Chương 126:
Hải Lang
23/09/2021
Sau một hồi lâu, những mảnh vụn của Ma Phong bắt đầu có động tĩnh bay lên, đầu của con quái vật kia tan biến dần. Ma Phong dần tụ lại, ta cắt máu của mình nhỏ vào chén đựng mắt, miệng đọc chú. Rồi ta chấm hai ngón tay vào, một ngón chấm vào trán ta, một ngón chấm vào Ma Phong, ta nói:
"Ma Phong, lấy thân phận là chủ nhân của ngươi, ta ra lệnh cho tất cả ma linh hội tụ. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, máu huyết dùng chung. Ta lệnh ngươi lập tức thức tỉnh!"
Ma Phong gộp lại thành một thanh sáo hoàn chỉnh rồi bay lên cao, ta đứng dậy cầm lấy nó, nó hút máu từ đôi mắt trong chén vào rồi tự phát ra vài nốt sáo. Thấy nó được hồi sinh, ta vui mừng vuốt ve nó:
"Ngươi trở lại rồi."
Ma Phong cất tiếng trả lời ta: "Ta trở lại rồi. Lần này sẽ không yếu như trước nữa."
"Tốt lắm."
Xong việc phục hồi cho Ma Phong, ta lấy Sơn Linh thạch ra luyện công để phục hồi lại công lực.
Hôm sau, ta tới Hàn Trung Động tìm Đại Lục để bàn chuyện binh với Đại Lục, sẵn tiện vui đùa với hai đứa con của ta.Đem truyện hợp tác với Ma quân nói với hắn và các tướng lĩnh khác họ cũng tán đồng nhưng đều có suy nghĩ đề phòng giống ta. Ta ở lại Hàn Trung Động ba ngày, trong ba ngày này ta quan sát thấy Trác Liên đã lớn rất nhiều và tính cách của nó y hệt Đại Lục, nó đã có thể tự chăm sóc cho muội muội. Thiết nghĩ, nếu lỡ sau này ta chết đi thì Trác Liên sẽ là người lên nắm giữ cơ nghiệp của ta. Liêu Lỹ dưới sự áp lực tinh thần của ta và Đại Lục đã chịu ra tay giúp cho Qủy binh của ta được bất tử. Xong những việc chính sự, ta có đến rừng trúc tìm Hoa Linh nhưng ở đó không còn Hoa Linh nữa, cô ấy đã đi với phu quân tới vùng biển sinh sống, sau này chắc sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Hết ba ngày, sáng hôm đó ta về Đan Điểu Thành, Sơn Tiểu Văn đi ra chào đón ta trở về. Hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ ư? Ta đi không nói, về không nói, hắn cứ dành tình cảm cho ta thì có ích gì?
Tối, ta uống rượu ở hoa viên. Lúc rượu cũng đã thấm say thì một tiếng đàn tranh cất lên.
Tiếng đàn tranh đó vừa vang, ta lập tức nhận ra đó là tấu khúc Trường Sinh mà năm xưa ta cùng Chiến Thần viết ra. Là ai lại biết chơi bài này? Chẳng lẽ Chiến thần tới?
Ta vội vã cầm vòi rượu chạy theo tiếng đàn. Đến trước một chiếc bàn đá, ta nhìn nam nhân với mai tóc xõa dài đang ngồi đó rồi phải ngỡ ngàng khi biết người đàn là Tiểu Văn. Hắn dừng đàn và nhìn ta:
"Nàng thấy khúc nhạc này thế nào?"
Ta tròn mắt nhìn hắn, vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại. Tiểu Văn lại nói tiếp:
"Lúc nhỏ ta từng nghe bài này qua mấy lần nhưng không biết là bài gì. Nàng biết bài này không?"
Ta không nén nổi xúc động, mười mấy vạn năm rồi ta chưa nghe ai đàn bài này cả, mười mấy vạn năm cũng là 1 đời người rồi. Ta không nói gì mà trong lòng lại nhớ về một chút đau, ta ngồi xuống vệ cỏ nơi mình đứng tiếp tục cầm vòi rượu.Tiểu Văn lại tiếp tục đàn. Giai điệu da diết yêu thương mang lại cảm giác nhớ nhung chất chứ này bây giờ ta lại được một lần nghe lại, chỉ có đều người đàn chưa thấu tinh túy, có lẽ người đàn bài này hay nhất chỉ có Chiến Thần mà thôi.
Hắn chơi hết toàn bộ bản tấu, khi nốt cuối cùng dừng vang, ta cũng tỉnh lại. Mắt ta nhìn sang hắn, ở trong nhìn dạng con người của kiếp này hắn vẫn rất giống Chiến Thần, ta hỏi hắn:
“Ngươi học bài này ở đâu vậy?”
Hắn đáp: “Từ Chiến Thần, ta từng thấy ông ta đàn bài này mỗi khi không ngủ được.”
Ta cười nhạt: “Vậy sao? Ngươi biết bài này tên gì không?”
“Hình như là Trường Sinh.”
“Phải, nó là Trường Sinh. Là bản nhạc năm xưa ta và Chiến Thần cùng viết lên. Năm đó là đêm thất tịch, ta và Chiến Thần đã cùng nhau ăn bánh và trong lúc vui vẻ ta và ngài ấy viết lên bài nhạc này. Lúc đầu ta biết thổi sáo cũng là do Chiến Thần dạy, ông ấy còn dạy ta rất nhiều chữ, dạy ta chơi đàn, dạy ta pháp thuật tu tiên. Ông ấy là thầy dạy cho ta rất nhiều…”
Nghe ta nói mặt của Tiểu Văn liền biến sắc. Có lẽ hắn sốc, nhưng sau đó hắn đã cười, một nụ cười rất cay đắng:
"Tình cảm của hai người sâu đậm thật. Ta vậy mà lại thích bản nhạc tình yêu của hai người…”
“Cũng đã xưa rồi, quá khứ hết cả. Bây giờ cũng chả là gì của nhau, đâu dám nhận bản nhạc này bàn nhạc tình yêu, chỉ là nhạc bình thường mà thôi.”
“Vậy sao? Ta thấy trong lúc nàng nghe bài này có vẻ đâm chiêu.”
“Ngươi nhìn nhầm rồi.”
Nói xong ta liền đứng dậy bỏ đi và không quay đầu lại lấy một lần. Có lẽ hắn sẽ buồn nhưng hắn đáng lẽ nên buồn nhiều hơn thế. Ta tội cho Sơn Tiểu Văn kiếp này chứ chẳng tội cho Tiểu Văn kiếp trước đâu!
….
Sang hôm sau, mẫu thân ta mời ta đến dùng trà cùng Ma quân, nên ta đến đó. Trong mái hiên đó, ta và Ma Quân lần đầu ngồi uống trà với nhau, mặc dù đã quyết định hợp tác nhưng đều là ngồi nhìn nhau như sắp đánh, bản chất là không ưa nhau. Cuối cùng, sau mấy đợt kiềm chết thì vẫn là 300 hiệp đánh nhau bằng kiếm không dùng công lực, đánh không phải vì muốn giết nhau mà chẳng qua là vì không ưa nhau mà thôi. Mẫu thân ta la hết một hồi cũng bất lực ngồi nhìn.
Đánh nhau một hồi lâu, đang lúc hăng say thì đột nhiên trời lúc này đổ tuyết. Ma quân vừa thấy tuyết liền bất ngờ dừng đánh, ta cũng thu kiếm lại ngẩng mặt nhìn lên trời:
"Tuyết rơi rồi sao?"
Cứ tưởng Ma quân dừng đánh để làm gì, ai ngờ ông ta lại vội vàng đi tới chỗ của mẫu thân ta, dịu dàng nói:
"Tuyết rơi rồi, ta dìu nàng vào trong giữ ấm. Ở ngoài này nàng sẽ bị cảm đó."
Nói rồi, Ma Quân đỡ mẫu thân ta vào trong còn ta thì ở lại. Xem ra lão già này ngoài chuyện khi ghen thì hơi nóng tính ra còn những thứ khác điều rất yêu chiều mẫu thân ta, mẫu thân cơ thể yếu đuối, lỡ bị cảm sẽ rất lâu khỏi nên có lẽ Ma quân sợ điều đó.
Nhìn họ tình chàng ý thiếp, âu yếm nhau, sao mà lại làm tim ta đau thế này? Ta biết bà ấy là của người khác rồi, còn có gì lưu luyến nữa.Ta bây giờ cũng như trước kia, vẫn là cô độc thôi. Ta ghen tị với mẫu thân mình thật, ước gì ta có thể đơn thuần như bà ấy.
Ta đứng đó ngắm tuyết rơi, tuyết rơi một trận tới đến tận tối, ta vẫn đứng đó mặc cho tuyết vùi chân. Trong lòng ta cứ cảm thấy khó chịu nên phải thở dài một hơi nhưng ta nghe sao mà bi thảm quá! Ta cúi đầu nhìn xuống chân:
"Liên Hàn Hàn ơi Liên Hàn Hàn, ta thấy ngươi nên lấy cái họ Liên này lại rồi. Ngươi sống là do người thiên hạ nuôi lớn nên cái họ cũng của người thiên hạ. Không lấy họ này thì chết lấy gì mà khắc bia mộ? Người ta có mẹ người ta nghe lời. Ngươi cũng có mẹ sao lại không được bà ấy dạy lời nào nhỉ? Mẹ có người yêu rồi, cha cũng có gia đình riêng, trên đời này thứ dư thừa như ngươi sinh ra để làm gì? Cho tới bây giờ cũng không biết đường ta chọn là đúng hay sai. Một ngày rồi cũng kết thúc thôi..."
Buồn bã đứng nhìn tuyết phủ lên chân mình mãi cho đến tối, trong lòng càng lúc càng trĩu nặng thì đột nhiên tuyết không rơi lên chân nữa, ta mới vội nhìn lên thì thấy Sơn Tiểu Văn đang lấy ô che tuyết cho ta. Hắn nhìn xuống hỏi ta:
"Tối rồi sao nàng không về ăn cơm? Ta đợi nàng lâu lắm rồi đó."
Ta ngước mặt lên nhìn hắn, mắt ta nhìn tuyết trắng đến nhòe hình ảnh luôn rồi, ta hỏi: "Ngươi là ai? Ta có quen ngươi không?"
Tiểu Văn vừa nghe ta nói vậy hốt hoảng bỏ ô xuống, hắn xoa xoa tay cho nóng rồi để lên mặt ta:
"Có phải lạnh quá nên nàng quên rồi phải không?"
Ta lại nói: "Ngươi là ai? Tại sao những người xuất hiện trong cuộc đời ta lại là có ngươi? Tại sao ngươi là yêu thú bị phong ấn nhưng chỉ vừa luân hồi lại có mẫu thân thương yêu còn ta thì không? Ngươi trả lời đi, ta làm chuyện ác hơn ngươi sao? Rõ ràng lúc đầu ta rất lương thiện đó, không phải bị dồn ép ta cũng không đi đến bước này đâu. Ta rõ ràng đâu làm gì sai."
"Nàng sao vậy? Hôm nay nàng lại nghĩ tới chuyện gì sao?"
Ta cúi đầu xuống, gạt tay hắn ra rồi lại quay lưng lại, trong lòng cố dồn tản đá xuống rồi nói:
"Về thôi."
Ta bước đi chừng vài bước thì Tiểu Văn chạy vội theo sau, hắn lại lấy ô ra che, ta liền kéo ô ném đi:
"Ta không yếu tới vậy đâu. Sồ lần ta chịu rét còn nhiều hơn số lần ăn cơm. Hôm nay ta không muốn ăn nữa. Ta về phòng của ta, ngươi đừng đi theo. Cơm ngươi nấu, ăn được hết thì ăn, không ăn thì con chó trắng trong thành cho nó ăn đi."
Nói xong, ta nhanh chân đi thật nhanh về phòng, không quan tâm đến Sơn Tiểu Văn tỏ thái độ sao cả.Tối hôm đó Tiểu Văn có đến phòng ta gõ cửa xin vào, ta không thèm trả lời nên hắn liền ngồi luôn ngoài cửa. Ta ở trong phòng không làm gì nên hóa thành mèo đi dạo ban đêm. Ta leo lên mái nhà ngồi ngắm trăng, một con mèo đen như ta lại cảm thấy muốn có người gãi lưng cho nhưng không biết tìm ai đành phải tự cọ lưng vào ngói. Cọ mãi, cọ mãi cũng thấy không đã ngứa, ta nghĩ đến nhờ Sơn Tiểu Văn nên chạy đến trước mặt hắn. Lúc ta đến là lúc hắn đang gục đầu ngủ gật, ta liền chậm rãi bước lại, phóng nhẹ nhàng leo lên đầu hắn rồi gọi:
“Tiểu Văn, dậy đi! Dậy!”
Nghe tiếng ta gọi hắn giật mình bật dậy làm ta hụt chân ngã xuống đất. Vừa nhìn thấy ta, hắn dường như không nhận ra đây là chân thân của ta mà chỉ nghĩ là một con mèo bình thường mà thôi, hắn bế ta lên rồi đặt lên đùi, vui vẻ nói:
“Ngươi ở đâu ra mà leo lên đầu ta vậy? Ngươi ở đây lâu chưa hay mới tới, sao trước giờ ta không thấy ngươi?”
"Ma Phong, lấy thân phận là chủ nhân của ngươi, ta ra lệnh cho tất cả ma linh hội tụ. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, máu huyết dùng chung. Ta lệnh ngươi lập tức thức tỉnh!"
Ma Phong gộp lại thành một thanh sáo hoàn chỉnh rồi bay lên cao, ta đứng dậy cầm lấy nó, nó hút máu từ đôi mắt trong chén vào rồi tự phát ra vài nốt sáo. Thấy nó được hồi sinh, ta vui mừng vuốt ve nó:
"Ngươi trở lại rồi."
Ma Phong cất tiếng trả lời ta: "Ta trở lại rồi. Lần này sẽ không yếu như trước nữa."
"Tốt lắm."
Xong việc phục hồi cho Ma Phong, ta lấy Sơn Linh thạch ra luyện công để phục hồi lại công lực.
Hôm sau, ta tới Hàn Trung Động tìm Đại Lục để bàn chuyện binh với Đại Lục, sẵn tiện vui đùa với hai đứa con của ta.Đem truyện hợp tác với Ma quân nói với hắn và các tướng lĩnh khác họ cũng tán đồng nhưng đều có suy nghĩ đề phòng giống ta. Ta ở lại Hàn Trung Động ba ngày, trong ba ngày này ta quan sát thấy Trác Liên đã lớn rất nhiều và tính cách của nó y hệt Đại Lục, nó đã có thể tự chăm sóc cho muội muội. Thiết nghĩ, nếu lỡ sau này ta chết đi thì Trác Liên sẽ là người lên nắm giữ cơ nghiệp của ta. Liêu Lỹ dưới sự áp lực tinh thần của ta và Đại Lục đã chịu ra tay giúp cho Qủy binh của ta được bất tử. Xong những việc chính sự, ta có đến rừng trúc tìm Hoa Linh nhưng ở đó không còn Hoa Linh nữa, cô ấy đã đi với phu quân tới vùng biển sinh sống, sau này chắc sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Hết ba ngày, sáng hôm đó ta về Đan Điểu Thành, Sơn Tiểu Văn đi ra chào đón ta trở về. Hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ ư? Ta đi không nói, về không nói, hắn cứ dành tình cảm cho ta thì có ích gì?
Tối, ta uống rượu ở hoa viên. Lúc rượu cũng đã thấm say thì một tiếng đàn tranh cất lên.
Tiếng đàn tranh đó vừa vang, ta lập tức nhận ra đó là tấu khúc Trường Sinh mà năm xưa ta cùng Chiến Thần viết ra. Là ai lại biết chơi bài này? Chẳng lẽ Chiến thần tới?
Ta vội vã cầm vòi rượu chạy theo tiếng đàn. Đến trước một chiếc bàn đá, ta nhìn nam nhân với mai tóc xõa dài đang ngồi đó rồi phải ngỡ ngàng khi biết người đàn là Tiểu Văn. Hắn dừng đàn và nhìn ta:
"Nàng thấy khúc nhạc này thế nào?"
Ta tròn mắt nhìn hắn, vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại. Tiểu Văn lại nói tiếp:
"Lúc nhỏ ta từng nghe bài này qua mấy lần nhưng không biết là bài gì. Nàng biết bài này không?"
Ta không nén nổi xúc động, mười mấy vạn năm rồi ta chưa nghe ai đàn bài này cả, mười mấy vạn năm cũng là 1 đời người rồi. Ta không nói gì mà trong lòng lại nhớ về một chút đau, ta ngồi xuống vệ cỏ nơi mình đứng tiếp tục cầm vòi rượu.Tiểu Văn lại tiếp tục đàn. Giai điệu da diết yêu thương mang lại cảm giác nhớ nhung chất chứ này bây giờ ta lại được một lần nghe lại, chỉ có đều người đàn chưa thấu tinh túy, có lẽ người đàn bài này hay nhất chỉ có Chiến Thần mà thôi.
Hắn chơi hết toàn bộ bản tấu, khi nốt cuối cùng dừng vang, ta cũng tỉnh lại. Mắt ta nhìn sang hắn, ở trong nhìn dạng con người của kiếp này hắn vẫn rất giống Chiến Thần, ta hỏi hắn:
“Ngươi học bài này ở đâu vậy?”
Hắn đáp: “Từ Chiến Thần, ta từng thấy ông ta đàn bài này mỗi khi không ngủ được.”
Ta cười nhạt: “Vậy sao? Ngươi biết bài này tên gì không?”
“Hình như là Trường Sinh.”
“Phải, nó là Trường Sinh. Là bản nhạc năm xưa ta và Chiến Thần cùng viết lên. Năm đó là đêm thất tịch, ta và Chiến Thần đã cùng nhau ăn bánh và trong lúc vui vẻ ta và ngài ấy viết lên bài nhạc này. Lúc đầu ta biết thổi sáo cũng là do Chiến Thần dạy, ông ấy còn dạy ta rất nhiều chữ, dạy ta chơi đàn, dạy ta pháp thuật tu tiên. Ông ấy là thầy dạy cho ta rất nhiều…”
Nghe ta nói mặt của Tiểu Văn liền biến sắc. Có lẽ hắn sốc, nhưng sau đó hắn đã cười, một nụ cười rất cay đắng:
"Tình cảm của hai người sâu đậm thật. Ta vậy mà lại thích bản nhạc tình yêu của hai người…”
“Cũng đã xưa rồi, quá khứ hết cả. Bây giờ cũng chả là gì của nhau, đâu dám nhận bản nhạc này bàn nhạc tình yêu, chỉ là nhạc bình thường mà thôi.”
“Vậy sao? Ta thấy trong lúc nàng nghe bài này có vẻ đâm chiêu.”
“Ngươi nhìn nhầm rồi.”
Nói xong ta liền đứng dậy bỏ đi và không quay đầu lại lấy một lần. Có lẽ hắn sẽ buồn nhưng hắn đáng lẽ nên buồn nhiều hơn thế. Ta tội cho Sơn Tiểu Văn kiếp này chứ chẳng tội cho Tiểu Văn kiếp trước đâu!
….
Sang hôm sau, mẫu thân ta mời ta đến dùng trà cùng Ma quân, nên ta đến đó. Trong mái hiên đó, ta và Ma Quân lần đầu ngồi uống trà với nhau, mặc dù đã quyết định hợp tác nhưng đều là ngồi nhìn nhau như sắp đánh, bản chất là không ưa nhau. Cuối cùng, sau mấy đợt kiềm chết thì vẫn là 300 hiệp đánh nhau bằng kiếm không dùng công lực, đánh không phải vì muốn giết nhau mà chẳng qua là vì không ưa nhau mà thôi. Mẫu thân ta la hết một hồi cũng bất lực ngồi nhìn.
Đánh nhau một hồi lâu, đang lúc hăng say thì đột nhiên trời lúc này đổ tuyết. Ma quân vừa thấy tuyết liền bất ngờ dừng đánh, ta cũng thu kiếm lại ngẩng mặt nhìn lên trời:
"Tuyết rơi rồi sao?"
Cứ tưởng Ma quân dừng đánh để làm gì, ai ngờ ông ta lại vội vàng đi tới chỗ của mẫu thân ta, dịu dàng nói:
"Tuyết rơi rồi, ta dìu nàng vào trong giữ ấm. Ở ngoài này nàng sẽ bị cảm đó."
Nói rồi, Ma Quân đỡ mẫu thân ta vào trong còn ta thì ở lại. Xem ra lão già này ngoài chuyện khi ghen thì hơi nóng tính ra còn những thứ khác điều rất yêu chiều mẫu thân ta, mẫu thân cơ thể yếu đuối, lỡ bị cảm sẽ rất lâu khỏi nên có lẽ Ma quân sợ điều đó.
Nhìn họ tình chàng ý thiếp, âu yếm nhau, sao mà lại làm tim ta đau thế này? Ta biết bà ấy là của người khác rồi, còn có gì lưu luyến nữa.Ta bây giờ cũng như trước kia, vẫn là cô độc thôi. Ta ghen tị với mẫu thân mình thật, ước gì ta có thể đơn thuần như bà ấy.
Ta đứng đó ngắm tuyết rơi, tuyết rơi một trận tới đến tận tối, ta vẫn đứng đó mặc cho tuyết vùi chân. Trong lòng ta cứ cảm thấy khó chịu nên phải thở dài một hơi nhưng ta nghe sao mà bi thảm quá! Ta cúi đầu nhìn xuống chân:
"Liên Hàn Hàn ơi Liên Hàn Hàn, ta thấy ngươi nên lấy cái họ Liên này lại rồi. Ngươi sống là do người thiên hạ nuôi lớn nên cái họ cũng của người thiên hạ. Không lấy họ này thì chết lấy gì mà khắc bia mộ? Người ta có mẹ người ta nghe lời. Ngươi cũng có mẹ sao lại không được bà ấy dạy lời nào nhỉ? Mẹ có người yêu rồi, cha cũng có gia đình riêng, trên đời này thứ dư thừa như ngươi sinh ra để làm gì? Cho tới bây giờ cũng không biết đường ta chọn là đúng hay sai. Một ngày rồi cũng kết thúc thôi..."
Buồn bã đứng nhìn tuyết phủ lên chân mình mãi cho đến tối, trong lòng càng lúc càng trĩu nặng thì đột nhiên tuyết không rơi lên chân nữa, ta mới vội nhìn lên thì thấy Sơn Tiểu Văn đang lấy ô che tuyết cho ta. Hắn nhìn xuống hỏi ta:
"Tối rồi sao nàng không về ăn cơm? Ta đợi nàng lâu lắm rồi đó."
Ta ngước mặt lên nhìn hắn, mắt ta nhìn tuyết trắng đến nhòe hình ảnh luôn rồi, ta hỏi: "Ngươi là ai? Ta có quen ngươi không?"
Tiểu Văn vừa nghe ta nói vậy hốt hoảng bỏ ô xuống, hắn xoa xoa tay cho nóng rồi để lên mặt ta:
"Có phải lạnh quá nên nàng quên rồi phải không?"
Ta lại nói: "Ngươi là ai? Tại sao những người xuất hiện trong cuộc đời ta lại là có ngươi? Tại sao ngươi là yêu thú bị phong ấn nhưng chỉ vừa luân hồi lại có mẫu thân thương yêu còn ta thì không? Ngươi trả lời đi, ta làm chuyện ác hơn ngươi sao? Rõ ràng lúc đầu ta rất lương thiện đó, không phải bị dồn ép ta cũng không đi đến bước này đâu. Ta rõ ràng đâu làm gì sai."
"Nàng sao vậy? Hôm nay nàng lại nghĩ tới chuyện gì sao?"
Ta cúi đầu xuống, gạt tay hắn ra rồi lại quay lưng lại, trong lòng cố dồn tản đá xuống rồi nói:
"Về thôi."
Ta bước đi chừng vài bước thì Tiểu Văn chạy vội theo sau, hắn lại lấy ô ra che, ta liền kéo ô ném đi:
"Ta không yếu tới vậy đâu. Sồ lần ta chịu rét còn nhiều hơn số lần ăn cơm. Hôm nay ta không muốn ăn nữa. Ta về phòng của ta, ngươi đừng đi theo. Cơm ngươi nấu, ăn được hết thì ăn, không ăn thì con chó trắng trong thành cho nó ăn đi."
Nói xong, ta nhanh chân đi thật nhanh về phòng, không quan tâm đến Sơn Tiểu Văn tỏ thái độ sao cả.Tối hôm đó Tiểu Văn có đến phòng ta gõ cửa xin vào, ta không thèm trả lời nên hắn liền ngồi luôn ngoài cửa. Ta ở trong phòng không làm gì nên hóa thành mèo đi dạo ban đêm. Ta leo lên mái nhà ngồi ngắm trăng, một con mèo đen như ta lại cảm thấy muốn có người gãi lưng cho nhưng không biết tìm ai đành phải tự cọ lưng vào ngói. Cọ mãi, cọ mãi cũng thấy không đã ngứa, ta nghĩ đến nhờ Sơn Tiểu Văn nên chạy đến trước mặt hắn. Lúc ta đến là lúc hắn đang gục đầu ngủ gật, ta liền chậm rãi bước lại, phóng nhẹ nhàng leo lên đầu hắn rồi gọi:
“Tiểu Văn, dậy đi! Dậy!”
Nghe tiếng ta gọi hắn giật mình bật dậy làm ta hụt chân ngã xuống đất. Vừa nhìn thấy ta, hắn dường như không nhận ra đây là chân thân của ta mà chỉ nghĩ là một con mèo bình thường mà thôi, hắn bế ta lên rồi đặt lên đùi, vui vẻ nói:
“Ngươi ở đâu ra mà leo lên đầu ta vậy? Ngươi ở đây lâu chưa hay mới tới, sao trước giờ ta không thấy ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.