Chương 40
Chanh
11/01/2024
Lư Hiểu Khê đi học liền không yên,hết tiết học buổi sáng cô liền xin phép về nhà.Ở lớp cô là học sinh ngoan nên rất được lòng giáo viên,thấy cô muốn xin về thì cũng không nghiêm khắc giữ lại.
Ngôn Thừa Hi nhìn thấy cô thu dọn sách vở thì cũng không nói gì chỉ dặn dò cô về cẩn thận.Thật ra ngày hôm qua cậu đều ở cổng nhà mình nhìn hai người bọn họ,cả cảnh tượng áo khoác của mình bị Quý Trạch Viễn ném cũng thu hết vào mắt.
Chào tạm biệt bạn bè xong Lư Hiểu Khê liền gấp gáp bắt xe về nhà.Cô đi thẳng đến nhà họ Quý,bà nội Quý thấy cô thì cũng không hỏi nhiều.Bà biết tình cảm hai đứa nhỏ tốt,hẳn là con bé sốt ruột nên mới chạy về thăm thằng nhóc kia.
Lư Hiểu Khê đi vào phòng ngủ của anh,thiếu niên mặt mày tái nhợt đang nhắm nghiền mắt.Lâu lâu lại hơi cau mày khó chịu rồi cũng giãn ra.Cô đi đến bên cạnh giường của anh ngồi xuống,bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên trán của anh đo thân nhiệt.Vậy mà vẫn nóng như thế.
Quý Trạch Viễn khó khăn mở mắt ra,nhìn thấy gương mặt đơn thuần của thiếu nữ thì liền kéo nhẹ khóe môi.Thiếu nữ trước mắt trong bộ đồng phục xanh trắng,đường nét mảnh mai trên cơ thể cô hiện rõ dưới bộ đồng phục.Vì cô cúi người ghé sát đến nên tầm mắt của anh không tự chủ nhìn đến nơi cổ áo rũ xuống kia.
Cỗ xúc cảm rạo rực truyền đến,anh thấy rõ nơi bí ẩn đấy của cô.Cặp bồng đào nhỏ nằm gọn trong lớp áo lót trắng tinh.Quý Trạch Viễn dời tầm mắt sang hướng khác ho nhẹ vài cái.
Lư Hiểu Khê không mảy may biết chuyện gì,cô liền nắm lấy tay của anh lo lắng hỏi.
- Anh tiểu Trạch,anh thấy trong người sao rồi?
- Cũng tàm tạm,em cúp học?
Hai mắt nai liền vội chớp chớp,gò má ửng hồng lên.Sao anh bị ốm rồi còn quản việc học của cô nữa vậy liền ấp úng giải thích.
- Em xin giáo viên về nhà nghỉ ngơi.
- Lý do là gì?
- Em nói…em nói em tới tháng thấy khó chịu trong người.
‘…’
Nhìn thấy cô gái nhỏ lo lắng thấp thỏm như sợ anh mắng thì Quý Trạch Viễn liền cười thầm trong lòng.Sao lại ngây thơ như vậy chứ,anh nói gì cũng răm rắp nghe theo.Hôm qua còn hung hăng tức giận với anh kia mà chưa gì đã quên rồi.Cô cứ như vậy thì sẽ bị anh bắt nạt mãi quá.
Tầm mắt cô quét đến chiếc áo khoác quen thuộc đang treo kia,là áo khoác của Ngôn Thừa Hi.Anh vậy mà đem nó về giặt sạch như thế nhưng cô cũng không thể trả lại nữa rồi,đồ bị vất vào sọt rác mặt mũi đâu mà cô đem trả cho người ta,mặc dù là không bị Ngôn Thừa Hi phát hiện nhưng trong lòng vẫn cắn rứt chứ.
Quý Trạch Viễn nhìn theo tầm mắt của cô,lỡ đâu cô lại nổi hứng giận dỗi anh nữa.Thế là liền giả bộ đau ốm.Cũng không hẳn là giả bộ,anh là đang sốt thật mà.
- Anh nhức đầu quá,Hiểu Hiểu xoa trán giúp anh.
Cô vậy mà tin thật,lo lắng mà đưa tay giúp anh xoa xoa vầng thái dương.Không ngờ anh Tiểu Trạch bị sốt liền trở nên khác như vậy còn biết làm nũng với cô đấy.Cô rộng lượng nên sẽ không so đo với anh chuyện hôm qua dù sao cũng không thể giận dỗi với người bệnh a.
Trong đôi mắt của anh ẩn chứa nét đào hoa nhu tình mà nhìn cô khiến cô nhất thời bối rối không thôi.Tự động cách xa người anh ra.
- Em…em đi lấy khăn ướt cho anh.
Quý Trạch Viễn không để người đi,liền kéo lấy cánh tay của cô.Cả cơ thể mềm mại của thiếu nữ liền ngã xuống giường,anh tự nhiên là ôm cô vào lòng còn tiện thể đắp chăn lên cho cô.
- Để anh ôm một lát.
- Nhưng…
- Anh đang bị ốm.
‘…’
Anh bị ốm là anh muốn làm gì thì làm hả?Ôm như này có hơi kì kì,lỡ có người đi vào nhìn thấy thì sao chứ.Quý Trạch Viễn còn không rõ cô sao,anh liền nhỏ giọng dụ dỗ.
- Không ai dám vào phòng ngủ của anh đâu,nếu có thì sẽ gõ cửa.Cũng có phải lần đầu anh ôm em ngủ đâu,lúc nhỏ vẫn hay vậy mà.
‘…’
Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng thấy lời anh nói đúng,dù sao cô cũng được lợi mà.Được người mình yêu ôm thế này nằm mơ còn không được ấy chứ,Lư Hiểu Khê không phản kháng nữa liền cọ tới cọ lui trong lồng ngực của anh.Giọng nói trầm thấp của thiếu niên liền vang lên.
- Ngoan,nằm yên.
‘…’
Nằm không thế này cũng chán,Lư Hiểu Khê nhớ lại cảnh tối hôm qua thì vẫn thấy khó chịu.Thế là bắt đầu cằn nhằn anh.
- Anh đừng hút thuốc nữa,không tốt cho sức khỏe đâu.trời lạnh như vậy cũng không nên đứng ngoài trời lâu như thế,anh nhìn xem bây giờ bị sốt rồi đó.
- Ừm.
‘…’
Quý Trạch Viễn tựa cằm lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ,hai cánh tay đều ôm gọn lấy cả cơ thể của cô.Hận không thể khảm cả cơ thể ấy vào cơ thể của mình.Nhưng qua một lúc người trong lòng không nói chuyện nữa,anh liền cúi đầu nhìn xuống.Cô vậy mà đang lườm anh cơ đấy.
- Em không vui sao?
‘…’
- Hiểu Hiểu trả lời.
- Em ghét anh hút thuốc.
- Sau này anh sẽ không hút nữa,được chưa.
- Thật sao.
Hai mắt thiếu nữ sáng rực lên nhìn anh,khuôn mặt tinh tế trong sáng tới mức khiến người khác bồi hồi rung động.Sáng rực như sao sáng trạm khắc giữa bầu trời đêm,tỏa ra ánh hào quang.
Quý Trạch Viễn không tự chủ hơi cúi thấp đầu,nhắm đến bờ môi đỏ mọng của cô.Chỉ còn cách nhau 5cm nữa là chạm đến nhưng anh liền dừng lại,nhanh chóng ôm lấy đầu nhỏ của cô vào lòng.
- Đừng nhìn anh như vậy,anh sẽ hôn em đấy.
‘…’
Ngôn Thừa Hi nhìn thấy cô thu dọn sách vở thì cũng không nói gì chỉ dặn dò cô về cẩn thận.Thật ra ngày hôm qua cậu đều ở cổng nhà mình nhìn hai người bọn họ,cả cảnh tượng áo khoác của mình bị Quý Trạch Viễn ném cũng thu hết vào mắt.
Chào tạm biệt bạn bè xong Lư Hiểu Khê liền gấp gáp bắt xe về nhà.Cô đi thẳng đến nhà họ Quý,bà nội Quý thấy cô thì cũng không hỏi nhiều.Bà biết tình cảm hai đứa nhỏ tốt,hẳn là con bé sốt ruột nên mới chạy về thăm thằng nhóc kia.
Lư Hiểu Khê đi vào phòng ngủ của anh,thiếu niên mặt mày tái nhợt đang nhắm nghiền mắt.Lâu lâu lại hơi cau mày khó chịu rồi cũng giãn ra.Cô đi đến bên cạnh giường của anh ngồi xuống,bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên trán của anh đo thân nhiệt.Vậy mà vẫn nóng như thế.
Quý Trạch Viễn khó khăn mở mắt ra,nhìn thấy gương mặt đơn thuần của thiếu nữ thì liền kéo nhẹ khóe môi.Thiếu nữ trước mắt trong bộ đồng phục xanh trắng,đường nét mảnh mai trên cơ thể cô hiện rõ dưới bộ đồng phục.Vì cô cúi người ghé sát đến nên tầm mắt của anh không tự chủ nhìn đến nơi cổ áo rũ xuống kia.
Cỗ xúc cảm rạo rực truyền đến,anh thấy rõ nơi bí ẩn đấy của cô.Cặp bồng đào nhỏ nằm gọn trong lớp áo lót trắng tinh.Quý Trạch Viễn dời tầm mắt sang hướng khác ho nhẹ vài cái.
Lư Hiểu Khê không mảy may biết chuyện gì,cô liền nắm lấy tay của anh lo lắng hỏi.
- Anh tiểu Trạch,anh thấy trong người sao rồi?
- Cũng tàm tạm,em cúp học?
Hai mắt nai liền vội chớp chớp,gò má ửng hồng lên.Sao anh bị ốm rồi còn quản việc học của cô nữa vậy liền ấp úng giải thích.
- Em xin giáo viên về nhà nghỉ ngơi.
- Lý do là gì?
- Em nói…em nói em tới tháng thấy khó chịu trong người.
‘…’
Nhìn thấy cô gái nhỏ lo lắng thấp thỏm như sợ anh mắng thì Quý Trạch Viễn liền cười thầm trong lòng.Sao lại ngây thơ như vậy chứ,anh nói gì cũng răm rắp nghe theo.Hôm qua còn hung hăng tức giận với anh kia mà chưa gì đã quên rồi.Cô cứ như vậy thì sẽ bị anh bắt nạt mãi quá.
Tầm mắt cô quét đến chiếc áo khoác quen thuộc đang treo kia,là áo khoác của Ngôn Thừa Hi.Anh vậy mà đem nó về giặt sạch như thế nhưng cô cũng không thể trả lại nữa rồi,đồ bị vất vào sọt rác mặt mũi đâu mà cô đem trả cho người ta,mặc dù là không bị Ngôn Thừa Hi phát hiện nhưng trong lòng vẫn cắn rứt chứ.
Quý Trạch Viễn nhìn theo tầm mắt của cô,lỡ đâu cô lại nổi hứng giận dỗi anh nữa.Thế là liền giả bộ đau ốm.Cũng không hẳn là giả bộ,anh là đang sốt thật mà.
- Anh nhức đầu quá,Hiểu Hiểu xoa trán giúp anh.
Cô vậy mà tin thật,lo lắng mà đưa tay giúp anh xoa xoa vầng thái dương.Không ngờ anh Tiểu Trạch bị sốt liền trở nên khác như vậy còn biết làm nũng với cô đấy.Cô rộng lượng nên sẽ không so đo với anh chuyện hôm qua dù sao cũng không thể giận dỗi với người bệnh a.
Trong đôi mắt của anh ẩn chứa nét đào hoa nhu tình mà nhìn cô khiến cô nhất thời bối rối không thôi.Tự động cách xa người anh ra.
- Em…em đi lấy khăn ướt cho anh.
Quý Trạch Viễn không để người đi,liền kéo lấy cánh tay của cô.Cả cơ thể mềm mại của thiếu nữ liền ngã xuống giường,anh tự nhiên là ôm cô vào lòng còn tiện thể đắp chăn lên cho cô.
- Để anh ôm một lát.
- Nhưng…
- Anh đang bị ốm.
‘…’
Anh bị ốm là anh muốn làm gì thì làm hả?Ôm như này có hơi kì kì,lỡ có người đi vào nhìn thấy thì sao chứ.Quý Trạch Viễn còn không rõ cô sao,anh liền nhỏ giọng dụ dỗ.
- Không ai dám vào phòng ngủ của anh đâu,nếu có thì sẽ gõ cửa.Cũng có phải lần đầu anh ôm em ngủ đâu,lúc nhỏ vẫn hay vậy mà.
‘…’
Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng thấy lời anh nói đúng,dù sao cô cũng được lợi mà.Được người mình yêu ôm thế này nằm mơ còn không được ấy chứ,Lư Hiểu Khê không phản kháng nữa liền cọ tới cọ lui trong lồng ngực của anh.Giọng nói trầm thấp của thiếu niên liền vang lên.
- Ngoan,nằm yên.
‘…’
Nằm không thế này cũng chán,Lư Hiểu Khê nhớ lại cảnh tối hôm qua thì vẫn thấy khó chịu.Thế là bắt đầu cằn nhằn anh.
- Anh đừng hút thuốc nữa,không tốt cho sức khỏe đâu.trời lạnh như vậy cũng không nên đứng ngoài trời lâu như thế,anh nhìn xem bây giờ bị sốt rồi đó.
- Ừm.
‘…’
Quý Trạch Viễn tựa cằm lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ,hai cánh tay đều ôm gọn lấy cả cơ thể của cô.Hận không thể khảm cả cơ thể ấy vào cơ thể của mình.Nhưng qua một lúc người trong lòng không nói chuyện nữa,anh liền cúi đầu nhìn xuống.Cô vậy mà đang lườm anh cơ đấy.
- Em không vui sao?
‘…’
- Hiểu Hiểu trả lời.
- Em ghét anh hút thuốc.
- Sau này anh sẽ không hút nữa,được chưa.
- Thật sao.
Hai mắt thiếu nữ sáng rực lên nhìn anh,khuôn mặt tinh tế trong sáng tới mức khiến người khác bồi hồi rung động.Sáng rực như sao sáng trạm khắc giữa bầu trời đêm,tỏa ra ánh hào quang.
Quý Trạch Viễn không tự chủ hơi cúi thấp đầu,nhắm đến bờ môi đỏ mọng của cô.Chỉ còn cách nhau 5cm nữa là chạm đến nhưng anh liền dừng lại,nhanh chóng ôm lấy đầu nhỏ của cô vào lòng.
- Đừng nhìn anh như vậy,anh sẽ hôn em đấy.
‘…’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.