Chương 41
Chanh
13/01/2024
Vừa dứt câu ngay cả bản thân mình cũng bị dọa,phản ứng đầu tiên là quan
sát biểu cảm của cô gái trong lồng ngực mình.Chỉ cảm nhận được nhịp tim
đập rất nhanh,Quý Trạch Viễn còn chưa kịp cất lời thì cô gái nhỏ đã
nhanh chóng rời giường.
Cảm giác mềm mại liền cứ thế mà biến mất,bên tai liền vang lên giọng nói trách mắng giận dỗi của Lư Hiểu Khê.
- Sao anh lại có thể nói ra câu đó,trong khi…trong khi anh…
- Anh?anh làm sao?
‘…’
Dù đang bị sốt không thể nói nhiều lời cũng chẳng buồn mở mắt nhưng nhìn đến vẻ mặt gượng đỏ không nói nên lời của cô thì anh liền bật cười thành tiếng,giọng khàn đặc ồ ồ khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Có phải câu nói khi nãy của anh dọa cô sợ rồi không?anh không nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh như thế.Không phải cô thích anh sao,lúc trước còn tỏ tình mạnh miệng lắm.Dù anh có nhạt nhẽo thật nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm kia của cô là xuất phát từ tình yêu đấy.
- Hiểu Hiểu ghét anh sao?
- Anh anh…anh…
‘…’
Lư Hiểu Khê cứ thế đứng nhìn người đang nằm trên giường,không phải cô cố tình cứ anh anh không nên lời như thế.Mà là vì…cô không muốn tự miệng mình thừa nhận cái mối quan hệ mập mờ kia của anh với đàn chị Nhược Đan.
Khi nghe anh nói muốn hôn cô thì cảm xúc lúc đó thật sự là vui sướng muốn nhảy cẫng lên luôn.Cô cũng không phải người không có lý trí,vì tình yêu mà mù con mắt.Vấn đề về đàn chị Nhược Đan kia cô còn đang uẩn khúc lớn trong lòng,hôm nay cô phải làm rõ mới được.
Lư Hiểu Khê hít sâu một hơi,tự kéo ghế lại rồi ngồi xuống,biểu cảm nghiêm túc mà nhìn Quý Trạch Viễn.Hung hăng cất giọng tra khảo anh nhưng bàn tay bên dưới lớp áo đồng phục đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
- Anh muốn hôn em là có ý gì?Anh thích em sao?
Không ngờ tới cô lại hỏi thẳng như thế,ban nãy là anh nhất thời xúc động.Trong đầu nghĩ gì liền tuột ra đúng là phát sốt đến bị điên luôn rồi.Nhưng lời nói đã nói ra rồi thì không thể rút lại,phóng lao thì phải theo lao.Vừa hay anh cũng không muốn nhìn thấy cô ở bên thằng nhóc kia,bây giờ là cô hội để giam cô bên cạnh mình rồi.
- Ừm,anh thích em,cực kì thích.
‘…’
Nghe anh trả lời xong cô lại càng căng thẳng hơn,đáp án trong mơ của cô vậy mà thành hiện thực rồi á?Vui sướng gì đấy để qua một bên,vẫn nên lý trí dò hỏi cho ra đầu ra đuôi.
- Vậy còn đàn chị Nhược Đan thì sao?không phải anh cùng chị ấy đang qua lại với nhau sao?Anh đừng có lấy lí do để biện minh nhé,em đều thấy hết rồi.Chị ấy ra vào nhà anh,chính là tối hôm qua.Còn nữa,hôm dã ngoại anh cũng nói chuyện riêng với chị ấy,chỉ có hai người.Em thích anh là thật nhưng nếu bắt em quen người đào hoa lăng nhăng thì em từ chối.
‘…’
Quý Trạch Viễn ý vị thâm trường nhìn cô không chớp mắt.Anh còn đang phát sốt đến ngồi còn không nổi nhưng bị lời nói của cô làm cho tỉnh cả người.Quý Trạch Viễn ngồi dậy,đưa tay vuốt tóc mái rũ trên trán ra sau đầu,hơi cúi thấp mặt xuống kéo nhẹ khóe môi.Không nghĩ đến lại bị cô hiểu lầm to như thế,nhìn cái biểu cảm hùng hồn kia là biết cô gái nhỏ ghen đến mức nào.
Đột nhiên anh lại không muốn trực tiếp giải thích,lưỡi khẽ đảo quanh vòm miệng rồi nhả ra từng chữ.
- Em ghen đấy à.
- Ai ghen cơ,em á?không đời nào,anh đừng có ảo tưởng.
- Àaa.
Sao anh lại đáng ghét như vậy còn à kéo dài âm ra.Thấy chưa bị cô đoán trúng rồi chứ gì,không ngờ đấy.Lần này Lư Hiểu Khê không còn rụt rè trước mặt anh nữa,lạnh mặt mà đứng lên.
- Em đi đâu đấy,còn chưa nói chuyện xong mà.
- Em không còn gì để nói với anh,chúc anh sớm khỏi bệnh em về nhà đây.
Nói xong cô liền ấm ức lí nhí thêm một câu.
- Đúng là phí công về đây.
‘…’
Cô còn chưa kịp rời đi thì người nào đấy cười đến ngả nghiêng,đôi mắt đào hoa cong cong mà nhìn lấy cô.Quý Trạch Viễn mặc kệ cơn sốt đang hành vẫn gắng sức kéo lấy Lư Hiểu Khê.
- Á,anh làm gì?
Ôm được người rồi,anh liền siết chặt cánh tay hơn.Như gong kiềm mà giam cầm cô gái nhỏ.Lư Hiểu Khê được anh ôm từ phía sau,cảm giác nóng rực từ sau lưng truyền đến.Bên tai vang lên giọng khàn đục của thiếu niên.
- Đừng giận nữa,anh đùa em thôi.Anh cùng cô ta thì có quan hệ gì chứ,em đừng có hiểu lầm nữa nhé.
‘…’
Nói vậy là xong á?nhìn mặt cô dễ bị dỗ bằng vài câu của anh sao.Lư Hiểu Khê cúi xuống,dùng sức gỡ cánh tay của anh ra.
- Em tin cái rắm,anh buông ra.
- Hiểu Hiểu ngoan nào,em còn vùng nữa anh cắn đấy.
‘…’
Quý Trạch Viễn kéo nhẹ khóe môi trắng bệt của mình,cằm dựa vào bả vai của cô mà nghỉ ngơi,vừa không muốn để cô biết về bệnh tình của mình vừa không muốn cô phải hiểu lầm.Chỉ đành che giấu đi ý chính.
- Cô ta là con gái của bác sĩ Hà,em cũng biết ông ấy mà đúng không bác sĩ riêng của nhà anh.Hôm qua là cô ta đi cùng cha mình đến.
Anh hơi dừng lại rồi tiếp tục bồi thêm.
- Bà nội dạo này có hơi nhức đầu nên ông ấy đến khám.Lần trước cô ta hẹn anh cũng vì vấn đề bệnh của bà nội.
Cảm giác mềm mại liền cứ thế mà biến mất,bên tai liền vang lên giọng nói trách mắng giận dỗi của Lư Hiểu Khê.
- Sao anh lại có thể nói ra câu đó,trong khi…trong khi anh…
- Anh?anh làm sao?
‘…’
Dù đang bị sốt không thể nói nhiều lời cũng chẳng buồn mở mắt nhưng nhìn đến vẻ mặt gượng đỏ không nói nên lời của cô thì anh liền bật cười thành tiếng,giọng khàn đặc ồ ồ khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Có phải câu nói khi nãy của anh dọa cô sợ rồi không?anh không nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh như thế.Không phải cô thích anh sao,lúc trước còn tỏ tình mạnh miệng lắm.Dù anh có nhạt nhẽo thật nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm kia của cô là xuất phát từ tình yêu đấy.
- Hiểu Hiểu ghét anh sao?
- Anh anh…anh…
‘…’
Lư Hiểu Khê cứ thế đứng nhìn người đang nằm trên giường,không phải cô cố tình cứ anh anh không nên lời như thế.Mà là vì…cô không muốn tự miệng mình thừa nhận cái mối quan hệ mập mờ kia của anh với đàn chị Nhược Đan.
Khi nghe anh nói muốn hôn cô thì cảm xúc lúc đó thật sự là vui sướng muốn nhảy cẫng lên luôn.Cô cũng không phải người không có lý trí,vì tình yêu mà mù con mắt.Vấn đề về đàn chị Nhược Đan kia cô còn đang uẩn khúc lớn trong lòng,hôm nay cô phải làm rõ mới được.
Lư Hiểu Khê hít sâu một hơi,tự kéo ghế lại rồi ngồi xuống,biểu cảm nghiêm túc mà nhìn Quý Trạch Viễn.Hung hăng cất giọng tra khảo anh nhưng bàn tay bên dưới lớp áo đồng phục đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
- Anh muốn hôn em là có ý gì?Anh thích em sao?
Không ngờ tới cô lại hỏi thẳng như thế,ban nãy là anh nhất thời xúc động.Trong đầu nghĩ gì liền tuột ra đúng là phát sốt đến bị điên luôn rồi.Nhưng lời nói đã nói ra rồi thì không thể rút lại,phóng lao thì phải theo lao.Vừa hay anh cũng không muốn nhìn thấy cô ở bên thằng nhóc kia,bây giờ là cô hội để giam cô bên cạnh mình rồi.
- Ừm,anh thích em,cực kì thích.
‘…’
Nghe anh trả lời xong cô lại càng căng thẳng hơn,đáp án trong mơ của cô vậy mà thành hiện thực rồi á?Vui sướng gì đấy để qua một bên,vẫn nên lý trí dò hỏi cho ra đầu ra đuôi.
- Vậy còn đàn chị Nhược Đan thì sao?không phải anh cùng chị ấy đang qua lại với nhau sao?Anh đừng có lấy lí do để biện minh nhé,em đều thấy hết rồi.Chị ấy ra vào nhà anh,chính là tối hôm qua.Còn nữa,hôm dã ngoại anh cũng nói chuyện riêng với chị ấy,chỉ có hai người.Em thích anh là thật nhưng nếu bắt em quen người đào hoa lăng nhăng thì em từ chối.
‘…’
Quý Trạch Viễn ý vị thâm trường nhìn cô không chớp mắt.Anh còn đang phát sốt đến ngồi còn không nổi nhưng bị lời nói của cô làm cho tỉnh cả người.Quý Trạch Viễn ngồi dậy,đưa tay vuốt tóc mái rũ trên trán ra sau đầu,hơi cúi thấp mặt xuống kéo nhẹ khóe môi.Không nghĩ đến lại bị cô hiểu lầm to như thế,nhìn cái biểu cảm hùng hồn kia là biết cô gái nhỏ ghen đến mức nào.
Đột nhiên anh lại không muốn trực tiếp giải thích,lưỡi khẽ đảo quanh vòm miệng rồi nhả ra từng chữ.
- Em ghen đấy à.
- Ai ghen cơ,em á?không đời nào,anh đừng có ảo tưởng.
- Àaa.
Sao anh lại đáng ghét như vậy còn à kéo dài âm ra.Thấy chưa bị cô đoán trúng rồi chứ gì,không ngờ đấy.Lần này Lư Hiểu Khê không còn rụt rè trước mặt anh nữa,lạnh mặt mà đứng lên.
- Em đi đâu đấy,còn chưa nói chuyện xong mà.
- Em không còn gì để nói với anh,chúc anh sớm khỏi bệnh em về nhà đây.
Nói xong cô liền ấm ức lí nhí thêm một câu.
- Đúng là phí công về đây.
‘…’
Cô còn chưa kịp rời đi thì người nào đấy cười đến ngả nghiêng,đôi mắt đào hoa cong cong mà nhìn lấy cô.Quý Trạch Viễn mặc kệ cơn sốt đang hành vẫn gắng sức kéo lấy Lư Hiểu Khê.
- Á,anh làm gì?
Ôm được người rồi,anh liền siết chặt cánh tay hơn.Như gong kiềm mà giam cầm cô gái nhỏ.Lư Hiểu Khê được anh ôm từ phía sau,cảm giác nóng rực từ sau lưng truyền đến.Bên tai vang lên giọng khàn đục của thiếu niên.
- Đừng giận nữa,anh đùa em thôi.Anh cùng cô ta thì có quan hệ gì chứ,em đừng có hiểu lầm nữa nhé.
‘…’
Nói vậy là xong á?nhìn mặt cô dễ bị dỗ bằng vài câu của anh sao.Lư Hiểu Khê cúi xuống,dùng sức gỡ cánh tay của anh ra.
- Em tin cái rắm,anh buông ra.
- Hiểu Hiểu ngoan nào,em còn vùng nữa anh cắn đấy.
‘…’
Quý Trạch Viễn kéo nhẹ khóe môi trắng bệt của mình,cằm dựa vào bả vai của cô mà nghỉ ngơi,vừa không muốn để cô biết về bệnh tình của mình vừa không muốn cô phải hiểu lầm.Chỉ đành che giấu đi ý chính.
- Cô ta là con gái của bác sĩ Hà,em cũng biết ông ấy mà đúng không bác sĩ riêng của nhà anh.Hôm qua là cô ta đi cùng cha mình đến.
Anh hơi dừng lại rồi tiếp tục bồi thêm.
- Bà nội dạo này có hơi nhức đầu nên ông ấy đến khám.Lần trước cô ta hẹn anh cũng vì vấn đề bệnh của bà nội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.