Chương 40: Văn Quốc Đống, Lão Cầm Thú…
Đông Trúc
15/01/2024
Ngày hôm sau khi Tô Bối tỉnh lại, phát hiện đây không phải trong phòng mình.
“Ôi...”
Tô Bối giật giật thân thể, toàn thân trên dưới đều đau nhức, không chỉ trên ngực bị thương, mà hai chân phía dưới cũng không có cách nào di chuyển.
Nhất là huyệt hoa ở giữa hai chân, hai cánh môi đang nóng rát đau đớn, chỉ mới nhẹ nhàng cử động thì chân liền đau đớn dữ dội.
“Văn Quốc Đống... Ui... Lão cầm thú!”
Quả nhiên Văn Uyển nói không sai, những tên đàn ông bề ngoài nhìn trông giống người này, sau lưng đều là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.
Tối hôm qua ngoài miệng thì nói 'không có lần thứ hai', kết quả nửa đêm quay lại đè cô ra làm thêm hai lần.
Nghĩ tới đây, Tô Bối sờ sờ bụng dưới, bây giờ ngoài miệng Văn Quốc Đống không thừa nhận thì có ích lợi gì...
Sự tình thật sự đã xảy ra, tục ngữ nói rất đúng, có một thì sẽ có hai.
Sau chuyện tối hôm qua, cô chỉ cần chờ... Chờ Văn Quốc Đống chủ động bò lên giường cô...
Chỉ là từ sau đêm đó.
Tô Bối ở nhà dưỡng sức hai ngày, mỗi ngày ngoại trừ một ngày ba bữa đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm, cũng không gặp lại Văn Quốc Đống.
Trở lại làm việc sau Tết.
Tô Bối bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Văn Quốc Đống lại càng...
Mặc dù cả hai sống ở chung một mái nhà mỗi ngày, nhưng bọn họ không bao giờ gặp nhau.
Buổi sáng trước khi đi làm Văn Quốc Đống sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Tô Bối, về phần buổi tối, Tô Bối bận rộn đến nửa đêm mới về cũng không thấy bóng dáng của Văn Quốc Đống.
*
Luật sư mà Tô Bối làm việc cùng là luật sư chịu trách nhiệm chính về các vụ án ly hôn, từ khi cô quay lại làm việc sau Tết, công việc giao cho cô vẫn chưa từng dừng lại chứ đừng nói đến có cơ hội trở về tiếp xúc với Văn Quốc Đống.
Cho dù Văn Lê thỉnh thoảng có gọi điện tới, chưa nói chuyện được hai phút thì cô đã bận rộn đi họp, làm biên bản hội nghị.
Mãi cho đến một buổi trưa, Tô Bối nhận được một cú điện thoại bất ngờ.
Người gọi là chị họ của cô... Đường Giai.
Tô Bối nhìn người phụ nữ đối diện, mặc dù chị ấy đang mặc bộ quần áo hàng hiệu cao cấp nhưng khuôn mặt chị ấy trông hốc hác đến nỗi lớp trang điểm đậm cũng không che được.
“Tìm em có chuyện gì?!”
Đường Giai tháo kính râm trên mặt xuống, tùy ý ném qua một bên rồi châm điếu thuốc lên, cũng không khách khí trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nghe chị dâu nói bây giờ em là trợ lý luật sư?"
“Ừ.”
“Chuyên phụ trách vụ án ly hôn?”
Nghe đến đây, Tô Bối nhìn vết bầm trên mặt Đường Giai gật đầu: “Ai muốn ly hôn?!”
“Chị” Đường Giai lười nhác tựa vào sô pha trong quán cà phê, phun ra một làn khói trắng: “Lão già kia lại tìm một học sinh trung học trẻ tuổi xinh đẹp... Muốn ly hôn với bà đây... Lão già kia mấy năm nay kiếm được không ít tiền... Chị muốn biết nếu chị ly hôn với lão thì có thể được chia bao nhiêu!?"
Tô Bối một chút cũng không xa lạ gì đối với lão già trong miệng Đường Giai, ông chủ nhà giàu mới nổi ở chỗ bọn họ.
Năm đó Đường Giai còn chưa học xong trung học phổ thông đã quyết tâm bỏ học sinh con trai cho đối phương, “Gả" vào cái gọi là "Hào môn".
Chỉ là không nghĩ tới mới vài năm trôi qua, một thế hệ người mới đã thay người cũ.
Đứa thứ hai vừa mới chào đời, đã ầm ĩ đến mức phải ly hôn.
"Chú... Có biết không?"
“Bọn họ? Xì... Nếu bọn họ biết chị sắp bị người ta bỏ? Nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
Lúc trước chị ta đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà để bỏ học sinh con, mấy năm nay vẫn luôn không có qua lại, ông bà nội lại trọng nam khinh nữ, cái nhà kia sợ đã sớm coi như không có người như chị ấy.
“... " Tô Bối trầm mặc một lát, chuyển đề tài: “Nói tình hình cụ thể đi.”
"Cụ thể lão ta có bao nhiêu tiền chị cũng không rõ ràng lắm, nhưng chị không muốn nhiều, phải lấy lại phí tổn thất thanh xuân mấy năm nay chị sống với lão, còn có quyền nuôi dưỡng hai đứa nhỏ... Chị cũng muốn."
Đường Giai sờ sờ vết bầm tím trên mặt, ghét bỏ nói: "Lão bà chết tiệt nhà bọn họ, cũng là cái thứ trọng nam khinh nữ, nhiều năm qua vẫn luôn thúc giục chị sinh sôi nảy nở, coi bà đây như cỗ máy sinh đẻ chắc! Chị cũng không dám để con gái của chị ở lại nhà của bọn họ đâu… Hừ.”
Mấy năm nay, chị ta không có bằng cấp không có việc làm, toàn bộ thời gian chỉ có thể ở nhà trông con, năm sáu năm qua mang thai mấy lần cũng không giữ được, cô con gái này là đứa bé mà chị ta liều mạng sinh ra, nói cái gì cũng sẽ không để lại cho người nhà kia.
Hai người trò chuyện suốt một buổi chiều, Đường Giai không hề nghi ngờ Tô Bối và luật sư của Tô Bối.
Xế chiều hôm đó trở về văn phòng luật sư ký hợp đồng, tốc độ nhanh đến mức luật sư cấp trên của Tô Bối cũng có chút nghi ngờ.
Sau khi Đường Giai đi rồi, Nghiêm Cẩn nhìn Tô Bối đang chỉnh lý lại hồ sơ, đột nhiên lên tiếng: “Đây là khách hàng dễ nói chuyện nhất mà anh từng gặp.”
Nói xong, do dự một chút, hỏi: "Em nói gì với cô ấy?!”
Tay Tô Bối dừng một chút, thuận miệng nói: "Em đã nói với cô ấy rằng nếu không có công việc ổn định thì sẽ rất khó mang đi hai đứa con...."
Nghiêm Cẩn nhíu mày, tuy rằng lời nối cũng không chính xác lắm, nhưng cũng là tình hình thực tế.
"Nhưng gia đình đối phương trọng nam khinh nữ, giữ lại con trai, mang đi con gái, dù sao cũng tốt hơn việc cuối cùng chẳng được gì cả."
"Hơn nữa, pháp luật chưa bao giờ cắt đứt quan hệ cha mẹ - con cái, để con trai ở lại đó, ngày sau con trai thừa kế tài sản nhất định sẽ lấy được nhiều hơn so với cô ấy bây giờ..."
Chỉ cần Đường Giai không ngu ngốc, chị ấy sẽ hiểu phải làm gì để tối đa hóa lợi ích của bản thân, một mình chị ấy không thể chống lại được, tất nhiên muốn tìm người giúp mình tranh thủ.
Hơn nữa... Ngủ chung giường nhiều năm như vậy.
“Chị và ông ta là vợ chồng, nhiều năm qua ông ta luôn có những thứ không thể cho người khác biết... Chỉ cần chị chịu tìm... Những thứ đó đều là lợi thế của chị.”
Đây là lời cuối cùng cô nói với Đường Giai.
Nói xong, Tô Bối đem hợp đồng văn kiện đưa cho Nghiêm Cẩn: “Phần còn lại chính là chuyện của anh Nghiêm rồi..."
Nghiêm Cẩn rất có hứng thú nhìn Tô Bối: “Tốt đấy... Lại rèn luyện thêm vài năm..."
Tô Bối nhếch môi: “Do anh Nghiêm dạy rất tốt...”
"Được rồi, được rồi." Nghiêm Cẩn tức giận cười cười: “Cái miệng nhỏ nhắn của em cứ như bôi mật, chờ anh làm xong việc trên tay, buổi tối anh dẫn em đến nhà hàng mà Hà Luật đề cử kia, nghe nói mùi vị không tệ..."
Tô Bối nhìn đồng hồ: “Anh Nghiêm không cần tốn kém như vậy...”
“Đi đi đi... tan tầm đừng về trước đó...”
“... " Tô Bối xoa xoa mi tâm: “Được...”
Hôm nay, cô chẳng qua là nhìn thấy bản thân nhiều năm sau từ trên người Đường Giai mà thôi.
Cô cũng là hồi tốt nghiệp đại học xong thì khư khư cố chấp lĩnh giấy chứng nhận kết hôn cùng với Văn Lê, không có hôn lễ, không có tiệc cưới.
Lần duy nhất cha mẹ hai bên gặp mặt nhiều năm trước, cũng chỉ có một mình Lâm Quyên vênh váo tự đắc gặp mặt ba mẹ cô.
Lần đó... Từ đầu tới cuối trên mặt Lâm Quyên đều tràn ngập vẻ ghét bỏ cùng khinh bỉ.
Nhưng khi đó cô còn đang bị cái gọi là "tình yêu" làm cho choáng váng đầu óc, hôm nay của Đường Giai, nói không chừng chính là ngày mai của cô...
Cho nên Tô Bối cũng rút ra bài học, Lâm Quyên đã không thích cô đến vậy, có thể một ngày nào đó cô sẽ không xu dính túi mà rời khỏi nhà.
*
Nghiêm Cẩn mang Tô Bối tới nhà hàng này, đây là nơi không ít luật sư đề cử.
Hoàn cảnh yên tĩnh, tính riêng tư cũng rất tốt.
Ánh sáng có chút mờ mịt nhưng cũng không cản trở tầm nhìn bình thường.
Càng như vậy càng lộ ra cảm giác mông lung mập mờ muốn cự tuyệt còn nghênh đón.
Nghiêm Cẩn tuy rằng gọi là Nghiêm Cẩn, nhưng trong cuộc sống và công việc hàng ngày lại không có thái độ "Nghiêm Cẩn" gì cả.
Anh ta thỉnh thoảng cũng sẽ đùa giỡn vô thưởng vô phạt với em gái hành chính, Tô Bối cũng không phải trợ lý duy nhất của anh ta.
Trong bữa tối, hai người nhìn nhau không nói gì.
Chỉ là mới ăn được một nửa, nghiêm cẩn đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Bối xinh đẹp như vậy, đã có bạn trai chưa?"
Tô Bối nghe vậy ngẩn người: “Có.”
“Ai... Đáng tiếc...”
Vừa dứt lời, một nữ nhân viên phục vụ cầm một bó hoa tươi đi tới vị trí của hai người.
Phục vụ đưa bó hoa trong tay cho Tô Bối, nhẹ giọng nói: "Thưa cô, Nghiêm tiên sinh tặng hoa cho cô... Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Phía sau nữ nhân viên phục vụ còn có một người đàn ông mặc lễ phục mang theo đàn violin.
Tô Bối nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người: “Anh Nghiêm... Anh đây là...”
Nghiêm cẩn không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Mau nhận đi... Quá mất mặt..."
Tô Bối đưa tay nhận lấy bó hoa, chỉ thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh dừng lại bên cạnh họ.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tô Bối không chú ý tới bên phòng riêng phía đối diện, Văn Quốc Đống nhìn cảnh tượng này từ đầu đến cuối với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ôi...”
Tô Bối giật giật thân thể, toàn thân trên dưới đều đau nhức, không chỉ trên ngực bị thương, mà hai chân phía dưới cũng không có cách nào di chuyển.
Nhất là huyệt hoa ở giữa hai chân, hai cánh môi đang nóng rát đau đớn, chỉ mới nhẹ nhàng cử động thì chân liền đau đớn dữ dội.
“Văn Quốc Đống... Ui... Lão cầm thú!”
Quả nhiên Văn Uyển nói không sai, những tên đàn ông bề ngoài nhìn trông giống người này, sau lưng đều là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.
Tối hôm qua ngoài miệng thì nói 'không có lần thứ hai', kết quả nửa đêm quay lại đè cô ra làm thêm hai lần.
Nghĩ tới đây, Tô Bối sờ sờ bụng dưới, bây giờ ngoài miệng Văn Quốc Đống không thừa nhận thì có ích lợi gì...
Sự tình thật sự đã xảy ra, tục ngữ nói rất đúng, có một thì sẽ có hai.
Sau chuyện tối hôm qua, cô chỉ cần chờ... Chờ Văn Quốc Đống chủ động bò lên giường cô...
Chỉ là từ sau đêm đó.
Tô Bối ở nhà dưỡng sức hai ngày, mỗi ngày ngoại trừ một ngày ba bữa đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm, cũng không gặp lại Văn Quốc Đống.
Trở lại làm việc sau Tết.
Tô Bối bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Văn Quốc Đống lại càng...
Mặc dù cả hai sống ở chung một mái nhà mỗi ngày, nhưng bọn họ không bao giờ gặp nhau.
Buổi sáng trước khi đi làm Văn Quốc Đống sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Tô Bối, về phần buổi tối, Tô Bối bận rộn đến nửa đêm mới về cũng không thấy bóng dáng của Văn Quốc Đống.
*
Luật sư mà Tô Bối làm việc cùng là luật sư chịu trách nhiệm chính về các vụ án ly hôn, từ khi cô quay lại làm việc sau Tết, công việc giao cho cô vẫn chưa từng dừng lại chứ đừng nói đến có cơ hội trở về tiếp xúc với Văn Quốc Đống.
Cho dù Văn Lê thỉnh thoảng có gọi điện tới, chưa nói chuyện được hai phút thì cô đã bận rộn đi họp, làm biên bản hội nghị.
Mãi cho đến một buổi trưa, Tô Bối nhận được một cú điện thoại bất ngờ.
Người gọi là chị họ của cô... Đường Giai.
Tô Bối nhìn người phụ nữ đối diện, mặc dù chị ấy đang mặc bộ quần áo hàng hiệu cao cấp nhưng khuôn mặt chị ấy trông hốc hác đến nỗi lớp trang điểm đậm cũng không che được.
“Tìm em có chuyện gì?!”
Đường Giai tháo kính râm trên mặt xuống, tùy ý ném qua một bên rồi châm điếu thuốc lên, cũng không khách khí trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nghe chị dâu nói bây giờ em là trợ lý luật sư?"
“Ừ.”
“Chuyên phụ trách vụ án ly hôn?”
Nghe đến đây, Tô Bối nhìn vết bầm trên mặt Đường Giai gật đầu: “Ai muốn ly hôn?!”
“Chị” Đường Giai lười nhác tựa vào sô pha trong quán cà phê, phun ra một làn khói trắng: “Lão già kia lại tìm một học sinh trung học trẻ tuổi xinh đẹp... Muốn ly hôn với bà đây... Lão già kia mấy năm nay kiếm được không ít tiền... Chị muốn biết nếu chị ly hôn với lão thì có thể được chia bao nhiêu!?"
Tô Bối một chút cũng không xa lạ gì đối với lão già trong miệng Đường Giai, ông chủ nhà giàu mới nổi ở chỗ bọn họ.
Năm đó Đường Giai còn chưa học xong trung học phổ thông đã quyết tâm bỏ học sinh con trai cho đối phương, “Gả" vào cái gọi là "Hào môn".
Chỉ là không nghĩ tới mới vài năm trôi qua, một thế hệ người mới đã thay người cũ.
Đứa thứ hai vừa mới chào đời, đã ầm ĩ đến mức phải ly hôn.
"Chú... Có biết không?"
“Bọn họ? Xì... Nếu bọn họ biết chị sắp bị người ta bỏ? Nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
Lúc trước chị ta đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà để bỏ học sinh con, mấy năm nay vẫn luôn không có qua lại, ông bà nội lại trọng nam khinh nữ, cái nhà kia sợ đã sớm coi như không có người như chị ấy.
“... " Tô Bối trầm mặc một lát, chuyển đề tài: “Nói tình hình cụ thể đi.”
"Cụ thể lão ta có bao nhiêu tiền chị cũng không rõ ràng lắm, nhưng chị không muốn nhiều, phải lấy lại phí tổn thất thanh xuân mấy năm nay chị sống với lão, còn có quyền nuôi dưỡng hai đứa nhỏ... Chị cũng muốn."
Đường Giai sờ sờ vết bầm tím trên mặt, ghét bỏ nói: "Lão bà chết tiệt nhà bọn họ, cũng là cái thứ trọng nam khinh nữ, nhiều năm qua vẫn luôn thúc giục chị sinh sôi nảy nở, coi bà đây như cỗ máy sinh đẻ chắc! Chị cũng không dám để con gái của chị ở lại nhà của bọn họ đâu… Hừ.”
Mấy năm nay, chị ta không có bằng cấp không có việc làm, toàn bộ thời gian chỉ có thể ở nhà trông con, năm sáu năm qua mang thai mấy lần cũng không giữ được, cô con gái này là đứa bé mà chị ta liều mạng sinh ra, nói cái gì cũng sẽ không để lại cho người nhà kia.
Hai người trò chuyện suốt một buổi chiều, Đường Giai không hề nghi ngờ Tô Bối và luật sư của Tô Bối.
Xế chiều hôm đó trở về văn phòng luật sư ký hợp đồng, tốc độ nhanh đến mức luật sư cấp trên của Tô Bối cũng có chút nghi ngờ.
Sau khi Đường Giai đi rồi, Nghiêm Cẩn nhìn Tô Bối đang chỉnh lý lại hồ sơ, đột nhiên lên tiếng: “Đây là khách hàng dễ nói chuyện nhất mà anh từng gặp.”
Nói xong, do dự một chút, hỏi: "Em nói gì với cô ấy?!”
Tay Tô Bối dừng một chút, thuận miệng nói: "Em đã nói với cô ấy rằng nếu không có công việc ổn định thì sẽ rất khó mang đi hai đứa con...."
Nghiêm Cẩn nhíu mày, tuy rằng lời nối cũng không chính xác lắm, nhưng cũng là tình hình thực tế.
"Nhưng gia đình đối phương trọng nam khinh nữ, giữ lại con trai, mang đi con gái, dù sao cũng tốt hơn việc cuối cùng chẳng được gì cả."
"Hơn nữa, pháp luật chưa bao giờ cắt đứt quan hệ cha mẹ - con cái, để con trai ở lại đó, ngày sau con trai thừa kế tài sản nhất định sẽ lấy được nhiều hơn so với cô ấy bây giờ..."
Chỉ cần Đường Giai không ngu ngốc, chị ấy sẽ hiểu phải làm gì để tối đa hóa lợi ích của bản thân, một mình chị ấy không thể chống lại được, tất nhiên muốn tìm người giúp mình tranh thủ.
Hơn nữa... Ngủ chung giường nhiều năm như vậy.
“Chị và ông ta là vợ chồng, nhiều năm qua ông ta luôn có những thứ không thể cho người khác biết... Chỉ cần chị chịu tìm... Những thứ đó đều là lợi thế của chị.”
Đây là lời cuối cùng cô nói với Đường Giai.
Nói xong, Tô Bối đem hợp đồng văn kiện đưa cho Nghiêm Cẩn: “Phần còn lại chính là chuyện của anh Nghiêm rồi..."
Nghiêm Cẩn rất có hứng thú nhìn Tô Bối: “Tốt đấy... Lại rèn luyện thêm vài năm..."
Tô Bối nhếch môi: “Do anh Nghiêm dạy rất tốt...”
"Được rồi, được rồi." Nghiêm Cẩn tức giận cười cười: “Cái miệng nhỏ nhắn của em cứ như bôi mật, chờ anh làm xong việc trên tay, buổi tối anh dẫn em đến nhà hàng mà Hà Luật đề cử kia, nghe nói mùi vị không tệ..."
Tô Bối nhìn đồng hồ: “Anh Nghiêm không cần tốn kém như vậy...”
“Đi đi đi... tan tầm đừng về trước đó...”
“... " Tô Bối xoa xoa mi tâm: “Được...”
Hôm nay, cô chẳng qua là nhìn thấy bản thân nhiều năm sau từ trên người Đường Giai mà thôi.
Cô cũng là hồi tốt nghiệp đại học xong thì khư khư cố chấp lĩnh giấy chứng nhận kết hôn cùng với Văn Lê, không có hôn lễ, không có tiệc cưới.
Lần duy nhất cha mẹ hai bên gặp mặt nhiều năm trước, cũng chỉ có một mình Lâm Quyên vênh váo tự đắc gặp mặt ba mẹ cô.
Lần đó... Từ đầu tới cuối trên mặt Lâm Quyên đều tràn ngập vẻ ghét bỏ cùng khinh bỉ.
Nhưng khi đó cô còn đang bị cái gọi là "tình yêu" làm cho choáng váng đầu óc, hôm nay của Đường Giai, nói không chừng chính là ngày mai của cô...
Cho nên Tô Bối cũng rút ra bài học, Lâm Quyên đã không thích cô đến vậy, có thể một ngày nào đó cô sẽ không xu dính túi mà rời khỏi nhà.
*
Nghiêm Cẩn mang Tô Bối tới nhà hàng này, đây là nơi không ít luật sư đề cử.
Hoàn cảnh yên tĩnh, tính riêng tư cũng rất tốt.
Ánh sáng có chút mờ mịt nhưng cũng không cản trở tầm nhìn bình thường.
Càng như vậy càng lộ ra cảm giác mông lung mập mờ muốn cự tuyệt còn nghênh đón.
Nghiêm Cẩn tuy rằng gọi là Nghiêm Cẩn, nhưng trong cuộc sống và công việc hàng ngày lại không có thái độ "Nghiêm Cẩn" gì cả.
Anh ta thỉnh thoảng cũng sẽ đùa giỡn vô thưởng vô phạt với em gái hành chính, Tô Bối cũng không phải trợ lý duy nhất của anh ta.
Trong bữa tối, hai người nhìn nhau không nói gì.
Chỉ là mới ăn được một nửa, nghiêm cẩn đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Bối xinh đẹp như vậy, đã có bạn trai chưa?"
Tô Bối nghe vậy ngẩn người: “Có.”
“Ai... Đáng tiếc...”
Vừa dứt lời, một nữ nhân viên phục vụ cầm một bó hoa tươi đi tới vị trí của hai người.
Phục vụ đưa bó hoa trong tay cho Tô Bối, nhẹ giọng nói: "Thưa cô, Nghiêm tiên sinh tặng hoa cho cô... Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Phía sau nữ nhân viên phục vụ còn có một người đàn ông mặc lễ phục mang theo đàn violin.
Tô Bối nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người: “Anh Nghiêm... Anh đây là...”
Nghiêm cẩn không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Mau nhận đi... Quá mất mặt..."
Tô Bối đưa tay nhận lấy bó hoa, chỉ thấy ánh mắt tò mò của những người xung quanh dừng lại bên cạnh họ.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tô Bối không chú ý tới bên phòng riêng phía đối diện, Văn Quốc Đống nhìn cảnh tượng này từ đầu đến cuối với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.