Dục Lạc

Chương 41: Chiến Sự.

Hải Lang

06/09/2021

Lời nói của họ dứt khoát như vậy làm cho ta càng thêm khó xử. Giữa trước mặt hơn mấy mươi vạn binh sĩ, ta ngậm ngùi ngồi bệch xuống đất, trong đầu đầy rẫy những đường đi cho tương lai và cũng đầy sự phân vân, cuối cùng ta nói:

"Xuất binh thì xuất binh. Từ nay truyền trong lục giới. Liên Hàn Hàn ta, không dùng họ Liên nữa. Đền thờ mà bá tánh Đông Lãnh thờ phụng ta tất cả đốt hết. Từ nay về sau, ta không vướng bận tình cảm hay sự kính nể của ai. Ta cũng không xứng với cái tên Hàn Hàn này nữa."

Những binh sĩ xung quanh ta tỏ ra hoang mang, Ly tướng quân bước lên một bước, tiến tới gần ta:

"Chúng ta chỉ là đánh những kẻ ức hiếp chúng ta, người cần gì phải bỏ tên bỏ họ như vậy?"

"Họ Liên là của Thiên Hậu cho ta, hai chữ Hàn Hàn là của sư phụ đặt. Ngươi bảo ta có nên giữ lại để người khác gọi không? Ta không muốn mang tiếp cái nên đầy nợ nần này, nên cứ xem như thành con người mới."

Ly tướng quân im lặng. Trong lòng ta tự dưng lại như trút được gánh nặng lớn. Ta đứng dậy, nhìn toàn bộ một lượt binh sĩ của mình rồi nói lớn:

"Nếu các ngươi đã quyết tâm xuất binh, thân là chủ nhân của các ngươi, chúng ta xem như cùng chung một thuyền, sống chết có nhau, nhưng.. Đại Lục, tuyệt đối sẽ không phản bội ta, ta không muốn các ngươi nghi kỵ lẫn nhau gây nên bất hòa. Chỉ còn bốn tháng nữa Đại Lục sẽ xuất quan cùng với đứa con mà hắn dốc công tạo ra, sau này đứa trẻ đó cũng chính là người kế nhiệm ta đứng đầu Hàn Trung Động. Bây giờ tất cả nghe lệnh! Chuẩn bị tinh thần cao nhất, ngày này 4 tháng sau, chúng ta xuất quân, tiến đánh thập nhị thần tộc trước."

"Dạ!"

Tiếng dạ râm ran như sấm của binh sĩ đủ để cho ta biết họ đã thề quyết sống chết một lần. Ta quay trở về cung của mình và triệu Binh Kinh vào. Lát sau Binh Kinh quỳ trước mặt ta tỏ ra đầy kính sợ. Ta đưa cho hắn thanh kiếm của mình vẫn thường dùng và một túi ngân lượng rất to, nói:

"Ta không hành hạ ngươi nữa. Ngày mai ngươi đưa Tiểu Lục đi đi. Đi tới đâu cũng được nhưng đừng ở Thiên giới, tốt nhất là tìm một nơi vắng vẻ nào đó ở Hạ giới mà sống. Chỉ cần để cho Tiểu Lục bình an sinh đứa trẻ ra là được. Ta không muốn nhìn Tiểu Lục phải sinh con trong nguy hiểm thế này. Hai mẫu tử họ dựa hết vào ngươi."

Binh Kinh đặt kiếm của ta xuống, trả lời:

"Mẫu tử họ, tiểu nhân đương nhiên sẽ bảo vệ cho dù có dùng mạng sống của mình đi nữa. Nhưng Binh Kinh này cũng là binh sĩ trong Hàn Trung Động, Hàn Trung Động sắp ra trận sinh tử thì làm sao tiểu nhân có thể hèn nhát mà bỏ chạy được!"

"Đây không phải là hèn nhát bỏ chạy. Ta dự tính rồi, đứa trẻ của Đại Lục sau này nếu lỡ có bất trắc thì người kế vị tiếp theo sẽ là con của Tiểu Lục. Ta không thể để hậu vệ sau này gặp nguy hiểm. Ngươi đưa họ đi coi như đã lập được công lớn cho Hàn Trung Động rồi. Kiếm của ta điều khiển được ma binh ở Hạ giới, sau này giao thanh kiếm cho Tiểu Lục. Nếu chẳng may sau này Hàn Trung Động có sụp đổ thì bảo Tiểu Lục cứ từ ma binh ở hạ giới mà gây dựng lại cơ nghiệp trả thù cho ta và Đại Lục."

"Vẫn còn chưa đánh, tại sao người lại nói như vậy?"

"Ta từng được bói rằng, sẽ không sống quá 18 vạn tuổi, năm nay ta đã 17 vạn mấy trăm tuổi rồi. Ta cảm thấy cũng nên đề phòng trước trường hợp xấu nhất. Dù sao với những kẻ điều khiển ma binh, quỷ binh và thi binh bằng tà thuật, chưa ai sống được quá lâu cả."

"Ai lại to gan bói cho người như vậy? Người nhất định sẽ sống lâu trăm vạn tuổi, sánh ngang trời đất. Đừng nghe lời bói toán bậy bạ đó."

"Chết sớm cũng tốt. Ta cũng không cần nợ tình cảm của ai. Sống tới từng tuổi này vậy mà vẫn nợ một đứa trẻ chữ tình. Bấy lâu nay ta sống cô độc, cứ mãi mong nhớ tới người mình không đạt được. Nhiều lần nói bỏ cuộc, cũng nhiều lúc hận muốn giết chết người đó cho rồi nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Con người ta vô dụng, chuyện gì cũng không phân rõ ràng, đến tận bây giờ cũng không rõ có còn yêu Chiến Thần hay không, hay chỉ là một thói quen bảo vệ, quan tâm chàng ấy."

"Thật ra muốn biết còn yêu người đó không cũng không quá khó, chỉ cần người ngắm mắt lại, để trong đầu trống rỗng rồi lắng nghe xem giọng nói của ai vang lên đầu tiên rồi tiếp đó đến hình ảnh. Người thử vậy đi, rồi sẽ có kết quả."

"Có kết quả thì được gì? Chuyện gì giờ cũng đã rồi, không quay lại được nữa. Đại Lục vẫn hay trách ta hành động thiếu suy nghĩ, cái gì thoáng qua là làm liền, bởi vậy mới có nhiều chuyện xảy ra.. Mà thôi ngươi hôm nay nghe quá nhiều rồi, tự đi đến tàn kinh các lau dọn đi, nội trong hôm nay phải làm xong rồi sáng hôm sau đưa Tiểu Lục đi. Mau làm đi!"

Binh Kinh nhìn ta đầy uất nghẹn nhưng chẳng nói được gì đành đứng dậy cầm những thứ ta đưa đem đi.

Căn phòng lại chỉ còn mỗi ta. Rồi bỗng ta bước đến chiếc gương đặt trên bàn soi mặt mình. Nhìn chung toàn bộ ta vẫn không khác xưa cho lắm nhưng đôi mắt ta bây giờ lại mệt mỏi, trong đó lại có mấy phần cô độc, đã bao lâu rồi ta không cười một cách thật sự. Chiến Thần từng bảo ta ngây thơ và cười rất đáng yêu nhưng cái ta thấy hiện tại lại là một gương mặt sầu thảm và đầy mưu tính. Da mặt này đã bao lâu không động đến phấn son rồi? Mái tóc này đã bao lâu không được chảy chuốt khi hồi thiếu nữ? Trâm cày cũng không cày lên tóc, da mặt khô rát, hai khóe mắt lại thâm quầng, môi thì nhợt nhạt. Từ khi nào ta đã không nhận ra bản thân là nữ nhân như vậy? Ta ăn mặc như nam nhân, tóc chỉ tiện buột cao là rồi, mỗi tháng chỉ tắm có một lần, đồ thì mặt đến rách mới chịu thay bộ mới, nếu không có Đại Lục ta chẳng biết mình còn tàn tạ đến mức nào. May mà có hắn thúc giục ta chăm sóc bản thân.

Khi yêu Chiến Thần ta mất nhiều hơn được vậy mà tại sao ta cứ cố chấp? Tuổi xuân, niềm vui, hạnh phúc của ta đều chỉ vì một câu nói không xứng đáng của ông ấy mà mất tất cả. Ta mệt mỏi rồi nhưng vẫn không bỏ được những cố chấp, liệu ta có sống nổi cho tới khi buông được hết tất cả hay không?



Thời gian thấm thoát gần 4 tháng trôi qua. Tiểu Lục và Binh Kinh đã an toàn đến hạ giới sinh sống. Ta ở lại đây một mình duyệt binh, bàn luận kế sách lâu dài với những đại tướng của mình lần nào cũng tới tận khuya mới xong. Trong lòng ta không ngày nào là không lo lắng vì nói sao đi nữa nếu có đánh thập nhị tộc thần thú thì cũng không thể một lần giết sạch được, nếu lỡ những tàn dư sống sót kết hợp lại với thiên binh của Chiến Thần thì ta cần ít nhất 5 vạn quân nữa mới chọi lại toàn bộ họ. Năm vạn quân này phải là quân tinh nhuệ chứ không được dùng quân thế mạng là quỷ binh hay ma binh, nhất định phải là người. Điều này làm cho ta đau đầu mấy hôm nay, ta lo đến nổi tóc đã mọc lên vài sợi bạc.

Đã gần 200 ngày rồi mà vẫn chưa thấy Đại Lục xuất quan, ta bắt đầu nôn nao trong lòng không biết khi nào mới gặp được con của hắn. Tối hôm đó trời mưa rào, ta ngồi một mình trong phòng cảm thấy buồn ngủ nên tìm chạy lòng vòng cho hết buồn ngủ, kẻo ngủ một giấc là sáng mai lại có đại họa. Ta chạy mấy vòng sân rồi mà khi dừng lại vẫn muốn ngủ gục, có lẽ giới hạn thứ trắng đêm của ta tới đây đã là đỉnh điểm. Ta vụt lên chạy thẳng tới hang động mà Đại Lục đang ở rồi gọi lớn:

"Đại Lục, ta vào xem được không?

Ta cứ ngỡ hắn sẽ không nghe nhưng nào ngờ hắn trả lời lại:

" Ta gần xong rồi, chỉ còn mắt, mũi, miệng thôi. Cô phải cho ta bình tĩnh để ta nghĩ xem làm sao mới đẹp. "

Nghe hắn nói vậy ta liền hiếu kỳ muốn xem thử nên tự ý mở cửa chạy vào trong. Vừa lúc đó, Đại Lục nhìn thấy ta liền rất hốt hoảng.

Đột nhiên quả trứng đó phát sáng lên, Đại Lục văng ra ngoài mấy thước. Ta vội vàng chạy tới giành lại nội đan của mình, ngay lúc này một đứa bé từ trong trứng bị vỡ ra rồi rơi lên tay ta, ta bế lấy đứa trẻ, nó từ từ mở mắt ra nhìn ta, vừa nhìn thấy gương mặt đó của nó ta liền hốt hoảng la lên:

" Đại Lục! Sao nó giống ta quá! "

Đứa bé như một thiên thần, nó nhìn ta mỉm cười rồi bập bẹ gọi một tiếng" mẹ ". Ngay lúc đó tim ta như dừng đập hẳn. Đại Lục đứng dậy, chạy tới giật lấy đứa trẻ trên tay ta, rồi hét lên:

" Cô vào đây làm gì? Cô xem con trai của ta giờ giống hệt cô rồi kìa! Cô trả con cho ta! "

Ta ngơ ngác:

" Giống gì? "

Đại Lục đưa đứa bé đến gần ta:

" Cô nhìn đi, mắt miệng nó giống cô, chỉ có cái mũi giống ta, cô đền đi! Ta đã bảo yên tĩnh để ta làm mà! "

Ta bắt đầu nhìn thật kĩ đứa trẻ, và Đại Lục cũng vậy, đứa trẻ đó bỗng phá lên cười, hai bọn ta nhìn nhau đầy hạnh phúc, Đại Lục ôm đứa trẻ vào lòng, vỗ vành:

" Con ngoan, sao này con lớn lên đừng giống cô ta, nếu không con cả đời phải khổ đó.. "

Ta đánh vào vai Đại Lục:

" Nói vậy là sao? Tại sao giống ta thì khổ? "

" Không phải sao? Nó giống cô xinh đẹp thì đỡ, lỡ nó suốt ngày ụ mặt xuống, không nỡ nổi một nụ cười thật tâm như cô thì còn gì là con trai của ta nữa. "

" Ngươi quá đáng lắm rồi đó! Ngươi có tin sau này ta không cho ngươi ôm con không hả? Đưa đây! "

Nói rồi, ta liền kéo đứa trẻ lại. Đưa con cho ta bế xong, hắn bỗng khoác vai ta ôm vào lòng, hắn nói với giọng mãn nguyện:

" Vậy cũng tốt, coi như là con của chúng ta vậy. Từ nay chúng ta có con rồi, cô làm mẹ, ta sẽ làm cha. Chúng ta mãi mãi bên nhau. "



" Ai thèm mãi mãi bên ngươi. Ta chỉ ở cạnh con trai của ta thôi. Đứa bé này chưa có tên. Ngươi muốn đặt là gì? "

Đại Lục mỉm cười:

" Cứ lấy họ của cô đi. Dù gì cũng nhờ có nội đan của cô ta mới có đứa con trai trắng trẻo, đáng yêu thế này. "

Ta im lặng một chút, mắt nhìn đứa trẻ mỉm cười đầy đáng yêu đó. Một lúc sau, ta nói:

" Ta không có họ, cũng không có tên. Cứ lấy họ của ngươi đi. "

Đại Lục ngạc nhiên:

" Cô nói vậy là sao? Cô không phải tên Liên Hàn Hàn à? "

" Ta chỉ mượn dùng tạm thôi. Mẫu thân ta họ Lã, phụ thân lại họ Miêu. Họ Liên là do Thiên mẫu đặt cho ta, còn tên là do sư phụ đặt. Bây giờ ta không thể nào dùng bất kỳ họ nào nữa. Chỉ có thể nói là không tên không họ thôi. "

" Sao cô không dùng họ Liên như cũ đi, tự nhiên đổi tên họ. "

" Thiên Hậu đặt cho ta họ Liên là bởi vì mong muốn ta sống trong sạch, một lòng hướng thiện. Còn cái tên Hàn Hàn của sư phụ đặt cũng là mong ta trong sạch, không làm chuyện ác. Mấy vạn năm nay mang ba chữ Liên Hàn Hàn này cũng cảm thấy rất nặng nề, bỏ được cũng tốt, coi như bỏ được gánh nặng. "

" Cô đã nói vậy thì làm gì tùy ý cô đi, cảm thấy vui là được. Vậy.. cứ lấy họ ta. Cô đặt giúp ta đi. Ta họ Trác. "

Ta ngạc nhiên:

" Ngươi là Trác Đại Lục hả? Nghe chẳng hay chút nào. "

" Tên ta không phải là Đại Lục, Đại Lục chỉ là danh xưng thôi. "

" Sao nào giờ ta chưa từng nghe ai nói nhỉ? Vậy ngươi tên thật là gì? "

" Trác Thành Tư. Đáng lẽ ta Trịnh nhưng sau này ta đổi lại họ của mẫu thân. Tiểu Lục cũng đổi họ theo ta. "

" Phức tạp vậy sao? Vậy mà ta cứ tưởng chỉ có ta là đủ phức tạp rồi chứ! Ta thấy tên này của ngươi cũng rất hay. Vậy ta đặt cho đứa bé này tên là Trác Liên, ngươi thấy sao? "

Đại Lục bật cười tí mắt, vừa nói hắn vừa xoa đầu ta:" Được, tên đẹp lắm. Nhưng mà ta nói cô đó, cái tên Hàn Hàn đáng yêu như vậy sao lại không dùng? Cô không dùng tên đó ta biết gọi cô sao đây? Cứ dùng đi, cũng đâu phải chỉ có sư phụ cô mới biết nghĩ ra cái tên Hàn Hàn. "

" Vậy thì dùng.. Ta chỉ cảm thấy hơi ngại. Nhưng mà Trác Liên nghe giống tên con gái phải không? "

" Là gái hay trai đâu phải qua cái tên mà đánh giá được. Trác Liên, tên quá hay luôn. Lấy tên này, quyết định rồi. "

" Ngươi đã nói rồi thì vậy đi. Bây giờ có con ngươi vui rồi chứ gì? Cổng ta về Hàn Trung Động để trả công đi, nhanh!"

Nói dứt lời, ta đẩy đứa bé cho hắn ôm rồi cười tươi, nhảy nhào lên, nhụi mặt lên lưng hắn. Đại Lục bật cười, một tay sốc ra lên, cổng ta đi thật nhanh về Hàn Trung Động. Ngay lúc này ta cứ có cảm giác ba người bọn ta như một gia đình thật sự, Đại Lục và ta cùng nhau xây dựng nên Hàn Trung Động, ta biết hắn có tình cảm với ta nhưng hắn lại tự ti về bản thân nên cứ giữ mối quan hệ này. Đáng lẽ người mà ta nợ nhiều nhất chính là hắn, bây giờ viên mãn rồi, ta cũng vui cho Đại Lục, ngày sau hắn phải chăm lo cho con sẽ không dành hết tình cảm cho ta nữa, như vậy ta cũng bớt ái náy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook