Dụ Trúc Mã

Chương 4

Chanh

11/01/2024

Đến giờ tan học Lư Hiểu Khê ngoan ngoãn đứng trước cửa lớp đợi cậu.Đôi mắt to tròn vẫn luôn nhìn về phía cầu thang ở đằng xa.Lâu lâu lại có vài ba cô nhóc đi ngang qua vẫy tay tạm biệt cô,Lư Hiểu Khê liền vui vẻ mà tạm biệt lại các bạn.

Cô cũng không ngốc mà không nhìn ra Quý Trạch Viễn dùng kẹo mua chuộc đám nhóc,cậu còn tới tận lớp để kiếm bạn chơi cùng với cô.Ai nói cậu lạnh nhạt hung dữ chứ thật ra là ngoài lạnh trong nóng.

Rất nhanh Quý Trạch Viễn cùng Lưu Tôn Hạo đã đi tới trước mắt cô.Ba người sóng vai đi ra khỏi cổng trường,Lư Hiểu Khê thấp hơn hai người bọn cậu một cái đầu đi ở giữa,trông rất bé.

Đến ngã rẽ thì liền chia tay với Lưu Tôn Hạo,chỉ còn lại hai người bọn cô đi cùng nhau.Lư Hiểu Khê theo thói quen mà nắm lấy vạt áo của cậu,môi nhỏ không ngừng nói chuyện.

Cô hỏi đủ mọi thứ ở lớp học rồi lại kể cho cậu nghe cô đã kết được bao nhiêu cô bạn.Quý Trạch Viễn yên lặng mà thả chậm bước chân,lâu lâu chỉ ừm nhẹ một tiếng xem như đáp lại lời của cô.

Lư Hiểu Khê không vì thế mà nói ít đi,cô càng nói càng hăng.Hai con mắt to tròn cũng cong cong như vầng trăng khuyết.

Lư Hiểu Khê ở bên nhà họ Quý đến tận chiều tối thì cha Lư Dực mới đến đón về nhà.Không phải trong nhà không có ai đến trông nom cô mà là cô từ chối.Tuy cô còn nhỏ nhưng cô cũng biết được nhà bà ngoại không ai ưa cô cả.

Bọn họ đều nói cô hại chết mẹ,hại chết con gái,người thân của bọn họ.Nhà ông bà nội lại ở rất xa,ông bà cũng không được khỏe mạnh.Các bác trong nhà đều bận rộn,làm gì có ai rảnh mà chạy đến đây trông cô.

Cha Lưu Dực cũng tìm bảo mẫu cho cô nhưng bọn họ đều có tật xấu cả.Không bắt nạt cô thì là ở một bên chê bai cô này kia.Thà cô chơi một mình cũng không thích những người đó.

Kể từ khi cô lớn dần,lại luôn ở nhà họ Quý chơi thì cha cô cũng yên tâm phần nào.Hai cha con cũng chỉ gặp mặt vào buổi tối và sáng sớm.Có khi ban đêm có ca mổ cha cô lại phải tức tốc đến bệnh viện.

Quả nhiên hôm nay cũng vậy,tiếng chuông điện thoại reo lên Lư Hiểu Khê liền biết có chuyện gì.Cô bé ngoan ngoãn ôm lấy thỏ bông trong lồng ngực ngồi đợi cha nói chuyện trong điện thoại.

Vừa trông thấy vẻ mặt áy náy kia thì cô bé liền hiểu mình đã đoán đúng.Cô không nhanh không chậm đi lấy áo khoác cho cha rồi lại hiểu chuyện bò lên giường.

Gương mặt tròn xoe nặn ra nụ cười ngọt ngào.

- Baba mau đi làm đi ạ,Hiểu Hiểu ngủ một mình sẽ không khóc.

Nghe đến đây đáy mắt của ông cũng bắt đầu cay xè,ông nhẹ nhàng vén chăn lên cho cô bé nhưng suy nghĩ một hồi lại ôm bổng cô bé lên.



Nhà bọn họ ngủ sớm lí do cũng vì tính chất công việc của ông, nên hai cha con lên giường từ 9 giờ tối.Ông liền bế cô bé sang bên nhà họ Quý bên cạnh,ông Quý giờ này hẳn là vẫn chưa ngủ.

Ông thường thấy ông Quý xem thời sự hoặc đánh cờ một mình đến tận 10 giờ cơ.Quả nhiên vừa qua tới thì đèn ở trong nhà vẫn sáng,Lư Dực liền thở phào một hơi.

Ông liền đưa Hiểu Hiểu cho ông Quý,ngại ngùng mà nhờ ông trông cô bé hộ.Con bé dù sao cũng chỉ mới 6 tuổi,người làm cha như ông sao có thể yên tâm để cô bé ở nhà một mình được.

Thế là Lư Hiểu Khê được ông Quý đem đến phòng của Quý Trạch Viễn.Cô vẫn không cất lời,đôi mắt bắt đầu buồn ngủ vì cô đã quen với giấc của mình rồi.

Quý Trạch Viễn nghe thấy tiếng động liền nhấn bật đèn ở kệ bàn lên,trông thấy ông nội ôm Lư Hiểu Khê tiến vào thì liền ngơ ra.

- Tiểu Trạch,con bé ngủ cùng con một hôm nhé.Cha nó có việc nên đi gấp rồi.

Cậu hơi nhấp môi nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.Lư Hiểu Khê nằm trên giường một lát rồi lại không thể ngủ được mặc dù là cô đang rất buồn ngủ.

Bởi vì người bên cạnh vẫn đang nhìn cô chằm chằm,Quý Trạch Viễn hệt như con hổ mà trừng lấy cô.Cô bé suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi dậy,nhướn người về phía của cậu hôn nhẹ lên trán một cái.Bàn tay mũm mĩm vỗ nhẹ trên đỉnh đầu của cậu.Giọng điệu ngon ngọt vang lên.

- Ngoan,ngoan,ngoan.Anh Tiểu Trạch ngủ ngoan nhé.

'.....'

Mỗi buổi tối cha cô đều làm như thế thì cô mới có thể ngủ ngon.Anh Tiểu Trạch hẳn là cũng giống như cô vì thế Lư Hiểu Khê mới làm ra hành động đó.Xong việc cô nhóc tỉnh bơ nằm phịch xuống rồi chìm vào giấc ngủ.

Bên này Quý Trạch Viễn cứng đờ lại.Cậu trầm mặc liếc nhìn gương mặt đang ngủ say kia rồi lại đưa tay lên sờ trán của mình.Cha mẹ cậu khi cậu 2 tuổi đã qua đời vì tai nạn giao thông.Lâu rồi cũng không ai dỗ dành cậu ngủ như thế này.

Vừa nãy cậu vẫn luôn kiêng kỵ việc có người ngủ trên giường của cậu nhưng bây giờ nghĩ lại.Làm anh trai cũng không thể ích kỉ với em gái thế là cậu đành đưa tay đắp mền cho cô.Tiện thể mắng nhẹ một câu.

- Đồ trẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dụ Trúc Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook