Chương 40
Nhan Ngữ Hâm
08/01/2015
Cuối tuần luôn là thời điểm Hạ An Nhiên yêu thích nhất, bởi vì cô có thể ngủ thoải mái đến bao giờ muốn dậy thì thôi, nhưng cuối tuần này không
giống như trước đây.
Ngủ trên ghế salon đến nửa đêm làm cả người mỏi nhừ, mới nằm trên giường được một lúc lại bị người ta đánh thức, sau đó đột nhiên nhận được lời tỏ tình.
Sống hơn hai mươi năm, cô bỗng thấy mình giống như: “Cuối cùng hôm nay cũng có người coi mình là phụ nữ.”, bông hoa đào này dù tốt hay xấu thì cũng nở bung rồi.
Mới sáng sớm Duệ Duệ đã bày ra vẻ mặt không vui, cái miệng chu lên phụng phịu, tốc độ ăn sáng cũng chậm hơn bình thường, chỉ gẩy gẩy mấy cái rồi thả muỗng xuống không chịu ăn.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên nhìn bát cháo vẫn còn đầy nguyên, thằng bé chưa bao giờ cáu kỉnh thế này, tại sao hôm nay lại đột nhiên trở nên nóng nảy như vậy?
“Con làm sao vậy?”
Hạ An Nhiên nhìn Duệ Duệ ngồi trên ghế salon, hai tay vòng trước ngực, miệng chu lên, mặt mày cau có, bộ dạng giống hệt một ông cụ non.
“Sao baba lại không ở đây ạ?” Duệ Duệ hỏi dỗi.
Thì ra là chuyện này.
Tối hôm qua hai ba con ngủ cùng nhau, thế mà sáng sớm dậy lại thấy Hạ An Nhiên nằm bên cạnh. Nhưng bé vẫn cứ tưởng Tô Mộc Thần còn ở đây nên mặc quần áo xong vội vã chạy ra ngoài phòng khách tìm, lại tìm không thấy, ánh mắt bé tràn đầy thất vọng, cái đầu nhỏ cúi gằm xuống.
“Baba nói ngủ cùng Duệ Duệ, sao bây giờ lại không thấy đâu?”
Duệ Duệ chu môi, hỏi câu này mà viền mắt đã hơi sưng đỏ, sắp khóc tới nơi.
Cô biết mà, càng làm cho người khác hi vọng thì đến lúc không làm được thất vọng càng nhiều. Nếu ngày hôm qua Tô Mộc Thần không nói như vậy, sáng sớm hôm nay Duệ Duệ cũng không cáu kỉnh với cô.
Cái tên kia…
“Bởi vì ba rất bận con à…”
Hạ An Nhiên mỉm cười không được tự nhiên, hơn bốn giờ sáng tên kia đứng sau cánh cửa nói một câu rồi đi ngay, anh ta thì thoải mái rồi, nói xong đi luôn, để lại một mình cô thấp thỏm không yên, từ lúc đó đến sáng cũng không ngủ nổi nữa.
Tên kia đúng là đồ khốn!
“Nhưng mà…nhưng mà….”
Hai con mắt lấp lánh nước của Duệ Duệ xoay tròn, có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết dùng từ ngữ như thế nào, thằng bé chỉ có thể tức giận dụi đầu vào trong ngực Hạ An Nhiên.
Cô nhẹ vuốt đầu bé.
Trẻ con vô cùng mẫn cảm.
“Duệ Duệ, không phải hôm nay con nói chúng ta sẽ đi vườn bách thú hay sao?” Hạ An Nhiên mỉm cười hỏi, “Một lúc nữa chúng ta đi, nếu con không ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, mẹ sẽ không dẫn con đi xem mấy con vật nhỏ đâu…”
Cả tuần nay, Duệ Duệ đòi Hạ An Nhiên dẫn đi sở thú xem những con vật nhỏ đáng yêu. Thực ra, cô chẳng có hứng thú với những con vật bị nhốt trong lồng, chúng bị mất tự do, lại phải chịu vô số ánh mắt xem xét của con người, quá đáng thương.
Đây chỉ là cảm nhận riêng của cô, vì cô cảm thấy dù là con người hay động vật đều không muốn phạm vi sinh hoạt của mình chỉ vẻn vẹn trong một không gian khép kín như vậy.
Thế nhưng mấy hôm trước lúc đang xem phim hoạt hình, Duệ Duệ bỗng nhiên hớn hở đòi cô cho đi xem con sói, khi đó chưa đến cuối tuần, Duệ Duệ phải đi nhà trẻ mà cô cũng phải đi làm, cho nên đành phải đồng ý cuối tuần sẽ dắt bé đi sở thú.
“Được…”
Duệ Duệ gật đầu, giọng nói hơi chán nản nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ra để Hạ An Nhiên đút cháo cho bé.
Ăn được vài miếng, chuông cửa bỗng vang lên.
Hạ An Nhiên dắt Duệ Duệ đến bàn ăn, bế bé ngồi lên ghế rồi đưa muỗng vào tay ý bảo bé tự xúc, sau đó cô ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy Tô Mộc Thần đang đứng bên ngoài, Hạ An Nhiên cảm thấy rất bất ngờ.
Tô Mộc Thần đã thay quần áo, lúc này anh mặc một chiếc quần jean tối màu, áo khoác màu xám tro, cả khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, nhìn không giống như người có tuổi, nếu bây giờ đi vào trường đại học, chắc không có ai nghi ngờ tuổi tác của anh đâu.
Thấy Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên hơi mất tự nhiên, phải đối mặt với người tối qua nói những lời mập mờ như thế với mình, cô không làm cách nào tỏ vẻ bình thường cho được.
Trái lại, phản ứng của Tô Mộc Thần rất tự nhiên, hình như chuyện mới xảy ra lúc rạng sáng hôm nay không hề ảnh hưởng đến anh.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên mở cửa, khuôn mặt Tô Mộc Thần tràn đầy ý cười.
“Chào buổi sáng.”
Tô Mộc Thần mỉm cười chào hỏi.
“Anh có việc gì sao?”
Hạ An Nhiên chặn ở cửa, không có ý định cho Tô Mộc Thần vào nhà. Bởi vì cái tên này mà Duệ Duệ không chịu ăn sáng, nếu anh ta lại làm ra chuyện gì nữa, chưa biết chừng tối nay thằng bé lại cáu kỉnh không chịu đi ngủ cũng nên.
“Không định cho anh vào nhà sao?”
Tô Mộc Thần khẽ cười trước hành động của cô, trên mặt cô hiện rõ ba chữ “xin dừng bước”, thiếu mỗi cảnh giang rộng hai tay giống như gà mẹ bảo vệ lũ gà con trước con mắt của diều hâu thôi.
“Chúng tôi sẽ ra ngoài bây giờ, hôm nay anh không bận à?”
Hạ An Nhiên quay đầu nhìn Duệ Duệ, hình như bé không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn cháo.
“Đi đâu? Anh đưa hai người đi?”
Tô Mộc Thần vừa nói, vừa nhân lúc Hạ An Nhiên không để ý, lách người đi vào phòng.
“Này, anh…”
Hạ An Nhiên thầm oán giận, sao cô lại để anh ta dễ dàng chen vào phòng như thế, thật là!
Hạ An Nhiên bất đắc dĩ đi theo Tô Mộc Thần vào trong phòng, nhìn anh, cô có cảm giác mình giống như người hầu của anh vậy.
Thật là bi ai, Hạ An Nhiên thầm nghĩ.
“Duệ Duệ…”
Tô Mộc Thần nhìn thấy Duệ Duệ đang ăn sáng, bèn mỉm cười đi đến cạnh bé, gọi con, giọng nói vừa ngọt vừa ngấy.
“Hừ…”
Duệ Duệ liếc mắt nhìn Tô Mộc Thần, không vui hừ một tiếng, sau đó chu miệng, tức giận ngoảnh mặt sang chỗ khác, lần đầu tiên không thèm chạy về phía anh nghênh đón.
Tô Mộc Thần cũng cảm thấy kì quái, bình thường Duệ Duệ nhìn thấy anh cho dù không nhào ngay vào trong ngực thì cũng ngọt ngào cười gọi “baba”, sao hôm nay lại có vẻ tức giận như vậy?
“Làm sao thế này, ai mới sáng sớm đã chọc giận Duệ Duệ của nhà ta rồi, cái miệng sao lại đáng yêu thế này…”
Tô Mộc Thần khẽ cười, đi lên phía trước nhấc bổng Duệ Duệ lên rồi ngồi vào chỗ của bé, sau đó đặt bé ngồi trên đùi mình. Anh đưa tay nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Duệ Duệ.
“Baba nói không giữ lời…”
Duệ Duệ vừa la hét vừa giãy dụa đòi trượt xuống khỏi đùi của Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn cô nàng Hạ An Nhiên vẫn đang thoải mái ăn bữa sáng, rõ ràng cô không hề có ý định nói giúp cho anh. Tô Mộc Thần càng ôm Duệ Duệ chặt hơn khiến bé không thể giãy dụa.
Duệ Duệ thấy mình không thể làm gì được liền nóng nảy.
“Mẹ, mẹ ơi…”
Bé vừa kêu vừa vươn tay về phía Hạ An Nhiên, muốn cô ôm.
“Tô Mộc Thần…”
Hạ An Nhiên nghe tiếng hét chói tai của Duệ Duệ, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, âm thanh của trẻ con vốn sắc nhọn, đâm thẳng vào màng nhĩ khiến cô phát đau.
Cô lên tiếng cảnh cáo Tô Mộc Thần, ánh mắt như muốn nói nếu anh còn tiếp tục trêu chọc Duệ Duệ thì cô sẽ lập tức đá anh ra khỏi nhà.
Nếu là người khác có thái độ này với Tô Mộc Thần thì anh nhất định sẽ không để yên, nhưng với hai người này, anh thật bó tay, có lẽ kiếp trước anh đã từng thiếu nợ hai mẹ con họ.
“Không phải hôm nay Duệ Duệ muốn ra ngoài chơi sao, sáng sớm ba về nhà là để thay quần áo thôi, như vậy mới có thể ra ngoài chơi với con, đúng không?”
Tô Mộc Thần nhấc cơ thể bé nhỏ xoay lại đối diện với mình, khuôn mặt tươi cười nghiêm túc nhìn Duệ Duệ nhưng lại thốt ra một lời nói dối.
Đương nhiên Tô Mộc Thần không biết hôm nay Hạ An Nhiên định đưa Duệ Duệ đi đâu, nhưng nếu cô muốn đưa bé ra ngoài thì chắc hẳn là có ý định đi chơi.
Hôm nay không phải Tô Mộc Thần có chủ đích đến đưa Duệ Duệ ra ngoài, lúc rạng sáng, sau khi nói xong câu kia trở về nhà, anh không ngủ thêm được chút nào.
Cả người rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
Anh không phủ nhận mình hơi kích động khi nói ra những lời kia, sau khi tỉnh táo lại anh cũng tự hỏi bản thân mình rằng liệu anh có hối hận vì một phút xúc động lúc đó hay không, và câu trả lời là không.
Thế mà anh lại không hề hối hận vì đã nói ra lời đó.
“Thật sao?”
Nghe Tô Mộc Thần nói như vậy, Duệ Duệ nhìn xuống quần áo của anh, đúng là đã đổi bộ khác, trẻ con thường không phân biệt được người lớn có nói dối hay không nên Duệ Duệ tin ngay.
“Baba đẹp trai nhất!”
Đôi mắt Duệ Duệ cong cong vì cười, mới lúc nãy còn tức giận thoáng cái đã tan thành mây khói.
“Cục cưng, ăn sáng xong ba đưa con ra ngoài chơi…”
Tô Mộc Thần thở phào một hơi, đặt Duệ Duệ sang ghế bên cạnh để bé ăn nốt bữa sáng của mình.
Nhìn bát cháo ngon miệng, đột nhiên anh cảm thấy hơi đói bụng. Trước đây khi Hạ An Nhiên còn ở nhà anh, mỗi sáng đều chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người, lúc nào anh ngủ dậy cũng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát và nghe thấy tiếng gọi của cô. Từ lúc cô rời đi, buổi sáng anh đều ra khỏi nhà đi làm khi bụng còn trống không.
Ngẫm lại mới thấy nhớ cái khoảng thời gian chỉ cần há miệng là có cơm ăn, lại rất có cảm giác gia đình nữa.
“Còn cháo không?” Tô Mộc Thần mỉm cười nhìn Hạ An Nhiên, giọng nói hơi nịnh nọt “Nếu còn, có thể giúp anh lấy một bát không?”
Người này, thật đúng là không biết xấu hổ…
Hạ An Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười vô hại kia thầm nghĩ, thật ra anh ta đến đây chỉ vì muốn ăn trực bữa sáng của cô chứ gì.
Ngủ trên ghế salon đến nửa đêm làm cả người mỏi nhừ, mới nằm trên giường được một lúc lại bị người ta đánh thức, sau đó đột nhiên nhận được lời tỏ tình.
Sống hơn hai mươi năm, cô bỗng thấy mình giống như: “Cuối cùng hôm nay cũng có người coi mình là phụ nữ.”, bông hoa đào này dù tốt hay xấu thì cũng nở bung rồi.
Mới sáng sớm Duệ Duệ đã bày ra vẻ mặt không vui, cái miệng chu lên phụng phịu, tốc độ ăn sáng cũng chậm hơn bình thường, chỉ gẩy gẩy mấy cái rồi thả muỗng xuống không chịu ăn.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên nhìn bát cháo vẫn còn đầy nguyên, thằng bé chưa bao giờ cáu kỉnh thế này, tại sao hôm nay lại đột nhiên trở nên nóng nảy như vậy?
“Con làm sao vậy?”
Hạ An Nhiên nhìn Duệ Duệ ngồi trên ghế salon, hai tay vòng trước ngực, miệng chu lên, mặt mày cau có, bộ dạng giống hệt một ông cụ non.
“Sao baba lại không ở đây ạ?” Duệ Duệ hỏi dỗi.
Thì ra là chuyện này.
Tối hôm qua hai ba con ngủ cùng nhau, thế mà sáng sớm dậy lại thấy Hạ An Nhiên nằm bên cạnh. Nhưng bé vẫn cứ tưởng Tô Mộc Thần còn ở đây nên mặc quần áo xong vội vã chạy ra ngoài phòng khách tìm, lại tìm không thấy, ánh mắt bé tràn đầy thất vọng, cái đầu nhỏ cúi gằm xuống.
“Baba nói ngủ cùng Duệ Duệ, sao bây giờ lại không thấy đâu?”
Duệ Duệ chu môi, hỏi câu này mà viền mắt đã hơi sưng đỏ, sắp khóc tới nơi.
Cô biết mà, càng làm cho người khác hi vọng thì đến lúc không làm được thất vọng càng nhiều. Nếu ngày hôm qua Tô Mộc Thần không nói như vậy, sáng sớm hôm nay Duệ Duệ cũng không cáu kỉnh với cô.
Cái tên kia…
“Bởi vì ba rất bận con à…”
Hạ An Nhiên mỉm cười không được tự nhiên, hơn bốn giờ sáng tên kia đứng sau cánh cửa nói một câu rồi đi ngay, anh ta thì thoải mái rồi, nói xong đi luôn, để lại một mình cô thấp thỏm không yên, từ lúc đó đến sáng cũng không ngủ nổi nữa.
Tên kia đúng là đồ khốn!
“Nhưng mà…nhưng mà….”
Hai con mắt lấp lánh nước của Duệ Duệ xoay tròn, có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết dùng từ ngữ như thế nào, thằng bé chỉ có thể tức giận dụi đầu vào trong ngực Hạ An Nhiên.
Cô nhẹ vuốt đầu bé.
Trẻ con vô cùng mẫn cảm.
“Duệ Duệ, không phải hôm nay con nói chúng ta sẽ đi vườn bách thú hay sao?” Hạ An Nhiên mỉm cười hỏi, “Một lúc nữa chúng ta đi, nếu con không ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, mẹ sẽ không dẫn con đi xem mấy con vật nhỏ đâu…”
Cả tuần nay, Duệ Duệ đòi Hạ An Nhiên dẫn đi sở thú xem những con vật nhỏ đáng yêu. Thực ra, cô chẳng có hứng thú với những con vật bị nhốt trong lồng, chúng bị mất tự do, lại phải chịu vô số ánh mắt xem xét của con người, quá đáng thương.
Đây chỉ là cảm nhận riêng của cô, vì cô cảm thấy dù là con người hay động vật đều không muốn phạm vi sinh hoạt của mình chỉ vẻn vẹn trong một không gian khép kín như vậy.
Thế nhưng mấy hôm trước lúc đang xem phim hoạt hình, Duệ Duệ bỗng nhiên hớn hở đòi cô cho đi xem con sói, khi đó chưa đến cuối tuần, Duệ Duệ phải đi nhà trẻ mà cô cũng phải đi làm, cho nên đành phải đồng ý cuối tuần sẽ dắt bé đi sở thú.
“Được…”
Duệ Duệ gật đầu, giọng nói hơi chán nản nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng ra để Hạ An Nhiên đút cháo cho bé.
Ăn được vài miếng, chuông cửa bỗng vang lên.
Hạ An Nhiên dắt Duệ Duệ đến bàn ăn, bế bé ngồi lên ghế rồi đưa muỗng vào tay ý bảo bé tự xúc, sau đó cô ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy Tô Mộc Thần đang đứng bên ngoài, Hạ An Nhiên cảm thấy rất bất ngờ.
Tô Mộc Thần đã thay quần áo, lúc này anh mặc một chiếc quần jean tối màu, áo khoác màu xám tro, cả khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng, nhìn không giống như người có tuổi, nếu bây giờ đi vào trường đại học, chắc không có ai nghi ngờ tuổi tác của anh đâu.
Thấy Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên hơi mất tự nhiên, phải đối mặt với người tối qua nói những lời mập mờ như thế với mình, cô không làm cách nào tỏ vẻ bình thường cho được.
Trái lại, phản ứng của Tô Mộc Thần rất tự nhiên, hình như chuyện mới xảy ra lúc rạng sáng hôm nay không hề ảnh hưởng đến anh.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên mở cửa, khuôn mặt Tô Mộc Thần tràn đầy ý cười.
“Chào buổi sáng.”
Tô Mộc Thần mỉm cười chào hỏi.
“Anh có việc gì sao?”
Hạ An Nhiên chặn ở cửa, không có ý định cho Tô Mộc Thần vào nhà. Bởi vì cái tên này mà Duệ Duệ không chịu ăn sáng, nếu anh ta lại làm ra chuyện gì nữa, chưa biết chừng tối nay thằng bé lại cáu kỉnh không chịu đi ngủ cũng nên.
“Không định cho anh vào nhà sao?”
Tô Mộc Thần khẽ cười trước hành động của cô, trên mặt cô hiện rõ ba chữ “xin dừng bước”, thiếu mỗi cảnh giang rộng hai tay giống như gà mẹ bảo vệ lũ gà con trước con mắt của diều hâu thôi.
“Chúng tôi sẽ ra ngoài bây giờ, hôm nay anh không bận à?”
Hạ An Nhiên quay đầu nhìn Duệ Duệ, hình như bé không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn cháo.
“Đi đâu? Anh đưa hai người đi?”
Tô Mộc Thần vừa nói, vừa nhân lúc Hạ An Nhiên không để ý, lách người đi vào phòng.
“Này, anh…”
Hạ An Nhiên thầm oán giận, sao cô lại để anh ta dễ dàng chen vào phòng như thế, thật là!
Hạ An Nhiên bất đắc dĩ đi theo Tô Mộc Thần vào trong phòng, nhìn anh, cô có cảm giác mình giống như người hầu của anh vậy.
Thật là bi ai, Hạ An Nhiên thầm nghĩ.
“Duệ Duệ…”
Tô Mộc Thần nhìn thấy Duệ Duệ đang ăn sáng, bèn mỉm cười đi đến cạnh bé, gọi con, giọng nói vừa ngọt vừa ngấy.
“Hừ…”
Duệ Duệ liếc mắt nhìn Tô Mộc Thần, không vui hừ một tiếng, sau đó chu miệng, tức giận ngoảnh mặt sang chỗ khác, lần đầu tiên không thèm chạy về phía anh nghênh đón.
Tô Mộc Thần cũng cảm thấy kì quái, bình thường Duệ Duệ nhìn thấy anh cho dù không nhào ngay vào trong ngực thì cũng ngọt ngào cười gọi “baba”, sao hôm nay lại có vẻ tức giận như vậy?
“Làm sao thế này, ai mới sáng sớm đã chọc giận Duệ Duệ của nhà ta rồi, cái miệng sao lại đáng yêu thế này…”
Tô Mộc Thần khẽ cười, đi lên phía trước nhấc bổng Duệ Duệ lên rồi ngồi vào chỗ của bé, sau đó đặt bé ngồi trên đùi mình. Anh đưa tay nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Duệ Duệ.
“Baba nói không giữ lời…”
Duệ Duệ vừa la hét vừa giãy dụa đòi trượt xuống khỏi đùi của Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn cô nàng Hạ An Nhiên vẫn đang thoải mái ăn bữa sáng, rõ ràng cô không hề có ý định nói giúp cho anh. Tô Mộc Thần càng ôm Duệ Duệ chặt hơn khiến bé không thể giãy dụa.
Duệ Duệ thấy mình không thể làm gì được liền nóng nảy.
“Mẹ, mẹ ơi…”
Bé vừa kêu vừa vươn tay về phía Hạ An Nhiên, muốn cô ôm.
“Tô Mộc Thần…”
Hạ An Nhiên nghe tiếng hét chói tai của Duệ Duệ, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, âm thanh của trẻ con vốn sắc nhọn, đâm thẳng vào màng nhĩ khiến cô phát đau.
Cô lên tiếng cảnh cáo Tô Mộc Thần, ánh mắt như muốn nói nếu anh còn tiếp tục trêu chọc Duệ Duệ thì cô sẽ lập tức đá anh ra khỏi nhà.
Nếu là người khác có thái độ này với Tô Mộc Thần thì anh nhất định sẽ không để yên, nhưng với hai người này, anh thật bó tay, có lẽ kiếp trước anh đã từng thiếu nợ hai mẹ con họ.
“Không phải hôm nay Duệ Duệ muốn ra ngoài chơi sao, sáng sớm ba về nhà là để thay quần áo thôi, như vậy mới có thể ra ngoài chơi với con, đúng không?”
Tô Mộc Thần nhấc cơ thể bé nhỏ xoay lại đối diện với mình, khuôn mặt tươi cười nghiêm túc nhìn Duệ Duệ nhưng lại thốt ra một lời nói dối.
Đương nhiên Tô Mộc Thần không biết hôm nay Hạ An Nhiên định đưa Duệ Duệ đi đâu, nhưng nếu cô muốn đưa bé ra ngoài thì chắc hẳn là có ý định đi chơi.
Hôm nay không phải Tô Mộc Thần có chủ đích đến đưa Duệ Duệ ra ngoài, lúc rạng sáng, sau khi nói xong câu kia trở về nhà, anh không ngủ thêm được chút nào.
Cả người rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
Anh không phủ nhận mình hơi kích động khi nói ra những lời kia, sau khi tỉnh táo lại anh cũng tự hỏi bản thân mình rằng liệu anh có hối hận vì một phút xúc động lúc đó hay không, và câu trả lời là không.
Thế mà anh lại không hề hối hận vì đã nói ra lời đó.
“Thật sao?”
Nghe Tô Mộc Thần nói như vậy, Duệ Duệ nhìn xuống quần áo của anh, đúng là đã đổi bộ khác, trẻ con thường không phân biệt được người lớn có nói dối hay không nên Duệ Duệ tin ngay.
“Baba đẹp trai nhất!”
Đôi mắt Duệ Duệ cong cong vì cười, mới lúc nãy còn tức giận thoáng cái đã tan thành mây khói.
“Cục cưng, ăn sáng xong ba đưa con ra ngoài chơi…”
Tô Mộc Thần thở phào một hơi, đặt Duệ Duệ sang ghế bên cạnh để bé ăn nốt bữa sáng của mình.
Nhìn bát cháo ngon miệng, đột nhiên anh cảm thấy hơi đói bụng. Trước đây khi Hạ An Nhiên còn ở nhà anh, mỗi sáng đều chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người, lúc nào anh ngủ dậy cũng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát và nghe thấy tiếng gọi của cô. Từ lúc cô rời đi, buổi sáng anh đều ra khỏi nhà đi làm khi bụng còn trống không.
Ngẫm lại mới thấy nhớ cái khoảng thời gian chỉ cần há miệng là có cơm ăn, lại rất có cảm giác gia đình nữa.
“Còn cháo không?” Tô Mộc Thần mỉm cười nhìn Hạ An Nhiên, giọng nói hơi nịnh nọt “Nếu còn, có thể giúp anh lấy một bát không?”
Người này, thật đúng là không biết xấu hổ…
Hạ An Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười vô hại kia thầm nghĩ, thật ra anh ta đến đây chỉ vì muốn ăn trực bữa sáng của cô chứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.