Chương 42: Cắn Cự Căn...
Đông Trúc
15/01/2024
Sau khi lên xe Tô Bối ngồi ngay ngắn, cách Văn Quốc Đống rất xa.
Văn Quốc Đống liếc nhìn bó hoa Tô Bối đang cầm trong tay, lạnh lùng nói: “Ngồi xa như vậy, ba có thể ăn thịt người!?”
Phía sau xe thương vụ vốn đã rộng rãi, Tô Bối co rúm người ngồi trong góc có vẻ vô cùng đáng thương.
Nghe hai chữ “ăn thịt người” trong lời nói của Văn Quốc Đống, thân thể Tô Bối mất tự nhiên cứng đờ, hơi di chuyển cơ thể tới gần Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ngửi mùi nước hoa trên người Tô Bối, sắc mặt lạnh xuống: “Ở trước mặt ba còn cầm đồ của người đàn ông khác tặng?”
“Tô Bối, con và Văn Lê còn chưa ly hôn...”
Nghe hắn nói vậy, Tô Bối cầm lễ vật đặt xuống bên chân, mặt không đổi sắc giải thích nói: “Ba... Không phải như ba nghĩ...”
“Đây chỉ là quà sinh nhật anh Nghiêm tặng...”
Văn Quốc Đống trầm mặt nhìn Tô Bối: “Sinh nhật mời ăn cơm một mình, vừa tặng hoa vừa tặng quà...”
“Tô Bối... Con thật sự cảm thấy anh ta không có ý gì khác với con sao?”
“Hay là con cảm thấy...”
Văn Quốc Đống còn chưa nói xong, điện thoại di động của Tô Bối đã vang lên.
Tô Bối nhìn màn hình, nhận điện thoại trước mặt Văn Quốc Đống.
“Anh Nghiêm... Có chuyện gì sao?”
“Này... Tiểu Bối, bây giờ em đang ở đâu? Về đến nhà chưa?”
Tô Bối liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Văn Quốc Đống: “Em đang trên đường... Sắp về đến nhà rồi.”
“Về đến nhà nhớ nói với anh... Đáng lẽ anh nên đưa em trở về... em... trên đường cẩn thận một chút...”
Đầu dây bên kia đặc biệt ồn ào, Nghiêm Cẩn nói những lời này gần như là dùng giọng rống lên.
Tô Bối đáp vài tiếng liền cúp điện thoại.
Thấy Văn Quốc Đống xụ mặt, vẫn không hòa hoãn lại.
“Ba...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn con dâu trước mặt: “Bây giờ mới biết gọi ba... Mấy tiếng trước không phải trái một tiếng ‘Cục trưởng Văn’ phải một tiếng ‘Cục trưởng Văn’?”
Hô hấp Tô Bối dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Ba, chuyện ẩn hôn, con và Văn Lê đã nói xong từ đầu.”
Còn nữa, hôm nay làm như vậy, cô vốn là có tâm tư khác.
Lâm Quyên chưa bao giờ chịu thừa nhận với bên ngoài thân phận của cô, sợ cô dính vào một chút ánh sáng của Văn gia, cho nhiên cũng sẽ không có người biết mối quan hệ của cô và Văn Quốc Đống...
Văn Quốc Đống nhắm hai mắt, trầm tư một lát.
Hàm nghĩa trong lời nói của Tô Bối, sao hắn lại nghe không hiểu.
Qua hồi lâu sau, mới trầm giọng nói: “Quà sinh nhật muốn cái gì, tự mình cầm thẻ mà ba cho đi mua đi...”
“Cảm ơn ba...”
Đêm nay Tô Bối cũng uống không ít rượu, vừa lên xe, hệ thống sưởi trong xe tỏa ra, cả người dần dần dâng lên sự buồn ngủ.
Thân thể không có gì dựa vào, ngã thẳng lên người Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đưa tay ra giữ chặt, cả người Tô Bối liền nằm sấp trên đùi hắn.
“Ưm...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Bối bị đụng đau, mơ mơ màng màng cọ cọ trên người.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít khí lạnh của người đàn ông: “Tô Bối... ngồi dậy.”
“Ba... Buồn ngủ quá, con ngủ một lát... Về đến nhà thì gọi con...”
Nói xong, Tô Bối điều chỉnh tư thế, mặt vùi vào bụng Văn Quốc Đống vài phần.
“Tô Bối...”
Không khí yên tĩnh trong nháy mắt.
Không bao lâu, Tô Bối liền cảm thấy bên mặt có cái gì đó cấn đau, bàn tay nhỏ bé sờ sờ, cự vật nóng như lửa ở trong lòng bàn tay cô không tự chủ nhảy dựng.
Đầu óc Tô Bối chậm chạp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàm răng cách một lớp quần của người đàn ông cắn cắn cự căn.
Hô hấp của Văn Quốc Đống hơi dừng một chút, nhưng không lên tiếng ngăn cản động tác của Tô Bối.
Tô Bối thấy người trên không lên tiếng, động tác tay nhỏ bé cực nhẹ cởi dây lưng của hắn, thả ra cự côn nóng bỏng, nắm ở trong lòng bàn tay tuốt tuốt.
“Hự...”
Văn Quốc Đống trầm mặt, bàn tay đặt bên hông Tô Bối siết chặt.
Hôm nay Tô Bối mặc một bộ đồ đi làm bình thường, áo sơ mi trắng chân váy bó sát, bên ngoài mặc một cái áo khoác dày.
Chỉ là lúc lên xe cô đã cởi áo khoác đặt qua một bên.
Hiện tại tư thế ghé vào trên đùi Văn Quốc Đống này, làm phần váy bó sát gần như bị vén tới bắp đùi.
Tay Văn Quốc Đống bất động thanh sắc sờ tới eo Tô Bối, trườn thẳng vào đùi.
Tô Bối cắn môi, đôi mắt đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống.
Trong bóng tối, sau khi hai người im lặng nhìn nhau, người đàn ông dời ánh mắt đi trước.
Lập tức cầm côn thịt cọ cọ đôi môi đỏ mọng của Tô Bối, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Bối hơi hơi mở ra, ngậm lấy phần quy đầu trên cây gậy khổng lồ.
Văn Quốc Đống liếc nhìn bó hoa Tô Bối đang cầm trong tay, lạnh lùng nói: “Ngồi xa như vậy, ba có thể ăn thịt người!?”
Phía sau xe thương vụ vốn đã rộng rãi, Tô Bối co rúm người ngồi trong góc có vẻ vô cùng đáng thương.
Nghe hai chữ “ăn thịt người” trong lời nói của Văn Quốc Đống, thân thể Tô Bối mất tự nhiên cứng đờ, hơi di chuyển cơ thể tới gần Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ngửi mùi nước hoa trên người Tô Bối, sắc mặt lạnh xuống: “Ở trước mặt ba còn cầm đồ của người đàn ông khác tặng?”
“Tô Bối, con và Văn Lê còn chưa ly hôn...”
Nghe hắn nói vậy, Tô Bối cầm lễ vật đặt xuống bên chân, mặt không đổi sắc giải thích nói: “Ba... Không phải như ba nghĩ...”
“Đây chỉ là quà sinh nhật anh Nghiêm tặng...”
Văn Quốc Đống trầm mặt nhìn Tô Bối: “Sinh nhật mời ăn cơm một mình, vừa tặng hoa vừa tặng quà...”
“Tô Bối... Con thật sự cảm thấy anh ta không có ý gì khác với con sao?”
“Hay là con cảm thấy...”
Văn Quốc Đống còn chưa nói xong, điện thoại di động của Tô Bối đã vang lên.
Tô Bối nhìn màn hình, nhận điện thoại trước mặt Văn Quốc Đống.
“Anh Nghiêm... Có chuyện gì sao?”
“Này... Tiểu Bối, bây giờ em đang ở đâu? Về đến nhà chưa?”
Tô Bối liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Văn Quốc Đống: “Em đang trên đường... Sắp về đến nhà rồi.”
“Về đến nhà nhớ nói với anh... Đáng lẽ anh nên đưa em trở về... em... trên đường cẩn thận một chút...”
Đầu dây bên kia đặc biệt ồn ào, Nghiêm Cẩn nói những lời này gần như là dùng giọng rống lên.
Tô Bối đáp vài tiếng liền cúp điện thoại.
Thấy Văn Quốc Đống xụ mặt, vẫn không hòa hoãn lại.
“Ba...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn con dâu trước mặt: “Bây giờ mới biết gọi ba... Mấy tiếng trước không phải trái một tiếng ‘Cục trưởng Văn’ phải một tiếng ‘Cục trưởng Văn’?”
Hô hấp Tô Bối dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Ba, chuyện ẩn hôn, con và Văn Lê đã nói xong từ đầu.”
Còn nữa, hôm nay làm như vậy, cô vốn là có tâm tư khác.
Lâm Quyên chưa bao giờ chịu thừa nhận với bên ngoài thân phận của cô, sợ cô dính vào một chút ánh sáng của Văn gia, cho nhiên cũng sẽ không có người biết mối quan hệ của cô và Văn Quốc Đống...
Văn Quốc Đống nhắm hai mắt, trầm tư một lát.
Hàm nghĩa trong lời nói của Tô Bối, sao hắn lại nghe không hiểu.
Qua hồi lâu sau, mới trầm giọng nói: “Quà sinh nhật muốn cái gì, tự mình cầm thẻ mà ba cho đi mua đi...”
“Cảm ơn ba...”
Đêm nay Tô Bối cũng uống không ít rượu, vừa lên xe, hệ thống sưởi trong xe tỏa ra, cả người dần dần dâng lên sự buồn ngủ.
Thân thể không có gì dựa vào, ngã thẳng lên người Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống đưa tay ra giữ chặt, cả người Tô Bối liền nằm sấp trên đùi hắn.
“Ưm...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Bối bị đụng đau, mơ mơ màng màng cọ cọ trên người.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít khí lạnh của người đàn ông: “Tô Bối... ngồi dậy.”
“Ba... Buồn ngủ quá, con ngủ một lát... Về đến nhà thì gọi con...”
Nói xong, Tô Bối điều chỉnh tư thế, mặt vùi vào bụng Văn Quốc Đống vài phần.
“Tô Bối...”
Không khí yên tĩnh trong nháy mắt.
Không bao lâu, Tô Bối liền cảm thấy bên mặt có cái gì đó cấn đau, bàn tay nhỏ bé sờ sờ, cự vật nóng như lửa ở trong lòng bàn tay cô không tự chủ nhảy dựng.
Đầu óc Tô Bối chậm chạp, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hàm răng cách một lớp quần của người đàn ông cắn cắn cự căn.
Hô hấp của Văn Quốc Đống hơi dừng một chút, nhưng không lên tiếng ngăn cản động tác của Tô Bối.
Tô Bối thấy người trên không lên tiếng, động tác tay nhỏ bé cực nhẹ cởi dây lưng của hắn, thả ra cự côn nóng bỏng, nắm ở trong lòng bàn tay tuốt tuốt.
“Hự...”
Văn Quốc Đống trầm mặt, bàn tay đặt bên hông Tô Bối siết chặt.
Hôm nay Tô Bối mặc một bộ đồ đi làm bình thường, áo sơ mi trắng chân váy bó sát, bên ngoài mặc một cái áo khoác dày.
Chỉ là lúc lên xe cô đã cởi áo khoác đặt qua một bên.
Hiện tại tư thế ghé vào trên đùi Văn Quốc Đống này, làm phần váy bó sát gần như bị vén tới bắp đùi.
Tay Văn Quốc Đống bất động thanh sắc sờ tới eo Tô Bối, trườn thẳng vào đùi.
Tô Bối cắn môi, đôi mắt đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống.
Trong bóng tối, sau khi hai người im lặng nhìn nhau, người đàn ông dời ánh mắt đi trước.
Lập tức cầm côn thịt cọ cọ đôi môi đỏ mọng của Tô Bối, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Bối hơi hơi mở ra, ngậm lấy phần quy đầu trên cây gậy khổng lồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.