Dục Lạc

Chương 14: Chán thật! Lâu quá không có con nên cứ thương con người ta.

Hải Lang

05/08/2021

Sáng hôm sau, ta ngâm mình trong làng nước mắt rất dễ chịu. Cơ thể ta nhẹ nhõm vô cùng, mệt mỏi cũng tan biến. Không biết bây giờ Đại Lục đã gặp được Chiến Thần chưa nhỉ? Con hắc khuyển đó có ác cảm với Tiểu Văn, hắn mà biết ta dùng Ma Phong cứu Tiểu Văn chắc chắn sẽ rút khô máu của ta ra mất. Đang thư giãn thì đột nhiên bên ngoài có tiếng la hét gọi tên ta giống như tiếng trống vỗ vào tai:

"Hàn Hàn, Hàn Hàn, nàng mau ra gặp ta!"

Ta thở dài, với tay lấy áo khoác vào:

"Ta mắc nợ hắn thiệt mà...."

Bên ngoài rèm cửa có tiếng Tiểu Lục hỏi:

"Chủ nhân, hắn tỉnh rồi hay là đuổi đi đi."

Ta trả lời:

"Không cần đâu. Đợi phụ thân hắn tới đưa hắn về. Bây giờ cô đưa hắn vào đây, tìm một nữ nhân khỏa thân giả thành ta nằm trên ghế sau rèm mỏng đi."

"Người định làm gì sao?"

"Ta thử hắn một chút, mau đi làm nhanh đi.”

"Ta sẽ làm ngay."

Lát sau, Tiểu Lục chưa gì đã sắp xếp xong mọi chuyện. Ta lặng lẽ đứng nép mình sau bức bình phong ở đối diện rèm. Cô gái kia đầy mặc yếm thấp nằm trên ghế dài của ta, lát sau có người chỉ Tiểu Văn vào, vừa vào hắn lại không giữ được cái miệng lớn tiếng của mình, hắn chạy đến trước rèm hớn hở:

"Hàn Hàn, là nàng cứu ta sao? "

Cô gái kia chỉ làm dáng chứ không nói gì, theo lệnh mà ta chỉ định, cô ta đưa chân ra khỏi rèm để lộ làn da nỏn nà. Mặt Tiểu Văn lập tức biến sắc. Ta ló mặt ra, nói:

"Tiểu Văn, quỳ xuống đi."

Tiểu Văn lập tức quỳ xuống, bên kia cô gái để chân lên vai Tiểu Văn, hắn cúi gầm mặt. Ta nói tiếp:

"Nghe nói ngươi lấy được đó rồi hả? Đồ đâu?"

Tiểu Văn bối rối lúng túng lấy ra một viên ngọc màu tím sáng chói.Ta nói tiếp:

"Ngọc thật sự rất đẹp, nhưng mà... giữ ta và ngọc ngươi cảm thấy cái nào đẹp hơn."

Hắn không dám nhìn vào bóng của người giả ta trên rèm mà trả lời:

"Nếu người hiện tại trước mắt ta thật sự là nàng, đương nhiên nàng xinh đẹp nhất, nữ nhân này không phải nàng, nàng đưa ra làm gì?"

Ta vô cùng ngạc nhiên khi biết hắn nhận ra người trong rèm là giả, rõ ràng dáng người cô ấy rất giống ta mà. Lộ chuyện rồi nên ta đi ra khỏi bức bình phong, Tiểu Văn quay lại đứng dậy tiến đến ôm chầm lấy ta:

"Nàng đây rồi. Ta cứ tưởng chưa kịp đưa ngọc cho nàng thì đã chết chứ. Ta đơn thân độc mã tới gặp Thiên Lôi , ta liều cả cái mạng này vì nàng rồi."

Ta đẩy Tiểu Văn ra rồi vén chiếc màn che, cô gái trong đó bước ra, thân hình quyến rũ, dung mạo như hoa. Ta nói với Tiểu Văn:

"Đây là cơ thể hoàn hảo của một mỹ nhân. Ngươi nghĩ ta có được thế này không?"

Tiểu Văn trả lời ta:

"Dù nàng có thế nào, nàng vẫn là mỹ nhân trong lòng ta."

Ta ngồi xuống ghế, đưa tay vén chiếc váy mình đang mặc lên cho Tiểu Văn thấy đôi chân đầy những đường màu đen giống như một thứ rễ cây tóm vào chân ta, Tiểu Văn hốt hoảng hỏi:



"Chân nàng bị... bị gì vậy?"

"Độc dược của Mộc tộc, cơ thể bị rễ cây ăn mòn. May là đã giải được nhưng có một số điểm trên người ta vẫn còn nhìn chẳng khác quái vật. Ngươi có cảm thấy ta đẹp hoàn hảo nữa hay không?"

Tiểu Văn nhìn chân của ta không hề chớp mắt, ta còn tưởng hắn sợ tới quên nói chuyện ai ngờ hắn đột nhiên quỳ xuống, nâng chân ta lên, hôn lên ống chân của ta khiến ta không thể cất tiếng nào. Hôn xong hắn tiến tới gần ta hơn, hắn nắm lấy tay ta:

"Ta không ngại nàng có khuyết điểm gì. Mọi khuyết điểm của nàng đều hoàn hảo. Hàn Hàn, nàng nghĩ ta sẽ vì những thứ này mà không yêu nàng nữa ư? Ngay cả chuyện quá khứ của nàng từng là gì, từng bên cạnh những ai ta cũng không quan tâm thì huống hồ là những vết sẹo này. Hàn Hàn, ngọc ta lấy được rồi, nàng có nên chấp nhận ta hay không? "

Ta ngoảnh mặt đi:

"Còn một điều nữa."

"Là điều gì?"

"Bệnh của ngươi...nếu như ngươi sử dụng Sơn Linh thạch rồi thì có nghĩa là... "

"Ta chưa dùng đến nó" -Tiểu Văn ngắt lời - "Làm sao ta có thể vì một căn bệnh này mà có lỗi với nàng, ít nhất thì ta muốn nàng là nữ nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng của ta."

"Vậy là ngươi chưa chữa bệnh. Chưa hết bệnh thì chưa hoàn thành."

"Không phải, ta nghĩ kỹ rồi. Bây giờ ta thành thân với nàng xong, sau đó thì dùng Sơn Linh thạch. Vậy thì ta vừa không tái phát bệnh vừa có thể một lòng với nàng."

Ta tròn mắt nhìn Tiểu Văn :

"Ngươi thừa biết lần đầu tiên của ta là cùng với phụ thân ngươi, ngươi không cảm thấy thiệt thòi cho ngươi sao?"

"Thiệt thòi gì chứ? Nàng là báu vật của ta, làm sao ta có thể bỏ một viên ngọc chỉ vì nó từng nằm trong bùn đất chứ."

Đôi mắt hắn nhìn ta ngoan ngoãn đến lạ thường, ta xoa đầu hắn mỉm cười :

"Ngươi thật sự rất kỳ lạ. Tiểu Văn, khi nãy làm sao ngươi nhận ra người không phải ta vậy?"

Hắn lanh lẹ trả lời:

"Cô gái kia dù thân hình rất giống nàng nhưng vẫn có điểm khác."

"Ngươi nhận ra điểm khác luôn sao? Có thể nói ta nghe không? "

"Rất dễ thấy mà, nàng làm gì thấy được ngực lớn như vậy? "

Câu trả lời của hắn khiến ta lặp tức muốn tát hắn một cái cho đỡ tức, cô gái kia đứng bên cạnh khúc khích cười khiến ta chỉ muốn chui ngay xuống đất. Ta quát lên:

"Cô đi ra ngoài cho ta! "

Cô ta chạy ra. Ta mạnh tay xô Tiểu Văn tránh xa mình:

"Ta mệt rồi, một lúc nữa nói tiếp."

Ta bỏ hắn ở lại mà đi về phòng, lúc gần đóng cửa hắn đột nhiên chạy tót vào phòng của ta, ta còn chưa kịp nói gì thì hắn đã thay ta khóa cửa lại. Ta khoanh tay nép qua một bên, nhanh tay dùng pháp thuật thắp sáng tuần hương trên bàn lên. Loại hương này chứ chất an thần ngửi không quen sẽ khiến hắn đột ngột ngất, cũng là phòng trường hợp bất trắc. Làm xong, ta thận trọng hỏi:

"Ngươi muốn làm gì đây?"

Hắn quay lại nhìn ta rồi bế ta lên giường, ta chống mắt lên xem hắn muốn làm những gì. Hắn cười nhẹ hôn lên trán ta rồi nói:

"Vậy là nàng không con nào lý do nào nữa rồi phải không? Vậy khi nào chúng ta thành thân?"

Ta nằm nghiêng người chống tay lên giường, hùa theo hắn một chút:



"Ngươi muốn khi nào? "

Hắn bối rối :

"Ta sẽ thông báo với mẫu thân để bà ấy đến chúc phúc cho chúng ta. Còn thời gian thì cứ càng sớm càng tốt, ba ngày nữa được không?"

"Ba ngày nữa cũng được. Nhưng ta không muốn dâng rượu cho mẫu thân ngươi, càng không muốn gọi cô ta là mẫu thân. Về phương diện tuổi tác, ta thua cô ta 100 tuổi gọi là mẫu thân thì rất buồn cười. Về phương diện thân phận, ta là nữ chủ của Hàn Trung Động, không thể quỳ gối dâng rượu cho người khác. Còn một điều nữa, nếu thành thân ta muốn có mặt đông đủ để chúc phúc bao gồm cả phụ thân ngươi nhưng có điều ông ấy cũng từng bên cạnh ta, quả thật rất khó xử nếu một ngày ta phải gọi ông ấy một tiếng phụ thân, hai bọn ta chỉ khiến cho người đời dị nghị. Điều cuối cùng, năm xưa ta thay tả tắm rữa bế ngươi trên tay bây giờ đột nhiên lại phải động phòng với ngươi ta nhìn không quen mắt, đêm tân hôn ta muốn che mắt của ta lại, coi như người đó không phải ngươi."

Biểu cảm của Tiểu Văn lúc đầu còn chưa thể hiện rõ vui vẻ nhưng khi ta vừa nói không muốn nhìn cảnh động phòng hắn lặp tức cau mài gắt gỏng :

"Nàng làm như vậy là để ám chỉ ta gì đây? Không muốn nhìn ta lúc tân hôn, như vậy có quá đáng hay không? "

Ta trả lời :

"Ta thấy rất bình thường, thử hỏi có ai lại muốn bị một người không yêu chạm vào người không? Che mắt lại ít ra cũng có thể tưởng tượng ra người mình yêu."

Hắn nghiến răng tóm lấy tay ta:

"Đã lâu như vậy rồi nàng vẫn không quên được ông ta sao? Nàng đã hứa với ta rồi, nàng đừng hòng thất hứa. "

"Ai thất hứa bao giờ. Ta chỉ muốn xem ngươi ở cạnh một người không yêu mình có sung sướng hay không, không sao cả, nếu sợ hối hận thì không cần thành thân, ta cũng cảm thấy không có lỗi với lương tâm hơn."

Hắn nhíu mày lại, ánh mắt giống như muốn giết chết ta vậy. Ta không cảm thấy sợ mà còn có cảm giác rất thích thú. Ta đưa tay chạm vào mặt hắn, mỉm cười nói:

"Nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi tức giận lên trong rất đáng yêu giống hệt như lúc nhỏ ngươi quấy khóc đòi sữa mẹ vậy. Lúc còn nhỏ ngươi tuy mập mạp nhưng lại yếu ớt, cả sức để khóc còn không có, chỉ mới khóc có vài tiếng mặt mũi đã tái xanh làm ta mấy lần tưởng ngươi chết rồi. Mẫu thân ngươi nuôi ngươi cực khổ như vậy, ngươi không lo báo hiếu sớm lấy vợ sinh con nối giỏi mà lại đi lãng phí thanh xuân vào một người lớn tuổi như ta."

Hắn liếc mắt nhìn qua ta, trong ánh mắt hiện lên sự căm phẫn đến tuột cùng, hắn nắm lấy tay ta đè xuống giường, ta hiểu hắn muốn làm gì nên nhanh chóng nghiêng mặt qua để hắn không thể hôn ta được. Không thể làm được hành động mình muốn, hắn dừng lại nói vào tai ta:

"Nàng muốn ta báo hiếu cho mẫu thân. Ta chỉ nhờ nàng sinh cho ta một đứa con không được sao? Haivạn năm qua ta cố gắng biết nhường nào vậy mà cuối cùng nàng vẫn có đủ mọi lý do để không thực hiện lời hứa. Ta muốn cho nàng kiệu hoa vinh quang bước vào cửa lớn Sơn gia nàng không chịu lại cứ thích ta ăn cơm trước kẻng vậy thì ta làm cho nàng xem."

Nói hết câu, hắn hôn lên cổ ta, đã thế còn không hề do dự mà kéo banh cổ áo của ta ra, xem lần này hắn thật sự không kìm chế nổi nữa rồi. Ta có thể thoát ra bất cứ lúc nào nhưng ta chọn không thoát ra bởi vì phía sau vẫn còn kịch hay để xem. Hắn cởi y phục của mình ra ném khỏi giường, hào hứng như một con thú hoang đang đói khát muốn nuốt trọn mẫu thức ăn trước mắt. Ta đã quá hiểu thấu cái tính háo thắng này của nam nhân rồi. Chỉ còn một chút nữa thì kịch hay sẽ bắt đầu. Ta đưa tay đẩy hắn ra, liền hỏi:

"Ngươi thật sự sẽ không hối hận phải không?"

Tiểu Văn vuốt nhẹ lên vai ta, ở trước ngực có một vết sẹo do kiếm của Chiến Thần gây ra, hắn hôn nhẹ lên đó rồi trả lời ta:

"Sẽ không hối hận..."

Ta mỉm cười rồi kéo hắn xuống, nằm trên người hắn để hắn nằm dưới người mình rồi dùng nụ cười mà người ta thường nói nó chứa thuốc mê người mà cười với hắn. Tiểu Văn là con cừu non, hắn khi nằm trong vòng tay của ta liền không còn đủ lý trí nữa. Ta đặt tay lên những bắp cơ ngực săn chắc đó, hôn lên khóe mắt hắn. Hắn cười trông thật ngốc, cố níu kéo ta lại bằng đôi bàn tay đang sờ khắp lưng ta, rồi dần dần hai mắt hắn mơ màng, cuối cùng hắn không trụ nổi trước khói hương an thần nữa mà thiếp đi.

Ta lập tức đứng dậy chỉnh trang y phục lại vào rồi đi ra khỏi phòng, cô gái khi nãy Tiểu Lục chuẩn bị đang đứng bên ngoài, ta bước đến gần, nói:

"Cô hầu hạ hắn cho tốt, tốt nhất là phải chờ hắn tự biết bản thân đã ở cạnh cô."

Cô ta khiêm nhường trả lời:

"Tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức."

Ta không an tâm nên nói tiếp:

"Cô đừng dụng những cách tầm thường. Cô có biết mực vẽ không phai phải không?"

"Tiểu nhân hiểu rồi."

Nói xong cô ta đi vào phòng, ta đứng ngoài cửa nhìn vào, tận mắt thấy cô ta cởi hết y phục bước lên giường mới chịu rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook