Chương 19: Thích Thật Rồi?
panda
07/11/2015
Khị nghe hắn hỏi thì mặt nó càng đỏ hơn.
- Kệ tôi_ Nó quay mặt sang chỗ khác trả lời. Hắn thì thở dài khó hiểu. Thế là cả ngày hôm nay nó như người mất hồn. Tâm trí nó toàn là hình ảnh của hắn . Nó như đang lạc trong mê cung do hắn tạo ra cho nó. Sau giờ học nó ghé qua hiệu sách để có thể thư giản. Tiểu thuyết là thứ nó thích nhất nhưng hôm nay có lẽ Không phải như dậy. Vừa mở cuốn sách là hình ảnh hắn lại xuất hiện. Nó như phát điên lên. Làm sao có thể không nghĩ tới hắn đây. Trên đường về nó đi ngang qua 1 quán cafe ở góc ngã tư, nó bước vào muốn thư giản 1 chút thì no thấy hắn mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng lên nhưng lại tái nhợt. Trước mắt nó thấy hắn và 1 cô gái đang hôn nhau rất ngọt. Nó đứng đấy nhìn,cảm xúc thì trào dâng khó hiễu , nó bắt gặp ánh mắt của hắn, nhưng nó lại quay người bỏ chạy. Nó cứ chạy hoài nước mắt bỗng trong khóe mắt tuôn ra, tại sao nó lại khóc? Tại sao nó lại khó chịu như thế chứ. Còn hắn khi thấy nó hắn cũng bất ngờ nhưng bất ngờ hơn với thái độ của nó. Hắn quay lại nhìn cô gái bên cạnh
- Em đi Mĩ nhớ giữ gìn sức khỏe. Giờ anh có việc nên không tiễn em được.
Cô gái mỉm cười:
- anh khi nào cũng vậy, lạnh lùng khó ưa. Thôi được rồi anh bận thì cứ đi. E không tiễn nhe..
Nó về nhà liền vào phòng. Nó tự nhốt mình lại. Lại 1 lần nữa nó rơi vào tinh trạng này, đó là ngày Lio mất, nhưng giờ chỉ vì hắn. Nó tự nói với bản thân rằng mình đang ghen sao? Mình là gì của hắn mà ghen chứ, tại sao mình lại như thế?Trời cũng tối dần, rồi 1 lần nữa mưa rơi lúc nó tệ nhất. Nó nhìn ra ngoài mưa thì cứ rơi thấm vào từng nỗi đau trong lòng nó. Nó thích hắn thật rồi thích hơn những gì nó từng nghĩ. Nhưng chắc nó không còn cơ hội rồi hắn đã có người mà hắn yêu rồi. Chắc tình cảm của nó sẽ không bao giờ được chấp nhận. Nhưng sao lòng nó khó chịu quá, nó phải làm sao đây, nó không còn lí trí nữa rồi, nó vô thức chạy ra khỏi nhà. Nó chạy dưới cơn mưa lanh buốt . Nhìn nó thật bé nhỏ, cơn mưa phủ lên cơ thể nhỏ của nó, phủ lện cả tâm tình hỗn loạn của nó. Chạy chạy rồi nó dừng trước cửa nhà hắn khi nào không hay. Nó lưỡng lự rổi cũng bấm chuông. Cánh cổng sắt to được mở ra xuất hiện khuôn mặt thân quen mà nó đang muốn chạm vào. Nó ngước lên nhìn hắn, tay nó liên hồi đánh vào vòm ngực của hắn. Nó cứ đánh mặc kệ hắn đau hay không, nhưng do mưa nên tay nó buốt lại không thể đánh được nữa. Nó lại nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lên tiếng
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao......- nó hét lớn trong cơn mưa ấy như sự bất lực của nó. Hắn chỉ nhìn nó mà không nói gì mặc cho nó lảm nhảm hay đánh hắn. Nó không thấy hắn trả lời nên lại tiếp tục nói tiếp, giọng nó cứ nức lên từng hồi
- tại sao chứ? Tại sao cậu lại bước vào cuộc đời của tôi? Tại sao cậu cứ đi trong tim tôi vậy hả? Hức..hức. Tôi tưởng trong tim tôi chỉ có mình anh ấy và mãi mãi vẫn vậy. Nhưng không tôi đã sai, sai thât rồi. Chính cậu là nguyên nhân, chính cậu , hức hức. Tôi thật sự thích cậu rồi, hức thích thật rồi. Nhưng khi tôi nhận ra điều đó thì cũng là lúc tôi đau nhất. Tôi đúng là con ngốc mà khi nghĩ rằng cậu cũng có thể thích tôi. Nhưng nực cười cậu có bạn gái rồi sao có thể chứ?- nó nói trong vô vọng mưa vẫn rơi nước mắt vẫn tuôn. Nó không còn sức nữa rồi, nó mệt quá. Nó từ từ nhắm mắt và hình ảnh cuối cùng vẫn là gương mặt hắn nhưng mặt hắn đang hốt hoảng, nó mỉm cười rồi cùng ngất hẳn đi.......
- Kệ tôi_ Nó quay mặt sang chỗ khác trả lời. Hắn thì thở dài khó hiểu. Thế là cả ngày hôm nay nó như người mất hồn. Tâm trí nó toàn là hình ảnh của hắn . Nó như đang lạc trong mê cung do hắn tạo ra cho nó. Sau giờ học nó ghé qua hiệu sách để có thể thư giản. Tiểu thuyết là thứ nó thích nhất nhưng hôm nay có lẽ Không phải như dậy. Vừa mở cuốn sách là hình ảnh hắn lại xuất hiện. Nó như phát điên lên. Làm sao có thể không nghĩ tới hắn đây. Trên đường về nó đi ngang qua 1 quán cafe ở góc ngã tư, nó bước vào muốn thư giản 1 chút thì no thấy hắn mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng lên nhưng lại tái nhợt. Trước mắt nó thấy hắn và 1 cô gái đang hôn nhau rất ngọt. Nó đứng đấy nhìn,cảm xúc thì trào dâng khó hiễu , nó bắt gặp ánh mắt của hắn, nhưng nó lại quay người bỏ chạy. Nó cứ chạy hoài nước mắt bỗng trong khóe mắt tuôn ra, tại sao nó lại khóc? Tại sao nó lại khó chịu như thế chứ. Còn hắn khi thấy nó hắn cũng bất ngờ nhưng bất ngờ hơn với thái độ của nó. Hắn quay lại nhìn cô gái bên cạnh
- Em đi Mĩ nhớ giữ gìn sức khỏe. Giờ anh có việc nên không tiễn em được.
Cô gái mỉm cười:
- anh khi nào cũng vậy, lạnh lùng khó ưa. Thôi được rồi anh bận thì cứ đi. E không tiễn nhe..
Nó về nhà liền vào phòng. Nó tự nhốt mình lại. Lại 1 lần nữa nó rơi vào tinh trạng này, đó là ngày Lio mất, nhưng giờ chỉ vì hắn. Nó tự nói với bản thân rằng mình đang ghen sao? Mình là gì của hắn mà ghen chứ, tại sao mình lại như thế?Trời cũng tối dần, rồi 1 lần nữa mưa rơi lúc nó tệ nhất. Nó nhìn ra ngoài mưa thì cứ rơi thấm vào từng nỗi đau trong lòng nó. Nó thích hắn thật rồi thích hơn những gì nó từng nghĩ. Nhưng chắc nó không còn cơ hội rồi hắn đã có người mà hắn yêu rồi. Chắc tình cảm của nó sẽ không bao giờ được chấp nhận. Nhưng sao lòng nó khó chịu quá, nó phải làm sao đây, nó không còn lí trí nữa rồi, nó vô thức chạy ra khỏi nhà. Nó chạy dưới cơn mưa lanh buốt . Nhìn nó thật bé nhỏ, cơn mưa phủ lên cơ thể nhỏ của nó, phủ lện cả tâm tình hỗn loạn của nó. Chạy chạy rồi nó dừng trước cửa nhà hắn khi nào không hay. Nó lưỡng lự rổi cũng bấm chuông. Cánh cổng sắt to được mở ra xuất hiện khuôn mặt thân quen mà nó đang muốn chạm vào. Nó ngước lên nhìn hắn, tay nó liên hồi đánh vào vòm ngực của hắn. Nó cứ đánh mặc kệ hắn đau hay không, nhưng do mưa nên tay nó buốt lại không thể đánh được nữa. Nó lại nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lên tiếng
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao......- nó hét lớn trong cơn mưa ấy như sự bất lực của nó. Hắn chỉ nhìn nó mà không nói gì mặc cho nó lảm nhảm hay đánh hắn. Nó không thấy hắn trả lời nên lại tiếp tục nói tiếp, giọng nó cứ nức lên từng hồi
- tại sao chứ? Tại sao cậu lại bước vào cuộc đời của tôi? Tại sao cậu cứ đi trong tim tôi vậy hả? Hức..hức. Tôi tưởng trong tim tôi chỉ có mình anh ấy và mãi mãi vẫn vậy. Nhưng không tôi đã sai, sai thât rồi. Chính cậu là nguyên nhân, chính cậu , hức hức. Tôi thật sự thích cậu rồi, hức thích thật rồi. Nhưng khi tôi nhận ra điều đó thì cũng là lúc tôi đau nhất. Tôi đúng là con ngốc mà khi nghĩ rằng cậu cũng có thể thích tôi. Nhưng nực cười cậu có bạn gái rồi sao có thể chứ?- nó nói trong vô vọng mưa vẫn rơi nước mắt vẫn tuôn. Nó không còn sức nữa rồi, nó mệt quá. Nó từ từ nhắm mắt và hình ảnh cuối cùng vẫn là gương mặt hắn nhưng mặt hắn đang hốt hoảng, nó mỉm cười rồi cùng ngất hẳn đi.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.