Dục Lạc

Chương 15: Rãnh quá nên lo chuyện bao đồng.

Hải Lang

05/08/2021

Xong việc, ta đi ra chính điện, ngồi ở đây chờ Đại Lục cùng Chiến Thần đến, chưa hết một tuần hương, Đại Lục trở về, còn Chiến Thần chỉ một mình đến. Vừa nhìn thấy, ta nói ngay:

"Chiến Thần đến rồi, để ta đem rượu quý ra tiếp đón chàng."

Chiến Thần vẫn hiên ngang không hề coi ai ra gì, nói:

"Nghịch tử đó đâu rồi? Nó mất tích hai vạn năm, không ngờ vừa về đã khiến Mạc gia ô nhục. Nó đâu?"

Ta rót rượu và trả lời:

"Lúc nãy hắn nói muốn có nữ nhân nên ta đã cho một mỹ nhân hầu hạ hắn, nãy giờ chắc họ vẫn còn đang ân ái bên trong. "

Chiến Thần đứng không yên hùng hổ định đi tìm con. Ta ném chén rượu tới dưới chân Chiến Thần cản bước ngài ấy, nói:

"Chàng gấp gáp gì chứ? Nữ nhân đó là một phàm nhân không phải người của ma tộc, cứ để cho tiểu tử đó vui vẻ."

"Cho dù không phải nữ nhân ma tộc ta cũng không thể để nghịch tử đó ăn chơi trụy lạc như vậy, còn ra thể thống gì nữa. Có phải cô muốn hại Mạc gia mất mặt hay không?"

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, chạm rãi bước tới gần Chiến Thần:

"Chàng nghĩ sao mà nói vậy? Nếu ta muốn làm Mạc gia mất mặt thì cớ gì phải tìm một thằng nhóc, ta phải tìm chàng chứ."

Trong lúc Chiến Thần không phòng thủ, từ tứ phía những tấm lụa đen bây tới trói chặt ông ấy. Chiến Thần tức giận giẫy giụa:

"Cô muốn làm gì? Mau thả ta ra!"

Ta tiến đến đưa tay chạm lên mặt ông ấy:

"Bỗng nhiên cảm thấy rất muốn trêu chọc chàng một chút. Chàng cứ tạm thời ở lại cùng ta. Tiểu Văn còn rất trẻ lại sung mãn, chàng đâu thể ngăn cản được. Ở đây chỉ có chúng ta, tiện thể ôn lại chuyện năm xưa."

Chiến Thần ngoảnh mặt nơi khác. Ta vuốt mớ tóc bạc của ông ấy rồi nói tiếp:

"Chàng đã không còn trẻ nữa rồi. Người lớn tuổi suy nghĩ chính chắn hơn, chàng nói xem chàng có còn yêu ta không?"

Không một tiếng trả lời. Ngay lúc này ở bên trong đột nhiên có tiếng hét lớn, nghe giọng chắc là Tiểu Văn tỉnh rồi. Chiến Thần nghe tiếng con trai liền bật dậy muốn cởi trói. Từ trong cánh cửa ẩn sau lớp màn, Tiểu Văn chạy ra ngoài, trên người y phục sọc sệch , trên ngực có hình một đóa hoa. Ta bật cười lùi lại ba bước rồi nói:

"Tiểu Văn muốn về rồi, chàng đưa con trai của chàng về đi."

Tiểu Văn chạy tới chỗ ta, hắn nhìn Chiến Thần rồi nhìn ta, không kích động như ta nghĩ mà chỉ nắm chặt cổ tay ta:

"Là nàng giỡn trò phải không?"

Ta cười:

"Giỡn trò gì chứ, ta cho ngươi cả một đại mỹ nhân còn gì?"

"Nàng giỏi lắm, hôm nay nàng bôi nhọ thanh danh của ta, đã thế còn cho lão già này biết, nàng làm như vậy thì được cái gì chứ?"

"Vui không được sao?"

Vừa nói ta vừa dùng pháp thuật cởi dây trói cho Chiến Thần, Đại Lục lúc này mới đi tới đẩy Tiểu Văn ra xa ta, hùng hổ nói:

"Ngươi không đủ tư cách để đến gần Hàn Hàn, ngươi coi lại ngươi đi, toàn mùi nữ nhân khác, lấy gì để rửa sạch nổi đây?"

Tiểu Văn nắm chặt nắm đấm lại. Đại Lục nói tiếp:



"Ngươi ngoan ngoãn trở về Cửu Trùng Thiên để phụ thân dạy bảo đi, sau này đừng tới đây gây họa nữa."

Tiểu Văn cắn chặt răng:

"Nàng giỏi lắm Hàn Hàn, nàng đã gạt ta thành công nhưng mà từ nay về sau nàng đừng mong có thể gạt được ta. Nữ nhân trong kia nói là do nàng sai khiến để ta cảm thấy nhục nhã mà bỏ cuộc nhưng con người của ta thứ càng khó đạt được lại càng muốn có hơn. Một vết hoa này chẳng là gì cả, cùng lắm thì ta cắt bỏ nó là được."

Vừa dứt câu, hắn đưa tay biến ra thành đoản đao lóc đi lớp da đó, máu chảy ra không ngớt, hắn lườm ta rồi bỏ đi.

Tiểu tử ngốc của ta vậy là đã trót trao thân cho một cô gái, sau này ta có thêm cớ để xua đuổi hắn rồi. Sơn Tiểu Văn ơi Sơn Tiểu Văn chả trách lúc nhỏ ta đặt ngươi tên Tiểu Văn, ngươi sống tới cuối đời cũng không thành "Đại" được…Con về rồi, phụ thân thì vẫn ở đây. Chiến Thần mặt như chiếc bánh bị ném xuống đất ê chề hỏi ta:

"Tại sao cô lại gạt Tiểu Văn? "

Ta cười khan:

"Ta gạt bao giờ? Thằng nhóc đó chín vạn tuổi rồi, chàng không chịu chọn thê tử cho nó để nó mò đến chỗ ta giỡn trò đụng chạm nên ta giúp nó giải tỏa một chút, nói không chừng mấy năm sau chàng lại có thêm một đứa cháu nội mũm mĩm. Ta làm vậy không phải quá tốt rồi sao?"

"Cô nói Tiểu Văn giỡn trò đụng chạm với cô?"

"Không với ta thì với ai? Hàn Trung Động này nam nhân thì nhiều, nữ nhân thì ít, con trai của chàng đến tìm ta nói là muốn ở lại, chàng xem, chỗ nào chứa hắn nổi? Quân lính của ta dùng là quỷ binh chàng cũng biết rồi, người canh gác thì có hơn một vạn, liều trại chậc hẹp điều kiện khó khăn, con trai chàng yếu ớt từ nhỏ không sống nổi trong doanh trại, lại một mực muốn vào khuê phòng của ta mà sống..."

Ta chưa dứt câu, Chiến Thần vội vàng chen ngang:

"Tiểu Văn dám làm vậy sao? Đúng là không biết lớn nhỏ. Thằng nhóc vô dụng đó tại sao dám to gan vậy?"

Ta mỉm cười bước đến, đặt tay lên vai Chiến Thần:

"Con trai của chàng không hề vô dụng đâu. Giường của ta nó cũng lên rồi, những chỗ trên người ta chàng từng chạm vào thì con trai của chàng cũng vậy, ta thấy con của chàng hơn chàng hẳn về mặt này."

Chiến Thần đột nhiên nổi nóng nắm chặt cổ tay ta. Đại Lục thấy vậy liền chạy tới xô ông ấy ra, nói:

"Ông muốn làm gì?"

Ta xiết xoa nhìn lại cổ tay của mình. Chiến Thần này thật quá đáng! Cổ tay ta bị ông ta làm trầy rồi, chắc là ghen lồng lộn trong lòng rồi đây. Thấy hai nắm đấm ông ấy giữ chặt, ta liền lại hỏi:

"Chàng ghen rồi sao? Con trai chàng thú thật thì ta cũng cảm thấy rất khôi ngô, so với chàng lúc trẻ nó vạm vỡ, rắn chắc hơn chàng nhiều. Quan trọng một điều nữa, Tiểu Văn không hề coi thường vì ta là người của Ma tộc, nó dám thú nhận tình cảm của mình. Còn chàng thì chỉ biết hèn nhát rời khỏi ta. Đúng như người xưa nói không sao, đời cha ăn mặn đời con khát nước. Bao nhiêu đau đớn chàng gây cho ta bây giờ quả báo trên người con trai chàng rồi. Chàng còn không mau thừa nhận rất yêu ta đi, nếu quá lâu ta sợ bản thân không kìm lòng nổi với Tiểu Văn đâu."

Chiến Thần tức giận mà gầm lên:

"Liên Hàn Hàn, ta nói cho cô biết. Thiên hạ lục giới này cô muốn có bao nhiêu nam nhân cũng được nhưng tuyệt đối không được đến gần nam nhân Mạc gia, tuyệt đối không tư tình với Tiểu Văn, bằng không đừng trách ta độc ác."

Nói rồi Chiến Thần giận dữ bỏ đi. Ta nhìn theo ông ấy một lúc sau bỗng dưng nước mắt rưng rưng:

"Chỉ cần chàng nói yêu ta, ta không cần được ngày đêm cạnh chàng cũng không cần chàng từ bỏ bất kỳ thứ gì cả. Ta chỉ muốn chàng nói một câu thật lòng, tại sao chàng mãi cũng không chịu nói hả?"

Ta bắt đầu khóc lớn hơn, ta muốn hét lớn nhưng bản thân không cho ta làm vậy. Ta đành ngồi xuống đất lấy hai tay che miệng lại ngăn không ra tiếng, ta cắn chặt môi cố đè nén lại. Trước mắt ta bây giờ chỉ còn những giây phút đã đi vào dĩ vãng. Chiến Thần đàn tranh, ta thổi sáo, khung cảnh núi non bao là trùng trùng ta cùng chàng tấu khúc Trường Sinh, giai điệu khúc nhạc ấy vẫn ngân nga trong trí óc ta mãi đến bây giờ nhưng.....người kia liệu còn nhớ hay đã quên...

Đại Lục thấy tội nghiệp mà đi tới ôm ta vào lòng, an ủi:

"Cô đừng khóc nữa, không có ông ta cô vẫn còn có ta mà."

Ta đẩy hắn ra, khóc bao nhiêu là đủ rồi ta nhanh chóng lâu khô nước mắt rồi đứng dậy, nói:

"Bây giờ ngươi tới Sơn gia xem Tiểu Văn đã về hay chưa. Đồng thời dò la cho ta nguyên nhân hắn làm chủ được Sơn gia."

Đại Lục đứng dậy vẫn ôm lấy từ sau lưng ta, nói:



"Ta sẽ làm ngay nhưng trước khi làm ta muốn hỏi một câu được không?"

Ta trả lời:

"Cứ hỏi."

"Chúng ta ở bên nhau cũng rất lâu rồi, nhìn thấy cô khổ sở như vậy ta cảm thấy rất buồn. Hàn Hàn, trước giờ ta luôn nghe lời cô, bây giờ cô có thể nghe ta một lần không? ..... Chúng ta thành thân đi!"

Ta như một người không chút cảm xúc, không hề bất ngờ cũng không kinh ngạc, ta quay người lại, hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau, Đại Lục nói tiếp:

"Y phục tân nương và tân lang vẫn còn, chúng ta không cần chuẩn bị nhiều. Sau khi ta quay về chúng ta sẽ thành thân, ta sẽ đối tốt với cô, chúng ta từ bằng hữu trở thành phu thê, xem nhau như tri kỷ, quan tâm chăm sóc cho nhau có được không?"

Ta cố giấu giếm nổi buồn vào trong, tỏ ra đã ổn, ta mỉm cười đẩy Đại Lục ngã xuống đất rồi khom người vuốt ve mặt hắn, ta nói:

"Thật ra cũng không cần phải thành thân, ta và người đã khác gì vợ chồng đâu? Lấy nhau rồi có biết bao nhiêu chuyện, tri kỷ làm sao trọn vẹn? Nghi lễ chẳng qua là làm màu, con người ta thích nói là làm, nhanh gọn. Ngươi có gan không?"

Hắn nói bằng giọng hơi buồn:

"Cô biết ta không thể có con nên không muốn gả cho ta có phải không?"

Ta cắt lời:

"Lấy nhau thì phải yêu nhau, nhưng tình yêu chính là dục vọng, không khao khát chiếm hữu thì đó không gọi là tình yêu. Thứ tình cảm ích kỷ như vậy làm sao có thể so sánh được tình cảm sống chết có nhau của chúng ta? Ta không muốn làm ngươi tổn thương, nếu chúng ta bây giờ đã vui vẻ thì đi thêm bước nữa để làm gì. Ta rất sợ ta sẽ làm ngươi buồn bởi vì lòng ta vẫn có Chiến Thần, nếu làm ngươi đau khổ ngàn vạn lần ta cũng không thể tha thứ cho mình."

Nói rồi ta đứng dậy bỏ đi thật nhanh vào trong. Đại Lục nhìn theo ta, ta đoán hắn cũng hiểu ý ta rồi…Vào đến phòng mình, ta chợt nghĩ đã lâu rồi không khóc, vừa nãy khóc như vậy cảm thấy thật lãng phí nước mắt. Đại Lục có lẽ buồn đôi chút rồi sẽ quên thôi, hắn từ nhỏ đã phải thường xuyên đối mặt với chuyện này rồi. Lúc trước ta có nói Đại Lục vốn là người của mẫu thân ta nhưng chuyện làm sao hắn đi theo bà ấy thì chưa nói bao giờ. Theo ta được biết phụ thân của Đại Lục và Tiểu Lục bị một đám yêu quái nữ mê hoặc nên bỏ rơi mẫu tử họ, mẫu thân của Đại Lục vì thế lâm trọng bệnh mà qua đời. Từ đó hắn phải chăm sóc cho muội muội. Có lần Tiểu Lục đi lạc vào U Minh Đạo, nơi thông giữa địa phủ và dương gian và bị bắt ở lại đó mãi mãi, vì để cứu muội muội Đại Lục đã phải thỏa thuận với quỷ sai canh cửa để cho chúng lấy một thứ trên người Đại Lục, vậy là chúng lấy mất khả năng sinh con sau này của Đại Lục.

…Đi vào trong phòng nhưng vẫn để tâm đến Đại Lục ngoài điện, nghe thấy tiếng binh sĩ canh gác chào chắc có lẽ hắn đi rồi. Thôi thì bỏ qua chuyện vừa nãy mà đi ngủ một giấc. Ta lên giường, đang lim dim mắt ngủ thì sực nhớ khi nãy Tiểu Văn và cô gái kia vừa lấy phòng mình làm phòng động phòng, tự nhiên cảm thấy cần đổi phòng gấp. Ta đứng dậy đi ra thì gặp cô gái kia đang chờ, vừa thấy ta cô ta vội quỳ xuống, nói:

"Chủ nhân, tiểu nhân vẫn chưa làm được gì cả. Tiểu nhân đáng tội chết!"

Ta bàng hoàng:

"Thời gian hơn một nén nhang không lẽ cô không thể ép một nam nhân không chút phản kháng làm gì sao? Rõ ràng ta thấy cô..."

"Đúng là tiểu nhân đã lên giường, nhưng mà... hắn cứ gọi tên người, làm sao tiểu nhân nỡ khiến hắn..."

Ta tức giận tát mạnh vào mặt cô ta, cô ta ngã lăn, ta quát lớn:

"Có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong. Cô nói ta cứu cô để làm gì đây? Mau cút cho ta!"

Cô ta sợ hãi đến xanh mặt nhanh chóng chạy khỏi phòng. Ta hừng hực tức giận ngồi xuống giường:

"Rõ ràng khi nãy thấy hắn la lớn vậy mà, hắn còn tức giận như vậy chẳng lẽ hắn tưởng mình bị thật sao? Đối với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ quậy tung chỗ của ta, sống chết cũng phải bắt ta xin lỗi, hắn chỉ bỏ đi thật là rất lạ...."

Vừa nghĩ xong ta quay người lại mở mật đạo dưới giường ra, lấy thanh sáo đặt lên đùi, ta hỏi:

"Các ngươi biết Sơn Tiểu Văn hiện giờ đang ở đâu không?"

Vầng ma khí tỏ ra nồng nặc, bọn chúng trả lời:

"Hắn đang đi về hướng Ung Linh Sơn."

Vừa nghe xong ta lập tức cầm thanh sáo chạy đi tìm hắn nhưng vừa chạy ta đột nhiên vấp phải gì đó rồi ngã nhào ra sàn, ta loay hoay đứng dậy, nhìn lại hoá ra là viên ngọc của Sơn Tiểu Văn lấy ở chỗ yêu thú, ta nhặt lên, bỏ vào túi áo rồi tiếp tục chạy đi.

Ta đi đến tối thì tới được con suối trên Ung Linh Sơn, bây giờ đầu tóc rối xù, quần áo tả tơi đầy thảm hại, không hiểu sao suốt cả chặng đường ta gặp toàn xui xẻo. Ta đang ngự trên kiếm thì bị ngã, kiếm lại không chịu bây lên, đi bộ thì bị rơi xuống hố... Cả một bầu trời nắng chỉ mưa mỗi chỗ ta đi, phải nói là thảm hơn chữ thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook