Dục Lạc

Chương 40: Dứt Tình, Ta Mộng Đại Nghiệp.

Hải Lang

05/09/2021

Binh sĩ đó vội luống cuống chạy ra ngoài. Lúc này ta nhìn lại Hoa Linh rồi nằm xuống giường gác tay lên trán thở dài. Thời gian thoáng chốc trôi qua thật nhanh, nhớ hồi nào ta còn tự hào ưởn ngực nói mình sẽ có được Chiến Thần vậy mà giờ lại phải đau đầu với tên Tiểu Văn con trai của chàng ấy. Suy nghĩ nhức đầu quá nên ta quay sang tìm thú vui trên người của Hoa Linh, chẳng mấy chốc sau ta đã cởi hết quần áo của Hoa Linh ra định cùng vui vẻ một chút. Nhưng chính vào lúc này đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng người thô lỗ xông vào phòng. Ta giật mình quay lại thì lại thấy tên Sơn Tiểu Văn đứng nhìn ta như tượng đá. Ta tức giận ngồi dậy hét lên:

"Ai cho tên này và phòng của ta? Người đâu!"

Không có một tên lính nào chạy vào cả, ta tức tối mặc nhanh áo lại rồi đứng dậy đi tới chỗ hắn, cộc cằn hỏi hắn:

"Ngươi muốn gì đây? Hôm đó chưa đủ làm ngươi tởn à?"

Hắn nhìn ta với cặp mắt ngấn lệ rôi chỉ tay về phía Hoa Linh:

"Nàng.. nàng ngủ với cả nữ nhân hay sao?"

"Ta ngủ với ai thì kệ ta, ngươi hỏi làm gì?"

"Nàng điên rồi, hết ngủ với Đại Lục, bây giờ lại ngủ với nữ nhân. Đầu óc của nàng có bình thường không vậy?"

"Đầu óc ta thế nào cũng không cần ngươi quan tâm. Ngươi nhanh chóng đi về cho ta, đừng để ta không chịu được mà giết ngươi."

Mặc kệ ta nói gì hắn vẫn đứng lỳ ở đó không đi. Ta tức quá đấm cho hắn một cái vào mặt, bị ta đánh xong hắn liền nổi trận lôi đình hét vào mặt ta:

"Quá đủ rồi! Ta có gì không bằng nữa nhân đó hả? Ta có gì không bằng Đại Lục, có gì không bằng Chiến Thần? Nàng vui vẻ hưởng lạc với bọn họ, với ai cũng được nhưng tại sao lại né tránh ta? Ta làm gì sai?"

Ta không chần chờ gì mà trả lời hắn ngay: "Ngươi là con của Chiến Thần."

Nghe câu trả lời của ta hắn lập tức bị suy sụp, ánh mắt của hắn khiến ta cảm giác như mình cũng từng bị như thế. Ta nhớ ngày trước khi ta xa Chiến Thần vì là người Ma tộc ta cũng có ánh mắt đau khổ như hắn. Ngay lúc này binh lính của ta ùa vào, bọn chúng ai nấy đều bị bầm dập, hình như là vừa tỉnh lại sau khi bị đánh, có lẽ là Tiểu Văn đánh chúng để vào được đây. Thấy binh sĩ chạy vào, ta ngay lập tức ta ra lệnh:

"Bắt tên hắn buột vào miếng ván đem tới sông Vong Xuyên thả trôi cho ta!"

Binh sĩ dạ râm ran:

"Dạ!"

Ngay lập tức bọn chúng bắt Tiểu Văn lại, có hơn mười tên kéo hắn đi. Tiểu Văn lại la hét thống khổ nhìn ta:

"Hàn Hàn, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Ta có tội tình gì hả? Ta không hề muốn làm con của lão già đó! Hàn Hàn.."



Tên ngu ngốc đó đi rồi, trong lòng ta lại mừng ghê gớm, nhưng hứng thú vui vẻ với mỹ nhân bị mất rồi. Mang trong người sự bực tức, ta đi ra ngoài tìm đám lính canh hỏi tội bọn chúng vì dám lơ là để Sơn Tiểu Văn vào.

Vừa ra được tới cửa ta đã nhìn thấy người nằm rạp với đất, có mấy kẻ đang cố đứng dậy. Thảo nào ta gọi liên tục như vậy mà không ai nghe, may là có một số chạy đến kịp. Ta giúp cho tất cả họ tỉnh lại rồi đi ra đại điện xem cửa mà Tiểu Văn sửa thế nào rồi, nào ngờ hắn lại đem cả cánh cửa bằng vàng tới thay, binh sĩ lúc sáng sớm hốt hoảng vậy cũng không phải không có lý do.

Lát sau có một binh sĩ lại nói với ta đã trói hắn lại và đang trên đường tới Vong Xuyên. Ta liền quay trở về thay y phục rồi cũng tới đó tiễn hắn một đoạn.

Sông Vong Xuyên lúc nào nước cũng chảy êm đềm cả, lúc ta đến ở đó có rất nhiều vong hồn đang đi qua cầu Nại Hà. Sơn Tiểu Văn được đặt bên bờ sông, hắn nằm đó một cách im lặng. Ta đi đến gần hắn, hắn liền quay sang nhìn ta:

"Nàng định thả trôi ta thật sao? Người ta nói nếu uống phải nước sông này thì sẽ quên tất cả, nàng nỡ nhìn ta quên đi nàng sao?"

"Có gì mà không nỡ? Ngươi chết dưới sông càng tốt. Dám làm phiền ta, ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Nếu qua việc này mà ngươi còn sống thì hãy biết khôn mà đừng tới tìm ta nữa."

Nói rồi ta quay sang nhìn đám binh sĩ, bọn chúng bắt đầu đẩy Tiểu Văn ra xa, trôi lênh bềnh trên sông. Lúc này, Ly tướng quân là một trong những vị tướng dưới trướng của ta và là huynh đệ kết nghĩa của Đại Lục đứng cạnh bên hỏi ta:

"Người muốn hắn quên đi người thật sao?"

Nghe câu hỏi đó ta chợt bình tâm lại, nhìn theo bóng dáng Tiểu Văn nhấp nhô ngoài kia rồi trả lời:

"Quên rồi sẽ tốt hơn. Ta với hắn đều là thần, vốn dĩ không có duyên số, cũng chẳng ai sắp đặt duyên mệnh. Đa số tiên nhân yêu nhau đều là tự tìm đến rồi đâm đầu vào. Kẻ danh phận nhỏ thì sống hạnh phúc cả đời, kẻ ở vị trí cao thì càng yêu càng khổ. Ta là thân phận thấp kém mà trèo lên mong với tới Chiến Thần, còn hắn có tất cả nhưng lại không màn. Hắn quên ta rồi thì có thể làm lại cuộc đời, huống hồ hắn thành ra thế này cũng là do ta hại. Sau này là sống hay chết còn không rõ thì lấy gì để yêu đương.."

"Sông Vong Xuyên rất nguy hiểm, lỡ hắn chết.."

"Chết thì càng tốt. Ta từng coi hắn như con trai của mình, hắn lại nghĩ tới chuyện bại hoại đó mà không hề cảm thấy có lỗi. Loại người này vốn dĩ đừng nên sinh ra."

"Hắn đã làm gì và người lại muốn hắn chết tới như vậy? Hắn lẽ nào.."

"Ngươi không cần quan tâm!"

"Nếu người muốn giết hắn vậy sao không ra tay thẳng mà phải làm rườn rà như vậy? Với sức của hắn sẽ rất dễ dàng giật đứt dây trói."

"Ta không sợ chuyện đó, dù gì, sông Vong Xuyên vẫn còn rất nhiều thứ có thể giết hắn, không cần ta đích ra tay làm bẩn kiếm."

"Ra vậy.."



Lúc này Ly tướng quân bỗng đưa ta một hòn sỏi màu tím, lại là hòn sỏi năm xưa ta tặng cho Tiểu Văn nhưng được trám thêm một lớp đá khác, ta cầm lấy nó rồi hỏi:

"Làm sao ngươi có thứ này?"

Ly tướng quân nhìn ra sông lớn:

"Là tên ngốc đó đưa bảo ta trao lại cho người. Hắn nói phân nửa viên sỏi này hiện giờ là đá tam sinh, hắn không muốn hai người chỉ yêu một kiếp nhưng thần tiên lại không thể tự khắc tên mình lên đá, nên đã tự ý lấy một mảnh nhỏ tam sinh thạch trám vào, trên đó hắn có khắc nhỏ tên hai người vào, mong hai người có thể bên nhau mãi mãi."

Ta nắm chặt hòn sỏi lại:

"Hắn làm chuyện vô bổ này khi nào chứ? Rãnh rỗi thật mà.. Hắn còn nói gì thêm không?"

"Còn. Hắn bảo hắn nhất định sẽ không quên cô. Chỉ cần nhìn thấy hòn sỏi này hắn nhất định sẽ nhận ra cô ngay."

Ta dừng lại, ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười:

"Vậy sao? Vậy cứ để hắn mãi mãi không nhận ra ta đi.."

Nói rồi ta liền ném viên sỏi xuống sông Vong Xuyên, viên sỏi chìm dần, ta cũng quay lưng rời đi. Trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Bây giờ không chỉ Tiểu Văn mà cả ta cũng làm lại từ đầu. Năm xưa ta tặng hắn hòn sỏi là để hắn vui, nhưng vô tình cũng khiến hắn nếm trải khổ tình quá sớm, bây giờ ta ném đi hòn sỏi này, ngàn năm sau hắn sẽ biết ơn ta vì hôm nay.

Đá tam sinh là thứ trói buộc người khác nhưng không hiểu sao có một số người vẫn tin vào. Có ai lại muốn ba kiếp cùng yêu một người, nhàm chán, vô vị.

Có nhiều lúc ta cũng muốn như người phàm, họ sống rất ít, có thể chết rồi lại luân hồi, trở thành con người khác, không phải nhớ những đau khổ lúc trước. Còn tiên nhân chúng ta, sống rất nhiều nhưng đau khổ cũng nhiều. Chết đi rồi thì thành mây khói, người ở lại phải sống đau khổ tới chừng nào? Mai mà tên ta không có trên đá tam sinh. Yêu nhau cho lắm cuối cùng cũng chỉ hận mà không thể từ bỏ được. Tình cảm con người là cực hình, mặc dù ta cũng từng yêu Chiến Thần rất nhiều và biết nó rất đau khổ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Từ đó cũng thấy rõ tình yêu đáng sợ đến thế nào, biết là khổ mà vẫn không thể chạy trốn được, hơn cả khổ cảnh nhân gian.

* * *

Ngày hôm đó sau khi trở về từ Vong Xuyên, ta đột nhiên nhận được tin khẩn từ mật thám của ta ở Ma tộc, trong thư mật gửi cho ta người đó đã viết rằng.

"Mấy năm gần đây Ma quân và Chiến Thần liên tục gây chiến sự, hai bên binh lực đã bị hau hụt rất nhiều. Chúng ta đóng quân đã hơn hai vạn năm sau khi ký hiệp ước đình chiến rồi, lúc này không thể vì niệm tình bất cứ ai mà thả lỏng. Binh lực ngày một lớn nhưng không xung trận dễ làm cho tướng sĩ mất sĩ khí. Chủ nhân, người nên hành động rồi."

Đọc xong thư ta càng lo lắng. Từ tối đó ta đóng cửa ở trong phòng suy nghĩ. Ta nghĩ rất nhiều thứ. Cho tới khi ta nghĩ thông, ta không nên vì bản thân không thể ra tay với người thân của mình mà hại cả Hàn Trung Động, vất vả lắm mới có được cơ nghiệp như hôm nay, binh lính một lòng muốn đánh nhưng ta lại tỏ ra lưỡng lự, quả đúng là dễ khiến lòng người hụt hẫng.

Mười ngày sau, ta rời khỏi phòng, lúc này ta quyết định không được niệm tình nữa. Cái gì bỏ được cũng nên bỏ, cái gì cần lấy lại cũng nên lấy lại rồi. Ta tập hợp binh lực. Lúc này Ly tướng quân cùng những đại tướng khác dường như đã bức xúc bấy lâu nên cùng nhau thúc giục ta tiến quân:

"Chủ nhân, lần này ngay cả mật báo của chúng ta cũng thấy đây là thời cơ thích hợp nhất. Còn theo thần thấy, hiện tại quan hệ giữa người và tất cả các bên đối đầu đều là những mối quan hệ phức tạp khó giải quyết, vậy chi bằng chúng ta dứt khoát đoạn tuyệt một lần. Đại Lục và Tiểu Lục nói sao thì cũng có gốc gác từ nơi của Ma quân, bây giờ Đại Lục không có mặt, chúng ta càng dễ hành sự. Binh lực của chúng ta thừa sức để khuynh đảo tứ hải bát hoang. Xin người lần này ra quyết định sáng suốt. Nếu xuất quân, tất cả chúng thần đều đồng lòng còn nếu giữ nguyên tình trạng như bây giờ, thần sẽ tự tách ra khỏi Hàn Trung Động."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook