Chương 125:
Hải Lang
22/09/2021
Ta bắt đầu thấy có gì đó sai sai nên cũng chậm bước đi lại. Đến khi đứng trước mặt hai người họ, Hoa Linh nhìn ta giống như kiểu đã làm sai chuyện gì rồi quỳ xuống chân ta mà nói:
“Chủ nhân, xin người giáng tội!”
Ta vẫn còn hơi mơ hồ, nhìn về tên nam nhân kia, ta đã hiểu ra sơ sơ cục diện nhưng vẫn hỏi:
“Chuyện này là thế nào?”
Tên năm nhân đỡ Hoa Linh lên còn hắn thì quỳ xuống thay và nói:
“Nữ vương, ta và Hoa Linh yêu nhau đã lâu, bây giờ nàng ấy đã có thai con con ta gần sinh rồi. Mong nữ vương tha tội cho Hoa Linh.”
Nghe xong câu đó ta bỗng thấy đầu hơi choáng, ta nhìn xuống chiếc bụng to của Hoa Linh. Ôi, não đau trong tim ta giằng xé, mặc dù ta không có chấp niệm sâu đậm với Hoa Linh như với Chiến Thần nhưng ta cũng yêu thích cô ấy mà, bây giờ cô ấy có con với một tên đàn ông làm soa ta chịu nổi đây? Ta cố gắng bình tĩnh hết sức, nghiêm giọng hỏi tên nam nhân kia:
“Ngươi là ai? Tại sao lại quen biết với Hoa Linh.”
Hắn đáp: “Ta là địa tiên của Ngư tộc. Năm đó đã gặp nạn vô tình được Hoa Linh cứu giúp nên đã đem lòng yêu nàng ấy, quyết cả đời bảo vệ nàng ấy.”
“Vậy hai người là thật lòng yêu nhau sao?”
Cả hai người họ gật đầu. Đã như vậy thì ta còn xen ngang được nữa hay sao? Đành nén chút bi thương, ta mỉm cười nắm lấy tay Hoa Linh rồi nói:
“Không sao cả, muội hạnh phúc là được, ta sẽ tác thành cho hai người. Khi nào sinh con nhớ báo ta một tiếng. Bây giờ ta phải về thành có việc, hai người ở lại vui vẻ, nhớ là phải hạnh phúc đó.”
Nói xong, ta nhanh chóng quay lưng rời đi. Ta không đi nhanh chắc sẽ không kịp kiềm cơn nóng giận trong người lại, tên nam nhân đó đúng là khốn kiếp, rõ ràng là người của ta mà! Chỉ trách Hoa Linh yêu hắn không yêu ta, cô ấy muốn đi thì ta làm gì cản được. Nuốt nổi câm hờn này, ta quay về Hàn Trung Động uống rượu với Đại Lục. Tự hỏi, tại sao ta yêu nam nhân thì bị bỏ, yêu nữ nhân cũng bị bỏ nốt là sao? Xưa nay Hoa Linh là cô gái duy nhất mà có có mối quan hệ lâu như vậy, vậy mà chỉ vì một tên đàn ông…Đàn ông chẳng có ai tốt cả, không giành người với ta thì là muốn có được ta. Một lũ phiền toái lắm điều!
Uống rượu xong ta có ngủ lại một đêm với Đại Lục, đến sáng ta lại quay về Đan Điểu Thành.
Sáu ngày liên tiếp ta buồn vì chuyện của Hoa Linh mà uống rượu, lần này là thật sự buồn chứ không phải nhất thời tiếc nuối. Có lẽ một nữ nhân như ta không có được những thứ khiến cô ấy hạnh phúc. Có lẽ từ nay về sau ta sẽ không tạo quan hệ với nữ nhân nữa, tất cả họ rồi sẽ đi tìm nam nhân cho mình được hạnh phúc tốt hơn mà thôi…
Ngày thứ 7, tâm trạng của ta đã ổn hơn, ta đến thao trường luyện binh. Đến trưa, ta vào mái che uống chút trà giả khát, không ngờ trời đang nắng chang chang thì bỗng trời đỗ mưa lớn, thấy vậy ta mới cho binh sĩ tạm nghỉ ngơi còn mình thì ngồi trong mái che. Mưa dai dẳng làm cho khí trời se lạnh nên ta mới lấy vòi rượu ra uống cho nóng người.
Một lúc sau, ta đang uống rượu thì đột nhiên nghe có tiếng binh sĩ reo hò. Ta tò mò nhìn ra thì bất ngờ thấy Tiểu Văn trong hình dạng yêu thú đi tới, trên người hắn rất nhiều vết thương, máu theo dòng nước mưa chảy xuống đất, tóc và lông của hắn màu trắng lại càng làm cho vết máu hiện rõ hơn. Trên tay hắn cầm đầu của tên yêu thú kia, chân lại đi chân đất. Bộ dạng của hắn giống như một con thú rừng. Nhìn thấy cảnh tượng này ta liền đứng dậy, hắn nhìn ta rồi gầm lớn một tiếng, ném cái đầu yêu thú đó tới chỗ ta. Hắn nói:
"Ta lấy về cho nàng rồi đây. Ta không làm nàng thất vọng phải không? "
Ta lặng người nhìn hắn, hắn về rồi sao? Lại còn đem đầu của yêu thú về cho ta, hắn quả là hữu ích, không phụ lòng mong mỏi. Ta rất vui những vẫn tỏ ra dáng vẻ uy phong, nói:
"Ngươi vừa lập được công lớn, sau này ta sẽ thưởng hậu hỉnh cho ngươi. Mau vào trú mưa đi."
Tiểu Văn vẫn đứng đó không chịu vào, thấy vậy ta lại hỏi:
"Tại sao còn chưa vào?"
Hắn trả lời ta: "Ta không cần thưởng gì cả."
"Vậy ngươi cần gì?"
"Ta chỉ cần nàng."
Ta nghe câu đó ta liền đảo mắt đi, quay lưng lại rồi nói với binh sĩ:
"Đưa hắn vào phòng riêng chăm sóc vết thương rồi đem cái đầu đó đến phòng ta."
Nói xong đi nhanh chân rời khỏi đó. Một lát sau, ta quyết định tới phòng Tiểu Văn xem hắn bị thương thế nào.
Căn phòng Tiểu Văn được đưa đến rất rộng, là nơi lúc trước ta để trống để chứa thuốc của Cảnh Khang. Vừa bước vào thì thấy một bức bình phong, bên trái thì có bồn ngâm thuốc, bên phải thì có giường nằm. Lúc ta vào thì thấy Tiểu Văn đang ngâm mình trong bồn còn hai binh sĩ thì vừa đem băng vải đầy máu đi ra. Thấy ta vào, bọn họ vội rời đi rồi đóng cửa lại.
Ta chạm rãi bước tới chỗ Tiểu Văn đang ngâm mình, hắn đang nhắm mắt nên không thấy ta đến. Ta chạm nhẹ lên lưng hắn rồi hỏi:
"Sao vẫn chưa quay về hình dạng kia?"
Hắn giật mình mở mắt ra nhìn ta:
"Hàn Hàn, nàng tới thăm ta sao?"
Ta vuốt chiếc sừng của hắn:
"Ta không thích bộ dạng này của ngươi chút nào."
"Suốt 7 ngày ta đấu với hắn đều là bộ dạng này. Chắc đợi vài hôm nữa sẽ trở lại bình thường."
"Ngươi đấu với hắn tận 7 ngày sao?"
"Ta đấu với hắn và còn có vài tên nữa. Ngày hôm đó ta hơi giận nên đi không nói với nàng, nàng không giận ta chứ?"
"Ta không giận ngươi. Lần này ngươi lập được công rồi, ta thưởng cho ngươi vài ngày nghỉ ngơi, đừng đòi hỏi thêm gì ở ta trước mặt binh sĩ.”
Mặt hắn biến sắc, trở nên vô cùng hụt hẫng: “Sao vậy? Mối quan hệ giữ nàng và ta còn ai mà không biết nữa, ta chỉ muốn nói vài lời trước mặt người khác nàng cũng không cho sao?”
“Ngươi nói vậy làm ta rất khó chịu. Ngươi phải biết, trên đời này cái gì ngươi muốn cũng có nhưng riêng muồn ta thì không thể được.”
“Rồi sẽ được thôi.”
“Ngươi vẫn còn niềm tin sao? Đã hơn bảy vạn năm rồi đó.”
“Bao lâu ta cũng chờ được cả. Ta trở lại chính là vì nàng mà.”
Ta nhìn chằm vào hắn và cũng chẳng biết phải nói gì thêm nữa, hắn kiên trì quá khiến ta có chút mông lung. Nhưng đúng lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi có giọng cất lên:
"Chủ nhân, Ma quân đến nói muốn gặp."
Ta giật mình tỉnh lại, rồi tập trung vào tin báo của binh sĩ mà thôi. Giờ này Ma quân tới làm gì? Chẳng lẽ muốn trả thù? Ta vội vã quay lưng rời khỏi phòng.
...
Một lúc sau, ta đi tìm Ma quân ở đại điện, lạ ở chỗ, mẫu thân ta cũng có mặt, tin tức có cần nhanh đến vậy không?
Ta bước lên ghế rồi ngồi xuống lớn, nhìn một vòng cục diện rồi quay lại nhìn Ma Quân, hỏi:
"Đang mưa mà cũng tới đây là vì chuyện gì?"
Ông ta trả lời: "Ta muốn cùng cô thương lượng chuyện hợp tác."
Ta ngạc nhiên: "Ông rõ ràng vừa có binh phù Qủy tộc trong tay, sao lại còn muốn hợp tác với ta?"
Ma Quân nhìn mẫu thân ta: "Ta không thể sống thiếu nàng ấy được."
Ta suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời ông ta:
"Muốn hợp tác, ông có gì để khiến ta tin không?"
Ma Quân đưa binh phù ra. Nhìn thấy binh phù ta liền cho người đi gọi Tiểu Văn đến kiểm tra. Một lúc sau, Tiểu Văn đến, hắn nhìn kĩ rồi gật đầu với ta, Xem ra đúng là thật, ta cũng có quyết định trong lòng rồi. Thêm một kẻ địch không bằng bớt đi một kẻ. Ta vui vẻ nói với ông ta:
"Vậy được, chúng ta hợp tác. Ông tính bao lâu mới cùng ta xuất binh đánh Thiên tộc đây?"
"Hai tháng nữa có được không? Chúng ta cần có thời gian chuẩn bị kế hoạch."
"Được, vậy hai tháng nữa ta trả bà ấy về cho ông."
"Ta muốn nói chuyện với bà ấy một chút."
"Cũng được, hai người cứ ở lại đây mà trò chuyện. Ta còn có việc phải làm."
Nói rồi, ta đứng dậy đi lại lấy binh phù từ tay Tiểu Văn rồi đi ra khỏi điện.
Ra khỏi đại điện, ta trở về phòng. Nằm trên giường và ta bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch 6 tháng nữa. Đang suy nghĩ thì ở bên ngoài cửa có tiếng của Tiểu Văn cất lên:
"Hay là nàng đừng đánh được không?"
Ta không muốn trả lời hắn nên im lặng. Nào ngờ hắn tự ý xông cửa đi vào. Sợ hắn đổi ý lấy lại binh phù, ta liền đứng dậy cầm kiếm phòng bị, ta hỏi hắn:
“Ngươi muốn gì?”
Hắn nhìn ta bằng một ánh mắt buồn bã rồi đột nhiên biến về hình dạng con người, hắn nói:
“Ta muốn nàng đừng đồng ý với Ma quân.”
Ta liền đáp lại: “Quyết chiến đáng lẽ phải diễn ra từ rất lâu rồi.”
"Nghe lời ta đi, chúng ta bây giờ quay đầu còn kịp đó."
"Thôi đừng nói nữa.Ta không muốn nghe."
“Nàng không sợ đánh thua sẽ chết sao?”
Cái tên này càng nói càng khiến ta bực mình, hắn quá lắm điều rồi! Không muốn bị làm phiền nữa, ta chủ động rởi phòng, đêm nay lên cây ngủ cũng không muốn hắn lãi nhãi. Tối đó nằm trên cây trong đầu ta cứ không ngừng lo lắng về trận chiến, lại khổ tâm vì Ma Phong bị đánh gãy rồi, muốn hồi phục lại phải mất kha khá công lực, ta đang đắng đó liệu có nên liều mà hồi phục lại nó hay không. Nhắm mắt suy nghĩ được một lúc, ta bất chợt nhớ ra cái đầu của con yêu thú mà Tiểu Văn mới đem về, nó có thể giúp ta. Nghĩ là làm, nửa đêm ta lén đi về phòng mình, may mà không bị Sơn Tiểu Văn bắt gặp.
Vừa vào trong phòng ta liền khóa kính cửa lại. Lúc này, ta kiểm tra thật kỹ xem cái đầu trên bàn có phải của con quái vật đó không? Kiểm tra xong, ta lấy kiếm khóe lấy mắt của nó. Ta kéo bàn qua một bên, chừa một khoảng trống trong phòng rồi cắt máu của mình vẻ một vòng tròn giữa phòng. Ta ngồi vào vòng. Lấy trong người ra một túi vải rồi đổ mảnh vụn của Ma Phong ra đất, đặt cái đầu đó cạnh bên còn hai con mắt để vào cái chén nhỏ. Ta bắt đầu làm phép rồi hồi sinh lại cho Ma Phong. Đầu của yêu thú thì nói sao cũng có tà khí rất lớn, lợi dụng điều này ta có thể hồi phục lại Ma Phong mà ít tốn công lực hơn.
“Chủ nhân, xin người giáng tội!”
Ta vẫn còn hơi mơ hồ, nhìn về tên nam nhân kia, ta đã hiểu ra sơ sơ cục diện nhưng vẫn hỏi:
“Chuyện này là thế nào?”
Tên năm nhân đỡ Hoa Linh lên còn hắn thì quỳ xuống thay và nói:
“Nữ vương, ta và Hoa Linh yêu nhau đã lâu, bây giờ nàng ấy đã có thai con con ta gần sinh rồi. Mong nữ vương tha tội cho Hoa Linh.”
Nghe xong câu đó ta bỗng thấy đầu hơi choáng, ta nhìn xuống chiếc bụng to của Hoa Linh. Ôi, não đau trong tim ta giằng xé, mặc dù ta không có chấp niệm sâu đậm với Hoa Linh như với Chiến Thần nhưng ta cũng yêu thích cô ấy mà, bây giờ cô ấy có con với một tên đàn ông làm soa ta chịu nổi đây? Ta cố gắng bình tĩnh hết sức, nghiêm giọng hỏi tên nam nhân kia:
“Ngươi là ai? Tại sao lại quen biết với Hoa Linh.”
Hắn đáp: “Ta là địa tiên của Ngư tộc. Năm đó đã gặp nạn vô tình được Hoa Linh cứu giúp nên đã đem lòng yêu nàng ấy, quyết cả đời bảo vệ nàng ấy.”
“Vậy hai người là thật lòng yêu nhau sao?”
Cả hai người họ gật đầu. Đã như vậy thì ta còn xen ngang được nữa hay sao? Đành nén chút bi thương, ta mỉm cười nắm lấy tay Hoa Linh rồi nói:
“Không sao cả, muội hạnh phúc là được, ta sẽ tác thành cho hai người. Khi nào sinh con nhớ báo ta một tiếng. Bây giờ ta phải về thành có việc, hai người ở lại vui vẻ, nhớ là phải hạnh phúc đó.”
Nói xong, ta nhanh chóng quay lưng rời đi. Ta không đi nhanh chắc sẽ không kịp kiềm cơn nóng giận trong người lại, tên nam nhân đó đúng là khốn kiếp, rõ ràng là người của ta mà! Chỉ trách Hoa Linh yêu hắn không yêu ta, cô ấy muốn đi thì ta làm gì cản được. Nuốt nổi câm hờn này, ta quay về Hàn Trung Động uống rượu với Đại Lục. Tự hỏi, tại sao ta yêu nam nhân thì bị bỏ, yêu nữ nhân cũng bị bỏ nốt là sao? Xưa nay Hoa Linh là cô gái duy nhất mà có có mối quan hệ lâu như vậy, vậy mà chỉ vì một tên đàn ông…Đàn ông chẳng có ai tốt cả, không giành người với ta thì là muốn có được ta. Một lũ phiền toái lắm điều!
Uống rượu xong ta có ngủ lại một đêm với Đại Lục, đến sáng ta lại quay về Đan Điểu Thành.
Sáu ngày liên tiếp ta buồn vì chuyện của Hoa Linh mà uống rượu, lần này là thật sự buồn chứ không phải nhất thời tiếc nuối. Có lẽ một nữ nhân như ta không có được những thứ khiến cô ấy hạnh phúc. Có lẽ từ nay về sau ta sẽ không tạo quan hệ với nữ nhân nữa, tất cả họ rồi sẽ đi tìm nam nhân cho mình được hạnh phúc tốt hơn mà thôi…
Ngày thứ 7, tâm trạng của ta đã ổn hơn, ta đến thao trường luyện binh. Đến trưa, ta vào mái che uống chút trà giả khát, không ngờ trời đang nắng chang chang thì bỗng trời đỗ mưa lớn, thấy vậy ta mới cho binh sĩ tạm nghỉ ngơi còn mình thì ngồi trong mái che. Mưa dai dẳng làm cho khí trời se lạnh nên ta mới lấy vòi rượu ra uống cho nóng người.
Một lúc sau, ta đang uống rượu thì đột nhiên nghe có tiếng binh sĩ reo hò. Ta tò mò nhìn ra thì bất ngờ thấy Tiểu Văn trong hình dạng yêu thú đi tới, trên người hắn rất nhiều vết thương, máu theo dòng nước mưa chảy xuống đất, tóc và lông của hắn màu trắng lại càng làm cho vết máu hiện rõ hơn. Trên tay hắn cầm đầu của tên yêu thú kia, chân lại đi chân đất. Bộ dạng của hắn giống như một con thú rừng. Nhìn thấy cảnh tượng này ta liền đứng dậy, hắn nhìn ta rồi gầm lớn một tiếng, ném cái đầu yêu thú đó tới chỗ ta. Hắn nói:
"Ta lấy về cho nàng rồi đây. Ta không làm nàng thất vọng phải không? "
Ta lặng người nhìn hắn, hắn về rồi sao? Lại còn đem đầu của yêu thú về cho ta, hắn quả là hữu ích, không phụ lòng mong mỏi. Ta rất vui những vẫn tỏ ra dáng vẻ uy phong, nói:
"Ngươi vừa lập được công lớn, sau này ta sẽ thưởng hậu hỉnh cho ngươi. Mau vào trú mưa đi."
Tiểu Văn vẫn đứng đó không chịu vào, thấy vậy ta lại hỏi:
"Tại sao còn chưa vào?"
Hắn trả lời ta: "Ta không cần thưởng gì cả."
"Vậy ngươi cần gì?"
"Ta chỉ cần nàng."
Ta nghe câu đó ta liền đảo mắt đi, quay lưng lại rồi nói với binh sĩ:
"Đưa hắn vào phòng riêng chăm sóc vết thương rồi đem cái đầu đó đến phòng ta."
Nói xong đi nhanh chân rời khỏi đó. Một lát sau, ta quyết định tới phòng Tiểu Văn xem hắn bị thương thế nào.
Căn phòng Tiểu Văn được đưa đến rất rộng, là nơi lúc trước ta để trống để chứa thuốc của Cảnh Khang. Vừa bước vào thì thấy một bức bình phong, bên trái thì có bồn ngâm thuốc, bên phải thì có giường nằm. Lúc ta vào thì thấy Tiểu Văn đang ngâm mình trong bồn còn hai binh sĩ thì vừa đem băng vải đầy máu đi ra. Thấy ta vào, bọn họ vội rời đi rồi đóng cửa lại.
Ta chạm rãi bước tới chỗ Tiểu Văn đang ngâm mình, hắn đang nhắm mắt nên không thấy ta đến. Ta chạm nhẹ lên lưng hắn rồi hỏi:
"Sao vẫn chưa quay về hình dạng kia?"
Hắn giật mình mở mắt ra nhìn ta:
"Hàn Hàn, nàng tới thăm ta sao?"
Ta vuốt chiếc sừng của hắn:
"Ta không thích bộ dạng này của ngươi chút nào."
"Suốt 7 ngày ta đấu với hắn đều là bộ dạng này. Chắc đợi vài hôm nữa sẽ trở lại bình thường."
"Ngươi đấu với hắn tận 7 ngày sao?"
"Ta đấu với hắn và còn có vài tên nữa. Ngày hôm đó ta hơi giận nên đi không nói với nàng, nàng không giận ta chứ?"
"Ta không giận ngươi. Lần này ngươi lập được công rồi, ta thưởng cho ngươi vài ngày nghỉ ngơi, đừng đòi hỏi thêm gì ở ta trước mặt binh sĩ.”
Mặt hắn biến sắc, trở nên vô cùng hụt hẫng: “Sao vậy? Mối quan hệ giữ nàng và ta còn ai mà không biết nữa, ta chỉ muốn nói vài lời trước mặt người khác nàng cũng không cho sao?”
“Ngươi nói vậy làm ta rất khó chịu. Ngươi phải biết, trên đời này cái gì ngươi muốn cũng có nhưng riêng muồn ta thì không thể được.”
“Rồi sẽ được thôi.”
“Ngươi vẫn còn niềm tin sao? Đã hơn bảy vạn năm rồi đó.”
“Bao lâu ta cũng chờ được cả. Ta trở lại chính là vì nàng mà.”
Ta nhìn chằm vào hắn và cũng chẳng biết phải nói gì thêm nữa, hắn kiên trì quá khiến ta có chút mông lung. Nhưng đúng lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi có giọng cất lên:
"Chủ nhân, Ma quân đến nói muốn gặp."
Ta giật mình tỉnh lại, rồi tập trung vào tin báo của binh sĩ mà thôi. Giờ này Ma quân tới làm gì? Chẳng lẽ muốn trả thù? Ta vội vã quay lưng rời khỏi phòng.
...
Một lúc sau, ta đi tìm Ma quân ở đại điện, lạ ở chỗ, mẫu thân ta cũng có mặt, tin tức có cần nhanh đến vậy không?
Ta bước lên ghế rồi ngồi xuống lớn, nhìn một vòng cục diện rồi quay lại nhìn Ma Quân, hỏi:
"Đang mưa mà cũng tới đây là vì chuyện gì?"
Ông ta trả lời: "Ta muốn cùng cô thương lượng chuyện hợp tác."
Ta ngạc nhiên: "Ông rõ ràng vừa có binh phù Qủy tộc trong tay, sao lại còn muốn hợp tác với ta?"
Ma Quân nhìn mẫu thân ta: "Ta không thể sống thiếu nàng ấy được."
Ta suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời ông ta:
"Muốn hợp tác, ông có gì để khiến ta tin không?"
Ma Quân đưa binh phù ra. Nhìn thấy binh phù ta liền cho người đi gọi Tiểu Văn đến kiểm tra. Một lúc sau, Tiểu Văn đến, hắn nhìn kĩ rồi gật đầu với ta, Xem ra đúng là thật, ta cũng có quyết định trong lòng rồi. Thêm một kẻ địch không bằng bớt đi một kẻ. Ta vui vẻ nói với ông ta:
"Vậy được, chúng ta hợp tác. Ông tính bao lâu mới cùng ta xuất binh đánh Thiên tộc đây?"
"Hai tháng nữa có được không? Chúng ta cần có thời gian chuẩn bị kế hoạch."
"Được, vậy hai tháng nữa ta trả bà ấy về cho ông."
"Ta muốn nói chuyện với bà ấy một chút."
"Cũng được, hai người cứ ở lại đây mà trò chuyện. Ta còn có việc phải làm."
Nói rồi, ta đứng dậy đi lại lấy binh phù từ tay Tiểu Văn rồi đi ra khỏi điện.
Ra khỏi đại điện, ta trở về phòng. Nằm trên giường và ta bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch 6 tháng nữa. Đang suy nghĩ thì ở bên ngoài cửa có tiếng của Tiểu Văn cất lên:
"Hay là nàng đừng đánh được không?"
Ta không muốn trả lời hắn nên im lặng. Nào ngờ hắn tự ý xông cửa đi vào. Sợ hắn đổi ý lấy lại binh phù, ta liền đứng dậy cầm kiếm phòng bị, ta hỏi hắn:
“Ngươi muốn gì?”
Hắn nhìn ta bằng một ánh mắt buồn bã rồi đột nhiên biến về hình dạng con người, hắn nói:
“Ta muốn nàng đừng đồng ý với Ma quân.”
Ta liền đáp lại: “Quyết chiến đáng lẽ phải diễn ra từ rất lâu rồi.”
"Nghe lời ta đi, chúng ta bây giờ quay đầu còn kịp đó."
"Thôi đừng nói nữa.Ta không muốn nghe."
“Nàng không sợ đánh thua sẽ chết sao?”
Cái tên này càng nói càng khiến ta bực mình, hắn quá lắm điều rồi! Không muốn bị làm phiền nữa, ta chủ động rởi phòng, đêm nay lên cây ngủ cũng không muốn hắn lãi nhãi. Tối đó nằm trên cây trong đầu ta cứ không ngừng lo lắng về trận chiến, lại khổ tâm vì Ma Phong bị đánh gãy rồi, muốn hồi phục lại phải mất kha khá công lực, ta đang đắng đó liệu có nên liều mà hồi phục lại nó hay không. Nhắm mắt suy nghĩ được một lúc, ta bất chợt nhớ ra cái đầu của con yêu thú mà Tiểu Văn mới đem về, nó có thể giúp ta. Nghĩ là làm, nửa đêm ta lén đi về phòng mình, may mà không bị Sơn Tiểu Văn bắt gặp.
Vừa vào trong phòng ta liền khóa kính cửa lại. Lúc này, ta kiểm tra thật kỹ xem cái đầu trên bàn có phải của con quái vật đó không? Kiểm tra xong, ta lấy kiếm khóe lấy mắt của nó. Ta kéo bàn qua một bên, chừa một khoảng trống trong phòng rồi cắt máu của mình vẻ một vòng tròn giữa phòng. Ta ngồi vào vòng. Lấy trong người ra một túi vải rồi đổ mảnh vụn của Ma Phong ra đất, đặt cái đầu đó cạnh bên còn hai con mắt để vào cái chén nhỏ. Ta bắt đầu làm phép rồi hồi sinh lại cho Ma Phong. Đầu của yêu thú thì nói sao cũng có tà khí rất lớn, lợi dụng điều này ta có thể hồi phục lại Ma Phong mà ít tốn công lực hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.