hắn, nhưng năng lực của hắn bất kể như thế nào đều kém hơn.
Còn có chuyện gì khiến cho người ta thất vọng hơn không?
Hơn nữa người nọ còn là một kẻ đồng tính luyến ái vô sỉ. Hai gã đàn ông *** nơi dã ngoại hệt như dã thú! Thật không thể tưởng tượng nổi hai gã đàn ông vậy mà lại làm đến cùng, quả thực đúng là… Ghê tởm!
Kẻ ghê tởm như vậy chết cũng xứng đáng.
***
Viêm Chuyên đi tới sau xe, ôm lấy người đã lạnh tới phát run mà vẫn còn thò đầu ra nghe ngóng.
Tiêu Hòa thực rối rắm, không người nào nguyện ý chuyện tình tối riêng tư của chính mình bị người nhìn thấy. Vừa nghĩ tới kẻ đánh lén kia rất có thể đã quan sát toàn bộ quá trình, Tiêu Hòa cũng rất muốn đem kẻ đó móc mắt cắt tai cắt lưỡi, tốt nhất là có thể băm thành mười bảy mười tám đoạn vùi vào xi-măng vĩnh viễn chìm vào biển khơi mới tốt.
“Không đánh?”
Tiêu Hòa răng va lập cập có chút không cam lòng hỏi một câu. Agrrr, lạnh quá. Tiểu Viêm vừa rời khỏi hắn, hắn liền cảm giác được uy lực của tiết lạnh mùa xuân, nhưng mà đối phương có súng, hắn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Tiểu Viêm, chỉ có thể rúc vào sau xe chờ đợi.
“Người kia là ai? Đến làm cái gì?”
Chiếc xe cách xa mảnh đất nơi hai người chiến đấu, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người động thủ, cũng có thể nghe được thanh âm, lại nghe không rõ người nọ nói cái gì.
Viêm Chuyên liếc hắn một cái, rất muốn nói cho hắn biết ── người mất kim cương đã tìm tới cửa. Chỉ có điều cuối cùng y vẫn không nói gì, rất nhanh mở cửa xe đặt người vào ghế sau. Ngay sau đó lại kiếm quần áo bên ngoài nhặt về, thuận tiện mở đèn xe bên trong ra.
Tiêu Hòa vừa muốn trước tiên mặc quần áo vừa muốn xoa bóp cánh tay bị co giật, gấp tới mức không hoàn thành được việc nào. Dứt khoát vung tay ra lệnh cho Tiểu Viêm: “Giúp tôi xoa xoa.” Từ lúc Tiểu Viêm tới gần, hắn đã không còn lạnh nữa.
Kéo cửa xe ra, ôm nửa người trên của Tiêu Hòa vào lòng, Viêm Chuyên nắm lấy cánh tay trái của hắn, từng chút từng chút một tiến hành mát xa cơ thịt bị co giật.
Tiêu Hòa ngóc cao đầu, cắn răng chịu đựng đau đớn, trên mặt bày ra bộ dạng lão gia rất là đương nhiên hưởng thụ Tiểu Viêm phục vụ. Để phân tán cơn đau, hắn một hồi phỏng đoán thân phận cùng mục đích kẻ đánh lén mới vừa rồi bị Tiểu Viêm đánh cho tơi bời, trong chốc lát lại nghĩ coi người này có liên quan gì tới bán thú nhân đánh nhau với Tiểu Viêm ở trạm phục vụ hay không, nếu không trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Đúng rồi, ban nãy Tiểu Viêm dường như thu được một khẩu súng?
Nhất thời, người này lấy lại tinh thần. Cũng không quản tay Tiểu Viêm còn đang bận việc, duỗi tay ra đòi:
“Vừa rồi thứ cậu lấy chính là súng lục đúng không? Mau, cho tôi xem! Tôi còn chưa gặp qua đồ thật đâu.”
Viêm Chuyên có chút luyến tiếc, y cũng rất thích thứ đồ chơi mới lạ này. Trong nhà cũng có vài cái, nhưng kiểu dáng đều rất cũ, không giống thứ thoạt nhìn uy phong đẹp đẽ này.
“Viêm Viêm, đừng có keo kiệt như vậy chứ? Vừa rồi người ta đều ra sức hầu hạ cậu như vậy…”
Viêm Chuyên lập tức rút súng ấn vào tay hắn. Y chịu không nổi nhất việc người này thanh cổ họng nói hai chữ “Người ta”. Vừa nói, da gà da vịt toàn thân y liền dựng thẳng.
“Đây là đồ thật? Wow, rất nặng.” Cảm giác co rút đã biến mất, hai tay Tiêu Hòa nắm lấy súng, một mắt nheo lại trình ra trạng thái bắn.
Viêm Chuyên muốn cầm lại, có điều người nọ bảo vệ rất nhanh.
“Điều hòa có mở hay không vậy? Lạnh quá.”
Lạnh? Viêm Chuyên nhíu mày, ở trong ngực y còn cảm thấy lạnh? Viêm Chuyên nâng cao độ ấm xung quanh một chút.
Tiêu Hòa cuộn hai chân lên. Mân Côi chết tiệt! Nếu không phải nó đột nhiên giật điện hắn, có lẽ hắn còn có thể tiếp tục sống lâu thêm một thời gian nữa.
Đúng rồi, Mân Côi đâu? Tại sao từ nãy tới giờ không thấy nó cùng Tiêm Đầu?
“Mân Côi chạy đâu rồi? Có phải biết mình phạm vào sai lầm vô cùng nghiêm trọng nên bỏ trốn rồi hay không? Hừ hừ! Đừng tưởng rằng như vậy là sẽ bỏ qua cho nó! Tiểu Viêm, bắt Mân Côi lại đây!” Phải nghiêm hình tra tấn.
Ném.
“Cái gì?”
Viêm Chuyên lại mở miệng làm ra khẩu hình.
“Ném? Ném cái gì?”
Mân Côi.
“Cậu ném Mân Côi đi?” Sau một lúc lâu, Tiêu Hòa rốt cuộc xâu chuỗi được hai cái từ đơn trên dưới.
“Nó đắc tội cậu cái gì, lại ném nó đi?”
Viêm Chuyên im lặng không muốn trả lời. Trong mắt y, phản bội là hành vi không thể tha thứ nhất. Thương tổn người của y chính là hành động phản bội lớn nhất đối với y. Không nấu chảy nó ngay tại chỗ có thể tính là nhân từ rồi.
“Ném nó ở chỗ nào? Đi, tìm nó trở về!” Tiêu Hòa giơ súng lên nhắm ngay mũi Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên nhân cơ hội này đoạt lại, trong lòng còn kỳ quái người này từ lúc nào trở nên mềm lòng như vậy?
Tiêu Hòa kiên quyết đoạt khẩu súng về từ chỗ Viêm Chuyên, cướp được liền bò dậy từ trong lòng Viêm Chuyên, vừa mặc quần vừa nói: “Ông đây nuôi nó lâu như vậy, còn dùng bao nhiêu tiền cho nó thay đổi thân thể mới, nghĩ cứ như vậy chuồn mất? Không có cửa đâu! Còn dám đánh lén, không đem giá trị còn lại của thằng nhãi này ép khô, hai chữ Tiêu Hòa cũng lật ngược lại được rồi! Nè, cậu cũng mặc quần áo lại cho tôi, lớn đầu như vậy rồi còn quang mông, cẩn thận cảnh sát tóm giờ!”
Tiêm Đầu cũng không biết từ nơi nào bò ra, dè dặt “Chi chi” hai tiếng, nó cũng muốn Mân Côi. Tốt xấu gì bị phạt cũng có đứa chết cùng.
“Mặc quần áo nhanh lên một chút rồi lái xe đi. Cái tên gia khỏa không rõ lai lịch kia không biết đã đi hay chưa, tốt nhất là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Viêm Chuyên một bên tha quần áo vớ giày của mình qua, mặc vào từng cái một, một bên nhìn gã đàn ông diễu võ dương oai múa may khẩu súng lục, trong lòng toát ra cảm giác rất kỳ quái. Buồn cười? Không bình thường, y tại sao cảm thấy người kia vào lúc này thoạt nhìn thậm chí có chút…đáng yêu? Khẽ lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, mở cửa xe đi tới phía trước ngồi vào ghế lái.
Quần áo Tiêu Hòa mặc vào chính là áo khoác lông, nhét súng lục vào thắt lưng, trải một cái chăn lông mới mua ra nằm xuống ghế sau, hắn muốn ngủ một lát. Vừa rồi vừa kinh hãi vừa hoảng sợ lại bị áp bách trong thời gian dài đã rất là mệt mỏi, hắn hiện tại cần nghỉ ngơi khẩn cấp.
Tiêm Đầu nhảy đến trên người Tiêu Hòa, ôm theo trái tim vui vẻ bắt đầu tốn hơi thừa lời.
Viêm Chuyên vặn chìa khóa xe, mở máy.
“Ầm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, một mảnh hỏa quang bốc lên tận trời.
Gió xuân rét lạnh ban đêm đang rượt đuổi nô đùa trên khắp cánh đồng.
Rất đẹp, cảnh sắc khiến cho tâm tình của con người trở nên thư thái. Chỉ là đêm tối cố tình cấp cho phần cảnh sắc mộc mạc này thêm vài phần quỷ bí. Rừng cây thấp thoáng kia, kênh rạch đen ngòm hắt lại ánh sáng khác thường, bù nhìn cắm ở giữa đồng ruộng, thậm chí cây cối ven đường đều giống như ẩn tàng cái gì đó.
“Con mẹ nó mày làm tao ở ngay trên mặt đất?”
Tiêu Hòa đỡ lấy eo, nằm sấp trên cỏ mắng to. May mắn là không đến nỗi ngập đầy bùn đất, kỳ quái, mặt đất sao lại khô ráo như vậy? Tiêu Hòa rất nhanh liền đem cái nghi vấn này ném ra sau đầu. Bởi vì hắn chú ý tới…
“Vẫn là hoang giao dã ngoại?! Tao thao!”
Nhìn nhìn bầu trời đầy sao, lại ngó ngó ruộng đồng tối om mênh mông bát ngát phía xa xa, Tiêu Hòa vừa mới ra một thân mồ hôi lại bị gió lạnh thổi qua, lập tức trở nên run rẩy.
“Quần áo của tao đâu? Đưa quần áo cho tao! Mẹ nó, muốn làm sao không làm ở trong xe? Mày không biết xấu hổ nhưng tao còn!”
Này, quần áo không phải chất đống ở kia sao. Trong xe quá nhỏ không thoải mái, nơi này lại không có người. Viêm Chuyên hơi đạt được thỏa mãn nhìn chằm chằm thân thể xích lõa của gã đàn ông nằm trên mặt đất, liếm liếm khóe môi. Lại xoay người bước đến cưỡi trên người Tiêu Hòa.
“Mày muốn làm gì? Nè! Đừng có tiếp tục làm càn!” Tiêu Hòa cảm giác được sức nặng trên người, bị áp tới không thở nổi.
Viêm Chuyên đưa tay sờ sờ mặt của hắn, do dự có nên một phát làm tới cùng hay không.
Tiêu Hòa há mồm cắn y.
Màu sắc con ngươi Viêm Chuyên biến thẫm.
Tiêu Hòa nhìn thấy biến hóa sắc thái trong đôi mắt Tiểu Viêm, khóe miệng run rẩy trong lòng kêu rên một tiếng. Tiểu Viêm lúc này hắn không thể trêu chọc vào. Được rồi, cứng rắn không xong thì đến mềm vậy.
“Tiểu Viêm,” gã đàn ông ba mươi tuổi cố gắng làm ra bộ dáng đáng thương nhất, cầu xin thiếu niên đang cưỡi ở trên người hắn tùy thời tùy chỗ chuẩn bị lại công thành tàn sát bừa bãi:
“Tôi biết cậu tốt nhất rồi, cậu nhìn xem anh đây vừa rồi đã hầu hạ cậu thời gian dài như thế, nơi hoang giao dã ngoại này lại lạnh như vậy, trước tiên cậu để cho tôi vào trong xe đã được không? Tôi thật sự vô cùng lạnh a.” Nói xong còn rất hợp tình run một cái. A? Sao lại không có cảm giác rét lạnh mà mùa xuân nên có nhỉ?
Nói dối! Bàn tay to lớn thô ráp tới lui xoa nắn ***g ngực của hắn, ngón tay ma mãnh còn bất chợt đè ép viên thịt nhỏ bởi vì chơi đùa quá độ mà sưng tấy lên trong ***g ngực.
Tiêu Hòa xanh cả mặt, cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, tiếp tục rên rỉ lấy lòng: “Tiểu Viêm, nơi đó của tôi bị cậu làm cho đau quá. Giống như phá, thật sự.”
Ánh mắt Viêm Chuyên có chút biến hóa.
Tiêu Hòa vừa thấy có cơ hội, thật sự nặn ra một giọt nước mắt, vừa tâng bốc vừa khen ngợi lại cầu xin nói: “Cậu cũng không phải không biết, nơi đó của cậu vừa lớn vừa thô, lại dài như vậy, quả thực đúng là đàn ông trong đàn ông. Anh đây ăn không tiêu mà. Cậu xem xem trước hết để cho tôi vào trong xe nghỉ ngơi một hồi, đêm mai… Không, sáng mai tôi mới hảo hảo hầu hạ cậu được không? Cam đoan sẽ khiến cho cậu thích. Thật sự, tôi thề!”
Viêm Chuyên vươn tay.
Tiêu Hòa theo bản năng nghiêng đầu né sang bên cạnh, hắn tưởng rằng Tiểu Viêm không chiếm được thỏa mãn lại muốn động thủ đánh hắn. Không biết có phải vì tránh né quá nhanh hay không, cánh tay trái từ trên xuống dưới nổi lên một trận run rẩy.
Bàn tay hạ xuống trên cánh tay trái của Tiêu Hòa, không nhẹ không nặng nhấn nhấn.
Tiêu Hòa run rẩy một chút, tiếp theo da thịt trên cánh tay trái lại xuất hiện một trận rung động không thể khống chế.
Viêm Chuyên đột nhiên đứng dậy, ôm lấy Tiêu Hòa đi về phía xe.
Âm thầm thở ra một hơi, Tiêu lão đại đau khổ nghĩ thầm chính mình đại khái là chạy trời không khỏi nắng. Thiệt là, tìm bạn nào không tìm, cố tình đưa tới một tên tiểu quỷ bạo lực tính dục thịnh vượng đến đáng sợ lại không có lòng thương hoa tiếc ngọc.
Ai, cũng không thông cảm cho người ta một cái… Tiêu Hòa sờ sờ cánh tay trái của mình, cơn run rẩy còn chưa dừng lại. Bệnh trạng dường như nghiêm trọng hơn so với trước kia, tại sao? Bởi vì bị điện giật? Làm ơn, đừng có nhanh như vậy chứ, cho ta thêm một ít thời gian nữa đi!
Tiêu Hòa mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi đối với bệnh tật, đối với tử vong vừa mới dâng lên, vì phân tán lực chú ý của mình, lẩm bẩm nói:
“Sớm hay muộn sẽ có một ngày bị thằng nhóc mày làm chết. Trời lạnh như thế còn ở bên ngoài chơi tao, làm như tao cũng không phải người giống mày hả! Biến thái!”
Nhìn người này một bộ đáng thương sau khi bị thi bạo, Viêm Chuyên nhịn xuống.
“Không nhanh chân lên được hả?”
Viêm Chuyên khinh khỉnh, y đã tới cửa xe rồi được không?
Viêm Chuyên một tay ôm lấy Tiêu Hòa, một chân nâng hắn lên không cho hắn rơi xuống đất, dùng loại tư thế cực kỳ khó chịu này dọn ra một bàn tay đi mở cửa xe.
“Ầm.” Tiếng nổ rất nhỏ.
Khẩu Walther P99 gắn ống hãm thanh, cường độ chỉ còn 16dB, đem đạn của khẩu súng lục Blank Firing 9mm sửa đổi chế tạo thành đạn gây mê, tầm bắn khống chế ở năm mươi mét. Đây đối với E011 mà nói, đúng là một nhiệm vụ tuyệt đối không có chút sơ hở nào.
Thời điểm kéo cò súng, hắn tự nói với chính mình nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tiếp theo hắn chỉ cần đi tới cho cái gã đàn ông không mặc quần áo kia thêm một phát súng nữa, sau đó hắn có thể thoải mái lục tìm kim cương. Chờ bọn họ tỉnh lại, hắn đại khái đã cầm lấy kim cương báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Thật sự, ngay lúc đó hắn rất tin như thế, thậm chí sau khi kéo cò súng cũng đã bắt đầu nghĩ, báo cáo kết quả nhiệm vụ xong còn phải tìm một cô gái như thế nào mới có thể rửa sạch cái hình ảnh xuân cung sống động giữa đàn ông và đàn ông vừa mới nhìn thấy ra khỏi đầu. Kia quả thực đúng là ghê tởm!
A? Người đâu rồi?
Rõ ràng thiếu niên hẳn là nên trúng đạn ngã xuống đất lại biến mất ngay trước xe, cùng với cả người đàn ông trong ngực cậu ta.
E011 hơi sửng sốt, nhưng chỉ một chút, gần như chưa tới một phần hai giây sau, lập tức liền giơ súng liên tục bắn ba phát lên không trung.
Có thứ gì đó rất nhanh hiện lên trên bầu trời, dựa vào thị lực của hắn thậm chí ngay cả quỹ đạo di động của đối phương đều không thấy rõ.
“A!”
E011 ăn đau, không cần quay đầu lại hắn cũng biết đối phương lại tránh thoát đạn gây mê, thậm chí còn lướt đến phía sau hắn hung hăng cho hắn một cước.
Đây là loại tốc độ gì? E011 cảm thấy xương đùi mình giống như bị cắt thành hai đoạn, đau nhức khiến cho hắn toát mồ hôi lạnh.
Dưới ánh trăng, thiếu niên cao lớn đứng trên bãi đất trống ven đường, cơ thể xích lõa rõ ràng cái gì cũng không mặc, lại thanh sạch như vậy.
Núp ở màn đêm, trong lòng E011 nổi lên cảm giác kỳ quái.
Trong mắt hắn, chỉ cần là con người, dù cho người này bình thường lợi hại tới đâu, địa vị cao như thế nào, một khi thân không mảnh vải, cái gì uy hiếp cái gì uy phong cái gì uy áp cơ bản đều biến mất không còn một mảnh.
Nhưng thiếu niên này lại không giống vậy, cái loại thanh sạch này, cái loại khí thế này, cảm giác giống như một mãnh thú sinh ra đã không cần mặc y phục. Hay là nói y căn bản không quan tâm tới việc trên người có quần áo che cơ thể hay không.
Trong nháy mắt, thở cũng trở thành một việc gian khổ.
E011 giơ súng lên, nhắm ngay vào thiếu niên.
Khóe miệng Viêm Chuyên khẽ cong gợi lên một tia cười lạnh hàm xúc mười phần ý tứ châm chọc, tràn ngập dã tính.
Ngươi là ai? Tại sao muốn ám toán ta?
“A!” E011 ôm đầu, trong họng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đầu của hắn đau đến mức gần như muốn nứt ra!
Nói ra ta có thể không giết ngươi!
E011 cố nén đau đớn ngẩng đầu lên, hắn muốn chờ cơ hội, chờ đợi cơ hội một kích tất trúng.
Viêm Chuyên không thích cùng người khác dây dưa, thấy đối phương không hồi đáp, mà còn tràn ngập địch ý với mình, con dã thú này không thèm nói một câu, lập tức nhào tới.
E011 nào ngờ người này nói đánh là đánh, nhìn thân thể đối phương vừa động, may mắn tốc độ phản ứng của hắn khá nhanh, lăn một vòng ngay tại chỗ tránh khỏi một cước vào mặt, nhưng không tránh thoát đợt công kích thứ hai của người nọ. Cổ tay đau đớn, khẩu súng trong tay đã bị đoạt.
Viêm Chuyên lật đi lật lại ngắm nghía khẩu Walther P99 vừa đoạt được trong tay, ngay sau đó họng súng chĩa vào E011 đang thật vất vả mới đứng lên được.
E011 nâng lấy cổ tay phải, trong lòng vừa hận lại vừa sợ.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới người này lại mạnh như vậy.
Hắn nghĩ rằng nhiệm vụ lần này cũng giống như lần trước, thậm chí còn khinh thường cho rằng dựa vào thân thủ của hắn đi làm loại chuyện này quả thực chính là không biết trọng nhân tài, nhưng mà…
“Cậu không phải người thường.” Hắn có thể khẳng định. Bởi vì hắn cũng không phải là người thường. Cho dù hắn có đối mặt với năm tên bộ đội đặc chủng cũng có thể thoải mái ứng phó, nhưng đối mặt với người này hắn lại hoàn toàn không có cơ hội động tay. Tốc độ của người này nhanh tới mức đáng sợ!
“Cậu là người của phu nhân bên kia?”
Viêm Chuyên không hiểu người này đang nói cái gì. Y quả thật không phải nhân loại bình thường, nhưng y không cần phải nói cho đối phương biết thân phận của mình. Còn về phu nhân? Ai? Chắc không phải chỉ mẹ y chứ?
“Tôi không có ý giết cậu, tôi chỉ muốn lấy lại đồ đạc của chúng tôi mà thôi.”
Đồ vật gì? Viêm Chuyên cuối cùng cũng trả lời.
“Ách a!” E011 cắn răng chịu đựng cơn đau nhức trên não, trả lời: “Kim cương. Cậu lấy kim cương của chúng tôi.”
Viêm Chuyên nhíu mày, thì ra là thế. Y biết ngay Tiêu tiểu nhân chưa bao giờ cho y gặp phải chuyện tốt gì.
Cút!
“Cái gì?”
Ta kêu ngươi cút. Không muốn chết thì đừng có tới chọc ta nữa.
Viêm Chuyên rất muốn đem cái tên to gan đánh lén này chộp tới nướng thành than, nhưng…Ai bảo bọn họ đuối lý chứ? Nếu người này không phải dùng thủ đoạn đánh lén, mà là quang minh chính đại tới cửa yêu cầu, y có thể không nói hai lời đem đồ vật trả lại cho hắn.
Chủ nhân trước kia của đống kim cương có cảm giác không giống người tốt, chỉ có điều so sánh với chủ nhân sau là Tiêu Hòa… Viêm Chuyên cảm thấy y tình nguyện đối phó với chủ nhân trước hơn. Đây không phải là vấn đề thân quen hay xa lạ, mà là mức độ âm hiểm bất đồng. Ngươi có thể đề phòng địch nhân, nhưng ngươi sẽ thời thời khắc khắc đề phòng người chung giường với ngươi sao?
“Chờ một chút! Cậu là ai? Nói cho tôi biết tên của cậu.”
Viêm Chuyên không dừng bước, đã biết nguyên nhân cũng không cần phải tiếp tục dây dưa. Vừa rồi y chính là tiện tay đặt người nọ trên mảnh đất trống phía sau xe, vẫn trần như nhộng. Sự việc xảy ra đột ngột, y cũng chưa kịp tập trung nhiệt vào lòng đất bên dưới.
Y không sợ lạnh, nhưng cũng không có nghĩa là người nọ sẽ không sợ. Huống hồ người nọ bộ dạng ốm yếu, nhưng lại bị y gây sức ép đến nước mắt lưng tròng.
Hạ bộ trở nên cương cứng, ưm…Y thích bộ dạng người nọ nước mắt lưng tròng kêu thảm thiết cầu xin y.
Lắc lắc đầu không dám nghĩ nhiều, miễn cho đợi lát nữa khống chế không nổi chính mình. Kết quả của một phen thoải mái tuỳ hứng lần trước y vẫn chưa quên. So sánh với một kẻ đánh lén nho nhỏ không phải đối thủ của y, y càng nhức đầu với người ở sau xe kia. Y cũng không hy vọng tiếp tục xuất hiện đá trong giầy, đậu phụ thối trong túi quần áo linh tinh gì đó. Nếu người nọ lại vì vậy mà cảm mạo phát sốt, có trời mới biết hắn sẽ giở trò gian trá gì!
E011 trơ mắt nhìn người này rời đi lại bất lực ngăn cản.
Tại sao không giết hắn? Vừa rồi hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý, vào thời khắc cuối cùng người nọ lại buông tha.
Hắn còn sống, nhưng nhiệm vụ thứ hai của hắn lại không hoàn thành.
Trước khi đến hắn đã tiếp nhận ba nhiệm vụ.
Một cái là theo dõi quan sát xem đứa nhỏ của D302 đang tiếp xúc với ai; một cái là nghĩ biện pháp dưới tình huống không kinh động đối phương lấy lại kim cương; cái cuối cùng là một nhiệm vụ lâu dài, nếu như đối phương là người của phu nhân, hoặc rơi vào tình huống không lấy được kim cương, hơn nữa hắn còn bại lộ thân phận thì mới có thể thực hiện, đó là khiến cho kẻ cầm kim cương trong tay biến mất.
Đây là lần thăm dò thứ nhất, cũng là cảnh cáo đầu tiên đối với người nào đó.
Cấp trên trong công ty trước đó không lâu phát giác nội bộ công ty dường như xuất hiện phản đồ, nhưng bởi vì quan hệ phức tạp rắc rối, hơn nữa tay chân người nọ rất sạch sẽ, vẫn không có cách nào chốt hạ được kẻ hiềm nghi.
Nếu không phải lần này D302 làm mất kim cương trị giá ngàn vạn, kéo theo hàng loạt bí mật bị vạch ra, người nọ chỉ sợ vẫn chưa bại lộ.
E011 bởi vì đau đớn do tay chân bị gãy nát, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Người nọ tự cho là làm được thần không biết quỷ không hay, lại không biết chuyên môn của bọn họ chính là nghiên cứu thuốc tự khai công dụng cực mạnh dành cho biến dị nhân, lại thêm hình phạt nghiêm khắc, D302 không quá nửa ngày đã phun ra toàn bộ những gì cô ta rõ.
Từ trong miệng D302 biết được, người nọ thả con trai của cô ta, một là vì trả nợ ân tình, mục đích còn lại chính là cần con trai cô lấy lại kim cương bị mất đi từ trong tay người nào đó.
Chỉ bằng việc người nọ thả Khâu Phương, vẫn không thể nhận định hắn chính là nội gián. Nhưng điều đó khiến cho hắn biến thành một trong những kẻ hiềm nghi, cũng không phải là giả.
Cấp trên trong công ty ai lại không biết người nọ là một kẻ thông minh? Người thông minh như vậy liệu sẽ làm loại chuyện phí sức cũng không đạt được kết quả gì như thế này? Cho dù hắn muốn lấy lại kim cương thông qua Khâu Phương, công ty bọn họ vẫn còn nhiều nhân tài về phương diện này, tại sao nhất định phải là Khâu Phương?
Hay là nói người nọ không hề muốn cho công ty biết lai lịch của kẻ có được kim cương trong tay?
Hoặc người nọ căn bản chính là muốn giữ túi kim cương này cho riêng mình?
Công ty có nghi ngờ này, để điều tra rõ người nọ rốt cuộc đang làm cái gì, liền cử hắn đuổi kịp Khâu Phương, tìm cơ hội đoạt lại kim cương. Cũng dặn dò hắn, trừ bỏ nhiệm vụ vốn có, nếu như tình huống cho phép liền bắt Khâu Phương về công ty, Khâu Phương là tài sản quan trọng của công ty, tuyệt đối không thể thả ra ngoài.
Giết chết người cầm giữ kim cương hiện tại là lựa chọn bất đắc dĩ nhất. Đây chỉ có thể chứng minh sự bất lực của hắn, nhưng mà…
Nắm chặt cánh tay còn nguyên vẹn, E011 gắt gao tiếp cận chiếc xe phía xa xa.
Thiếu niên trẻ tuổi này chẳng những cường đại mà còn rất thông minh. Bất luận nhìn từ góc độ nào, đều là một người cực kỳ ưu tú xuất sắc.
Lúc ấy ở khu phục vụ hắn phát hiện thiếu niên kia vây theo xe quanh quẩn một vòng, đã từng kinh ngạc với lòng cảnh giác cao độ của thiếu niên, thậm chí còn hơi hoài nghi thiếu niên kia chỉ sợ cũng không phải “Người thường”. Sau khi một mạch theo dõi, phát hiện thiếu niên kia dừng xe lại ven đường, tắt máy chờ đợi trong chốc lát, kinh ngạc của hắn lại càng sâu. Chỉ có điều hắn từ đầu đến cuối cho rằng bản lĩnh của mình cao hơn một bậc, nhìn xem, lúc sau để không làm cho đối phương phát hiện hắn đang theo dõi, hắn đặc biệt lái quá ba km mới quay đầu trở về, người nọ chẳng phải là vẫn không phát giác hay sao?
Nhưng bây giờ sự thật xảy ra trước mắt hắn, thiếu niên kia cho dù kinh nghiệm không phong phú được bằng hắn, nhưng năng lực của hắn bất kể như thế nào đều kém hơn.
Còn có chuyện gì khiến cho người ta thất vọng hơn không?
Hơn nữa người nọ còn là một kẻ đồng tính luyến ái vô sỉ. Hai gã đàn ông *** nơi dã ngoại hệt như dã thú! Thật không thể tưởng tượng nổi hai gã đàn ông vậy mà lại làm đến cùng, quả thực đúng là… Ghê tởm!
Kẻ ghê tởm như vậy chết cũng xứng đáng.
***
Viêm Chuyên đi tới sau xe, ôm lấy người đã lạnh tới phát run mà vẫn còn thò đầu ra nghe ngóng.
Tiêu Hòa thực rối rắm, không người nào nguyện ý chuyện tình tối riêng tư của chính mình bị người nhìn thấy. Vừa nghĩ tới kẻ đánh lén kia rất có thể đã quan sát toàn bộ quá trình, Tiêu Hòa cũng rất muốn đem kẻ đó móc mắt cắt tai cắt lưỡi, tốt nhất là có thể băm thành mười bảy mười tám đoạn vùi vào xi-măng vĩnh viễn chìm vào biển khơi mới tốt.
“Không đánh?”
Tiêu Hòa răng va lập cập có chút không cam lòng hỏi một câu. Agrrr, lạnh quá. Tiểu Viêm vừa rời khỏi hắn, hắn liền cảm giác được uy lực của tiết lạnh mùa xuân, nhưng mà đối phương có súng, hắn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Tiểu Viêm, chỉ có thể rúc vào sau xe chờ đợi.
“Người kia là ai? Đến làm cái gì?”
Chiếc xe cách xa mảnh đất nơi hai người chiến đấu, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người động thủ, cũng có thể nghe được thanh âm, lại nghe không rõ người nọ nói cái gì.
Viêm Chuyên liếc hắn một cái, rất muốn nói cho hắn biết ── người mất kim cương đã tìm tới cửa. Chỉ có điều cuối cùng y vẫn không nói gì, rất nhanh mở cửa xe đặt người vào ghế sau. Ngay sau đó lại kiếm quần áo bên ngoài nhặt về, thuận tiện mở đèn xe bên trong ra.
Tiêu Hòa vừa muốn trước tiên mặc quần áo vừa muốn xoa bóp cánh tay bị co giật, gấp tới mức không hoàn thành được việc nào. Dứt khoát vung tay ra lệnh cho Tiểu Viêm: “Giúp tôi xoa xoa.” Từ lúc Tiểu Viêm tới gần, hắn đã không còn lạnh nữa.
Kéo cửa xe ra, ôm nửa người trên của Tiêu Hòa vào lòng, Viêm Chuyên nắm lấy cánh tay trái của hắn, từng chút từng chút một tiến hành mát xa cơ thịt bị co giật.
Tiêu Hòa ngóc cao đầu, cắn răng chịu đựng đau đớn, trên mặt bày ra bộ dạng lão gia rất là đương nhiên hưởng thụ Tiểu Viêm phục vụ. Để phân tán cơn đau, hắn một hồi phỏng đoán thân phận cùng mục đích kẻ đánh lén mới vừa rồi bị Tiểu Viêm đánh cho tơi bời, trong chốc lát lại nghĩ coi người này có liên quan gì tới bán thú nhân đánh nhau với Tiểu Viêm ở trạm phục vụ hay không, nếu không trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Đúng rồi, ban nãy Tiểu Viêm dường như thu được một khẩu súng?
Nhất thời, người này lấy lại tinh thần. Cũng không quản tay Tiểu Viêm còn đang bận việc, duỗi tay ra đòi:
“Vừa rồi thứ cậu lấy chính là súng lục đúng không? Mau, cho tôi xem! Tôi còn chưa gặp qua đồ thật đâu.”
Viêm Chuyên có chút luyến tiếc, y cũng rất thích thứ đồ chơi mới lạ này. Trong nhà cũng có vài cái, nhưng kiểu dáng đều rất cũ, không giống thứ thoạt nhìn uy phong đẹp đẽ này.
“Viêm Viêm, đừng có keo kiệt như vậy chứ? Vừa rồi người ta đều ra sức hầu hạ cậu như vậy…”
Viêm Chuyên lập tức rút súng ấn vào tay hắn. Y chịu không nổi nhất việc người này thanh cổ họng nói hai chữ “Người ta”. Vừa nói, da gà da vịt toàn thân y liền dựng thẳng.
“Đây là đồ thật? Wow, rất nặng.” Cảm giác co rút đã biến mất, hai tay Tiêu Hòa nắm lấy súng, một mắt nheo lại trình ra trạng thái bắn.
Viêm Chuyên muốn cầm lại, có điều người nọ bảo vệ rất nhanh.
“Điều hòa có mở hay không vậy? Lạnh quá.”
Lạnh? Viêm Chuyên nhíu mày, ở trong ngực y còn cảm thấy lạnh? Viêm Chuyên nâng cao độ ấm xung quanh một chút.
Tiêu Hòa cuộn hai chân lên. Mân Côi chết tiệt! Nếu không phải nó đột nhiên giật điện hắn, có lẽ hắn còn có thể tiếp tục sống lâu thêm một thời gian nữa.
Đúng rồi, Mân Côi đâu? Tại sao từ nãy tới giờ không thấy nó cùng Tiêm Đầu?
“Mân Côi chạy đâu rồi? Có phải biết mình phạm vào sai lầm vô cùng nghiêm trọng nên bỏ trốn rồi hay không? Hừ hừ! Đừng tưởng rằng như vậy là sẽ bỏ qua cho nó! Tiểu Viêm, bắt Mân Côi lại đây!” Phải nghiêm hình tra tấn.
Ném.
“Cái gì?”
Viêm Chuyên lại mở miệng làm ra khẩu hình.
“Ném? Ném cái gì?”
Mân Côi.
“Cậu ném Mân Côi đi?” Sau một lúc lâu, Tiêu Hòa rốt cuộc xâu chuỗi được hai cái từ đơn trên dưới.
“Nó đắc tội cậu cái gì, lại ném nó đi?”
Viêm Chuyên im lặng không muốn trả lời. Trong mắt y, phản bội là hành vi không thể tha thứ nhất. Thương tổn người của y chính là hành động phản bội lớn nhất đối với y. Không nấu chảy nó ngay tại chỗ có thể tính là nhân từ rồi.
“Ném nó ở chỗ nào? Đi, tìm nó trở về!” Tiêu Hòa giơ súng lên nhắm ngay mũi Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên nhân cơ hội này đoạt lại, trong lòng còn kỳ quái người này từ lúc nào trở nên mềm lòng như vậy?
Tiêu Hòa kiên quyết đoạt khẩu súng về từ chỗ Viêm Chuyên, cướp được liền bò dậy từ trong lòng Viêm Chuyên, vừa mặc quần vừa nói: “Ông đây nuôi nó lâu như vậy, còn dùng bao nhiêu tiền cho nó thay đổi thân thể mới, nghĩ cứ như vậy chuồn mất? Không có cửa đâu! Còn dám đánh lén, không đem giá trị còn lại của thằng nhãi này ép khô, hai chữ Tiêu Hòa cũng lật ngược lại được rồi! Nè, cậu cũng mặc quần áo lại cho tôi, lớn đầu như vậy rồi còn quang mông, cẩn thận cảnh sát tóm giờ!”
Tiêm Đầu cũng không biết từ nơi nào bò ra, dè dặt “Chi chi” hai tiếng, nó cũng muốn Mân Côi. Tốt xấu gì bị phạt cũng có đứa chết cùng.
“Mặc quần áo nhanh lên một chút rồi lái xe đi. Cái tên gia khỏa không rõ lai lịch kia không biết đã đi hay chưa, tốt nhất là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Viêm Chuyên một bên tha quần áo vớ giày của mình qua, mặc vào từng cái một, một bên nhìn gã đàn ông diễu võ dương oai múa may khẩu súng lục, trong lòng toát ra cảm giác rất kỳ quái. Buồn cười? Không bình thường, y tại sao cảm thấy người kia vào lúc này thoạt nhìn thậm chí có chút…đáng yêu? Khẽ lắc đầu, không hề nghĩ nhiều, mở cửa xe đi tới phía trước ngồi vào ghế lái.
Quần áo Tiêu Hòa mặc vào chính là áo khoác lông, nhét súng lục vào thắt lưng, trải một cái chăn lông mới mua ra nằm xuống ghế sau, hắn muốn ngủ một lát. Vừa rồi vừa kinh hãi vừa hoảng sợ lại bị áp bách trong thời gian dài đã rất là mệt mỏi, hắn hiện tại cần nghỉ ngơi khẩn cấp.
Tiêm Đầu nhảy đến trên người Tiêu Hòa, ôm theo trái tim vui vẻ bắt đầu tốn hơi thừa lời.
Viêm Chuyên vặn chìa khóa xe, mở máy.
“Ầm!”
Tiếng nổ dữ dội vang lên, một mảnh hỏa quang bốc lên tận trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.