Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 42: Chương 42

Dịch Nhân Bắc

25/09/2016

Khâu Phương ẩn núp tại chỗ tối một mực chờ cơ hội nhảy ra, nhìn một mảnh hỏa quang trợn tròn mắt.

Sao lại có thể như vậy?

Nếu như nói vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy hai gã đàn ông lăn cùng một chỗ làm chuyện mà chỉ có nam nhân và nữ nhân mới có thể làm đã bị kích thích lớn lao, như vậy hiện tại hắn không khỏi suy nghĩ hắn liệu có phải đang xem phim hay không.

Tại sao lại nổ tung như vậy?

Hai người kia còn có thể sống sao?

Ai làm? Chẳng lẽ là cái người thần bí vừa rồi?

Họ Đỗ không phải là cũng phái người khác đi nữa chứ?

Nếu đúng, tại sao lại không nói với hắn? Nếu không phải, người nọ là ai? Cũng là vì kim cương? Hay bởi vì thù oán cá nhân?

Khâu Phương bởi vì sợ kinh động hai người đang tranh đấu, vẫn luôn không dám tới gần, cho nên không biết đối phương cũng là vì kim cương mà đến. Nhất thời trong đầu vạn phần hỗn loạn.

Chết tiệt, hắn giống như bước vào trong một mớ đại phiền toái không nên chui vào!

Người dân sống cách bờ ruộng không xa đã bị kinh động, một ngọn đèn sáng lên.

Khâu Phương biết, không bao lâu nữa xe cảnh sát cùng xe cứu hỏa sẽ tới.

Nổ mạnh như vậy, thế lửa lớn như vậy, hai người kia chắc chắn sống không nổi. Còn kim cương đâu?

Một chiếc xe dừng lại bên cạnh hắn.

“Lên xe.” Cửa xe mở ra, tài xế âm trầm phân phó.

Khâu Phương quay đầu lại nhìn thoáng qua gã lái xe ít nói. Nếu hắn không muốn tiếp tục ngồi tù lần nữa, như vậy rời khỏi nơi này mới là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa thương thế trên người hắn còn chưa được trị liệu, thiếu niên thoạt nhìn chỉ tầm tuổi hắn kia đá gãy hai cái xương sườn của hắn.

Nếu không phải cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hắn lúc này hẳn là đang nghỉ ngơi trong bệnh viện, mà không phải một mạch theo chân bọn họ tới chỗ này.

“Lên xe. Cảnh sát sắp…Cậu đi đâu vậy! Đứng lại!”

Tài xế lao ra khỏi xe, đáng tiếc tốc độ hai chân vừa dị hoá trong nháy mắt của Khâu Phương quá nhanh, hắn mới vừa lao ra, thân ảnh đối phương đã tan vào bóng tối.

Xem ra thằng nhóc này cũng không quá ngu ngốc.

Khâu Phương vất vưởng trong kiếp sống lao ngục nhiều năm đương nhiên không ngu ngốc, hắn chẳng những không ngu ngốc, so với bạn cùng lứa, kinh nghiệm của hắn lại càng phong phú hơn rất nhiều.

Hai người có được kim cương đã chết, kim cương có biến mất cùng với vụ nổ hay không hắn không biết. Chỉ có điều hiển nhiên hắn đã không còn giá trị lợi dụng đối với gã đàn ông tên Đỗ Vệ kia, lúc này không trốn, chẳng lẽ muốn ngoan ngoãn trở về mặc người chém giết sao?

Nhìn chiếc Mondeo đang bốc cháy ngùn ngụt, lại ngó về phía Khâu Phương biến mất, tài xế hừ lạnh một tiếng đành phải lên xe rời đi. Hắn phải đi báo cáo tình huống mới nhất, chính là chuyện có kẻ cũng theo dõi hai người Tiêu, Viêm.

Ngay sau khi Khâu Phương cùng lái xe rời khỏi không lâu, một bóng đen leo ra từ đám kênh rạch cách hiện trường tai nạn khoảng trăm mét.

Dùng tay trái còn nguyên vẹn nắn nắn điều khiển từ xa trong túi áo, nhiệm vụ của hắn cũng coi như hoàn thành một nửa đi?

Hiện tại hắn cảm thấy thật may mắn khi công ty giao cho hắn nhiệm vụ cuối cùng này.

Hắn không thể chịu đựng được có kẻ cường đại hơn so với hắn tồn tại bên ngoài công ty!

Nhìn thoáng qua nơi dấy lên ánh lửa lần cuối cùng, trong mắt E011 hiện lên một tia cười châm chọc, lập tức xoay người rời đi. Kẻ có thể cười tới phút cuối mới là kẻ thắng. Nhãi ranh, mày còn non nớt lắm!

Chuyện còn lại đã không cần hắn lộ diện, công ty tự nhiên có người khác tiếp nhận việc về sau.

Xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương gần như đồng thời đuổi tới.

Hiện trường bị vây lại. Thôn dân chạy đến xem náo nhiệt bị chặn bên ngoài.

Thời gian trôi qua, thế lửa dần dần bị khống chế, tàn tích chiếc xe bị thiêu trụi do vụ nổ lộ ra.

Không có ai.

Hai gã nhân viên cứu hộ liếc mắt nhìn nhau, theo lý thuyết đều sẽ xuất hiện mảnh thi thể bị đốt trọi, chẳng lẽ nổ mạnh khiến cho toàn bộ thi thể cũng nổ tung hay sao? Xem ra bọn họ cần tìm tòi một chút xem xung quanh có lưu lại mảnh thi thể người nào không.

“Đây không chỉ đơn giản là chiếc xe tự bốc cháy.” Trong đội phòng cháy có người mở miệng.

“Thôn dân cũng nói nghe được tiếng nổ mạnh dữ dội.”

“Ý cậu là…” Cảnh sát phụ trách điều tra nhìn về phía đội trưởng đội phòng cháy.

“Chúng ta bây giờ cái gì cũng không biết, chờ nhìn chứng cứ nơi hiện trường rồi nói sau.” Đội trưởng đội phòng cháy gắt gao ngậm miệng lại.

Đây không phải nước Mỹ nơi thậm chí bom có thể tiêu thụ được trên internet, nơi này là Trung Quốc, không cho phép dân thường có được súng, huống chi lực sát thương này còn lớn hơn cả bom.

Bom hạt nhân mini không giống với bom chế tạo trong nước, tuyệt đối không phải thứ mà người hiểu được cách chế tạo bom có thể tùy tiện chế ra được. Có vật như vậy xuất hiện trong địa bàn, sau này bọn họ còn có thể sống yên ổn sao?

Cảnh sát phụ trách điều tra hiển nhiên cũng biết rõ điểm ấy, mày nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết muỗi.

Hai gã nhân viên cứu hộ dưới tình huống không kinh động bất luận kẻ nào, lặng lẽ tiến hành lục soát xung quanh.

Chỉ cần có thể tìm được một mảnh tay chân bị cụt của con người, cho dù chỉ là vài miếng thịt bị đốt trọi, nhiệm vụ của bọn họ cũng coi như hoàn thành.

Bọn họ không biết ngọn nguồn tại sao chiếc xe này bị nổ, nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, đó là: Xác nhận chủ xe còn sống hay không, mang về tàn khối thuộc về nhân loại hoặc động vật.

Sao kim mọc lên, trời sắp sáng.

Lúc này, trong bụi cây cách hiện trường vụ nổ ước chừng năm, sáu trăm mét có thứ gì đó giật giật.

Viêm Chuyên không hiểu được nên hình dung cảm giác trong nháy mắt đó như thế nào.

Khoảnh khắc vặn chìa khóa xe, trái tim đột nhiên mãnh liệt co rút lại, gần như ngay lúc cái chìa khóa bị vặn ra, Viêm Chuyên lao người về phía Tiêu Hòa đang nằm ở đằng sau, ghế xe bị nung chảy ngay khi y xoay người. Lập tức ôm chặt Tiêu Hòa, nhảy lên, đập vỡ mui xe. Mấy động tác toàn bộ hoàn thành trong chớp mắt. Không, so với chớp mắt còn nhanh hơn nhiều!

Tiếng nổ mạnh vang lên, dòng khí đẩy Viêm Chuyên lên rất cao!

Tầng phòng hộ được mở ra tới mức tối đa, đây là mức cao nhất mà y ở vị thành niên có thể làm được. Sóng khí của vụ nổ vây quanh bọn họ, đẩy bọn họ lên, nhiệt độ quá cao bị y mạnh mẽ hấp thu, ngọn lửa mãnh liệt vây lấy bọn họ nhưng không có cách nào tiếp cận một bước.

Y lúc còn vị thành niên căn bản không thể chống cự luồng khí khổng lồ hình thành từ vụ nổ, việc duy nhất y có thể làm chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh để bảo vệ tính mạng.

“Rầm!”

Bị dòng khí lưu quăng đi thật xa, Viêm Chuyên ôm chặt Tiêu Hòa té trên mặt đất, lăn tới một lùm cây nhỏ không có người để ý.

Trước mắt tối sầm lại, Viêm Chuyên cảm giác được sức mạnh trong cơ thể dường như bị rút sạch không còn tí nào, mệt mỏi chưa bao giờ trải qua lấp đầy toàn thân, y hiện tại chỉ muốn nhắm mắt lại hảo hảo ngủ một giấc, nhưng mà hai cánh tay y lại gắt gao ôm chặt Tiêu Hòa, không hề động đậy.

Kỳ thật Tiêu Hòa ngủ bù ở ghế sau từng thanh tỉnh trong phút chốc, ngay khi Viêm Chuyên ôm lấy, hắn cũng tỉnh lại, nhưng sau đó lại bị luồng khí cường đại làm cho chấn động tới mức hôn mê bất tỉnh.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Hai gã nhân viên cứu hộ phụ trách lục soát đang mở rộng phạm vi ra xung quanh. Bọn họ lấy chiếc xe làm trung tâm tìm kiếm trong vòng chu vi ba trăm mét, nhưng mà vẫn không phát hiện được tàn khối gì thuộc về sinh vật. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể tiếp tục mở rộng phạm vi.

Ngoại trừ hai gã nhân viên cứu hộ lòng dạ khó lường này ra, cảnh sát cũng triển khai tìm kiếm các vùng xung quanh, hy vọng có thể phát hiện manh mối gì có giá trị. Còn về nhân chứng sống, bọn họ cũng không kỳ vọng.

Gần, ngày càng gần.

Hai cánh tay ôm lấy Tiêu Hòa dần dần ngắn lại, chầm chậm, cơ thể thiếu niên đang dùng toàn thân ôm Tiêu Hòa cũng đồng thời co rút, sản sinh ra biến hóa kỳ dị.

Có thứ gì đó đang liếm lỗ tai của hắn. Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, khôi phục ý thức từ trong giãy dụa.

Đầu, vẫn choáng váng đau nhức. Ôm lấy đầu, Tiêu Hòa cuộn người lại.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Viêm đâu?

Chịu không nổi luồng sóng không ngừng dao động trong đầu, Tiêu Hòa lại nhắm mắt lại.

Tiểu Viêm…

Có thứ gì đó cào cào trên mặt hắn.

Tiêu Hòa phất tay muốn đẩy nó ra.

Lại một cái nữa. Lần này hơi nặng, Tiêu Hòa cảm giác được có chút đau đớn, bất đắc dĩ mở hai mắt.

A, đây là cái gì?

Khoảng cách quá gần, tạo thành sai lệch.

Tiêu Hòa ngây người năm giây còn chưa nhìn ra được thứ đang ngồi trên mặt hắn là cái gì.

Sinh vật trên mặt nâng một cái móng vuốt nhỏ lên “bộp” một tiếng đặt ở trên mũi hắn.

Lần này, Tiêu Hòa hoàn toàn thanh tỉnh. Hai tay ôm lấy vật nhỏ trên mặt, nhìn từ khoảng cách xa, ừm, rất quen mắt.

Vật nhỏ mặc hắn ôm chặt, còn chìa đầu lưỡi liếm liếm miệng.

“Mày là…” Có gì đó hiện lên rất nhanh trong đầu Tiêu Hòa.

Chi chi. Bên người có thứ gì vừa kêu vừa nhảy dựng.

“Tiêm Đầu?” Tiêu Hòa cúi đầu.

Tiêm Đầu chi chi kêu. Nếu nó có mồ hôi, lúc này nó nhất định phải lau một phen. Vừa rồi nếu không phải trong nháy mắt nó cảm giác được nguy hiểm, gắt gao túm lấy quần áo Tiêu Hòa, hiện tại nó đại khái ngay cả lông cũng không còn một sợi.

Tiêu Hòa buông vật nhỏ ra, chống tay ngồi dậy. Có thứ gì đó cưng cứng đặt ở bên hông, sờ sờ, cây súng lục kia vẫn giắt ở thắt lưng hắn, cũng không biến mất.

Ánh mắt đảo qua, đây là… Quần áo vớ giày của Tiểu Viêm? Tầm mắt Tiêu Hòa khựng lại.

Tiêm Đầu muốn nhảy đến trên người Tiêu Hòa lại không dám. Nó sợ hãi ánh mắt của sinh vật ngồi ở trên đùi Tiêu Hòa thỉnh thoảng liếc về phía nó.

Vật nhỏ liếc mớ quần áo trên mặt đất, giơ một cái vuốt nhỏ lên liếm liếm.

Ánh mắt Tiêu Hòa chống lại ánh mắt nó.

Trong mắt người nào đó hiện lên hoài nghi cùng không xác định, còn có ba phần kinh ngạc khó có thể tiếp thụ.

Vật nhỏ cũng hơi hơi nheo mắt lại.

Tiêu Hòa đang định mở miệng.

Rời khỏi nơi này!

“A!” Trong não giống như bị ai đó dùng cây kim lớn hung hăng đâm một cái. Tiêu Hòa đau đến rụt đầu lại, một tay đè chặt gáy, lập tức ngẩng lên. Hắn cảm giác mình dường như nghe thấy cái gì đó, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.

Nhanh lên, bọn họ sắp tới rồi.

Lần này nghe rõ ràng, quả thật có người đang nói chuyện với hắn.

“Ai vậy?”

Suỵt, đi nhanh lên.

Tiêu Hòa không hề do dự, nhịn cơn đau xuống, hung hăng liếc vật nhỏ một cái. Tạm thời trước tiên bỏ qua mày, đợi lát nữa mới hảo hảo thẩm vấn.

Kẻ nào quen Tiêu Hòa cũng biết người này cũng không phải một kẻ dễ dàng tin người khác, vậy mà Tiêu Hòa lúc này thế nhưng không có bất cứ do dự gì, thu thập hết quần áo trên mặt đất khoác lên cánh tay, tiếp tục xách vật nhỏ trên đùi lên, thuận tay túm Tiêm Đầu bỏ vào túi áo, đứng dậy bước đi.

Hắn không phải không hoài nghi, cũng không phải không kinh ngạc, chỉ là giờ phút này trong lòng hắn có một thanh âm nói cho hắn biết: Tin tưởng giọng nói này, nó sẽ không hại mình.

Rất nhanh hắn liền phát hiện bóng người cách đó không xa, người này không lùi mà tiến tới, phủi phủi quần áo, tránh kẻ đang tìm kiếm, đi về phía có ánh lửa bốc lên.

Không ai phát hiện trong đám người vây xem có thêm một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi. Cho dù có người chú ý tới, cũng tưởng ở quanh đây tới xem náo nhiệt.

Trong khoảnh khắc nổ tung đó, Tiêu Hòa cũng không nhớ được gì nhiều, nhưng nhìn hắn bây giờ có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này, thậm chí cả y phục trên người cũng còn đầy đủ không sứt mẻ, hắn biết nhất định là Tiểu Viêm thần kỳ đã cứu bọn họ.

Hắn ở đây, còn Tiểu Viêm đâu rồi?

Tiêu Hòa cúi đầu nhìn về phía nhóc con đang bị hắn ôm vào trong ngực.

Nhóc con có vẻ phờ phạc hơn so với vừa rồi, chân trước khoát lên cánh tay Tiêu Hòa đầu nhỏ đặt trên chân, mặc cho Tiêu Hòa ôm chặt nó, bộ dạng uể oải nhìn nhìn chiếc xe gần như cháy sạch phía trước.

Tiêu Hòa giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó.

Nhóc con giống như cảm thấy thực thoải mái, đầu nhỏ quơ quơ, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ.

“Hổ Tử.”



Lỗ tai nhóc con hơi hơi giật giật.

Tiêu Hòa nở nụ cười.

Trời tờ mờ sáng.

Thời điểm đám người tốp năm tốp ba tán đi, Tiêu Hòa cũng rời khỏi không lưu lại dấu vết.

Tiêu Hòa không biết là ở phía sau, một thân ảnh xa xa đuổi theo hắn.

***

“Hành động lần này ai đồng ý? Bọn họ còn sống sao?”

“Tôi biết tôi không có quyền can thiệp vào hành động của bọn họ, nhưng bên trong có một người rất quan trọng đối với tôi, tôi hoài nghi…Không chết? Không phát hiện thi thể của bọn họ? Được, được, tôi đã biết. Cám ơn.”

Lý giáo sư đặt điện thoại xuống, trong mắt hàm chứa một tia vui sướng, nhìn kỹ dường như còn dẫn theo một tia kích động.

Vụ nổ lớn như vậy cũng không thương tổn được bọn họ, cái này chứng tỏ điều gì?

Tiêu Hòa, còn có thiếu niên bên cạnh cậu ta, bọn họ rốt cuộc là ai? Hay phải nói là cái gì?

Sinh vật nhìn giống như mèo kia lại đi đâu?

Ngón tay Lý giáo sư gõ lên mặt bàn, tự hỏi trong chốc lát, tiếp theo lại cầm lấy điện thoại. Hắn không đợi được nữa, hắn nhất định phải làm gì đó.

***

Khâu Phương vốn muốn rời khỏi hiện trường vụ nổ rất xa, nhưng mà cuối cùng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, lại vòng trở về.

Thiếu niên kia còn có thể sống sao?

Sức mạnh của cậu ta cường đại như vậy, chính mình ở trước mặt cậu ta gần như là không chịu nổi một kích. Người như thế cứ vậy bị nổ chết?

Ai đã cài bom? Vì sao phải giết chết bọn họ? Kim cương có lưu lại được trong vụ nổ không? Cảnh sát liệu có phát hiện ra kim cương hay không?

Gần như ôm chặt một loại tâm lý may mắn, Khâu Phương quay trở về nơi này.

Ngay từ đầu nhìn thấy chiếc xe bị thiêu thành như vậy, bị nổ còn chưa đến hai phần ba, Khâu Phương cũng giống toàn bộ đám người vây xem, nhận định người ở bên trong không có khả năng còn sống sót.

Tuy rằng không biết hai người kia, nhưng có lẽ xuất phát từ một loại tâm lý một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, trong lòng Khâu Phương cũng không cảm thấy dễ chịu gì.

Kim cương còn có thể tìm được sao? Khoáng vật được coi là cứng nhất thế giới này liệu có thể còn nguyên vẹn sau vụ nổ không?

Nếu có, chúng ở nơi nào?

Đã bay ra xung quanh từ vụ nổ, hay là vẫn còn ở trong tàn tích của chiếc xe?

Khâu Phương đang chờ đợi, hắn đang chờ đợi cảnh sát lục soát chiếc xe kia, nhìn có thể tìm được cái gì hay không. Sau đó hắn tiếp tục nghĩ biện pháp trộm hoặc là cướp lấy.

Cách đó không xa một người đi tới, đầu tiên Khâu Phương cũng không để ý. Đến khi hắn cảm thấy nhìn quen mắt, liếc qua lần thứ hai, hắn ngây dại.

Làm sao có thể như vậy được?

Chính là gã đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất giống trí thức xã hội kia.

Khâu Phương gần như đang hoài nghi hai mắt của mình.

Hắn rõ ràng thấy thiếu niên xấp xỉ tuổi hắn ôm người này vào trong xe.

Hắn vẫn một mực quan sát bọn họ. Hắn thề, người này tuyệt đối không có xuống xe.

Vậy tại sao gã lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa bộ dạng lông tóc vô thương?

Chẳng lẽ… Ta gặp quỷ?

Một cỗ hàn khí dâng lên từ sống lưng Khâu Phương.

Khâu Phương vẫn theo sát phía sau gã đàn ông kia từ xa xa.

Hắn phát hiện trong lòng gã xuất hiện thêm một con mèo con, cánh tay treo một đống quần áo, trên tay còn xách theo một đôi giày.

Kia hẳn là quần áo vớ giày của thiếu niên lợi hại kia đi?

Người nọ vẫn chưa chết? Cậu ta ở đâu?

Khâu Phương vẫn luôn theo gã.

Nhìn gã mua một cái ba lô rất lớn, nhìn gã tiến vào trong một nhà khách địa phương.

Do dự một chút, Khâu Phương cũng đi vào nhà khách kêu “Lai An”.

“Nè, nhóc con, một mực đi theo ông mày làm gì? Muốn cướp của hả?”

Khâu Phương dừng bước, thiếu chút nữa đụng phải gã đàn ông trước mặt đang nhìn hắn cười âm hiểm.

May mắn Khâu Phương cũng không phải là đứa học trò không có kinh nghiệm xã hội, sau khi cả kinh, lập tức liếc mắt khinh khỉnh nói: “Bệnh thần kinh. Ai thèm đi theo. Ông chú, ông có bệnh hoang tưởng sao?”

Ông chú?! Khóe mắt Tiêu Hòa co giật. Nếu như là nhóc con mười tuổi trở xuống còn chưa tính, nhưng mà bị một thiếu niên chỉ trạc tuổi Tiểu Viêm kêu ông chú, Tiêu Hòa chưa có độ lượng đến vậy. Huống hồ người này vốn đã không được độ lượng cho lắm.

Giỏi a, nhóc con, không thừa nhận phải không? Nếu tao mà biết vụ nổ xe cũng có phần của mày, ông chú đây sẽ cho mày biết mày chọc phải người như thế nào!

Theo Khâu Phương đi vào quầy, ngay lúc Khâu Phương đặt phòng với nhân viên quầy phục vụ thì Tiêu đại thúc mở miệng.

“Tiểu quỷ, tôi thấy cậu đáng thương mới thu lưu cậu một đêm, nhưng mà cậu cũng không nên rút toàn bộ tiền trong ví của tôi đi chứ. Nếu không muốn tôi báo cảnh sát thì trả lại tiền lại đây mau.”

Cánh tay cầm chìa khóa của nhân viên phục vụ quầy nhất thời dừng lại, nhìn về phía Khâu Phương không ngừng đánh giá.

“Ông nói bậy cái gì vậy? Ai lấy tiền của ông? Chứng cớ đâu? Đừng có ngậm máu phun người! Cẩn thận tôi tố cáo ông bây giờ.”

“Được, vậy chúng ta mời cảnh sát tới là được. Xin lỗi, làm phiền cô giúp tôi gọi cho cảnh sát có được không?”

Nhân viên quầy phục vụ nhìn nhìn Khâu Phương, do dự vươn tay về phía điện thoại.

Khâu Phương có thể để cho cảnh sát tới sao? Đương nhiên không thể. Hắn là người có tiền án, đi đường đều phải cẩn thận không được đụng tới cảnh sát. Huống chi người khác ác ý vu cáo, cho dù cuối cùng có thể điều tra rõ hắn là trong sạch, chỉ bằng tiền án của hắn, hắn cũng phải vào trại tạm giam ngồi mười ngày nửa tháng.

Hung hăng liếc Tiêu Hòa một cái, bỏ lại một câu “Bệnh thần kinh”, Khâu Phương xoay người rời khỏi nhà khách.

Lần bỏ đi này, hoài nghi của nhân viên phục vụ càng thêm chắc chắn, vội vàng hỏi Tiêu Hòa: “Tiên sinh, ngài có muốn báo cảnh sát bắt cậu ta hay không?”

Tiêu Hòa lắc đầu, thở dài nói: “Quên đi, chỉ là một thằng bé lầm đường lạc lối mà thôi. Hi vọng sau này nó có thể học theo gương tốt.”

“Tiên sinh, tâm địa ngài thật tốt.” Người phục vụ một bên tán thưởng, một bên giúp Tiêu Hòa làm thủ tục nhập cư.

Tiêu Hòa cười châm biếm, “Đúng vậy, nếu tâm địa không tốt sao lại bị người khác lừa chứ?” Nói xong, cúi đầu liếc về phía nhóc con trong lòng.

Nhóc con trong lòng hiển nhiên không coi ánh mắt ác độc của Tiêu Hòa là cái đinh gì, nhưng bị giọng điệu khá u oán của người này kích thích cho run run vài cái.

“Ngao ô.” Ta đói bụng.

“Đi thôi, cho mày ăn chút gì đó.” Ở chung với nhóc con kia một thời gian, Tiêu Hòa đại khái đã có thể từ âm điệu cùng diễn cảm trong động tác của nó mà đoán ra được nó đang muốn cái gì.

Không chỉ nhóc con kia, hắn cũng vừa mệt vừa đói, thầm nghĩ ăn no một bữa, sau đó tìm chiếc giường thoải mái đánh một giấc. Còn về những thứ khác, chờ hắn ăn no ngủ kỹ lấy lại tinh thần rồi nói sau.

Nhưng trước đó, hắn còn có chuyện phải làm.

“Tiêm Đầu.”

“Chi chi.” Tiêm Đầu nhô ra khỏi túi Tiêu Hòa.

“Tiêm Đầu, mày có nhớ Mân Côi không?” Tiêu gia trưởng cười hiền từ.

“Chi!” Nó nhớ Mân Côi, vô cùng nhớ. Tuy rằng bọn nó không phải cùng một loài sinh vật, nhưng có tiếng nói chung a. Hơn nữa lúc xảy ra chuyện không may có hai kẻ gánh tội vẫn tốt hơn là một đứa.

Tiêu Hòa ngửa mặt lên trời thở dài, “Tiểu gia hỏa kia tuy rằng làm chuyện sai, nhưng tốt xấu gì tao cũng đã nuôi nó một thời gian. Tao thì, mày biết rồi đấy, là một người khá trọng tình cảm. Vừa nghĩ tới nó ở bên ngoài mưa dầm gió bấc thì cũng không đành lòng. Cho nên, tao đại nhân đại lượng cũng không tính toán với nó.”

Tiêm Đầu không dám phủ nhận, lẳng lặng chờ đợi Tiêu Hòa nói tiếp.

“Vậy mày có muốn tìm nó về hay không?”

“Chi!” Tui có thể đi tìm sao?

“Nếu tao để mày đi tìm nó, mày có tìm được không?” Không thể cứ như vậy tiện nghi tiểu quỷ kia, thế nào cũng phải bắt nó về nô dịch một thời gian.

Tiêm Đầu liếc vị kia một cái, nhìn vị kia dường như không có ý tứ phản đối, lập tức vù một cái nhảy xuống mặt đất. Chi chi, tui đi tìm Mân Côi về.

“Mày nhìn thấy thằng nhóc đó nhớ rõ nói với nó, Tiêu…Này này, tao còn chưa nói xong đâu!”

Đã muộn, Tiêm Đầu sớm đã lủi không còn bóng dáng tăm hơi.

Ăn no nê tắm rửa xong, người nào đó xách theo Hổ Tử ôm lấy mền nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, ngủ thẳng một giấc từ giữa trưa tới tận đêm khuya vẫn chưa tỉnh lại. Trong lúc người nào đó đang mơ thấy tay mình cầm gậy bóng chày đánh cho Tiểu Viêm chạy loạn khắp phòng thì cửa sổ gian phòng nằm ở lầu ba này bị người khe khẽ mở ra một khe nhỏ từ bên ngoài.

Tiêu Hòa đánh tới sướng tay, khiến cho khuôn mặt hắn trong lúc ngủ mơ xuất hiện một loại biểu cảm rất quái dị. Khóe miệng có khi còn có thể vạch lên một đường, càng lộ ra vẻ tà ác.

Cửa sổ bị mở ra, một bóng đen nhảy vào căn phòng.

Trong chăn mền, đôi mắt nhóc con cuộn lại trong khuỷu tay Tiêu Hòa hơi hơi mở ra một đường nhỏ.

Bóng đen rón ra rón rén đi đến trước sô pha, nơi đó đặt một cái ba lô lớn.

Bóng đen đổ quần áo trong ba lô ra, cẩn thận sờ soạng từng cái một.

Trong giấc mơ Tiêu Hòa một cước giẫm lên ghế sa lon, cầm gậy bóng chày trong tay chọc vào Tiểu Viêm đang núp ở dưới ghế, hùng hổ cười to: “Tao xem mày chạy! Thử chạy nữa cho tao coi? Chạy một bước, ông mày đánh gãy một chân! Quỳ xuống cho tao!”

Bóng đen mò mẫm xong quần áo của Viêm Chuyên, không tìm được thứ gì đó cần tìm, chậm rãi tới gần đầu giường Tiêu Hòa. Quần áo ngoài của Tiêu Hòa treo trên mắc áo giản dị tại đầu giường.

“Chờ chút! Trước tiên cởi hết quần áo cho tao.” Tiêu ác bá cười sỗ sàng với thiếu niên cao lớn chịu đủ ấm ức.

Đôi môi thiếu niên run rẩy, khóe mắt chảy ra lệ trong suốt, cánh tay run run mở ra cúc áo thứ nhất…

Trong mũi Tiêu Hòa phun ra khí thô.

Cánh tay bóng đen chạm vào quần áo.

Nhóc con trong lòng Tiêu Hòa nâng eo lên, đột nhiên lại dừng lại, nghĩ nghĩ, thình lình nhấc đầu chui vào trong quần áo Tiêu Hòa, há mồm ── ta cắn!

“Ui da!”

“Lạch cạch.” Tay bóng đen khẽ run lên, áo khoác tới tay rơi trên mặt đất.

Tiêu Hòa mở mắt ra, một tay che ngực, còn chưa kịp mắng to đã bất cẩn ngắm đến bóng đen trước giường…

“Quỷ a ──!”

Một tiếng hét thảm này khiến cho mọi người trong hai gian phòng cách vách Tiêu Hòa bị bắt rời khỏi mộng đẹp.

Con quỷ này chạy trốn nhanh thật! Tiêu Hòa oán hận đóng cửa sổ.

Chờ xác định toàn bộ cửa sổ đều đã khóa lại, Tiêu Hòa lúc này mới thở dài một hơi, sờ sờ cái túi nhung nhỏ trong túi quần. May mắn, thiếu chút nữa thì cho quỷ đụng đến.

Hổ Tử từ trong chăn bông ló cái đầu nhỏ ra, đối mặt với Tiêu Hòa liếm liếm môi.

Tiêu lão đại xách gáy tiểu gia hỏa kia lên, âm trầm cười:

“Tốt lắm, dù sao ông đây cũng ngủ không được. Vậy chúng ta hảo hảo tâm sự đi! Hừ hừ.”

Hổ Tử bị túm gáy lên, đôi mắt bắt đầu biến sắc, tựa như hai quả cầu lửa càng cháy càng mạnh.

Tiêu Hòa tiếp tục hừ lạnh, hắn mới không thèm sợ nó hiện tại. Chỉ một cái tiểu bất điểm như thế, còn có thể làm gì được hắn?

Giỏi lắm, ngươi là thư phục giả đầu tiên ta từng gặp mà không đem hùng tính của mình để ở trong mắt như vậy. Ngươi chờ đấy cho ta, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ quá trình hùng tính thuần phục thư phục giả như thế nào. Ta thề, ta sẽ không để cho ngươi bỏ qua bất kỳ một bước nào.

Hổ Tử tại chỗ làm một động tác độ khó cao ── quay đầu liền cắn cái tay gian xảo kia.

“Oa a!”

Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ.

Đêm nay gió rất to, bán thú nhân kia coi như lợi hại, có thể giữa đêm đen gió lớn tay không bò lên lầu ba.

Tiêu Hòa dùng nước miếng lau lau tay phải bị cắn thêm bốn cái lỗ nhỏ, tức giận lôi súng ra cân nhắc, có lẽ cảm thấy đồ chơi này không phù hợp với công cụ dạy dỗ trong lòng hắn, thế là khẩu súng bị nhét xuống dưới gối, đổi lại rút dây lưng ra. Ngay sau đó một chân áp lên giường, mặt hướng về cục bông nhỏ đang ngồi ở trên đó, âm lãnh cười một cái.



“Bốp!”

Dây lưng gấp lại, hai tay kéo một cái, tiếng hai mảnh dây lưng chạm vào nhau, phát ra âm thanh vang dội như tiếng nổ.

Cầm lấy dây lưng đặt trong lòng bàn tay gõ nhẹ, mũi Tiêu ác bá phun ra ba tiếng hừ lạnh.

“Nói!” Dây lưng nhắm thẳng vào ấn đường(điểm giữa hai đầu lông mày) Hổ Tử.

Nói cái gì? Nắm lông nho nhỏ lâm nguy không sợ, chính nghĩa lẫm liệt mà đối diện với dây lưng uy hiếp, nhìn thẳng tên ác bá ỷ mạnh hiếp yếu kia.

“Mày khai báo thành thật cho tao, mày vốn là yêu nghiệt phương nào! Tiểu Viêm đâu? Có phải bị mày ăn mất rồi hay không?”

Ngươi thực nhàm chán. Hổ Tử dùng ánh mắt phun ra bốn chữ này.

“Mày rốt cuộc có nói hay không? Không nói tao sẽ…”

Ngươi muốn như thế nào? Màu sắc con ngươi Hổ Tử nảy sinh biến hóa, hoả cầu cháy rừng rực ban đầu dần dần biến thành màu vàng chói mắt.

“Mày, mày muốn làm cái gì?” Người cầm dây lưng trong tay lập tức từ trên giường nhảy xuống, tránh ra thật xa.

Cái này không thể trách hắn phản ứng mẫn cảm. Thật sự là cái màu sắc kia hắn quá quen thuộc, mỗi khi thằng nhóc đó muốn thao hắn, con ngươi sẽ biến thành màu này, hơn nữa Tiểu Viêm khi có ánh mắt loại này khó nói chuyện nhất, thường thường không thao hắn gần chết tuyệt đối sẽ không buông tha.

“Mày hiện tại đã thành như vậy, còn…nhỏ như thế. Mày có thể làm được cái gì? Tao cảnh cáo mày, không muốn bị đánh thì cách xa tao ra một chút.”

Ta còn tưởng rằng đầu óc ngươi cũng chỉ nghĩ đến làm thế nào mưu toan hại người, hoá ra ngươi còn có thể suy nghĩ. Hổ Tử nhếch môi, giống như cười nhạo.

Tiêu ác bá cầm lấy dây lưng khoa tay múa chân trong chốc lát, kiệt sức. Tiện tay quăng dây lưng lên mặt đất, đi tới một cái giường khác, cởi áo khoác cùng quần dài, vén chăn lên chui vào.

Hổ Tử nghiêng đầu, nhìn gã đàn ông quay lưng về phía y trùm lấy mền không nhúc nhích. Hắn xảy ra chuyện gì? Không phải mới vừa rồi còn đùa rất vui vẻ sao?

Tiêu Hòa trùm kín mền, trong lòng cũng không biết là cảm thụ gì.

Hắn muốn trò chuyện với một người. Một kẻ bây giờ có thể ôm lấy hắn, an ủi hắn. Cho dù chỉ là người bình thường nhất trong những người bình thường cũng được. Thậm chí là phụ nữ hắn cũng không phản đối.

Tiểu Viêm… Có lẽ là rất tốt, rất vĩ đại.

Nhưng mà người kia rất bá đạo, hơn nữa hắn có thể cảm giác được, thằng nhóc đó khinh thường hắn từ trong xương tủy. Bọn họ cho tới bây giờ cũng không ở cùng trên một bậc thang.

Trước kia hắn còn kỳ quái một thằng nhóc tìm thức ăn ở trong đống rác tại sao lại có cái loại ngạo khí coi người như không này, cái loại ngạo khí đó cũng không phải là thứ ngạo khí thông thường, một số phú hào cùng quan lớn quý tộc nhìn người là thấy ai cũng thấp hơn mình một bậc. Người này căn bản chính là không để ai vào mắt.

Hắn vẫn luôn suy đoán Tiểu Viêm hẳn là trẻ con trong ống nghiệm bị biến đổi gien, nhưng mà trẻ con trong ống nghiệm lớn lên ở sở nghiên cứu sẽ không coi ai ra gì như thế sao? Bọn họ hẳn phải là sợ hãi nhân loại hoặc cừu hận nhân loại mới đúng, chí ít cũng sẽ không có cái loại ý nghĩ cao hơn một bậc so với nhân loại này.

Hiện tại hắn mới biết được hắn đã đoán sai. Tiểu Viêm không phải trẻ con trong ống nghiệm gì gì đó. Nó căn bản chính là một con yêu quái!

Cái loại ngạo khí lạnh lùng hờ hững cùng tự cao tự đại xuất phát từ xương tủy này của Tiểu Viêm, chỉ có từ nhỏ có người giáo huấn cùng bồi dưỡng, còn phải có hoàn cảnh nhất định mới có khả năng dưỡng thành.

Nó là yêu, ta là người.

Yêu thông thường đều sống lâu vô tận, mà ta…

Tiêu Hòa cũng không phủ nhận, phần lớn thời gian Tiểu Viêm đối với hắn đều rất tốt. Nhưng mà cũng bởi vì như thế, lúc này hắn mới khó chịu đến vậy.

Tiểu Viêm cho dù đối với hắn thật tốt, trong lòng đều là xem thường hắn.

Uổng công hắn còn muốn thừa dịp lấy mấy năm này còn có thể động, muốn kiếm thêm tiền lưu lại cho nó nhiều một chút, vừa nghĩ tới từng đem suy nghĩ sâu kín nhất trong nội tâm nói cho đối phương biết…

Rất khó xử.

Cho dù trong lòng hắn nghĩ thế nào, hắn cũng không muốn cho Tiểu Viêm biết suy nghĩ sâu kín nhất trong nội tâm mình.

Hắn thà rằng đối phương coi hắn như là một kẻ tiểu nhân âm hiểm vì tư lợi lại lòng tham không đáy, cũng không muốn để cho đối phương biết mình để ý tới đối phương như vậy.

Đây là thủ đoạn duy nhất của hắn để có thể bảo hộ chính mình trước mặt Tiểu Viêm.

Tiểu Viêm có thể xem thường hắn, hắn cũng có thể không cần quan tâm đến Tiểu Viêm. Hai người theo như nhu cầu, tới lúc mỗi người một ngả, ai cũng không nợ ai, sạch trơn không còn chút gánh nặng hay vướng bận gì.

Tiêu Hòa lần đầu tiên không biết nên lo liệu như thế nào. Không, có lẽ đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên hẳn là lúc hắn nghe được Vi Dân vui vẻ nói cho hắn biết, y muốn kết hôn.

Người nọ đang suy nghĩ cái gì?

Hổ Tử… Cũng chính là Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, kỳ quái. Tại sao chỉ trong chốc lát, không khí chung quanh người nọ trở nên tối tăm ảm đạm như thế ?

Tiêu Hòa cũng không phải là đi vào chỗ bế tắc. Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề sau này.

Trước mặc kệ chuyện cảm tình không cảm tình gì gì đó có bị phá hỏng hay không, hắn đại khái đã không còn bao nhiêu thời gian có thể chạy khắp nơi như vậy.

Nếu lại tiếp tục dây dưa với Tiểu Viêm như thế, sớm hay muộn một ngày đối phương sẽ phát hiện bệnh tình của hắn.

Hắn không muốn để cho Tiểu Viêm biết căn bệnh này của hắn, càng không muốn trở thành gánh nặng liên luỵ tới đối phương, lại càng không muốn thu được đồng tình linh tinh gì đó từ phía đối phương.

Nói trắng ra là, hắn muốn ngẩng cao đầu mà ra đi.

Vốn muốn quay về cố hương lưu lại cho Tiểu Viêm một chỗ đặt chân rồi rời khỏi, hiện giờ hẳn là không cần.

Trước kia không biết Tiểu Viêm là yêu, hiện tại đã biết, hắn cũng không cần lo lắng cho nó nữa. Chắc hẳn chính mình rời khỏi, nó cũng có thể sống tốt. Tin chắc với bề ngoài cùng tư chất của Tiểu Viêm, rất nhanh sẽ có người xuất hiện “Tuệ nhãn biết anh hùng.”

Túi kim cương kia cũng có thể giao cho người thật sự cần đến… Có lẽ lưu một nửa cho thằng bé đi.

Mẹ nó! Ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Từ lúc nào ta đã cải danh thành “Mình vì mọi người” vậy?

Tên của đại gia ta không phải đã sớm định là “Mọi người vì mình” sao?

Vuốt mặt một cái, Tiêu Hòa giận dữ.

Ta đâu có hảo tâm như vậy. Đúng rồi, ông đây nhất định là đang tức giận!

Dựa vào cái gì mày dám khinh thường tao?

Dựa vào cái gì không cho mày thao thì mày đánh tao?

Rõ ràng là một con yêu quái, còn dám giả bộ làm người gạt tao!

Tao sắp chết mày có biết hay không?

Thao thao thao, suốt ngày chỉ biết coi tao là công cụ tiết dục. Mày không thể thỉnh thoảng cùng tao uống chút rượu nhìn ngắm phong hoa tuyết nguyệt gì gì đó sao?

Đàn ông cũng muốn nói chuyện yêu đương có được không!

Tao biết tao trưởng thành hơn mày, nhưng mà…Mày chưa từng nghe qua đàn ông càng thành thục càng cần được yêu mến hay sao?

Biến nhỏ rồi cũng không ngoan, còn dám cào tao cắn tao!

Kia là cái ánh mắt gì thế hả? Nhỏ như vậy còn dám giễu cợt tao!

Cứu tao thì giỏi lắm vậy, mày là yêu, có yêu lực, mày không cứu tao chẳng nhẽ đợi tao tới cứu mày chắc?

Tao tốt với mày như vậy, không để ý tới tôn nghiêm của mình cho mày thượng, mày tại sao đến bây giờ còn không yêu tao?

Tao không tốt chỗ nào?

Mày còn muốn tìm được người nào tốt hơn nữa?

Mày tìm ở đâu ra một gã đàn ông thuộc hàng cực phẩm mặc cho mày làm mặc cho mày thao từ nhà bếp tới thính đường, còn có thể kiếm tiền, bộ dạng lại đẹp trai như tao nữa?

Ông mày từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người thầm mến, tao ăn tết thư tình thu được còn nhiều hơn cả thiệp chúc tết đấy!

Tao nếu không một lòng một dạ nhào vào trên người Vi Dân, làm gì tới lượt thằng nhãi mày đến thu hoạch đồng trinh của ông? Vẫn là trước sau đủ cả…Giận!

Mày chẳng qua cũng chỉ là một con yêu quái có bản lĩnh hơn người khác mà thôi! Nếu gặp phải đạo sĩ còn không bị người ta thu mạng?

Con mẹ nó mày ngồi đấy làm gì! Còn không mau lại đây ủ ấm chăn cho ông!

Viêm Chuyên nhìn bóng lưng người nọ. Chỉ thấy không khí chung quanh người này trong chốc lát tối tăm, trong chốc lát phẫn nộ, trong chốc lát lại trở nên vô cùng kích động, một lúc sau lại rớt xuống đáy vực.

Người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Viêm Chuyên khoát đầu lên trên chân trước, trong mắt tràn ngập nghi hoặc. Hàm răng của y không mang độc nha?

Bên ngoài gió vẫn lớn như cũ.

Bão tố trong đầu Tiêu thúc thúc cũng rất lớn, hơn nữa còn đang trong tình trạng dần dần thăng cấp.

Trận phong bạo ù ù cạc cạc đột nhiên xuất hiện này, Tiêu thúc thúc coi bộ cũng không có ý định thu lại ngay lập tức, đang ở nơi đó không ngừng tự ngược.

Hắn liệu có phải…đang muốn hay không?

Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Hòa, trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ này.

Y dường như luôn làm việc dựa theo bản năng của mình, mà đã quên gã đàn ông này cũng có dục vọng cùng nhu cầu bình thường.

Mà người này hiện tại chín phần đã biết thân thể ấu thú này cũng là y. Nghe nói nhân loại sau khi tiếp thụ kích thích quá lớn dễ dàng sinh ra dục vọng, vụ nổ tối hôm qua hẳn được tính là là phi thường kích thích đúng không?

Vậy hắn hiện tại buồn bực như thế, có phải là bởi vì hắn muốn cùng mình mập hợp, mà hình thể này của mình bây giờ lại vô pháp thỏa mãn hắn hay không?

Viêm Chuyên khởi động tứ chi. Đúng vậy, loại tình huống này y đã từng thấy qua. Một số con cái trong tộc bởi vì không chiếm được sủng ái của hùng tính, lúc dục vọng chưa thỏa mãn sẽ tỏ ra rất u ám, còn có thể thực nóng nảy.

Tình hình của Tiêu Hòa vừa vặn phù hợp với cái kia.

Viêm Chuyên nghiêng đầu, không thể thỏa mãn thư phục giả của mình, hơn nữa lại chỉ có một thư phục giả thì đối với bất cứ hùng tính nào trong tộc mà nói đều là một chuyện phi thường sỉ nhục.

Nhân loại, ngươi không nên xem thường ta. Tuy rằng hiện tại sức mạnh của ta thoái hóa, biến thành bộ dạng ấu thú. Nhưng cái này không có nghĩa là ta không thể thỏa mãn ngươi.

Con ngươi Viêm Chuyên chợt lóe sáng, chân sau dùng sức, thoáng cái nhảy đến bên đầu Tiêu Hòa. Cắn mở một góc chắn, chui a chui, từ bả vai Tiêu Hòa chui vào vị trí gần trái tim nhất, dùng đầu ủn ủn, coi như là khơi mào, lập tức liền triển khai sứ mệnh hùng tính của y.

Tiêu thúc thúc vốn là tính toán áp dụng chính sách hờ hững. Cứng ngắc tùy ý tên kia lấy lòng hắn.

Hử…. Lấy lòng? Người này liệu sẽ lấy lòng hắn sao?

Lấy lòng người khác cần phải liều mạng liếm đầu nhũ sao?

Ngay khi Tiêu Hòa cảm thấy có gì đó không đúng thì đã muộn. Cái con dã thú vô sỉ kia lại dám dùng hai chân trước kéo quần lót của hắn ra!

“Mày làm cái gì vậy?! Oa a!” Tiêu Hòa kêu lên sợ hãi, chớp mắt chỗ yếu hại rơi vào tay đối phương, không đúng, miệng đối phương.

Thỏa mãn ngươi. Viêm Chuyên vẫn đang là ấu thú rất nghiêm túc chấp hành chức trách của hùng tính.

Tiêu Hòa vội vã giơ hai tay ra ôm lấy tiểu Tiểu Viêm đang há miệng ngậm lấy mệnh căn của chính mình.

“Buông ra buông ra! Mày là đang muốn làm cái gì vậy? Cái đồ sắc miêu không biết xấu hổ, biến thành như thế còn muốn làm đại gia tao? Tao nắm không chết…A a…Mẹ ôi!”

Ta không phải mèo! Viêm Chuyên thực tức giận, người này tại sao lại kỳ cục như vậy? Muốn thì cứ nói rõ với y, y dù có thế nào cũng đều có thể thỏa mãn hắn. Hay là hắn ghét bỏ y hiện tại không thỏa mãn được hắn?

Yên tâm, đây chỉ là tạm thời. Nếu ngươi muốn lớn, sau này cho ngươi. Chỉ sợ đến lúc đó ngươi vừa khóc vừa gào lại sợ tới mức tè ra quần cho mà xem.

Thật sự là người hay bắt bẻ. Tiểu lại ngại nhỏ, đại lại ngại quá lớn. Chưa thấy qua ngươi khó hầu hạ như vậy. Đừng có ồn! Viêm Chuyên đe doạ dùng răng nanh nho nhỏ nhẹ nhàng mài mài trên da thịt non mềm.

Lập tức bên tai liền vang lên tiếng rên rỉ quái dị của người nọ.

Thế nào, có cảm giác chứ?

Viêm Chuyên học được cách dùng miệng cùng đầu lưỡi thỏa mãn từ Tiêu Hòa, quyết định khuya hôm nay liền áp dụng phương thức này làm cho đối phương đạt được thỏa mãn.

Bởi vì lo lắng miệng mình tương đối nhỏ, đầu lưỡi cũng không đủ dày, Viêm Chuyên vẫn còn ở dạng ấu thú liếm được phi thường gắng sức. Thậm chí còn cố ý không che giấu xước mang rô trên đầu lưỡi của mình. Theo y thấy, chính mình thoái hóa thành trạng thái ấu thú, thân thể không có bất cứ tính uy hiếp gì, xước mang rô trên đầu lưỡi hoàn toàn không có uy lực so với bình thường. Cho nên y rất yên tâm mà liếm.

Chẳng qua việc y cho rằng không có uy lực, cùng với cảm nhận thực tế hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Vừa đau lại vừa thích, giống như băng hỏa hai loại. Vô pháp tiếp thụ trên sinh lý cùng bài xích trên tâm lý, khiến cho Tiêu Hòa muốn nổi điên. Vậy mà hết lần này tới lần khác khoái cảm như thủy triều dâng tới, muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được.

Tiêu thúc thúc bi thảm vừa muốn đem nhóc con háo sắc đang phi lễ hắn xách ra đập chết, lại lo lắng nếu khẽ động thì không cẩn thận một cái là liên lụy mệnh căn của chính mình cũng gặp nạn theo.

Cho nên nếu lúc này có người đến xem, sẽ nhìn thấy một gã đàn ông mặc áo ba lỗ dài tới eo, quần lót bị kéo tới bắp đùi, lộ ra hai cánh mông, tay ôm chặt một con mèo đặt giữa hai chân mình, trong chốc lát kéo lên trên, trong chốc lát buông, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ kỳ quái. Tóm lại nhìn thế nào cũng thấy hèn mọn lại thêm biến thái.

“Tao giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày…A…” Ngoài miệng mắng hung ác, trong tay lại không dám dùng sức. Lão Nhị càng ngày càng cứng rắn nói cho hắn biết, hắn rõ ràng chán ghét nhưng cũng rất hưởng thụ.

Ta đây là tạo nghiệt gì chứ? Tiêu Hòa khóc lớn.

Ngay lúc Tiêu Hòa ra sức chống cự khoái cảm tra tấn thì “Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra một khe nhỏ, ngay sau đó rất nhanh trở về nguyên trạng.

“Tách”. Đèn điện sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook