Chương 41
Nhan Ngữ Hâm
08/01/2015
Loại đàn ông vô liêm sỉ nhất là loại đàn ông nào, không phải là loại được
lợi nhưng không muốn chịu trách nhiệm, bởi vì đó căn bản không phải là
đàn ông mà là cặn bã.
Hạ An Nhiên cảm thấy loại đàn ông vô liêm sỉ nhất là loại trong lúc vôý gây ra những chuyện mờ ám, không những không né tránh mà còn tiếp tục mặt dày mày dạn.
Ví dụ như Tô Mộc Thần.
Nghĩ đến anh, Hạ An Nhiên không nhịn được siết chặt chiếc bút màu nước trên tay.
Anh đúng là một tên vô lại.
Hạ An Nhiên hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo chính mình, nhất định phải cách xa cái tên đàn ông vô sỉ này một chút, mỗi lần cô đều hạ quyết tâm, nhưng đến khi sự việc thật sự xảy ra, cô lại không cách nào chống đỡ được.
Đúng vậy, cô không chống đỡ nổi giọng nói mang theo hưng phấn và mong chờ của Duệ Duệ.
Được rồi, Duệ Duệ chính là điểm yếu của cô, một khi có dính dáng tới bé là cô luôn luôn binh bại như núi đổ.
Mà cái tên Tô Mộc Thần kia dường như hiểu rất rõ điều này.
Cho nên anh càng ngày càng mặt dầy.
***
“Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ như vậy?”
Chị Chu chọc chọc vào mặt Hạ An Nhiên.
“Vẻ mặt hung thần ác sát, dáng vẻ hận không thể đâm chết người?”
Nói thật, ánh mắt vừa rồi của Hạ An Nhiên thật hung ác, lại cực kì ai oán, giống như hận không thể nghiền người khác thành tro bụi vậy.
Hạ An Nhiên giật mình ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt tươi cười của chị Chu đang dí sát vào mặt mình, sau đó chị ấy lấy cái gương nhỏ để trước mắt cô, liếc mắt nhìn chính mình trong gương, thật đúng là có hơi dữ tợn, thảo nào mọi người xung quanh lại tự động cách xa cô như vậy.
“Cho dù không thấy được mặt trai đẹp, thì cũng không cần bày ra vẻ mặt này chứ.” Chị Chu vỗ ngực một cái, nét mặt hoảng sợ nói.
Hạ An Nhiên thu lại sắc mặt khó coi của mình, mặc dù nhà xuất bản luôn luôn nữ nhiều hơn nam, nhưng mà thực sự không phải như lời chị Chu nói cô vì không nhìn thấy trai đẹp nên mới bày ra vẻ mặt dữ tợn.
Chị Chu cười hì hì hai tiếng, cất cái gương đi rồi trở về chỗ ngồi của mình, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng chưa được một giây, QQ của Hạ An Nhiên vang lên.
Chỉ chuột vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, thấy khung đối thoại là chị Chu, Hạ An Nhiên chần chừ một lát mới mở ra xem.
Làm sao vậy?
Chỉ đơn giản ba chữ nhưng đối với Hạ An Nhiên rất khó dùng vài câu để giải thích rõ, cô cảm thấy nói ra cũng tốt, nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ gõ vài chữ.
Không có gì.
Dường như chị Chu không hài lòng với câu trả lời nhẹ bẫng của Hạ An Nhiên, tiếp tục lách cách gõ bàn phím. Một lúc sau…
Được rồi, là vấn đề về anh Thẩm đẹp trai hay anh Tô đẹp trai?
Sau câu hỏi chị Chu còn tặng kèm icon nháy mắt đáng yêu nữa, dường như đối với những chuyện bát quái chị luôn rất có hứng thú.
Hạ An Nhiên hít một hơi, ngồi ngay ngắn, ngước mắt lên nhìn về phía chị Chu, chị ấy cũng liếc về phía cô, vẻ mặt mang theo tò mò rõ ràng.
Rõ ràng làm việc ở nhà xuất bản này đã sớm quen với mấy tình huống trai gái như thế này rồi, vậy mà đối với những chuyện này vẫn cứ thích tò mò, thích bà tám.
Thật là, Hạ An Nhiên cảm thấy chị Chu không làm paparazzi quả là đáng tiếc.
Suy nghĩ một chút, Hạ An Nhiên vẫn trả lời chị ấy.
Nhận được câu trả lời của Hạ An Nhiên, không đến ba giây đã liếc nhìn cô một cái.
Bởi vì câu trả lời của Hạ An Nhiên là: Có lẽ, là vấn đề của em.
—-bamholyland.com—-
Đúng vậy.
Hạ An Nhiên cảm thấy gần đây dường như cô có chút vấn đề.
Ở trong bếp chiên trứng cho Duệ Duệ, cô có chút lơ đễnh, hơi thất thần.
Duệ Duệ nằm úp sấp trên salon trong phòng khách, trong tay cầm chiếc bút màu nước đang vô cùng nhiệt tình vẽ vời trên giấy.
“Kính coong! Kính coong!”
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa trong trẻo, Duệ Duệ ngẩng đầu lên, vui vẻ bò dậy chạy vào phòng bếp, không quên kêu to với Hạ An Nhiên.
“Mẹ, mẹ, có người đến.”
“Cục cưng ra mở cửa có được không?” Hạ An Nhiên mỉm cười đứng ở cửa phòng bếp nói với bé, “Mẹ dạy con phải làm thế nào nhỉ?”
“Biết ạ!”
Duệ Duệ giơ tay lên thật cao, sau đó lon ton chạy ra ngoài.
“Ai đấy ạ?”
Bé đứng ở cửa, hai tay chống nạnh, kêu lớn một tiếng.
Mặc dù cửa này là cửa chính bảo vệ, nhưng vì nhà trọ tương đối cũ nên hiệu quả cách âm không được tốt, cho nên dù không mở cửa, kêu một tiếng như vậy người bên ngoài vẫn có thể nghe được.
Người ngoài cửa nghe thấy vậy, ở bên kia khẽ cười sau đó mới dịu giọng lên tiếng.
“Là Duệ Duệ sao?”
Tô Mộc Thần đứng ngoài cửa, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Vừa nghe thấy giọng nói của Duệ Duệ, anh có chút bất ngờ, anh vốn nghĩ Hạ An Nhiên sẽ tới mở cửa, thật không ngờ lại là nhóc con.
Giọng nói tuy non nớt nhưng vẫn rất mạnh mẽ của Duệ Duệ khiến anh bất giác tưởng tượng ra bộ dáng của tiểu quỷ kia, nhất định đầu sẽ hơi nghẹo sang một bên, vẻ mặt chắc chắn rất trang nghiêm, đáng yêu khiến người khác muốn nhéo nhéo gương mặt bé.
Không thể không thừa nhận Hạ An Nhiên thực sự nuôi dạy bé rất tốt.
“Ô…”
Duệ Duệ kêu một tiếng, sau đó kiễng chân lên, đẩy chốt cửa gấp gáp mở cửa cho Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần cũng không vội, anh dựa sát vào cửa chờ bé mở ra.
Gần hai phút sau, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Tô Mộc Thần nhìn dáng người nhỏ bé mềm mại đang nhào vào lòng anh, cả khuôn mặt đều bừng sáng vui vẻ cười lộ ra lúm đồng tiền bên má.
“Cục cưng, ai vậy con?”
Tô Mộc Thần vừa mới vào nhà liền nghe thấy âm thanh đồ ăn đổ vào chảo kêu xèo xèo truyền ra từ trong bếp, ngón tay đặt trên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.
Anh thả Duệ Duệ xuống để bé ở phòng khách tiếp tục chơi, còn mình đi về phía phòng bếp.
Quần áo của Hạ An Nhiên hầu như đều lấy màu trắng làm chủ đạo, điểm này Tô Mộc Thần đã sớm phát hiện ra, nhưng mà không thể không nói màu này rất hợp với cô, tạo ra cảm giác rất dịu dàng, nhã nhặn.
Trên người cô đeo tạp dề màu xanh nhạt, tay cầm đôi đũa, bên trong chảo là từng lát trứng mỏng vàng ruộm, trông vô cùng đẹp mắt.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên gọi một tiếng, không thấy bé đáp lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Duệ Duệ…”
Cô gọi thêm một tiếng nữa, vẫn không có bất cứ âm thanh đáp lại nào, Hạ An Nhiên hoảng hốt, đem trứng đổ vào đĩa, sau đó tắt bếp chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đừng lo, Duệ Duệ ở phòng khách…”
Thấy động tác vội vàng của cô, cuối cùng Tô Mộc Thần cũng lên tiếng, nếu như không nói, cô nhất định sẽ đi ra xem Duệ Duệ.
Động tác cởi tạp dề của Hạ An Nhiên sững lại, quay phắt lại nhìn người không biết đến từ lúc nào – Tô Mộc Thần.
“Lại là anh.”
Hạ An Nhiên hừ một tiếng, người đàn ông này thật là đáng ghét, lần trước cô đưa Duệ Duệ đi vườn thú, anh cũng nhất quyết đòi đi theo, bây giờ động một tí là chạy sang đây, thật không biết anh rốt cuộc là có ý gì.
“Là anh.” Tô Mộc Thần thấy sắc mặt cô hơi biến đổi, tâm tình càng trở nên tốt hơn.
“Nhìn qua có vẻ rất ngon nhỉ.”
Tô Mộc Thần nhìn thấy đĩa dưa chuột xào vẫn đang bốc khói nghi ngút, có chút không nhịn được vươn tay ra bốc một miếng bỏ vào miệng.
“Này…”
Hạ An Nhiên hơi tức giận nhìn anh.
“Anh lớn rồi, có biết bẩn không hả?”
Cô trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ, đã lớn như vậy rồi, có phải một đứa trẻ nữa đâu mà cũng ăn vụng, thật khó coi, thật là bẩn!
Tô Mộc Thần mặt dày cười cười.
“Được rồi, anh cũng không phải con trai em, thỉnh thoảng ăn vụng một lần, lần sau không thế nữa là được chứ gì.”
Tật xấu này ai mà chẳng thỉnh thoảng phạm phải.
Còn có lần sau?
Hạ An Nhiên nhìn anh, có nghĩa là người này còn muốn tới đây nữa?
“Này, Tô Mộc Thần,” Hạ An Nhiên dựa vào bệ bếp, nhìn anh nói, “Rốt cuộc là anh tính toán cái gì hả?”
“Chỉ là ăn vụng một miếng dưa chuột thôi, không cần phải nhìn anh như thế chứ…”
Tô Mộc Thần khẽ cười, ý tứ của anh vẫn luôn rất rõ ràng, chẳng nhẽ biểu hiện của anh khiến cô nhìn không ra được sao?
“Anh nên biết ý tôi không phải như vậy?”
Hạ An Nhiên hừ một tiếng.
“Nếu không thì ý gì?” Tô Mộc Thần cười dịu dàng, “Không phải ngay cả ăn một bữa tối cũng không được đấy chứ?”
Thật muốn đánh cho anh một cái!
Hạ An Nhiên thầm nghĩ.
“Được rồi, tùy tiện làm hai món là được, anh cũng không kén ăn.”
Nhìn khuôn mặt thoáng trở nên sa sầm của cô, anh cảm thấy thật sảng khoái.
Tô Mộc Thần hơi nghiêng người về phía trước, hôn chụt một cái lên gò má cô, thấy mặt cô đỏ lên liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp đúng là nơi vừa nhỏ vừa không an toàn, luôn luôn tồn tại những tai họa ngầm, giống như tình huống bây giờ vậy.
Trước khi ra khỏi phòng phòng bếp, Tô Mộc Thần ngoái lại nói một câu.
“Hừng đông hôm đó nhất định là em không nghe rõ lời anh nói rồi, anh rất nghiêm túc.”
Tô Mộc Thần cười yếu ớt, sau đó thong thả, bình tĩnh đi ra ngoài, bỏ lại một mình Hạ An Nhiên khuôn mặt đang đỏ bừng, ngực không ngừng phập phồng ở trong bếp.
Thế mới nói, người đàn ông này thật quá vô sỉ.
Hạ An Nhiên vỗ vỗ gò má của mình, lấy con dao băm băm liên tục trên thớt, ở ngoài kia Tô Mộc Thần nghe thấy âm thanh này da gà da vịt trên người lập tức nổi hết cả lên.
Hạ An Nhiên cảm thấy loại đàn ông vô liêm sỉ nhất là loại trong lúc vôý gây ra những chuyện mờ ám, không những không né tránh mà còn tiếp tục mặt dày mày dạn.
Ví dụ như Tô Mộc Thần.
Nghĩ đến anh, Hạ An Nhiên không nhịn được siết chặt chiếc bút màu nước trên tay.
Anh đúng là một tên vô lại.
Hạ An Nhiên hết lần này đến lần khác tự cảnh cáo chính mình, nhất định phải cách xa cái tên đàn ông vô sỉ này một chút, mỗi lần cô đều hạ quyết tâm, nhưng đến khi sự việc thật sự xảy ra, cô lại không cách nào chống đỡ được.
Đúng vậy, cô không chống đỡ nổi giọng nói mang theo hưng phấn và mong chờ của Duệ Duệ.
Được rồi, Duệ Duệ chính là điểm yếu của cô, một khi có dính dáng tới bé là cô luôn luôn binh bại như núi đổ.
Mà cái tên Tô Mộc Thần kia dường như hiểu rất rõ điều này.
Cho nên anh càng ngày càng mặt dầy.
***
“Suy nghĩ gì mà ngẩn ngơ như vậy?”
Chị Chu chọc chọc vào mặt Hạ An Nhiên.
“Vẻ mặt hung thần ác sát, dáng vẻ hận không thể đâm chết người?”
Nói thật, ánh mắt vừa rồi của Hạ An Nhiên thật hung ác, lại cực kì ai oán, giống như hận không thể nghiền người khác thành tro bụi vậy.
Hạ An Nhiên giật mình ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt tươi cười của chị Chu đang dí sát vào mặt mình, sau đó chị ấy lấy cái gương nhỏ để trước mắt cô, liếc mắt nhìn chính mình trong gương, thật đúng là có hơi dữ tợn, thảo nào mọi người xung quanh lại tự động cách xa cô như vậy.
“Cho dù không thấy được mặt trai đẹp, thì cũng không cần bày ra vẻ mặt này chứ.” Chị Chu vỗ ngực một cái, nét mặt hoảng sợ nói.
Hạ An Nhiên thu lại sắc mặt khó coi của mình, mặc dù nhà xuất bản luôn luôn nữ nhiều hơn nam, nhưng mà thực sự không phải như lời chị Chu nói cô vì không nhìn thấy trai đẹp nên mới bày ra vẻ mặt dữ tợn.
Chị Chu cười hì hì hai tiếng, cất cái gương đi rồi trở về chỗ ngồi của mình, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng chưa được một giây, QQ của Hạ An Nhiên vang lên.
Chỉ chuột vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình, thấy khung đối thoại là chị Chu, Hạ An Nhiên chần chừ một lát mới mở ra xem.
Làm sao vậy?
Chỉ đơn giản ba chữ nhưng đối với Hạ An Nhiên rất khó dùng vài câu để giải thích rõ, cô cảm thấy nói ra cũng tốt, nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào.
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ gõ vài chữ.
Không có gì.
Dường như chị Chu không hài lòng với câu trả lời nhẹ bẫng của Hạ An Nhiên, tiếp tục lách cách gõ bàn phím. Một lúc sau…
Được rồi, là vấn đề về anh Thẩm đẹp trai hay anh Tô đẹp trai?
Sau câu hỏi chị Chu còn tặng kèm icon nháy mắt đáng yêu nữa, dường như đối với những chuyện bát quái chị luôn rất có hứng thú.
Hạ An Nhiên hít một hơi, ngồi ngay ngắn, ngước mắt lên nhìn về phía chị Chu, chị ấy cũng liếc về phía cô, vẻ mặt mang theo tò mò rõ ràng.
Rõ ràng làm việc ở nhà xuất bản này đã sớm quen với mấy tình huống trai gái như thế này rồi, vậy mà đối với những chuyện này vẫn cứ thích tò mò, thích bà tám.
Thật là, Hạ An Nhiên cảm thấy chị Chu không làm paparazzi quả là đáng tiếc.
Suy nghĩ một chút, Hạ An Nhiên vẫn trả lời chị ấy.
Nhận được câu trả lời của Hạ An Nhiên, không đến ba giây đã liếc nhìn cô một cái.
Bởi vì câu trả lời của Hạ An Nhiên là: Có lẽ, là vấn đề của em.
—-bamholyland.com—-
Đúng vậy.
Hạ An Nhiên cảm thấy gần đây dường như cô có chút vấn đề.
Ở trong bếp chiên trứng cho Duệ Duệ, cô có chút lơ đễnh, hơi thất thần.
Duệ Duệ nằm úp sấp trên salon trong phòng khách, trong tay cầm chiếc bút màu nước đang vô cùng nhiệt tình vẽ vời trên giấy.
“Kính coong! Kính coong!”
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa trong trẻo, Duệ Duệ ngẩng đầu lên, vui vẻ bò dậy chạy vào phòng bếp, không quên kêu to với Hạ An Nhiên.
“Mẹ, mẹ, có người đến.”
“Cục cưng ra mở cửa có được không?” Hạ An Nhiên mỉm cười đứng ở cửa phòng bếp nói với bé, “Mẹ dạy con phải làm thế nào nhỉ?”
“Biết ạ!”
Duệ Duệ giơ tay lên thật cao, sau đó lon ton chạy ra ngoài.
“Ai đấy ạ?”
Bé đứng ở cửa, hai tay chống nạnh, kêu lớn một tiếng.
Mặc dù cửa này là cửa chính bảo vệ, nhưng vì nhà trọ tương đối cũ nên hiệu quả cách âm không được tốt, cho nên dù không mở cửa, kêu một tiếng như vậy người bên ngoài vẫn có thể nghe được.
Người ngoài cửa nghe thấy vậy, ở bên kia khẽ cười sau đó mới dịu giọng lên tiếng.
“Là Duệ Duệ sao?”
Tô Mộc Thần đứng ngoài cửa, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Vừa nghe thấy giọng nói của Duệ Duệ, anh có chút bất ngờ, anh vốn nghĩ Hạ An Nhiên sẽ tới mở cửa, thật không ngờ lại là nhóc con.
Giọng nói tuy non nớt nhưng vẫn rất mạnh mẽ của Duệ Duệ khiến anh bất giác tưởng tượng ra bộ dáng của tiểu quỷ kia, nhất định đầu sẽ hơi nghẹo sang một bên, vẻ mặt chắc chắn rất trang nghiêm, đáng yêu khiến người khác muốn nhéo nhéo gương mặt bé.
Không thể không thừa nhận Hạ An Nhiên thực sự nuôi dạy bé rất tốt.
“Ô…”
Duệ Duệ kêu một tiếng, sau đó kiễng chân lên, đẩy chốt cửa gấp gáp mở cửa cho Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần cũng không vội, anh dựa sát vào cửa chờ bé mở ra.
Gần hai phút sau, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Tô Mộc Thần nhìn dáng người nhỏ bé mềm mại đang nhào vào lòng anh, cả khuôn mặt đều bừng sáng vui vẻ cười lộ ra lúm đồng tiền bên má.
“Cục cưng, ai vậy con?”
Tô Mộc Thần vừa mới vào nhà liền nghe thấy âm thanh đồ ăn đổ vào chảo kêu xèo xèo truyền ra từ trong bếp, ngón tay đặt trên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.
Anh thả Duệ Duệ xuống để bé ở phòng khách tiếp tục chơi, còn mình đi về phía phòng bếp.
Quần áo của Hạ An Nhiên hầu như đều lấy màu trắng làm chủ đạo, điểm này Tô Mộc Thần đã sớm phát hiện ra, nhưng mà không thể không nói màu này rất hợp với cô, tạo ra cảm giác rất dịu dàng, nhã nhặn.
Trên người cô đeo tạp dề màu xanh nhạt, tay cầm đôi đũa, bên trong chảo là từng lát trứng mỏng vàng ruộm, trông vô cùng đẹp mắt.
“Duệ Duệ…”
Hạ An Nhiên gọi một tiếng, không thấy bé đáp lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Duệ Duệ…”
Cô gọi thêm một tiếng nữa, vẫn không có bất cứ âm thanh đáp lại nào, Hạ An Nhiên hoảng hốt, đem trứng đổ vào đĩa, sau đó tắt bếp chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đừng lo, Duệ Duệ ở phòng khách…”
Thấy động tác vội vàng của cô, cuối cùng Tô Mộc Thần cũng lên tiếng, nếu như không nói, cô nhất định sẽ đi ra xem Duệ Duệ.
Động tác cởi tạp dề của Hạ An Nhiên sững lại, quay phắt lại nhìn người không biết đến từ lúc nào – Tô Mộc Thần.
“Lại là anh.”
Hạ An Nhiên hừ một tiếng, người đàn ông này thật là đáng ghét, lần trước cô đưa Duệ Duệ đi vườn thú, anh cũng nhất quyết đòi đi theo, bây giờ động một tí là chạy sang đây, thật không biết anh rốt cuộc là có ý gì.
“Là anh.” Tô Mộc Thần thấy sắc mặt cô hơi biến đổi, tâm tình càng trở nên tốt hơn.
“Nhìn qua có vẻ rất ngon nhỉ.”
Tô Mộc Thần nhìn thấy đĩa dưa chuột xào vẫn đang bốc khói nghi ngút, có chút không nhịn được vươn tay ra bốc một miếng bỏ vào miệng.
“Này…”
Hạ An Nhiên hơi tức giận nhìn anh.
“Anh lớn rồi, có biết bẩn không hả?”
Cô trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ, đã lớn như vậy rồi, có phải một đứa trẻ nữa đâu mà cũng ăn vụng, thật khó coi, thật là bẩn!
Tô Mộc Thần mặt dày cười cười.
“Được rồi, anh cũng không phải con trai em, thỉnh thoảng ăn vụng một lần, lần sau không thế nữa là được chứ gì.”
Tật xấu này ai mà chẳng thỉnh thoảng phạm phải.
Còn có lần sau?
Hạ An Nhiên nhìn anh, có nghĩa là người này còn muốn tới đây nữa?
“Này, Tô Mộc Thần,” Hạ An Nhiên dựa vào bệ bếp, nhìn anh nói, “Rốt cuộc là anh tính toán cái gì hả?”
“Chỉ là ăn vụng một miếng dưa chuột thôi, không cần phải nhìn anh như thế chứ…”
Tô Mộc Thần khẽ cười, ý tứ của anh vẫn luôn rất rõ ràng, chẳng nhẽ biểu hiện của anh khiến cô nhìn không ra được sao?
“Anh nên biết ý tôi không phải như vậy?”
Hạ An Nhiên hừ một tiếng.
“Nếu không thì ý gì?” Tô Mộc Thần cười dịu dàng, “Không phải ngay cả ăn một bữa tối cũng không được đấy chứ?”
Thật muốn đánh cho anh một cái!
Hạ An Nhiên thầm nghĩ.
“Được rồi, tùy tiện làm hai món là được, anh cũng không kén ăn.”
Nhìn khuôn mặt thoáng trở nên sa sầm của cô, anh cảm thấy thật sảng khoái.
Tô Mộc Thần hơi nghiêng người về phía trước, hôn chụt một cái lên gò má cô, thấy mặt cô đỏ lên liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng bếp.
Phòng bếp đúng là nơi vừa nhỏ vừa không an toàn, luôn luôn tồn tại những tai họa ngầm, giống như tình huống bây giờ vậy.
Trước khi ra khỏi phòng phòng bếp, Tô Mộc Thần ngoái lại nói một câu.
“Hừng đông hôm đó nhất định là em không nghe rõ lời anh nói rồi, anh rất nghiêm túc.”
Tô Mộc Thần cười yếu ớt, sau đó thong thả, bình tĩnh đi ra ngoài, bỏ lại một mình Hạ An Nhiên khuôn mặt đang đỏ bừng, ngực không ngừng phập phồng ở trong bếp.
Thế mới nói, người đàn ông này thật quá vô sỉ.
Hạ An Nhiên vỗ vỗ gò má của mình, lấy con dao băm băm liên tục trên thớt, ở ngoài kia Tô Mộc Thần nghe thấy âm thanh này da gà da vịt trên người lập tức nổi hết cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.