Chương 18: Chả Lẽ?
panda
29/10/2015
Nó quay đầu lại thấy hắn đang nhìn nó. Nó nghĩ " hắn sao thế nhỉ? Nhìn mình như quái vật thế? "- Sao? Không phải cậu tính về hả? Nhìn tôi làm gì?
-Tôi tính có lòng tốt chở ai kia về nhưng giờ thấy không cần thiết nữa rồi.
Hắn nói xong bèn phóng xe đi, nó chưa kịp hiểu ra vấn đề nữa, mãi lúc sau nó mới biết.
- Aaaa... tức quá!. Hứ không chở thì thôi ta đây không cần.
Miệng thì nói thế nhưng trong lòng nó đang rất rất khó chịu.
Về tới nhà, may quá ba mẹ nó đi vắng nó chạy 1 mạch lên phòng, tắm rửa xong nó mò tới bàn để bắt đầu công cuộc chiến đấu với hàng nghìn con số trong vở. Dù nó học khá tốt nhưng khi thấy những bài tập toán mà thầy yêu dấu của nó cho về nhà là nó cũng nản lắm rồi.
30phút trôi qua....... 1tiếng trôi qua...
-aaaaa...- tiếng hét của nó.
Nó lấy tay đánh vào đầu, miệng cứ lảm nhảm " mày điên rồi Nu ơi ! Điên thât rồi!"
Chuyện là thế này, cả tiếng đồng hồ mà nó chưa làm được bài nào mà não nó đã bị lấp đầy hình ảnh của hắn rồi. Những hình ảnh dưới mưa cùng hắn cứ ùa về. Nó không thể nào tập trung được.
-Chả lẽ.....mình thích hắn ư?- nó tự hỏi.
...............................................................
Hắn phóng xe trên đường quốc lộ. Dọc bên đường không có nhà chỉ là những hàng lau. Hình như hắn đang đi tới 1 vùng ngoại ô nào đó.
Chiếc xe dừng lại bên 1 khu đất trống khá rộng, nhưng nhìn rất hoang vu không nhà cửa xung quanh, ở đây chỉ có duy nhất 1 thứ đó là cỏ dại. Hắn bước cứ bước và 1 thứ hiện ra đó là 1 ngôi mộ, hắn tới gần và quỳ xuống, hắn cứ như thế 1 lúc lâu
- Hình như tôi đã thích cô ấy rồi. Nhưng tôi phải làm sao? Liệu cô ấy có chấp nhận tôi k?........
............................
Sáng nay việc thức dậy đối với nó giống cực hình mà. Cả đêm hắn cứ ám lấy tâm trí nó làm nó không thể nào ngủ được, hơn 2h sáng mới chợp mắt giờ lại phải dậy nó khóc cũng không được.
Nó bước vào lớp. Vy chạy tới tính hù nó nhưng ôi khong nó hù Vy mới đúng. Mắt nó thâm quầng như gấu trúc làm Vy giật cả minh. Vy đánh vai nó bảo
- tối qua làm gì mà giờ ra như thế?
Nó uể oải trả lời
- Đừng nhắc nữa, tao đang khổ lắm đây.
Vy hơi lo, không lẽ hôm qua nhớ Lio quá mới ra như thế. Vy hỏi tiếp
- không lẻ....
-lẻ chẳn gì ở đây. Tao bị 1 người ám- nó hậm hực nói.
Vy lại khó hiểu- ai ám mày.
Nó nhíu mày rồi nói nhỏ vào tai Vy " ông Key"
- HẢ? - Vy hét. Nó quay lsi bịt miệng con bạn chí cốt
- mày im coi muốn làm trung tâm vũ trụ hả?
Vy lấy bình tỉnh nghe nó kể sự việc. Vy nghe xong cười cười
- chả lẽ bà....
Nó ngơ ngơ ra nghĩ không lẽ Vy cũng suy nghĩ jống nó.
- Ý mày là gì
Nụ cười của Vy càng sâu hơn nữa
- Thì là mày thích ông Key rồi hả? Mày ăn gì mà ngốc thế. Chỉ có thích mới nghĩ về người đó đến nổi mất ngủ như mày. Chà chà bạn tao đã tương tư rồi nhỉ.
Những lời Vy nói càng làm nó đỏ mặt. . Suy nghĩ thì đúng là nó cũng có chút gì đó gọi là xao xuyến nhưng vẫn không dám khẳng định mình thích hắn. Nhiều lúc nó muốn thoải mái thích 1 người nhưng nó lại không dám. Nó cảm thấy có lỗi với Lio, vậy nếu nó thích Key thì phải làm sao đây? Nó khó quyết định quá. Thôi thì nó sẽ nghe theo ý trời .
Cùng lúc hắn bước vào chỉ nhìn nó 1 chút nhưng lại bắt gặp khuôn măt đỏ như cà chua của nó, chưa kể cả ánh mắt khó hiểu của nó. Hắn nhíu mày
- sáng bị ai cho ăn ớt hay sao mặt đỏ thế?
-Tôi tính có lòng tốt chở ai kia về nhưng giờ thấy không cần thiết nữa rồi.
Hắn nói xong bèn phóng xe đi, nó chưa kịp hiểu ra vấn đề nữa, mãi lúc sau nó mới biết.
- Aaaa... tức quá!. Hứ không chở thì thôi ta đây không cần.
Miệng thì nói thế nhưng trong lòng nó đang rất rất khó chịu.
Về tới nhà, may quá ba mẹ nó đi vắng nó chạy 1 mạch lên phòng, tắm rửa xong nó mò tới bàn để bắt đầu công cuộc chiến đấu với hàng nghìn con số trong vở. Dù nó học khá tốt nhưng khi thấy những bài tập toán mà thầy yêu dấu của nó cho về nhà là nó cũng nản lắm rồi.
30phút trôi qua....... 1tiếng trôi qua...
-aaaaa...- tiếng hét của nó.
Nó lấy tay đánh vào đầu, miệng cứ lảm nhảm " mày điên rồi Nu ơi ! Điên thât rồi!"
Chuyện là thế này, cả tiếng đồng hồ mà nó chưa làm được bài nào mà não nó đã bị lấp đầy hình ảnh của hắn rồi. Những hình ảnh dưới mưa cùng hắn cứ ùa về. Nó không thể nào tập trung được.
-Chả lẽ.....mình thích hắn ư?- nó tự hỏi.
...............................................................
Hắn phóng xe trên đường quốc lộ. Dọc bên đường không có nhà chỉ là những hàng lau. Hình như hắn đang đi tới 1 vùng ngoại ô nào đó.
Chiếc xe dừng lại bên 1 khu đất trống khá rộng, nhưng nhìn rất hoang vu không nhà cửa xung quanh, ở đây chỉ có duy nhất 1 thứ đó là cỏ dại. Hắn bước cứ bước và 1 thứ hiện ra đó là 1 ngôi mộ, hắn tới gần và quỳ xuống, hắn cứ như thế 1 lúc lâu
- Hình như tôi đã thích cô ấy rồi. Nhưng tôi phải làm sao? Liệu cô ấy có chấp nhận tôi k?........
............................
Sáng nay việc thức dậy đối với nó giống cực hình mà. Cả đêm hắn cứ ám lấy tâm trí nó làm nó không thể nào ngủ được, hơn 2h sáng mới chợp mắt giờ lại phải dậy nó khóc cũng không được.
Nó bước vào lớp. Vy chạy tới tính hù nó nhưng ôi khong nó hù Vy mới đúng. Mắt nó thâm quầng như gấu trúc làm Vy giật cả minh. Vy đánh vai nó bảo
- tối qua làm gì mà giờ ra như thế?
Nó uể oải trả lời
- Đừng nhắc nữa, tao đang khổ lắm đây.
Vy hơi lo, không lẽ hôm qua nhớ Lio quá mới ra như thế. Vy hỏi tiếp
- không lẻ....
-lẻ chẳn gì ở đây. Tao bị 1 người ám- nó hậm hực nói.
Vy lại khó hiểu- ai ám mày.
Nó nhíu mày rồi nói nhỏ vào tai Vy " ông Key"
- HẢ? - Vy hét. Nó quay lsi bịt miệng con bạn chí cốt
- mày im coi muốn làm trung tâm vũ trụ hả?
Vy lấy bình tỉnh nghe nó kể sự việc. Vy nghe xong cười cười
- chả lẽ bà....
Nó ngơ ngơ ra nghĩ không lẽ Vy cũng suy nghĩ jống nó.
- Ý mày là gì
Nụ cười của Vy càng sâu hơn nữa
- Thì là mày thích ông Key rồi hả? Mày ăn gì mà ngốc thế. Chỉ có thích mới nghĩ về người đó đến nổi mất ngủ như mày. Chà chà bạn tao đã tương tư rồi nhỉ.
Những lời Vy nói càng làm nó đỏ mặt. . Suy nghĩ thì đúng là nó cũng có chút gì đó gọi là xao xuyến nhưng vẫn không dám khẳng định mình thích hắn. Nhiều lúc nó muốn thoải mái thích 1 người nhưng nó lại không dám. Nó cảm thấy có lỗi với Lio, vậy nếu nó thích Key thì phải làm sao đây? Nó khó quyết định quá. Thôi thì nó sẽ nghe theo ý trời .
Cùng lúc hắn bước vào chỉ nhìn nó 1 chút nhưng lại bắt gặp khuôn măt đỏ như cà chua của nó, chưa kể cả ánh mắt khó hiểu của nó. Hắn nhíu mày
- sáng bị ai cho ăn ớt hay sao mặt đỏ thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.