Chương 12
Nhan Ngữ Hâm
30/07/2014
Edit: Rùa
Duyên phận…
Ở một thành phố lớn đông đúc có đến ba trăm vạn dân, lại nhiều người ngụ
cư như thành phố C này, mà trong một ngày có thể gặp mặt hai lần thì
đúng là kỳ tích.
“Hạ tiểu thư, hình như lần nào chúng ta chạm mặt, cô cũng đang gặp chuyện nhỉ.” – Vẫn là nụ cười tươi nhẹ nhàng ấy.
Hạ An Nhiên đang bực bội, chuyện của Tô Mộc Thần và cả chuyện suýt bị trộm điện thoại vừa rồi khiến thần kinh của cô căng như dây đàn, nhưng khi
nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cảm xúc trong cô dịu đi nhiều, bao
nhiêu khó chịu lập tức giảm xuống mức thấp nhất.
“Đúng vậy, cũng không biết cảnh sát Trầm là quý nhân của tôi hay là…”
Hạ An Nhiên dừng câu nói đúng chỗ, nếu nói hết sẽ khiến người khác chú ý.
Mỗi lần cô gặp Trầm Hi đều đang ở tình trạng không hay ho gì, thật không biết Trầm Hi là quý nhân của cô hay là…
“Tiểu nhân?”
Trầm Hi mỉm cười bổ sung cho câu nói kia, theo ý tứ của Hạ An Nhiên, nếu không là quý nhân đương nhiên là tiểu nhân rồi.
Hạ An Nhiên khẽ cười khúc khích.
“Cũng không hẳn là tiểu nhân.”
Nếu Trầm Hi là tiểu nhân thì cái tên Tô Mộc Thần kia phải gọi là gì? Khắc tinh chăng?
Trầm Hi đứng gãi đầu gãi tai nhìn Hạ An Nhiên trước mặt mình, anh nhớ lại vẻ tình tĩnh lạnh lùng của cô khi ở trên xe, cho dù đối mặt với tình huống như vậy nhưng cô không hề sợ hãi kêu khóc. Không biết cô bình tĩnh thật hay đang giả vờ bình tĩnh, hoặc đây là biểu hiện đã được tôi luyện,
không lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Cô rất thú vị.
“Hạ tiểu thư, chuyện vừa rồi coi như cô nợ tôi một ơn có phải không?” – Trầm Hi mỉm cười chờ phản ứng của Hạ An Nhiên.
“Trừ bạo an dân không phải là công việc của cảnh sát các anh sao?” – Hạ An
Nhiên nhếch miệng, cảnh sát bắt cướp là lẽ đương nhiên, sao bây giờ lại
nói cô phải chịu ơn chứ?
“A, trên mạng không phải có câu: ‘Cảnh sát là lưu manh có giấy phép’ sao?” – Trầm Hi cười nhẹ, giọng điệu cười cợt, một câu nhiều nghĩa như vậy
nhưng cách nói của anh làm nó trở nên giống một câu bông đùa, mặc dù
trên mạng có rất nhiều người cùng có suy nghĩ như vậy.
Con người Trầm Hi cũng giống nụ cười của anh, trong sáng lương thiện, như
mặt trời ban mai. Khi anh bỏ bộ cảnh phục xuống lại có cảm giác nhàn
nhã, nhìn thoáng qua giống một học sinh, không hề có phong thái của cảnh sát chuyên nghiệp.
“Cho nên anh định đùa giỡn với lưu manh?”
Trầm Hi bật cười, anh thừa nhận câu nói vừa rồi của mình là câu đùa cho vui, nhưng Hạ An Nhiên lại dùng thái độ bình tĩnh để hỏi một câu như vậy quả thật rất buồn cười.
“Hạ tiểu thư, cô nói những lời như vậy trong hoàn cảnh này có thể mỉm cười
một chút không, đâu cần dùng bộ dạng nghiêm túc như thế.”
Trầm Hi thật lòng đề nghị, anh rất nghiêm túc, còn giảng giải tỉ mỉ rằng,
nếu có thể vừa nói vừa tươi cười thì câu nói sẽ hài hước hơn.
“Phải rồi, Duệ Duệ đã được ba nó đưa đi rồi à?”
Trầm Hi nghĩ một lúc rồi hỏi. Buổi sáng vẫn còn thấy đứa nhỏ kia bám dính
bên người Hạ An Nhiên, mà bây giờ không thấy bóng dáng nó đâu nên anh
cảm thấy lạ.
Đứa bé kia thật đáng yêu, tuy rằng mới chỉ nhìn thấy nó hai lần nhưng đã khiến anh cảm thấy rất yêu quý.
Chắc cô phải kiên quyết lắm mới đưa được đứa trẻ cho ba của nó.
Trầm Hi mà không nhắc tới thì có lẽ cô đã quên mất chuyện này, Hạ An Nhiên
nhớ lại tiếng khóc nức nở của Duệ Duệ bên đầu dây bên kia. Tiếng khóc
oan ức như vậy, nó còn gọi “mẹ, mẹ” bằng chất giọng khàn khàn nữa chứ.
Nghe âm thanh đó làm cô có cảm giác không thoải mái, không yên tâm. –
“À, chắc là ba nó sẽ chăm sóc nó tốt thôi.”
Hạ An Nhiên hạ giọng. Cô mới đưa đứa bé cho anh ta có một buổi chiều mà nó đã khóc đến mức như vậy, rốt cuộc anh ta đang làm cái gì thế? Không
phải anh ta đánh nó đấy chứ? Mà người như anh ta thì làm sao biết dỗ trẻ con.
“Ừ, có cha mẹ nào mà lại không quan tâm chăm sóc tốt cho con cái mình đâu.” – Trầm Hi cảm thán, mặc dù trong xã hội thời nay có không ít những vụ
án đi ngược với đạo lý ‘Hổ dữ không ăn thịt con’, thế nhưng Trầm Hi vẫn
tin rằng, không có người cha người mẹ nào nguyện ý làm hại con của mình
cả.
Còn cái người kia thì sao?
Hạ An Nhiên suy nghĩ một chút, mong là vậy.
—–bamholyland.com—–
Tô Mộc Thần nhìn cái người ngồi ở ghế bên cạnh – đang vì cuộc điện thoại
kia mà càng khóc to hơn, hắn gọi lại lần nữa nhưng nghe thấy tiếng thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” – Hắn nắm
chặt chiếc điện thoại di động, bực mình ném nó ra đằng sau.
Cái cô nàng Hạ An Nhiên kia, đã từ chối điện thoại của hắn thì cũng thôi,
giờ lại còn tắt máy. Đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ phải không, cho nên
cô ta mới không để ý đến đứa bé có khóc hay không, để mặc kệ hắn tự xử
lý.
“Này, nhóc con!”
Tô Mộc Thần xì khói, tâm trạng của hắn hết sức tệ hại, không còn có thể
duy trì được vẻ mặt tươi cười thường thấy nữa rồi. Khuôn mặt hắn lúc này nhăn nhó khó chịu giống như món cà dầm chao vậy.
“Đừng có khóc nữa nghe chưa.”
Tô Mộc Thần cố đè giọng nói của mình xuống, âm điệu rõ ràng đang rất buồn
bực, nhưng lời quát vẫn ảnh hưởng tới Duệ Duệ. Từ trước đến nay nó là
một đứa trẻ không ưa bị quát nặng, vì nếu làm cho nó sợ hãi, nó sẽ càng
khóc to hơn. Thật ra, trẻ con đứa nào cũng vậy.
“Mẹ, mẹ, con muốn mẹ…..”
Đôi mắt to tròn ngập đầy nước mắt, nhìn thấy nước mắt trào ra liên tục, Tô
Mộc Thần đấm tay vào vô lăng. Thằng nhóc quỷ kia cứ gọi mẹ hoài thì Hạ
An Nhiên sẽ thực sự xuất hiện sao?Anh không nghĩ như vậy, xem ra hôm
nay phải mang theo nó đi khắp nơi rồi.
Tô Mộc Thần đánh tay lái, quyết định quay về nhà. Trước hết phải cho tiểu quỷ này đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn cơm.
Hắn là đàn ông độc thân nên không có nhiều đồ ăn trong tủ lạnh, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên hắn chăm sóc cho một đứa bé nên không biết phải làm thế nào.
Hạ An Nhiên nói, nếu trẻ con khóc chỉ cần dỗ dành nó sẽ nín. Đúng là lời
nói vu vơ. Hắn đã mua quần áo cho nó, còn nói chuyện dịu dàng hơn, nhưng đứa bé này thật sự không nể mặt hắn chút nào. Khuôn mặt nhỏ bé chề ra,
đôi mắt lúc nào cũng ngập nước.
Tô Mộc Thần không biết cách cho một đứa bé ăn cơm, nhưng cũng không đến
mức nó phải thể hiện thái độ như nàng dâu bị ngược đãi như vậy chứ.
Tô Mộc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi phía đối diện, trên tay thằng bé cầm một miếng pizza vừa cắn vừa nghịch.
Bẩn quá, sao có thể nghịch đồ ăn như vậy.
“Duệ Duệ…” – Tô Mộc Thần hắng giọng, cố gắng đè nén giọng nói của mình dịu dàng hơn một chút.
“Không được nghịch đồ ăn.”
“A.”
Duệ Duệ sợ hãi nhìn hắn, sau đó đem miếng pizza đã bị nghịch nát bấy cho vào miệng.
“Duệ Duệ”
Nhìn thấy Duệ Duệ cho cả miếng pizza kia vào miệng, Tô Mộc Thần không nhin
được vươn tay qua bắt lấy bàn tay Duệ Duệ, không cho nó nhét thêm nữa.
Nhưng hắn không ngờ càng kéo, nó lại càng giữ chặt. – “Của Duệ Duệ, của
Duệ Duệ.”
Tiểu quỷ kia nắm chặt miếng pizza trong tay khiến các loại rau thịt dính vào với nhau thành một khối.
“Duệ Duệ!”
Tô Mộc Thần cao giọng, thậm chí cả người cũng đứng lên,
Hắn giằng lấy miếng pizza từ trong tay của Duệ Duệ.
“Đồ ăn đã nghịch đến nát bấy rồi, không ăn được nữa.”
“Của con.”
Duệ Duệ vươn tay, đôi mắt to tròn hau háu nhìn đống lộn xộn kia, như thể
chỉ cần có cơ hội nó sẽ giành lại đống đó và cho vào miệng.
“Không ăn được.”
Tô Mộc Thần quát nhẹ một tiếng, dứt khoát đem đống hỗn độn kia để sang một bên, rồi cầm khăn trên bàn lau sạch lòng bàn tay mình. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra pizza lại có thể trông kinh khủng như vậy.
Duệ Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào hỗn độn kia, đôi mắt nó ngập nước.
“Đấy là của con.”
Tô Mộc Thần cầm một miếng pizza mới đưa cho Duệ Duệ, hắn thực sự sợ đứa bé này lại khóc ầm lên. Mọi người đều nói đàn bà là chúa hay mau nước mắt, nhưng trẻ con mới thật sự là chúa nước mắt, đang yên đang lành cũng có
thể khóc được.
“Duệ Duệ ngoan, ăn miếng này đi.”
“Con không ăn, không ăn…”
Duệ Duệ ghé vào cạnh bàn, cúi đầu khóc nức nở, một số thực khách trong nhà
hàng nghe thấy tiếng bèn liên tục nhìn sang bên này, kèm theo những lời
xì xào to nhỏ.
Khi hắn vừa đưa Duệ Duệ vào nhà hàng đã bắt gặp vô số những ánh mắt thông
cảm, Tô Mộc Thần cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Chẳng nhẽ đàn ông đưa một đứa
trẻ đi ăn là chuyện rất kỳ lạ sao?
Nhóc con này vì sao không thể hòa hợp được với hắn? Cứ động một chút là
khóc, động chút là khóc? Chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên?
Tô Mộc Thần rút tiền để lên mặt bàn, một tay chụp lấy vai Duệ Duệ, một tay cầm túi đồ mới mua đi ra khỏi tiệm.
Tất cả những chuyện này đều do Hạ An Nhiên gây ra, tốt nhất đứa nhỏ nên an
phận từ giờ đến ngày mai khi hắn đưa nó trả lại cho cô, sống chết gì hắn cũng phải trả lại. Không ai chọc giận Tô Mộc Thần hắn mà còn toàn mạng
trở về. Quả thực Tô Mộc Thần chưa bao giờ có cảm giác như hiện nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.