Chương 17
panda
26/10/2015
Mưa ơi....Tớ nhờ cậu:
Đưa tớ về cuộc sống trước kia
Cuộc sống với đầy kỉ niệm
Cuộc sống của kí ức.......
Dù đau nhưng tớ vẫn muốn
Muốn 1 lần nữa sống đúng con người thực của tớ
Không ảo
Không nhạt
Và không có sự vô tâm.... Liệu mưa có xóa nhòa đi mọi kí ức
....................................................................................................................................................................................................................................
Hắn cứ ngồi với nó như dậy đến khi trời bắt đầu tạnh mưa, ánh sáng cũng xuất hiện trên cánh đồng oải hương ấy. Nó ngồi 1 lúc mới nhớ tới sự hiện diện của hắn, nó hỏi
- Sao cậu lại đi theo tôi?
Hắn ngơ người vì câu hỏi, cũng không biết giải thích sao
- Tôi không đi theo cậu, chỉ vô tình đi ngang thấy có con nào khùng ngồi dưới mưa khóc nên tới xem không ngờ là cậu
Nó biết hắn nói dối, tại nơi này ít ai biết không thể vô tình được, nơi này là cánh đồng là của chú anh và chỉ có vài người biết thôi. Còn hắn thì đang lúng túng, thật ra hắn không muốn cho nó biết là hắn đi theo nó. Thật ra hôm nay đến lớp nghe Vy nói nó nghỉ học hắn sợ có chuyện gì nên chạy nhanh tới nhà nó, nào ngờ chạy ngang qua bến xe buýt thấy nó đang thơ thẩn ngồi đó. Hắn phải gửi xe ở quán nước bên đường rồi cùng nó đi tới đây. Do nó chả quan tâm gì xung quanh nên không biết hắn đi cùng là phải rồi.
- Cậu không thắc mắc người tôi nhắc đến là ai sao? Câu nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
- Tất nhiên là có nhưng tôi không muốn hỏi vì nếu muốn thì cậu đã kể cho tôi nghe rồi. Tôi chỉ muốn biết anh ta hiện đang ở đâu?
Câu hỏi của hắn làm nó khó thở quá, nó phải trả lời sao đây, nó cười chua chát, không gian lại yên tĩnh lạ thường, hắn biết mình đã hỏi câu hỏi khó đối với nó
- Thôi cậu không cần trả......
- Anh ấy đã mất trong 1 vụ tai nạn giao thông và đáng lí ra người chết là tôi chứ không phải anh ấy, do tôi đã giết chết anh ấy, hức hức......
Hắn nhìn nó mà đau lòng theo, tại sao nó lại khóc nhiều đến vậy khi nhắc đến người đó
- Tôi và anh ấy quen nhau từ nhỏ, chúng tôi đi đâu cũng có nhau như hình với bóng, anh ấy hơn tôi hai tuổi luôn quan tâm chăm sóc tôi, đến khi tôi vừa tròn 14 tuổi anh ấy nói thích tôi và chúng tôi chính thức thành 1 cặp, nhưng tiếc rằng thời gian chúng tôi bên nhau quá ít. Tôi nhớ khi đó tôi vừa bước sang tuổi 16 thì anh ấy lại vì cứu tôi mà ra đi.......
Hắn ngồi nghe nó kể về người đó về kỉ niệm giữa 2 người về cái tai nạn ấy, tất cả tất cả về người đó nhưng hắn sao ali5 khó chịu quá, rất khó chịu. Hắn vô thức đưa tay lên lau nước mắt cho nó khiến nó sững người. Nó nhìn hắn không chớp mắt làm hắn bố rối, hắn khàn giọng nói
- Về thôi! cũng đừng khóc nữa, người đó mà thấy cậu như vậy cũng không vui đâu. Và từ nay hãy luôn cười vì cậu cười rất đẹp. Sau cơn mưa trời sẽ sáng
Hắn nói xong rồi đứng dậy bước đi, nó thì ngồi thừ ra dụi dụi mắt coi có phải là hắn không. Hôm nay hắn lạ quá không như thường ngày nhưng rồi nó cũng chạy theo hắn về nhưng cũng không quên quay lại nhìn cánh đồng ấy
- Tạm biệt anh Lio em sẽ không để anh buồn vì em nữa
Nó với hắn lên xe buýt về nhà, nhưng bỗng nó thấy người nó ướt nhẹp nó sợ về nhà lúc này ba mẹ sẽ lo nó không biết làm sao quay lại nhìn hắn tìm trợ giúp, hắn nhíu mày hỏi
- muốn gì?
Nó cười dịu dàng đáp
- Key tốt bụng đẹp trai giúp tôi với, tôi mà về với bộ dạng này thì ba mẹ lo chết, giúp tôi tìm cách đi
Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới đúng là không ổn, nhưng hắn cũng có ổn đâu vì đi theo nó mà hắn cũng ướt nhẹp đây này. Nó thấy hắn không trả lời tưởng hắn không đồng ý lại bắt đầu rủa hắn " Hứ cái đồ keo kiệt, nhờ chút xíu mà cũng không giúp. Sau này ai quen với hắn chắc xui lắm. cái đồ khỉ đột não heo người bò nói chung là động vật chưa tiến hóa, hứ!"
Xe cũng dừng lại, hắn không nói gì chỉ qua quán nước hồi sáng lấy xe, còn nó thì hậm hực lết bộ về nhà không biết phải nói sao cho ba mẹ đây, rõ khổ mà. Đang đi thì nó nghe tiếng
-Bíp bíp.......
Đưa tớ về cuộc sống trước kia
Cuộc sống với đầy kỉ niệm
Cuộc sống của kí ức.......
Dù đau nhưng tớ vẫn muốn
Muốn 1 lần nữa sống đúng con người thực của tớ
Không ảo
Không nhạt
Và không có sự vô tâm.... Liệu mưa có xóa nhòa đi mọi kí ức
....................................................................................................................................................................................................................................
Hắn cứ ngồi với nó như dậy đến khi trời bắt đầu tạnh mưa, ánh sáng cũng xuất hiện trên cánh đồng oải hương ấy. Nó ngồi 1 lúc mới nhớ tới sự hiện diện của hắn, nó hỏi
- Sao cậu lại đi theo tôi?
Hắn ngơ người vì câu hỏi, cũng không biết giải thích sao
- Tôi không đi theo cậu, chỉ vô tình đi ngang thấy có con nào khùng ngồi dưới mưa khóc nên tới xem không ngờ là cậu
Nó biết hắn nói dối, tại nơi này ít ai biết không thể vô tình được, nơi này là cánh đồng là của chú anh và chỉ có vài người biết thôi. Còn hắn thì đang lúng túng, thật ra hắn không muốn cho nó biết là hắn đi theo nó. Thật ra hôm nay đến lớp nghe Vy nói nó nghỉ học hắn sợ có chuyện gì nên chạy nhanh tới nhà nó, nào ngờ chạy ngang qua bến xe buýt thấy nó đang thơ thẩn ngồi đó. Hắn phải gửi xe ở quán nước bên đường rồi cùng nó đi tới đây. Do nó chả quan tâm gì xung quanh nên không biết hắn đi cùng là phải rồi.
- Cậu không thắc mắc người tôi nhắc đến là ai sao? Câu nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn
- Tất nhiên là có nhưng tôi không muốn hỏi vì nếu muốn thì cậu đã kể cho tôi nghe rồi. Tôi chỉ muốn biết anh ta hiện đang ở đâu?
Câu hỏi của hắn làm nó khó thở quá, nó phải trả lời sao đây, nó cười chua chát, không gian lại yên tĩnh lạ thường, hắn biết mình đã hỏi câu hỏi khó đối với nó
- Thôi cậu không cần trả......
- Anh ấy đã mất trong 1 vụ tai nạn giao thông và đáng lí ra người chết là tôi chứ không phải anh ấy, do tôi đã giết chết anh ấy, hức hức......
Hắn nhìn nó mà đau lòng theo, tại sao nó lại khóc nhiều đến vậy khi nhắc đến người đó
- Tôi và anh ấy quen nhau từ nhỏ, chúng tôi đi đâu cũng có nhau như hình với bóng, anh ấy hơn tôi hai tuổi luôn quan tâm chăm sóc tôi, đến khi tôi vừa tròn 14 tuổi anh ấy nói thích tôi và chúng tôi chính thức thành 1 cặp, nhưng tiếc rằng thời gian chúng tôi bên nhau quá ít. Tôi nhớ khi đó tôi vừa bước sang tuổi 16 thì anh ấy lại vì cứu tôi mà ra đi.......
Hắn ngồi nghe nó kể về người đó về kỉ niệm giữa 2 người về cái tai nạn ấy, tất cả tất cả về người đó nhưng hắn sao ali5 khó chịu quá, rất khó chịu. Hắn vô thức đưa tay lên lau nước mắt cho nó khiến nó sững người. Nó nhìn hắn không chớp mắt làm hắn bố rối, hắn khàn giọng nói
- Về thôi! cũng đừng khóc nữa, người đó mà thấy cậu như vậy cũng không vui đâu. Và từ nay hãy luôn cười vì cậu cười rất đẹp. Sau cơn mưa trời sẽ sáng
Hắn nói xong rồi đứng dậy bước đi, nó thì ngồi thừ ra dụi dụi mắt coi có phải là hắn không. Hôm nay hắn lạ quá không như thường ngày nhưng rồi nó cũng chạy theo hắn về nhưng cũng không quên quay lại nhìn cánh đồng ấy
- Tạm biệt anh Lio em sẽ không để anh buồn vì em nữa
Nó với hắn lên xe buýt về nhà, nhưng bỗng nó thấy người nó ướt nhẹp nó sợ về nhà lúc này ba mẹ sẽ lo nó không biết làm sao quay lại nhìn hắn tìm trợ giúp, hắn nhíu mày hỏi
- muốn gì?
Nó cười dịu dàng đáp
- Key tốt bụng đẹp trai giúp tôi với, tôi mà về với bộ dạng này thì ba mẹ lo chết, giúp tôi tìm cách đi
Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới đúng là không ổn, nhưng hắn cũng có ổn đâu vì đi theo nó mà hắn cũng ướt nhẹp đây này. Nó thấy hắn không trả lời tưởng hắn không đồng ý lại bắt đầu rủa hắn " Hứ cái đồ keo kiệt, nhờ chút xíu mà cũng không giúp. Sau này ai quen với hắn chắc xui lắm. cái đồ khỉ đột não heo người bò nói chung là động vật chưa tiến hóa, hứ!"
Xe cũng dừng lại, hắn không nói gì chỉ qua quán nước hồi sáng lấy xe, còn nó thì hậm hực lết bộ về nhà không biết phải nói sao cho ba mẹ đây, rõ khổ mà. Đang đi thì nó nghe tiếng
-Bíp bíp.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.