Chương 5
Chanh
11/01/2024
Sáng sớm hôm sau Quý Trạch Viễn liền thức dậy từ sớm.Từ lúc học mầm non cậu vẫn luôn thức theo giờ sinh học của mình,vẫn là giống một ông cụ non đúng tiêu chuẩn.
Cha của cậu trước đó là quân nhân nên có thói quen rèn luyện thân thể.Dù còn nhỏ tuổi động tác cũng không được chuẩn lắm nhưng cậu vẫn siêng năng mà tập theo.
Lư Hiểu Khê được bà nội đánh thức,cô bé mơ mơ màng màng được bà nội Quý rửa mặt đánh răng.Quần áo cũng được cha cô gửi ở bên này để thay luôn.
Trường tiểu học cách trường 15 phút đi bộ thôi nên cả hai đứa nhỏ đều tự vận động đến trường.Quý Trạch Viễn mặc một bộ đồ vải kaki màu be.Trên lưng đeo chiếc cặp màu đen không hề có hoạ tiết siêu nhân hoạt hình như những đứa trẻ khác.
Lư Hiểu Khê thì lại rực rỡ hơn hẳn cậu,cô nàng có mái tóc ngắn ngang mai.Trên đầu còn đeo chiếc kẹp màu hồng nhạt.
Dù trong nhà chỉ có một người đàn ông nuôi con gái nhưng mắt thẩm mỹ của ông cũng không kém.Mua quần áo cho con gái cũng rất đáng yêu.
Da của cô hơi ngăm nhưng bây giờ đã sáng lên rất nhiều thoạt nhìn trông dễ coi hơn hồi mẫu giáo.Lư Hiểu Khê mặc chiếc áo màu trắng ngà cùng chân váy đen.
Thân hình tròn tròn cộng thêm đôi mắt to tròn nên nhìn cô nàng trông đáng yêu hẳn.
Một đường đến trường cũng chỉ một mình cô nói chuyện,cậu trai đi bên cạnh hoàn toàn không có ý định tán dóc với cô.
Mãi cho đến lúc đứng trước cửa lớp thì cậu mới đưa balo sang cho cô rồi quay bước trầm mặt đi về hướng cầu thang.
- Cầm lấy.
“…..”
Lư Hiểu Khê mím môi rồi lại thả ra,đầu nhỏ ra sức mà lắc qua lắc lại.
- Sau này ai mà chịu lấy anh ấy kia chứ.
Cũng là cô của nhiều năm sau liền cảm thấy khi còn nhỏ mình không biết nhìn xa trông rộng.Quý Trạch Viễn là không thèm để mắt tới con gái chứ người muốn gả cho anh xếp hàng dài ấy chứ.
————————
Cứ như vậy Lư Hiểu Khê ngày ngày vui vẻ bên anh trai Tiểu Trạch vô cảm.Cô bé cũng đã vào lớp 5 Quý Trạch Viễn lớp 6.
Điểm khác lạ là mỗi khi tan học cô sẽ ngoan ngoãn ngồi trên sân xem anh chơi bóng rổ.Thầy cô trong trường luôn khuyến khích học sinh chơi thể thao.
Vừa tăng cường sức khoẻ vừa tăng chiều cao.Đám nhóc con vừa nghe thấy thế liền ngày ngày hăng say chơi đến cả người ướt nhẹp.
Lư Hiểu Khê học không được giỏi chỉ ở tầm trung.Lúc này cô vừa học lại bài thơ vừa ngước lên xem mấy cậu choai choai ở trong sân.
Quả nhiên như cha của cô nói,cô lớn lên rồi thì sẽ xinh đẹp hơn.Mấy cô hàng xóm cũng hay khen cô trắng lên cũng gầy đi.Điều đó khiến cô gái nhỏ vui vẻ không thôi.
Ngũ quan của Lư Hiểu Khê ngày một rõ nét hơn.Gương mặt tròn vo ngày nào cũng dần hiện ra từng đường nét xinh đẹp,nhưng vẫn còn mang vài nét của trẻ con.
Làn da ngăm đen cũng đã trắng hồng dần lên.Chỉ mới 10 tuổi mà cô đã thay đổi nhiều đến thế.Thật sự khiến cho mọi người xung quanh cũng quên dần đi biệt danh xấu xí ngày trước.Thay vào đó họ sẽ khen cô đáng yêu.
Cuối cùng thì trận đấu bên trong sân cũng kết thúc.Một đám nhóc chạy nhảy khắp nơi tản mác ra.
Quý Trạch Viễn đưa tay vuốt tóc ra sau tiến đến gần chỗ của cô gái nhỏ.Lư Hiểu Khê theo thói quen đưa nước cùng khăn lông cho cậu.
- Anh Tiểu Trạch,em muốn ăn kem.
Cậu vừa lau tóc vừa nhếch môi nhìn cô.Mỗi lần cậu đánh bóng xong đều có cô ngồi đợi đưa nước đưa khăn.Mỗi lần cô yêu cầu gì đó cậu đều dễ dàng đáp ứng.
- Đi thôi,mua kem cho em.
- Vâng.
- Này đợi tớ,tớ cũng muốn.
“…..”
Từ xa Lưu Tôn Hạo chạy lại phía bọn họ.Sao tai của cậu thính thế nhỉ vậy mà cũng nghe thấy.Thế là cả ba sóng vai nhau đi về phía cổng trường.
Buổi học của bọn họ bắt đầu từ sáng đến chiều mới kết thúc,cơm trưa cũng ăn tại trường.
Vẫn còn là học sinh tiểu học nên bọn họ ra vào trường đều phải có người đưa đón.Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ,không thể buông lơi muốn đi đâu thì đi.
Trường hợp của bọn cô lại đặc biệt hơn.Vì trong nhóm ba người có cậu bé Quý Trạch Viễn bảo lãnh.Không hiểu sao thầy cô hay bảo vệ trong trường lại cực kì tin tưởng cậu.
Chỉ cần nói vài ba câu liền được đi ra cổng cũng không cần phải đợi phụ huynh đưa rước như những người khác.
Vì thế cả ba đều rất tự nhiên mà rời khỏi trường học.Đi đến quầy kem ngay gần trường.Quý Trạch Viễn cũng chính là người bỏ tiền,anh mua ba cây rồi chia cho Lư Hiểu Khê cùng Lưu Tôn Hạo.
Cả ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà ăn kem của mình.Lưu Tôn Hạo nhìn về phía của Quý Trạch Viễn hỏi.
- Sơ trung cậu muốn học trường nào?
- Tam Đại.
- Hả??cậu không vào trường thực nghiệm sao,ở đó tốt hơn mà.
- Xa nhà.
- Ồ,vậy chúng ta không học cùng rồi.
- Ừm.
“…….”
Lưu Tôn Hạo liền mắng thầm Quý Trạch Viễn trong lòng:Đồ vô lương tâm.
Lưu Hiểu Khê vừa nghe thấy liền nhoẻn miệng cười.Với thành tích của cô thì sẽ lại được học chung một trường với cậu rồi.
Tam Đại không phải không tốt chỉ là không bằng trường Thực Nghiệm kia thôi.Trường cấp 2 lúc này cũng không xét điểm chỉ cần nộp học bạ là vào học.
Cha của cậu trước đó là quân nhân nên có thói quen rèn luyện thân thể.Dù còn nhỏ tuổi động tác cũng không được chuẩn lắm nhưng cậu vẫn siêng năng mà tập theo.
Lư Hiểu Khê được bà nội đánh thức,cô bé mơ mơ màng màng được bà nội Quý rửa mặt đánh răng.Quần áo cũng được cha cô gửi ở bên này để thay luôn.
Trường tiểu học cách trường 15 phút đi bộ thôi nên cả hai đứa nhỏ đều tự vận động đến trường.Quý Trạch Viễn mặc một bộ đồ vải kaki màu be.Trên lưng đeo chiếc cặp màu đen không hề có hoạ tiết siêu nhân hoạt hình như những đứa trẻ khác.
Lư Hiểu Khê thì lại rực rỡ hơn hẳn cậu,cô nàng có mái tóc ngắn ngang mai.Trên đầu còn đeo chiếc kẹp màu hồng nhạt.
Dù trong nhà chỉ có một người đàn ông nuôi con gái nhưng mắt thẩm mỹ của ông cũng không kém.Mua quần áo cho con gái cũng rất đáng yêu.
Da của cô hơi ngăm nhưng bây giờ đã sáng lên rất nhiều thoạt nhìn trông dễ coi hơn hồi mẫu giáo.Lư Hiểu Khê mặc chiếc áo màu trắng ngà cùng chân váy đen.
Thân hình tròn tròn cộng thêm đôi mắt to tròn nên nhìn cô nàng trông đáng yêu hẳn.
Một đường đến trường cũng chỉ một mình cô nói chuyện,cậu trai đi bên cạnh hoàn toàn không có ý định tán dóc với cô.
Mãi cho đến lúc đứng trước cửa lớp thì cậu mới đưa balo sang cho cô rồi quay bước trầm mặt đi về hướng cầu thang.
- Cầm lấy.
“…..”
Lư Hiểu Khê mím môi rồi lại thả ra,đầu nhỏ ra sức mà lắc qua lắc lại.
- Sau này ai mà chịu lấy anh ấy kia chứ.
Cũng là cô của nhiều năm sau liền cảm thấy khi còn nhỏ mình không biết nhìn xa trông rộng.Quý Trạch Viễn là không thèm để mắt tới con gái chứ người muốn gả cho anh xếp hàng dài ấy chứ.
————————
Cứ như vậy Lư Hiểu Khê ngày ngày vui vẻ bên anh trai Tiểu Trạch vô cảm.Cô bé cũng đã vào lớp 5 Quý Trạch Viễn lớp 6.
Điểm khác lạ là mỗi khi tan học cô sẽ ngoan ngoãn ngồi trên sân xem anh chơi bóng rổ.Thầy cô trong trường luôn khuyến khích học sinh chơi thể thao.
Vừa tăng cường sức khoẻ vừa tăng chiều cao.Đám nhóc con vừa nghe thấy thế liền ngày ngày hăng say chơi đến cả người ướt nhẹp.
Lư Hiểu Khê học không được giỏi chỉ ở tầm trung.Lúc này cô vừa học lại bài thơ vừa ngước lên xem mấy cậu choai choai ở trong sân.
Quả nhiên như cha của cô nói,cô lớn lên rồi thì sẽ xinh đẹp hơn.Mấy cô hàng xóm cũng hay khen cô trắng lên cũng gầy đi.Điều đó khiến cô gái nhỏ vui vẻ không thôi.
Ngũ quan của Lư Hiểu Khê ngày một rõ nét hơn.Gương mặt tròn vo ngày nào cũng dần hiện ra từng đường nét xinh đẹp,nhưng vẫn còn mang vài nét của trẻ con.
Làn da ngăm đen cũng đã trắng hồng dần lên.Chỉ mới 10 tuổi mà cô đã thay đổi nhiều đến thế.Thật sự khiến cho mọi người xung quanh cũng quên dần đi biệt danh xấu xí ngày trước.Thay vào đó họ sẽ khen cô đáng yêu.
Cuối cùng thì trận đấu bên trong sân cũng kết thúc.Một đám nhóc chạy nhảy khắp nơi tản mác ra.
Quý Trạch Viễn đưa tay vuốt tóc ra sau tiến đến gần chỗ của cô gái nhỏ.Lư Hiểu Khê theo thói quen đưa nước cùng khăn lông cho cậu.
- Anh Tiểu Trạch,em muốn ăn kem.
Cậu vừa lau tóc vừa nhếch môi nhìn cô.Mỗi lần cậu đánh bóng xong đều có cô ngồi đợi đưa nước đưa khăn.Mỗi lần cô yêu cầu gì đó cậu đều dễ dàng đáp ứng.
- Đi thôi,mua kem cho em.
- Vâng.
- Này đợi tớ,tớ cũng muốn.
“…..”
Từ xa Lưu Tôn Hạo chạy lại phía bọn họ.Sao tai của cậu thính thế nhỉ vậy mà cũng nghe thấy.Thế là cả ba sóng vai nhau đi về phía cổng trường.
Buổi học của bọn họ bắt đầu từ sáng đến chiều mới kết thúc,cơm trưa cũng ăn tại trường.
Vẫn còn là học sinh tiểu học nên bọn họ ra vào trường đều phải có người đưa đón.Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ,không thể buông lơi muốn đi đâu thì đi.
Trường hợp của bọn cô lại đặc biệt hơn.Vì trong nhóm ba người có cậu bé Quý Trạch Viễn bảo lãnh.Không hiểu sao thầy cô hay bảo vệ trong trường lại cực kì tin tưởng cậu.
Chỉ cần nói vài ba câu liền được đi ra cổng cũng không cần phải đợi phụ huynh đưa rước như những người khác.
Vì thế cả ba đều rất tự nhiên mà rời khỏi trường học.Đi đến quầy kem ngay gần trường.Quý Trạch Viễn cũng chính là người bỏ tiền,anh mua ba cây rồi chia cho Lư Hiểu Khê cùng Lưu Tôn Hạo.
Cả ba đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà ăn kem của mình.Lưu Tôn Hạo nhìn về phía của Quý Trạch Viễn hỏi.
- Sơ trung cậu muốn học trường nào?
- Tam Đại.
- Hả??cậu không vào trường thực nghiệm sao,ở đó tốt hơn mà.
- Xa nhà.
- Ồ,vậy chúng ta không học cùng rồi.
- Ừm.
“…….”
Lưu Tôn Hạo liền mắng thầm Quý Trạch Viễn trong lòng:Đồ vô lương tâm.
Lưu Hiểu Khê vừa nghe thấy liền nhoẻn miệng cười.Với thành tích của cô thì sẽ lại được học chung một trường với cậu rồi.
Tam Đại không phải không tốt chỉ là không bằng trường Thực Nghiệm kia thôi.Trường cấp 2 lúc này cũng không xét điểm chỉ cần nộp học bạ là vào học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.