Chương 41: Người Nguyện Xuống Biển...
Đông Trúc
15/01/2024
“Cảm ơn anh Nghiêm...”
Tô Bối nhận lấy hoa, nhìn nhân viên phục vụ diễn tấu bên cạnh, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình.
“Cái này có là gì... Nhìn em gần đây công tác nghiêm túc như vậy, thưởng cho em.”
Nghiêm Cẩn vân đạm phong khinh chuyển đề tài, đem chuyện cố tình sắp xếp thổ lộ tỏ tình biến thành phần thưởng.
Tô Bối hào phóng nhận lấy hoa đặt ở bên người, cười nói: “Gần đây bận đến choáng vàng... Chính em cũng không nhớ ra.”
Nghiêm Túc lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Em không nhớ ra... bạn trai em cũng không có sắp xếp gì sao?”
Ý cười trên mặt Tô Bối nhạt đi: “Anh ấy bề bộn nhiều việc...”
Văn Lê đã gọi điện thoại, chỉ là chưa nói được hai câu đã bảo cô cúp máy, chỉ sợ lúc này cũng không nhớ tới cô.
Nếu không phải cuộc sống hôn nhân hai năm nay tiêu hao tính nhẫn nại cuối cùng của cô, cô cũng sẽ không đi đến bước này.
Nghiêm Cẩn thấy tâm tình Tô Bối không vui, không khỏi lên tiếng cười nói: “Lúc nào chia tay nhớ báo cho anh biết...”
Biết người ta đang nói đùa, Tô Bối cười khẽ một tiếng: “Nếu anh Nghiêm có thành ý như vậy, em sẽ cho anh thẻ số 001, đến lúc đó nhớ đến xếp hàng...”
“Ơ... Không nhìn ra Tiểu Tô còn có tiềm chất nuôi cá...”
Tô Bối nhìn bó hoa bên cạnh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Mục tiêu của em là biển cơ... Ao cá có thể không đủ với chí hướng của em...”
“A... Còn là một Hải Vương* hào phóng...”
*Hải vương: nuôi cá, ý là bắt cá nhiều tay.
Tô Bối nhíu mày, cười duyên nói: “Cái này gọi là người nguyện xuống biển...”
Tầm mắt lạnh lẽo của Văn Quốc Đống dừng lại trên người Tô Bối một lát, người ngồi bên cạnh nhìn theo tầm mắt của Văn Quốc Đống.
Người ngồi trong phòng riêng đều là những người thông minh, lập tức có người lên tiếng: “Ai... Đây không phải là luật sư Nghiêm của Nguyên Khoa sao... Đến đây... Mau, mời người vào uống một chén.”
Cũng có những người không hiểu tình hình, lên tiếng chế nhạo nói: “Oa... Trương cục trưởng ngài đây là không đúng rồi... Không nhìn thấy Nghiêm luật sư người ta bây giờ đang bận rộn đâu...”
“Ai nha! Uống một ly rượu... Cũng không làm chậm trễ chuyện gì...”
Một ly rượu trong tình hình này, cũng không phải chỉ là chuyện một ly rượu không thôi.
Tô Bối bị kéo vào phòng riêng, chỉ thấy Văn Quốc Đống lạnh lùng quét mắt nhìn cô.
“Văn cục trưởng, Trương cục trưởng, trùng hợp như vậy...”
“Không khéo không khéo... Thời gian vừa vặn... Chuyện phong lưu của Nghiêm luật sư, chúng ta cũng không được nhìn thấy mấy lần...”
“Ha ha... nhìn xem... vẫn là những người trẻ tuổi này bây giờ biết chơi đa dạng quá...”
Sau khi hai người ngồi xuống, mấy người đang ngồi nhao nhao lên tiếng trêu chọc.
Tô Bối ngồi ở bên cạnh Nghiêm Cẩn, nghe mọi người chung quanh nói, trơ mắt nhìn mặt Văn Quốc Đống càng ngày càng đen.
Có người ánh mắt tốt nhìn thấy một màn này, lên tiếng: “Nghiêm luật sư... Giới thiệu cô bé này đi chứ?”
Nghiêm Cẩn nghe xong lời này, liền biết chuyện vừa rồi đã bị mọi người nhìn thấy.
“Các vị lãnh đạo cũng đừng cười... Đây là tiểu trợ lý nhà tôi, Tô Bối... Đến đây, tiểu Bối... Đây đều là lãnh đạo của chúng ta... Đây là Văn cục...”
Nói xong, Nghiêm Cẩn kéo Tô Bối đến trước mặt Văn Quốc Đống.
Tô Bối không dám nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cục trưởng Văn...”
Văn Quốc Đống nặng nề nhìn trên mặt Tô Bối viết chữ không quen.
“Ừ.”
“Đây là Trương cục trưởng... Đây là...” Nghiêm Cẩn lôi kéo Tô Bối lần lượt mời rượu, đi lòng vòng trở về thì im lặng ngồi ở trong góc.
Toàn bộ quá trình đều không dám liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống một cái.
Một màn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt người bên cạnh Văn Quốc Đống.
Cái gọi là “một chén rượu” này ước chừng uống đến sau nửa đêm mới tính là kết thúc.
Trước khi đi.
“Luật sư Nghiêm... Trận tiếp theo như thế nào? Nếu không thì đi cùng chúng tôi?!”
“Không được, tôi còn muốn đưa Tô...”
Cả đêm Nghiêm Cẩn bị rót không ít rượu, mặt mày choáng váng nhìn Tô Bối vẫn luôn im lặng bên người, đang chuẩn bị cự tuyệt.
Thì bỗng cả người đã bị mấy vị lãnh đạo bên cạnh Văn Quốc Đống đỡ lấy.
“Ai nha... Tiểu Tô người ta có cách trở về, đi một chút đi một chút thôi... Chúng ta đi tăng hai...”
Đêm nay Tô Bối cũng uống không ít rượu, đầu óc hỗn loạn nhìn Nghiêm Cẩn bị nhóm người kéo đi.
“Cô Tô, hoa của cô...”
Nữ nhân viên phục vụ cầm bó hoa Tô Bối để lại trên ghế, cùng với một hộp quà được đóng gói tinh xảo đưa qua.
Tô Bối nhìn bó hoa, nghĩ đến sắc mặt Văn Quốc Đống tối nay, đưa tay nhận lấy hoa và quà.
“Cảm ơn...”
“Đừng khách khí, chúc cô sinh nhật vui vẻ lần nữa.”
*
Tô Bối đang chuẩn bị đón xe, thì có một chiếc xe đen chậm rãi dừng lại ngay bên cạnh.
Văn Quốc Đống ngồi sau xe lạnh lùng nhìn người phụ nữ quần áo mỏng manh run rẩy trong gió đêm.
“Làm sao? Bây giờ nhìn thấy người cũng sẽ không gọi?!”
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Thân thể Tô Bối run rẩy một chút, rụt rè nói: “Ba...”
Văn Quốc Đống nghe thấy giọng người ta tỏ vẻ không tình nguyện, lại nhìn đồ vật trong ngực Tô Bối: “Lên xe!”
Tô Bối nhận lấy hoa, nhìn nhân viên phục vụ diễn tấu bên cạnh, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình.
“Cái này có là gì... Nhìn em gần đây công tác nghiêm túc như vậy, thưởng cho em.”
Nghiêm Cẩn vân đạm phong khinh chuyển đề tài, đem chuyện cố tình sắp xếp thổ lộ tỏ tình biến thành phần thưởng.
Tô Bối hào phóng nhận lấy hoa đặt ở bên người, cười nói: “Gần đây bận đến choáng vàng... Chính em cũng không nhớ ra.”
Nghiêm Túc lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Em không nhớ ra... bạn trai em cũng không có sắp xếp gì sao?”
Ý cười trên mặt Tô Bối nhạt đi: “Anh ấy bề bộn nhiều việc...”
Văn Lê đã gọi điện thoại, chỉ là chưa nói được hai câu đã bảo cô cúp máy, chỉ sợ lúc này cũng không nhớ tới cô.
Nếu không phải cuộc sống hôn nhân hai năm nay tiêu hao tính nhẫn nại cuối cùng của cô, cô cũng sẽ không đi đến bước này.
Nghiêm Cẩn thấy tâm tình Tô Bối không vui, không khỏi lên tiếng cười nói: “Lúc nào chia tay nhớ báo cho anh biết...”
Biết người ta đang nói đùa, Tô Bối cười khẽ một tiếng: “Nếu anh Nghiêm có thành ý như vậy, em sẽ cho anh thẻ số 001, đến lúc đó nhớ đến xếp hàng...”
“Ơ... Không nhìn ra Tiểu Tô còn có tiềm chất nuôi cá...”
Tô Bối nhìn bó hoa bên cạnh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Mục tiêu của em là biển cơ... Ao cá có thể không đủ với chí hướng của em...”
“A... Còn là một Hải Vương* hào phóng...”
*Hải vương: nuôi cá, ý là bắt cá nhiều tay.
Tô Bối nhíu mày, cười duyên nói: “Cái này gọi là người nguyện xuống biển...”
Tầm mắt lạnh lẽo của Văn Quốc Đống dừng lại trên người Tô Bối một lát, người ngồi bên cạnh nhìn theo tầm mắt của Văn Quốc Đống.
Người ngồi trong phòng riêng đều là những người thông minh, lập tức có người lên tiếng: “Ai... Đây không phải là luật sư Nghiêm của Nguyên Khoa sao... Đến đây... Mau, mời người vào uống một chén.”
Cũng có những người không hiểu tình hình, lên tiếng chế nhạo nói: “Oa... Trương cục trưởng ngài đây là không đúng rồi... Không nhìn thấy Nghiêm luật sư người ta bây giờ đang bận rộn đâu...”
“Ai nha! Uống một ly rượu... Cũng không làm chậm trễ chuyện gì...”
Một ly rượu trong tình hình này, cũng không phải chỉ là chuyện một ly rượu không thôi.
Tô Bối bị kéo vào phòng riêng, chỉ thấy Văn Quốc Đống lạnh lùng quét mắt nhìn cô.
“Văn cục trưởng, Trương cục trưởng, trùng hợp như vậy...”
“Không khéo không khéo... Thời gian vừa vặn... Chuyện phong lưu của Nghiêm luật sư, chúng ta cũng không được nhìn thấy mấy lần...”
“Ha ha... nhìn xem... vẫn là những người trẻ tuổi này bây giờ biết chơi đa dạng quá...”
Sau khi hai người ngồi xuống, mấy người đang ngồi nhao nhao lên tiếng trêu chọc.
Tô Bối ngồi ở bên cạnh Nghiêm Cẩn, nghe mọi người chung quanh nói, trơ mắt nhìn mặt Văn Quốc Đống càng ngày càng đen.
Có người ánh mắt tốt nhìn thấy một màn này, lên tiếng: “Nghiêm luật sư... Giới thiệu cô bé này đi chứ?”
Nghiêm Cẩn nghe xong lời này, liền biết chuyện vừa rồi đã bị mọi người nhìn thấy.
“Các vị lãnh đạo cũng đừng cười... Đây là tiểu trợ lý nhà tôi, Tô Bối... Đến đây, tiểu Bối... Đây đều là lãnh đạo của chúng ta... Đây là Văn cục...”
Nói xong, Nghiêm Cẩn kéo Tô Bối đến trước mặt Văn Quốc Đống.
Tô Bối không dám nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cục trưởng Văn...”
Văn Quốc Đống nặng nề nhìn trên mặt Tô Bối viết chữ không quen.
“Ừ.”
“Đây là Trương cục trưởng... Đây là...” Nghiêm Cẩn lôi kéo Tô Bối lần lượt mời rượu, đi lòng vòng trở về thì im lặng ngồi ở trong góc.
Toàn bộ quá trình đều không dám liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống một cái.
Một màn này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt người bên cạnh Văn Quốc Đống.
Cái gọi là “một chén rượu” này ước chừng uống đến sau nửa đêm mới tính là kết thúc.
Trước khi đi.
“Luật sư Nghiêm... Trận tiếp theo như thế nào? Nếu không thì đi cùng chúng tôi?!”
“Không được, tôi còn muốn đưa Tô...”
Cả đêm Nghiêm Cẩn bị rót không ít rượu, mặt mày choáng váng nhìn Tô Bối vẫn luôn im lặng bên người, đang chuẩn bị cự tuyệt.
Thì bỗng cả người đã bị mấy vị lãnh đạo bên cạnh Văn Quốc Đống đỡ lấy.
“Ai nha... Tiểu Tô người ta có cách trở về, đi một chút đi một chút thôi... Chúng ta đi tăng hai...”
Đêm nay Tô Bối cũng uống không ít rượu, đầu óc hỗn loạn nhìn Nghiêm Cẩn bị nhóm người kéo đi.
“Cô Tô, hoa của cô...”
Nữ nhân viên phục vụ cầm bó hoa Tô Bối để lại trên ghế, cùng với một hộp quà được đóng gói tinh xảo đưa qua.
Tô Bối nhìn bó hoa, nghĩ đến sắc mặt Văn Quốc Đống tối nay, đưa tay nhận lấy hoa và quà.
“Cảm ơn...”
“Đừng khách khí, chúc cô sinh nhật vui vẻ lần nữa.”
*
Tô Bối đang chuẩn bị đón xe, thì có một chiếc xe đen chậm rãi dừng lại ngay bên cạnh.
Văn Quốc Đống ngồi sau xe lạnh lùng nhìn người phụ nữ quần áo mỏng manh run rẩy trong gió đêm.
“Làm sao? Bây giờ nhìn thấy người cũng sẽ không gọi?!”
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Thân thể Tô Bối run rẩy một chút, rụt rè nói: “Ba...”
Văn Quốc Đống nghe thấy giọng người ta tỏ vẻ không tình nguyện, lại nhìn đồ vật trong ngực Tô Bối: “Lên xe!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.